– Gốc Thánh linh này quả thực có năng lực phá vỡ không gian!
Tân Hỏa chui vào trong thức hải của hắn, nhanh chóng nói:
– Nó cách không gian mà tấn công ngươi! Mạnh, thật quá mạnh! Có được uy năng mạnh như vậy, chứng tỏ nó cách lúc trưởng thành không còn xa!
Chung Nhạc như tia chớp lao ra khỏi Yêu Thần Minh Vương cung, bên ngoài là một trăm lẻ tám bậc thang, hắn giẫm lên bậc ấy mà chạy như điên. Nơi chân đặt xuống, vô số đồ đằng văn tự động diễn sinh khắc chế phong cấm đồ đằng văn trên bậc thềm, khiến phong cấm không thể bùng phát uy lực được.
Cùng lúc đó, linh tính từ trong linh tương mà nãy hắn uống bắt đầu bộc phát. Nguồn năng lượng cuồng bạo ùa tới linh hồn, Chung Nhạc nhanh chóng cảm thấy hồn phách và linh của mình đang nhanh chóng tăng trưởng.
Linh hồn, hay còn gọi là nguyên thần, là thứ rất khó để tu luyện. Nhờ có nội đan thần thú mà Chung Nhạc mới có thể tu luyện nhanh chóng như vậy, chỉ có nửa năm mà hồn phách của hắn đã được luyện tới cao một trượng hai, so với nguyên thần cao mười, hai mươi trượng của Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh thì còn một khoảng cách không hề nhỏ.
Tu luyện linh hồn càng về sau càng khó, không phải là do tốc độ tu luyện chậm đi, mà là do mỗi một tấc linh hồn khi tăng trưởng đều cần nguồn năng lượng gấp rất nhiều lần lúc trước. Nhất là nguyên thần hai mươi trượng, muốn tăng một phần lên thì nguồn năng lượng so với lúc trước phải gấp mấy trăm lần, nên thời gian tiêu hao cũng gấp mấy trăm lần.
Ấy thế mà linh tính trong linh tương vọt tới khiến linh hồn của Chung Nhạc tăng trưởng nhanh chóng, chỉ trong giây lát mà đã cao tới một trượng sáu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc hắn vọt ra khỏi tế đàn, chạy tới truyền tống trận, phá hỏng truyền tống trận rồi vọt tới Minh Vương cung, rồi lao ra ngoài cung, linh hồn của hắn đã tăng tới hai trượng. Mà vẫn còn đang trong đà phát triển.
Đây không chỉ là hồn phách tăng trưởng, mà linh cũng tăng lên. Trong hai tròng mắt của hắn, nhật linh và nguyệt linh được linh tương tưới nhuần, khiến nguồn năng lượng chất chứa trong đó càng thêm kinh khủng, trở nên càng mạnh.
Thậm chí Chung Nhạc còn cảm thấy một đạo thuần dương linh khí được sinh ra bên trong nhật linh, mà trong nguyệt linh thì sinh ra thuần âm linh khí.
Âm dương nhị khí!
Muốn luyện nên âm dương nhị khí là chuyện cực kỳ khó. Tân Hỏa cho hắn luyện nên song linh, mục đích chính là âm dương nhị khí. Đây vốn là chuyện mà Chung Nhạc có thể làm được khi đạt tới Khai Luân cảnh, không ngờ giờ lại làm được.
– Quan tưởng Toại Hoàng, mau quan tưởng Toại Hoàng!
Tân Hỏa vội giục:
– Linh tương là thần dược do mấy ngàn loại linh tinh luyện ra, không thể để bên ngoài trong thời gian quá lâu, tác dụng cũng không giữ được trong thời gian dài. Không lâu nữa năng lượng trong nó sẽ xói mòn hết. Nhân lúc này hãy luyện hết tất cả năng lượng của linh tương vào trong linh hồn của ngươi đi!
Chung Nhạc phóng xuống thềm đá, còn trong thức hải, linh hồn quan tưởng hình thái Toại Hoàng, đồng thời một tòa cung điện hùng vĩ đồ sộ rầm rầm mọc lên từ bên trong thức hải. Bên ngoài cung điện phủ kín hỏa lưu kim, vô số đồ đằng văn hiện lên, chính là Hỏa Kỷ Cung.
Chung Nhạc tự biết đây là cơ hội hiếm có, chỉ quan tưởng Toại Hoàng không thì không thể luyện hóa được nhiều linh tính, cho nên hắn quan tưởng luôn cả Hãm Không thành.
Toại Hoàng tọa trấn Hỏa Kỷ Cung luyện hóa linh tính trong linh tương. Liền thấy Toại Hoàng do hồn phách Chung Nhạc biến thành trở nên càng lúc càng cao lớn, tràn ngập thần uy, hệt như một vị Thiên Đế thời viễn cổ.
Linh tính trong linh tương bị hắn điên cuồng hấp thu, mà nhật linh và nguyệt linh trong đôi mắt Chung Nhạc càng thêm mạnh mẽ. Trong nhật đồng, Tam Túc Kim Ô há miệng nuốt lấy thái dương chi hỏa hừng hực, còn trong nguyệt đồng thì tinh thiềm nuốt lấy tinh hoa của mặt trăng. Những dòng âm dương nhị khí sinh ra từ trong cơ thể kim ô và tinh thiềm, càng lúc càng nhiều.
Cùng lúc đó Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đỡ lẫn nhau chạy tới bậc thang thứ tám mươi. Chung Nhạc vọt tới, giơ tay túm lấy cả hai, rồi như cuồng phong chạy xuống.
Cả hai đều thấy khó hiểu, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai vội quay đầu nhìn lại, thì thấy Yêu Thần Minh Vương cung to lớn đã ầm ầm sụp đổ, bụi mù ngập tràn. Cả hai khiếp sợ, không rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Chung Nhạc túm cả hai nhanh chóng chạy xuống bậc thềm. Phía sau tiếng nổ vang lên không dứt, bậc thang dần tan rã, bị nguồn sức mạnh truyền tới từ trong không gian chấn vỡ.
Thứ gọi là phong cấm của Yêu Thần Minh Vương hoàn toàn không ngăn cản được gì. Thánh linh hoa sen kia tuy không thể phá được không gian lao tới, nhưng tấn công cách không gian này thì phong cấm mà Minh Vương đặt ra không cách nào cản được.
Cuối cùng cũng xuống khỏi một trăm lẻ tám bậc thang, Chung Nhạc liền phi đi, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh. Hai chân hắn điên cuồng di chuyển, đạp không lao vọt đi.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội chưa hết chấn động, lại thấy ngọn núi nơi Yêu Thần Minh Vương cung tọa lạc đang dần sụp xuống, vỡ nát. Cả một ngọn núi lớn cao tới nghìn trượng trong lòng đất cứ thế biến mất.
Không gian rung chuyển dữ dội, hệt như một con yêu ma quỷ quái vô hình đang tán phá. Mãi một lúc lâu sau mới bình ổn trở lại.
Chung Nhạc dừng chân, thả hai người xuống, thở hổn hà hổn hển. Xúc tu cổ quái phía sau không đuổi theo nữa, chắc là do khoảng cách quá xa, mà sức mạnh của gốc Thánh linh kia không thể vượt qua không gian xa xôi như vậy.
Hai người hoảng hồn khiếp sợ, mãi một lúc lâu sau mới khom người cảm ơn Chung Nhạc. Ngư Huyền Cơ thở phào nhẹ nhõm:
– Long Nhạc huynh đã hai lần cứu tính mạng bọn ta, Huyền Cơ quả thật không biết phải lấy gì báo đáp! Sau này có việc, Long Nhạc huynh cứ bảo!
Hồ Thất Muội chần chừ một chút, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hỏi:
– Long Nhạc huynh đã có thê thất hay chưa? Chi bằng người ta làm thiếp để báo đáp huynh…
Chung Nhạc vội khoát tay:
– Thất Muội đừng như vậy, ta coi các ngươi là bằng hữu, các ngươi gặp nạn, ta tất nhiên phải giúp đỡ rồi! Nếu ta có gặp khó khăn gì, cả hai cũng sẽ dốc sức cứu ta, đúng không?
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ liếc nhau, đều cảm thấy xấu hổ. Bọn họ đi chung với Chung Nhạc vốn là để chặn đánh đám cao thủ Yêu tộc khác, kỳ thật lòng đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh. Đến Hắc Sơn bí cảnh, cả Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều hiểu rằng nếu gặp phải Chung Nhạc, nhất định phải đánh hết sức, tranh lấy danh hiệu đệ tử của Thánh thành chủ. Nhưng cả hai đều không ngờ là Chung Nhạc đã hai lần cứu bọn họ, làm cho cả hai đều thấy hổ thẹn khi nghĩ tới suy nghĩ ban đầu của mình.
Ngư Huyền Cơ cười ha ha, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay Long Nhạc:
– Long Nhạc huynh, huynh chính là bằng hữu tốt của ta!
– Với ta cũng như vậy!
Hồ Thất Muội cũng vỗ tay thật mạnh với Chung Nhạc, cười nói.
Lúc này Ngư Huyền Cơ nhìn ra phương xa, lòng còn sợ hãi:
– Sao Yêu Thần Minh Vương cung này lại sụp đổ được nhỉ? Chẳng lẽ bên dưới đó có trấn áp một con quái vật to lớn? Minh Vương cung sụp rồi, chôn vùi theo bao nhiêu bí mật, không thể biết được nữa.
Chung Nhạc thở dài, nói:
– Ta động phải mấy cấm chế bên trong, dẫn tới phản ứng dây chuyền, mới khiến cả tòa cung điện này sụp đổ.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều cảm thấy nghi ngờ, bởi tình hình ban nãy không giống là động phải cấm chế, mà như một con yêu ma quỷ quái đang tàn phá khắp nơi. Nhưng dẫu sao Chung Nhạc có ơn với bọn họ, nên cả hai không tiện hỏi nhiều.
Thức hải của Chung Nhạc quay cuồng, năng lượng trong linh tương đang không ngừng khiến linh hồn hắn tăng trưởng. Nay tu vi của linh hồn hắn mạnh hơn lúc trước mấy chục lần. Tuy hiện giờ hắn chưa tu luyện thành nguyên thần chiến đấu, lực chiến đấu của linh hồn không tăng nhiều, nhưng mấy chục lần này vẫn vô cùng khủng bố.
Thậm chí Chung Nhạc còn cảm thấy năng lượng có chứa trong linh hồn của hắn đã vượt qua bản thân, có thể so với nguyên thần chiến đấu của Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh. Điều quan trọng là, hắn quan tưởng Toại Hoàng và Hỏa Kỷ Cung cực đúng lúc, nên không để linh tính trong linh tương bị xói mòn nhiều.
Lúc này linh hồn của hắn đã cao tới sáu trượng, tương đương với ba bốn năm khổ tu. Mà linh tương vẫn còn đang khiến nguyên thần của hắn tăng lên.
– Với tốc độ này, qua nửa canh giờ nữa, ta có thể tu luyện tới giai đoạn Thoát Thai cảnh đại viên mãn rồi!
Thoát Thai cảnh chủ yếu là tu luyện về linh hồn. Sau khi linh hồn nhất thể, khiến linh hồn tăng trưởng, tạo nên nền tảng vững chắc cho Khai Luân cảnh.
Với Khai Luân cảnh, cần phải luyện linh hồn thành nguyên thần chiến đấu, mở ra các loại bí cảnh nguyên thần như Ngũ Hành luân, Vạn Tượng luân… Bởi vậy cần phải có nguyên thần cực kỳ hùng mạnh. Mà nếu Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh không có linh hồn đủ mạnh thì không thể khai luân. Có một số Luyện khí sĩ cả đời đều đứng ở Thoát Thai cảnh, nguyên nhân là vì linh hồn của bọn họ tăng trưởng quá chậm, linh hồn quá yếu, không thể khai luân, mở ra bí cảnh.
Chung Nhạc tim đập thình thịch, bởi tốc độ tăng lên này thật quá đáng sợ. Các Luyện khí sĩ khác phải mất vài thập niên mới làm được, mà linh tương chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể làm được.
Sáu trượng năm, bảy trượng, bảy trượng năm, tám trượng…
Linh hồn của hắn không ngừng trưởng thành. Ở trạng thái quan tưởng Toại Hoàng khiến việc hấp thu linh tính trong linh tương càng thêm nhiều, đưa tới các ngóc ngách của linh hồn, tẩm bộ nhật nguyệt song linh.
– Long Nhạc huynh, ngươi giết Đằng Vương rồi, Thiên Yêu Lê Quân liền tới tìm ngươi, định giết ngươi.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đứng dậy, cùng Chung Nhạc đi ra ngoài Hắc Sơn bí cảnh. Ngư Huyền Cơ thở hổn hển kể qua chuyện Thiên Yêu Lê Quân:
– Y định làm ngư ông, kết quả chưa kịp vào Minh Vương cung thì đã bị đẩy ra ngoài, mất mặt, cảm thấy ngươi núp trong Minh Vương cung không dám ra ngoài, nên đã đi rồi. Nay Long Nhạc huynh phải nói là đạt được hết truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương, với độ lượng của y, chắc chắn sẽ không để ngươi sống đâu.
– Thiên Yêu Lê Quân rất có tiếng tăm trong Hãm Không thánh thành, lại là đệ tử thân truyền bí mật của Thánh thành chủ. Trong mắt y, chúng ta đều là tùy tùng, mà ngươi giết Đằng Vương, biểu hiện quá xuất sắc, đã uy hiếp tới địa vị của y, nên chắc chắn y sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hồ Thất Muội nói với sắc mặt tái nhợt:
– Đến Hãm Không thánh thành, y chắc chắn sẽ gây chuyện, ra tay với ngươi. Bởi vì y nắm chắc sẽ đánh bại được ngươi. Dẫu sao thời gian y tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết lâu hơn ngươi, nhưng để lâu thì sự chắc chắn ấy của y sẽ nhỏ lại.
Ngư Huyền Cơ khụ một tiếng, tiếp lời:
– Cho nên khi tới Hãm Không thánh thành, nếu gặp phải khiêu khích, mong Long Nhạc huynh hãy nhẫn nại, thêm chừng hai, ba năm, rồi xử lý tên đểu giả Lê Quân kia!
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Đa tạ hai vị đã nhắc nhở. Thiên Yêu Lê Quân lại có tính cách như thế ư?
Hồ Thất Muội lắc đầu, nói:
– Y là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, có rất nhiều người ủng hộ, lại giao hảo với các thế lực lớn, chỉ cần hô một tiếng, là ai cũng sẽ hưởng ứng. Có ai ngờ y lại âm hiểm như vậy chứ! Nhớ năm đó, khi ta thấy y, trái tim còn đập thình thịch, y cười với ta, ta sẽ thét lên. Giờ, ta chỉ có phỉ nhổ vào y mà thôi!
Ngư Huyền Cơ nói:
– Tuy nói thế, nhưng thực lực của y quả thực mạnh hơn Đằng Vương, là đệ nhất cao thủ ở Thoát Thai cảnh. Long Nhạc huynh phải nhẫn nại, trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ rồi tính tiếp. Nếu không bị y tìm cớ giết chết, thì chẳng còn gì cả!
Chung Nhạc lại gật đầu, đáp:
– Ta sẽ chú ý, hai người yên tâm!
Tân Hỏa chui vào trong thức hải của hắn, nhanh chóng nói:
– Nó cách không gian mà tấn công ngươi! Mạnh, thật quá mạnh! Có được uy năng mạnh như vậy, chứng tỏ nó cách lúc trưởng thành không còn xa!
Chung Nhạc như tia chớp lao ra khỏi Yêu Thần Minh Vương cung, bên ngoài là một trăm lẻ tám bậc thang, hắn giẫm lên bậc ấy mà chạy như điên. Nơi chân đặt xuống, vô số đồ đằng văn tự động diễn sinh khắc chế phong cấm đồ đằng văn trên bậc thềm, khiến phong cấm không thể bùng phát uy lực được.
Cùng lúc đó, linh tính từ trong linh tương mà nãy hắn uống bắt đầu bộc phát. Nguồn năng lượng cuồng bạo ùa tới linh hồn, Chung Nhạc nhanh chóng cảm thấy hồn phách và linh của mình đang nhanh chóng tăng trưởng.
Linh hồn, hay còn gọi là nguyên thần, là thứ rất khó để tu luyện. Nhờ có nội đan thần thú mà Chung Nhạc mới có thể tu luyện nhanh chóng như vậy, chỉ có nửa năm mà hồn phách của hắn đã được luyện tới cao một trượng hai, so với nguyên thần cao mười, hai mươi trượng của Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh thì còn một khoảng cách không hề nhỏ.
Tu luyện linh hồn càng về sau càng khó, không phải là do tốc độ tu luyện chậm đi, mà là do mỗi một tấc linh hồn khi tăng trưởng đều cần nguồn năng lượng gấp rất nhiều lần lúc trước. Nhất là nguyên thần hai mươi trượng, muốn tăng một phần lên thì nguồn năng lượng so với lúc trước phải gấp mấy trăm lần, nên thời gian tiêu hao cũng gấp mấy trăm lần.
Ấy thế mà linh tính trong linh tương vọt tới khiến linh hồn của Chung Nhạc tăng trưởng nhanh chóng, chỉ trong giây lát mà đã cao tới một trượng sáu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc hắn vọt ra khỏi tế đàn, chạy tới truyền tống trận, phá hỏng truyền tống trận rồi vọt tới Minh Vương cung, rồi lao ra ngoài cung, linh hồn của hắn đã tăng tới hai trượng. Mà vẫn còn đang trong đà phát triển.
Đây không chỉ là hồn phách tăng trưởng, mà linh cũng tăng lên. Trong hai tròng mắt của hắn, nhật linh và nguyệt linh được linh tương tưới nhuần, khiến nguồn năng lượng chất chứa trong đó càng thêm kinh khủng, trở nên càng mạnh.
Thậm chí Chung Nhạc còn cảm thấy một đạo thuần dương linh khí được sinh ra bên trong nhật linh, mà trong nguyệt linh thì sinh ra thuần âm linh khí.
Âm dương nhị khí!
Muốn luyện nên âm dương nhị khí là chuyện cực kỳ khó. Tân Hỏa cho hắn luyện nên song linh, mục đích chính là âm dương nhị khí. Đây vốn là chuyện mà Chung Nhạc có thể làm được khi đạt tới Khai Luân cảnh, không ngờ giờ lại làm được.
– Quan tưởng Toại Hoàng, mau quan tưởng Toại Hoàng!
Tân Hỏa vội giục:
– Linh tương là thần dược do mấy ngàn loại linh tinh luyện ra, không thể để bên ngoài trong thời gian quá lâu, tác dụng cũng không giữ được trong thời gian dài. Không lâu nữa năng lượng trong nó sẽ xói mòn hết. Nhân lúc này hãy luyện hết tất cả năng lượng của linh tương vào trong linh hồn của ngươi đi!
Chung Nhạc phóng xuống thềm đá, còn trong thức hải, linh hồn quan tưởng hình thái Toại Hoàng, đồng thời một tòa cung điện hùng vĩ đồ sộ rầm rầm mọc lên từ bên trong thức hải. Bên ngoài cung điện phủ kín hỏa lưu kim, vô số đồ đằng văn hiện lên, chính là Hỏa Kỷ Cung.
Chung Nhạc tự biết đây là cơ hội hiếm có, chỉ quan tưởng Toại Hoàng không thì không thể luyện hóa được nhiều linh tính, cho nên hắn quan tưởng luôn cả Hãm Không thành.
Toại Hoàng tọa trấn Hỏa Kỷ Cung luyện hóa linh tính trong linh tương. Liền thấy Toại Hoàng do hồn phách Chung Nhạc biến thành trở nên càng lúc càng cao lớn, tràn ngập thần uy, hệt như một vị Thiên Đế thời viễn cổ.
Linh tính trong linh tương bị hắn điên cuồng hấp thu, mà nhật linh và nguyệt linh trong đôi mắt Chung Nhạc càng thêm mạnh mẽ. Trong nhật đồng, Tam Túc Kim Ô há miệng nuốt lấy thái dương chi hỏa hừng hực, còn trong nguyệt đồng thì tinh thiềm nuốt lấy tinh hoa của mặt trăng. Những dòng âm dương nhị khí sinh ra từ trong cơ thể kim ô và tinh thiềm, càng lúc càng nhiều.
Cùng lúc đó Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đỡ lẫn nhau chạy tới bậc thang thứ tám mươi. Chung Nhạc vọt tới, giơ tay túm lấy cả hai, rồi như cuồng phong chạy xuống.
Cả hai đều thấy khó hiểu, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai vội quay đầu nhìn lại, thì thấy Yêu Thần Minh Vương cung to lớn đã ầm ầm sụp đổ, bụi mù ngập tràn. Cả hai khiếp sợ, không rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Chung Nhạc túm cả hai nhanh chóng chạy xuống bậc thềm. Phía sau tiếng nổ vang lên không dứt, bậc thang dần tan rã, bị nguồn sức mạnh truyền tới từ trong không gian chấn vỡ.
Thứ gọi là phong cấm của Yêu Thần Minh Vương hoàn toàn không ngăn cản được gì. Thánh linh hoa sen kia tuy không thể phá được không gian lao tới, nhưng tấn công cách không gian này thì phong cấm mà Minh Vương đặt ra không cách nào cản được.
Cuối cùng cũng xuống khỏi một trăm lẻ tám bậc thang, Chung Nhạc liền phi đi, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh. Hai chân hắn điên cuồng di chuyển, đạp không lao vọt đi.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội chưa hết chấn động, lại thấy ngọn núi nơi Yêu Thần Minh Vương cung tọa lạc đang dần sụp xuống, vỡ nát. Cả một ngọn núi lớn cao tới nghìn trượng trong lòng đất cứ thế biến mất.
Không gian rung chuyển dữ dội, hệt như một con yêu ma quỷ quái vô hình đang tán phá. Mãi một lúc lâu sau mới bình ổn trở lại.
Chung Nhạc dừng chân, thả hai người xuống, thở hổn hà hổn hển. Xúc tu cổ quái phía sau không đuổi theo nữa, chắc là do khoảng cách quá xa, mà sức mạnh của gốc Thánh linh kia không thể vượt qua không gian xa xôi như vậy.
Hai người hoảng hồn khiếp sợ, mãi một lúc lâu sau mới khom người cảm ơn Chung Nhạc. Ngư Huyền Cơ thở phào nhẹ nhõm:
– Long Nhạc huynh đã hai lần cứu tính mạng bọn ta, Huyền Cơ quả thật không biết phải lấy gì báo đáp! Sau này có việc, Long Nhạc huynh cứ bảo!
Hồ Thất Muội chần chừ một chút, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hỏi:
– Long Nhạc huynh đã có thê thất hay chưa? Chi bằng người ta làm thiếp để báo đáp huynh…
Chung Nhạc vội khoát tay:
– Thất Muội đừng như vậy, ta coi các ngươi là bằng hữu, các ngươi gặp nạn, ta tất nhiên phải giúp đỡ rồi! Nếu ta có gặp khó khăn gì, cả hai cũng sẽ dốc sức cứu ta, đúng không?
Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ liếc nhau, đều cảm thấy xấu hổ. Bọn họ đi chung với Chung Nhạc vốn là để chặn đánh đám cao thủ Yêu tộc khác, kỳ thật lòng đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh. Đến Hắc Sơn bí cảnh, cả Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều hiểu rằng nếu gặp phải Chung Nhạc, nhất định phải đánh hết sức, tranh lấy danh hiệu đệ tử của Thánh thành chủ. Nhưng cả hai đều không ngờ là Chung Nhạc đã hai lần cứu bọn họ, làm cho cả hai đều thấy hổ thẹn khi nghĩ tới suy nghĩ ban đầu của mình.
Ngư Huyền Cơ cười ha ha, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay Long Nhạc:
– Long Nhạc huynh, huynh chính là bằng hữu tốt của ta!
– Với ta cũng như vậy!
Hồ Thất Muội cũng vỗ tay thật mạnh với Chung Nhạc, cười nói.
Lúc này Ngư Huyền Cơ nhìn ra phương xa, lòng còn sợ hãi:
– Sao Yêu Thần Minh Vương cung này lại sụp đổ được nhỉ? Chẳng lẽ bên dưới đó có trấn áp một con quái vật to lớn? Minh Vương cung sụp rồi, chôn vùi theo bao nhiêu bí mật, không thể biết được nữa.
Chung Nhạc thở dài, nói:
– Ta động phải mấy cấm chế bên trong, dẫn tới phản ứng dây chuyền, mới khiến cả tòa cung điện này sụp đổ.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều cảm thấy nghi ngờ, bởi tình hình ban nãy không giống là động phải cấm chế, mà như một con yêu ma quỷ quái đang tàn phá khắp nơi. Nhưng dẫu sao Chung Nhạc có ơn với bọn họ, nên cả hai không tiện hỏi nhiều.
Thức hải của Chung Nhạc quay cuồng, năng lượng trong linh tương đang không ngừng khiến linh hồn hắn tăng trưởng. Nay tu vi của linh hồn hắn mạnh hơn lúc trước mấy chục lần. Tuy hiện giờ hắn chưa tu luyện thành nguyên thần chiến đấu, lực chiến đấu của linh hồn không tăng nhiều, nhưng mấy chục lần này vẫn vô cùng khủng bố.
Thậm chí Chung Nhạc còn cảm thấy năng lượng có chứa trong linh hồn của hắn đã vượt qua bản thân, có thể so với nguyên thần chiến đấu của Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh. Điều quan trọng là, hắn quan tưởng Toại Hoàng và Hỏa Kỷ Cung cực đúng lúc, nên không để linh tính trong linh tương bị xói mòn nhiều.
Lúc này linh hồn của hắn đã cao tới sáu trượng, tương đương với ba bốn năm khổ tu. Mà linh tương vẫn còn đang khiến nguyên thần của hắn tăng lên.
– Với tốc độ này, qua nửa canh giờ nữa, ta có thể tu luyện tới giai đoạn Thoát Thai cảnh đại viên mãn rồi!
Thoát Thai cảnh chủ yếu là tu luyện về linh hồn. Sau khi linh hồn nhất thể, khiến linh hồn tăng trưởng, tạo nên nền tảng vững chắc cho Khai Luân cảnh.
Với Khai Luân cảnh, cần phải luyện linh hồn thành nguyên thần chiến đấu, mở ra các loại bí cảnh nguyên thần như Ngũ Hành luân, Vạn Tượng luân… Bởi vậy cần phải có nguyên thần cực kỳ hùng mạnh. Mà nếu Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh không có linh hồn đủ mạnh thì không thể khai luân. Có một số Luyện khí sĩ cả đời đều đứng ở Thoát Thai cảnh, nguyên nhân là vì linh hồn của bọn họ tăng trưởng quá chậm, linh hồn quá yếu, không thể khai luân, mở ra bí cảnh.
Chung Nhạc tim đập thình thịch, bởi tốc độ tăng lên này thật quá đáng sợ. Các Luyện khí sĩ khác phải mất vài thập niên mới làm được, mà linh tương chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể làm được.
Sáu trượng năm, bảy trượng, bảy trượng năm, tám trượng…
Linh hồn của hắn không ngừng trưởng thành. Ở trạng thái quan tưởng Toại Hoàng khiến việc hấp thu linh tính trong linh tương càng thêm nhiều, đưa tới các ngóc ngách của linh hồn, tẩm bộ nhật nguyệt song linh.
– Long Nhạc huynh, ngươi giết Đằng Vương rồi, Thiên Yêu Lê Quân liền tới tìm ngươi, định giết ngươi.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đứng dậy, cùng Chung Nhạc đi ra ngoài Hắc Sơn bí cảnh. Ngư Huyền Cơ thở hổn hển kể qua chuyện Thiên Yêu Lê Quân:
– Y định làm ngư ông, kết quả chưa kịp vào Minh Vương cung thì đã bị đẩy ra ngoài, mất mặt, cảm thấy ngươi núp trong Minh Vương cung không dám ra ngoài, nên đã đi rồi. Nay Long Nhạc huynh phải nói là đạt được hết truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương, với độ lượng của y, chắc chắn sẽ không để ngươi sống đâu.
– Thiên Yêu Lê Quân rất có tiếng tăm trong Hãm Không thánh thành, lại là đệ tử thân truyền bí mật của Thánh thành chủ. Trong mắt y, chúng ta đều là tùy tùng, mà ngươi giết Đằng Vương, biểu hiện quá xuất sắc, đã uy hiếp tới địa vị của y, nên chắc chắn y sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hồ Thất Muội nói với sắc mặt tái nhợt:
– Đến Hãm Không thánh thành, y chắc chắn sẽ gây chuyện, ra tay với ngươi. Bởi vì y nắm chắc sẽ đánh bại được ngươi. Dẫu sao thời gian y tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết lâu hơn ngươi, nhưng để lâu thì sự chắc chắn ấy của y sẽ nhỏ lại.
Ngư Huyền Cơ khụ một tiếng, tiếp lời:
– Cho nên khi tới Hãm Không thánh thành, nếu gặp phải khiêu khích, mong Long Nhạc huynh hãy nhẫn nại, thêm chừng hai, ba năm, rồi xử lý tên đểu giả Lê Quân kia!
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Đa tạ hai vị đã nhắc nhở. Thiên Yêu Lê Quân lại có tính cách như thế ư?
Hồ Thất Muội lắc đầu, nói:
– Y là đệ nhất mỹ nam tử của Yêu tộc, có rất nhiều người ủng hộ, lại giao hảo với các thế lực lớn, chỉ cần hô một tiếng, là ai cũng sẽ hưởng ứng. Có ai ngờ y lại âm hiểm như vậy chứ! Nhớ năm đó, khi ta thấy y, trái tim còn đập thình thịch, y cười với ta, ta sẽ thét lên. Giờ, ta chỉ có phỉ nhổ vào y mà thôi!
Ngư Huyền Cơ nói:
– Tuy nói thế, nhưng thực lực của y quả thực mạnh hơn Đằng Vương, là đệ nhất cao thủ ở Thoát Thai cảnh. Long Nhạc huynh phải nhẫn nại, trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ rồi tính tiếp. Nếu không bị y tìm cớ giết chết, thì chẳng còn gì cả!
Chung Nhạc lại gật đầu, đáp:
– Ta sẽ chú ý, hai người yên tâm!
/342
|