Nhân Gian Băng Khí

Chương 540: Di ngôn của Vấn Thiên (Hạ)

/967


Im lặng một lúc lâu, nam nhân này vẫn không nói một lời nào. Tựa như đang quan sát phản ứng của mọi người, mà cũng có lẽ là đang đau thương vì sự ra đi của Vấn Thiên và Thổ Phỉ. Không khí hoàn toàn tĩnh lặng, không có một chút âm thanh nào, tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Thật lâu sau, hắn mới tiếp tục nói: “Ở hiện trường chúng ta tìm được di thể của Vấn Thiên và Thổ Phỉ, ngoài ra còn có một bộ quần áo, một đồng hồ đeo tay của Long Hồn. Qua chứng thật thì bộ quần áo và đồng hồ này là của Yêu Linh. Chúng ta đoán rằng Yêu Linh lợi dụng năng lực của mình để chạy trốn, sau đó sử dụng một chiếc ca nô để lên đảo, cũng chính hắn là người gọi cú điện thoại cầu cứu từ trên đảo. Ở trên đảo hắn đoạt một bộ điện thoại và thực hiện cuộc gọi cầu cứu. Tại thời điểm cảnh sát triển khiển khai tìm kiếm, thì phát hiện ở phụ cận khu vực phát ra tín hiệu có một nam nhân bị đánh ngất. Qua chứng thực thì nam nhân này dân bản địa ở trên đảo, điện thoại kia cũng là của hắn. Yêu Linh đánh ngất nam tử, cướp được điện thoại, sau đó gọi đến điện thoại cầu cứu, lại bị hung thủ đuổi kịp. Từ đoạn băng ghi âm lại thì có tiếng súng nhưng tại hiện trường lại không phát hiện vết máu. Yêu Linh có lẽ đã kịp thời đào tẩu và không bị thương, cho nên ta đoán rằng Yêu Linh còn sống. Mà căn cứ trên cuộc gọi của Yêu Linh, cùng với vết thương trên người Vấn Thiên và Thổ Phỉ, chúng ta có lý do để tin tưởng rằng hung thủ chính là Đán Đao!”

Dừng một chút, giọng nam nhân này bỗng nhiên chuyển đổi, một luồng sát khí bỗng nhiên tràn ngập cả năm phòng hội nghị: “Ta, với thân phận lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn hiện tại tuyên bố, năm tổ của Long Hồn, ngoại trừ hai tổ Báo, Lang, ba tổ Long, Phượng, Hổ tạm thời từ bỏ tất cả các nhiệm vụ, toàn lực tìm kiếm tung tích của Yêu Linh cùng với đuổi bắt Đán Đao. Bất luận là ai phát hiện hành tung của Đán Đao! Giết không cần hỏi! Mặc khác, hai tổ Báo, Lang phối hợp tìm tung tích của quân đoàn Mệnh Vận và Mười Ba, có bất cứ tin tức gì lập tức thông tri cho Tổng bộ!

Không có ai lên tiếng, các tổ trưởng và tổ phó đều nặng nề gật đầu.

Mười Một híp hai mắt lại một chút, ánh mắt đảo qua bốn màn hình của bốn khu vực, tìm kiếm người vừa nói chuyện. Đáng tiếc là trên bốn màn hình đều không có nửa điểm dị thường, Mười Một chỉ có thể đoán rằng có lẽ người lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn không hề ở trong bốn phòng hội nghị này. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao tổ chức hội nghị mà vẫn ra vẻ thần bí như vậy?

“Không có ai có ý kiến gì. Vậy ta bắt đầu phân phối nhiệm vụ các tổ…”

Vị lãnh đạo này không nói một lời dư thừa nào, mỗi câu đều ngắn gọn, có lực. Hơn nữa hắn còn rất giỏi trong việc khơi dậy sĩ khí, Mười Một phát hiện hắn chỉ nói mấy câu ngắn gọn mà đã khiến tất cả mọi người cùng căm thù kẻ gây ra cái chết của Vấn Thiên. Đặc biệt là những người có chút quen biết với Vấn Thiên đều nắm chặt hai tay thành quyền, hai mắt như phún hỏa, tin tưởng rằng nếu Đán Đao rơi vào tay bọn họ, thì cũng không được chết một cách dễ dàng.

Chỉ một hồi ngắn gọn, hội nghị rất nhanh chấm dứt, đại khái chỉ có ba vấn đề chính: 1. Tìm Yêu Linh. 2. Đuổi giết Đán Đao. 3. Toàn lực lùng bắt Mệnh Vận và Mười Ba, Long Hồn cũng không muốn có thêm một Vấn Thiên thứ hai chết trong tay Mười Ba.

“Còn vấn đề gì không?”

Một loại áp lực vô hình trong nháy mắt bao phủ xuống, Mười Một hơi nhíu nhíu mày. Người lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn mặc dù không có mặt ở đây, nhưng trong giọng nói lại có một loại áp lực rất mạnh. Đó là khí thế, là khí thế được bồi dưỡng ra do ở trên vị trí người cầm quyền một thời gian dài. Mười Một tin rằng người này khẳng định có một thân phận tuyệt đối không thấp.

“Tốt, mọi người đã không có vấn đề gì, vậy giải tán. Tất cả lập tức bắt đầu công tác, trước khi hoàn thành công tác, không được nghỉ phép với bất kỳ nguyên nhân nào. Ngoài ra, mời các tổ trưởng lưu lại.”

“Bốp bốp!” Tửu Quỷ vỗ vỗ tay, máy chiếu đột nhiên tắt đi, mà đèn cũng đồng thời bật lên.

Tửu Quỷ hướng về mọi người phất vẫy tay nói: “Mọi người ra khỏi phòng.”

Không có một thanh âm nào, cũng không có ai nói gì, tất cả mọi người đều rất im lặng, trật tự theo hàng một rời khỏi phòng hội nghị. Lúc Mười Một đi ra, Tửu Quỷ bỗng nhiên tiến lên hai bước đuổi theo hắn, vỗ vỗ vai hắn nhỏ giọng nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”

Mười Một liếc mắt nhìn lão, không đồng ý, cũng không phản đối.

Tửu Quỷ lôi kéo Mười Một đứng qua một bên, đợi cho phòng họp chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng với Liệt Hỏa, chào Liệt Hỏa một tiếng sau đó mang theo Mười Một ra ngoài.

Khi cửa phòng họp một lần nữa đóng lại, một tia sáng lại từ trên máy chiếu chiếu lên trên màn, trên màn xuất hiện năm màn hình, bởi vì không có tắt đèn nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của nhau.

Ở trong một màn hình là hình ảnh một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, mặc dù năm mươi là đã tới tuổi già, nhưng thần thái của y lại không hề già, ngồi thẳng tắp trên ghế, hai mắt tản ra quang mang nhiếp người nhìn vào năm người bọn Liệt Hỏa đang chờ đợi trên màn hình.

Bỗng người đàn ông ấy mở miệng nói: “Ba ngày trước khi đi Đông Hải, Vấn Thiên đã giao cho ta một phong thư. Y nói, nếu lần này y có chuyện gì bất ngờ, thì ta hãy đem nội dung phong thư này nói cho năm người.”

Dứt lời, nam nhân chậm rãi rút ra một phong thư, nhẹ nhàng mở ra, đọc đều đều: “Kính: Thiên Hành, Liệt Hỏa, Thiên Hải, Đồng Hổ, Tử Báo, Yêu Cơ. Khi Thiên Hành đưa ra phong thư này, ta nghĩ có lẽ ta đã chết. Các lão bằng hữu, đừng nghĩ rằng ta chết khổ sở, trên đời này có ai sẽ không chết? Đây là mạng của ta, đồng thời cũng là trách nhiệm của ta, ta tránh không thoát, đành thản nhiên đối điện với nó thôi. Yêu Cơ, đừng day mắt, ngươi như vậy ta ra đi cũng không an tâm……”

Đọc đến đây, Thiên Hành dừng một chút, mấy người Liệt Hỏa đồng loạt hướng về hình ảnh nữ nhân duy nhất nhìn lại, quả nhiên nàng đang lau hai mắt ửng đỏ. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Yêu Cơ hạ tay xuống, cay đắng cười cười nói: “Cái tên Vấn Thiên này, cả chuyện này cũng đoán chuẩn luôn.”

Tất cả mọi người đều mỉm cười thiện ý, chỉ là trong nụ cười có chút gì đó khiên cưỡng.

Thiên Hành tiếp tục đọc: “Ta nghĩ ta chết không phải không có giá trị, dùng cái chết của ta để chứng minh một điều, việc này quan hệ đên tương lai của Long Hồn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai của Long Quốc. Các lão bằng hữu, sự việc trọng đại này, ta bây giờ phó thác cho các người…”

Thiên Hành đọc xong phong thư này, chậm rãi gập phong thư lại, sau đó nhìn vẻ mặt năm người trên màn hình. Năm người Liệt Hỏa sau khi nghe xong di ngôn của Vấn Thiên thì mỗi người một vẻ, có người vì Vấn Thiên mà bất bình, có người đau thương, cũng có vì nội dung của bức thư mà cảm thấy khiếp sợ.

Chậm rãi thở dài một hơi, Thiên Hành trầm giọng nói: “Trong di ngôn của mình, Vấn Thiên đã xác minh chuyện này rất trọng yếu. Ta suy nghĩ hồi lâu thủy chung vẫn không thể quyết định được. Bây giờ ta muốn hỏi ý của các vị…”

Ánh mắt của Thiên Hành lúc này bỗng nhiên trở nên sắc bén, miệng chậm chậm mở ra, nói: “Có nên khởi động Thần Thoại để chấp hành nhiệm vụ này?”

Mấy người Liệt Hỏa, Thiên Hải đều chấn động, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt mỗi người.

“Ta phản đối!” Đồng Hổ lên tiếng đầu tiên: “Phó Tọa từng nói qua, không đến vạn bất đắc dĩ, Thần Thoại không thể tùy tiện khởi động.”

Thiên Hành lại dùng ánh mắt như muốn hỏi hướng đến những người khác.

Liệt Hỏa trầm ngâm một lát sau đó nói: “Ta cũng phản đối, Long Hồn chúng ta cũng không phải là đến bước đường cùng, bên trong Long Hồn còn có vô số cao thủ. Huống hồ Thần Thoại là bí mật lớn nhất của Long Hồn, không thể dễ dàng công khai, một khi xử lý không tốt, chúng ta lập tức gặp phải áp lực của các nước trên thế giới.”

Thiên Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía những người khác.

Thiên Hải, Tử Báo và Yêu Cơ ba người nhìn nhau một rồi cũng đưa ra ý kiến phản đối.

“Được rồi.” Thiên Hành ngã lưng ra, trầm giọng nói: “Năm vị tổ trưởng đều phản đối khởi động Thần Thoại, vậy chúng sẽ dùng người bên trong Long Hồn. Năm vị tổ trưởng có đề cử người nào không?”

Bốn vị tổ trưởng đều đồng thời nhìn về phía Liệt Hỏa, Liệt Hỏa sửng sốt nói: “Các người nhìn ta làm gì?”

Thiên Hải khẽ cười nói: “Trong thư, Vấn Thiên lại một lần nữa đề cập đến Băng, nói rằng y rất coi trọng tiểu tử này. Không biết lão Liệt Hỏa ngươi có nỡ bỏ gã không?”

Liệt Hỏa hừ nhẹ một tiếng, bực mình nói: “Các ngươi thích thì cứ lấy đi, có điều có việc gì thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, tiểu tử này luôn làm theo ý mình, hung hăng càn quấy không nghe quản giáo. Việc hôm nay các ngươi cũng thầy rồi đó, bởi vì hắn mà chúng ta phải chờ đợi mười mấy phút. Nếu đến lúc đó hắn đột nhiên làm chuyện gì càn quấy, các người đừng có đổ lên đầu ta."

Thiên Hành trầm ngâm nói: “Chuyện của Băng ta cũng có nghe nói qua, có điều Vấn Thiên coi trọng hắn như vậy, hẳn có đạo lý trong đó. Ồ đúng rồi, tổ trưởng Đồng Hổ, chuyện lộn xộn lần trước Băng gây ra ở quán bar, các ngươi giải quyết như thế nào?

Đồng Hổ gật đầu nói: “Mọi người khác ta đều đã không chế cả rồi, chỉ là….. Từ Tử Dương cháu của Từ Khiêm, khi chúng ta tới thì hắn đã rời khỏi quán bar. Sau việc này lúc chúng ta đuổi tới bệnh viện, Từ Tử Dương đã được Từ gia cho người bảo vệ trùng trùng điệp điệp, cho dù chúng ta lộ ra thân phận cũng không thể tìm thấy hắn. Hơn nữa, Từ Khiêm bởi vì chuyện này mà chạy tới kinh thành, ta nghĩ việc này sẽ hơi khó giải quyết.”

“Từ Khiêm……” Thiên Hành nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: “Nếu là người khác thì không có vấn đề gì, nhưng Từ Khiêm ở trong quân đội có danh vọng cực cao, ở trung ương cũng có không ít người từng là môn sinh của y. Hơn nữa bọn họ lại cùng với Vương gia liên kết, có thế lực của Vương gia cùng với quyền lực của Từ Khiêm, thực sự là rất phiền toái. Nhưng nếu cứ mặc kệ, bọn họ tất sẽ có hành động đối phó với Băng. Con người gã Băng này hoặc là không động, còn nếu đã động thì làm cho người ta run người kinh ngạc, chuyện Trần gia năm đó là một ví dụ điển hình.”

Tử Báo cũng đồng ý nói: “Nếu Băng cùng Từ Khiêm và Vương Gia có chuyện, ta sợ kinh thành lại đại loạn một hồi.”

Thiên Hành gật đầu nói: “Cho nên biện pháp tốt nhất chính là mau chóng điều Băng đi, đừng để hắn cùng Từ Khiêm và người của Vương gia chạm mặt.”

Mọi người đều nhất loạt gật đầu.

“Như vậy đi.” Liệt Hỏa nói: “Để ta điều Băng đến Đông Hải, một là để hắn tìm kiếm tung tích của Yêu Linh, hai là có thể ở đó đồng thời tìm kiếm Đán Đao.”

Thiên Hành lắc lắc đầu nói: “Ngươi quên chuyện ở quán bar sao? Lúc ấy Băng và Đán Đao ở cùng một chỗ. Mặc dù chúng ta không biết giữa bọn họ có gian tình gì hay không, nhưng Băng trước sau vẫn là một nhân tố không ổn định.”

Mặc dù lời nói của Thiên Hành rất uyển chuyển, nhưng mọi người ngồi đây đều là cáo già thành tinh, lập tức nghe ra ý tứ của Thiên Hành là lo lắng Mười Một cùng với Đán Đao liên kết với nhau.

Liệt Hỏa hỏi dò: “Vậy ngươi có ý gì?”

Thiên Hành cười khổ một chút, day day thái dương nói: “Đích xác là một vấn đề làm cho người ta đâu đầu. Vấn Thiên đã nói qua, Băng là một người rất trọng yếu, chúng ta không thể bỏ cuộc. Nhưng bên Từ Khiêm, ta cũng thật sự không muốn có chuyện gì với bọn họ. Hơn nữa trọng điểm Long Hồn bây giờ là Đán Đao và Mười Ba, không phải là ân oán cá nhân giữa Băng và Từ Khiêm.”

Ánh mắt của Thiên Hành đảo quan năm tổ trưởng một vòng, hỏi: “Các ngươi có đề nghị gì hay không?”

Thiên Hải híp mắt lại một chút, nói: “Chi bằng……”


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status