Trung thực mà nói thảm kịch nhân gian chính là tình địch quang minh chính đại sóng vai ngồi chung một chỗ với bà xã của bạn, bạn không thể nhào qua cào mặt người ta, đã thế lại còn phải mở miệng gọi người ta một tiếng “chú”…
Noel năm nay ở thành phố C trùng với đợt tuyết đầu mùa.
Sáng dậy kéo rèm cửa sổ, bên ngoài nhà tuyết đã phủ trắng vạn vật, trời đất trắng xóa. Hàn Đình Đình hào hứng chạy lên lầu gọi Tần Tống dậy: “A Tống! A Tống!”
Tần Tống làm việc đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc này còn đang say sưa, bị cô đang đâu đánh thức, khó chịu xoay người, mặt vùi trong gối rền rĩ: “Gì vậy?”
Hàn Đình Đình cực kỳ vui sướng tiếp tục tục lay anh: “Tuyết rơi! Anh mau dậy xem đi!”
Tần Tống thở dài một tiếng, chậm rãi mở hai mí mắt còn đang xùm xụp, nhìn cô bất lực: “Ở đây năm nào tuyết chẳng rơi.”
Hàn Đình Đình chuyển từ phía nam đến, số lần được nhìn thấy tuyết chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy không chút quan tâm đến lời giải thích ‘nhìn quen lắm rồi’ của anh, “Vậy anh ngủ tiếp đi! Em đi chơi một mình!” Cô nhanh nhanh muốn chạy ra ngoài.
“Này –,” Tần Tống vội vàng duỗi tay bắt lấy tay cô, kéo vào lòng, cuốn cô vào trong chăn. Anh ôm lấy cô từ sau lưng, vùi mặt vào hõm vai cô hít thở thật sâu, hai con mắt buồn ngủ từ từ từ nhắm lại đấu tranh một lúc, rồi thở dài, “Chờ anh 10 phút.”
******
Hiếm hoi có được một ngày nghỉ ngơi, Tần Tống vẫn không được ngủ nướng như mong muốn. Giữa trời đất tràn ngập tràn băng tuyết, anh tự sốc cái tinh thần đang bị đông cứng lên, cùng Tiểu Thổ Màn Thầu chưa hiểu sự đời chơi đắp người tuyết.
Cái mà Tần lục thiếu anh am hiểu nhất từ nhỏ đến giờ chính là chơi, người tuyết anh đắp rất sống động, từng con từng con một nắm tay nhau xếp hàng trong vườn hoa của khu nhà. Mấy cô cậu nhóc đang chơi đùa bên cạnh trông thấy đều bị hấp dẫn lại gần.
Lũ nhóc này phần lớn đều học trong nhà trẻ của khu, tất cả đều rất yêu quý cô giáo Hàn dịu dàng, thấy cô đang ở đây, lập tức bao vây quanh cô, ríu rít ầm ĩ cả lên, đẩy Tần Tống ra xa, ngay cả ngón tay của bà xã mình cùng không nắm được, buồn bực đứng ở một bên nghiến răng.
“E hèm!” Lục thiếu thông minh khẽ đảo mắt, lập tức nghĩ ra cách đối phó, anh tủm tỉm cười đề nghị: “Các bạn nhỏ, chúng ta chơi ném tuyết được không?”
– Phân tán sự chú ý và tiêu hao thể lực của địch, sau đó cướp lại bà xã, bỏ trốn… Ừ!
Lũ nhóc thi nhau đồng ý: “Dạ được –” sau đó chúng nhất tề quay về phía Hàn Đình Đình: “Cô giáo Hàn con muốn cùng đội với cô!”
“Con cũng muốn cùng đội với cô giáo Hàn!”
“Con nữa con nữa!”
“Con cũng vậy…”
Cho nên kết quả chính là — ngoại trừ Tần Tống, tất cả mọi người đều cùng một đội… trong trận chiến ném tuyết đầy trời Tần lục thiếu luôn luôn lịch lãm sang trọng của chúng ta đầu tóc như tổ quạ, lăn qua lộn lại khắp nơi trốn trốn tránh tránh, lệ rơi đầy mặt…
******
Cuối cùng thời cơ thoát khỏi lũ nhóc con đầu củ cải điên cuồng kia cũng lặng lẽ đến, Tần Tống thật vất vả vừa cõng vừa cướp bà xã về, chạy một mạch như điên. Hàn Đình Đình trên lưng anh bị xóc tới xóc lui, vẫn cười, trông ngốc nghếch cực độ.
Vào đến nhà để xe, anh thả cô từ trên lưng xuống, hai tay giữ chặt khuôn mặt cô, cúi xuống không một lời giải thích cắn lấy đôi môi cô.
“A!” Môi Hàn Đình Đình hơi đau, vô thức giãy ra.
Tần Tống xoay người, ôm cô ấn “rầm” vào cửa xe, lưng cô nhói lên làm cả người bật về phía trước, hai khối mềm mại va mạnh lên cơ ngực rắn chắc của anh, làm thú tính của anh nổi lên, miệng mút mạnh lấy cô.
Không có chút kỹ thuật gì đáng nói, chỉ như đang muốn điên cuồng nuốt cô vào bụng, anh nhắm mắt ôm lấy cô, bị sự ham muốn làm choáng váng, trong hơi thở vừa hỗn loạn vừa nặng nề có lẫn vị cay của kem đánh răng, cảm giác lành lạnh cay cay này, làm cho cả người đều run rẩy…
Đến khi anh cắn nuốt đủ rồi, cuối cùng cũng lưu luyến thả xuống, chân Hàn Đình Đình đã mềm nhũn đứng không nổi, dựa lưng vào cửa xe trượt thẳng xuống. Tần Tống lại vòng tay ôm chặt cô, cảm giác rất thỏa mãn sung sướng phá lên cười, vừa cười vừa áp mặt lên một bên má của cô.
Anh hôn! Thật sự hôn rồi!
“Bà xã,” Anh nhẹ cắn vành tai cô, hơi thở nóng hầm hập nói: “Sau này chúng ta có con, có khi nào em chỉ yêu mình nó, để anh cô đơn?” Vừa rồi nhìn cô trong đám nhóc ấy cười dịu dàng, trong đầu anh chợt lóe lên ý nghĩ này, bất chợt cảm giác đố kỵ mãnh liệt dâng lên trong lòng, thầm muốn nhanh nhanh cướp cô về, tìm nơi không có người cắn cô thật đau.
Hàn Đình Đình sầu… Sẽ như vậy sao? Cô thật sự rất thích trẻ con, thơm thơm mềm mềm thật đáng yêu. Con của hai người… Tốt nhất là lớn lên giống anh, đẹp trai đáng yêu, hai con mắt đen nháy như mực, mỗi khi cười như thắp sáng cả thế giới này, khi không vui lại nghiêm mặt, để mọi người phải dỗ dành… Hàn Đình Đình bặm đôi môi mới bị anh cắn, những hình ảnh vừa tưởng tượng lên làm cho cô hạnh phúc nói không thành lời.
Cô không nói gì, Tần Tống lại đến gần, cúi xuống hôn trên mặt cô, cô trốn đến đâu anh đuổi đến đấy, cuối cùng làm cô đỏ mặt tía tai, nhỏ nhẹ đáp một lời: “Sẽ không đâu.”
Tần Tống bị một câu “sẽ không đâu” ngọt ngào thổi bay, mặc dù không lâu sau đó những lời này đã làm anh rơi lệ đầy mặt vì tự chứng thực rằng đây hoàn toàn là lời nói dối, nhưng lúc này đây Tần Tống chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Không biết làm thế nào để thể hiện sự phấn khích trong lòng cho đúng, anh ôm chặt lấy cô, mạnh đến nỗi dường như muốn ép cô dẹp lép vào trong người mình, khóe miệng nhướn lên tít mắt cười sung sướng không ngừng.
******
Con người hạnh phúc nhất này mang theo bà xã yêu quý về nhà cũ của Trương gia dự lễ Noel.
Họ vừa đến kịp lúc cơm trưa mới dọn lên. Tần Tống chưa ăn sáng đã chơi đến giữa trưa, giờ bụng đói thảm thiết, kéo Hàn Đình Đình nhảy đến bên bàn, dụi dụi ông ngoại rồi ngồi xuống bên cạnh, lấy tăm chích một miếng thịt bò đưa lên miệng.
“Đã kết hôn rồi mà còn lộn xộn như con nít vậy!” Trương tư lệnh ngậm tẩu, bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, xoay qua người lính cần vụ đứng một bên: “Múc cho nó một bát canh.”
Canh bưng tới, Tần Tống chu đáo đẩy Hàn Đình Đình ngồi xuống trước mặt. Hàn Đình Đình vốn sợ những dịp như này, lại bị anh lôi kéo ngồi xuống bàn ăn đã đứng ngồi không yên, mọi người vẫn chưa ngồi xuống, cô nào dám ăn canh.
Tần Tống cười tủm tỉm lại gần: “Anh đút canh cho em nhé?”
Mặt cô lập tức đỏ lên, đẩy anh ra đứng lên.
Tư lệnh phu nhân lúc này cũng đi tới, đẩy đầu cậu cháu ngoại bảo bối một cái, “Có khách đến, con không đi tiếp, mới đến chỉ biết gây loạn, còn ra thể thống gì nữa!” Nói xong bà nghiêng qua cô cháu dâu che chở cho cô, “Đến đây, Đình Đình, con ngồi chung với bà, chọc cho ai đó phát cáu, đừng để ý đến nó.”
Tư lệnh phu nhân lôi kéo Hàn Đình Đình vòng qua anh, đi sang bên phải Trương tư lệnh. Lúc này đồ ăn đã dọn xong, mọi người lục tục ngồi xuống, Trương tư lệnh vẫy vẫy người cách đó không xa, “Dịch Phong, cậu đến ngồi cạnh tôi.”
Trần Dịch Phong đi lướt qua mọi người.
Anh ăn mặc không trịnh trọng, áo sơ mi đen làm cho cả người càng thêm mạnh mẽ. Tư lệnh phu nhân khách khí kéo anh sang bên phải Trương tư lệnh, nhường chỗ của mình cho anh, bà ngồi xuống cạnh Tần Tống.
Vì thế Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong lần lượt ngồi xuống cạnh nhau, mà Tần Tống chỉ có thể há hốc mồm ở phía đối diện (nhắc người người đến ~ điên thật!).
Khi Trần Dịch Phong ngồi xuống, rất tự nhiên khẽ xoa đầu Hàn Đình Đình, “Hey!”
Hàn Đình Đình đang làm rùa rụt đầu, lúc này không thể không ngẩng mặt nhìn lên, cười với anh.
Trần Dịch Phong cười cười nhìn qua Trương tư lệnh giải thích: “Thật trùng hợp, đây là cô em gái nhỏ hàng xóm từ bé đến lớn của cháu.”
Trương tư lệnh giật mình: “Ồ — đúng! Con trai của ông Hàn theo con đường chuyên nghiệp sau khi cha cháu mất ở đó.”
Trần Dịch Phong cười gật đầu, “Bọn con ở cùng một khu, sát vách.”
Tần Tống vùi đầu vào một miếng gân, tiếng răng ken két không thôi.
“Tiểu lục,” Trương tư lệnh vừa cười vừa nói với Tần Tống, “Vậy con và Dịch Phong lại càng thêm thân thiết.”
Thái độ của Tần Tống dường như không có việc gì, vừa gắp thức ăn vừa phủ mắt thản nhiên “dạ” một tiếng.
“Cha của Dịch Phong là đồng đội của ông, nếu phân cao thấp, con phải gọi Dịch Phong là chú.” Trương tư lệnh không biết nội tình, còn có ý muốn kéo gần quan hệ của hai người họ.
Trần Dịch Phong lúc này như vô tình liếc Tần Tống một cái, trong ánh mắt tràn ngập thái độ từ trên cao nhìn xuống.
Ầm… Tần Tống cố nuốt xuống một ngụm máu ươi đã ộc lên. Lý Vi Nhiên bên cạnh anh đang cúi đầu và cơm, đã muốn cười lắm rồi, ngay cả hai bả vai đều rung rung.
Có biết cái gì gọi là thảm kịch của nhân loại không?
Thảm kịch của nhân loại chính là tình địch cùng bà xã của mình quang minh chính đại ngồi chung một chỗ, bạn không thể nhảy đến cào vào mặt người ta, lại còn phải gọi người ta một tiếng “chú”…
******
Cha của Trần Dịch Phong hồi ấy làm việc cùng với Trương tư lệnh, sau đó cha Dịch Phong bị thương ngoài ý muốn, không thể tiếp tục ở trong quân đội, ông làm đề nghị xin xuất ngũ, chuyển đến đại đội của thành phố G, cha Đình Đình là một tay ông đưa lên.
Trần Dịch Phong lần này mạnh mẽ tấn công, Trương tư lệnh nghe nói vậy, bèn cho người điều tra anh một chút, lúc tra ra mối quan hệ này, bèn sinh lòng chiêu an. Lần này mời Trần Dịch Phong đến nhà dự lễ Noel, chính là có ý muốn giật dây bắc cầu cho anh và Tần Tống, hy vọng có thể biến địch thành bạn.
Nhưng không biết vì sao, cháu ngoại bảo bối của ông sắc mặt không có chút thay đổi, đừng nói đến chuyện cố tỏ ra thân thiện, dường như ngay cả xã giao vài câu với Trần Dịch Phong cũng không muốn.
Sắc mặt Tần Tống lạnh nhạt. Hàn Đình Đình thỉnh thoảng nhìn trộm anh, nơm nớp lo sợ. Trần Dịch Phong lại giống như cái gì cũng không để tâm, nói chuyện với cô vẫn nhẹ nhàng như trước.
“Anh và Tần Tống làm ăn với nhau à?” Cô vừa mới nghe Tần Tang nói qua một chút.
“Không”, Trần Dịch Phong cười nhẹ, “Anh là đối thủ của cậu ấy.”
Hàn Đình Đình giật mình. Dáng vẻ ngạc nhiên hai mắt mở to của cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh trước đây. Trần Dịch Phong hơi hơi mỉm cười, “Đình bảo bối,” anh vẫn nhỏ giọng dịu dàng gọi biệt danh của cô như trước, “Nếu anh là đối thủ của Tần Tống, em có ghét anh không? Sau này vẫn không nhận điện thoại của anh chứ?”
Cô nhất thời chần chờ, hai chữ “Bối rối” rành rành trên mặt.
Cô đã từng là một cô bé cười rụt rè với anh… Trần Dịch Phong trong lòng hơi thắt lại, nhưng mặt thì không biến sắc lấy một tẹo, “Anh đùa thôi.” Anh thản nhiên nói.
“Em không hy vọng hai anh là đối thủ…” Hàn Đình Đình lo lắng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Nhưng là chuyện kinh doanh em không hiểu, nếu thật sự như vậy… Cũng không có cách nào khác sao? Em không nghĩ vì anh và anh ấy đối nghịch mà ghét anh, nhưng cũng sẽ không vui vẻ gì.”
“Cái con bé này!” Trần Dịch Phong bị lời nói này của cô làm cho hơi giận nhưng vẫn cười, “Anh tốt xấu gì cũng yêu quý em nhiều năm như vậy, em mới lấy chồng đã quên rồi sao? Trong lòng em bây giờ chỉ có Tần Tống nhà em thôi phải không?”
“Không phải, ” cô thẳng thắn cười, “Có thể là phần lớn thôi.” Bây giờ cuối cùng cô cũng đã có thể hiểu được anh trước kia — trong lòng chầm chậm đong đầy hình ảnh một người, không thể nào đón nhận một tình cảm âm thầm hay trực tiếp nào khác.
Tình yêu chân thành khiến cho người ta vừa thấy trọn vẹn vừa thấy êm đềm.
“Con bé này từ nhỏ đến lớn đều ngốc nghếch, không nói không rằng. Anh trước kia rất lo lắng… Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng gả đúng người rồi.” Anh dừng một chút, sau đó rốt cuộc nhịn không được, đưa tay ra ôm cô, bàn tay nhè nhẹ xoa đầu cô, “Đình bảo bối, em vui là tốt rồi.”
Anh thu tay lại, không nói thêm lời nào, chỉ hơi mỉm cười. Cho tới lúc này Hàn Đình Đình vẫn không hiểu vẻ mặt cùng tâm tư của anh, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy dường như anh đang mang một loại cảm xúc “khảng khái từ bỏ”, những cũng chỉ thoáng qua, cô không cảm thấy chân thực lắm.
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện, thư thái đứng cách sô pha hai mét, tay cầm ly nước táo, nhưng không uống chút nào.
Cô cũng cười thật vui vẻ… Ai đó mặt mũi u ám như chảy ra nước, các ngón tay siết mạnh ly nước đến nổi gân xanh, miệng hớp từng hớp một, lượn qua lượn lại.
Noel năm nay ở thành phố C trùng với đợt tuyết đầu mùa.
Sáng dậy kéo rèm cửa sổ, bên ngoài nhà tuyết đã phủ trắng vạn vật, trời đất trắng xóa. Hàn Đình Đình hào hứng chạy lên lầu gọi Tần Tống dậy: “A Tống! A Tống!”
Tần Tống làm việc đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc này còn đang say sưa, bị cô đang đâu đánh thức, khó chịu xoay người, mặt vùi trong gối rền rĩ: “Gì vậy?”
Hàn Đình Đình cực kỳ vui sướng tiếp tục tục lay anh: “Tuyết rơi! Anh mau dậy xem đi!”
Tần Tống thở dài một tiếng, chậm rãi mở hai mí mắt còn đang xùm xụp, nhìn cô bất lực: “Ở đây năm nào tuyết chẳng rơi.”
Hàn Đình Đình chuyển từ phía nam đến, số lần được nhìn thấy tuyết chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy không chút quan tâm đến lời giải thích ‘nhìn quen lắm rồi’ của anh, “Vậy anh ngủ tiếp đi! Em đi chơi một mình!” Cô nhanh nhanh muốn chạy ra ngoài.
“Này –,” Tần Tống vội vàng duỗi tay bắt lấy tay cô, kéo vào lòng, cuốn cô vào trong chăn. Anh ôm lấy cô từ sau lưng, vùi mặt vào hõm vai cô hít thở thật sâu, hai con mắt buồn ngủ từ từ từ nhắm lại đấu tranh một lúc, rồi thở dài, “Chờ anh 10 phút.”
******
Hiếm hoi có được một ngày nghỉ ngơi, Tần Tống vẫn không được ngủ nướng như mong muốn. Giữa trời đất tràn ngập tràn băng tuyết, anh tự sốc cái tinh thần đang bị đông cứng lên, cùng Tiểu Thổ Màn Thầu chưa hiểu sự đời chơi đắp người tuyết.
Cái mà Tần lục thiếu anh am hiểu nhất từ nhỏ đến giờ chính là chơi, người tuyết anh đắp rất sống động, từng con từng con một nắm tay nhau xếp hàng trong vườn hoa của khu nhà. Mấy cô cậu nhóc đang chơi đùa bên cạnh trông thấy đều bị hấp dẫn lại gần.
Lũ nhóc này phần lớn đều học trong nhà trẻ của khu, tất cả đều rất yêu quý cô giáo Hàn dịu dàng, thấy cô đang ở đây, lập tức bao vây quanh cô, ríu rít ầm ĩ cả lên, đẩy Tần Tống ra xa, ngay cả ngón tay của bà xã mình cùng không nắm được, buồn bực đứng ở một bên nghiến răng.
“E hèm!” Lục thiếu thông minh khẽ đảo mắt, lập tức nghĩ ra cách đối phó, anh tủm tỉm cười đề nghị: “Các bạn nhỏ, chúng ta chơi ném tuyết được không?”
– Phân tán sự chú ý và tiêu hao thể lực của địch, sau đó cướp lại bà xã, bỏ trốn… Ừ!
Lũ nhóc thi nhau đồng ý: “Dạ được –” sau đó chúng nhất tề quay về phía Hàn Đình Đình: “Cô giáo Hàn con muốn cùng đội với cô!”
“Con cũng muốn cùng đội với cô giáo Hàn!”
“Con nữa con nữa!”
“Con cũng vậy…”
Cho nên kết quả chính là — ngoại trừ Tần Tống, tất cả mọi người đều cùng một đội… trong trận chiến ném tuyết đầy trời Tần lục thiếu luôn luôn lịch lãm sang trọng của chúng ta đầu tóc như tổ quạ, lăn qua lộn lại khắp nơi trốn trốn tránh tránh, lệ rơi đầy mặt…
******
Cuối cùng thời cơ thoát khỏi lũ nhóc con đầu củ cải điên cuồng kia cũng lặng lẽ đến, Tần Tống thật vất vả vừa cõng vừa cướp bà xã về, chạy một mạch như điên. Hàn Đình Đình trên lưng anh bị xóc tới xóc lui, vẫn cười, trông ngốc nghếch cực độ.
Vào đến nhà để xe, anh thả cô từ trên lưng xuống, hai tay giữ chặt khuôn mặt cô, cúi xuống không một lời giải thích cắn lấy đôi môi cô.
“A!” Môi Hàn Đình Đình hơi đau, vô thức giãy ra.
Tần Tống xoay người, ôm cô ấn “rầm” vào cửa xe, lưng cô nhói lên làm cả người bật về phía trước, hai khối mềm mại va mạnh lên cơ ngực rắn chắc của anh, làm thú tính của anh nổi lên, miệng mút mạnh lấy cô.
Không có chút kỹ thuật gì đáng nói, chỉ như đang muốn điên cuồng nuốt cô vào bụng, anh nhắm mắt ôm lấy cô, bị sự ham muốn làm choáng váng, trong hơi thở vừa hỗn loạn vừa nặng nề có lẫn vị cay của kem đánh răng, cảm giác lành lạnh cay cay này, làm cho cả người đều run rẩy…
Đến khi anh cắn nuốt đủ rồi, cuối cùng cũng lưu luyến thả xuống, chân Hàn Đình Đình đã mềm nhũn đứng không nổi, dựa lưng vào cửa xe trượt thẳng xuống. Tần Tống lại vòng tay ôm chặt cô, cảm giác rất thỏa mãn sung sướng phá lên cười, vừa cười vừa áp mặt lên một bên má của cô.
Anh hôn! Thật sự hôn rồi!
“Bà xã,” Anh nhẹ cắn vành tai cô, hơi thở nóng hầm hập nói: “Sau này chúng ta có con, có khi nào em chỉ yêu mình nó, để anh cô đơn?” Vừa rồi nhìn cô trong đám nhóc ấy cười dịu dàng, trong đầu anh chợt lóe lên ý nghĩ này, bất chợt cảm giác đố kỵ mãnh liệt dâng lên trong lòng, thầm muốn nhanh nhanh cướp cô về, tìm nơi không có người cắn cô thật đau.
Hàn Đình Đình sầu… Sẽ như vậy sao? Cô thật sự rất thích trẻ con, thơm thơm mềm mềm thật đáng yêu. Con của hai người… Tốt nhất là lớn lên giống anh, đẹp trai đáng yêu, hai con mắt đen nháy như mực, mỗi khi cười như thắp sáng cả thế giới này, khi không vui lại nghiêm mặt, để mọi người phải dỗ dành… Hàn Đình Đình bặm đôi môi mới bị anh cắn, những hình ảnh vừa tưởng tượng lên làm cho cô hạnh phúc nói không thành lời.
Cô không nói gì, Tần Tống lại đến gần, cúi xuống hôn trên mặt cô, cô trốn đến đâu anh đuổi đến đấy, cuối cùng làm cô đỏ mặt tía tai, nhỏ nhẹ đáp một lời: “Sẽ không đâu.”
Tần Tống bị một câu “sẽ không đâu” ngọt ngào thổi bay, mặc dù không lâu sau đó những lời này đã làm anh rơi lệ đầy mặt vì tự chứng thực rằng đây hoàn toàn là lời nói dối, nhưng lúc này đây Tần Tống chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Không biết làm thế nào để thể hiện sự phấn khích trong lòng cho đúng, anh ôm chặt lấy cô, mạnh đến nỗi dường như muốn ép cô dẹp lép vào trong người mình, khóe miệng nhướn lên tít mắt cười sung sướng không ngừng.
******
Con người hạnh phúc nhất này mang theo bà xã yêu quý về nhà cũ của Trương gia dự lễ Noel.
Họ vừa đến kịp lúc cơm trưa mới dọn lên. Tần Tống chưa ăn sáng đã chơi đến giữa trưa, giờ bụng đói thảm thiết, kéo Hàn Đình Đình nhảy đến bên bàn, dụi dụi ông ngoại rồi ngồi xuống bên cạnh, lấy tăm chích một miếng thịt bò đưa lên miệng.
“Đã kết hôn rồi mà còn lộn xộn như con nít vậy!” Trương tư lệnh ngậm tẩu, bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, xoay qua người lính cần vụ đứng một bên: “Múc cho nó một bát canh.”
Canh bưng tới, Tần Tống chu đáo đẩy Hàn Đình Đình ngồi xuống trước mặt. Hàn Đình Đình vốn sợ những dịp như này, lại bị anh lôi kéo ngồi xuống bàn ăn đã đứng ngồi không yên, mọi người vẫn chưa ngồi xuống, cô nào dám ăn canh.
Tần Tống cười tủm tỉm lại gần: “Anh đút canh cho em nhé?”
Mặt cô lập tức đỏ lên, đẩy anh ra đứng lên.
Tư lệnh phu nhân lúc này cũng đi tới, đẩy đầu cậu cháu ngoại bảo bối một cái, “Có khách đến, con không đi tiếp, mới đến chỉ biết gây loạn, còn ra thể thống gì nữa!” Nói xong bà nghiêng qua cô cháu dâu che chở cho cô, “Đến đây, Đình Đình, con ngồi chung với bà, chọc cho ai đó phát cáu, đừng để ý đến nó.”
Tư lệnh phu nhân lôi kéo Hàn Đình Đình vòng qua anh, đi sang bên phải Trương tư lệnh. Lúc này đồ ăn đã dọn xong, mọi người lục tục ngồi xuống, Trương tư lệnh vẫy vẫy người cách đó không xa, “Dịch Phong, cậu đến ngồi cạnh tôi.”
Trần Dịch Phong đi lướt qua mọi người.
Anh ăn mặc không trịnh trọng, áo sơ mi đen làm cho cả người càng thêm mạnh mẽ. Tư lệnh phu nhân khách khí kéo anh sang bên phải Trương tư lệnh, nhường chỗ của mình cho anh, bà ngồi xuống cạnh Tần Tống.
Vì thế Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong lần lượt ngồi xuống cạnh nhau, mà Tần Tống chỉ có thể há hốc mồm ở phía đối diện (nhắc người người đến ~ điên thật!).
Khi Trần Dịch Phong ngồi xuống, rất tự nhiên khẽ xoa đầu Hàn Đình Đình, “Hey!”
Hàn Đình Đình đang làm rùa rụt đầu, lúc này không thể không ngẩng mặt nhìn lên, cười với anh.
Trần Dịch Phong cười cười nhìn qua Trương tư lệnh giải thích: “Thật trùng hợp, đây là cô em gái nhỏ hàng xóm từ bé đến lớn của cháu.”
Trương tư lệnh giật mình: “Ồ — đúng! Con trai của ông Hàn theo con đường chuyên nghiệp sau khi cha cháu mất ở đó.”
Trần Dịch Phong cười gật đầu, “Bọn con ở cùng một khu, sát vách.”
Tần Tống vùi đầu vào một miếng gân, tiếng răng ken két không thôi.
“Tiểu lục,” Trương tư lệnh vừa cười vừa nói với Tần Tống, “Vậy con và Dịch Phong lại càng thêm thân thiết.”
Thái độ của Tần Tống dường như không có việc gì, vừa gắp thức ăn vừa phủ mắt thản nhiên “dạ” một tiếng.
“Cha của Dịch Phong là đồng đội của ông, nếu phân cao thấp, con phải gọi Dịch Phong là chú.” Trương tư lệnh không biết nội tình, còn có ý muốn kéo gần quan hệ của hai người họ.
Trần Dịch Phong lúc này như vô tình liếc Tần Tống một cái, trong ánh mắt tràn ngập thái độ từ trên cao nhìn xuống.
Ầm… Tần Tống cố nuốt xuống một ngụm máu ươi đã ộc lên. Lý Vi Nhiên bên cạnh anh đang cúi đầu và cơm, đã muốn cười lắm rồi, ngay cả hai bả vai đều rung rung.
Có biết cái gì gọi là thảm kịch của nhân loại không?
Thảm kịch của nhân loại chính là tình địch cùng bà xã của mình quang minh chính đại ngồi chung một chỗ, bạn không thể nhảy đến cào vào mặt người ta, lại còn phải gọi người ta một tiếng “chú”…
******
Cha của Trần Dịch Phong hồi ấy làm việc cùng với Trương tư lệnh, sau đó cha Dịch Phong bị thương ngoài ý muốn, không thể tiếp tục ở trong quân đội, ông làm đề nghị xin xuất ngũ, chuyển đến đại đội của thành phố G, cha Đình Đình là một tay ông đưa lên.
Trần Dịch Phong lần này mạnh mẽ tấn công, Trương tư lệnh nghe nói vậy, bèn cho người điều tra anh một chút, lúc tra ra mối quan hệ này, bèn sinh lòng chiêu an. Lần này mời Trần Dịch Phong đến nhà dự lễ Noel, chính là có ý muốn giật dây bắc cầu cho anh và Tần Tống, hy vọng có thể biến địch thành bạn.
Nhưng không biết vì sao, cháu ngoại bảo bối của ông sắc mặt không có chút thay đổi, đừng nói đến chuyện cố tỏ ra thân thiện, dường như ngay cả xã giao vài câu với Trần Dịch Phong cũng không muốn.
Sắc mặt Tần Tống lạnh nhạt. Hàn Đình Đình thỉnh thoảng nhìn trộm anh, nơm nớp lo sợ. Trần Dịch Phong lại giống như cái gì cũng không để tâm, nói chuyện với cô vẫn nhẹ nhàng như trước.
“Anh và Tần Tống làm ăn với nhau à?” Cô vừa mới nghe Tần Tang nói qua một chút.
“Không”, Trần Dịch Phong cười nhẹ, “Anh là đối thủ của cậu ấy.”
Hàn Đình Đình giật mình. Dáng vẻ ngạc nhiên hai mắt mở to của cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh trước đây. Trần Dịch Phong hơi hơi mỉm cười, “Đình bảo bối,” anh vẫn nhỏ giọng dịu dàng gọi biệt danh của cô như trước, “Nếu anh là đối thủ của Tần Tống, em có ghét anh không? Sau này vẫn không nhận điện thoại của anh chứ?”
Cô nhất thời chần chờ, hai chữ “Bối rối” rành rành trên mặt.
Cô đã từng là một cô bé cười rụt rè với anh… Trần Dịch Phong trong lòng hơi thắt lại, nhưng mặt thì không biến sắc lấy một tẹo, “Anh đùa thôi.” Anh thản nhiên nói.
“Em không hy vọng hai anh là đối thủ…” Hàn Đình Đình lo lắng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Nhưng là chuyện kinh doanh em không hiểu, nếu thật sự như vậy… Cũng không có cách nào khác sao? Em không nghĩ vì anh và anh ấy đối nghịch mà ghét anh, nhưng cũng sẽ không vui vẻ gì.”
“Cái con bé này!” Trần Dịch Phong bị lời nói này của cô làm cho hơi giận nhưng vẫn cười, “Anh tốt xấu gì cũng yêu quý em nhiều năm như vậy, em mới lấy chồng đã quên rồi sao? Trong lòng em bây giờ chỉ có Tần Tống nhà em thôi phải không?”
“Không phải, ” cô thẳng thắn cười, “Có thể là phần lớn thôi.” Bây giờ cuối cùng cô cũng đã có thể hiểu được anh trước kia — trong lòng chầm chậm đong đầy hình ảnh một người, không thể nào đón nhận một tình cảm âm thầm hay trực tiếp nào khác.
Tình yêu chân thành khiến cho người ta vừa thấy trọn vẹn vừa thấy êm đềm.
“Con bé này từ nhỏ đến lớn đều ngốc nghếch, không nói không rằng. Anh trước kia rất lo lắng… Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng gả đúng người rồi.” Anh dừng một chút, sau đó rốt cuộc nhịn không được, đưa tay ra ôm cô, bàn tay nhè nhẹ xoa đầu cô, “Đình bảo bối, em vui là tốt rồi.”
Anh thu tay lại, không nói thêm lời nào, chỉ hơi mỉm cười. Cho tới lúc này Hàn Đình Đình vẫn không hiểu vẻ mặt cùng tâm tư của anh, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ cảm thấy dường như anh đang mang một loại cảm xúc “khảng khái từ bỏ”, những cũng chỉ thoáng qua, cô không cảm thấy chân thực lắm.
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện, thư thái đứng cách sô pha hai mét, tay cầm ly nước táo, nhưng không uống chút nào.
Cô cũng cười thật vui vẻ… Ai đó mặt mũi u ám như chảy ra nước, các ngón tay siết mạnh ly nước đến nổi gân xanh, miệng hớp từng hớp một, lượn qua lượn lại.
/49
|