- Đây là bí mật mà thần cũng không phát hiện ra!
Sóng âm của Phong Hiếu Trung mang đầy sự dụ hoặc, dường như có một gương mặt đang đẩy từ bên trong bức tường nhưng không thể phá được.
- Bí mật đến thần cũng không biết, nhưng ta lại biết! Chỉ cần thả ta ra ta sẽ cho các ngươi biết. Đây là bí mật có thể trường sinh!
- Sáu vòng luân hồi? Trong mỗi linh hồn đều có sáu vòng luân hồi…
Chung Nhạc hơi biến sắc, đột nhiên dừng bước, nhớ lại khi tổ long đối thoại với Tân Hỏa cũng nhắc tới sáu vòng luân hồi. Trong thức hải, tiếng của Tân Hỏa gấp gáp vọng ra:
- Nhạc tiểu tử, thả hắn ra! Tiểu tử này biết sáu vòng luân hồi, thả hắn ra hỏi rốt cuộc là thế nào?
Khâu Cấm Nhi chán nản:
- Trong cơ thể nguyên thần còn có vòng luân hồi thứ sáu? Không phải chỉ có ngũ đại bí cảnh hay sao?
“Thủy Thanh Nghiên” rõ ràng cũng chưa nghe tới vòng luân hồi thứ sáu bao giờ, lắc đầu cười khảy:
- Ở đây chắc nhốt một kẻ điên, mặc kệ hắn, chúng ta đi tiếp đi!
Phía trước là nơi trấn áp nhục thân của nàng ta rồi, càng gần nàng ta càng có cảm ứng mạnh mẽ với nhục thân, càng có thể kích phát nhục thân phá giải phong ấn từ bên trong.
Chung Nhạc lưỡng lự, Tân Hỏa chỉ hận không thể nhảy ra đích thân giải phóng cho Phong Hiếu Trung:
- Nhạc tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Tiểu quỷ tổ long cũng nhắc tới sáu đạo, nói ta không chứng kiến sự xác lập của sáu vòng luân hồi. Đây chắc chắn có bí mật rất lớn lao, chưa biết chừng còn liên quan tới bí mật Phục Hy thần tộc suy yếu.
Chung Nhạc rất động tâm, nhưng rồi lại lắc đầu, thả Phong Hiếu Trung liên quan quá lớn, hắn là một tên điên, không phải nói hắn điên thật mà là hành vi của hắn quá điên rồ. Vì nghiên cứu trường sinh mà việc gì cũng có thể làm, không có bất cứ cái gì gọi là lý trí cả!
Nếu thả một tên điên như vậy ra, hắn có thể làm hại các chủng tộc khác, và đối tượng đầu tiên chắc chắn là nhân tộc, chắc chắn là Kiếm Môn!
Nhưng cũng chỉ có tên điên này mới điên cuồng nghiên cứu bí mật của linh hồn, phát hiện bí mật mà các chủng tộc khác không phát hiện được!
Tuy Chung Nhạc trải qua không ít các trận chiến, cũng có hàng mấy trăm luyện khí sĩ đã chết dưới tay hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc giải phẫu linh hồn luyện khí sĩ khác để nghiên cứu bí mật trong linh và hồn.
Yêu tộc giống như kiêu hùng Sư Bất Dịch có lẽ cũng không làm ra việc điên rồ đó.
Chỉ có kẻ điên cỡ Phong Hiếu Trung mới bất chấp thiên hạ làm việc diên rồ như vậy!
Chung Nhạc suy nghĩ một lúc, quay lại trước tòa cung điện đồng kia, ngẩng lên nhìn gương mặt trên bức tường:
- Ta từng nghe có người nhắc tới sáu vòng luân hồi, ngươi làm sao để ta tin ngươi biết về nó?
Gương mặt kia đột nhiên yên tĩnh, Phong Hiếu Trung lúc yên lặng nhìn rất anh tuấn, khiến Chung Nhạc có chút kinh ngạc.
- Ngươi cũng đã nghe về nó?
Gương mặt của Phong Hiếu Trung to khoảng ba bốn trượng, con mắt còn to hơn đầu Chung Nhạc, có chút thích thú nhìn đầu hắn, dường như muốn mở đầu hắn ra xem hắn biết những gì.
- Vòng luân hồi thứ sáu là ta giải phẫu hàng mấy nghìn linh hồn khó khăn lắm mới phát hiện ra, sao ngươi biết được?
Hai con mắt của Phong Hiếu Trung dường như muốn bay ra khỏi bức tường đồng, con ngươi đảo điên, rõ ràng rất hứng thú với Chung Nhạc:
- Ngươi không thể biết được. Ha ha, loại nhỏ yếu như ngươi không thể biết được. Ta đã kiểm tra mấy nghìn hồn phách, đạo thứ sáu của họ đều bị hỏng, là một cái “phế luân”, là cái khóa khóa hồn lại, cắt đứt liên hệ giữ hồn và huyết mạch nhục thân. Vòng luân hồi thứ sáu chính là Huyết Mạch Luân! Ta phát hiện bí mật này, khổ sở tìm kiếm, lại giải phẫu mấy nghìn luyện khí sĩ khác mới tìm được lý do tại sao nó lại thành “phế luân”.
Hắn dụ dỗ:
- Muốn biết lý do không? Thả ta ra, ta sẽ cho ngươi biết. Đây là bí mật mà ta giải phẫu hàng mấy nghìn luyện khí sĩ, thậm chí đào cả thần thi, ma thi dưới cổ mộ mới phát hiện được!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Biết thì có tác dụng gì? Lẽ nào ngươi có cách để mở vòng luân hồi thứ sáu?
- Ha ha, ta đào mộ huyệt viễn cổ, tìm được bí cảnh của viễn cổ thần ma, phát hiện thời viễn cổ trong cơ thể thần ma không có vòng luân hồi thứ sáu, mà mười vạn năm trước mới xuất hiện.
Gương mặt Phong Hiếu Trung trở nên thần bí, cười quỷ dị:
- Sau khi xuất hiện không lâu thì vòng luân hồi thứ sáu này bị tàn khuyết. Nhưng có một thời gian nó vẫn hoàn chỉnh. Ta điên cuồng tìm kiếm mộ huyệt bí cảnh, cuối cùng cũng tìm được một cỗ thần thi, phát hiện vòng luân hồi thứ sáu còn hoàn chỉnh, bí cảnh thứ sáu. Ta có cách mở vòng luân hồi thứ sáu, hơn nữa đã thành công. Ta cường đại như vậy, chính là vì đã mở được nó! Không chỉ vậy, ta còn có một bí mật cực lớn, hề hề, bí mật rất lớn…
Hắn nói tới đây, ngay cả Khâu Cấm Nhi và “Thủy Thanh Nghiên” cũng không khỏi tò mò, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
Đây quả nhiên là một tên điên, tìm mộ huyệt bí cảnh viễn cổ không cần bảo tàng mà chỉ tìm bí mật của vòng luân hồi thứ sáu!
- Tân Hỏa, thật sự có vòng luân hồi thứ sáu sao?
Chung Nhạc hỏi.
- Chưa nghe bao giờ, chắc là biến cố xảy ra sau khi ta chìm vào giấc ngủ.
Tân Hỏa vẻ mặt căng thẳng:
- Vòng luân hồi thứ sáu này chắc chắn liên quan tới rất nhiều bí mật còn ẩn giấu. Chưa biết chừng có thể giải thích được lý do Phục Hy thần tộc lại thành nhân tộc!
- Vòng luân hồi thứ sáu là một chiếc khóa, nếu mở được nó ra là có thể đánh thức sức mạnh ẩn mình.
Phong Hiếu Trung lại lộ vẻ điên cuồng:
- Khi ta mở chiếc khóa đó còn cảm ứng được một thứ sức mạnh đáng sợ, phong tỏa năng lượng của vòng luân hồi thứ sáu! Ta đã thấy gì… Ta thấy một vòng luân hồi khổng lồ, vòng luân hồi thứ sáu, một cái vòng bị phong ấn… Đừng có lại gần! Đừng có lại gần! Ngươi tránh ra!
Hắn đầy vẻ sợ hãi gầm rú, một lúc sau bình tĩnh lại, dường như người vừa kêu gào không phải hắn mà là một người khác vậy.
Hắn nhìn Chung Nhạc, thích thú nói:
- Ngươi cũng nghe nói tới vòng luân hồi thứ sau? Đó là bí mật ta giải phẫu hàng nghìn linh hồn mới phát hiện, sao ngươi lại biết được…
Chung Nhạc ngạc nhiên, Phong Hiếu Trung cứ gào thét không ngừng, nhắc lại những lời hắn nói lúc nãy, giống như bị kẻ nào đó xóa ký ức vậy.
Chung Nhạc ngắt lời hắn, thăm dò:
- Phong sư huynh, ngươi có thấy một vòng luân hồi khổng lồ, vòng thứ sáu, một cái vòng bị phong ấn không?
- Ngươi cũng thấy?Phong Hiếu Trung sợ hãi, run rẩy nói:
- Đừng có tới đây! Đừng có tới đây… Ngươi cũng nghe nói tới vòng luân hồi thứ sau? Đó là bí mật ta giải phẫu hàng nghìn linh hồn mới phát hiện, sao ngươi…
Chung Nhạc mặt đen lại, nói với Tân Hỏa:
- Hắn điên thật rồi, bị thứ hắn nhìn thấy dọa phát điên rồi. Cho dù ngươi thả hắn ra thì hắn cũng chẳng biết rốt cuộc vòng luân hồi thứ sáu là cái gì đâu.
Tân Hỏa cũng nhận ra tình hình Phong Hiếu Trung không ổn, dường như chỉ cần nhắc tới vòng luân hồi khổng lồ kia là đại não của hắn tự động bảo vệ, xóa đi ký ức rồi quay lại ký ức của một khắc trước.
Đây chính là biểu hiện của phát điên.
- Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì mà dọa hắn phát điên như vậy?
Chung Nhạc chán chường, nói với Khâu Cấm Nhi và “Thủy Thanh Nghiên”:
- Hắn bị nhốt quá lâu, có lẽ đã phát điên rồi, chúng ta đi thôi, tới tử điện dọn dẹp.
- Ta điên?
Phong Hiếu Trung cười ha hả:
- Ta không điên! Người điên là các ngươi! Thiên hạ này chỉ mình ta là tỉnh táo, tất cả các ngươi điên hết! Những kẻ điên đều đáng chết, ta phải giết chết các ngươi, ha ha ha ha…
Chung Nhạc lắc đầu, con trai của môn chủ Kiếm Môn lại hoàn toàn mất hết lý trí thế này. Hắn vốn có thể trở thành người hữu ích, thậm chí chưa biết chừng có thể thành môn chủ kế nhiệm.
Nhưng hắn đang ở trạng thái này thì chỉ có thể bị nhốt ở đây mà chết dần chết mòn.
- Rốt cuộc hắn đã thấy những gì, biết những gì, e là những điều đó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn ở đây?
Chung Nhạc nghĩ bụng:
- Hắn quá nguy hiểm, tuyệt đối không được thả hắn ra… Thật muốn moi não của hắn ra xem hắn đã biết những gì.
Chung Nhạc đột nhiên rùng mình, bị suy nghĩ của chính mình dọa cho giật thót:
- Quả nhiên nói chuyện với kẻ điên cũng bị lây nhiễm!
“Thủy Thanh Nghiên” thấy cung điện trấn áp nhục thân của mình càng ngày càng gần, tim đập thình thịch. Chỉ cần gần thêm chút nữa là nàng ta sẽ cảm ứng với nhục thân mạnh hơn, có thể khiến nhục thân bạo động, công kích cung điện!
- Thủy sư muội, chúng ta không tới đó.
Chung Nhạc bước lên sợi xích khác, xích ở đây khóa chặt các tòa cung điện, dẫn đi khắp nơi. Hắn cười:
- Sư muội tới đây, Cấm Nhi, muội ngăn Thủy sư muội lại.
Xe lăn của Khâu Cấm Nhi bay lên, chặn phía sau “Thủy Thanh Nghiên”, nghi hoặc nói:
- Tại sao sư ca lại muốn chặn Thủy sư muội lại?
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng chặn đứng đường lui của “Thủy Thanh Nghiên”. “Thủy Thanh Nghiên” nghiến răng, theo Chung Nhạc đi về phía trước, cười:
- Nhạc ca ca nói đi đâu thì ngươi ta đi đó, người ta theo huynh…
Phía sau, tiếng cười của Phong Hiếu Trung vọng tới:
- Hắn muốn giết ngươi, ta cảm nhận được sát ý của hắn, ha ha ha…
- Hắn là kẻ điên, sư muội chắc không tin lời kẻ điên chứ?
Chung Nhạc cười:
- Chúng ta tới tòa cung điện kia. Ở đó trấn áp một thứ đủ cổ xưa. Theo cuộn da dê Nam Thiên Phương sư tỷ đưa ta thì đó là một vị cự phách thần tộc bị nhốt hơn hai nghìn năm trước. Với thọ mệnh đó thì không sống được lâu như vậy, chắc chắn đã chết rồi.
Chung Nhạc tế ra trấn ấn, mở cung điện. Cánh cửa kẹt kẹt mở ra, bên trong xộc ra mùi thối rữa, đen ngòm không thấy được gì bên trong.
Đột nhiên, hàng loạt ánh đèn sáng lên, trên tường cung điện treo các ngọn đèn đồng, có được không khí mới tự động bừng sáng.
- Hắn thay đổi ý định rồi, hắn muốn trấn áp ngươi trong tòa cung điện đó!
Tiếng của Phong Hiếu Trung lại vọng tới.
“Thủy Thanh Nghiên” cười khanh khách:
- Chung sư huynh sẽ không thật sự muốn nhốt ta trong này chứ?
Chung Nhạc cười:
- Sao lại thế chứ, ta sẽ cùng mọi người vào trong, mời sư muội!
- Mời sư huynh trước.
“Thủy Thanh Nghiên” nghiến răng.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Chi bằng cùng vào đi.
Hai người sánh bước vào trong cung điện, Khâu Cấm Nhi nhìn mà chán nản, nghiêm túc giải thích thay Chung Nhạc:
- Thủy sư muội, sư ca không phải kẻ xấu.
- Không phải mới lạ.
“Thủy Thanh Nghiên” nghĩ bụng.
Tòa cung điện tối âm u, phía trước tiếp tục có đèn sáng lên, chiếu rọi hành lang dẫn vào sâu bên trong.
Chung Nhạc cảm nhận được một luồng thần uy cường đại truyền tới, hơi chấn kinh:
- Thần tộc bị trấn áp ở đây rất khó lường. Nhưng đã qua hai nghìn năm chắc là chết lâu rồi! Trên cuộn da dê nói hắn chết từ bảy trăm năm trước, chỉ là mấy vị Trấn Phong đường chủ trước đều không dám mở tòa điện này…
Sóng âm của Phong Hiếu Trung mang đầy sự dụ hoặc, dường như có một gương mặt đang đẩy từ bên trong bức tường nhưng không thể phá được.
- Bí mật đến thần cũng không biết, nhưng ta lại biết! Chỉ cần thả ta ra ta sẽ cho các ngươi biết. Đây là bí mật có thể trường sinh!
- Sáu vòng luân hồi? Trong mỗi linh hồn đều có sáu vòng luân hồi…
Chung Nhạc hơi biến sắc, đột nhiên dừng bước, nhớ lại khi tổ long đối thoại với Tân Hỏa cũng nhắc tới sáu vòng luân hồi. Trong thức hải, tiếng của Tân Hỏa gấp gáp vọng ra:
- Nhạc tiểu tử, thả hắn ra! Tiểu tử này biết sáu vòng luân hồi, thả hắn ra hỏi rốt cuộc là thế nào?
Khâu Cấm Nhi chán nản:
- Trong cơ thể nguyên thần còn có vòng luân hồi thứ sáu? Không phải chỉ có ngũ đại bí cảnh hay sao?
“Thủy Thanh Nghiên” rõ ràng cũng chưa nghe tới vòng luân hồi thứ sáu bao giờ, lắc đầu cười khảy:
- Ở đây chắc nhốt một kẻ điên, mặc kệ hắn, chúng ta đi tiếp đi!
Phía trước là nơi trấn áp nhục thân của nàng ta rồi, càng gần nàng ta càng có cảm ứng mạnh mẽ với nhục thân, càng có thể kích phát nhục thân phá giải phong ấn từ bên trong.
Chung Nhạc lưỡng lự, Tân Hỏa chỉ hận không thể nhảy ra đích thân giải phóng cho Phong Hiếu Trung:
- Nhạc tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Tiểu quỷ tổ long cũng nhắc tới sáu đạo, nói ta không chứng kiến sự xác lập của sáu vòng luân hồi. Đây chắc chắn có bí mật rất lớn lao, chưa biết chừng còn liên quan tới bí mật Phục Hy thần tộc suy yếu.
Chung Nhạc rất động tâm, nhưng rồi lại lắc đầu, thả Phong Hiếu Trung liên quan quá lớn, hắn là một tên điên, không phải nói hắn điên thật mà là hành vi của hắn quá điên rồ. Vì nghiên cứu trường sinh mà việc gì cũng có thể làm, không có bất cứ cái gì gọi là lý trí cả!
Nếu thả một tên điên như vậy ra, hắn có thể làm hại các chủng tộc khác, và đối tượng đầu tiên chắc chắn là nhân tộc, chắc chắn là Kiếm Môn!
Nhưng cũng chỉ có tên điên này mới điên cuồng nghiên cứu bí mật của linh hồn, phát hiện bí mật mà các chủng tộc khác không phát hiện được!
Tuy Chung Nhạc trải qua không ít các trận chiến, cũng có hàng mấy trăm luyện khí sĩ đã chết dưới tay hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc giải phẫu linh hồn luyện khí sĩ khác để nghiên cứu bí mật trong linh và hồn.
Yêu tộc giống như kiêu hùng Sư Bất Dịch có lẽ cũng không làm ra việc điên rồ đó.
Chỉ có kẻ điên cỡ Phong Hiếu Trung mới bất chấp thiên hạ làm việc diên rồ như vậy!
Chung Nhạc suy nghĩ một lúc, quay lại trước tòa cung điện đồng kia, ngẩng lên nhìn gương mặt trên bức tường:
- Ta từng nghe có người nhắc tới sáu vòng luân hồi, ngươi làm sao để ta tin ngươi biết về nó?
Gương mặt kia đột nhiên yên tĩnh, Phong Hiếu Trung lúc yên lặng nhìn rất anh tuấn, khiến Chung Nhạc có chút kinh ngạc.
- Ngươi cũng đã nghe về nó?
Gương mặt của Phong Hiếu Trung to khoảng ba bốn trượng, con mắt còn to hơn đầu Chung Nhạc, có chút thích thú nhìn đầu hắn, dường như muốn mở đầu hắn ra xem hắn biết những gì.
- Vòng luân hồi thứ sáu là ta giải phẫu hàng mấy nghìn linh hồn khó khăn lắm mới phát hiện ra, sao ngươi biết được?
Hai con mắt của Phong Hiếu Trung dường như muốn bay ra khỏi bức tường đồng, con ngươi đảo điên, rõ ràng rất hứng thú với Chung Nhạc:
- Ngươi không thể biết được. Ha ha, loại nhỏ yếu như ngươi không thể biết được. Ta đã kiểm tra mấy nghìn hồn phách, đạo thứ sáu của họ đều bị hỏng, là một cái “phế luân”, là cái khóa khóa hồn lại, cắt đứt liên hệ giữ hồn và huyết mạch nhục thân. Vòng luân hồi thứ sáu chính là Huyết Mạch Luân! Ta phát hiện bí mật này, khổ sở tìm kiếm, lại giải phẫu mấy nghìn luyện khí sĩ khác mới tìm được lý do tại sao nó lại thành “phế luân”.
Hắn dụ dỗ:
- Muốn biết lý do không? Thả ta ra, ta sẽ cho ngươi biết. Đây là bí mật mà ta giải phẫu hàng mấy nghìn luyện khí sĩ, thậm chí đào cả thần thi, ma thi dưới cổ mộ mới phát hiện được!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Biết thì có tác dụng gì? Lẽ nào ngươi có cách để mở vòng luân hồi thứ sáu?
- Ha ha, ta đào mộ huyệt viễn cổ, tìm được bí cảnh của viễn cổ thần ma, phát hiện thời viễn cổ trong cơ thể thần ma không có vòng luân hồi thứ sáu, mà mười vạn năm trước mới xuất hiện.
Gương mặt Phong Hiếu Trung trở nên thần bí, cười quỷ dị:
- Sau khi xuất hiện không lâu thì vòng luân hồi thứ sáu này bị tàn khuyết. Nhưng có một thời gian nó vẫn hoàn chỉnh. Ta điên cuồng tìm kiếm mộ huyệt bí cảnh, cuối cùng cũng tìm được một cỗ thần thi, phát hiện vòng luân hồi thứ sáu còn hoàn chỉnh, bí cảnh thứ sáu. Ta có cách mở vòng luân hồi thứ sáu, hơn nữa đã thành công. Ta cường đại như vậy, chính là vì đã mở được nó! Không chỉ vậy, ta còn có một bí mật cực lớn, hề hề, bí mật rất lớn…
Hắn nói tới đây, ngay cả Khâu Cấm Nhi và “Thủy Thanh Nghiên” cũng không khỏi tò mò, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
Đây quả nhiên là một tên điên, tìm mộ huyệt bí cảnh viễn cổ không cần bảo tàng mà chỉ tìm bí mật của vòng luân hồi thứ sáu!
- Tân Hỏa, thật sự có vòng luân hồi thứ sáu sao?
Chung Nhạc hỏi.
- Chưa nghe bao giờ, chắc là biến cố xảy ra sau khi ta chìm vào giấc ngủ.
Tân Hỏa vẻ mặt căng thẳng:
- Vòng luân hồi thứ sáu này chắc chắn liên quan tới rất nhiều bí mật còn ẩn giấu. Chưa biết chừng có thể giải thích được lý do Phục Hy thần tộc lại thành nhân tộc!
- Vòng luân hồi thứ sáu là một chiếc khóa, nếu mở được nó ra là có thể đánh thức sức mạnh ẩn mình.
Phong Hiếu Trung lại lộ vẻ điên cuồng:
- Khi ta mở chiếc khóa đó còn cảm ứng được một thứ sức mạnh đáng sợ, phong tỏa năng lượng của vòng luân hồi thứ sáu! Ta đã thấy gì… Ta thấy một vòng luân hồi khổng lồ, vòng luân hồi thứ sáu, một cái vòng bị phong ấn… Đừng có lại gần! Đừng có lại gần! Ngươi tránh ra!
Hắn đầy vẻ sợ hãi gầm rú, một lúc sau bình tĩnh lại, dường như người vừa kêu gào không phải hắn mà là một người khác vậy.
Hắn nhìn Chung Nhạc, thích thú nói:
- Ngươi cũng nghe nói tới vòng luân hồi thứ sau? Đó là bí mật ta giải phẫu hàng nghìn linh hồn mới phát hiện, sao ngươi lại biết được…
Chung Nhạc ngạc nhiên, Phong Hiếu Trung cứ gào thét không ngừng, nhắc lại những lời hắn nói lúc nãy, giống như bị kẻ nào đó xóa ký ức vậy.
Chung Nhạc ngắt lời hắn, thăm dò:
- Phong sư huynh, ngươi có thấy một vòng luân hồi khổng lồ, vòng thứ sáu, một cái vòng bị phong ấn không?
- Ngươi cũng thấy?Phong Hiếu Trung sợ hãi, run rẩy nói:
- Đừng có tới đây! Đừng có tới đây… Ngươi cũng nghe nói tới vòng luân hồi thứ sau? Đó là bí mật ta giải phẫu hàng nghìn linh hồn mới phát hiện, sao ngươi…
Chung Nhạc mặt đen lại, nói với Tân Hỏa:
- Hắn điên thật rồi, bị thứ hắn nhìn thấy dọa phát điên rồi. Cho dù ngươi thả hắn ra thì hắn cũng chẳng biết rốt cuộc vòng luân hồi thứ sáu là cái gì đâu.
Tân Hỏa cũng nhận ra tình hình Phong Hiếu Trung không ổn, dường như chỉ cần nhắc tới vòng luân hồi khổng lồ kia là đại não của hắn tự động bảo vệ, xóa đi ký ức rồi quay lại ký ức của một khắc trước.
Đây chính là biểu hiện của phát điên.
- Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì mà dọa hắn phát điên như vậy?
Chung Nhạc chán chường, nói với Khâu Cấm Nhi và “Thủy Thanh Nghiên”:
- Hắn bị nhốt quá lâu, có lẽ đã phát điên rồi, chúng ta đi thôi, tới tử điện dọn dẹp.
- Ta điên?
Phong Hiếu Trung cười ha hả:
- Ta không điên! Người điên là các ngươi! Thiên hạ này chỉ mình ta là tỉnh táo, tất cả các ngươi điên hết! Những kẻ điên đều đáng chết, ta phải giết chết các ngươi, ha ha ha ha…
Chung Nhạc lắc đầu, con trai của môn chủ Kiếm Môn lại hoàn toàn mất hết lý trí thế này. Hắn vốn có thể trở thành người hữu ích, thậm chí chưa biết chừng có thể thành môn chủ kế nhiệm.
Nhưng hắn đang ở trạng thái này thì chỉ có thể bị nhốt ở đây mà chết dần chết mòn.
- Rốt cuộc hắn đã thấy những gì, biết những gì, e là những điều đó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn ở đây?
Chung Nhạc nghĩ bụng:
- Hắn quá nguy hiểm, tuyệt đối không được thả hắn ra… Thật muốn moi não của hắn ra xem hắn đã biết những gì.
Chung Nhạc đột nhiên rùng mình, bị suy nghĩ của chính mình dọa cho giật thót:
- Quả nhiên nói chuyện với kẻ điên cũng bị lây nhiễm!
“Thủy Thanh Nghiên” thấy cung điện trấn áp nhục thân của mình càng ngày càng gần, tim đập thình thịch. Chỉ cần gần thêm chút nữa là nàng ta sẽ cảm ứng với nhục thân mạnh hơn, có thể khiến nhục thân bạo động, công kích cung điện!
- Thủy sư muội, chúng ta không tới đó.
Chung Nhạc bước lên sợi xích khác, xích ở đây khóa chặt các tòa cung điện, dẫn đi khắp nơi. Hắn cười:
- Sư muội tới đây, Cấm Nhi, muội ngăn Thủy sư muội lại.
Xe lăn của Khâu Cấm Nhi bay lên, chặn phía sau “Thủy Thanh Nghiên”, nghi hoặc nói:
- Tại sao sư ca lại muốn chặn Thủy sư muội lại?
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng chặn đứng đường lui của “Thủy Thanh Nghiên”. “Thủy Thanh Nghiên” nghiến răng, theo Chung Nhạc đi về phía trước, cười:
- Nhạc ca ca nói đi đâu thì ngươi ta đi đó, người ta theo huynh…
Phía sau, tiếng cười của Phong Hiếu Trung vọng tới:
- Hắn muốn giết ngươi, ta cảm nhận được sát ý của hắn, ha ha ha…
- Hắn là kẻ điên, sư muội chắc không tin lời kẻ điên chứ?
Chung Nhạc cười:
- Chúng ta tới tòa cung điện kia. Ở đó trấn áp một thứ đủ cổ xưa. Theo cuộn da dê Nam Thiên Phương sư tỷ đưa ta thì đó là một vị cự phách thần tộc bị nhốt hơn hai nghìn năm trước. Với thọ mệnh đó thì không sống được lâu như vậy, chắc chắn đã chết rồi.
Chung Nhạc tế ra trấn ấn, mở cung điện. Cánh cửa kẹt kẹt mở ra, bên trong xộc ra mùi thối rữa, đen ngòm không thấy được gì bên trong.
Đột nhiên, hàng loạt ánh đèn sáng lên, trên tường cung điện treo các ngọn đèn đồng, có được không khí mới tự động bừng sáng.
- Hắn thay đổi ý định rồi, hắn muốn trấn áp ngươi trong tòa cung điện đó!
Tiếng của Phong Hiếu Trung lại vọng tới.
“Thủy Thanh Nghiên” cười khanh khách:
- Chung sư huynh sẽ không thật sự muốn nhốt ta trong này chứ?
Chung Nhạc cười:
- Sao lại thế chứ, ta sẽ cùng mọi người vào trong, mời sư muội!
- Mời sư huynh trước.
“Thủy Thanh Nghiên” nghiến răng.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Chi bằng cùng vào đi.
Hai người sánh bước vào trong cung điện, Khâu Cấm Nhi nhìn mà chán nản, nghiêm túc giải thích thay Chung Nhạc:
- Thủy sư muội, sư ca không phải kẻ xấu.
- Không phải mới lạ.
“Thủy Thanh Nghiên” nghĩ bụng.
Tòa cung điện tối âm u, phía trước tiếp tục có đèn sáng lên, chiếu rọi hành lang dẫn vào sâu bên trong.
Chung Nhạc cảm nhận được một luồng thần uy cường đại truyền tới, hơi chấn kinh:
- Thần tộc bị trấn áp ở đây rất khó lường. Nhưng đã qua hai nghìn năm chắc là chết lâu rồi! Trên cuộn da dê nói hắn chết từ bảy trăm năm trước, chỉ là mấy vị Trấn Phong đường chủ trước đều không dám mở tòa điện này…
/342
|