- Con mẹ nó! Thần Dực Đao gãy rồi…
Chung Nhạc đặt mông ngồi bệch trên một khối băng, ngơ ngác nhìn cây đèn đồng trong tay mình. Gần phân nửa thanh Thần Dực Đao nằm trong không gian lưu trữ dầu thắp của cây đèn đồng, phần miệng đèn đã đậy lại, mà hơn một nửa còn lại của Thần Dực Đao thì soạt một tiếng biến mất trong hắc động, bị Tổ Linh Côn Bằng Tộc trên Mộc Diệu Tinh rút đi.
Lúc này, cái hắc động bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại. Chung Nhạc có thể nhìn thấy tôn Tổ Linh phía bên kia hắc động tay cầm nửa thanh Thánh khí, đang nổi trận lôi đình. Đám Cự bá còn lại của Côn Bằng Tộc cũng đều đang nổi trận lôi đình, nhấc lên từng đạo từng đạo cuồng phong bạo vũ, lôi đình thiểm điện… tràng diện vô cùng đáng sợ.
- Thật sự bẻ gãy rồi…
Chung Nhạc liên tục rùng mình mấy cái, lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc Thần Dực Đao là Thánh khí, hay cây đèn nát này là Thánh khí đây? Không ngờ dễ dàng như vậy đã bẻ gãy Thần Dực Đao làm đôi rồi… Tân Hỏa! Tân Hỏa!
Tân Hỏa cũng không hề trả lời, đốm lửa nhỏ trên tim đèn lẳng lặng thiêu đốt, hiển nhiên đã lâm vào ngủ say.
- Tiểu bối!
Trong hắc động đang không ngừng thu nhỏ lại kia chợt vang lên âm thanh già nua vang vọng, ầm ầm chấn động:
- Ta đã nhớ kỹ khuôn mặt của ngươi! Bất luận ngươi lẫn trốn nơi nào, cũng đều chạy không thoát sự truy sát của Côn Bằng Thần Tộc ta!
- Trên trời dưới đất, cửu u cửu tiêu! Bất kỳ địa phương nào đều không có chốn để ngươi dung thân!
- Thiên vương lão tử cũng không che chở được ngươi!
- Ngươi nhất định phải chết!
- …
Vô số tiếng gầm cuồn cuộn không ngừng vang vọng trên biển. Một hồi sau, Chung Nhạc đứng dậy, thu hồi Nội đan Thú Thần chỉ còn lại có gần phân nửa, nhét vào trong mi tâm của chính mình, bỉu môi nói:
- Ngươi cho rằng ta dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao? Có năng lực, các ngươi cứ từ Mộc Diệu Tinh chạy tới đây mà truy sát ta đi!
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nói, nhưng hai chân hắn vẫn có chút run rẩy. Vừa rồi suýt chút nữa đã bị kéo vào trong cái thông đạo màu đen này, bị lực lượng không gian xoắn nát, mặc dù ngoài miệng Chung Nhạc không nói sợ, nhưng thân thể so với cái miệng của hắn thì thành thật hơn rất nhiều.
Trên Mộc Diệu Tinh, đám cường giả Côn Bằng Tộc vẫn còn đang nổi trận lôi đình. Lúc này, Chung Nhạc vừa mới thu hồi cây đèn đồng, đang chuẩn bị rời khỏi, chợt nghe thanh âm của Tổ Linh Côn Bằng Tộc kia vang lên, càng thêm tang thương:
- Tiểu bối, Côn Bằng Tộc ta nhất định sẽ một lần nữa hàng lâm Tổ Linh! Chỉ cần ngươi còn giữ một bộ phận Thần Dực Đao trên người, tuyệt đối sẽ không thể nào ẩn giấu được, sẽ bị chúng ta lập tức tìm ra. Kết cục của ngươi sẽ cực kỳ thê thảm! Thê thảm tới mức ngươi không thể nào tưởng tượng nổi…
Cuối cùng lực lượng tế tự cũng biến mất, hắc động cũng triệt để khép kín. Chung Nhạc đứng yên tại chỗ, có chút suy tư:
- Những lời này hắn nói không sai! Thần Dực Đao này chính là Thánh khí của Côn Bằng Tộc, hoàn toàn có thể bị tế tự cảm ứng ra được. Nếu không xóa được vết tích tế luyện của Côn Bằng Tộc, nhất định sẽ dễ dàng bị Côn Bằng Tộc tìm ra. Bất quá, làm thế nào mới có thể xóa đi lạc ấn do Thần của Côn Bằng Tộc lưu lại trên thanh Thánh khí này đây?
Hắn cảm giác được chuyện lần này cực kỳ khó giải quyết, tựa hồ đã nhìn thấy được tình hình tương lai chính mình bị cường giả của Côn Bằng Tộc truy sát.
- Đợi sau khi Tân Hỏa tỉnh lại hỏi hắn xem sao, rốt cuộc làm thế nào mới có thể lau đi lạc ấn của Thần. Hiện tại nơi này đã không thích hợp ở lâu, vừa rồi trong lúc tranh đoạt Thần Dực Đao đã tạo thành động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng đã quấy nhiễu tới Long Tộc rồi. Nếu cường giả Long Tộc chạy tới đây kiểm tra, như vậy ta sẽ không thể thoát thân rồi!
Chung Nhạc thu cái đèn đồng vào trong Bí cảnh Nguyên Thần của chính mình, sau đó thân hình phóng thẳng lên cao, phá vỡ mặt biển. Thân thể hắn nhanh chóng lay động, tinh thần lực tuôn ra từ phía sau lưng, vô số văn lộ Đồ đằng Đại Nhật tung bay, hóa thành Kim Ô Song Dực kim quang xán lạn, vỗ cánh bay đi.
Mà địa phương hắn vừa rời khỏi, lục địa băng tuyết phương viên hai ngàn dặm đã bị chấn nát, từng khối băng khổng lồ trôi nổi trên mặt biển, giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến Thần Ma vậy.
o0o
Trên Mộc Diệu Tinh, gió cuốn mây vần, lôi đình thiểm điện ở trong tầng mây ầm ầm đánh loạn, giống như Cự Nhân phẫn nộ đang không ngừng ném mạnh trường mâu điện quang xuống biển rộng bên dưới vậy, tràng cảnh vô cùng kinh người.
- Long Tộc! Tiểu bối Long Tộc đáng chết!
Sắc mặt đám Cự bá Côn Bằng Tộc so với sắc trời và mặt biển bên dưới còn âm trầm hơn rất nhiều. Tất cả bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía nửa thanh Thần Dực Đao trong tay Tổ Linh kia. Thánh khí của chủng tộc bọn họ hiện tại chỉ còn lại có phân nửa, một nửa kia đã bị một tên mao đầu tiểu tử dùng một cây đèn nát đoạt mất rồi. Hơn nữa cái tên mao đầu tiểu tử này lại còn dùng cây đèn nát kia chặt gãy Thánh khí của chủng tộc bọn họ nữa.
Nếu có thể lao ra được lôi tầng trên thiên không Mộc Diệu Tinh, giết về phía Tổ Tinh, hiện tại chỉ sợ bọn họ sớm đã động thân lao qua rồi. Mà lúc này, bọn họ chỉ có thể ở đây cảm thấy vô lực bất đắc dĩ mà thôi. Còn chưa có luyện Nguyên thần tới cảnh giới thuần dương, sẽ không thể xuyên qua lôi tầng trên thiên không. Bởi vậy, mặc dù bọn họ đã nhìn thấy tướng mạo của Chung Nhạc, nhưng cũng vẫn không thể làm gì được hắn cả.
- Dùng Đồ Đằng Trụ, liên hệ với Sa Kỳ Sơn!
Tổ Linh của Côn Bằng Tộc đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói. Đám cường giả Côn Bằng Tộc nhất thời chấn chỉnh lại tinh thần. Lần này bọn họ sở dĩ có thể xúi giục được Sa Kỳ Sơn, để cho Sa Kỳ Sơn phản bội Long Tộc đầu nhập vào Côn Bằng Tộc, chủ yếu là bởi vì Sa Kỳ Sơn đào được một cái Bí cảnh tại Đông Hải, đạt được một cây Đồ Đằng Trụ của Côn Bằng Tộc. Thời điểm hắn tế tự cây Đồ Đằng Trụ này, đã bị Tổ Linh vừa mới thức tỉnh trên Mộc Diệu Tinh cảm ứng được, bởi vậy mới liên hệ được với Côn Bằng Tộc.
Hải Vương Sa Kỳ Sơn là một kẻ có dã tâm, có thủ đoạn, có tâm cơ. Từ lâu hắn đã muốn diệt sạch Long Tộc, chính mình lên thay thế. Mà Côn Bằng Tộc thì lại muốn thu hồi lại Thánh khí, một lần nữa quay về Tổ Tinh, diệt tuyệt Long Tộc, bởi vậy song phương rất nhanh đã hợp tác với nhau. Lần này Tổ Linh Côn Bằng Tộc bảo liên hệ với Sa Kỳ Sơn, chính là muốn Sa Kỳ Sơn đi đối phó Chung Nhạc.
- Nếu Sa Kỳ Sơn lấy được một nửa kia của Thánh khí, lại chiếm luôn Thánh khí làm của riêng thì phải làm sao? Cho nên không thể nói cho Sa Kỳ Sơn biết tình huống thực tế, chỉ có thể để cho hắn đi truy tìm tung tích của tiểu tử kia. Còn nữa, hối thúc hắn mau mau chế tạo Truyền Tống Trận mới, truyền tống cường giả Tộc ta tới Tổ Tinh, chém giết tên tiểu tử Long Tộc này, đoạt lại Thánh khí!
o0o
Tại một địa phương trong hải ngoại Đại Hoang, thần sắc Sa Kỳ Sơn khẽ động, lấy ra một cây Đồ Đằng Trụ. Chỉ thấy trên cây Đồ Đằng Trụ này có lạc ấn văn lộ Đồ đằng của Côn Bằng Tộc, bao gồm Ngư văn và Bằng văn. Lúc này, Bằng văn trên cây Đồ Đằng Trụ đang phát sáng, ở trước mặt hắn chiếu rọi ra hư ảnh một con Kim Sí Đại Bằng. Con Kim Sí Đại Bằng kia mở miệng nói:
- Sa Kỳ Sơn, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi! Mau tìm cho ra tung tích của tên Long Tộc này, bắt giữ hắn lại, sau đó nhanh chóng bố trí một Truyền Tống Trận, tiếp dẫn cường giả Tộc ta hàng lâm!
Sa Kỳ Sơn là một nam tử trung niên có khuôn mặt tam giác, làn da trắng tinh, quai hàm mọc ra một hàng râu cá, trong cái miệng thật lớn phủ đầy những cái răng nhọn hình dáng răng cưa. Hắn nghe con Kim Sí Đại Bằng kia nói vậy, cười lạnh, nói:
- Bố trí Truyền Tống Trận? Làm sao bố trí đây? Hơn mười vạn bộ hạ Hải Tộc của ta đều đã bị Long Tộc giết sạch cả rồi. Mà cường giả do các ngươi phái tới cũng đã bị diệt toàn quân. Lão tử hiện tại đang bị Long Tộc truy sát gắt gao, còn có năm vị Cự bá tay cầm theo năm kiện Thần binh đuổi theo truy sát nữa đây. Bây giờ ta còn có thể giữ được tính mạng cũng đã may mắn lắm rồi!
- Ngươi yên tâm! Côn Bằng Tộc ta sẽ bồi thường cho ngươi đầy đủ!
Con Kim Sí Đại Bằng kia dang rộng cặp cánh, toàn thân phát ra Thần quang mênh mang, thanh âm vang vọng, nói:
- Côn Bằng Tộc ta ở trên khỏa Tinh cầu này vẫn còn lưu lại một cái bảo tàng. Hiện tại ta liền truyền thụ cho ngươi vị trí chính xác và phương pháp tiến vào bảo tàng. Ở nơi đó, ngươi có thể tránh thoát sự truy sát của Long Tộc, hơn nữa còn có thể ung dung bày trận, dẫn dắt cường giả Côn Bằng Tộc ta hàng lâm!
Trong lòng Sa Kỳ Sơn khẽ động, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này ta thua thiệt lớn, cơ nghiệp hoàn toàn mất sạch, bảo bối tích trữ cả một đời đều bị Long Tộc cướp đoạt mất hết. Nếu có thể đạt được bảo khố do Côn Bằng Tộc di lưu, ngược lại có thể Đông Sơn tái khởi!
- Còn tên Long Tộc này nữa, ngươi nhất định phải tìm được tung tích của hắn!
Kim Sí Đại Bằng kia chiếu ra hình dáng của Long Nhạc, sau đó nói:
- Nhanh chóng tìm được hắn, bắt giữ hắn, chờ đợi cường giả Tộc ta hàng lâm!
Sa Kỳ Sơn quan sát bộ dáng Long Nhạc một hồi, trong lòng nghi hoặc không hiểu, hỏi:
- Vì sao phải tìm tên Long Tộc này? Hắn là ai? Hắn đã làm chuyện gì khiến cho Thần của Côn Bằng Tộc trở nên tức giận như vậy?
Hắn cũng không biết lai lịch của Chung Nhạc, cũng không biết chuyện Chung Nhạc hóa thân thành Long Nhạc, đã nhấc lên một tràng phong ba không nhỏ trong Long Tộc. Mặc dù danh tiếng của Chung Nhạc tại Đông Hoang và Tây Hoang cũng đều không nhỏ, nhưng đối với Đông Hải, thanh danh của hắn vẫn còn chưa đủ vang dội.
- Cái này không phải là chuyện mà ngươi có thể biết được! Ngươi chỉ cần tìm được hắn, sau đó xây dựng tốt Truyền Tống Trận là được!
Kim Sí Đại Bằng kia lại truyền thụ cho hắn địa đồ và phương pháp tiến vào bảo khố di lưu của Côn Bằng Tộc, sau đó mới dần dần biến mất. Sa Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng, thu hồi Đồ Đằng Trụ, sắc mặt nhất thời lộ ra thần sắc hung ác, thấp giọng nói:
- Côn Bằng Tộc cấp thiết muốn tìm được tên tiểu tử Long Tộc này như vậy, khẳng định là có bí mật gì đó. Rốt cuộc là bí mật gì mà ngay cả ta cũng che giấu? Hắc hắc… bọn chúng muốn lợi dụng ta, ta cũng muốn lợi dụng bọn chúng để lật đổ Long Tộc. Không có sự nâng đỡ của Côn Bằng Tộc, ta muốn lên làm bá chủ thống trị hải dương đã khó càng thêm khó. Hiện tại ngay cả bản thân ta cũng đã khó có thể tự mình bảo toàn, vẫn nên đi tìm bảo khố trước, né tránh năm cái đuôi phiền phức phía sau đã, sau đó mới nghĩ cách tìm tên tiểu tử Long Tộc kia. Xem một chút xem hắn rốt cuộc là có lai lịch gì, ngay cả Thần của Côn Bằng Tộc cũng cấp thiết muốn tìm hắn như vậy!
o0o
Lúc này, Chung Nhạc đang nhanh chóng phi hành trên biển, hồn nhiên không hề biết rằng Côn Bằng Tộc đã mệnh lệnh cho tôn Cự bá Sa Kỳ Sơn này đích thân đuổi giết hắn. Bất quá, bản thân Sa Kỳ Sơn còn khó tự bảo toàn, phải trốn Đông trốn Tây không dám công khai lộ diện, cũng không thể nào lập tức tìm tới hắn gây phiền phức.
- Mặc dù đã lấy được nửa thanh Thần Dực Đao, nhưng ta cũng không sử dụng được a!
Chung Nhạc nhấp nháy hai mắt, trong lòng suy tư:
- Uy năng của thanh Thần binh này cường hãn tới mức nào? Ta còn chưa kịp tiếp cận, đã bị Thần uy của nó phân giải thành cặn bã rồi. Nếu đã không thể sử dụng, cũng chỉ là để bài biện mà thôi, trái lại vì vậy mà đắc tội với Côn Bằng Thần Tộc, cái được không bù nổi cái mất rồi! Lại thêm nếu ta lấy nó ra, chẳng biết lúc nào Côn Bằng Thần Tộc sẽ lại tế tự, triệu hồi thanh Thần binh này, ta chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, tốn công vô ích rồi… Đúng rồi! Vẫn còn sợi kim kiếm bằng vũ mà ta đã tế luyện kia!
Trong lòng hắn đột nhiên phanh phanh nhảy loạn, nhất thời nhớ tới sợi kim kiếm bằng vũ mà chính mình đã dùng hồn phách tế luyện kia. Thanh Thần Dực Đao bình thường dài tới ngàn dặm, lúc thu gọn lại, độ dài cũng vẫn như cũ dị thường kinh người, ước chừng ba trăm dặm. Cho dù là nửa thanh Thần Dực Đao, Thần uy phát ra cũng vẫn đáng sợ tới cực điểm, không thể tùy tiện tiếp cận. Nhưng sợi kim kiếm bằng vũ kia thì hắn đã từng tế luyện qua, có thể vận dụng được.
Lúc trước, sợi kim kiếm bằng vũ này bị Kiếm khí của Bàn Long Kiếm đánh cho tổn thương, rách nát tả tơi. Nhưng sau khi sợi bằng vũ quay trở về trên Thần Dực Đao, đã mượn uy năng không thể tưởng tượng nổi của Thần Dực Đao chữa trị chính mình, hiện tại đã trở thành một thanh kim kiếm hoàn chỉnh.
Chung Nhạc mở nắp cây đèn đồng ra, ghé mắt nhìn vào. Chỉ thấy nửa thanh Thần Dực Đao đang nằm bên trong Tinh hệ, bộ dáng cực kỳ nhỏ bé. Bộ phận Thần Dực Đao mà hắn đpạt được chỉ là phần đầu đao, khoảng chừng gần một nửa phần lưỡi đao, ước chừng hơn bốn thành toàn bộ thanh đao, mà Côn Bằng Tộc thì lấy được hơn phân nửa còn lại, ước chừng hơn năm thành toàn bộ thanh đao.
Vốn dĩ đã có hơn phân nửa Thần Dực Đao bị kéo vào trong cây đèn đồng, bất quá sau đó tôn Tổ Linh Côn Bằng Tộc kia xuất thủ, rút ra một bộ phận thân đao trong cây đèn đồng, cho nên Chung Nhạc chỉ lấy được có hơn bốn thành thanh đao mà thôi. Nhưng cho dù chỉ có hơn bốn thành, cũng đã cực kỳ khủng bố. Phần lưỡi đao mở rộng ra, chiều dài ước chừng bốn trăm năm chục dặm, lúc co lại ước chừng cũng hơn một trăm dặm.
Chung Nhạc thử cảm ứng một chút sợi kim kiếm bằng vũ kia, quả nhiên có thể cảm ứng được. Tâm niệm hắn khẽ động, liền triệu hồi sợi bằng vũ này từ trong cây đèn. Chỉ thấy một đạo kim quang nhanh chóng từ trong cây đèn đồng bay ra. Sau khi bay ra khỏi cây đèn đồng, sợi bằng vũ này đã biến thành một thanh kim kiếm có chiều dài hơn hai mươi trượng.
Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Thời điểm hắn đạt được sợi bằng vũ này từ trong Vạn Bảo Các của Long Tộc, sợi bằng vũ chỉ có chiều dài chừng một trượng, hơn nữa còn rách nát tả tơi. Mà hiện tại, không ngờ nó lại dài tới hơn hai mươi trượng. Không chỉ như vậy, trên sợi bằng vũ này còn phát ra một tầng quang trạch thần thánh, căn bản nhìn không ra đây là một sợi lông vũ, mà phảng phất như là một thanh kiếm bản to do Thần kim chế tạo vậy. Bất quá lúc nắm trong tay, cũng vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ như một sợi hồng mao.
Bàn tay Chung Nhạc đột nhiên run lên một cái. Trong kim kiếm bằng vũ đồng thời cũng ẩn chứa Thần uy cực kỳ nồng đậm, bàn tay hắn vừa mới chạm vào, làn da trên tay đã đột nhiên nổ tung, máu chảy đầm đìa.
- Hửm? Thần uy thật sự quá mạnh! Nếu có thể nội liễm một phần thì tốt rồi…
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên Thần uy trên kim kiếm bằng vũ chợt phai nhạt đi một phần. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, cho rằng chính mình đã cảm ứng sai rồi, vội vàng thấp giọng nói:
- Thần uy lại thu liễm thêm hai phần nữa!
Nhất thời, Thần uy của kim kiếm bằng vũ đột nhiên lại phai nhạt thêm hai phần.
Chung Nhạc đặt mông ngồi bệch trên một khối băng, ngơ ngác nhìn cây đèn đồng trong tay mình. Gần phân nửa thanh Thần Dực Đao nằm trong không gian lưu trữ dầu thắp của cây đèn đồng, phần miệng đèn đã đậy lại, mà hơn một nửa còn lại của Thần Dực Đao thì soạt một tiếng biến mất trong hắc động, bị Tổ Linh Côn Bằng Tộc trên Mộc Diệu Tinh rút đi.
Lúc này, cái hắc động bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại. Chung Nhạc có thể nhìn thấy tôn Tổ Linh phía bên kia hắc động tay cầm nửa thanh Thánh khí, đang nổi trận lôi đình. Đám Cự bá còn lại của Côn Bằng Tộc cũng đều đang nổi trận lôi đình, nhấc lên từng đạo từng đạo cuồng phong bạo vũ, lôi đình thiểm điện… tràng diện vô cùng đáng sợ.
- Thật sự bẻ gãy rồi…
Chung Nhạc liên tục rùng mình mấy cái, lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc Thần Dực Đao là Thánh khí, hay cây đèn nát này là Thánh khí đây? Không ngờ dễ dàng như vậy đã bẻ gãy Thần Dực Đao làm đôi rồi… Tân Hỏa! Tân Hỏa!
Tân Hỏa cũng không hề trả lời, đốm lửa nhỏ trên tim đèn lẳng lặng thiêu đốt, hiển nhiên đã lâm vào ngủ say.
- Tiểu bối!
Trong hắc động đang không ngừng thu nhỏ lại kia chợt vang lên âm thanh già nua vang vọng, ầm ầm chấn động:
- Ta đã nhớ kỹ khuôn mặt của ngươi! Bất luận ngươi lẫn trốn nơi nào, cũng đều chạy không thoát sự truy sát của Côn Bằng Thần Tộc ta!
- Trên trời dưới đất, cửu u cửu tiêu! Bất kỳ địa phương nào đều không có chốn để ngươi dung thân!
- Thiên vương lão tử cũng không che chở được ngươi!
- Ngươi nhất định phải chết!
- …
Vô số tiếng gầm cuồn cuộn không ngừng vang vọng trên biển. Một hồi sau, Chung Nhạc đứng dậy, thu hồi Nội đan Thú Thần chỉ còn lại có gần phân nửa, nhét vào trong mi tâm của chính mình, bỉu môi nói:
- Ngươi cho rằng ta dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao? Có năng lực, các ngươi cứ từ Mộc Diệu Tinh chạy tới đây mà truy sát ta đi!
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nói, nhưng hai chân hắn vẫn có chút run rẩy. Vừa rồi suýt chút nữa đã bị kéo vào trong cái thông đạo màu đen này, bị lực lượng không gian xoắn nát, mặc dù ngoài miệng Chung Nhạc không nói sợ, nhưng thân thể so với cái miệng của hắn thì thành thật hơn rất nhiều.
Trên Mộc Diệu Tinh, đám cường giả Côn Bằng Tộc vẫn còn đang nổi trận lôi đình. Lúc này, Chung Nhạc vừa mới thu hồi cây đèn đồng, đang chuẩn bị rời khỏi, chợt nghe thanh âm của Tổ Linh Côn Bằng Tộc kia vang lên, càng thêm tang thương:
- Tiểu bối, Côn Bằng Tộc ta nhất định sẽ một lần nữa hàng lâm Tổ Linh! Chỉ cần ngươi còn giữ một bộ phận Thần Dực Đao trên người, tuyệt đối sẽ không thể nào ẩn giấu được, sẽ bị chúng ta lập tức tìm ra. Kết cục của ngươi sẽ cực kỳ thê thảm! Thê thảm tới mức ngươi không thể nào tưởng tượng nổi…
Cuối cùng lực lượng tế tự cũng biến mất, hắc động cũng triệt để khép kín. Chung Nhạc đứng yên tại chỗ, có chút suy tư:
- Những lời này hắn nói không sai! Thần Dực Đao này chính là Thánh khí của Côn Bằng Tộc, hoàn toàn có thể bị tế tự cảm ứng ra được. Nếu không xóa được vết tích tế luyện của Côn Bằng Tộc, nhất định sẽ dễ dàng bị Côn Bằng Tộc tìm ra. Bất quá, làm thế nào mới có thể xóa đi lạc ấn do Thần của Côn Bằng Tộc lưu lại trên thanh Thánh khí này đây?
Hắn cảm giác được chuyện lần này cực kỳ khó giải quyết, tựa hồ đã nhìn thấy được tình hình tương lai chính mình bị cường giả của Côn Bằng Tộc truy sát.
- Đợi sau khi Tân Hỏa tỉnh lại hỏi hắn xem sao, rốt cuộc làm thế nào mới có thể lau đi lạc ấn của Thần. Hiện tại nơi này đã không thích hợp ở lâu, vừa rồi trong lúc tranh đoạt Thần Dực Đao đã tạo thành động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng đã quấy nhiễu tới Long Tộc rồi. Nếu cường giả Long Tộc chạy tới đây kiểm tra, như vậy ta sẽ không thể thoát thân rồi!
Chung Nhạc thu cái đèn đồng vào trong Bí cảnh Nguyên Thần của chính mình, sau đó thân hình phóng thẳng lên cao, phá vỡ mặt biển. Thân thể hắn nhanh chóng lay động, tinh thần lực tuôn ra từ phía sau lưng, vô số văn lộ Đồ đằng Đại Nhật tung bay, hóa thành Kim Ô Song Dực kim quang xán lạn, vỗ cánh bay đi.
Mà địa phương hắn vừa rời khỏi, lục địa băng tuyết phương viên hai ngàn dặm đã bị chấn nát, từng khối băng khổng lồ trôi nổi trên mặt biển, giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến Thần Ma vậy.
o0o
Trên Mộc Diệu Tinh, gió cuốn mây vần, lôi đình thiểm điện ở trong tầng mây ầm ầm đánh loạn, giống như Cự Nhân phẫn nộ đang không ngừng ném mạnh trường mâu điện quang xuống biển rộng bên dưới vậy, tràng cảnh vô cùng kinh người.
- Long Tộc! Tiểu bối Long Tộc đáng chết!
Sắc mặt đám Cự bá Côn Bằng Tộc so với sắc trời và mặt biển bên dưới còn âm trầm hơn rất nhiều. Tất cả bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía nửa thanh Thần Dực Đao trong tay Tổ Linh kia. Thánh khí của chủng tộc bọn họ hiện tại chỉ còn lại có phân nửa, một nửa kia đã bị một tên mao đầu tiểu tử dùng một cây đèn nát đoạt mất rồi. Hơn nữa cái tên mao đầu tiểu tử này lại còn dùng cây đèn nát kia chặt gãy Thánh khí của chủng tộc bọn họ nữa.
Nếu có thể lao ra được lôi tầng trên thiên không Mộc Diệu Tinh, giết về phía Tổ Tinh, hiện tại chỉ sợ bọn họ sớm đã động thân lao qua rồi. Mà lúc này, bọn họ chỉ có thể ở đây cảm thấy vô lực bất đắc dĩ mà thôi. Còn chưa có luyện Nguyên thần tới cảnh giới thuần dương, sẽ không thể xuyên qua lôi tầng trên thiên không. Bởi vậy, mặc dù bọn họ đã nhìn thấy tướng mạo của Chung Nhạc, nhưng cũng vẫn không thể làm gì được hắn cả.
- Dùng Đồ Đằng Trụ, liên hệ với Sa Kỳ Sơn!
Tổ Linh của Côn Bằng Tộc đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói. Đám cường giả Côn Bằng Tộc nhất thời chấn chỉnh lại tinh thần. Lần này bọn họ sở dĩ có thể xúi giục được Sa Kỳ Sơn, để cho Sa Kỳ Sơn phản bội Long Tộc đầu nhập vào Côn Bằng Tộc, chủ yếu là bởi vì Sa Kỳ Sơn đào được một cái Bí cảnh tại Đông Hải, đạt được một cây Đồ Đằng Trụ của Côn Bằng Tộc. Thời điểm hắn tế tự cây Đồ Đằng Trụ này, đã bị Tổ Linh vừa mới thức tỉnh trên Mộc Diệu Tinh cảm ứng được, bởi vậy mới liên hệ được với Côn Bằng Tộc.
Hải Vương Sa Kỳ Sơn là một kẻ có dã tâm, có thủ đoạn, có tâm cơ. Từ lâu hắn đã muốn diệt sạch Long Tộc, chính mình lên thay thế. Mà Côn Bằng Tộc thì lại muốn thu hồi lại Thánh khí, một lần nữa quay về Tổ Tinh, diệt tuyệt Long Tộc, bởi vậy song phương rất nhanh đã hợp tác với nhau. Lần này Tổ Linh Côn Bằng Tộc bảo liên hệ với Sa Kỳ Sơn, chính là muốn Sa Kỳ Sơn đi đối phó Chung Nhạc.
- Nếu Sa Kỳ Sơn lấy được một nửa kia của Thánh khí, lại chiếm luôn Thánh khí làm của riêng thì phải làm sao? Cho nên không thể nói cho Sa Kỳ Sơn biết tình huống thực tế, chỉ có thể để cho hắn đi truy tìm tung tích của tiểu tử kia. Còn nữa, hối thúc hắn mau mau chế tạo Truyền Tống Trận mới, truyền tống cường giả Tộc ta tới Tổ Tinh, chém giết tên tiểu tử Long Tộc này, đoạt lại Thánh khí!
o0o
Tại một địa phương trong hải ngoại Đại Hoang, thần sắc Sa Kỳ Sơn khẽ động, lấy ra một cây Đồ Đằng Trụ. Chỉ thấy trên cây Đồ Đằng Trụ này có lạc ấn văn lộ Đồ đằng của Côn Bằng Tộc, bao gồm Ngư văn và Bằng văn. Lúc này, Bằng văn trên cây Đồ Đằng Trụ đang phát sáng, ở trước mặt hắn chiếu rọi ra hư ảnh một con Kim Sí Đại Bằng. Con Kim Sí Đại Bằng kia mở miệng nói:
- Sa Kỳ Sơn, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi! Mau tìm cho ra tung tích của tên Long Tộc này, bắt giữ hắn lại, sau đó nhanh chóng bố trí một Truyền Tống Trận, tiếp dẫn cường giả Tộc ta hàng lâm!
Sa Kỳ Sơn là một nam tử trung niên có khuôn mặt tam giác, làn da trắng tinh, quai hàm mọc ra một hàng râu cá, trong cái miệng thật lớn phủ đầy những cái răng nhọn hình dáng răng cưa. Hắn nghe con Kim Sí Đại Bằng kia nói vậy, cười lạnh, nói:
- Bố trí Truyền Tống Trận? Làm sao bố trí đây? Hơn mười vạn bộ hạ Hải Tộc của ta đều đã bị Long Tộc giết sạch cả rồi. Mà cường giả do các ngươi phái tới cũng đã bị diệt toàn quân. Lão tử hiện tại đang bị Long Tộc truy sát gắt gao, còn có năm vị Cự bá tay cầm theo năm kiện Thần binh đuổi theo truy sát nữa đây. Bây giờ ta còn có thể giữ được tính mạng cũng đã may mắn lắm rồi!
- Ngươi yên tâm! Côn Bằng Tộc ta sẽ bồi thường cho ngươi đầy đủ!
Con Kim Sí Đại Bằng kia dang rộng cặp cánh, toàn thân phát ra Thần quang mênh mang, thanh âm vang vọng, nói:
- Côn Bằng Tộc ta ở trên khỏa Tinh cầu này vẫn còn lưu lại một cái bảo tàng. Hiện tại ta liền truyền thụ cho ngươi vị trí chính xác và phương pháp tiến vào bảo tàng. Ở nơi đó, ngươi có thể tránh thoát sự truy sát của Long Tộc, hơn nữa còn có thể ung dung bày trận, dẫn dắt cường giả Côn Bằng Tộc ta hàng lâm!
Trong lòng Sa Kỳ Sơn khẽ động, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này ta thua thiệt lớn, cơ nghiệp hoàn toàn mất sạch, bảo bối tích trữ cả một đời đều bị Long Tộc cướp đoạt mất hết. Nếu có thể đạt được bảo khố do Côn Bằng Tộc di lưu, ngược lại có thể Đông Sơn tái khởi!
- Còn tên Long Tộc này nữa, ngươi nhất định phải tìm được tung tích của hắn!
Kim Sí Đại Bằng kia chiếu ra hình dáng của Long Nhạc, sau đó nói:
- Nhanh chóng tìm được hắn, bắt giữ hắn, chờ đợi cường giả Tộc ta hàng lâm!
Sa Kỳ Sơn quan sát bộ dáng Long Nhạc một hồi, trong lòng nghi hoặc không hiểu, hỏi:
- Vì sao phải tìm tên Long Tộc này? Hắn là ai? Hắn đã làm chuyện gì khiến cho Thần của Côn Bằng Tộc trở nên tức giận như vậy?
Hắn cũng không biết lai lịch của Chung Nhạc, cũng không biết chuyện Chung Nhạc hóa thân thành Long Nhạc, đã nhấc lên một tràng phong ba không nhỏ trong Long Tộc. Mặc dù danh tiếng của Chung Nhạc tại Đông Hoang và Tây Hoang cũng đều không nhỏ, nhưng đối với Đông Hải, thanh danh của hắn vẫn còn chưa đủ vang dội.
- Cái này không phải là chuyện mà ngươi có thể biết được! Ngươi chỉ cần tìm được hắn, sau đó xây dựng tốt Truyền Tống Trận là được!
Kim Sí Đại Bằng kia lại truyền thụ cho hắn địa đồ và phương pháp tiến vào bảo khố di lưu của Côn Bằng Tộc, sau đó mới dần dần biến mất. Sa Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng, thu hồi Đồ Đằng Trụ, sắc mặt nhất thời lộ ra thần sắc hung ác, thấp giọng nói:
- Côn Bằng Tộc cấp thiết muốn tìm được tên tiểu tử Long Tộc này như vậy, khẳng định là có bí mật gì đó. Rốt cuộc là bí mật gì mà ngay cả ta cũng che giấu? Hắc hắc… bọn chúng muốn lợi dụng ta, ta cũng muốn lợi dụng bọn chúng để lật đổ Long Tộc. Không có sự nâng đỡ của Côn Bằng Tộc, ta muốn lên làm bá chủ thống trị hải dương đã khó càng thêm khó. Hiện tại ngay cả bản thân ta cũng đã khó có thể tự mình bảo toàn, vẫn nên đi tìm bảo khố trước, né tránh năm cái đuôi phiền phức phía sau đã, sau đó mới nghĩ cách tìm tên tiểu tử Long Tộc kia. Xem một chút xem hắn rốt cuộc là có lai lịch gì, ngay cả Thần của Côn Bằng Tộc cũng cấp thiết muốn tìm hắn như vậy!
o0o
Lúc này, Chung Nhạc đang nhanh chóng phi hành trên biển, hồn nhiên không hề biết rằng Côn Bằng Tộc đã mệnh lệnh cho tôn Cự bá Sa Kỳ Sơn này đích thân đuổi giết hắn. Bất quá, bản thân Sa Kỳ Sơn còn khó tự bảo toàn, phải trốn Đông trốn Tây không dám công khai lộ diện, cũng không thể nào lập tức tìm tới hắn gây phiền phức.
- Mặc dù đã lấy được nửa thanh Thần Dực Đao, nhưng ta cũng không sử dụng được a!
Chung Nhạc nhấp nháy hai mắt, trong lòng suy tư:
- Uy năng của thanh Thần binh này cường hãn tới mức nào? Ta còn chưa kịp tiếp cận, đã bị Thần uy của nó phân giải thành cặn bã rồi. Nếu đã không thể sử dụng, cũng chỉ là để bài biện mà thôi, trái lại vì vậy mà đắc tội với Côn Bằng Thần Tộc, cái được không bù nổi cái mất rồi! Lại thêm nếu ta lấy nó ra, chẳng biết lúc nào Côn Bằng Thần Tộc sẽ lại tế tự, triệu hồi thanh Thần binh này, ta chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, tốn công vô ích rồi… Đúng rồi! Vẫn còn sợi kim kiếm bằng vũ mà ta đã tế luyện kia!
Trong lòng hắn đột nhiên phanh phanh nhảy loạn, nhất thời nhớ tới sợi kim kiếm bằng vũ mà chính mình đã dùng hồn phách tế luyện kia. Thanh Thần Dực Đao bình thường dài tới ngàn dặm, lúc thu gọn lại, độ dài cũng vẫn như cũ dị thường kinh người, ước chừng ba trăm dặm. Cho dù là nửa thanh Thần Dực Đao, Thần uy phát ra cũng vẫn đáng sợ tới cực điểm, không thể tùy tiện tiếp cận. Nhưng sợi kim kiếm bằng vũ kia thì hắn đã từng tế luyện qua, có thể vận dụng được.
Lúc trước, sợi kim kiếm bằng vũ này bị Kiếm khí của Bàn Long Kiếm đánh cho tổn thương, rách nát tả tơi. Nhưng sau khi sợi bằng vũ quay trở về trên Thần Dực Đao, đã mượn uy năng không thể tưởng tượng nổi của Thần Dực Đao chữa trị chính mình, hiện tại đã trở thành một thanh kim kiếm hoàn chỉnh.
Chung Nhạc mở nắp cây đèn đồng ra, ghé mắt nhìn vào. Chỉ thấy nửa thanh Thần Dực Đao đang nằm bên trong Tinh hệ, bộ dáng cực kỳ nhỏ bé. Bộ phận Thần Dực Đao mà hắn đpạt được chỉ là phần đầu đao, khoảng chừng gần một nửa phần lưỡi đao, ước chừng hơn bốn thành toàn bộ thanh đao, mà Côn Bằng Tộc thì lấy được hơn phân nửa còn lại, ước chừng hơn năm thành toàn bộ thanh đao.
Vốn dĩ đã có hơn phân nửa Thần Dực Đao bị kéo vào trong cây đèn đồng, bất quá sau đó tôn Tổ Linh Côn Bằng Tộc kia xuất thủ, rút ra một bộ phận thân đao trong cây đèn đồng, cho nên Chung Nhạc chỉ lấy được có hơn bốn thành thanh đao mà thôi. Nhưng cho dù chỉ có hơn bốn thành, cũng đã cực kỳ khủng bố. Phần lưỡi đao mở rộng ra, chiều dài ước chừng bốn trăm năm chục dặm, lúc co lại ước chừng cũng hơn một trăm dặm.
Chung Nhạc thử cảm ứng một chút sợi kim kiếm bằng vũ kia, quả nhiên có thể cảm ứng được. Tâm niệm hắn khẽ động, liền triệu hồi sợi bằng vũ này từ trong cây đèn. Chỉ thấy một đạo kim quang nhanh chóng từ trong cây đèn đồng bay ra. Sau khi bay ra khỏi cây đèn đồng, sợi bằng vũ này đã biến thành một thanh kim kiếm có chiều dài hơn hai mươi trượng.
Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Thời điểm hắn đạt được sợi bằng vũ này từ trong Vạn Bảo Các của Long Tộc, sợi bằng vũ chỉ có chiều dài chừng một trượng, hơn nữa còn rách nát tả tơi. Mà hiện tại, không ngờ nó lại dài tới hơn hai mươi trượng. Không chỉ như vậy, trên sợi bằng vũ này còn phát ra một tầng quang trạch thần thánh, căn bản nhìn không ra đây là một sợi lông vũ, mà phảng phất như là một thanh kiếm bản to do Thần kim chế tạo vậy. Bất quá lúc nắm trong tay, cũng vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ như một sợi hồng mao.
Bàn tay Chung Nhạc đột nhiên run lên một cái. Trong kim kiếm bằng vũ đồng thời cũng ẩn chứa Thần uy cực kỳ nồng đậm, bàn tay hắn vừa mới chạm vào, làn da trên tay đã đột nhiên nổ tung, máu chảy đầm đìa.
- Hửm? Thần uy thật sự quá mạnh! Nếu có thể nội liễm một phần thì tốt rồi…
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên Thần uy trên kim kiếm bằng vũ chợt phai nhạt đi một phần. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, cho rằng chính mình đã cảm ứng sai rồi, vội vàng thấp giọng nói:
- Thần uy lại thu liễm thêm hai phần nữa!
Nhất thời, Thần uy của kim kiếm bằng vũ đột nhiên lại phai nhạt thêm hai phần.
/342
|