Giữa tuần tháng bảy, đêm xa hoa tráng lệ của thành phố Bằng vẫn còn náo nhiệt, gió mang theo hơi nóng từ biển xuyên qua tòa nhà cao tầng, sức sống bừng bừng thuộc về đô thị trẻ.
Thẩm Nam ở đây đã hai tháng, thuận lợi hơn dự đoán.
Cô nghe qua rất nhiều người nói, thành phố này rất tàn nhẫn, thiếu đi tình người cùng hơi ấm, chỉ có cạnh tranh trần tục. Nhưng Thẩm Nam rất nhanh yêu mến nơi đây.
Thành phố phát triển nhanh, dù tàn khốc nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ.
Ở đây không ai biết hoàn cảnh của cô, cũng không quan tâm những chuyện xa xôi như bê bối của Khương Chi Minh. Người nào cũng vì cuộc sống mà phấn đấu ở thành phố không ngừng này.
Mỗi ngày đều là một ngày mới.
Công ty chỉ mới khoảng mười mấy người, ngoại trừ bốn người được Thẩm Nam mang đến từ tổng công ty, nhưng người khác đều rất trẻ, từ tuyển dụng mà tới.
Những người trẻ can đảm đến thành phố này xông xáo đều có dã tâm, cũng sẽ liều lĩnh. Rất nhanh thích ứng với nhịp điệu ma quỷ công ty sáng tạo.
Trong vận hành trật tự của công ty, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà đã có mười mấy nhà hợp tác, đứng vững bước đầu tiên.
Thẩm Nam không còn là quản lý Thẩm, cũng không phải giám đốc Thẩm, mà là tổng giám đốc của công ty mang theo vài người để khai thác thị trường mới. Cô cũng không còn vì mấy vạn tiền lương, mà muốn lập nên sự nghiệp, động cơ để ngày nào cũng cố gắng.
Vì thế cho dù vất vả, nhưng mỗi ngày đều rất điên cuồng cố gắng.
Hôm nay thứ sáu, Thẩm tổng theo thông lệ mời cơm.
Ra phòng ăn đã qua chín giờ, cô đưa những người khác lên xe, còn mình chuẩn bị đi đến ngoại ô.
Vì thuận tiện cho công việc, cô thuê một chung cư một mình ở gần công ty, cuối tuần sẽ về ở cùng Thẩm Quang Diệu và Thẩm Ngọc.
Gió mát thổi vào từ cửa sổ xe, so với thành phố Giang, không khí nơi này mát mẻ hơn nhiều. Nhất là buổi tối sau cơn mưa, khiến người khác yên lòng hơn.
Xe dừng đèn đỏ, cô nhìn trạm xe bus ven đường qua kính chiếu hậu, biển quảng cáo to đang lấp lánh, những người trẻ chờ bus đang hăng hái thưởng thức.
Đó là một quảng cáo của một công ty mới nổi, mà sản xuất là bên cô, là tác phẩm đầu tiên được đưa lên thị trường của công ty chi nhánh thuộc Tượng Tâm.
Đèn đỏ còn mấy chục giây, Thẩm Nam cong môi, cầm điện thoại lên chụp nhanh, gửi qua cho Khương Nhạn Bắc.
Bên kia nhanh trả lời, sau đó gửi qua một đoạn video.
Đèn xanh được chuyển, Thẩm Nam khởi động xe, kết nối máy. Khương Nhạn Bắc trên màn hình đang nhíu mày nói: "Em còn đang lái xe à? Vậy tối anh gọi lại."
Sau đó cúp máy không do dự.
Thẩm Nam: "..." Thầy Khương nhà cô đúng thật là nghiêm khắc.
Hai tháng này, bọn họ chỉ gặp một lần, là Khương Nhạn Bắc bay đến thăm cô.
Anh rất bận, so với con chó lập nghiệp như cô còn bận hơn. Thẩm Nam nghe anh nói, hạng mục trong tay phải giao lưu quốc tế, nhưng vì lo chưa quen với người hợp tác hoặc do thiếu chú ý nên một nửa đã bị thất bại. Cho nên dự định tự mình làm xong, cũng xem như xứng đáng với sự bồi dưỡng của viện sinh học.
Trong lòng Thẩm Nam tự nhủ, anh quá trách nhiệm cũng không phải chuyện tốt, cuối cùng mình chính là người mệt mỏi.
Đến ngoại ô đã hơn mười một giờ, tiểu viện của Thẩm gia vẫn sáng đèn. Thẩm Nam vừa dừng xe đã nghe tiếng bước chân đến gần, theo tiếng chó sủa, là Thẩm Ngọc đang hứng phấn kêu – "Chị ơi, chị.", sau đó mở cửa cho cô.
Thẩm Nam đi vào, xoa đầu của nhóc, cười nói: "Không phải em nên ngủ sớm à? Trẻ em ngủ trễ sẽ không cao."
(Ji: Có tác hại này chị Nam nói hoài luôn -.-)
Thẩm Ngọc nắm tay cô: "Nếu em ngủ, ngày mai mới thấy chị." Rồi dịu dàng vuốt lông chú chó vàng, "Tiểu Hoàng, nhanh ngủ đi, nếu không sẽ không cao đấy."
(Ji: Thêm em bé dụ chó...)
Sau khi tới bên đây, tiểu gia hỏa cùng Thẩm Quang Diệu ở ngoại ô chỉ có thể gặp Thẩm Nam lúc cuối tuần. Hai người thứ sáu đã nhắc, dù rất trễ nhưng cũng phải chờ Thẩm Nam về mới ngủ.
Vào phòng khách, Thẩm Ngọc lập tức bưng nước nóng cho Thẩm Nam: "Chị vất vả rồi."
Thẩm Nam nhận lấy, lấy một hộp bánh đưa cho nhóc: "Tiểu Ngọc chăm tiểu Hoàng cùng tiểu Bạch cũng rất vất vả."
Tiểu Hoàng là con chó vàng vừa nãy, còn tiểu Bạch là con mèo trắng nuôi trong nhà.
Lúc mới chuyển đến, Thẩm Ngọc gặp gia đình bên cạnh, đều thấy nuôi chó và mèo, ngày nào cũng thèm thuồng nhìn chúng ra vào.
Thẩm Nam thực sự không nhìn được nữa mới mua cho nhóc một mèo và một chó, để nhóc nuôi. Cũng vì để nhóc học được cách kiên nhẫn và trách nhiệm.
Thẩm Ngọc rất biết cách chăm sóc mèo con và chó con, hai tháng nay đều tự mình chăm đến hai chúng nó mập mạp lông xù cả lên.
Vùng ngoại ô khá đầy đủ, còn có hàng xóm rất nhiệt tình, cùng hai con vật yêu thích, nhóc con lúc đầu nhát gan càng ngày càng dạn dĩ hơn.
Thẩm Quang Diệu đang kiểm tra giấy tờ, thấy con gái ngồi xuống nói: "Nam Nam, ba thấy kinh tế thành phố Bằng rất phát triển, có nhu cầu với hoa rất lớn, giá cả cũng đắt đỏ. Chúng ta bên này lập tiệm hoa, cung cấp cho các cửa hàng trong thành phố, bán giá rất rẻ nên lợi nhuận đều rơi vào túi người khác. Cho nên gần đây ba có thương lượng lại với nông dân trồng hoa một chút, chuẩn bị biến chỗ chúng ta thành nơi cung ứng, tự mình lập nhãn hiệu và đóng gói, trực tiếp cung cấp cho các khách sạn nhà hàng lớn. Ba đã liên lạc với mấy công ty, vì giá của chúng ta thấp hơn nhiều với mấy công ty, bọn họ cảm thấy rất hứng thú."
"Vậy thì tốt rồi!" Mặc dù Thẩm Nam không mấy chờ đợi Thẩm Quang Diệu tái khởi, cô quá rõ lập nghiệp có bao nhiêu vất vả. Dù sao ông cũng mới năm mươi tuổi, còn sống rất dài, bây giờ có một con đường sáng, nội tâm khó tránh khỏi hơi động, muốn bừng sáng tuổi già. Ông từng là một thương nhân thành công, nếu như không phải dã tâm quá lớn, lại gặp khủng hoảng tài chính, bây giờ hẳn cũng là phú gia đứng đầu. Cho nên dù cho là động lực tuổi già hay muốn kiếm thêm tiền, đều là mục đích tốt nhất.
Thẩm Nam cũng rất ủng hộ ông. Dù sao còn sống đến thêm mấy chục năm nữa, ngồi ăn chờ chết cũng chẳng có giá trị, cô muốn ông làm được một điều gì đó.
Chính Thẩm Nam cũng cảm thấy vận mệnh rất kỳ diệu, rõ ràng ba tháng trước, lúc nghe tin bê bối của ba Khương Nhạn Bắc, mình còn cảm thấy cuộc sống cực kỳ khổ, tương lai đầy mù mịt. Nhưng qua một thời gian ngắn ngủi, tất cả đều thay đổi.
Điều tiếc nuối duy nhất là không chỉ tách khỏi Khương Nhạn Bắc một năm, sau này còn phải cách một thành phố.
Ngoài miệng nói không sao, có đường cao tốc hoặc máy bay, nhưng nghĩ đến tương dai dài sau này, chung cư nhỏ chỉ có mình ở, trong lòng cảm thấy mất mát, sự nghiệp hay thành tựu cũng không thể bù đắp được.
Phụ nữ quả nhiên là động vật khát vọng tình yêu. Huống hồ Khương Nhạn Bắc còn là người đàn ông cô thích.
Vừa mới nằm trên giường, người đàn ông cô thích đã gửi yêu cầu call video. Thẩm Nam phát hiện ra sắc mặt anh khá tiều tụy, giống dáng vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng: "Sao mệt như vậy?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Mấy nay cố gắng chạy theo hạng mục, nhưng hôm nay kết thúc rồi."
"Vậy là tốt." Thẩm Nam gật đầu, "Anh chuẩn bị xuất ngoại thế nào rồi."
Khương Nhạn Bắc mất tự nhiên sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Cũng tạm."
"Này!" Thẩm Nam hậm hực, "Vậy trước khi anh đi, qua bên em mấy ngày đi!"
"Ừm." Khương Nhạn Bắc lại ho một tiếng.
Thẩm Nam nhíu mày: "Anh sao vậy? Bị cảm à?"
"...Không."
Thẩm Nam nhíu chặt mày, nhìn gương mặt tuấn tú trên màn hình thật lâu, nói: "Không đúng, bộ dạng này của anh rõ ràng đang làm chuyện giấu em."
Người đàn ông liền tránh khỏi camera.
"Khương Nhạn Bắc!" Thẩm Nam nhảy xuống giường, hét lớn, "Có phải anh nhân lúc em không có ở đó, mà không chống được áp lực từ ba mẹ mà ở bên cạnh vị thiên kim kia không?"
Dù rất bận nhưng cô cũng rất chú ý tin tức bên kia, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm cũng không thực sự là nhân vật công chúng, qua một thời gian thì việc này cũng dần dần bị mọi người quên lãng, cô cũng không thấy kết quả xử tội cuối cùng của họ.
Khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của Khương Nhạn Bắc trở lại màn hình, thở dài: "Em nói em như con quay bận bịu suốt ngày, sao còn thời gian để suy nghĩ lung tung thế?"
Thẩm Nam nói đầy chính nghĩa: "Anh không biết phụ nữ trong chuyện tình cảm như Holmes à? Hiện tại em có thể nắm chắc anh có chuyện giấu em, hơn nữa là chuyện lớn."
Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc: "Được rồi, đúng là anh có chuyện giấu em, nhưng không như em nghĩ đâu. Con người của anh em hiểu mà, trong chuyện tình cảm không có vấn đề."
Thẩm Nam hừ một tiếng, đương nhiên cô biết Khương Nhạn Bắc không phải loại người này, chỉ là đùa anh chút thôi. Cô bĩu môi: "Vậy thắng thắn được khoan hồng."
Khương Nhạn Bắc ấp úng: "Vì đây là chuyện lớn nên trước hết anh phải giữ lại, ngày mai nói cho em biết. Anh buồn ngủ rồi, em cũng ngủ sớm đi."
"Này!" Thẩm Nam gọi.
Khương Nhạn Bắc đã cúp máy.
Lời anh nói khiến trái tim Thẩm Nam loạn cào cào, nghĩ ngợi rồi gửi đến một tin: "Em nói nếu mai anh không nói rõ ràng thì chết với em."
Khương Nhạn Bắc: "Anh ngủ đây."
Thẩm Nam: "..." Đột nhiên không biết người này đang xảy ra chuyện gì?
Buổi sáng hôm sau, bầu không khí ở Khương gia vẫn kìm nén như trước.
Khương Nhạn Bắc đặt một chồng tài liệu lên bàn trà, nhìn sắc mặt nặng nề của Khương Chi Minh đối diện: "Ba không phải muốn giữ lại thân phận, an ổn về hưu sao? Đây là điều duy nhất mà đứa con trai này có thể làm."
Khương Chi Minh mở tài liệu, lông mày nhíu chặt: "Mày có ý gì? Để tao đến làm bác sĩ ở nông thôn?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Ảnh hưởng của việc này lớn bao nhiêu ông cũng rõ rồi, thật sự muốn trông cậy người khác sao? Ông có thể lựa chọn không đi, vậy chờ việc cắt chức sắp tới đi."
Khương Nhạn Bắc hờ hững nhìn Khương Chi Minh trải qua phong ba không còn khí phách ngang tang như trước, nói: "Ba, thực sự danh lợi rất quan trọng sao?"
Khương Chi Minh: "Đàn ông không có danh lợi, vậy còn đáng mặt đàn ông không?"
Khương Nhạn Bắc mỉm cười: "Vậy lúc tốt nghiệp, ông đã giơ tay phát thệ để làm gì? Trục lợi sao?"
Khương Chi Minh kinh ngạc nhìn anh, bỗng giật mình lo lắng. Lúc mới học y, đương nhiên không màng danh lợi, chỉ là đơn thuần muốn cứu người trị bệnh. Chỉ là qua thời gian dài, bất giác thành nô lệ của danh lợi. Khát vọng tiền tài, danh dự cùng thân thể tuổi trẻ.
Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Mỗi lần thấy bệnh nhân tặng cho ba huân chương cùng bằng khen, tôi cảm thấy cực kỳ châm chọc."
Khương Chi Minh xanh mặt, nhưng hiếm thấy không mở miệng phản bác.
Tống Sầm nói: "Nhạn Bắc, áp lực của ba con rất lớn."
Khương Nhạn Bắc nói: "Ba có biết vì sao con xin để ba làm bác sĩ không? Chỉ là cảm thấy dù có lòng hám lợi nhưng y thuật thực sự không tệ, mà xưa nay chưa từng mua chuộc danh tiếng vì nó. Cho nên con hi vọng trước khi ba về hưu, đem chút bản lĩnh này để đi đường chính đạo, trợ giúp người cần giúp đỡ, đền bù cho những chuyện buồn nôn trước đây."
Khương Chi Minh càng tức giận nhưng không có cách nào phản bác. Lúc này ông mới thực sự nhận ra, con trai này của mình xác thực không giống Tống Sầm cùng ông, nội tâm của anh trong sáng, không bị ô nhiễm bởi thế giới này.
Khương Nhạn Bắc nói xong, đứng lên: "Con có thể làm được như thế, ba muốn hay không muốn cũng được, đều không liên quan đến con. Dù sao hai người cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm đến vậy, về sau con sẽ chăm sóc hai người ở viện dưỡng lão, nhưng cuộc sống của con, xin hai người đừng can thiệp."
Tống Sầm ngẩng đầu: "Nhạn Bắc, con thực sự muốn đến thành phố Bằng sao? Sao con ngốc như vậy? Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì một năm sau có thể đặc biệt thăng chức giáo sư rồi!"
Khương Chi Minh tức giận nói: "Đồ vô dụng, vì phụ nữ mà ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần!"
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Tôi từ chức không phải vì ai, mà lo lắng dưới hoàn cảnh này, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đi đường xưa của hai người. Tôi chỉ nghĩ tự do sẽ có ý nghĩa hơn kế hoạch sống."
Khương Chi Minh cười nhạo, cực kỳ xem thường.
Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi cũng không mong ông có thể hiểu tôi, cũng không cần hiểu."
Khương Chi Minh hơi trầm mặc: "Cánh của mày cứng cáp rồi, tao không quản được mày, chỉ mong mày đừng hối hận." Ông ngừng một chút, lại hỏi, "Tao còn chuyện muốn biết, đến cùng có phải là mày phát tán không?"
Khương Nhạn Bắc hơi sửng sốt, nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Nếu như tôi nói không phải, ông nhất định sẽ điều tra đến cùng là ai rồi nghĩ tram ngàn phương pháp để trả thù. Cho nên người phát tán là tôi, để chuyện này đặt dấu chấm hết ở đây đi."
Nói rồi rời đi không hề quay đầu.
Thẩm Nam ở đây đã hai tháng, thuận lợi hơn dự đoán.
Cô nghe qua rất nhiều người nói, thành phố này rất tàn nhẫn, thiếu đi tình người cùng hơi ấm, chỉ có cạnh tranh trần tục. Nhưng Thẩm Nam rất nhanh yêu mến nơi đây.
Thành phố phát triển nhanh, dù tàn khốc nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ.
Ở đây không ai biết hoàn cảnh của cô, cũng không quan tâm những chuyện xa xôi như bê bối của Khương Chi Minh. Người nào cũng vì cuộc sống mà phấn đấu ở thành phố không ngừng này.
Mỗi ngày đều là một ngày mới.
Công ty chỉ mới khoảng mười mấy người, ngoại trừ bốn người được Thẩm Nam mang đến từ tổng công ty, nhưng người khác đều rất trẻ, từ tuyển dụng mà tới.
Những người trẻ can đảm đến thành phố này xông xáo đều có dã tâm, cũng sẽ liều lĩnh. Rất nhanh thích ứng với nhịp điệu ma quỷ công ty sáng tạo.
Trong vận hành trật tự của công ty, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà đã có mười mấy nhà hợp tác, đứng vững bước đầu tiên.
Thẩm Nam không còn là quản lý Thẩm, cũng không phải giám đốc Thẩm, mà là tổng giám đốc của công ty mang theo vài người để khai thác thị trường mới. Cô cũng không còn vì mấy vạn tiền lương, mà muốn lập nên sự nghiệp, động cơ để ngày nào cũng cố gắng.
Vì thế cho dù vất vả, nhưng mỗi ngày đều rất điên cuồng cố gắng.
Hôm nay thứ sáu, Thẩm tổng theo thông lệ mời cơm.
Ra phòng ăn đã qua chín giờ, cô đưa những người khác lên xe, còn mình chuẩn bị đi đến ngoại ô.
Vì thuận tiện cho công việc, cô thuê một chung cư một mình ở gần công ty, cuối tuần sẽ về ở cùng Thẩm Quang Diệu và Thẩm Ngọc.
Gió mát thổi vào từ cửa sổ xe, so với thành phố Giang, không khí nơi này mát mẻ hơn nhiều. Nhất là buổi tối sau cơn mưa, khiến người khác yên lòng hơn.
Xe dừng đèn đỏ, cô nhìn trạm xe bus ven đường qua kính chiếu hậu, biển quảng cáo to đang lấp lánh, những người trẻ chờ bus đang hăng hái thưởng thức.
Đó là một quảng cáo của một công ty mới nổi, mà sản xuất là bên cô, là tác phẩm đầu tiên được đưa lên thị trường của công ty chi nhánh thuộc Tượng Tâm.
Đèn đỏ còn mấy chục giây, Thẩm Nam cong môi, cầm điện thoại lên chụp nhanh, gửi qua cho Khương Nhạn Bắc.
Bên kia nhanh trả lời, sau đó gửi qua một đoạn video.
Đèn xanh được chuyển, Thẩm Nam khởi động xe, kết nối máy. Khương Nhạn Bắc trên màn hình đang nhíu mày nói: "Em còn đang lái xe à? Vậy tối anh gọi lại."
Sau đó cúp máy không do dự.
Thẩm Nam: "..." Thầy Khương nhà cô đúng thật là nghiêm khắc.
Hai tháng này, bọn họ chỉ gặp một lần, là Khương Nhạn Bắc bay đến thăm cô.
Anh rất bận, so với con chó lập nghiệp như cô còn bận hơn. Thẩm Nam nghe anh nói, hạng mục trong tay phải giao lưu quốc tế, nhưng vì lo chưa quen với người hợp tác hoặc do thiếu chú ý nên một nửa đã bị thất bại. Cho nên dự định tự mình làm xong, cũng xem như xứng đáng với sự bồi dưỡng của viện sinh học.
Trong lòng Thẩm Nam tự nhủ, anh quá trách nhiệm cũng không phải chuyện tốt, cuối cùng mình chính là người mệt mỏi.
Đến ngoại ô đã hơn mười một giờ, tiểu viện của Thẩm gia vẫn sáng đèn. Thẩm Nam vừa dừng xe đã nghe tiếng bước chân đến gần, theo tiếng chó sủa, là Thẩm Ngọc đang hứng phấn kêu – "Chị ơi, chị.", sau đó mở cửa cho cô.
Thẩm Nam đi vào, xoa đầu của nhóc, cười nói: "Không phải em nên ngủ sớm à? Trẻ em ngủ trễ sẽ không cao."
(Ji: Có tác hại này chị Nam nói hoài luôn -.-)
Thẩm Ngọc nắm tay cô: "Nếu em ngủ, ngày mai mới thấy chị." Rồi dịu dàng vuốt lông chú chó vàng, "Tiểu Hoàng, nhanh ngủ đi, nếu không sẽ không cao đấy."
(Ji: Thêm em bé dụ chó...)
Sau khi tới bên đây, tiểu gia hỏa cùng Thẩm Quang Diệu ở ngoại ô chỉ có thể gặp Thẩm Nam lúc cuối tuần. Hai người thứ sáu đã nhắc, dù rất trễ nhưng cũng phải chờ Thẩm Nam về mới ngủ.
Vào phòng khách, Thẩm Ngọc lập tức bưng nước nóng cho Thẩm Nam: "Chị vất vả rồi."
Thẩm Nam nhận lấy, lấy một hộp bánh đưa cho nhóc: "Tiểu Ngọc chăm tiểu Hoàng cùng tiểu Bạch cũng rất vất vả."
Tiểu Hoàng là con chó vàng vừa nãy, còn tiểu Bạch là con mèo trắng nuôi trong nhà.
Lúc mới chuyển đến, Thẩm Ngọc gặp gia đình bên cạnh, đều thấy nuôi chó và mèo, ngày nào cũng thèm thuồng nhìn chúng ra vào.
Thẩm Nam thực sự không nhìn được nữa mới mua cho nhóc một mèo và một chó, để nhóc nuôi. Cũng vì để nhóc học được cách kiên nhẫn và trách nhiệm.
Thẩm Ngọc rất biết cách chăm sóc mèo con và chó con, hai tháng nay đều tự mình chăm đến hai chúng nó mập mạp lông xù cả lên.
Vùng ngoại ô khá đầy đủ, còn có hàng xóm rất nhiệt tình, cùng hai con vật yêu thích, nhóc con lúc đầu nhát gan càng ngày càng dạn dĩ hơn.
Thẩm Quang Diệu đang kiểm tra giấy tờ, thấy con gái ngồi xuống nói: "Nam Nam, ba thấy kinh tế thành phố Bằng rất phát triển, có nhu cầu với hoa rất lớn, giá cả cũng đắt đỏ. Chúng ta bên này lập tiệm hoa, cung cấp cho các cửa hàng trong thành phố, bán giá rất rẻ nên lợi nhuận đều rơi vào túi người khác. Cho nên gần đây ba có thương lượng lại với nông dân trồng hoa một chút, chuẩn bị biến chỗ chúng ta thành nơi cung ứng, tự mình lập nhãn hiệu và đóng gói, trực tiếp cung cấp cho các khách sạn nhà hàng lớn. Ba đã liên lạc với mấy công ty, vì giá của chúng ta thấp hơn nhiều với mấy công ty, bọn họ cảm thấy rất hứng thú."
"Vậy thì tốt rồi!" Mặc dù Thẩm Nam không mấy chờ đợi Thẩm Quang Diệu tái khởi, cô quá rõ lập nghiệp có bao nhiêu vất vả. Dù sao ông cũng mới năm mươi tuổi, còn sống rất dài, bây giờ có một con đường sáng, nội tâm khó tránh khỏi hơi động, muốn bừng sáng tuổi già. Ông từng là một thương nhân thành công, nếu như không phải dã tâm quá lớn, lại gặp khủng hoảng tài chính, bây giờ hẳn cũng là phú gia đứng đầu. Cho nên dù cho là động lực tuổi già hay muốn kiếm thêm tiền, đều là mục đích tốt nhất.
Thẩm Nam cũng rất ủng hộ ông. Dù sao còn sống đến thêm mấy chục năm nữa, ngồi ăn chờ chết cũng chẳng có giá trị, cô muốn ông làm được một điều gì đó.
Chính Thẩm Nam cũng cảm thấy vận mệnh rất kỳ diệu, rõ ràng ba tháng trước, lúc nghe tin bê bối của ba Khương Nhạn Bắc, mình còn cảm thấy cuộc sống cực kỳ khổ, tương lai đầy mù mịt. Nhưng qua một thời gian ngắn ngủi, tất cả đều thay đổi.
Điều tiếc nuối duy nhất là không chỉ tách khỏi Khương Nhạn Bắc một năm, sau này còn phải cách một thành phố.
Ngoài miệng nói không sao, có đường cao tốc hoặc máy bay, nhưng nghĩ đến tương dai dài sau này, chung cư nhỏ chỉ có mình ở, trong lòng cảm thấy mất mát, sự nghiệp hay thành tựu cũng không thể bù đắp được.
Phụ nữ quả nhiên là động vật khát vọng tình yêu. Huống hồ Khương Nhạn Bắc còn là người đàn ông cô thích.
Vừa mới nằm trên giường, người đàn ông cô thích đã gửi yêu cầu call video. Thẩm Nam phát hiện ra sắc mặt anh khá tiều tụy, giống dáng vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng: "Sao mệt như vậy?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Mấy nay cố gắng chạy theo hạng mục, nhưng hôm nay kết thúc rồi."
"Vậy là tốt." Thẩm Nam gật đầu, "Anh chuẩn bị xuất ngoại thế nào rồi."
Khương Nhạn Bắc mất tự nhiên sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: "Cũng tạm."
"Này!" Thẩm Nam hậm hực, "Vậy trước khi anh đi, qua bên em mấy ngày đi!"
"Ừm." Khương Nhạn Bắc lại ho một tiếng.
Thẩm Nam nhíu mày: "Anh sao vậy? Bị cảm à?"
"...Không."
Thẩm Nam nhíu chặt mày, nhìn gương mặt tuấn tú trên màn hình thật lâu, nói: "Không đúng, bộ dạng này của anh rõ ràng đang làm chuyện giấu em."
Người đàn ông liền tránh khỏi camera.
"Khương Nhạn Bắc!" Thẩm Nam nhảy xuống giường, hét lớn, "Có phải anh nhân lúc em không có ở đó, mà không chống được áp lực từ ba mẹ mà ở bên cạnh vị thiên kim kia không?"
Dù rất bận nhưng cô cũng rất chú ý tin tức bên kia, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm cũng không thực sự là nhân vật công chúng, qua một thời gian thì việc này cũng dần dần bị mọi người quên lãng, cô cũng không thấy kết quả xử tội cuối cùng của họ.
Khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của Khương Nhạn Bắc trở lại màn hình, thở dài: "Em nói em như con quay bận bịu suốt ngày, sao còn thời gian để suy nghĩ lung tung thế?"
Thẩm Nam nói đầy chính nghĩa: "Anh không biết phụ nữ trong chuyện tình cảm như Holmes à? Hiện tại em có thể nắm chắc anh có chuyện giấu em, hơn nữa là chuyện lớn."
Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc: "Được rồi, đúng là anh có chuyện giấu em, nhưng không như em nghĩ đâu. Con người của anh em hiểu mà, trong chuyện tình cảm không có vấn đề."
Thẩm Nam hừ một tiếng, đương nhiên cô biết Khương Nhạn Bắc không phải loại người này, chỉ là đùa anh chút thôi. Cô bĩu môi: "Vậy thắng thắn được khoan hồng."
Khương Nhạn Bắc ấp úng: "Vì đây là chuyện lớn nên trước hết anh phải giữ lại, ngày mai nói cho em biết. Anh buồn ngủ rồi, em cũng ngủ sớm đi."
"Này!" Thẩm Nam gọi.
Khương Nhạn Bắc đã cúp máy.
Lời anh nói khiến trái tim Thẩm Nam loạn cào cào, nghĩ ngợi rồi gửi đến một tin: "Em nói nếu mai anh không nói rõ ràng thì chết với em."
Khương Nhạn Bắc: "Anh ngủ đây."
Thẩm Nam: "..." Đột nhiên không biết người này đang xảy ra chuyện gì?
Buổi sáng hôm sau, bầu không khí ở Khương gia vẫn kìm nén như trước.
Khương Nhạn Bắc đặt một chồng tài liệu lên bàn trà, nhìn sắc mặt nặng nề của Khương Chi Minh đối diện: "Ba không phải muốn giữ lại thân phận, an ổn về hưu sao? Đây là điều duy nhất mà đứa con trai này có thể làm."
Khương Chi Minh mở tài liệu, lông mày nhíu chặt: "Mày có ý gì? Để tao đến làm bác sĩ ở nông thôn?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Ảnh hưởng của việc này lớn bao nhiêu ông cũng rõ rồi, thật sự muốn trông cậy người khác sao? Ông có thể lựa chọn không đi, vậy chờ việc cắt chức sắp tới đi."
Khương Nhạn Bắc hờ hững nhìn Khương Chi Minh trải qua phong ba không còn khí phách ngang tang như trước, nói: "Ba, thực sự danh lợi rất quan trọng sao?"
Khương Chi Minh: "Đàn ông không có danh lợi, vậy còn đáng mặt đàn ông không?"
Khương Nhạn Bắc mỉm cười: "Vậy lúc tốt nghiệp, ông đã giơ tay phát thệ để làm gì? Trục lợi sao?"
Khương Chi Minh kinh ngạc nhìn anh, bỗng giật mình lo lắng. Lúc mới học y, đương nhiên không màng danh lợi, chỉ là đơn thuần muốn cứu người trị bệnh. Chỉ là qua thời gian dài, bất giác thành nô lệ của danh lợi. Khát vọng tiền tài, danh dự cùng thân thể tuổi trẻ.
Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Mỗi lần thấy bệnh nhân tặng cho ba huân chương cùng bằng khen, tôi cảm thấy cực kỳ châm chọc."
Khương Chi Minh xanh mặt, nhưng hiếm thấy không mở miệng phản bác.
Tống Sầm nói: "Nhạn Bắc, áp lực của ba con rất lớn."
Khương Nhạn Bắc nói: "Ba có biết vì sao con xin để ba làm bác sĩ không? Chỉ là cảm thấy dù có lòng hám lợi nhưng y thuật thực sự không tệ, mà xưa nay chưa từng mua chuộc danh tiếng vì nó. Cho nên con hi vọng trước khi ba về hưu, đem chút bản lĩnh này để đi đường chính đạo, trợ giúp người cần giúp đỡ, đền bù cho những chuyện buồn nôn trước đây."
Khương Chi Minh càng tức giận nhưng không có cách nào phản bác. Lúc này ông mới thực sự nhận ra, con trai này của mình xác thực không giống Tống Sầm cùng ông, nội tâm của anh trong sáng, không bị ô nhiễm bởi thế giới này.
Khương Nhạn Bắc nói xong, đứng lên: "Con có thể làm được như thế, ba muốn hay không muốn cũng được, đều không liên quan đến con. Dù sao hai người cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm đến vậy, về sau con sẽ chăm sóc hai người ở viện dưỡng lão, nhưng cuộc sống của con, xin hai người đừng can thiệp."
Tống Sầm ngẩng đầu: "Nhạn Bắc, con thực sự muốn đến thành phố Bằng sao? Sao con ngốc như vậy? Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì một năm sau có thể đặc biệt thăng chức giáo sư rồi!"
Khương Chi Minh tức giận nói: "Đồ vô dụng, vì phụ nữ mà ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần!"
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Tôi từ chức không phải vì ai, mà lo lắng dưới hoàn cảnh này, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đi đường xưa của hai người. Tôi chỉ nghĩ tự do sẽ có ý nghĩa hơn kế hoạch sống."
Khương Chi Minh cười nhạo, cực kỳ xem thường.
Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi cũng không mong ông có thể hiểu tôi, cũng không cần hiểu."
Khương Chi Minh hơi trầm mặc: "Cánh của mày cứng cáp rồi, tao không quản được mày, chỉ mong mày đừng hối hận." Ông ngừng một chút, lại hỏi, "Tao còn chuyện muốn biết, đến cùng có phải là mày phát tán không?"
Khương Nhạn Bắc hơi sửng sốt, nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Nếu như tôi nói không phải, ông nhất định sẽ điều tra đến cùng là ai rồi nghĩ tram ngàn phương pháp để trả thù. Cho nên người phát tán là tôi, để chuyện này đặt dấu chấm hết ở đây đi."
Nói rồi rời đi không hề quay đầu.
/93
|