Nhân Gian Băng Khí

Chương 111: Lẻn vào căn cứ

/967


Trương Thiện dẫn theo ba người đi vào khách sạn, bốn người đi thẳng một mạch đến hậu viện phía sau. Khu vườn này ngoài những hàng cây anh đào san sát thì chỉ có một ngôi nhà không lớn lắm, bên ngoài là mấy vệ sĩ mặc y phục màu đen đứng gác.

Trương Thiện bước đến khẽ gõ cửa mấy tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một gian phòng rộng gần như trống không, trên sàn gỗ đặt mấy chiếc nệm rơm, chính giữa đặt một chiếc bàn nhỏ. Một lão giả tuổi chừng hơn năm mươi, khí thế bất phàm đang ngồi xếp bằng trên sàn. Hai nữ lang ăn mặc hở hang ngồi hai bên, một người gắp thức ăn đưa vào miệng ông ta, người còn lại thì rót rượu.

“Mộc Sơn tổ trưởng!” Trương Thiện khom người nói: “Khách đã đến rồi!”

Lão giả kia xua xua tay, hai nữ lang kia lập tức lui ra ngoài. Trương Thiện ra hiệu cho ba người Mười Một ngồi xếp bằng xuống ba chiếc nệm trống, tiếp đó bước ra đóng cửa phòng lại.

“Uống rượu chứ?” Lão giả đó vừa rót ra ba cốc rượu vừa hỏi.

Lãnh Dạ nâng cốc, một hơi uống cạn.

Mười Một thì vẫn ngồi bất động, lạnh lùng nhìn Mộc Sơn.

Hầu Tử nhìn sang Mười Một rồi lại quay sang nhìn Lãnh Dạ, cuối cùng vẫn cầm cốc rượu lên rồi một hơi uống cạn, sau đó lau lau miệng nói: “Thật nhạt!”

Lão giả đó mỉm cười nói: “Ta người phụ trách do cục tình báo Tokyo phái tới, Trương Trị Quốc, quân hàm thiếu tướng!””

Lãnh Dạ điểm đầu nói: “Lãnh Dạ!” Tiếp đó lại chỉ vào Mười Một và Hầu Tử: “Vị này là Sở Nguyên, còn đây là Hầu Tử!”

Trương Trị Quốc và Hầu Tử gật đầu với nhau một cái, nhưng khi hắn gật đầu với Mười Một, thìMười Một lại hệt như một bức tượng gỗ, chẳng có bất kì biểu tình gì.

Trương Trị Quốc cũng không hề để ý, hắn vừa uống rượu vừa nói: “Lần này để tìm ra địa điểm giam giữ những nhà khoa học đó, cục tình báo đã phải trả một cái giá rất đắt. Riêng phía Tokyo chúng ta đã có bốn huynh đệ hy sinh.”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Đừng nói lời thừa, chúng tôi chỉ cần biết đường đi đến nơi đó!”

Trương Trị Quốc đột nhiên cười nói: “Khi bên đó thông báo cho ta, tham gia nhiệm vụ lần này chỉ có ba người, ta đã giật cả mình. Bây giờ xem ra, có lẽ đúng là họ không nói quá, phải không?” Mục quang của Trương Trị Quốc đầy thâm ý nhìn Mười Một.

Mười Một cũng nhìn lại về phía Trương Trị Quốc, chỉ là ánh mắt hắn chẳng có bất kì thần thái gì ngoài vẻ lạnh lùng băng lãnh.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Trương Trị Quốc gật đầu vẻ rất hài lòng nói: “Vị trí của căn cứ số hai chắc các vị đã biết. Khi hành động ta sẽ phái người trực tiếp đưa các vị đi, còn về vũ khí, chúng ta không thể cung cấp, cái này các vị phải tự giải quyết!”

Lãnh Dạ vỗ vỗ vào túi hành lý bên cạnh: “Đã chuẩn bị đầy đủ!”

Trương Trị Quốc gật đầu nói: “Vậy thì tốt! Chúng ta đây quả thật không thể nào kiếm được vũ khí nóng, rất dễ bị để ý...” Dừng một chút, hắn tiếp: “Trước tiên ta phải nhắc lại, nhiệm vụ lần này cho dù thành công hay thất bại cũng không liên quan đến chính phủ, cũng không bao giờ có cứu viện!”

Lãnh Dạ mỉm cười: “Cái này chúng tôi đều đã rõ!”

“Vậy thì tốt!” Trương Trị Quốc lại rót đầy ba cốc thanh tửu nữa rồi nói: “Hãy ăn uống chút rồi đi nghỉ, tối mai sẽ hành động!”

“Không!” Mười Một nói với ngữ khí lạnh nhạt: “Bây giờ đi!”

“Bây giờ?” Trương Trị Quốc đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Hắn băn khoăn: “Không nghỉ ngơi sao?”

“Đi ngay bây giờ!” Mười Một lặp lại lần nữa rồi đứng dậy. Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng vội vàng đứng dậy theo.

Trương Trị Quốc thấy ba người dứt khoát như vậy thì cũng không nói gì thêm, lập tức kêu lên: “Hạ Mộc!”

Trương Thiện đẩy cửa bước vào và khom người nói: “Tổ trưởng Mộc Sơn, xin chỉ thị!”

Trương Trị Quốc vẫn ngồi xếp bằng trên sàn, từ từ uống rượu, đồng thời nói: “Ba vị khách đây muốn tham quan các phong cảnh của Tokyo, ngươi dẫn họ đi thăm thú đi!”

“Vâng!” Trương Thiện khom người nói, sau đó quay sang ba gã: “Ba vị, mời theo tôi!”

Sau khi Trương Thiện dẫn ba người đi, Trương Trị Quốc vừa nhâm nhi cốc rượu vừa lẩm bẩm: “Sở Nguyên… hắn là người của Long Hồn sao?…Lâu lắm không gặp người nào như vậy rồi, thật đáng để người ta hy vọng...”

*******

Đêm khuya, tại một khu ngoại ô.

Bởi vì trời đã khuya hẳn, lại ở khu ngoại ô nên đường xá nhẵn bóng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua.

Chiếc xe cứ lao thẳng đi trên đường, tiến về khu ngoại ô. Sườn núi hai bên đường càng lúc càng cao, cây cối cũng càng ngày càng rậm rạp.

Trương Thiện chợ dừng xe, quay lại nói với ba gã: “Đến rồi, tôi chỉ có thể đưa các vị đến đây. Tiếp theo thì chỉ có thể chúc các vị may mắn mà thôi!”

Lãnh Dạ, Mười Một và Hầu Tử lẳng lặng bước xuống xe, kiểm tra lại trang bị rồi lặng lẽ vẫy tay chào Trương Thiện, sau đó khởi hành đi sâu vào trong rừng.

Lãnh Dạ lấy ra ba chiếc bộ đàm cỡ nhỏ đưa cho Mười Một và Hầu Tử mỗi người một chiếc, bản thân cũng đeo một chiếc lên tai. Mười Một và Hầu Tử vừa đeo bộ đàm lên, Lãnh Dạ liền thử máy ngay: “Có nghe thấy không?”

Mười Một và Hầu Tử cùng gật đầu một cái.

Lúc này, trong bộ đàm truyền ra một thanh âm khàn khàn: “Các anh đến nơi chưa?”

Hầu Tử sững sờ một chút, Mười Một nhìn sang Lãnh Dạ hỏi: “Cuồng Triều?”

Lãnh Dạ khẽ gật đầu nói: “Đây là thiết bị được đặc chế, bốn người chúng ta mỗi người có một cái. Bất cứ ai nói, ba người còn lại đều nghe được. Phía bên Cuồng Triều có thể dò được vị trí của cả ba bộ đàm còn lại, đồng thời cũng có thể ngăn cản được bất cứ cái nào trong đó.”

Đợi Lãnh Dạ nói xong, Mười Một liền nói: “Cuồng Triều, bên anh chuẩn bị thế nào rồi?”

Giọng Cuồng Triều từ trong bộ đạm truyền ra: “Lần trước thâm nhập vào tôi đã để lại một số cửa sau, lần này đi vào sẽ rất dễ dàng. Các anh hành động rồi sao?”

“Phải!” Mười Một đáp: “Ngay bây giờ!”

“Biết rồi, cho tôi năm phút!” Dứt lời Cuồng Triều không nói thêm gì nữa. Ba gã cũng lẳng lặng tiếp cận căn cứ số hai.

***************

Căn cứ số hai nằm dưới một quả núi, bè ngoài thì chỉ là một căn cứ huấn luyện quân sự để che mắt người khác. Nhưng không mấy người biết rằng, thực ra bên dưới nó chính là căn cứ số hai, trung tâm nghiên cứu vũ khí sinh học của Nhật Quốc.

Dưới sự che giấu của màn đêm, ba người lặng lẽ tiếp cận căn cứ huấn luyện.

Càng tới gần, hơi thở của Hầu Tử càng gấp gáp, đôi tay nắm chặt vào khẩu tiểu liên.

Mười Một quay sang nhìn gã mà nhíu mày nói: “Hầu Tử, chú ý một chút!”

Hầu Tử khẽ gật đầu, hai mắt lóe lên những tia quang mang dị thường.

Lãnh Dạ nhìn sang hai người với vẻ kì quái. Dọc đường đi, Mười Một đã không chỉ một lần nhắc Hầu Tử phải chú ý, điều đó hoàn toàn không giống với tính cách của Mười Một. Vì sao hắn lại luôn nhắc nhở Hầu Tử như thế? Hắn muốn Hầu Tử phải chú ý điều gì? Lãnh Dạ rất tò mò, gã đã hỏi Mười Một nhưng hắn chỉ đáp một câu qua loa “rồi anh sẽ biết” rồi mặc kệ đó.

Giọng của Cuồng Triều lại đột nhiên vang lên: “Trước mặt các anh có ba máy giám sát, tôi đã vô hiệu hóa hết. Cổng căn cứ có hai lính gác, trên tháp canh có bốn người, bên trong nữa có hai đội lính đang tuần tra. Các anh chỉ cần chú ý đến người, máy giám sát cứ giao cho tôi!”

Mười Một hỏi: “Có cách nào đột nhập vào không?”

“Không được!” Cuồng Triều nói: “Nhìn đám lưới thép gai trên tường đi! Những lưới thép ấy đều thông với điện cao thế, cầu dao điều khiển bằng tay, tôi không thể ngắt nó được. Trừ phi giải quyết mấy tên lính canh rồi đột nhập vào từ cửa lớn, bằng không chẳng còn cách nào khác. Hoặc giả, các anh cũng có thể thử khoét một lỗ trên tường xem sao?”

Mười Một hỏi: “Nhân viên phân bố thế nào?”

“Tại cửa có hai lính gác, máy giám sát đã bị tôi khống chế, chỉ cần không gây ra tiếng động thì rất dễ giải quyết. Cách chỗ lính gác ba mươi mét có một tháp canh, bên trong có bốn người, các anh tự nghĩ cách đi. Hai đội tuần tra, mỗi đội mười người, tuần tra quanh doanh trại. Án chiếu theo lộ tuyến thì trong thời gian ngắn chúng sẽ không chú ý đến chuyện bên ngoài đâu! Còn nữa, muốn tránh chúng cũng không khó, bất quá, mỗi một tháp canh cứ ba giờ lại thay đổi một lần, bây giờ cách thời điểm đổi gác còn một giờ bốn mươi phút nữa. Các anh có thể chọn, lập tức động thủ hoặc hay đợi khi đổi gác mới động thủ!”

“Biết rồi!” Mười Một nói ngay: “Động thủ bây giờ!”

Hầu Tử vừa nghe thấy hai chữ “động thủ” thì liền giơ súng lên theo ý thức, nhưng lập tức đã bị Mười Một giữ lại. Mười Một trừng mắt nhìn gã, Hầu Tử lè lưỡi thu khẩu súng lại rồi không ngừng nói: “Xin lỗi, quen rồi…”

Lãnh Dạ bị hai người làm cho chẳng hiểu mô tê gì cả.

“Ta đi đây! Lãnh Dạ, giúp đỡ! Hầu Tử, ngươi đừng động đậy!” Dứt lời, Mười Một liền cùng Lãnh Dạ lẳng lặng tiến lên. Khi tiếp cận với hai tên lính canh, Mười Một rút thanh chủy thủ của mình và Lãnh Dạ ra rồi ra hiệu cho Lãnh Dạ vòng sang bên kia, nấp vào gần chỗ tên lính cánh đối diện. Đợi sau khi giọng của Lãnh Dạ trong bộ đàm vang lên: “Được rồi!” Mười Một mới khẽ xoay con dao trong tay, rồi đột nhiên đồng thời quăng ra.

Hai tia quang mang mịt mờ thoáng hiện rồi biến mất, hai tên lính canh đó không kịp kêu lên một tiếng, thì đã bị thanh chủy thủ đâm xuyên tim mà đổ gục xuống rồi.

Mười Một và Lãnh Dạ cùng lao ra, đỡ hai cái xác đặt chúng đứng dựa vào tường. Mười Một rút dao khỏi người chúng rồi thò đầu vào cửa nhìn nhanh một lượt, quả nhiên cách đó chừng hơn ba mươi mét có một tháp canh, bên trong đó có bốn người.

Từ đây đến đó không phải quá xa, nhưng bên trên lại có hai chiếc đèn pha công suất lớn soi rọi khắp nơi. Chỉ cần xuất hiện, lập tức sẽ bị người trong bốt canh phát hiện.

Lãnh Dạ đặt xong xác chết, quay ra vẫy tay với Hầu Tử. Hầu Tử từ chỗ nấp chạy nhanh đến.

Mười Một nói qua bộ đàm: “Cuồng Triều, có cách nào để bốt canh tạm thời không chú ý đến bên này không?”

Cuồng Triều trầm mặc một chút rồi đáp: “Tôi có thể phát một tín hiệu giả cho bọn trong bốt gác, nhưng như thế quá nguy hiểm, ta kiến nghị không nên làm như vậy.”

Lãnh Dạ liền hỏi: “Ý gì thế?”

Cuồng Triều giải thích: “Sau khi tôi phát tín hiệu giả, trong tháp canh sẽ có người ra xem xét. Nếu chúng còn để lại người canh gác thì các anh vẫn không thể qua được. Hơn nữa, chúng sẽ rất nhanh phát hiện ra tín hiệu đó là giả, vạn nhất lệnh báo động được phát ra thì nguy to.”

Mười Một và Lãnh Dạ đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Dạ gật đầu một cái rồi chỉ vào khẩu súng bắn tỉa trong tay mình.

Suy nghĩ một lát, Mười Một khẽ gật đầu: “Thử xem sao!”

Cuồng Triều nhắc nhở: “Nếu không thành công, các anh phải cẩn thận đó!”

“Được!”

Ba người vẫn nấp bên ngoài, lẳng lặng quan sát phía bên trong tháp canh. Đợi một hồi, hai tên vốn đang trông chừng phía cửa đồng thời quay đi.

Đúng vào lúc tầm mắt chúng mị che khuất, Mười Một như một bóng ma nhanh như chớp lao tới, Lãnh Dạ cũng đồng thời nhảy ra, quỳ xuống đất giơ khẩu bắn tỉa trong tay nhằm về phía bốt canh. Hầu Tử là người hành động sau cùng, hắn vội vã chạy theo sau Mười Một vào trong tháp canh.

Lúc này, một trong hai tên vừa quay đi lại vừa khéo lại ngoảnh mặt nhìn về phía bên này, Hầu Tử đã lọt ngay vào tầm nhìn của hắn. Tên lính canh vừa định hô lên thì bất chợt cánh cửa bị ai đó đẩy ra, một bóng đen nhanh như cắt lao vào. Bốn tên trong tháp canh khi ấy, một tên đang đứng nhìn theo Hầu Tử, ba tên còn lại đang kiểm tra tín hiệu giả vừa nhận được. Khi cửa tháp canh mở tung ra, bốn người đồng thời quay mặt nhìn về bên này.

Tay trái Mười Một vung lên, con dao lập tức cắm phập vào chỗ yếu hại của tên lính vừa nhìn thấy Hầu Tử, còn hắn thì lao về phía ba kẻ còn lại.

Động tác của Mười Một thực sự quá nhanh, ba tên kia chưa kịp phản ứng lại thì con dao găm thứ hai đã bay tới trúng giữa cổ một trong ba, lập tức cắt đứt yết hầu hắn. Mười Một không dừng lại, nhanh như cắt vòng qua bên cạnh tên thứ hai, cánh tay phải kẹp chặt cổ đối phương, vặn mạnh, cổ tên này lập tức gãy lìa. Tiếp đó hắn lại lao đến tên lính canh cuối cùng, tay trái vung ra, Mười Một đồng thời dùng lực giật mạnh về sau. Thì ra bên bàn tay trái hắn có một sợi dây như ẩn như hiện, thít chặt vào cổ tên lính canh cuối cùng. Khi Hầu Tử kịp chạy vào, tên lính này cũng vừa khéo gục xuống đất, cổ của hắn bị cửa một vết rất sâu, máu bắn ra tung tóe.

Hầu Tử trợn tròn mắt nhìn bốn xác chết, nét mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Hắn mới chỉ chạy chừng hơn ba mươi mét, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy Mười Một đã hạ sát được cả bốn tên lính canh, thực lực này thật sự khó mà tin nổi. Tuy đã hợp tác nhiều lần với Mười Một, nhưng mỗi lần đều là phân công công tác, Hầu Tử luôn phụ trách dẫn dụ bớt hỏa lực đối phương, Mười Một thì đảm nhận tiềm nhập vào và ám sát, vì vậy Hầu Tử chưa từng được thấy thực lực chân chính của Mười Một. Tuy biết Mười Một là một tên biến thái, nhưng tuyệt đối không ngờ lại đến mức độ ấy.

Lúc này Lãnh Dạ mới thu súng lại, chạy về phía tháp canh.

Mười Một rút con dao của mình về mà lạnh nhạt nói: “Hầu Tử, giải quyết mấy cái xác này!”

“Ừm!” Lúc này Hầu Tử mới tỉnh táo trở lại, hắn nhìn xác bốn tên binh sĩ vừa bị giết chết trong nháy mắt, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn vè phía Mười Một, sau đó khom người đặt cho mấy thi thể đó đứng lại như cũ, như vậy, chỉ cần người khác không đến gần thì căn bản chẳng thể phát hiện ra chúng đã chết rồi.

Sau khi tiến vào, Lãnh Dạ cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một, bất quá, nhãn thần của hắn càng có vẻ giống như đang nhìn một con quái vật hơn.

“Lợi hại, lợi hại.” Cho đến lúc này thanh âm của Cuồng Triều mới vang lên: “Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì tôi còn cho rằng đây là đóng phim nữa đó.”

“Ít nói lời thừa thôi.” Mười Một bình thản nói: “Vị trí của hai đội tuần tra kia ở đâu?”


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status