Đại Nhật Kim Ô linh có chứa huyền cơ khó mà lĩnh ngộ được, nhưng giờ có một con đường khiến hắn dùng cách thức khác để tu hành, tìm hiểu nhanh hơn, kỹ càng hơn, cũng dễ nắm bắt được đạo lý của nó.
Lúc này Chung Nhạc ngồi tĩnh tâm trong ngọc lâm, minh tưởng một lúc lâu, rồi mới bắt đầu tạo hình Đại Nhật đồ đằng. Đại Nhật đồ đằng có ba mươi sáu đồ đằng văn đa dạng, khó mà lĩnh ngộ được. Nhưng từ khi hắn bắt đầu điêu khắc, những tinh diệu từ ba mươi sáu đồ đằng văn này dần dần xuất hiện trong đầu hắn, cứ tự nhiên mà lĩnh ngộ như vậy.
Tinh thần lực chảy xuôi theo mũi kiếm. Mỗi một đạo đồ đằng văn lưu chuyển như đang viết ra những lời hay ý đẹp. Một lúc sau, Chung Nhạc khắc ra một bức tượng ngọc mặt trời.
Bức tượng này khác hoàn toàn với mặt trời sáng rực mà người bình thường nhìn thấy. Mặt trời mà người bình thường nhìn là một mặt trời chói chang. Còn mặt trời hắn khắc ra lại không mượt mà như vậy, mà khắp bề mặt là những đồ đằng văn hình ngọn lửa, bao phủ với các loại Đại Nhật đồ đằng.
Thậm chí lúc điêu khắc, khối ngọc vốn trắng noãn kia đã không còn là màu trắng thuần nữa, mà tràn ngập hỏa diễm, trở thành màu đỏ sậm. Đến khi được điêu khắc hoàn chỉnh, khối ngọc này đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, thật giống như một mặt trời nhỏ vậy.
– Ta khắc ra một mặt trời…
Chung Nhạc nhìn tác phẩm trước mặt, thấy ánh sáng và nhiệt độ tỏa ra từ nó, lòng như có điều lĩnh ngộ. Đột nhiên trong thức hải của hắn, một mặt trời chậm rãi bay lên từ mặt biển, với ánh lửa hừng hực, tỏa ánh sáng chói lóa chiếu sáng cả thức hải.
– Thì ra câu Mặt trời mọc biển Đông mà cổ nhân nói chính là ý này…
Hắn còn tưởng câu nói ấy là cổ nhân ý nói rằng mặt trời mọc lên từ trong biển. Bởi hắn từng nhìn thấy mặt trời, biết nó không dâng lên từ trong biển, mặt trời to lớn khôn cùng, hành tinh mà bọn họ sinh sống chỉ là một hạt cát nhỏ bé so với mặt trời, huống chi là biển! Không ngờ rằng ý cổ nhân là mặt trời mọc lên từ thức hải.
Thức hải là tinh thần lực, mà mặt trời là do tinh thần lực biến thành. Lời giải thích này rất có lý.
Mặt trời này được tạo nên, Chung Nhạc lập tức cảm thấy hỏa lực hừng hực bắt đầu rèn luyện thân thể hắn. Nơi nào ánh sáng mặt trời chiếu tới, nơi đó bốc lên ngọn lửa tinh thần lực, tẩy rửa đi tạp chất trong cơ thể.
Chung Nhạc lập tức khiến mặt trời từ thức hải lướt xuống buồng tim theo đường khí quản, lại từ tim tới phế phủ, chậm rãi di chuyển đi xuống các chi. Mặt trời chiếu rọi, luyện đi tạp chất trong cơ thể hắn.
Chung Nhạc chỉ cảm thấy năng lượng từ nội đan thần thú lại ào tới, lòng không khỏi hoảng sợ. Nguồn tinh khí này được phóng ra chứng tỏ thân thể hắn bị tẩy đi quá nhiều tạp chất, làm cho nội đan thần thú phải phóng ra nhiều tinh khí để bổ sung vào những nơi đang hổng.
– Nếu không có nội đan thần thú, e là ta phải dùng rất nhiều linh đan mới duy trì được loại rèn luyện này! Đại Nhật đồ đằng luyện thể quả thật không hề tầm thường!
Mặt trời trong thức hải của hắn có hình dáng giống hệt mặt trời thực, không ngừng vận chuyển ở trong cơ thể hắn, dần dần luyện hóa đi tạp chất. Chung Nhạc cảm thấy cơ thể mình trở nên mạnh mẽ dần lên, sức mạnh cũng không ngừng tăng lên. Không chỉ như vậy, từ khi tinh thần lực rót vào trong tứ chi bách hải, Chung Nhạc còn cảm thấy cơ thể mình như là một loại hồn binh. Loại cảm giác này thật kỳ diệu, hơn nữa tinh thần lực di chuyển trong cơ thể càng thêm thông thuận.
Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết!
Đây là huyền cơ tầng thứ nhất mà Đại Nhật Kim Ô đưa cho hắn! Lấy tinh thần lực khắc Đại Nhật đồ đằng, chiếu rọi thân thể, luyện nên bảo thể, đó là Đại nhật bảo chiếu!
– Ta mới tìm hiểu ra Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết, còn chưa lĩnh ngộ được chân truyền của thứ này.
Chung Nhạc vừa rèn luyện, vừa tiếp tục điêu khắc. Hắn vẫn tiếp tục điêu khắc Đại nhật bảo chiếu, súc tích ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng. Nhưng lúc này hắn có hiểu biết mới, điêu khắc ra Đại nhật đồ đằng văn có biến hóa mới, càng thêm linh động, càng thêm đa dạng.
Không lâu sau, mặt trời mới được khắc xong.
Mặt trời rèn luyện thân thể Chung Nhạc biến đổi, hiệu quả rèn luyện còn tốt hơn mặt trời đầu tiên. Ngón giữa hắn toát ra kiếm khí, liên tục điêu khắc. Cứ thế mười lăm ngày, hắn đều điêu khắc mặt trời. Nhưng sau mỗi lần khắc xong, hắn lại càng hiểu được nhiều điều hơn, càng lĩnh hội rõ hơn về ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng.
Còn dưới chân hắn, là hơn tám mươi mặt trời mà Chung Nhạc vừa điêu khắc xong. Nhiều mặt trời còn đang bốc ra ánh lửa hừng hực, nhưng cũng có không ít cái đã hao hết năng lượng, tắt ngúm. Nhưng cũng có không ít cái vẫn phát ra ánh sáng và nhiệt độ. Mà mấy mặt trời Chung Nhạc điêu khắc về gần cuối thì tỏa sáng mạnh nhất, sóng nhiệt hừng hực, dường như có thể đốt chảy cả không khí.
Chung Nhạc nhắm mắt lại, kiếm khí tan đi. Hắn lẳng lặng đứng đó, nhớ lại lúc mình đặt chân lên mặt trời, về sự khiếp sợ khi lần đầu nhìn thấy mặt trời.
Rồi kiếm quang xuất hiện ở đầu ngón tay Chung Nhạc, kiếm khí vui vẻ nhảy nhót giữa ngón tay hắn, bắt đầu điêu khắc khối ngọc được tinh thần lực của hắn nâng lên. Kiếm phong đi lại, lúc cao lúc thấp, lúc nhẹ lúc mạnh mà điêu khắc Đại Nhật đồ đằng văn.
Tinh thần lực của hắn như chất lỏng màu vàng di chuyển theo kiếm phong, lẳng lặng chảy xuôi trong những khe rãnh của đồ đằng văn kia.
Thật lâu sau, Chung Nhạc nâng ngón tay lên, thu kiếm khí lại, kết thúc đạo Đại Nhật đồ đằng văn cuối cùng.
Ầm!
Qua nét khắc cuối cùng, tượng mặt trời ngọc lập tức bị đốt cháy, hào quang vạn trượng, sóng nhiệt hừng hực. Mặt trời ngọc này không cần người thúc giục, vậy mà lại từ từ mọc lên, xuất hiện ở không trung Ngọc lâm, chiếu rọi nơi đây, dường như thật sự có mặt trời mọc lên từ trong vách núi.
Chung Nhạc rũ mắt, mỉm cười. Mà từ mi tâm hắn cũng có hào quang truyền đến, càng lúc càng sáng, dường như cũng có một vầng mặt trời đang tỏa sáng trong đó.
– Mặt trời mọc rồi lặn, luân phiên, đó mới đích thực là chân truyền của Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết!
Hắn ngửa mặt lên trời, thét dài. Một mặt trời rực sáng nhảy ra khỏi mi tâm hắn, chuyển động ra sau đầu hắn, mọc lên từ tay trái, vòng qua đỉnh đầu, hạ xuống theo tay phải, vòng tới bụng, rồi lại về chỗ tay trái.
Mặt trời luân phiên, hào quang chiếu rọi. Chiếu tới nơi nào, làn da của Chung Nhạc ở nơi đấy trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cả mạch máu, huyết quản và xương cốt.
Đại nhật bảo chiếu, mọc lên rồi lặn xuống, không ngừng chiếu rọi toàn thân hắn, tới từng góc nhỏ một.
– Đại nhật bảo chiếu, đốt đi ô uế, trừ đi tà ma, thật là một loại bí quyết luyện thể thượng đẳng!
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên. Chung Nhạc vội quay đầu lại nhìn, thấy lão già tóc bạc trắng lại đi tới Ngọc lâm, đang cất bước đi tới chỗ hắn. Chung Nhạc bèn thi lễ, nói:
– Tiền bối nói đùa rồi, nếu không có sự chỉ điểm của tiền bối, sợ rằng ta sẽ để lại tai họa ngầm ở Uẩn Linh cảnh, không biết phải mất bao lâu mới có thể luyện Đại nhật bảo chiếu tới được mức độ như bây giờ.
Lão già kia toàn thân bao bọc bởi tử khí dày đặc, lão cười nói:
– Ngươi gọi ta lão nhân là được! Người sắp chết, cần gì phải khuôn sáo như vậy. Đại nhật bảo chiếu luyện thể sẽ khiến thân thể mạnh mẽ rất nhiều, nguyên thần là thần nhân, mà thân thể chính là thân xác. Ngươi nay luyện thể, sẽ rất có lợi cho tương lai. Đúng rồi, ngươi có cảm thấy thân thể mình hệt như hồn binh?
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Ta mang máng thấy thân thể mình chính là hồn binh.
– Đó là điểm lợi hại của cường giả luyện thể.
Lão nhân vuốt râu, cười nói:
– Thời trung niên khi đi du lịch qua các hoang, ta gặp rất nhiều kỳ nhân, trong đó có mấy người là cường giả luyện thể. Nhưng cường giả luyện thể không tự xưng là Luyện khí sĩ, mà tự xưng là võ đạo tông sư. Ta có trao đổi với một vị võ đạo tông sư, kiểm chứng với nhau, đạt được lợi ích không nhỏ.
– Võ đạo tông sư?
Chung Nhạc lòng chấn động:
– Thật sự có người chỉ tu võ đạo mà không luyện khí? Chẳng lẽ như vậy cũng có thể hùng mạnh được như Luyện khí sĩ?
– Võ đạo tông sư và Luyện khí sĩ đều là tu hành, không phân biệt cao thấp. Võ đạo tông sư cũng luyện khí, nhưng trọng điểm không ở luyện khí, mà là rèn luyện thân thể.
Lão nhân khoan thai đáp:
– Luyện khí sĩ luyện là thần nhân, chính là linh hồn, nguyên thần, theo đuổi nguyên thần bất hủ. Mà Võ đạo tông sư thì luyện thân thể, cũng chính là thể xác, theo đuổi thân thể bất hủ. Võ đạo tông sư cho rằng linh hồn ly thể chính là trải qua một đợt luân hồi, tới khi luân hồi trở về là lại trở về thân thể bất hủ, có thể trường tồn. Mà Luyện khí sĩ lại cho rằng thân thể cuối cùng sẽ mục nát, linh hồn bất hủ thì mới có thể vĩnh viễn tồn tại. Vị võ đạo tông sư mà ta gặp được thời trung niên rất thần thông quảng đại, vì vậy đã luận chiến với ta nhiều lần, lại cũng để ta hiểu biết một chút về sự ảo diệu của võ đạo tông sư.
Ông ngồi trên một tảng ngọc thạch, ánh mắt hoài niệm như đang nhớ lại chuyện năm xưa, khiến Chung Nhạc cảm thấy ông ta hệt như một ông cụ thích kể chuyện ở cửa thôn, hiền hòa, thân thiện.
Lão nhân cười nói tiếp:
– Võ đạo tông sư lấy thân thể làm hồn binh, là hồn binh thượng hảo không tạp chất, tinh thần lực có thể thoải mái di chuyển trong hồn binh. Không chỉ như vậy, tinh thần lực kích thích đồ đằng văn trong hồn binh là có thể bộc phát ra uy lực kinh người. Võ đạo tông sư liên khắc đồ đằng văn trong cơ thể, khiến khí lực mạnh hơn cả hồn binh, chỉ giơ tay nhấc chân cũng bộc phát nên sức mạnh vô cùng to lớn.
Chung Nhạc mắt sáng ngời, đột nhiên như thấy được một con đường tu luyện khác rộng mở, sáng sủa.
Lão nhân tiếp tục nói:
– Nếu thân thể cứng cỏi như hồn binh là có thể khắc đồ đằng văn lên cơ thể, không cần quan tưởng, chỉ cần rót tinh thần lực vào là đồ đằng văn trong cơ thể sẽ bộc phát uy lực kinh người như hồn binh. Giao chiến với võ đạo tông sư chính là chiến đấu với một cỗ máy chiến đấu hình người, rất là đáng sợ.
Với Luyện khí sĩ thì có nhiều cái nhìn về việc khắc đồ đằng văn trên cơ thể, ví như dị ma biến dị của Ma tộc, trên làn da chúng trời sinh đã có đồ đằng văn, là đồ đằng chủng tộc, kích phát đồ đằng văn đó có thể khiến dị ma biến dị có được sức lực kinh người.
Mà ở trong ma hồn cấm địa, phía trên xương cốt của các đời môn chủ Kiếm Môn cũng khắc các loại lưu tinh đồ đằng văn, khiến cho bọn họ dù chết rồi nhưng xương cốt không nát, thậm chí cả nơi quỷ quái như ma hồn cấm địa cũng không cách nào ăn được xương cốt của bọn họ.
Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn nhìn thấy đám thi cốt cự thú ở ma hồn cấm địa cũng có khắc đồ đằng văn thần cấp!
“Chẳng lẽ phương pháp tu luyện này của võ đạo tông sư là tham khảo phương pháp tu luyện của Ma tộc hoặc thần ma ư?” Chung Nhạc thầm nghĩ.
– Muốn khắc đồ đằng văn vào cơ thể, e là với tinh thần lực hiện tại của ngươi thì chưa làm được.
Lão nhân cười nói:
– Đợi tới khi ngươi luyện tinh thần lực của thức hải thành lôi trì, mới làm được. Nhưng ta học được một biện pháp khá ích lợi từ vị võ đạo tông sư kia, đó chính là lấy tinh thần lực quan tưởng đồ đằng văn, làm cho đồ đằng văn kia bám lên da với xương cốt. Chính là dạng này.
Ông ta vén ống tay áo lên, để lộ cánh tay gầy như que củi. Chung Nhạc nhìn thật kỹ, chỉ thấy lão già kia bắt đầu rót tinh thần lực, khiến bề ngoài làn da bắt đầu xuất hiện từng đạo đồ đằng văn.
– Đồ đằng văn của Huyền Vũ Kim Linh Quyết?
Chung Nhạc mắt sáng ngời. Lão già này quan tưởng đồ đằng văn của Huyền Vũ Kim Linh Quyết lên trên tay mình, chẳng phải là nói bên ngoài làn da của lão có được lực phòng ngự của Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn?
Lúc này Chung Nhạc ngồi tĩnh tâm trong ngọc lâm, minh tưởng một lúc lâu, rồi mới bắt đầu tạo hình Đại Nhật đồ đằng. Đại Nhật đồ đằng có ba mươi sáu đồ đằng văn đa dạng, khó mà lĩnh ngộ được. Nhưng từ khi hắn bắt đầu điêu khắc, những tinh diệu từ ba mươi sáu đồ đằng văn này dần dần xuất hiện trong đầu hắn, cứ tự nhiên mà lĩnh ngộ như vậy.
Tinh thần lực chảy xuôi theo mũi kiếm. Mỗi một đạo đồ đằng văn lưu chuyển như đang viết ra những lời hay ý đẹp. Một lúc sau, Chung Nhạc khắc ra một bức tượng ngọc mặt trời.
Bức tượng này khác hoàn toàn với mặt trời sáng rực mà người bình thường nhìn thấy. Mặt trời mà người bình thường nhìn là một mặt trời chói chang. Còn mặt trời hắn khắc ra lại không mượt mà như vậy, mà khắp bề mặt là những đồ đằng văn hình ngọn lửa, bao phủ với các loại Đại Nhật đồ đằng.
Thậm chí lúc điêu khắc, khối ngọc vốn trắng noãn kia đã không còn là màu trắng thuần nữa, mà tràn ngập hỏa diễm, trở thành màu đỏ sậm. Đến khi được điêu khắc hoàn chỉnh, khối ngọc này đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, thật giống như một mặt trời nhỏ vậy.
– Ta khắc ra một mặt trời…
Chung Nhạc nhìn tác phẩm trước mặt, thấy ánh sáng và nhiệt độ tỏa ra từ nó, lòng như có điều lĩnh ngộ. Đột nhiên trong thức hải của hắn, một mặt trời chậm rãi bay lên từ mặt biển, với ánh lửa hừng hực, tỏa ánh sáng chói lóa chiếu sáng cả thức hải.
– Thì ra câu Mặt trời mọc biển Đông mà cổ nhân nói chính là ý này…
Hắn còn tưởng câu nói ấy là cổ nhân ý nói rằng mặt trời mọc lên từ trong biển. Bởi hắn từng nhìn thấy mặt trời, biết nó không dâng lên từ trong biển, mặt trời to lớn khôn cùng, hành tinh mà bọn họ sinh sống chỉ là một hạt cát nhỏ bé so với mặt trời, huống chi là biển! Không ngờ rằng ý cổ nhân là mặt trời mọc lên từ thức hải.
Thức hải là tinh thần lực, mà mặt trời là do tinh thần lực biến thành. Lời giải thích này rất có lý.
Mặt trời này được tạo nên, Chung Nhạc lập tức cảm thấy hỏa lực hừng hực bắt đầu rèn luyện thân thể hắn. Nơi nào ánh sáng mặt trời chiếu tới, nơi đó bốc lên ngọn lửa tinh thần lực, tẩy rửa đi tạp chất trong cơ thể.
Chung Nhạc lập tức khiến mặt trời từ thức hải lướt xuống buồng tim theo đường khí quản, lại từ tim tới phế phủ, chậm rãi di chuyển đi xuống các chi. Mặt trời chiếu rọi, luyện đi tạp chất trong cơ thể hắn.
Chung Nhạc chỉ cảm thấy năng lượng từ nội đan thần thú lại ào tới, lòng không khỏi hoảng sợ. Nguồn tinh khí này được phóng ra chứng tỏ thân thể hắn bị tẩy đi quá nhiều tạp chất, làm cho nội đan thần thú phải phóng ra nhiều tinh khí để bổ sung vào những nơi đang hổng.
– Nếu không có nội đan thần thú, e là ta phải dùng rất nhiều linh đan mới duy trì được loại rèn luyện này! Đại Nhật đồ đằng luyện thể quả thật không hề tầm thường!
Mặt trời trong thức hải của hắn có hình dáng giống hệt mặt trời thực, không ngừng vận chuyển ở trong cơ thể hắn, dần dần luyện hóa đi tạp chất. Chung Nhạc cảm thấy cơ thể mình trở nên mạnh mẽ dần lên, sức mạnh cũng không ngừng tăng lên. Không chỉ như vậy, từ khi tinh thần lực rót vào trong tứ chi bách hải, Chung Nhạc còn cảm thấy cơ thể mình như là một loại hồn binh. Loại cảm giác này thật kỳ diệu, hơn nữa tinh thần lực di chuyển trong cơ thể càng thêm thông thuận.
Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết!
Đây là huyền cơ tầng thứ nhất mà Đại Nhật Kim Ô đưa cho hắn! Lấy tinh thần lực khắc Đại Nhật đồ đằng, chiếu rọi thân thể, luyện nên bảo thể, đó là Đại nhật bảo chiếu!
– Ta mới tìm hiểu ra Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết, còn chưa lĩnh ngộ được chân truyền của thứ này.
Chung Nhạc vừa rèn luyện, vừa tiếp tục điêu khắc. Hắn vẫn tiếp tục điêu khắc Đại nhật bảo chiếu, súc tích ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng. Nhưng lúc này hắn có hiểu biết mới, điêu khắc ra Đại nhật đồ đằng văn có biến hóa mới, càng thêm linh động, càng thêm đa dạng.
Không lâu sau, mặt trời mới được khắc xong.
Mặt trời rèn luyện thân thể Chung Nhạc biến đổi, hiệu quả rèn luyện còn tốt hơn mặt trời đầu tiên. Ngón giữa hắn toát ra kiếm khí, liên tục điêu khắc. Cứ thế mười lăm ngày, hắn đều điêu khắc mặt trời. Nhưng sau mỗi lần khắc xong, hắn lại càng hiểu được nhiều điều hơn, càng lĩnh hội rõ hơn về ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng.
Còn dưới chân hắn, là hơn tám mươi mặt trời mà Chung Nhạc vừa điêu khắc xong. Nhiều mặt trời còn đang bốc ra ánh lửa hừng hực, nhưng cũng có không ít cái đã hao hết năng lượng, tắt ngúm. Nhưng cũng có không ít cái vẫn phát ra ánh sáng và nhiệt độ. Mà mấy mặt trời Chung Nhạc điêu khắc về gần cuối thì tỏa sáng mạnh nhất, sóng nhiệt hừng hực, dường như có thể đốt chảy cả không khí.
Chung Nhạc nhắm mắt lại, kiếm khí tan đi. Hắn lẳng lặng đứng đó, nhớ lại lúc mình đặt chân lên mặt trời, về sự khiếp sợ khi lần đầu nhìn thấy mặt trời.
Rồi kiếm quang xuất hiện ở đầu ngón tay Chung Nhạc, kiếm khí vui vẻ nhảy nhót giữa ngón tay hắn, bắt đầu điêu khắc khối ngọc được tinh thần lực của hắn nâng lên. Kiếm phong đi lại, lúc cao lúc thấp, lúc nhẹ lúc mạnh mà điêu khắc Đại Nhật đồ đằng văn.
Tinh thần lực của hắn như chất lỏng màu vàng di chuyển theo kiếm phong, lẳng lặng chảy xuôi trong những khe rãnh của đồ đằng văn kia.
Thật lâu sau, Chung Nhạc nâng ngón tay lên, thu kiếm khí lại, kết thúc đạo Đại Nhật đồ đằng văn cuối cùng.
Ầm!
Qua nét khắc cuối cùng, tượng mặt trời ngọc lập tức bị đốt cháy, hào quang vạn trượng, sóng nhiệt hừng hực. Mặt trời ngọc này không cần người thúc giục, vậy mà lại từ từ mọc lên, xuất hiện ở không trung Ngọc lâm, chiếu rọi nơi đây, dường như thật sự có mặt trời mọc lên từ trong vách núi.
Chung Nhạc rũ mắt, mỉm cười. Mà từ mi tâm hắn cũng có hào quang truyền đến, càng lúc càng sáng, dường như cũng có một vầng mặt trời đang tỏa sáng trong đó.
– Mặt trời mọc rồi lặn, luân phiên, đó mới đích thực là chân truyền của Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết!
Hắn ngửa mặt lên trời, thét dài. Một mặt trời rực sáng nhảy ra khỏi mi tâm hắn, chuyển động ra sau đầu hắn, mọc lên từ tay trái, vòng qua đỉnh đầu, hạ xuống theo tay phải, vòng tới bụng, rồi lại về chỗ tay trái.
Mặt trời luân phiên, hào quang chiếu rọi. Chiếu tới nơi nào, làn da của Chung Nhạc ở nơi đấy trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cả mạch máu, huyết quản và xương cốt.
Đại nhật bảo chiếu, mọc lên rồi lặn xuống, không ngừng chiếu rọi toàn thân hắn, tới từng góc nhỏ một.
– Đại nhật bảo chiếu, đốt đi ô uế, trừ đi tà ma, thật là một loại bí quyết luyện thể thượng đẳng!
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên. Chung Nhạc vội quay đầu lại nhìn, thấy lão già tóc bạc trắng lại đi tới Ngọc lâm, đang cất bước đi tới chỗ hắn. Chung Nhạc bèn thi lễ, nói:
– Tiền bối nói đùa rồi, nếu không có sự chỉ điểm của tiền bối, sợ rằng ta sẽ để lại tai họa ngầm ở Uẩn Linh cảnh, không biết phải mất bao lâu mới có thể luyện Đại nhật bảo chiếu tới được mức độ như bây giờ.
Lão già kia toàn thân bao bọc bởi tử khí dày đặc, lão cười nói:
– Ngươi gọi ta lão nhân là được! Người sắp chết, cần gì phải khuôn sáo như vậy. Đại nhật bảo chiếu luyện thể sẽ khiến thân thể mạnh mẽ rất nhiều, nguyên thần là thần nhân, mà thân thể chính là thân xác. Ngươi nay luyện thể, sẽ rất có lợi cho tương lai. Đúng rồi, ngươi có cảm thấy thân thể mình hệt như hồn binh?
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Ta mang máng thấy thân thể mình chính là hồn binh.
– Đó là điểm lợi hại của cường giả luyện thể.
Lão nhân vuốt râu, cười nói:
– Thời trung niên khi đi du lịch qua các hoang, ta gặp rất nhiều kỳ nhân, trong đó có mấy người là cường giả luyện thể. Nhưng cường giả luyện thể không tự xưng là Luyện khí sĩ, mà tự xưng là võ đạo tông sư. Ta có trao đổi với một vị võ đạo tông sư, kiểm chứng với nhau, đạt được lợi ích không nhỏ.
– Võ đạo tông sư?
Chung Nhạc lòng chấn động:
– Thật sự có người chỉ tu võ đạo mà không luyện khí? Chẳng lẽ như vậy cũng có thể hùng mạnh được như Luyện khí sĩ?
– Võ đạo tông sư và Luyện khí sĩ đều là tu hành, không phân biệt cao thấp. Võ đạo tông sư cũng luyện khí, nhưng trọng điểm không ở luyện khí, mà là rèn luyện thân thể.
Lão nhân khoan thai đáp:
– Luyện khí sĩ luyện là thần nhân, chính là linh hồn, nguyên thần, theo đuổi nguyên thần bất hủ. Mà Võ đạo tông sư thì luyện thân thể, cũng chính là thể xác, theo đuổi thân thể bất hủ. Võ đạo tông sư cho rằng linh hồn ly thể chính là trải qua một đợt luân hồi, tới khi luân hồi trở về là lại trở về thân thể bất hủ, có thể trường tồn. Mà Luyện khí sĩ lại cho rằng thân thể cuối cùng sẽ mục nát, linh hồn bất hủ thì mới có thể vĩnh viễn tồn tại. Vị võ đạo tông sư mà ta gặp được thời trung niên rất thần thông quảng đại, vì vậy đã luận chiến với ta nhiều lần, lại cũng để ta hiểu biết một chút về sự ảo diệu của võ đạo tông sư.
Ông ngồi trên một tảng ngọc thạch, ánh mắt hoài niệm như đang nhớ lại chuyện năm xưa, khiến Chung Nhạc cảm thấy ông ta hệt như một ông cụ thích kể chuyện ở cửa thôn, hiền hòa, thân thiện.
Lão nhân cười nói tiếp:
– Võ đạo tông sư lấy thân thể làm hồn binh, là hồn binh thượng hảo không tạp chất, tinh thần lực có thể thoải mái di chuyển trong hồn binh. Không chỉ như vậy, tinh thần lực kích thích đồ đằng văn trong hồn binh là có thể bộc phát ra uy lực kinh người. Võ đạo tông sư liên khắc đồ đằng văn trong cơ thể, khiến khí lực mạnh hơn cả hồn binh, chỉ giơ tay nhấc chân cũng bộc phát nên sức mạnh vô cùng to lớn.
Chung Nhạc mắt sáng ngời, đột nhiên như thấy được một con đường tu luyện khác rộng mở, sáng sủa.
Lão nhân tiếp tục nói:
– Nếu thân thể cứng cỏi như hồn binh là có thể khắc đồ đằng văn lên cơ thể, không cần quan tưởng, chỉ cần rót tinh thần lực vào là đồ đằng văn trong cơ thể sẽ bộc phát uy lực kinh người như hồn binh. Giao chiến với võ đạo tông sư chính là chiến đấu với một cỗ máy chiến đấu hình người, rất là đáng sợ.
Với Luyện khí sĩ thì có nhiều cái nhìn về việc khắc đồ đằng văn trên cơ thể, ví như dị ma biến dị của Ma tộc, trên làn da chúng trời sinh đã có đồ đằng văn, là đồ đằng chủng tộc, kích phát đồ đằng văn đó có thể khiến dị ma biến dị có được sức lực kinh người.
Mà ở trong ma hồn cấm địa, phía trên xương cốt của các đời môn chủ Kiếm Môn cũng khắc các loại lưu tinh đồ đằng văn, khiến cho bọn họ dù chết rồi nhưng xương cốt không nát, thậm chí cả nơi quỷ quái như ma hồn cấm địa cũng không cách nào ăn được xương cốt của bọn họ.
Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn nhìn thấy đám thi cốt cự thú ở ma hồn cấm địa cũng có khắc đồ đằng văn thần cấp!
“Chẳng lẽ phương pháp tu luyện này của võ đạo tông sư là tham khảo phương pháp tu luyện của Ma tộc hoặc thần ma ư?” Chung Nhạc thầm nghĩ.
– Muốn khắc đồ đằng văn vào cơ thể, e là với tinh thần lực hiện tại của ngươi thì chưa làm được.
Lão nhân cười nói:
– Đợi tới khi ngươi luyện tinh thần lực của thức hải thành lôi trì, mới làm được. Nhưng ta học được một biện pháp khá ích lợi từ vị võ đạo tông sư kia, đó chính là lấy tinh thần lực quan tưởng đồ đằng văn, làm cho đồ đằng văn kia bám lên da với xương cốt. Chính là dạng này.
Ông ta vén ống tay áo lên, để lộ cánh tay gầy như que củi. Chung Nhạc nhìn thật kỹ, chỉ thấy lão già kia bắt đầu rót tinh thần lực, khiến bề ngoài làn da bắt đầu xuất hiện từng đạo đồ đằng văn.
– Đồ đằng văn của Huyền Vũ Kim Linh Quyết?
Chung Nhạc mắt sáng ngời. Lão già này quan tưởng đồ đằng văn của Huyền Vũ Kim Linh Quyết lên trên tay mình, chẳng phải là nói bên ngoài làn da của lão có được lực phòng ngự của Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn?
/342
|