Nhân Gian Băng Khí

Chương 689: Tương kế tự kế

/967


Chỉ trong vài phút, tin tức tộc trưởng Vương gia bị giết đã truyền khắp ngõ ngách ở kinh thành, những người nghe được tin này đều cảm thấy khó mà tin lại có kẻ to gan lớn mật, dám chạy đến Vương gia giết người?

Cảnh sát đến hiện trường rất nhanh, theo kết quả điều tra, có người nấp trên một cành cây cách khu nhà của Vương gia hơn ngàn mét, dùng súng bắn tỉa bắn xuyên qua kính, giết chết tộc trưởng Vương gia.

Sau khi tin tức này lộ ra, lập tức tất cả mọi người đều nghĩ đến một người, Sở Nguyên.

Hai ngày trước, tộc trưởng Vương gia vận dụng hết mọi quan hệ, mời nhiều thế lực lớn ở kinh thành liên thủ truy bắt một người tên là Sở Nguyên. Hôm nay, Tộc trưởng Vương gia lại chết ngay trong nhà mình, việc này nói lên điều gì? Trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra ý nghĩ: Sở Nguyên phản kích rồi.

Hai ngày nay, những người đã giúp đỡ Vương gia tìm kiếm Mười Một bắt đầu nơm nớp lo sợ, sợ không biết liệu bản thân có phải là mục tiêu kế tiếp của Sở Nguyên hay không. Nhưng anh em họ Phan của tập đoàn Hoàng Kim lại cảm thấy rất may mắn, may vì mình đã nghe lời Gia Cát Hoàng không tham dự vào chuyện này.

Trong kinh thành, kẻ mừng người lo, chỉ trong một thời gian ngắn gần đây, liên tiếp xảy ra nhiều việc: con trai và con dâu Từ Khiêm bị giết, những vụ nổ ở ba đại gia tộc, việc Âu Dương Nguyệt Nhi bị tấn công cũng gây náo động lớn. Hôm nay lại xảy ra chuyện tộc trưởng Vương gia bị bắn chết ngay tại nhà, làm cho giới cao tầng Trung Quốc chấn động, giận dữ muốn bắt được hung thủ bằng mọi giá.

Nhưng tất cả mọi người biết đây chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, mỗi lần xảy ra chuyện gì chính phủ Trung Quốc đều thề thốt phải bắt bằng được hung thủ, nhưng kết quả thì như thế nào? Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như, ngay cả chút vết tích cũng không thấy. Đã thế những vụ án chấn động cứ liên tiếp xảy ra, đến tình trạng này, ai cũng biết sắp tới nhất định sẽ xảy ra hỗn loạn lớn.

Mặc kệ là giả bộ hay làm thật, tiếp đó cảnh sát quả thật đã hành động hết sức có thể. Khắp nơi trong kinh thành đều có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ngay cả người bình thường cũng dễ dàng nhận ra bầu không khí khẩn trương khác thường này. Trải qua hành động lớn như vậy của cảnh sát, số lượng tội phạm liền giảm đén 90%, hơn nữa chỉ sau một đêm, tình hình trị an của kinh thành đã tốt hơn rất nhiều, tuy chưa đến mức đêm ngủ không cần đóng cửa, nhưng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú liên tục bên ngoài, khi ngủ có thể an tâm hơn rất nhiều.

Trong xe tải ở gara tầng ngầm vang lên tiếng cười khổ của Lục Đạo: "DK thật giỏi gây phiền toái, rõ ràng là hắn cố ý. Ôi."

Lục Đạo thật sự rất đau đầu, có DK ở một bên thỉnh thoảng nhảy ra làm chút việc, cho dù là ai cũng phải đau đầu. Huống hồ ngay cả Mười Ba cũng nói DK rất lợi hại, Lục Đạo tạm chưa muốn trực tiếp đối đầu với hắn.

Hỏa Điểu bất mãn nói: "Vậy kế hoạch hành động của chúng ta đành phải hủy bỏ sao?"

Lục Đạo tức giận nói: "Không thì ngươi muốn thế nào? Hiện giờ đi ra ngoài là tự sát."

Hỏa Điểu hận đên mức nghiến răng nghiến lợi, khó có cơ hội để thư giãn gân gốt sắp mốc meo, lúc này tên DK kia lại đột nhiên nhảy ra. Hỏa Điểu căm hận nói: "Rốt cục hắn muốn làm gì? Muốn gây khó khăn cho chúng ta sao?"

Lục Đạo thở dài nói: "Hắn đang ép Mười Một. Vương gia muốn công khai đối phó Mười Một. Hắn cố ý đợi hai ngày, chờ việc này đã lan rộng mới ra tay giết lão già Vương gia kia, hắn muốn đẩy chúng ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Hắn đang tạo áp lực cho Mười Một, cũng là một kiểu ám chỉ hắn sẽ tiếp tục phá hoại, sẽ giết tất cả mọi người, nếu không muốn ta tiếp tục, vậy hãy nhanh chóng tới tìm ta, đuổi ta đi, hoặc giết ta."

"Thằng điên này." Ngay cả Thiên Táng cũng phải tức giận.

"Hắn vốn là một thằng điên." Lục Đạo bất đắc dĩ nói: "Vấn đề là trừ Mười Ba ra, không ai có thể làm gì được tên điên này."

Lúc này, Mười Một đã vài ngày không mở miệng bỗng nhiên nói: "Lục Đạo, các ngươi có thể tìm được DK không." "Ngươi muốn ra tay?" Lục Đạo ngẩn người, lập tức phản đối: "Không được, ngươi không giét được hắn. Hơn nữa cho dù ngươi có thể giết hắn thì chính ngươi cũng sẽ bị thương không nhẹ. Ngươi là điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch này của ta, vì thế ta không thể để cho ngươi xảy ra chuyện gì vào lúc này."

Cả Lục Đạo và Mười Ba đều không biết Mười Một có át chủ bài là gien bất tử, cân nhắc từ góc độ thông thường, lúc này hắn không thể để cho Mười Một mạo hiểm, không nói đến việc hắn có thể giết được DK hay không, chỉ riêng việc hắn lộ mặt như vậy, chắc chắn sẽ làm náo động cả kinh thành.

Những người khác đều không nói gì, cả Thiên Táng, Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi đều biết tự lượng sức. Người có thể sánh ngang với Mười Ba, với năng lực của bọn họ mà muốn đối phó với hắn chẳng qua là chịu chết.

"Vậy giờ chúng ta nên làm gì? Tiếp tục trốn ở đây?" Thiên Táng hỏi.

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?" Lục Đạo nói: "Tai họa ngầm như hắn chừng nào còn chưa tiêu diệt thì vẫn còn nhiều rắc rối. Mà Mười Ba lại không thể ra tay, đám Long Hồn kia biết hắn trốn ở kinh thành là một chuyện, nhưng nếu như hắn lộ diện, Long Hồn sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Hỏa Điểu vỗ báng súng, nói: "Ai dám động đến lão đại, lão tử liều mạng với hắn."

"Tỉnh táo đi, đám người trong Long Hồn kia đều không thua kém Mười Ba, chỉ cần một người thì ngươi cũng không đối phó nổi." Lục Đạo tức giận nói: "Hơn nữa, giờ ta lo lắng nhất chính là Từ Khiêm, lão già Vương gia chết, hắn nhất định là người sốc nhất. Ta lo lắng hắn sẽ liều mạng, đập nồi dìm thuyền(*)...."

"Hắn không ngu như vậy chứ?" Hỏa Điểu ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi thì biết cái gì." Lục Đạo nói không chút khách khí: "DK chỉ giết lão già của Vương gia, cố ý lưu lại Từ Khiêm đều là có mục đích, hắn đang dần bức ép Từ Khiêm, cho dù thần kinh lão tốt, lòng trí kiên định cách mấy thì sớm muộn cũng bị ép cho nổi điên. Lão luôn phải nơm nớp lo sợ mục tiêu tiếp theo của Mười Một liệu có phải là mình hay không? Hay là Từ Tử Dương? Từ Khiêm sẽ không để chuyện không may xảy ra với mình hay đứa cháu yêu quý. Nghĩ càng nhiều lão lún càng sâu, cuối cùng nhất định sẽ phát điên, Không giết được Mười Một sẽ không cam lòng."

Cuồng Triều đột nhiên hỏi: "Vậy lão sẽ làm như thế nào?"

"Từ Khiêm không tìm thấy Mười Một, cho nên biện pháp tốt nhất, cũng là việc hắn duy nhất có thể làm chính là tiếp tục ra tay với mấy cô gái kia."

Ánh mắt Mười Một trở nên lạnh lùng.

Lục Đạo tiếp tục nói: "Trong ba cô gái đó, hiện giờ Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở trong quân khu, được Âu Dương Bác bảo vệ. Dù Từ Khiêm có điên cũng không có khả năng xông vào quân khu liều mạng, cho nên mục tiêu của hắn nhất định là Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ.''

Hỏa Điểu hỏi: "Tộc trưởng Vương gia không phải đã chết à? Từ Khiêm vẫn còn có thể dùng người của Vương gia? .

"Đần, không phải hắn đã điều một tiểu đội của mình đến kinh thành sao? Việc gì phải sử dụng người khác?"

Cuồng Triều thổi một hơi, nói: "Không thể nào? Tiểu đội kia dù trung thành với Từ Khiêm đến đâu cũng vẫn là quân nhân trong quân đội. Không lẽ bọn họ biết luật mà phạm luật? Hơn nữa Từ Khiêm dám dùng bọn họ sao? Nếu việc thất bại, mọi chuyện bị vỡ lở thì lão cũng xong rồi."

"Lão đã xong rồi." Lục Đạo khịt mũi nói: "Con của lão chết, cháu trai lại là một phế vật chỉ biết ăn chơi chẳng trông cậy được gì, lão cũng đã hơn sáu mươi tuổi, sắp về hưu rồi. lúc này nếu như lão về Thành Xuyên chắc chắn sẽ bị buộc nghỉ hưu sớm, vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc báo thù cho con trai. Thế nên, lão đã điên cuồng rồi, liều lĩnh sử dụng quân nhân? Hừ nếu như đây không phải kinh thành mà là Thành Xuyên, ta dám chắc Từ Khiêm sẽ phái ra cả một tiểu đoàn. Còn đám quân nhân, tất cả bọn họ đều là tâm phúc do Từ Khiêm bồi dưỡng ra, chính là đội thân vệ của hắn, lòng trung thành của họ với Từ Khiêm thậm chí còn cao hơn cả lòng trung thành với quốc gia. Việc này cũng không có gì lạ, ngay cả Âu Dương Bác cũng có một nhóm binh sĩ như vậy, chỉ phục tùng mệnh lệnh của hắn."

Sau khi Lục Đạo nói xong, mọi người trong xe đều yên lặng nhìn Mười Một. Nếu Từ Khiêm muốn liều lĩnh ra tay với Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ, vậy thì phải xem thái độ của Mười Một rồi. Nhưng Mười Một quả thật khiến cho mấy người phải thất vọng, hắn chẳng có vẻ gì là muốn ra tay, ngồi im như tượng gỗ, không thèm nhúc nhích.

"Hay là chúng ta đi giết Từ Khiêm?" Đợi một lúc vẫn không thấy Mười Một nói gì, thanh âm của Cuồng Triều vang lên từ trong laptop.

Lục Đạo không bất ngờ chút nào, bình tĩnh hỏi: "Giết hắn? Giết như thế nào? Ngươi nên biết trong tình thế hiện nay, Mười Một xuất hiện chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của nhiều kẻ. Hơn nữa hiện tại bên người Từ Khiêm có rất nhiều người do chính phủ phái đến bảo vệ, ta hoài nghi trong đó còn có cả người của Long Hồn. Ngươi giết hắn như thế nào? Nếu trong quá trình đó mà Mười Một bị lộ mặt thì chẳng khác gì tự nhận tất cả những chuyện kia đều là do hắn làm, Long Hồn cũng phải chịu áp lực, không có khả năng tiếp tục bảo vệ hắn.''

Lúc này mọi người mới hiểu vì sao từ đầu tới cuối Mười Một vẫn không hề mở miệng nói chuyện, đó là bởi vì hắn đã sớm nghĩ đến việc này. Không thể không công nhận chiêu này của DK thật sự rất tuyệt, vô cùng tuyệt. Giết tộc trưởng Vương gia nhưng lại cố ý để cho Từ Khiêm sống, hắn đang gây áp lực cho cả hai bên, bất luận là Từ Khiêm hay Mười Một đều đang chịu áp lực rất lớn. Từ Khiêm sợ Mười Một ra tay với hắn hoặc Từ Tử Dương, mà Mười Một cũng lo lắng Từ Khiêm sẽ điên cuồng liều lĩnh ra tay với Trương Hân Hân và Nguyễn Thanh Ngữ, thế nhưng hắn lại không thể lộ diện. Dưới áp lực tâm lý như vậy, chẳng ai có thể cảm thấy dễ chịu cả, tâm trí bị giày vò từng phút từng giây.

"Ta đi." Trong lúc mọi người vẫn đang không có cách nào, Hoàng Hậu vốn đang ở căn cứ tại Đông Hải bỗng nhiên nói.

"Ngươi?" Lục Đạo lắc lắc đầu nói: "Ngươi cũng không được. Ai cũng biết ngươi là người của Mười Một, ngươi lộ diện có khác gì hắn đâu?"

"Thật phiền phức." Thiên Táng gãi đầu, tức giận nói: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải đợi mấy người kia bị bắt sau đó có kẻ dùng bọn họ ép chúng ta chui đầu vào rọ à?"

"Ta nghĩ tốt nhất là.. " Lục Đạo dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bỏ mặc hai cô gái đó."

"Không được!" Mười Một lạnh lùng phản đối.

Lục Đạo bình tĩnh nói: "Các ngươi không thể lộ diện, người của Vận Mệnh chúng ta cũng không thể ra tay, mọi người không có cách nào nữa để bảo vệ các nàng. Hơn nữa Từ Khiêm muốn bắt các nàng chẳng qua là để ép ngươi xuất hiện, không chủ tâm làm hại các nàng."

"Ngươi đảm bảo được không?" Mười Một lạnh lùng nói.

"Không." Lục Đạo nở nụ cười âm hiểm: "Có thể hắn sẽ chó cùng rứt giậu. Nhưng bỏ mặc các nàng chẳng phải là lựa chọn tốt nhất lúc này sao? .

Trong biệt thự, Lục Đạo đứng dậy, bước đến quầy rót cho mình một ly rượu đỏ, quơ quơ ly rượu nói: "Thực ra, vẫn còn có một biện pháp."

Mười Một ngẩng đầu nhìn vào laptop, trên màn hình chỉ mở một phần mềm để liên lạc.

Lục Đạo nở một nụ cười khiến người khác phải sợ hãi, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Đó chính là tương kế tựu kế, chuyển thủ sang công."

"Sao?" . Thiên Táng và Hỏa Điểu thốt lên sửng sốt, ngay cả Tuyết Linh Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mười Một nhíu mày suy tư.

----------oOo----------

(*) Nguyên văn là "Phá phủ trầm châu", dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status