Nhân Gian Băng Khí

Chương 806: Đánh ra Băng Cốc(thượng, ha)

/967


"Ầm" cửa phòng bị đá văng ra, bốn gã đàn ông Thái Lan đồng thời lao vào, mỗi người đều cầm trong tay một khẩu súng lục giảm thanh, vừa lao vào đã giương súng bắn bừa. Tiếng tạch, chíu không ngừng vang lên, gương và đèn vỡ nát.

Có điều tiếng súng cũng nhanh chóng dừng lại bởi vì bọn họ phát hiện trong phòng vốn chẳng có ai. Bốn người nhìn nhau, người đâu rồi? Khi bốn người này đang sững sờ thì một khẩu súng lục giảm thanh thò ra từ phía sau cửa, Mười Một bắn bốn phát liên tiếp mà không cần ngắm, mỗi lần tiếng 'tạch' vang lên thì đều có một kẻ đầu tóe máu sau đó gục xuống.

Lúc này hai người đứng ở bên ngoài đã phát hiện ra Mười Một đang nấp sau cửa. Khi Mười Một bắn viên đạn thứ tư, hai người cũng đồng thời giơ súng lên, cầm M4A1 có gắn giảm thanh nhả đạn về phía cánh cửa. Có điều Mười Một đã nhanh chân vọt ra, những viên đạn kia không thể bắn trúng hắn mà chỉ có thể bắn nát cánh cửa kia.

Mười Một tránh đạn sau đó bắn về phía ngoài cửa một phát, hắn cũng chỉ có đủ thời gian để bắn một phát. Tiếng súng vang lên, mi tâm của một trong hai gã liền tóe máu, đầu hơi ngửa về phía sau sau đó ngã gục xuống. Nhưng người còn lại cũng không vì vậy mà sợ hãi, hắn chỉ hơi kinh ngạc tốc độ phản ứng của Mười Một sau đó nhanh chóng có phản ứng, không, thèm nhìn gã đồng bọn đã chết một lần nào, vừa nhả đạn vừa lao vào trong phòng.

Mười Một lao ra từ sau cửa, sau đó nổ súng chỉ trong chớp mắt, hai chân vừa chạm đất hắn liền lăn một vòng tới gần chân giường, mũi chân hất túi du lịch về phía cửa sổ, sau đó đá cả túi du lịch của Thiên Táng ra ngoài.

Tiếng thủy tinh vỡ 'loảng xoảng' vang lên, hai túi du lịch và mảnh thủy tinh vỡ đều rơi xuống dưới. Mười Một cũng lao theo túi du lịch, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Đây chỉ là tầng hai, với thân thể như của Mười Một thì chỉ cần hơi chùng chân khi rơi xuống đất là có thể triệt tiêu được lực khi nhảy từ trên cao xuống.

Hai chân vừa mới chạm đất Mười Một liền vung tay bắn vào cửa sổ mình mới nhảy ra mà không cần quay đầu nhìn. "Tạch", ánh lửa đầu nòng lóe lên, gã đàn ông kia vừa mới đuổi đến cửa sổ, chưa kịp phản ứng gì đã ngã vật ra đất, ở mi tâm của có một cái lỗ, máu tuôn ào ạt.

Mười Một không thu súng ngay mà lại giương súng về phía bên phải. Ở bên phải hắn có một người dường như là nhân viên vệ sinh của khách sạn đang giặt một đống ga trải giường cao như núi. Từ lúc Mười Một phá cửa sổ lao ra thì nàng liền sững sờ nhìn hắn rơi xuống mắt đất, mãi đến tận khi tận mắt thấy Mười Một nổ súng giết người nàng mới có phản ứng, lộ ra vẻ sợ hãi, há to mồm muốn thét lên theo bản năng. Đúng lúc này, khẩu súng trong tay Mười Một lại nhả đạn, một viên đạn găm thẳng vào đầu nhân viên vệ sính này, thân thể nàng run lên, ngã ngửa lên đống ga trải giường ở phía sau, máu tươi chảy ra từ trán nhanh chóng nhuốm đỏ đống ga trải giường.

Mười Một giết thêm một người nhưng vẫn chưa thu súng ngay, hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ một căn phòng ở tầng bốn. Ở sau cửa sổ tầng bốn, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi hơi hé miệng, nhìn hắn với vẻ giật mình. Khi Mười Một nhìn lên, nó bỗng run rẩy, xoay người định bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, kính cửa sổ bỗng vỡ ra, một viên đạn xuyên qua cửa kính, găm thẳng vào thái dương của bé trai, máu tươi phụt ra, bắn lên cửa sổ đang có một lỗ đạn, tạo thành một lớp máu mỏng. Mà đứa bé trai này ngã sấp xuống mặt đất, không thấy cử động gì nữa.

Giết hai người vô tội cũng chẳng là gì với Mười Một, với người như bọn hắn giết người cũng như ăm cơm vậy, lẽ nào ngươi sẽ đau lòng vì một con cá ngươi đã ăn? Người không phải là cá, thế nhưng với Mười Một thì mạng người có khi còn chẳng bằng một con cá.

Xác nhận không còn ai nhìn thấy hắn xong, Mười Một mới lạnh lùng xách túi du lịch đi, vừa đi vừa nói: "Walker, đến chỗ ta ngay."

Cùng lúc đó, trong một con hẻm cách khách sạn khá xa. Trong ngõ hẻm này có tám cái xác đang nằm ngổn ngang, tám người này chết rất thảm, ba người dường như bị kẻ khác dùng vật sắc cắt đứt cổ, đầu chỉ còn gắn với thân bằng một chút xương và da. Thế nhưng nếu pháp y kiểm nghiệm thì sẽ phát hiện ba người này không phải bị vật sắc cắt cổ mà vết thương được gây ra bởi móng của loài động vật nào đó. Có thể cắt cổ người ta bằng móng vuốt, rốt cuộc là loại quái vật gì?

Ngoài ba người này ra thì cách chết của năm người kia rất khác nhau, ít thảm nhất là bị vặn gãy cổ. Nhưng ở lồng ngực mỗi cái xác đều có một lỗ hổng, trong cơ thể không còn trái tim. Máu tươi thấm đẫm mặt đất và bức tường, máu phun ra từ lồng ngực những người này ra, vết máu dài nhất dài đến tám, chín mét. Hơn nữa máu vẫn chưa khô, máu ở trên tường vẫn đang chầm chậm chảy xuống.

Trên một cái xác, Tiểu Bạch đang chổng mông, đầu chúi vào lồng ngực cái xác, sau đó nó lôi trái tim ra, ăn ngon lành. Ăn xông nó thè lưỡi liếm liếm môi, lộ ra vẻ thòm thèm. Có điều ngoài Thiên Táng và Walker thì nơi này chẳng còn trái tim nào nữa. Nó buồn bực lắc đầu, oán hận nhìn Thiên Táng và Walker, trách sao bọn họ không dẫn thêm vài người đến đây, sau đó Tiểu Bạch rung người, máu đang dính trên lông nó bắn hết ra ngoài.

Thiên Táng há hốc miệng hồi lâu vẫn không khép lại, hai mắt lồi ra, nhìn Tiểu Bạch ''đáng yêu'' như đang nhìn quái vật.

Mẹ ơi, con vật nhỏ này vẫn là người sao? Không đúng, vẫn là chó sao? Tổng cộng có tám người chặn đường, Thiên Táng giải quyết hai người, Walker giải quyết một người, còn lại năm người đều bị một người, không đúng, một con chó tiêu diệt. Làm sao tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh như Thiên Táng có thể chấp nhận nổi chuyện này?

Chó giết người cũng không có gì lạ, nhưng con vật nhỏ này giết người xong còn móc tim ăn, thảo nào ở cùng con chó này lâu như vậy mà chẳng thấy nó ăn gì, đến hôm nay Thiên Táng mới biết thì ra nó chỉ thích ăn tim.

Thấy Tiểu Bạch trừng mình, Thiên Táng run cả người, ngay cả cái miệng đang há hốc cũng ngậm lại theo bản năng, đồng thời hắn cũng quyết định sau này tuyệt đối không động đến con chó này. Thiên Táng nghĩ đôi móng đáng sợ của nó, cào một cái đã dễ dàng cắt đứt xương sườn của những người kia. Sau đó hắn lại liên tưởng đến vết móng chi chít trên người mình, lần đầu tiên Thiên Táng cảm thấy con chó này vẫn có chút nhân tính, không đúng, là cẩu tính, ít ra nó còn thương hương tiếc ngọc hạ thủ lưu tình với hắn.

Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên mặt, huých nhẹ Walker, nhỏ giọng hỏi: "Nó thực sự là một con chó sao?"

Walker chép miệng, không trả lời, thực ra ngay cả hắn đến giờ cũng không biết Tiểu Bạch rốt cuộc là cái thứ gì, hắn chỉ biết là nó rất ghê gớm, trong cả trụ sở từ tiến sỹ điên nó không dám trêu chọc và Hoàng Hậu có thể đánh ngang tay với nó ra thì những người khác gặp phải nó chỉ có thể bị bắt nạt. Khi Mười Một yêu cầu đưa Tiểu Bạch đến chỗ hắn, ngay cả đám Hạ Tuyết Nhi cũng mở một bữa tiệc để đưa tiễn, trong bữa tiệc các cô gái vui mừng đến phát khóc, Goethe và Jim còn nổ súng ăn mừng việc Tiểu Bạch ra ngoài. Khi Hoàng Hậu lái ca nô đưa Walker và Tiểu Bạch đi, bọn họ còn lưu luyến đứng ở bến tàu, vẫy mạnh tay, gào to: "Đừng có trở về nữa..."

Thấy Walker không trả lời, Thiên Táng lại hỏi: "Con chó này luôn ghê gớm như vậy sao?"

Walker gật đầu "ừ" một tiếng, hắn đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc vì những chuyện như thế này.

"Má nó, sao không nói sớm." Thiên Táng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Nói sớm thì lão tử đã không dám động đến con chó này."

Mà con chó hắn đang nhắc đến cũng đã nhảy xuống cái xác mà nó vừa móc tim, vênh mặt kiêu ngạo, khệnh khạng bước tới. Thiên Táng hơi lùi về phía sau một chút, đẩy Walker lên phía trước. Hắn đã nhận ra việc bị con chó nhìn như vô hại này đến gần đáng sợ đến mức nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Mười Một vang lên từ tai nghe da người của Walker : "Walker, đến chỗ ta ngay."

Walker không trả lời ngay mà lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện, sau đó nói vào điện thoại: "Lão đại, chúng ta gặp chút phiền phức..."

Walker gác máy, nói với Thiên Táng: "Lão đại cũng gặp chuyện, hắn bảo chúng ta đến chỗ hắn ngay."

"Đi thôi, đi thôi." Thiên Táng phất tay, lùi lại vài bước nữa theo bản năng, duy trì khoảng cách với Tiểu Bạch. Lúc này hắn chẳng còn tâm trí đâu mà xem gay, hơn nữa mình và Mười Một đồng thời gặp chuyện, cho dù Thiên Táng không quá thông minh thì cũng đoán được đây không phải là trùng hợp.

Hai người chạy ra khỏi ngõ, Mười Một đã đỗ xe chờ ở bên ngoài ngõ hẻm, chiếc xe này hắn trộm ở gần khách sạn. Thiên Táng và Walker chạy ra ngõ hẻm, không lên xe ngay mà nấp một bên quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai quan sát họ mới nhanh chóng chạy đến mở cửa xe chui vào. Không phải bọn họ có tật giật mình mà là quần áo của họ bị dính máu phun ra khi Tiểu Bạch móc tim, tuy dính không nhiều nhưng cũng đủ làm cho người khác chú ý.

Hai người lần lượt ngồi vào trong xe sau đó nhanh chóng thay quần áo, Tiểu Bạch thì nhảy lên đùi Mười Một, cọ cọ. Dáng vẻ ngoan ngoãn này làm cho người ta khó mà tin rằng con vật nhỏ nhìn như vô hại này vừa giết chết năm người.

Có điều dường như Mười Một không thích Tiểu Bạch lại gần mình, hắn túm lông nó ném sang ghế lái phụ sau đó lái xe đi. Tiểu Bạch buồn bực kêu nhỏ một tiếng, nằm vật ra ra vẻ oan ức, nhìn Mười Một với vẻ đáng thương.

Walker vừa cởi quần áo vừa nói: "Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chiang Rai."

Thiên Táng ngây ra: "Đi bằng ô tô?"

"Chỉ có thể đi bằng ô tô."

Thiên Táng nhíu mày hỏi: "Vậy chỗ A Tra thì sao?"

Mười Một bình thản nói: "Có lẽ hắn đã gặp chuyện."

"Sở Nguyên." Mười Một vừa đón Walker và Thiên Táng thì giọng nói của Cuồng Triều vang lên trong tai Mười Một và Walker: "Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"

Mười Một nói ngay không cần suy nghĩ: "Xấu."

Để tiện giữ liên lạc với Cuồng Triều mà không làm lộ sự tồn tại của tai nghe da người cho Thiên Táng biết, Mười Một đã sớm giả vờ đeo một cái tai nghe lên tai.

Cuồng Triều nói: "Tin xấu là các ngươi bị truy nã, bây giờ cảnh sát Băng Cốc đã vây kín khách sạn các ngươi vừa trọ."

Mười Một bình thản hỏi: "Ngõa Khả?"

"Hẳn là hắn, chỉ có hắn mới có thể huy động cả xã hội đen và lực lượng của chính phủ Thái Lan." Cuồng Triều ngừng một chút sau đó nói: "Có điều ta vừa tra được, cảnh sát Băng Cốc đã sớm rình ở gần đó. Mấy người kia vừa ra tay được một lúc thì họ đã vọt thẳng vào khách sạn, không lâu sau đã phát lệnh truy nã, buộc tội ngươi là phần từ khủng bố. Phải rồi, tấm ảnh trên lệnh truy nã ngươi chính là tấm ảnh mà lần trước Từ Khiêm dùng."

Mười Một gật đầu, bình thản nói: "Có người bán đứng chúng ta."

"Ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi đoán là ai?"

Mười Một liếc Thiên Táng qua kính chiếu hậu, thản nhiên nói: "Không có hứng thú biết." Hắn ngừng một chút sau đó lại hỏi: "Tin tức tốt là gì?"

"Tin tốt là có tin từ Âu Dương Bác, cách đây không lâu đám Trương Chấn đã đến đảo Phuket. Hơn nữa đã đặt vé máy bay từ Phuket đi Chiang Rai."

"Thời gian?"

"Năm tiếng nữa là cất cánh."

Mười Một trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói: "Ngươi có thể làm cho máy bay cất cánh muộn hơn không?"

"Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Cuồng Triều cười khổ, nhưng vẫn nói: "Ta có thể thả virus vào hệ thống của họ, có lẽ có thể làm chậm được nửa ngày, cụ thể bao lâu thì khó mà nói chính xác. Có điều ta cần Long Uy phối hợp, nếu không thì ta cũng không nắm chắc chút nào."

"Ngươi liên lạc với hắn đi."

"Được."

Gần mười phút sau, sân bay đảo Phuket ở Thái Lan.

Rất nhiều người ngồi trong sảnh chờ đến giờ bay của mình, đúng lúc này, màn hình hiện thì thời gian các chuyến bay cất cánh đột nhiên nhảy loạn lên, nhất thời sân bay trở nên vô cùng hỗn loạn.

Mặt khác, trong một "gian phòng nhỏ" ở Trung Quốc, mười ngón tay của Cuồng Triều lạch cạch gõ bàn phím, tiếng tích tích vang lên không dứt. Cuồng Triều gõ phím, trên màn ảnh nhanh chóng hiện lên những dòng số hiệu, chúng chuyển động rất nhanh.

Lúc này, giọng nói của Long Uy vang lên trong tai nghe của Cuồng Triều: "Lui."

Cuồng Triều lắc đầu, không hề dừng tay, nói: "Nửa phút."

Long Uy trầm mặc chốc lát sau đó nói: "Chỉ có nửa phút."

"Được." Cuồng Triều gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, những ngón tay vẫn chuyển động không ngừng, ra lệnh: "Nhược Từ, Jim, các ngươi giúp Long Uy. Hạ Tuyết Nhi, các ngươi mở đường cho ta."

Toàn bộ hacker của Hắc Ám Thập Tự đều tạm thời bỏ dở công việc của mình, dốc sức giúp Cuồng Triều và Long Uy. Có câu xây thì khó, phá thì dễ, hệ thống sân bay bị một nhóm hacker đẳng cấp tấn công, gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Những máy bay đã bay đến trên bầu trời đảo Phuket không thể hạ cánh, đành phải chuyển sang hạ cánh ở một sân bay khác.

Phòng điều khiểu không lưu của sân bay đảo Phuket loạn hết cả lên, bị hacker tấn công khi chưa có chuẩn bị gì, có người nói hôm đó người đứng đầu của sân bay đã đập nát mọi đồ đạc trong phòng mình. Mà hết thảy những chuyện này chỉ là để làm chậm thời gian cất cánh của một chuyến bay.

Nửa phút sau, Cuồng Triều truyền những con virus cuối cùng đi, hét lên: "Lui."

Tất cả các hacker đều lợi dụng các server phụ trên khắp thế giới để rút lui, Long Uy ở lại cuối cùng, ngăn cản đối phương truy tung. Hacker xếp thứ hai trên bảng truy nã của FBI, Long Uy được xưng là tường đồng vách sắt Long Uy cũng không phải chỉ là hư danh, sau khi tất cả mọi người an toàn rút lui hắn mới rút, tránh được sự đuổi bắt của cảnh sát mạng, ung dung chạy thoát.

Cuồng Triều lau mồ hôi trên thái dương, thở một hơi thật dài, lâu rồi hắn không làm chuyện gì kích thích như thế này.

Trong mười phút này, đám Mười Một đã gặp phiền phức lớn.

"Ó e ò e..." Còi xe cảnh sát vang vọng cả con đường, năm chiếc xe cảnh sát bám sát xe của Mười Một. Trong lúc bọn họ chạy trốn, xe cảnh sát đuổi ở phía sau càng lúc càng nhiều.

Cảnh sát Băng Cốc hành động quá nhanh, vượt qua sự đoán trước của tất cả mọi người. Điều này phải kể công của cục trưởng cục cảnh sát Băng Cốc và sự hợp tác chặt chẽ giữa cảnh sát địa phương và xã hội đen, mà người đứng sau tất cả những chuyện này là Ngõa Khả.

Trước khi đám xã hội đen hành động, Ngõa Khả và vị cục trưởng kia đã dự phòng trước, phái ra rất nhiều cảnh sát phong tỏa khu vực này. Mà sự thực đã chứng minh, hành động này của cảnh sát cũng không phải là thừa, mấy tên xã hội đen kia bị Mười Một tiêu diệt một cách dễ dàng, thực ra Ngõa Khả cũng chẳng đặt hi vọng vào bọn họ, cái hắn cần chính là gán tội cho Mười Một. Nếu cho cảnh sát hành động ngay từ đầu, cùng lắm cũng chỉ có thể buộc tội hắn nhập cư trái phép sau đó trả về nước. Thế nhưng nếu hắn giết người ở Thái Lan thì khác, hắn sẽ trở thành phần tử khủng bố nguy hiểm, cảnh sát có quyền đuổi giết, đó mới thực sự là trò hay.

Vì đã sắp xếp từ trước nên cảnh sát Băng Cốc hành động rất nhanh, từ lúc bao vây khách sạn đến khi phát hiện Mười Một trộm xe chạy trốn sau đó tìm ra bọn họ cũng chỉ mất ba, bốn phút. Chuyện này phải kể công cho sự hợp tác thân mật giữa xã hội đen và lực lượng chính quyền, ở gần sân bay, dù bọn Mười Một có chạy đến chỗ nào thì cũng có vô số con mắt theo dõi bọn họ.

Giờ phút này, trên đường phố ở Băng Cốc đang diễn ra cảnh cảnh cướp truy đuổi y như trong phim, bất hạnh là đám Mười Một lại là cướp. Nhóm "cướp" này chạy lung tung khắp Băng Cốc nhưng không thể chạy thoát, bởi vì tất cả các con đường đều đã bị cảnh sát phong tỏa. May mà Thái Lan nổi tiếng là lắm xe, người dân lại thích lái nhanh, đặc biệt là xe gắn máy chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại có chiếc lao ra ngáng đường cảnh sát, tuy cảnh sát không bị mất dấu nhưng cũng đừng mong có thể nhanh chóng đuổi kịp đám Mười Một.

Thế nhưng Mười Một lại không phải ngần ngại gì, nếu xe ô tô chặn ở trước mặt thì hắn mới tránh, không tránh không được, chiếc xe hắn trộm này giống như thiếc vậy, va chạm một cái là biến dạng. Nếu có xe máy chắn phía trước thì hắn chẳng thèm tránh mà lao thẳng vào. Cũng chẳng có cách nào, Thái Lan quá nhiều xe gắn máy, nếu như thấy ai cũng giảm tốc độ hoặc né tránh thì bọn họ sao có thể chạy trốn. Cũng bởi vậy, trong ngày này số vụ tai nạn giao thông ở Băng Cốc đã đạt đến số một trong lịch sử Thái Lan. Hơn nữa kỷ lục sau đó được giữ vững đến hơn trăm năm, chưa từng bị phá vỡ.

Mười Một bỏ rơi đám xe cảnh sát phía sau một đoạn khá xa, hắn đi vào một con đường nhưng nhanh chóng phát hiện con đường này cũng đã bị chặn. Rất nhiều xe cảnh sát chắn ngang đường, phía trước những chiếc xe cảnh sát đó thì rải đinh. Nếu như Mười Một lao đến thì sẽ bị lật xe, sau đó thì xe hỏng người chết.

"Két.." Chiếc xe Mười Một đang lái đột nhiên quay chín mươi độ, trượt về phía trước thêm mấy mét, bốn lốp xe đều bốc khói. Sau đó, chiếc xe này vọt thẳng vào đường nhỏ ở ven đường lớn, nghênh ngang chạy trốn, làm cho người đi đường sợ hãi, náo loạn.

Những chiếc xe cảnh sát vẫn tiếp tục đuổi theo, từng chiếc một hú còi chạy vào. Mà đám cảnh sát chặn đường cũng nhanh chóng thu đinh, để lại vài người tiếp tục chặn đường sau đó cũng lái xe đuổi theo.

"Đoàng" Trong chiếc xe của Mười Một bỗng vang lên tiếng súng, kính trước của chiếc xe cảnh sát đuổi ngay sau họ bị máu nhuộm đỏ. Chiếc xe cảnh sát chệch hướng, lao ra khỏi con đường, đến tận khi va phải một bức tường mới dừng lại.

Những cảnh sát đang đuổi ở phía sau giật cả mình, bởi vì trước đó họ sợ ngộ thương người đi đường nên hai bên không hề nổ súng. Thế nhưng không ngờ đám '''cướp" hung ác này lại chó cùng rứt giậu nổ súng trước. Có điều những cảnh sát này cũng không chùn bước vì đối phương nổ súng mà chiếc này nối tiếp chiếc kia đuổi ở phía sau.

"Đoàng" Tiếng súng thứ hai vang lên, lại có một xe cảnh sát mất lái chệch ra khỏi đường.

"Thế này không ổn, trừ khi giết sạch cảnh sát ở Băng Cốc không thì bọn họ sẽ không ngừng đuổi theo." Trong xe, Thiên Táng lên tiếng, hắn cầm súng ngắm, súng gác lên trên khung cửa kính sau đã bị hắn đập vỡ.

"Bắn vào bình xăng của họ." Walker nói, hắn cũng cầm một khẩu súng tự động, nhằm vào những xe cảnh sát ở phía sau.

Thiên Táng lắc đầu nói: "Không thể, ở góc độ này không thể bắn trúng bình xăng."

Walker lại hỏi: "Bắn vào lốp xe thì sao?"

Thiên Táng trợn tròn mắt: "Bắn vào lốp xe thì được tích sự gì, chỉ có cách làm nổ tung chiếc xe đầu để chặn những chiếc xe phía sau. Nếu không thì dù có thủng lốp bọn họ chỉ cần tránh đường, những chiếc xe ở phía sau vẫn có thể tiếp tục đuổi."

Walker nghe vậy vội vàng cúi người móc từ trong túi du lịch ra hai quả lựu đạn, quơ quơ trước mặt Thiên Táng, hỏi: "Cái này thì sao?"

Thiên Táng nhếch miệng cười: "Không oorn lắm?" Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn cầm lấy mấy quả lựu đạn, tút chốt an toàn sau đó ném ra ngoài. Còn việc có ngộ thương những người đứng xem ở hai bên đường hay không thì hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm.

Lựu đạn lăn xuống gầm chiếc xe cảnh sát chạy đầu tiên, người cảnh sát đang lái xe thấy bọn họ ném lựu đạn thì vội vàng bẻ lái để né tránh, nhưng tiếc là đã chậm mất rồi.

"Ầm" Lựu đạn nổ tung dưới gầm xe, chiếc xe cảnh sát này văng lên gần nửa mắt sau đó rơi mạnh xuống, cháy phừng phừng. Không biết những cảnh sát trong xe bị ngất hay là bị thương mà không chạy ra, ngọn lửa nhanh chóng lan đến bình xăng, lại một tiếng nổ vang lên. Mảnh kim loại và thủy tinh vụn bắn tung tóe khắp nơi, những người đứng xem ở hai bên đường bị những mảnh nhỏ này văng trúng, ngã gục trong vũng máu.

Thế nhưng những chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng không vì vậy mà dừng lại, ngoài mấy chiếc đi đầu mất tay lái lao ra khỏi đường, những chiếc xe phía sau húc văng chiếc xe vừa bị nổ, tiếp tục đuổi theo một cách điên cuồng.

Thiên Táng bĩu môi, gặp phải một đám bám dính như sam như vậy, thật là đau đầu.


/967

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status