– Khụ khụ, Đằng Vương đúng là kẻ khó giải quyết!
Trong Yêu Thần Minh Vương cung, Chung Nhạc tay xoa ngực, mặt lộ vẻ đau đớn. Lần giao chiến với Đằng Vương này thật sự quá hung hiểm. Vị Đằng Vương này không hổ là kẻ có cái danh hiệu thân thể bất tử, thực lực cũng rất mạnh. Giao chiến với y, Chung Nhạc phải gắng sức rất nhiều.
Cơ thể hắn gần như suýt bị xé rách khi cố gắng chống đỡ, gân cũng đứt mấy cái, mà vết thương trên người cả lớn cả nhỏ cũng phải gần trăm cái, lục phủ ngũ tạng dường như rạn ra.
Nếu là người bình thường, bị thương như vậy đã chết rồi, mà hắn lại trấn áp thương thế, giữ được trạng thái toàn thịnh. Cơ mà nếu lần này không giét được Đằng Vương, hắn khó mà xoay được thế cục, bởi kéo dài thêm lúc nữa, thương thế phát tác, sẽ chết trong tay Đằng Vương.
Sở trường của hắn là cách điêu khắc mà lão nhân môn chủ Kiếm Môn đã dạy cho. Mà đạo tạo hình trông có vẻ tầm thường ấy lại là thứ giúp hắn chuyển bại thành thắng, phá được thân thể bất tử của Đằng Vương, đốt cháy từ trong cơ thể y, phá giải được đằng nhân khổng lồ.
Nếu không như vậy mà cứ tiếp tục chiến đấu, Chung Nhạc chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thật ra Đằng Vương thua không oan, chết cũng không oan. Y là yêu quái hệ Mộc, là thanh đằng tu luyện thành tinh, thân thể là dây leo, hoàn toàn có thể bị khắc đồ đằng văn lên. Hơn nữa y lại đi nhốt bảy đạo kiếm khí của Chung Nhạc ở trong người không cho Chung Nhạc thu hồi kiếm khí, chính hành động này đã khiến y thất bại.
– Ép ta phải dùng mười phần chiến lực mới giết được y, thực lực của Đằng Vương lại chỉ được xếp thứ hai ở trong Thoát Thai cảnh của Yêu tộc?
Lúc này nhật nguyệt sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, tỏa ra ánh sáng chiếu rọi thân thể, phục hồi vết thương. Hắn suy tư:
– Đằng Vương khinh thường Thánh thành chủ Yêu tộc, nói lão thiên vị Thiên Yêu Lê Quân. Nhưng Thánh thành chủ Yêu tộc là nhân vật gì? Là kẻ có thể sánh ngang với lão nhân. Lão nhân chỉ dạy ta đạo tạo hình, mà ta có thể dùng nó để phá thân thể bất tử của Đằng Vương, có thể thấy được những lời nhận xét của Thánh thành chủ không phải là không có lý. Như vậy có thể thấy Thiên Yêu Lê Quân còn lợi hại hơn cả Đằng Vương. Tiếc rằng kẻ này đã chết, nếu không có thể đấu với y một trận, nghiệm chứng xem tu vi thực lực của ta ở Thoát Thai cảnh đã đủ hay chưa.
Hắn bình tĩnh trở lại, lấy chìa khóa mà hắn lấy được từ Chúc Tiên Nhi ra, đặt nó vào hốc lõm trên cánh cửa kia.
Ngũ độc đồ đằng văn kết nối với nhau, chỉ thấy ngũ độc đồ đằng và mẫu trùng như sống lại, lượn lờ trong cánh cửa như đang tuần tra trong nước, trông rất là kỳ lạ.
Quỹ tích của ngũ độc trùng nhìn như không theo phương hướng nào, nhưng tựa hồ là đi theo quy luật phong cấm nào đó. Mà bên ngoài mẫu trùng thì chậm rãi di chuyển thân mình, từ bụng để ra vô số quả trứng.
Đây là sự biến hóa của của đồ đằng văn trên cửa, chứ không phải mẫu trùng với ngũ độc thực sự sống lại, cũng không thật sự đẻ ra trứng trùng.
Một lúc sau, cửa kẹt kẹt mở ra, để lộ thềm đá đi xuống lòng đất. Chung Nhạc đi xuống, lòng càng thêm thêm tò mò:
– Vừa rồi ta dùng Đại Nhật Vô Cương nung khô cả tòa Minh Vương cung, vì sao không phát hiện ra chỗ này? Mà Minh Vương cung chỉ nằm trên một đỉnh núi treo lơ lửng trên bầu trời, với một cây cột dựng thẳng giữa vực sâu. Chẳng lẽ vật mà Minh Vương trấn thủ nằm trong lòng núi? Nếu như vậy chẳng phải dễ dàng bị người ta phát hiện ư?
Lúc này, Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ đang nhìn nhau, cùng thắc mắc:
– Vì sao Long Nhạc huynh còn chưa ra?
Chờ chốc lát, chỉ thấy Chung Nhạc giết Đằng Vương xong lại chẳng thấy ra ngoài, hai người lòng nghi hoặc không thôi:
– Chẳng lẽ trong cung điện thật sự có truyền thừa hoàn chỉnh của Yêu Thần Minh Vương? Hay là thương thế của hắn quá nặng?
Hai người bỗng cảm giác có người tới, bèn quay đầu nhìn, thì thấy một nam tử “trẻ tuổi và tướng mạo đẹp đẽ” đang bước qua cầu treo đi tới bên này.
Sở dĩ nói y “tướng mạo đẹp đẽ” là vì nam tử này có dung nhan khiến cả nữ tử cũng phải ghen tị, với làn da thịt như mỹ ngọc không chút tỳ vết, đôi tai dầy khiến đám nữ yêu tinh phải khóc thét. Đôi mắt y như hai viên ngọc lục bảo tỏa ra ánh sáng mê người. Khí chất y lại càng xuất trần, siêu phàm thoát tục.
Chung Nhạc điềm tĩnh, như ngọn núi lửa đang chực bộc phát, Đằng Vương yêu tà, Ngư Huyền Cơ yêu dị, Hồ Thất Muội vui buồn thất thường, mỗi người có một tính cách riêng, nhưng y lại có một loại ý vị khác. Khí chất của y như tinh linh trong mây, như hùng ưng tự do chao liệng, như con rồng ngủ đông.
Y chính là thiên chi kiêu tử của Yêu tộc!
– Thiên Yêu Lê Quân!
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ kinh hô, không thể tin tưởng được nhìn người đang bước tới, Thiên Yêu Lê Quân. Kẻ được Thánh thành chủ Yêu tộc xác nhận là đệ nhất cao thủ Thoát Thai cảnh, bị nghi ngờ đã chết trong rừng rậm, giờ phút này lại xuất hiện ở đây, còn vô thanh vô tức đi tới bên cạnh bọn họ.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều vô cùng khiếp sợ, nhìn nhau: “Y tính làm ngư ông! Sở dĩ y chờ tới lúc này, là chờ ngao cò đánh nhau, chờ Long Nhạc với Đằng Vương lưỡng bại câu thương, mới tới diệt trừ bọn họ, thoải mái ngồi lên vị trí đệ tử của Thánh thành chủ!”
“Long Nhạc huynh với Đằng Vương có thực lực quá mạnh, Thiên Yêu Lê Quân tự nhận là không thể chính diện đấu với cả hai bọn họ, nên mới lặng lẽ chờ đợi khi cả hai người kia không còn sức để đánh, y mới đủng đỉnh bước tới hái quả ngọt!”
Không biết từ lúc nào mà Thiên Yêu Lê Quân đã bước lên cầu thang một trăm lẻ tám bậc kia, bước qua cầu treo thứ nhất, đi tới bình đài thứ hai. Y dừng lại, quan sát đôi mắt đồ đằng văn trên bức tường, rồi lại đi lên cây cầu số hai, gần như là không gặp chút trở ngại nào.
Tốc độ của y rất nhanh, lúc ở trên bình đài thứ ba và thứ tư thì y cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi cứ thế bước qua cầu, mà lại chẳng gặp chút sai lầm nào! Ngay cả trên cầu treo thứ nhất, cửa ai kiểm tra về thần nhãn, y cũng không làm sai, không bị đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn tràn ra từ trên cầu đả thương, làm cho Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều khiếp sợ không thôi.
Kể cả Chung Nhạc và Đằng Vương đều bị Minh Vương thần nhãn trên cầu công kích, bởi vì truyền thừa trên tường thiếu đồ đằng của thần nhãn. Thế nhưng vị Thiên Yêu Lê Quân này lại có thể bình an thông qua, mới khiến bọn họ chấn động cỡ nào.
Chẳng qua Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều không biết rằng đồ đằng của Minh Vương thần nhãn trên cầu đã bị Chung Nhạc hấp thu, không còn tồn tại nữa, nên khi Thiên Yêu Lê Quân băng qua cầu mới không bị Minh Vương thần nhãn công kích.
Bất tri bất giác, Thiên Yêu Lê Quân đã đi lên cầu treo thứ tư, đang đi tới bình đài thứ năm nơi Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đang ngồi.
Năm cửa ải truyền thừa này khiến đám người có thiên tư hơn người của Yêu tộc mất hơn hai mươi ngày, mà còn chết đi quá nửa, vậy mà Thiên Yêu Lê Quân lại chỉ mất có chưa tới nửa canh giờ.
Y bước lên bình đài thứ sáu, quan sát truyền thừa trên đây. Hồ Thất Muội bỗng dưng như nghĩ tới một khả năng, thất thanh hô lên:
– Thiên Yêu Lê Quân, đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ!
Thiên Yêu Lê Quân thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn nàng với vẻ thú vị:
– Thất Muội sao nói vậy?
– Những đồ đằng truyền thừa trên vách tường này cực kỳ phức tạp, cho dù là thần thì cũng không thể nào chỉ nhìn là có thể lĩnh ngộ được tất cả ảo diệu trong đó chứ?
Hồ Thất Muội nhìn chằm chằm Thiên Yêu Lê Quân, nói:
– Mà ngươi, chỉ nhìn liếc qua liền có thể thông qua khảo nghiệm của cầu, lại không tạo ra bất cứ sai lầm nào, cho thấy không ngươi chỉ nhìn qua là hiểu được tất cả, mà là ngươi sớm đã đạt được truyền thừa trên cầu! Kẻ có thể học được Yêu Thần Minh Vương Quyết, tất nhiên chỉ có đệ tử của Thánh thành chủ mà thôi! Cho nên ngươi vốn đã là đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ!
Ngư Huyền Cơ cũng giật mình hiểu ra, la lên:
– Thiên Yêu Lê Quân, Thánh thành chủ phái ngươi tới chính là để theo dõi bọn ta!
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười:
– Ngư sư đệ với Thất Muội phản ứng nhanh thật, thấy ta cái là đoán ra được nhiều như vậy. Không sai, sư tôn của ta đúng là Thánh thành chủ, ta là ngũ đệ tử của sư tôn. Đạt được Yêu Thần Minh Vương Quyết mà sư tôn truyền thụ, nên ta hiểu rất rõ những đồ đằng văn khắc trên các bức tường, không cần phải nghiên cứu gì.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội thấy lòng lạnh lẽo, run rẩy nói:
– Nếu Thánh thành chủ muốn chọn một đệ tử quan môn, vì sao còn phái tên đệ tử thân truyền nhà ngươi tới đây?
– Sư tôn phái ta tới, thứ nhất là xem trong các ngươi có Luyện khí sĩ nào có khả năng tìm hiểu ra Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh hay không. Nếu có, tất nhiên sẽ thu làm đệ tử quan môn rồi.
Thiên Yêu Lê Quân cười ôn hòa:
– Ông ấy ái tài, tiếc tài, cũng cần kẻ có thiên tư hơn người để thôi diễn Yêu Thần Minh Vương Quyết. Thứ hai là, năm đó ngài biết thứ bò ra khỏi Hắc Sơn bí cảnh vẫn chưa chết, cũng chưa từng biến mất, mà chỉ ẩn thân, có thể hành động bất cứ lúc nào. Mà lần này Hắc Sơn bí cảnh được mở ra, nó sẽ không an phận, nhất định sẽ phái thuộc hạ của mình tới dò thám, nên đã để ta tới theo dõi tên thuộc hạ ấy. Thứ ba…
Y mỉm cười, rồi nói tiếp:
– Ta mặc dù là đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ, nhưng vẫn chưa được danh chính ngôn thuận được lão nhân gia thu làm đệ tử quan môn, nên ta còn cần một danh phận. Nếu các ngươi quá kém cỏi, chết hết ở đây, Thánh thành chủ sẽ thông báo khắp nơi, tuyên bố cho cả thiên hạ biết ta là đệ tử quan môn của ngài.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội càng nghe, lòng càng lạnh. Thiên Yêu Lê Quân đã sớm tu luyện ra Yêu Thần Minh Vương Quyết từ trước, với thực lực của y, tất nhiên là đủ để đứng đầu trong đám cường giả Thoát Thai cảnh. Mà những gì Thánh thành chủ Yêu tộc đã bố trí hoàn toàn triển lộ ra tâm cơ thủ đoạn của một thế hệ kiêu hùng.
Chỉ là đám người Ngư Huyền Cơ bị lừa dối, vì một cái vị trí đệ tử quan môn mà đánh giết lẫn nhau, thậm chí khiến hơn sáu mươi cao thủ trẻ tuổi của Yêu tộc chết đi, kết quả lại bị đùa giỡn trong lòng bàn tay kẻ khác, khiến bọn họ thật không thoải mái.
Hồ Thất Muội run rẩy hỏi:
– Thiên Yêu, ngươi xuất hiện muộn như vậy là vì sao? Vì sao phải chờ khi Long Nhạc với Đằng Vương chiến xong, Đằng Vương bị giết, ngươi mới xuất hiện?
Thiên Yêu Lê Quân im lặng. Mà Ngư Huyền Cơ thì cười hắc hắc, đáp thay:
– Số Luyện khí sĩ chết đi càng nhiều, đối thủ của Lê Quân càng ít. Dù sao sữa mẹ chỉ có một, nếu sinh đôi, sẽ giành nhau chỗ sữa ít ỏi đó ngay. Mà Lê Quân giờ là đệ nhất ở Thoát Thai cảnh, ai biết kẻ giành sữa với y một khi tu luyện được Yêu Thần Minh Vương Quyết rồi, y còn giữ được cái vị trí đệ nhất ấy không? Sư huynh bị sư đệ vượt qua, từ nay về sau chẳng còn tiếng tăm gì, trở thành kẻ đáng thương sống dưới cái bóng của sư đệ, chuyện như vậy đâu hiếm thấy. Cho nên, không bằng làm cho tất cả đám tranh sữa kia chết sạch, chỉ còn lại mình y, như vậy y có thể tha hồ bú cho no. Ta nói đúng không, Lê Quân?
– Các ngươi nghĩ ta tệ hại quá.
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, thản nhiên nói:
– Tuy rằng ta chính là có ý này. Nhưng may thay, thanh danh của ta ở thánh thành rất là tốt, ai sẽ tin lời của các ngươi chứ?
Y đi lên cầu treo nối với bình đài thứ sáu, mỉm cười nói tiếp:
– Các ngươi may mắn đấy, ta sẽ không để tất cả Luyện khí sĩ vào Hắc Sơn bí cảnh này chết hết, kẻo Thánh thành chủ nghi ngờ ta đố kỵ người này, cố ý giết hết tất cả các ngươi, nên ta phải để lại vài kẻ không thể uy hiếp được tới ta để khiến ta thoát hiềm nghi. Các ngươi may đấy, không giờ các ngươi đã chết rồi.
Trong Yêu Thần Minh Vương cung, Chung Nhạc tay xoa ngực, mặt lộ vẻ đau đớn. Lần giao chiến với Đằng Vương này thật sự quá hung hiểm. Vị Đằng Vương này không hổ là kẻ có cái danh hiệu thân thể bất tử, thực lực cũng rất mạnh. Giao chiến với y, Chung Nhạc phải gắng sức rất nhiều.
Cơ thể hắn gần như suýt bị xé rách khi cố gắng chống đỡ, gân cũng đứt mấy cái, mà vết thương trên người cả lớn cả nhỏ cũng phải gần trăm cái, lục phủ ngũ tạng dường như rạn ra.
Nếu là người bình thường, bị thương như vậy đã chết rồi, mà hắn lại trấn áp thương thế, giữ được trạng thái toàn thịnh. Cơ mà nếu lần này không giét được Đằng Vương, hắn khó mà xoay được thế cục, bởi kéo dài thêm lúc nữa, thương thế phát tác, sẽ chết trong tay Đằng Vương.
Sở trường của hắn là cách điêu khắc mà lão nhân môn chủ Kiếm Môn đã dạy cho. Mà đạo tạo hình trông có vẻ tầm thường ấy lại là thứ giúp hắn chuyển bại thành thắng, phá được thân thể bất tử của Đằng Vương, đốt cháy từ trong cơ thể y, phá giải được đằng nhân khổng lồ.
Nếu không như vậy mà cứ tiếp tục chiến đấu, Chung Nhạc chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thật ra Đằng Vương thua không oan, chết cũng không oan. Y là yêu quái hệ Mộc, là thanh đằng tu luyện thành tinh, thân thể là dây leo, hoàn toàn có thể bị khắc đồ đằng văn lên. Hơn nữa y lại đi nhốt bảy đạo kiếm khí của Chung Nhạc ở trong người không cho Chung Nhạc thu hồi kiếm khí, chính hành động này đã khiến y thất bại.
– Ép ta phải dùng mười phần chiến lực mới giết được y, thực lực của Đằng Vương lại chỉ được xếp thứ hai ở trong Thoát Thai cảnh của Yêu tộc?
Lúc này nhật nguyệt sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, tỏa ra ánh sáng chiếu rọi thân thể, phục hồi vết thương. Hắn suy tư:
– Đằng Vương khinh thường Thánh thành chủ Yêu tộc, nói lão thiên vị Thiên Yêu Lê Quân. Nhưng Thánh thành chủ Yêu tộc là nhân vật gì? Là kẻ có thể sánh ngang với lão nhân. Lão nhân chỉ dạy ta đạo tạo hình, mà ta có thể dùng nó để phá thân thể bất tử của Đằng Vương, có thể thấy được những lời nhận xét của Thánh thành chủ không phải là không có lý. Như vậy có thể thấy Thiên Yêu Lê Quân còn lợi hại hơn cả Đằng Vương. Tiếc rằng kẻ này đã chết, nếu không có thể đấu với y một trận, nghiệm chứng xem tu vi thực lực của ta ở Thoát Thai cảnh đã đủ hay chưa.
Hắn bình tĩnh trở lại, lấy chìa khóa mà hắn lấy được từ Chúc Tiên Nhi ra, đặt nó vào hốc lõm trên cánh cửa kia.
Ngũ độc đồ đằng văn kết nối với nhau, chỉ thấy ngũ độc đồ đằng và mẫu trùng như sống lại, lượn lờ trong cánh cửa như đang tuần tra trong nước, trông rất là kỳ lạ.
Quỹ tích của ngũ độc trùng nhìn như không theo phương hướng nào, nhưng tựa hồ là đi theo quy luật phong cấm nào đó. Mà bên ngoài mẫu trùng thì chậm rãi di chuyển thân mình, từ bụng để ra vô số quả trứng.
Đây là sự biến hóa của của đồ đằng văn trên cửa, chứ không phải mẫu trùng với ngũ độc thực sự sống lại, cũng không thật sự đẻ ra trứng trùng.
Một lúc sau, cửa kẹt kẹt mở ra, để lộ thềm đá đi xuống lòng đất. Chung Nhạc đi xuống, lòng càng thêm thêm tò mò:
– Vừa rồi ta dùng Đại Nhật Vô Cương nung khô cả tòa Minh Vương cung, vì sao không phát hiện ra chỗ này? Mà Minh Vương cung chỉ nằm trên một đỉnh núi treo lơ lửng trên bầu trời, với một cây cột dựng thẳng giữa vực sâu. Chẳng lẽ vật mà Minh Vương trấn thủ nằm trong lòng núi? Nếu như vậy chẳng phải dễ dàng bị người ta phát hiện ư?
Lúc này, Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ đang nhìn nhau, cùng thắc mắc:
– Vì sao Long Nhạc huynh còn chưa ra?
Chờ chốc lát, chỉ thấy Chung Nhạc giết Đằng Vương xong lại chẳng thấy ra ngoài, hai người lòng nghi hoặc không thôi:
– Chẳng lẽ trong cung điện thật sự có truyền thừa hoàn chỉnh của Yêu Thần Minh Vương? Hay là thương thế của hắn quá nặng?
Hai người bỗng cảm giác có người tới, bèn quay đầu nhìn, thì thấy một nam tử “trẻ tuổi và tướng mạo đẹp đẽ” đang bước qua cầu treo đi tới bên này.
Sở dĩ nói y “tướng mạo đẹp đẽ” là vì nam tử này có dung nhan khiến cả nữ tử cũng phải ghen tị, với làn da thịt như mỹ ngọc không chút tỳ vết, đôi tai dầy khiến đám nữ yêu tinh phải khóc thét. Đôi mắt y như hai viên ngọc lục bảo tỏa ra ánh sáng mê người. Khí chất y lại càng xuất trần, siêu phàm thoát tục.
Chung Nhạc điềm tĩnh, như ngọn núi lửa đang chực bộc phát, Đằng Vương yêu tà, Ngư Huyền Cơ yêu dị, Hồ Thất Muội vui buồn thất thường, mỗi người có một tính cách riêng, nhưng y lại có một loại ý vị khác. Khí chất của y như tinh linh trong mây, như hùng ưng tự do chao liệng, như con rồng ngủ đông.
Y chính là thiên chi kiêu tử của Yêu tộc!
– Thiên Yêu Lê Quân!
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ kinh hô, không thể tin tưởng được nhìn người đang bước tới, Thiên Yêu Lê Quân. Kẻ được Thánh thành chủ Yêu tộc xác nhận là đệ nhất cao thủ Thoát Thai cảnh, bị nghi ngờ đã chết trong rừng rậm, giờ phút này lại xuất hiện ở đây, còn vô thanh vô tức đi tới bên cạnh bọn họ.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều vô cùng khiếp sợ, nhìn nhau: “Y tính làm ngư ông! Sở dĩ y chờ tới lúc này, là chờ ngao cò đánh nhau, chờ Long Nhạc với Đằng Vương lưỡng bại câu thương, mới tới diệt trừ bọn họ, thoải mái ngồi lên vị trí đệ tử của Thánh thành chủ!”
“Long Nhạc huynh với Đằng Vương có thực lực quá mạnh, Thiên Yêu Lê Quân tự nhận là không thể chính diện đấu với cả hai bọn họ, nên mới lặng lẽ chờ đợi khi cả hai người kia không còn sức để đánh, y mới đủng đỉnh bước tới hái quả ngọt!”
Không biết từ lúc nào mà Thiên Yêu Lê Quân đã bước lên cầu thang một trăm lẻ tám bậc kia, bước qua cầu treo thứ nhất, đi tới bình đài thứ hai. Y dừng lại, quan sát đôi mắt đồ đằng văn trên bức tường, rồi lại đi lên cây cầu số hai, gần như là không gặp chút trở ngại nào.
Tốc độ của y rất nhanh, lúc ở trên bình đài thứ ba và thứ tư thì y cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi cứ thế bước qua cầu, mà lại chẳng gặp chút sai lầm nào! Ngay cả trên cầu treo thứ nhất, cửa ai kiểm tra về thần nhãn, y cũng không làm sai, không bị đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn tràn ra từ trên cầu đả thương, làm cho Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều khiếp sợ không thôi.
Kể cả Chung Nhạc và Đằng Vương đều bị Minh Vương thần nhãn trên cầu công kích, bởi vì truyền thừa trên tường thiếu đồ đằng của thần nhãn. Thế nhưng vị Thiên Yêu Lê Quân này lại có thể bình an thông qua, mới khiến bọn họ chấn động cỡ nào.
Chẳng qua Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều không biết rằng đồ đằng của Minh Vương thần nhãn trên cầu đã bị Chung Nhạc hấp thu, không còn tồn tại nữa, nên khi Thiên Yêu Lê Quân băng qua cầu mới không bị Minh Vương thần nhãn công kích.
Bất tri bất giác, Thiên Yêu Lê Quân đã đi lên cầu treo thứ tư, đang đi tới bình đài thứ năm nơi Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đang ngồi.
Năm cửa ải truyền thừa này khiến đám người có thiên tư hơn người của Yêu tộc mất hơn hai mươi ngày, mà còn chết đi quá nửa, vậy mà Thiên Yêu Lê Quân lại chỉ mất có chưa tới nửa canh giờ.
Y bước lên bình đài thứ sáu, quan sát truyền thừa trên đây. Hồ Thất Muội bỗng dưng như nghĩ tới một khả năng, thất thanh hô lên:
– Thiên Yêu Lê Quân, đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ!
Thiên Yêu Lê Quân thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn nàng với vẻ thú vị:
– Thất Muội sao nói vậy?
– Những đồ đằng truyền thừa trên vách tường này cực kỳ phức tạp, cho dù là thần thì cũng không thể nào chỉ nhìn là có thể lĩnh ngộ được tất cả ảo diệu trong đó chứ?
Hồ Thất Muội nhìn chằm chằm Thiên Yêu Lê Quân, nói:
– Mà ngươi, chỉ nhìn liếc qua liền có thể thông qua khảo nghiệm của cầu, lại không tạo ra bất cứ sai lầm nào, cho thấy không ngươi chỉ nhìn qua là hiểu được tất cả, mà là ngươi sớm đã đạt được truyền thừa trên cầu! Kẻ có thể học được Yêu Thần Minh Vương Quyết, tất nhiên chỉ có đệ tử của Thánh thành chủ mà thôi! Cho nên ngươi vốn đã là đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ!
Ngư Huyền Cơ cũng giật mình hiểu ra, la lên:
– Thiên Yêu Lê Quân, Thánh thành chủ phái ngươi tới chính là để theo dõi bọn ta!
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười:
– Ngư sư đệ với Thất Muội phản ứng nhanh thật, thấy ta cái là đoán ra được nhiều như vậy. Không sai, sư tôn của ta đúng là Thánh thành chủ, ta là ngũ đệ tử của sư tôn. Đạt được Yêu Thần Minh Vương Quyết mà sư tôn truyền thụ, nên ta hiểu rất rõ những đồ đằng văn khắc trên các bức tường, không cần phải nghiên cứu gì.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội thấy lòng lạnh lẽo, run rẩy nói:
– Nếu Thánh thành chủ muốn chọn một đệ tử quan môn, vì sao còn phái tên đệ tử thân truyền nhà ngươi tới đây?
– Sư tôn phái ta tới, thứ nhất là xem trong các ngươi có Luyện khí sĩ nào có khả năng tìm hiểu ra Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh hay không. Nếu có, tất nhiên sẽ thu làm đệ tử quan môn rồi.
Thiên Yêu Lê Quân cười ôn hòa:
– Ông ấy ái tài, tiếc tài, cũng cần kẻ có thiên tư hơn người để thôi diễn Yêu Thần Minh Vương Quyết. Thứ hai là, năm đó ngài biết thứ bò ra khỏi Hắc Sơn bí cảnh vẫn chưa chết, cũng chưa từng biến mất, mà chỉ ẩn thân, có thể hành động bất cứ lúc nào. Mà lần này Hắc Sơn bí cảnh được mở ra, nó sẽ không an phận, nhất định sẽ phái thuộc hạ của mình tới dò thám, nên đã để ta tới theo dõi tên thuộc hạ ấy. Thứ ba…
Y mỉm cười, rồi nói tiếp:
– Ta mặc dù là đệ tử thân truyền của Thánh thành chủ, nhưng vẫn chưa được danh chính ngôn thuận được lão nhân gia thu làm đệ tử quan môn, nên ta còn cần một danh phận. Nếu các ngươi quá kém cỏi, chết hết ở đây, Thánh thành chủ sẽ thông báo khắp nơi, tuyên bố cho cả thiên hạ biết ta là đệ tử quan môn của ngài.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội càng nghe, lòng càng lạnh. Thiên Yêu Lê Quân đã sớm tu luyện ra Yêu Thần Minh Vương Quyết từ trước, với thực lực của y, tất nhiên là đủ để đứng đầu trong đám cường giả Thoát Thai cảnh. Mà những gì Thánh thành chủ Yêu tộc đã bố trí hoàn toàn triển lộ ra tâm cơ thủ đoạn của một thế hệ kiêu hùng.
Chỉ là đám người Ngư Huyền Cơ bị lừa dối, vì một cái vị trí đệ tử quan môn mà đánh giết lẫn nhau, thậm chí khiến hơn sáu mươi cao thủ trẻ tuổi của Yêu tộc chết đi, kết quả lại bị đùa giỡn trong lòng bàn tay kẻ khác, khiến bọn họ thật không thoải mái.
Hồ Thất Muội run rẩy hỏi:
– Thiên Yêu, ngươi xuất hiện muộn như vậy là vì sao? Vì sao phải chờ khi Long Nhạc với Đằng Vương chiến xong, Đằng Vương bị giết, ngươi mới xuất hiện?
Thiên Yêu Lê Quân im lặng. Mà Ngư Huyền Cơ thì cười hắc hắc, đáp thay:
– Số Luyện khí sĩ chết đi càng nhiều, đối thủ của Lê Quân càng ít. Dù sao sữa mẹ chỉ có một, nếu sinh đôi, sẽ giành nhau chỗ sữa ít ỏi đó ngay. Mà Lê Quân giờ là đệ nhất ở Thoát Thai cảnh, ai biết kẻ giành sữa với y một khi tu luyện được Yêu Thần Minh Vương Quyết rồi, y còn giữ được cái vị trí đệ nhất ấy không? Sư huynh bị sư đệ vượt qua, từ nay về sau chẳng còn tiếng tăm gì, trở thành kẻ đáng thương sống dưới cái bóng của sư đệ, chuyện như vậy đâu hiếm thấy. Cho nên, không bằng làm cho tất cả đám tranh sữa kia chết sạch, chỉ còn lại mình y, như vậy y có thể tha hồ bú cho no. Ta nói đúng không, Lê Quân?
– Các ngươi nghĩ ta tệ hại quá.
Thiên Yêu Lê Quân mỉm cười, thản nhiên nói:
– Tuy rằng ta chính là có ý này. Nhưng may thay, thanh danh của ta ở thánh thành rất là tốt, ai sẽ tin lời của các ngươi chứ?
Y đi lên cầu treo nối với bình đài thứ sáu, mỉm cười nói tiếp:
– Các ngươi may mắn đấy, ta sẽ không để tất cả Luyện khí sĩ vào Hắc Sơn bí cảnh này chết hết, kẻo Thánh thành chủ nghi ngờ ta đố kỵ người này, cố ý giết hết tất cả các ngươi, nên ta phải để lại vài kẻ không thể uy hiếp được tới ta để khiến ta thoát hiềm nghi. Các ngươi may đấy, không giờ các ngươi đã chết rồi.
/342
|