Nhân Gian Băng Khí

Chương 70: Thành thị hắc ám chôn dưới sa mạc

/967


Cỏ mọc tràn lan vô tận.

Một thế giới không thể nhìn thấy năm ngón tay dường như đang mở miệng cắn nuốt tất cả sinh mạng.

Âu Dương Nguyệt Nhi từ trước đến giờ không có cảm giác sợ hãi đến như vậy, trong thế giới hắc ám này những cơn gió âm lãnh trận trận thổi qua tựa như có người đứng ở bên người nàng, hướng cổ nàng thổi hơi vào, có thể hết lần này lại đến lần khác lại nhưng lại không thấy bất cứ thân ảnh gì. Âu Dương Nguyệt Nhi tin tưởng rằng, nếu không có Mười Một bên cạnh, nếu chỉ có nàng một mình nàng tại chỗ này, nàng khẳng định sẽ sợ đến chết. Cũng may hết thảy cũng chỉ là nếu, Mười Một không có rời nàng đi, vẫn đang ôm chặt nàng. Cảm nhận được bộ ngực ấm áp của Mười Một, nghe Mười trong mũi phát ra tiếng hít thở, nàng có một loại cảm động không hiểu.

Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi, tại trong thế giới hắc ám dưới đất này, chậm rãi tìm đường tiến lên. Càng xâm nhập, nước càng ít, mà cát cũng càng ngày càng nhiều, đi một lúc sau, Mười Một dưới chân đã là cát. Thùng nước vẫn được Mười Một cầm theo, bên trong đổ đầy nước ngầm. Mười Một biết rõ cho dù mình tìm được đường ra, cũng phải tại trong sa mạc đi ra, cho nên hắn không có ném đi thùng nước, mà là mang theo một thùng đầy nước dùng trong bất cứ tình huống nào.

Tiến lên phía trước, dưới chân hình như đụng một vật gì, Mười Một rất nhanh đứng vững. Thế nhưng thùng nước bên trong lại bị đổ ra rất nhiều.

- Mười Một, làm sao vậy?

Trong bóng tối, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể lên tiếng hỏi.

Mười Một đem Âu Dương Nguyệt Nhi đặt trên mặt đất, nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi bất kể như thế nào cũng không dám buông Mười Một ra. Không biết làm sao, Mười Một chỉ có ngồi xổm xuống một tay kéo nàng lại, tay kia trên mặt đất lục lọi nửa ngày, sau đó đứng lên nói:

- Là một bộ xương khô.

- Cái gì?

Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng hoảng sợ, vô thức trốn vào trong lòng Mười Một. Hai ngày nay đã có thói quen dựa vào ngực Mười Một, Mười Một cho nàng cảm giác so với Âu Dương Lâm hinh như còn an toàn hơn, ấm áp hơn rất nhiều.

Mười Một trầm ngâm nói:

- Kẻ đó vào bằng cách nào?

Âu Dương Nguyệt Nhi thúc giục nói:

- Không cần lo nữa, chúng ta chạy mau đi.

Mười Một lắc đầu nói:

- Người này đã có thể ở chỗ này, nhất định có đường ra.

Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo tay Mười Một, nói:

- Chúng ta đi tìm đường ra đi, bất kể nó có không.

- Chờ một chút.

Mười Một không để ý Âu Dương Nguyệt Nhi phản đối, lại ngồi xổm xuống lục lọi trên thi thể. Âu Dương Nguyệt Nhi mặc dù sợ hãi, thật sự cũng không dám nói gì nữa. Nàng rất rõ tính tình Mười Một, chọc giận hắn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Âu Dương Nguyệt Nhi bây giờ sợ nhất Mười Một tức giận, sẽ bỏ lại nàng không để ý, như vậy khẳng định nàng sẽ sụp đổ.

Âu Dương Nguyệt Nhi không dám lên tiếng thúc giục nữa, cũng không thấy Mười Một làm gì, chỉ có thể lôi kéo Mười Một cảm thấy một tay hắn đang vuốt vật gì đó. Nếu giờ phút này nàng còn nhìn thấy được, nhất định sẽ bị dọa nhảy lên, Mười Một đang sờ loạn trên bộ xương còn chưa thối rữa hết.

Sau nửa ngày, Mười Một mới một lần nữa đứng lên, hắn tại trên người thi thể tìm được một thanh chủy thủ, một khẩu súng lục đặc chế, một cái đèn pin, còn có một cuộn dây. Đèn pin cùng cuộn dây cũng đã nát vụn, căn bản không thể dùng lại, khẩu súng cũng hoàn toàn rỉ sét, bị Mười Một trực tiếp ném đi, chỉ còn có chủy thủ có thể sử dụng. Trong bóng tối không thấy rõ chủy thủ hình dạng gì, chỉ cảm giác phải rất sắc bén, hơn nữa chất thép rất tốt, lâu như vậy không có bị rỉ sét, như cũ trơn nhẵn như kính.

Ngoại trừ đồ vật này ra, cũng không có đồ vật gì có thể suy đoán ra thân phận cỗ thi thể này, nhưng mà đem khẩu súng đặc chế đến xem, Mười Một suy đoán người này phải là người sống từ thời chiến tranh thế giới thứ 2. Nguyên nhân đoán ra việc này là do vỏ khẩu súng lục thuộc về thời kỳ chiến tranh thế giới thứ 2, hơn nữa lài là đời đầu.

Người này tại sao chết ở chỗ này? Mười Một suy đoán không ra, có thể là hắn bị rơi vào trong cát lún, bị tống tới bên trong thế giới dưới đất này, sau đó lại từ từ đói chết sao?

Mười Một không có năng lực tìm ra manh mối có giá trị, đành phải mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi tiếp tục tìm kiếm đường ra. Hắn tin răng giờ phút này trên đầu mình phải là sa mạc, chỉ là không biết bên trên cao bao nhiêu, lớp cát dày bao nhiêu.

Càng đi về phía trước, dưới chân cát lại càng dày.

Đột nhiên, Mười Một đụng tới một vật cứng phía trước, tiếng va chạm trầm muộn vang trong không gian u bế đặc biệt rõ ràng.

Âu Dương Nguyệt Nhi bên tai nghe “phanh!” một tiếng âm vang, sau đó Mười Một lảo đảo lui lại mấy bước, vội hỏi:

- Mười Một, chuyện gì?

Mười Một vân vê cái trán bị đụng nói:

- Không có việc gì.

Bàn tay dò tìm phía trước gì đó, nói:

- Hình như là bức tường.

- Tường?

- Sao, là tảng đá.

- Nơi này như thế nào có thể có tường?

- Rất bình thường.

Mười Một vừa mò vách tường phía trước đi, vừa nói:

- Có lưu sa nói lên phía dưới là khoảng không, thông thường phía dưới lưu sa đều là thành thị.

Âu Dương Nguyệt Nhi thất thanh nói:

- Ngươi nói là, chúng ta phát hiện di tích?

Âu Dương Nguyệt Nhi có phần hưng phấn, thiếu chút nữa đã quên lúc trước cũng sợ hãi thẳng hướng chui vào trong lòng Mười Một. Di tích hả, có thể nào đó là di tích văn minh cổ trong truyền thuyết. Âu Dương Nguyệt Nhi không thiếu tiền, cũng không có nghĩ tới muốn tại tòa di tích kiếm chút tiền. Chỉ là chợt hiểu rõ chính mình lại đứng ở một tòa di tích văn minh cổ, bất luận kẻ nào cũng sẽ kích động không thôi.

Mười Một cũng không giống Âu Dương Nguyệt Nhi kích động như vậy, hắn đối với di tích không có hứng thú, duy nhất sốt ruột chính là nghĩ nhanh lên một chút tìm được đường ra khỏi. Mạng sống mới là quan trọng nhất, tìm được một khu di tích mà không bảo toàn được mạng, điều đó còn dùng được cái gì.

Hai người cũng không thấy vật gì, chỉ có thể dựa vào mò mẫm đi tới. Trong bóng đêm, Âu Dương Nguyệt Nhi chặt chẽ lôi kéo tay Mười Một, tay nàng có chút đổ mồ hôi, không biết là bởi vì phát hiện di tích mà kích động, hay là bởi vì nơi này qua tối mà sợ hãi.

Chỗ này là thành thị bị chôn ở trong sa mạc không biết bao nhiêu năm, cũng không biết nơi này phòng ốc có dạng kết cấu gì. Mười Một chỉ biết là dọc theo đường đi có rất nhiều phòng ốc đã sụp đổ, nơi này đều là cát và đá vụn.

Mười Một dựa vào trực giác phía trước dẫn đường, mà Âu Dương Nguyệt Nhi đã bắt đầu mất đi hưng phấn ban đầu lại sợ hãi đứng lên, một lần nữa lao vào trong lòng Mười Một, dùng cánh tay hắn chặt chẽ bảo vệ mình.

Bỗng dưng, Mười Một đột nhiên dừng chân.

Trong bóng tối Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn không thấy vẻ mặt Mười Một, lên tiếng hỏi:

- Mười Một, làm sao vậy?

- Hình như…có âm thanh.

- Cái gì?

Âu Dương Nguyệt Nhi sợ hãi nhìn cảnh giới bốn phía một chút, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể dùng hết sức ôm Mười Một, nhỏ giọng nói:

- Ngươi đừng làm ta sợ a.

Mười Một nghiêng tai nghe trong chốc lát, nói:

- Là âm thanh sa tử (cát) lưu động.

Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới phun ra một hơi dài nói:

- Bị ngươi hù chết rồi.

Mười Một lại dừng chân chốc lát, lập tức mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi mò mẫm đi tới.

Phía trước cũng không biết là kiến trúc gì, hai người chỉ biết là nơi này có thềm đá, nhưng lại rất cao. Hai người tay nắm tay, từng bước đi cẩn thận từ từ đi lên thềm đá.

Thềm đá chậm rãi biến thành đất cát, hơn nữa cát càng ngày càng dày, hình như thành một đường hướng lên trên. Cuối cùng, đường phía trước đều bị cát chặn, không có một cái thông đạo nào.

- Mười Một, làm sao bây giờ?

Âu Dương Nguyệt Nhi vuốt cát phía trước, nhỏ giọng hỏi.

Mười Một suy nghĩ một chút, nói:

- Đào.

- Đào?

- Đúng. Ngươi có hay không phát hiện đống sa tử này ở chỗ rất cao sao?

Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu, lập tức nghĩ đến Mười Một nhìn không thấy, mở miệng nói:

- Không biết.

Mười Một cầm một nhúm cát, cát theo ngóng tay chảy ra ngoài. Mười Một nói:

- Cát này còn có nhiệt độ, nơi này phải cách rất gần mặt đất.

Âu Dương Nguyệt Nhi mắt sáng ngời vội hỏi:

- Ngươi nói là, chúng ta có thể thoát ra?

- Không nhất định, còn xem tầng cát này dầy bao nhiêu.

Dừng một chút nói tiếp:

- Thử xem đi, một tầng kiến trúc thành thị bị chôn dưới mặt đất đỉnh tầng sẽ cách mặt đất không quá xa, hy vọng nơi này sẽ không quá dầy.

Nói xong liền buông tay Âu Dương Nguyệt Nhi ra, hướng phía trên xa tầng đào ra.

Quyển 2: Song Trùng Nhiệm Vụ

Chương 71: Lại thấy mặt trời

Dịch: Chengsad

Biên dịch: Chengsad

Biên tập: Chengsad

Nguồn: tangthuvie

Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi không nhớ rõ chính mình đã đào bới cát được bao lâu, trên mặt cát không ngừng rơi xuống, hai người tránh né cát rơi xuống tiếp tục đào bới từng chút từng chút

Độ ẩm của cát ngày càng tăng khiến hai người cũng càng ngày càng hưng phấn. Rốt cuộc sau nhưng nỗ lực không ngừng, mặt cát phía trên đã mơ hồ xuyên qua một điểm sáng

Giờ phút này hai người đều có một loại cảm giác như được sống lại

Lúc trước Một Một đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra ngoài, làm cho mặt nàng sát vào cát dùng cả chân cả tay để bò, ngàn vạn lần không thể đứng lên. Sau khi Âu Dương Nguyệt Nhi vừa bò khỏi đây, khiến lớp cát phụ cận ở bên trên lại sạt xuống thêm một chút, Mười Một chỉ có thể một lần nữa lại đào bới cát.

Khi mặt trời độc ác dần dần lặn xuống phía tây thì rốt cục Mười Một cũng bò được lên khỏi mặt cát, hai người đều yên lặng hít thở tùng ngụm từng ngụm nhiệt khí đang sôi sục, không khỏi vui mừng vì vận khí của bản thân quá may mắn

Nhưng thật ra Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi có thể thoát ra được ít nhiều cũng là do ở trại huấn luyện đã từng học qua, bên trong có một môn học là ‘sa mạc cầu tồn’, giáo quan đã từng nói qua, ở giữa sa mac nguy hiểm nhất chính là thiếu nước, thứ hai là nhiệt độ của ban ngày và ban đêm, thứ ba là các loại sinh vật của sa mạc, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là lũ kiến sa mạc, so với những điều này thì lưu sa ngược lại không phải là không nguy hiểm, lưu sa ở giữa không gian phía dưới, chỉ cần có thể tìm được một chỗ cao, là đương nhiên có thể trốn ra được, đương nhiên những điều này cũng phải dựa vào vận khí, đầu tiên điểm cao đó phải gần với mặt đất, tiếp theo đó lớp cát cũng phải mỏng, mặt trên cũng không có sa khâu (gò cát). Người nào lâm vào giữa lưu sa đó, chín mươi năm phần trăm đều không có khả năng thoát ra được, nhưng vẫn có rất nhiều người có vận khí tốt có thể sống sót thoát ra, không thể nghi ngờ Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi là những người có vận khí tốt trong đó.

Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi đều không biết, một ngày trước có môt cơn lốc sa mạc vừa mới quét qua chỗ này, khiến cho lớp cát nơi này cũng mỏng đi rất nhiều, cho nên đưa mắt nhìn lại không thấy sa khâu nằm ở đâu, nếu như bọn họ sớm trước vài ngày thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, ở bên trong mảng di tích thành thị cổ chôn vùi dưới cát này .

Hai người dùng phương thức bò để rời khỏi giải lưu sa này, một lần nữa mới dám nữa đứng lên. Giải thoát khỏi những sự áp bức khiến cho Âu Dương Nguyệt Nhi hưng phấn không ngừng hô to, tiếc nuối duy nhất của nàng chính là đến bây giờ nang vẫn chưa biết tòa di tích thành cổ kia trông như thế nào, bất quá nàng không muốn nhìn nữa, trải qua các sự kiện kinh hoàng kia khiến cho cả đời nàng tuyệt đối khó có thể quên. Hưng phấn được sống lại qua đi, Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện mười ngón tay của Mười Một đã sớm máu thịt bầy nhầy nhưng Mười Một vẫn lạnh tanh.

Mười Một nhìn theo hướng mặt trời lặn phía tây, dẫn Âu Dương Nguyệt Nhi hướng về một phía đi tới

Trải qua một ngày đi bộ nhiều, thể lực của Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này đã tới cực hạn, may mắn lúc này hai người lại gặp được một đội thương nhân cưỡi lạc đà đi ngang qua.

Thương nhân giữa sa mạc cũng rất mến khách, đều không hỏi tại sao hai người lại chật vật như vậy, còn lấy nước và thức ăn cùng hai bộ quần áo đưa cho bọn họ. cũng là dáng người Âu dương nguyệt thanh cao, tướng mạo thanh thuần, càng thêm đáng yêu, bọn người thương nhân cũng đều cho răng hai người là tình nhân đến sa mạc du ngoạn, có thể trên đường xảy ra chuyện gì nên mới chật vật như vậy, điều duy nhất khiến bọn họ từ đầu tới cuối khó chịu là Mười Một rất lãnh đạm, rất ít khi nói chuyện với bọn họ, thậm chí ngay cả một lời cám ơn cũng chưa từng nói qua, cũng may Âu Dương Nguyệt Nhi có lời giải thích nên bọn họ mới không để ý tới biểu hiện như vậy của Mười Một.

Hai người cùng đi theo đoàn thương lữ được hai ngày đường, cách Lạp Duy Tư (Lasvegas) chỉ còn có hơn mười kilomet sau đó mới phân ra. Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi đi bộ một đoạn đường thì tới phạm vi của Lạp Duy Tư, tìm kiếm một phòng nghỉ rồi dùng tiền của đám thương nhân đằng kia đưa cho gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tử Mai, khoảng hơn mười phút sau một đoàn xe hộ tống vội vã chạy đến.

Xe còn chưa kịp dừng lại, Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai cùng Trần Tang ba người cùng từ hai bên cửa xe vọt tới, còn lại Đới Linh đình ổn ở sau xe mới chui ra.

- Ca!

Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn thấy Âu Dương Lâm, lập tức nhào vào trong ngực hắn

Âu Dương Lâm vẻ mặt kích động ôm chặt Âu Dương Nguyệt Nhi hỏi: :

- Nguyệt Nhi, muội không sao chứ ?

Âu Dương Nguyệt Nhi rơi lệ lắc đầu

Trần Tang một bên hấp tấp xen vào nói :

- Nguyệt Nhi, muội đúng là làm ta sợ muốn chết, muội có biết vài ngày nay không hề có tin tức ta liền vội vàng mời một lượng lớn nhân thủ đến…..

Trần Tang ở một bên biểu hiện dũng cảm kích động, Diệp Tử Mai quay đầu sang nhìn Mười Một, Đới Linh cũng mở to đôi mắt tò mò nhìn hắn….

Nhưng Mười Một không có nhìn các nàng, chỉ đứng ở phía sau vẻ mặt bình thản.

Sau khi mọi người nói chuyện hồi lâu, Diệp Tử Mai thúc giục mọi người lên xe, đương nhiên Trần Tang viện lý do chiếu cố cho Âu Dương Nguyệt Nhi nên ngồi cùng xe với nàng, đám người của Lâm gia ngồi kín một khoảng không gian trong chiếc xe dài.

Trên xe, Âu Dương Nguyệt Nhi kể với mọi người về mọi chuyện xảy ra vài ngày trước, đương nhiên là ngoài việc Mười Một làm nàng xấu hổ ra. Nói đến những chuyện ngoạn mục đó. thì tất cả mọi người đều kinh hô không dứt, Trần Tang thì càng hô to gọi nhỏ nói bản thân mình thật đáng chết, lúc Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm nhất thì không có ở bên cạnh nàng, khiến nàng đã bị dọa cho hoảng sợ. Đối với biểu hiện của Trần Tang, Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ thản nhiên cười nhạt bỏ đấy, thỉnh thoảng nhìn về phía Mười Một vẫn ngồi yên lặng ở bên cạnh, trong tay đang nghịch ngợm một thanh chủy thủy ngăm đen

Thanh chủy thủy này là lấy trên người một thi thể dưới sa mạc, hôm sau Mười Một lôi ra xem qua, cả chuôi lẫn lưỡi chủy thủy cũng đều dùng một loại nguyên luyện tạo nên, chuôi chủy thủy trạm khắc một lớp hoa văn màu đen, chuôi chủy thủ này không biết dùng cái gì chế tao ra, mặc dù không đẹp mắt nhưng cầm vào tay thì rất nặng, hơn lưỡi lưỡi đao sắc bén so với thanh chủy thủ quân dụng trước đây thì sắc bén hơn một chút. Mười Một rất thích thanh chủy thủ này, nhìn bên ngoài thì không giống với một thanh chủy thủ, chỉ cần có thời gian rỗi thì sẽ đem nó chế lại.

Mười Một nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dương Lâm

Âu Dương Lâm đưa một tay ra nói :

- Cám ơn ngươi.

Mười Một không có đưa tay nắm tay hắn, cúi đầu tiếp tục nghịch ngợm thanh chủy thủ ngoài miệng thản nhiên nói :

- Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ cô ấy.

Âu Dương Lâm lơ đệnh rút tay lại nói :

- Bất kể thế nào thì ta vẫn muốn cám ơn ngươi

Sau khi nghe Âu Dương Nguyệt Nhi kể lại mọi chuyện trải qua, thật sự Âu Dương Lâm rất sợ hãi, hắn tưởng rằng Mười Một mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi ẩn nấp chỗ nào đó, lại không nghĩ rằng hai người lại có tao ngộ kinh hiểm như vậy. Đầu tiên là Mười Một trúng đạn, Âu Dương Nguyệt Nhi lại bị sốt cao, sau đó lại gặp lũ kiến sa mạc ăn thịt người ở giữa sa mạc, lại tiến vào mạch nước ngầm dưới đất, đi tới không gian dưới đất lại phát hiện ra một di tích rồi mới bới móc cát mới trốn ra được. Mọi việc này cơ hồ cũng có thể viểt thành một cuốn tiểu thuyết, nếu không phải do chính miệng của muội muội mình nói ra, đổi lại từ miệng một kẻ khác, Âu Dương Lâm tuyệt sẽ không tin rằng có người có người trải qua nhiều chuyện kinh khủng như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Nhưng thật ra đối với Mười Một mà nói, những sự việc này không là cái gì , sự thật hắn ở không gian phía dưới sa mạc phát hiện không chỉ có di tích thành thị, ngoài di tích thành thị ra Mười Một còn phát hiện ra một đại bí mật ngoài ý muốn, nhưng hắn không định truy xét cái bí mật này nữa, Mười Một đã quyết định đem cái bị mật này vĩnh viễn chon sâu trong long

Đội xe còn đang đi trên đường, Âu Dương Nguyệt Nhi không chịu nổi Trần Tang không ngừng dây dưa, tách ra hỏi chuyện :

- Mai tỷ, chúng ta cách nhau được mấy ngày.

- Cũng được sáu ngày.

“Cái gì?” Âu Dương Nguyệt Nhi thất thanh kêu lên :

- Vậy hôm nay chính là ngày tôi biểu diễn ?

Diệp Tử Mai lắc đầu nói :

- Chúng ta đã giúp ngươi hoãn lại một tuần rồi .

Âu Dương Nguyệt Nhi thở phảo nhẹ nhõm nói :

- Vậy là tốt rồi, ở sa mạc bị mặt trời thiêu đốt vài ngày, da tay cũng đều đen hết, ta còn muốn trang điểm một chút mới có thể lên biểu diễn được chứ.

Trần Tang vội vàng xen vào nói :

- Nguyệt Nhi vốn là trời sinh lệ chất, còn cần phải trang điểm sao ? bất kể đi đến nơi nào, khẳng định Nguyệt Nhi của chúng ta cũng là tiêu điểm.

Âu Dương Nguyệt Nhi cười cười với hắn liền không nói gì, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người Mười Một, Động tác của Âu Dương Nguyệt Nhi đã sớm khiến tất cả mọi người chú ý, mặc dù rất nghi ngờ nhưng cũng không có mở miệng hỏi, chỉ có Trần Tang mỗi lần nhìn về phía Mười Một, mơ hồ giữa ánh mắt cũng đều mang theo một tia âm vụ.

Mà sau khi Mười Một nhìn thấy mọi người, ngoại trừ một câu đã nói với Âu Dương Lâm, ngoài ra cũng không hề mở miệng nữa, phảng phất như hắn không thuộc về cái quần thể này.

Có lẽ hắn thật sự không thuộc về nơi này….

Quyển 2: Song Trùng Nhiệm Vụ

Chương 72 : Vong Linh khiêu chiến

Dịch: Chengsad

Biên dịch: Chengsad

Biên tập: Chengsad

Nguồn: tangthuvie

Tinh thần của Âu Dương Nguyệt Nhi hình như đã được khôi phục so với trước kia khá hơn rất nhiều, điều làm cho Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai vui mừng lẫn sợ hãi chính là đại minh tinh Âu Dương Nguyệt Nhi trước kia hình như đã biến mất, thay vào đó là một người gần gũi với mọi người, đối với mọi người mà nói thì đây là chuyện tốt, mặc dù không biết tại sao Âu Dương Nguyệt Nhi lại thay đổi nhanh chóng như vậy, mọi người đoán rằng rất có thể sự tình trải qua mấy ngày nay hẳnn là có liên quan đến Mười Một, bời vì mọi người đều phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi đặc biệt đối với Mười Một có vẻ thân mật, mặc dù Mười Một vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, bộ dáng như không quan tâm đến mọi chuyện nhưng nàng cũng không màng đến. Cũng may Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai không có hỏi tới, nếu Âu Dương Nguyệt Nhi không chịu nói thì bọn họ cũng chỉ có nhắm mắt ngậm miệng, bọn họ cũng không có dại dột đi hỏi Mười Một.

Người duy nhất mất hứng chỉ có Trần Tang, mấy ngày này Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra khỏi cửa bất kể là đi mỹ viện hay đi dạo chơi mua sắm, Mười Một cũng đều đi theo bên cạnh nàng, vốn chuyện này cũng không có gì là to lớn, nhưng lại khiến cho Trần Tang không được vừa mắt, Âu Dương Nguyệt Nhi mỗi lần mua quần áo đều hỏi trước Mười Một nhìn xem có được hay không, thấy Mười Một không có đáp nàng mới quay đầu đi hỏi Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai, về phần Trần Tang, Âu Dương Nguyệt Nhi hoàn toàn không có để ý đến hắn, càng không cần phải hỏi ý kiến hắn.

Đối với Mười Một, Trần Tang đã hận thấu xương, bất quá hắn có thể chịu được, mặc dù từ trong nước vừa điều một nhóm bảo vệ tới đây bảo vệ hắn, nghe nói trong đó có một bảo vệ rất có danh tiếng, nhưng hắn vẫn không dám làm đối thủ của Mười Một, thủ đoạn máu lạnh của Mười Một ngày đó khiến hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, cũng may là Trần Tang thông minh, nếu không Mười Một sẽ không quan tâm hắn là con của ai mà đã sớm cho hắn một đao giết đi rồi.

Thời gian biểu diễn ngày càng tới gần khiến thời gian của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng rất hạn hẹp, mỗi ngày ngoài đi mỹ viện, tập vũ đạo và luyện thanh thì ngay cả thời gian mua sắm cũng đều không có

Cùng lúc đó, mọi người cũng càng ngày càng lo lắng, thời gian biểu diễn càng ngày càng đến gần, chỉ cần biểu diễn xong Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ trở về Long quốc, ai cũng biết Vong Linh muốn ra tay đoan chắc chỉ có ở hai ngày này, giữa mọi người cũng chỉ có Mười Một không biểu hiện ra thần sắc lo lo lắng.

- Ca, Mười Một.

Âu Dương Nguyệt Nhi vừa mới luyện xong vũ đạo tắm rửa đi ra, mùi u hương thanh nhã kia ngoại trừ Mười Một và Âu Dương Lâm thì tất cả nam giới ở đây cũng đều bị ngẩn ngơ.

Âu Dương Lâm còn chưa có đứng dậy. Trần Tang vội vàng đi tới cười nói :

- Nguyệt Nhi, có mệt không?

Âu Dương Nguyệt Nhi cười nhạt nói :

- Ta không sao

Nói rồi liền chạy đến bên người Âu Dương Lâm kéo tay hắn nói :

- Ca, tối nay đưa muội đi dạo.

Khóe miệng của Âu Dương Lâm mấp máy vài cái nói :

- Đi dạo? sao thế? Không được vui sao ? để Mười Một thay ta đi là được rồi

Trần Tang hấp tấp nói :

- Có thể chứ? Chỉ cần Nguyệt Nhi muốn đi đến chỗ nào, núi đao biển lửa ta cũng đi cùng muội.

Âu Dương Nguyệt Nhi cười cười với hắn, ai cũng đều có thể nhìn ra là nàng đang cười hời hợt, chỉ có Trần Tang lại lô ra bộ dáng hí hửng tự sướng.

Âu Dương Nguyệt Nhi kéo Âu Dương Lâm nói :

- Đi thôi Muội đói bụng rồi, trước tiên đưa muội đi ăn cái gì đã.

Âu Dương Lâm cười khổ bị nàng lôi đi, Mười Một và Diệp Tử Mai cùng đám bảo vệ cũng theo sát phía sau

Trần Tang lần này ngoại lệ không có đi sát theo bên người Âu Dương Nguyệt Nhi, mà là đi sau đám người Mười Một một khoảng cách

- Thiếu gia…..

Trần Tang phát tay ý như bảo tên bảo vệ kia không nên nói chuyện, mục quang âm hiểm nhìn chằm chằm Âu Dương Nguyệt Nhi, nghiến răng thấp giọng nói:

- Mẹ kiếp! nếu không cố kỵ thân phận của cha của cô ta, lão tử đã sớm thịt nàng rồi

- Thiếu gia, có phải người muốn….?

Trần Tang lắc đầu nói :

- Không cần, yên tâm , sau khi trở về nước nàng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

Mười Một đi ở phía trước có chút nghiêng đầu qua, ánh mắt liếc sang bên này. Trần Tang lại càng hoảng sợ lập tức không dám nói nữa, sau khi Mười Một thu hồi ánh mắt trở lại, Trần Tang mới cắn chặt hàm răng hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Mười Một

Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Lâm cùng Diệp Tử Mai đi trước cười nói vui vẻ, đột nhiên lúc này Mười Một cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, lập tức phi thân nhào tới, ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa có phản ứng lăn tròn trên mặt đất.

- Phanh!

Một viên tử đạn xuyên thủng cửa kính từ xa bắn tới.

Âu Dương Lâm và đám bảo vệ lập tức có phản ứng, tất cả ngồi xổm xuống. Âu Dương Lâm nhìn Mười Một bằng ánh mắt cảm kích, vừa rồi nếu không phải có Mười Một vồ lấy Âu Dương Nguyệt Nhi va vào hắn, thì lúc này viên tử đạn kia đã bắn trúng hắn.

Đám bảo vệ nhô lên nửa cái đầu, đưa con mắt nhìn xuống dưới của sổ tìm kiếm dấu vết của hung thủ, trong đó chỉ có một người bảo vệ tên là Dịệt, hắn đưa con mắt chin chăm chăm về phía Mười Một, lộ ra vẻ mặt thâm tư.

Một lát sau Mười Một đứng lên nói :

- Hắn đi rồi.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đối với dự cảm của Mười Một cũng càng them bội phục, Mười Một đưa mắt nhìn Diệt, bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt lãnh đạm, một ánh mắt rực lửa.

Trần Tang từ khi nghe thấy tiếng súng thì bò trên mặt đất kêu to, lúc này mới đứng dậy chạy đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi biểu hiện ra vẻ mặt quan tâm

Âu Dương Nguyệt Nhi tuy ngoài miệng vẫn nói chuyện với mọi người, nhưng con mắt vẫn nhìn lên Mười Một

Tiếp xúc với Mười Một càng lâu, nàng lại càng không hiểu hắn.rốt cục Mười Một là cái dạng người gì? Ban đầu nàng tưởng rằng nhìn Mười Một không phải là một người bảo vệ, máu lạnh lại tàn khốc. nhưng sau đó nàng lại phát hiện Mười Một cũng không phải là người như thế, ít nhất hắn đối với nàng thủy chung không rời, bất kể có chuyện gì Mười Một cũng đều rất tỉnh táo, cho dù kề sát với nguy hiểm, hắn vẫn rất bình tĩnh và tìm cách giải quyết, Trần Tang so với Mười Một thì càng khập khiễng, ít nhất Mười Một không giống hắn, gặp phải chuyện nhỏ gì là hô to kêu gào lên như vậy. Trong nhận thức của nàng, hình như không có gì làm Mười Một sợ hãi, ngay cả mấy bộ xương khô hắn cũng trực tiếp dùng tay quẳng đi. Mười Một rất côc độc, hắn rất thích yên lặng ngồi yên một chỗ, cũng không thích nói nhiều với mọi người, một khi hắn tự mình nhận định sự việc. bất kể người khác phản đối như thế nào, hắn cũng đều làm theo ý của mình, giống như cái mông trúng độc của nàng……Mười Một cũng rất thông minh, thường thường tài năng được biểu lộ khi tìm biện pháp sinh tồn lúc nguy cấp.

Nhưng tiếp xúc với Mười Một càng lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi lại càng tin rằng đây không phải là con người thật của Mười Một, thậm chí nàng có một loại cảm giác, Mười Một đem chôn vùi bản thân mình rất sâu rất sâu, sâu đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng bới không ra

Mười Một giống như một đám sương mù, càng muốn đến gần hắn lại càng không thấy rõ, cuối cũng ngay cả bản thân mình cũng bị lạc đường, tìm không ra phương hướng.

- Nguyệt Nhi! Muội không sao chứ ?”

Âu Dương Lâm đánh thức nàng bừng tỉnh từ mớ tư tưởng hỗn loạn.

Âu Dương Nguyệt Nhi bối rối lắc đầu cười nói :

- Có Mười Một ở bên, Muội không sao.

Âu Dương Lâm liếc mắt nhìn Mười Một gật đầu nói :

- Muội không việc gì là ta an tâm, trước tiên chúng ta đi về.

- Được

Lần ám sát này chỉ là một màn kịch, chỉ có Mười Một mới biết được đây là Vong Linh khiêu chiến với hắn, sau này là những ngày không tươi đẹp.

Mọi người cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt là Âu Dương Lâm, bọn họ đều biết là gan của Âu Dương Nguyệt Nhi rất nhỏ, một khi đã bị dọa hoảng sợ là dễ dàng khóc, nhưng lúc này bất ngờ chưa hề thấy nàng khóc, cũng không có biểu hiện hoảng sợ.

Mặc kệ chuyển biến của Âu Dương Nguyệt Nhi là tốt hay xấu, ít nhất thì Âu Dương Lâm vui mừng vì muội muội của mình rốt cục đã trưởng thành, không giống như tiểu nha đầu trước đâu cả ngày nhõng nhẽo theo hắn khóc lóc.

Có lẽ hết thảy mọi công lao này đều do Mười Một, ánh mắt của Âu Dương Lâm đã sớm nhìn ra thay đổi của muội muội đối với Mười Một, nhưng hắn biết hai người bọn họ không thể nào có kết quả.

Không chỉ có áp lực từ gia đình và trưởng bối, áp lực lớn nhất chính là Mười Một…..

Mười Một giống như một đám sương, vĩnh viễn không nhìn thấy, không thể chạm vào.


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status