Cẩn thận xem xét một hồi, Hàn Phong lúc này mới đem thiết kiếm xẻ một đường dài trên bụng nó. Thò tay vào bên trong tìm kiếm một hồi, lúc này hắn mới móc ra được một khoả mật rắn to cỡ nắm tay, so với của tên trước đây lớn hơn hai phần, màu sắc cũng đậm hơn, tràn đầy dâm hàn khí. Hàn Phong ánh mắt mừng rỡ, dục hoả từ năm đầu ngón tay trào ra, lập tức luyện hoá.
Nguyệt Hồng phía bên kia cũng là một kiếm chém đứt đôi tiểu xà, máu tươi bắn ra tung toé. Nàng lần này không chút khách khí chạy lại bên xác rắn, mũi kiếm điểm trên cổ họng nó làm máu nóng tuôn ra, ngón tay quỷ dị hút lấy xà huyết đậm đặc, khuôn mặt đỏ hồng vô cùng thoả mãn.
Hàn Phong mặc kệ nàng ta không thèm ngăn cản, dù sao cũng là hai người liên thủ tiêu diệt xà nhân này, phần ngon nhất cũng được hắn chiếm lấy, xà huyết tuy cũng quý báu nhưng chút phong độ ấy hắn vẫn là có. Tập trung luyện hoá khoả xà mật trong tay, đến khi dâm khí bốc hơi hoàn toàn, hắn lại lấy ra bình ngọc thu lại. Bấy giờ trên tay Hàn Phong chỉ còn lại một khoả tinh hoa lớn chừng ngón cái, vô cùng quý báu.
Hắn không chút do dự ném vào trong miệng, hai tay bắt quyết bắt đầu luyện hoá. Xà mật vừa vào cổ họng liền hoá thành một cỗ nguyên lực tinh thuần nồng đậm bao bọc lấy đan điền, ôn dưỡng chữa trị, khôi phục thương thế cùng bổ xung tiêu hao.
"Chỉ tiếc rằng âm khí của mấy tên xà nhân này không đủ, không dùng để khôi phục Tà Vương Đồng được."
Hàn Phong trong lòng cẩn thận tính toán. Ánh mắt liếc qua Nguyệt Hồng bên cạnh, lại chằm chằm nhìn nữ xà nhân đang chiến đấu kịch liệt bên kia, xem ra hai người này, một cái cũng không thể bỏ qua được.
"Grekk... Điện hạ, lão bát chết rồi!"
Xà nhân chiến đấu với Thất Long bất chợt nhìn về phía này, khi thấy đồng bọn bị hai người Hàn Phong phanh thây thì lập tức kêu to. Công kích càng thêm mãnh liệt khiến cho Thất Long cuồng phun máu tươi, liên tiếp lùi lại. Thất Tinh Đăng trên đầu run rẩy thiếu chút tắt ngấm.
Nam xà nhân này kêu gọi, không ngờ chính là hướng về nữ xà nhân kia. Nàng nũng nịu kêu lên một tiếng bỏ qua Mạc Quân Tà, móng vuốt không chút do dự trảo tới hai người Hàn Phong, muốn một kích đoạt mạng.
Hàn Phong cũng có chút bất ngờ. Tộc này tính cách thật là cương liệt, chết hơn nửa nhân số mà vẫn không chịu rút lui. Hắn thế nhưng không sợ nàng đấy, con mồi đúng lúc thật lại đưa tới cửa!
"Tiện nhân. Chết!"
Nữ xà tộc kia không hiểu sao vừa nhìn đến Nguyệt Hồng liền dâng lên một cảm giác vô cùng chán ghét. Hai móng vuốt không chút do dự trảo tới đầu lâu Nguyệt Hồng, ánh mắt băng sương vô cùng lạnh lùng. Nguyệt Hồng cũng biết lợi hại, bỏ qua hấp thu máu huyết mà vung kiếm chống đỡ.
Hàn Phong sao có thể để cho các nàng giết nhau, hắn hai tay kết ấn, dục hoả toàn thân bốc cháy hừng hừng, liên tiếp đánh ra diệm trảm, đối kháng cùng thế công của nữ xà nhân.
Hai người vây công, thế nhưng hầu như chẳng chiếm được chút thượng phong nào từ nàng, thậm chí mơ hồ còn có chút bị áp chế. Thiên phú chiến đấu của nữ xà nhân này, quả thật vô cùng cao cường. Nếu không phải Hàn Thủy châu kia phòng ngự cường đại, chắc chắn Mạc Quân Tà cũng không phải đối thủ của nàng.
Keng keng...!
Nguyệt Hồng cũng càng lúc càng lạnh lùng cao ngạo, nguyên lực tụ tập tạo thành một băng kiếm hàn lãnh tràn đầy rét lạnh liên tục va chạm cùng móng vuốt sắc bén của nữ xà nhân, xung quanh khu vực chiến đấu cũng bị bao phủ một luồng khí hàn lãnh nồng đậm, thậm chí còn xuất hiện cả tuyết rơi.
Chẳng biết từ khi nào, Hàn Phong đã bị đánh dạt qua một bên trở thành người thừa. Hắn há hốc miệng nhìn hai nữ nhân điên cuồng công kích nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp, chiêu chiêu đều là sắc bén đòi mạng, vô cùng hung hiểm. Bản thân đứng trong không gian, hắn cũng không biết phải giúp bên nào, cũng không thể giúp được. Cuộc chiến đó, hiện tại là của hai nàng.
"Tuyết Quốc Nguyệt Quang Trảm!!"
Nguyệt Hồng càng đánh càng thể hiện ra thực lực cường đại cùng phong thái cường thế bức người. Ấn ký trên mi tâm phát sáng, một trảm xuất ra tựa như nguyệt quang trên trời chiếu rọi, rõ ràng là ban ngày thế nhưng lại tựa như đêm tối, trảm phong bán nguyệt rét lạnh kinh người chém thẳng tới nữ xà nhân, uy lực vô cùng sắc bén.
"Thiên Xà - Tam Hồn Ấn!"
Xà nhân kia không hề có ý định rút lui, cũng không thèm có ý định phòng ngự. Nàng hai tay bấm quyết, đôi mắt bắn ra chùm tia sáng màu lục âm trầm, hoá thành hư ảnh ba con rắn lục nhạt, mau chóng hợp nhất thành một xà ấn hơn trượng, không hề do dự va chạm cùng trảm phong của Nguyệt Hồng.
"Ùng...!!!"
Trảm Ấn va chạm, nguyên lực sôi trào. Hai pháp thuật kịch liệt đối kháng, vừa tiếp xúc liền tựa như thủy hoả bất dung. Trung tâm va chạm, băng hàn khí cùng lục khí xẹt xẹt ăn mòn, bùng ra năng lượng hủy diệt vô cùng cuồng bạo. Hàn Phong dù đứng xa xa cũng có thể cảm thấy toàn thân rét lạnh, trên lông mi đã bám đầy một mảnh băng tuyết.
"Ùng!!! Phụtttt!!!
Không chịu nổi lực xung kích, hai nữ nhân đều bị áp lực đánh cho miệng phun máu tươi, bắn về hai phía. Trong khi bay ngược lại, nữ xà nhân kia càng thêm điên cuồng, đôi mắt đỏ hồng chằm chằm nhìn về phía Nguyệt Hồng.
"Hàn... Hàn Nguyệt tộc?"
Câu nói này vừa thốt lên, chẳng những làm cho Hàn Phong bất ngờ, mà còn khiến Nguyệt Hồng sững sờ hơn nữa. Nàng ánh mắt băng sương, chưa cần ổn định thân hình, băng kiếm mang theo hàn khí chém tới nữ xà nhân, công kích so với vừa rồi còn sắc bén hơn ba phần.
Nữ xà nhân kia cũng càng thêm hung ác, đôi móng vuốt hợp lại thành hình chữ thập chém tới, đồng thời há miệng phun ra sương mù hàn độc nồng đậm, công kích về hướng Nguyệt Hồng.
"Keng keng!!!"
Hp một chưởng vỗ ra đem độc khí đông cứng thành một đám băng độc rơi xuống đất, mũi kiếm chếch lên đâm vào ngực xà nhân. Hai nữ nhân đánh tới thiên hôn địa ám, trời đất mịt mù. Uy lực này theo Hàn Phong thấy, sớm đã vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ mà đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ kém hắn một chút mà thôi.
Hàn Phong khoé miệng cười lạnh. Cứ để cho các nàng đánh đi. Hắn chỉ cần can thiệp kịp thời để hai nàng không bị trọng thương, còn lại chờ khi cả hai kiệt sức, hắn sẽ chạy lên làm thịt một đôi.
Còn một vấn đề nữa, tại sao nữ xà nhân kia lại biết Nguyệt Hồng là Hàn Nguyệt tộc. Chẳng lẽ có gì đó mà hắn chưa rõ? Hàn Nguyệt thì sao?
"Keng... Keng... Phụt!"
Nguyệt Hồng càng chiến đấu càng thể hiện ra thực lực vô thượng cùng kinh tâm động phách. Ánh mắt nàng ta lúc này đã trở nên vô cùng lạnh lùng cùng tuyệt tình. Một thanh băng kiếm trong tay tựa như thiên quân vạn mã, liên tiếp trảm xuống khiến cho nữ xà nhân chỉ có thể bại lui, đến cuối cùng vì không chịu nổi lực lượng cường đại mà miệng phun máu tươi, thân thể mềm nhũn tràn đầy không cam lòng bay ngược ra phía sau. Nguyệt Hồng được thế không tha người, nhún chân đuổi theo truy sát.
Hàn Phong biến sắc, có phải hay không nếu để cho Nguyệt Hồng kia tiếp tục chiến đấu thì nàng sẽ đột phá Trúc Cơ mà bước vào cảnh giới Kết Đan? Hắn không thể để nàng đánh chết nữ xà nhân này được, lúc này quyết định ra tay ngăn cản.
Thế nhưng hắn vừa định cử động, lập tức nhìn thấy ánh mắt xà nhân kia bình tĩnh cùng lạnh lùng nhìn Nguyệt Hồng, khoé miệng cười khinh bỉ. Tà Vương Đồng trong mắt trái của Hàn Phong vốn tập trung đầy cực dương khí, lúc này cũng phải giật giật quỷ dị tựa như bị kích thích. Hắn vội vàng hét lên.
"Dừng lại!!"
Nguyệt Hồng mặc kệ lời nói của Hàn Phong, băng kiếm vẫn không chút do dự điểm tới, mà nữ xà nhân cũng hoàn toàn buông tha phòg ngự, đôi mắt màu lục mở lớn chằm chằm nhìn vào Nguyệt Hồng. Trong hai đồng tử, hình ảnh phản chiếu của Nguyệt Hồng dần dần ngừng lại, hoá thành một tượng đá cứng nhắc rơi xuống, mà Nguyệt Hồng ngoài đời thật kia cũng tương tự thân thể cứng đờ, nguyên lực toàn thân bị phong ấn sạch sẽ, không thể tin được đứng im tại chỗ.
"Haha. Nhân tộc ngu xuẩn!"
Nữ xà nhân cười đến thân thể run rẩy, bẫy được Nguyệt Hồng làm nàng vô cùng thoả mãn, thế nhưng lúc này khoé miệng cũng là tràn ra máu tươi, lung lay mềm nhũn ngã xuống đất. Tiêu hao quá độ cộng thêm thương thế lúc trước làm nàng ăn không tiêu, suy yếu đến không chịu nổi.
Hàn Phong cũng là hoảng sợ phát hiện cơ thể đột nhiên cứng đờ, có một lực lượng không hiểu xuất hiện, trói buộc kinh mạch làm cho nguyên lực trở nên đình trệ. Một phong ấn hình tam xà xuất hiện áp chế phía trên âm dương đồ, khiến nó mất đi động năng quỷ dị ngừng lại, nguyên lực hoàn toàn bị phong ấn không thể thoát ra ngoài.
"Pháp thuật thật kinh khủng..."
Hàn Phong gặp nguy không loạn, chiêu này chắc chắn không thể sử dụng tùy tiện, nếu không chỉ cần liếc nhìn cũng chiến thắng, xà tộc này chẳng phải sẽ trở thành bá chủ phiến thiên địa này hay sao. Hắn thử kêu gọi, đan điền nơi đó vẫn là một mảnh tĩnh lặng không chút đáp lại, chỉ có dục hoả là một chút bốc cháy mơ hồ, dường như đang ủy khuất lay động.
Hàn Phong mừng thầm, tâm thần điều động dục hoả. Ngọn lửa kia vô sắc vô hình, không thể bị trói buộc. Nó lập tức bùng lên, xuyên phá trói buộc thoát ra ngoài.
Hàn Phong cẩn thận điều động dục hoả bao bọc lấy âm dương đồ công tới phong ấn, không ngờ thật sự có hiệu quả. Dưới sự thiêu đốt liên tục, lực phong ấn phía trên rít lên liên tục, dần dần bị đánh cho bị tan rã. Phong ấn này dù sao cũng là vật chết, thực lực của nữ xà nhân cũng không quá cách biệt so với hắn, thế nên chưa đầy mười hô hấp sau nó đã bị đánh cho tan rã, hoá thành hàn khí bị Hàn Phong hấp thu ngược trở lại. Hắn thừa cơ truy kích, phong ấn trên toàn bộ thân thể từng bước bị phá tan. Chẳng mấy chốc, Hàn Phong đã có thể hoạt động bình thường.
"Hắc. Bây giờ đến lượt ta ra tay!"
Nguyệt Hồng phía bên kia cũng là một kiếm chém đứt đôi tiểu xà, máu tươi bắn ra tung toé. Nàng lần này không chút khách khí chạy lại bên xác rắn, mũi kiếm điểm trên cổ họng nó làm máu nóng tuôn ra, ngón tay quỷ dị hút lấy xà huyết đậm đặc, khuôn mặt đỏ hồng vô cùng thoả mãn.
Hàn Phong mặc kệ nàng ta không thèm ngăn cản, dù sao cũng là hai người liên thủ tiêu diệt xà nhân này, phần ngon nhất cũng được hắn chiếm lấy, xà huyết tuy cũng quý báu nhưng chút phong độ ấy hắn vẫn là có. Tập trung luyện hoá khoả xà mật trong tay, đến khi dâm khí bốc hơi hoàn toàn, hắn lại lấy ra bình ngọc thu lại. Bấy giờ trên tay Hàn Phong chỉ còn lại một khoả tinh hoa lớn chừng ngón cái, vô cùng quý báu.
Hắn không chút do dự ném vào trong miệng, hai tay bắt quyết bắt đầu luyện hoá. Xà mật vừa vào cổ họng liền hoá thành một cỗ nguyên lực tinh thuần nồng đậm bao bọc lấy đan điền, ôn dưỡng chữa trị, khôi phục thương thế cùng bổ xung tiêu hao.
"Chỉ tiếc rằng âm khí của mấy tên xà nhân này không đủ, không dùng để khôi phục Tà Vương Đồng được."
Hàn Phong trong lòng cẩn thận tính toán. Ánh mắt liếc qua Nguyệt Hồng bên cạnh, lại chằm chằm nhìn nữ xà nhân đang chiến đấu kịch liệt bên kia, xem ra hai người này, một cái cũng không thể bỏ qua được.
"Grekk... Điện hạ, lão bát chết rồi!"
Xà nhân chiến đấu với Thất Long bất chợt nhìn về phía này, khi thấy đồng bọn bị hai người Hàn Phong phanh thây thì lập tức kêu to. Công kích càng thêm mãnh liệt khiến cho Thất Long cuồng phun máu tươi, liên tiếp lùi lại. Thất Tinh Đăng trên đầu run rẩy thiếu chút tắt ngấm.
Nam xà nhân này kêu gọi, không ngờ chính là hướng về nữ xà nhân kia. Nàng nũng nịu kêu lên một tiếng bỏ qua Mạc Quân Tà, móng vuốt không chút do dự trảo tới hai người Hàn Phong, muốn một kích đoạt mạng.
Hàn Phong cũng có chút bất ngờ. Tộc này tính cách thật là cương liệt, chết hơn nửa nhân số mà vẫn không chịu rút lui. Hắn thế nhưng không sợ nàng đấy, con mồi đúng lúc thật lại đưa tới cửa!
"Tiện nhân. Chết!"
Nữ xà tộc kia không hiểu sao vừa nhìn đến Nguyệt Hồng liền dâng lên một cảm giác vô cùng chán ghét. Hai móng vuốt không chút do dự trảo tới đầu lâu Nguyệt Hồng, ánh mắt băng sương vô cùng lạnh lùng. Nguyệt Hồng cũng biết lợi hại, bỏ qua hấp thu máu huyết mà vung kiếm chống đỡ.
Hàn Phong sao có thể để cho các nàng giết nhau, hắn hai tay kết ấn, dục hoả toàn thân bốc cháy hừng hừng, liên tiếp đánh ra diệm trảm, đối kháng cùng thế công của nữ xà nhân.
Hai người vây công, thế nhưng hầu như chẳng chiếm được chút thượng phong nào từ nàng, thậm chí mơ hồ còn có chút bị áp chế. Thiên phú chiến đấu của nữ xà nhân này, quả thật vô cùng cao cường. Nếu không phải Hàn Thủy châu kia phòng ngự cường đại, chắc chắn Mạc Quân Tà cũng không phải đối thủ của nàng.
Keng keng...!
Nguyệt Hồng cũng càng lúc càng lạnh lùng cao ngạo, nguyên lực tụ tập tạo thành một băng kiếm hàn lãnh tràn đầy rét lạnh liên tục va chạm cùng móng vuốt sắc bén của nữ xà nhân, xung quanh khu vực chiến đấu cũng bị bao phủ một luồng khí hàn lãnh nồng đậm, thậm chí còn xuất hiện cả tuyết rơi.
Chẳng biết từ khi nào, Hàn Phong đã bị đánh dạt qua một bên trở thành người thừa. Hắn há hốc miệng nhìn hai nữ nhân điên cuồng công kích nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp, chiêu chiêu đều là sắc bén đòi mạng, vô cùng hung hiểm. Bản thân đứng trong không gian, hắn cũng không biết phải giúp bên nào, cũng không thể giúp được. Cuộc chiến đó, hiện tại là của hai nàng.
"Tuyết Quốc Nguyệt Quang Trảm!!"
Nguyệt Hồng càng đánh càng thể hiện ra thực lực cường đại cùng phong thái cường thế bức người. Ấn ký trên mi tâm phát sáng, một trảm xuất ra tựa như nguyệt quang trên trời chiếu rọi, rõ ràng là ban ngày thế nhưng lại tựa như đêm tối, trảm phong bán nguyệt rét lạnh kinh người chém thẳng tới nữ xà nhân, uy lực vô cùng sắc bén.
"Thiên Xà - Tam Hồn Ấn!"
Xà nhân kia không hề có ý định rút lui, cũng không thèm có ý định phòng ngự. Nàng hai tay bấm quyết, đôi mắt bắn ra chùm tia sáng màu lục âm trầm, hoá thành hư ảnh ba con rắn lục nhạt, mau chóng hợp nhất thành một xà ấn hơn trượng, không hề do dự va chạm cùng trảm phong của Nguyệt Hồng.
"Ùng...!!!"
Trảm Ấn va chạm, nguyên lực sôi trào. Hai pháp thuật kịch liệt đối kháng, vừa tiếp xúc liền tựa như thủy hoả bất dung. Trung tâm va chạm, băng hàn khí cùng lục khí xẹt xẹt ăn mòn, bùng ra năng lượng hủy diệt vô cùng cuồng bạo. Hàn Phong dù đứng xa xa cũng có thể cảm thấy toàn thân rét lạnh, trên lông mi đã bám đầy một mảnh băng tuyết.
"Ùng!!! Phụtttt!!!
Không chịu nổi lực xung kích, hai nữ nhân đều bị áp lực đánh cho miệng phun máu tươi, bắn về hai phía. Trong khi bay ngược lại, nữ xà nhân kia càng thêm điên cuồng, đôi mắt đỏ hồng chằm chằm nhìn về phía Nguyệt Hồng.
"Hàn... Hàn Nguyệt tộc?"
Câu nói này vừa thốt lên, chẳng những làm cho Hàn Phong bất ngờ, mà còn khiến Nguyệt Hồng sững sờ hơn nữa. Nàng ánh mắt băng sương, chưa cần ổn định thân hình, băng kiếm mang theo hàn khí chém tới nữ xà nhân, công kích so với vừa rồi còn sắc bén hơn ba phần.
Nữ xà nhân kia cũng càng thêm hung ác, đôi móng vuốt hợp lại thành hình chữ thập chém tới, đồng thời há miệng phun ra sương mù hàn độc nồng đậm, công kích về hướng Nguyệt Hồng.
"Keng keng!!!"
Hp một chưởng vỗ ra đem độc khí đông cứng thành một đám băng độc rơi xuống đất, mũi kiếm chếch lên đâm vào ngực xà nhân. Hai nữ nhân đánh tới thiên hôn địa ám, trời đất mịt mù. Uy lực này theo Hàn Phong thấy, sớm đã vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ mà đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ kém hắn một chút mà thôi.
Hàn Phong khoé miệng cười lạnh. Cứ để cho các nàng đánh đi. Hắn chỉ cần can thiệp kịp thời để hai nàng không bị trọng thương, còn lại chờ khi cả hai kiệt sức, hắn sẽ chạy lên làm thịt một đôi.
Còn một vấn đề nữa, tại sao nữ xà nhân kia lại biết Nguyệt Hồng là Hàn Nguyệt tộc. Chẳng lẽ có gì đó mà hắn chưa rõ? Hàn Nguyệt thì sao?
"Keng... Keng... Phụt!"
Nguyệt Hồng càng chiến đấu càng thể hiện ra thực lực vô thượng cùng kinh tâm động phách. Ánh mắt nàng ta lúc này đã trở nên vô cùng lạnh lùng cùng tuyệt tình. Một thanh băng kiếm trong tay tựa như thiên quân vạn mã, liên tiếp trảm xuống khiến cho nữ xà nhân chỉ có thể bại lui, đến cuối cùng vì không chịu nổi lực lượng cường đại mà miệng phun máu tươi, thân thể mềm nhũn tràn đầy không cam lòng bay ngược ra phía sau. Nguyệt Hồng được thế không tha người, nhún chân đuổi theo truy sát.
Hàn Phong biến sắc, có phải hay không nếu để cho Nguyệt Hồng kia tiếp tục chiến đấu thì nàng sẽ đột phá Trúc Cơ mà bước vào cảnh giới Kết Đan? Hắn không thể để nàng đánh chết nữ xà nhân này được, lúc này quyết định ra tay ngăn cản.
Thế nhưng hắn vừa định cử động, lập tức nhìn thấy ánh mắt xà nhân kia bình tĩnh cùng lạnh lùng nhìn Nguyệt Hồng, khoé miệng cười khinh bỉ. Tà Vương Đồng trong mắt trái của Hàn Phong vốn tập trung đầy cực dương khí, lúc này cũng phải giật giật quỷ dị tựa như bị kích thích. Hắn vội vàng hét lên.
"Dừng lại!!"
Nguyệt Hồng mặc kệ lời nói của Hàn Phong, băng kiếm vẫn không chút do dự điểm tới, mà nữ xà nhân cũng hoàn toàn buông tha phòg ngự, đôi mắt màu lục mở lớn chằm chằm nhìn vào Nguyệt Hồng. Trong hai đồng tử, hình ảnh phản chiếu của Nguyệt Hồng dần dần ngừng lại, hoá thành một tượng đá cứng nhắc rơi xuống, mà Nguyệt Hồng ngoài đời thật kia cũng tương tự thân thể cứng đờ, nguyên lực toàn thân bị phong ấn sạch sẽ, không thể tin được đứng im tại chỗ.
"Haha. Nhân tộc ngu xuẩn!"
Nữ xà nhân cười đến thân thể run rẩy, bẫy được Nguyệt Hồng làm nàng vô cùng thoả mãn, thế nhưng lúc này khoé miệng cũng là tràn ra máu tươi, lung lay mềm nhũn ngã xuống đất. Tiêu hao quá độ cộng thêm thương thế lúc trước làm nàng ăn không tiêu, suy yếu đến không chịu nổi.
Hàn Phong cũng là hoảng sợ phát hiện cơ thể đột nhiên cứng đờ, có một lực lượng không hiểu xuất hiện, trói buộc kinh mạch làm cho nguyên lực trở nên đình trệ. Một phong ấn hình tam xà xuất hiện áp chế phía trên âm dương đồ, khiến nó mất đi động năng quỷ dị ngừng lại, nguyên lực hoàn toàn bị phong ấn không thể thoát ra ngoài.
"Pháp thuật thật kinh khủng..."
Hàn Phong gặp nguy không loạn, chiêu này chắc chắn không thể sử dụng tùy tiện, nếu không chỉ cần liếc nhìn cũng chiến thắng, xà tộc này chẳng phải sẽ trở thành bá chủ phiến thiên địa này hay sao. Hắn thử kêu gọi, đan điền nơi đó vẫn là một mảnh tĩnh lặng không chút đáp lại, chỉ có dục hoả là một chút bốc cháy mơ hồ, dường như đang ủy khuất lay động.
Hàn Phong mừng thầm, tâm thần điều động dục hoả. Ngọn lửa kia vô sắc vô hình, không thể bị trói buộc. Nó lập tức bùng lên, xuyên phá trói buộc thoát ra ngoài.
Hàn Phong cẩn thận điều động dục hoả bao bọc lấy âm dương đồ công tới phong ấn, không ngờ thật sự có hiệu quả. Dưới sự thiêu đốt liên tục, lực phong ấn phía trên rít lên liên tục, dần dần bị đánh cho bị tan rã. Phong ấn này dù sao cũng là vật chết, thực lực của nữ xà nhân cũng không quá cách biệt so với hắn, thế nên chưa đầy mười hô hấp sau nó đã bị đánh cho tan rã, hoá thành hàn khí bị Hàn Phong hấp thu ngược trở lại. Hắn thừa cơ truy kích, phong ấn trên toàn bộ thân thể từng bước bị phá tan. Chẳng mấy chốc, Hàn Phong đã có thể hoạt động bình thường.
"Hắc. Bây giờ đến lượt ta ra tay!"
/69
|