Trên lầu ba ở Nguyệt vương phủ, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ sớm đã có mặt, ước chừng sớm hơn mười phút. Nhưng Ô Giang và Miêu Miêu đã ngồi sẵn bên trong gọi món ăn. Miêu Miêu đứng lên đón các cô tiến vào, cười mở miệng nói: “Mình cùng Ô Giang đang gọi món ăn, là mấy món trước kia chúng ta thích ăn, các cậu đến nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không?”
Đầu tiên Đa Ninh đưa quà tặng, Miêu Miêu nhận lấy, vòng vo thay đổi giọng điệu nói: “Thật ra mình không tin thứ này, nhưng mà Đa Ninh à, vẫn cám ơn cậu nhé.”
“Đây là do Cố học trưởng đưa. . . Mình nghĩ mọi người trong ký túc xá chúng ta đều có.” Đa Ninh giải thích nói, thật ra cô muốn đưa Miêu Miêu một chuỗi, là vì cô nhớ rõ thời điểm học đại học, Miêu Miêu muốn có một chuỗi phật châu bằng gỗ hoa lê chính tông.
Chẳng lẽ qua năm năm, Miêu Miêu đã thay đổi tín ngưỡng sao. . ? Trong lòng Đa Ninh nghĩ rối loạn.
“Cậu nói trong ký túc xá chúng ta đều có à?” Đột nhiên Miêu Miêu nở nụ cười, nhìn cô hỏi, “Cậu đã gặp qua lão đại rồi sao?”
Đa Ninh lập tức không có phản ứng: . . .”
“Hôm nay chúng ta đừng đề cập đến lão đại.” Nhan Nghệ giơ heo nhồi bông lên, khuôn mặt cũng tươi cười tiến đến nâng nó trước mặt Ô Giang: “Ô tổng, tặng cho đứa nhỏ sau này của anh cùng Miêu Miêu, chúc hai người nhanh chút sinh một chú heo con cục cưng nha.”
Ô Giang nâng mắt, bình tĩnh quét mắt nhìn con heo hồng Nhan Nghệ đưa đến.
Nhan Nghệ nói thêm một câu, tiếp tục cười ha ha: “Do Đa Ninh thiết kế, có phải rất đáng yêu hay không.”
Đa Ninh ở phía sau duỗi tay đánh nhẹ vào mông của Nhan Nghệ, đừng nên đề cao cô, chẳng lẽ còn không biết Ô Giang luôn khinh thường cô sao?
. . . Thật ra nếu không vì Miêu Miêu, hôm nay cô cũng sẽ không qua đây cùng ăn cơm với Ô Giang.
Ngoài ý muốn, Ô Giang tiếp nhận heo nhồi bông của Nhan Nghệ đưa, còn cảm ơn cười nói: “Cám ơn. . . hai em.”
“Cám ơn nha.” Miêu Miêu cũng mở miệng, nhìn về phía cô cùng Nhan Nghệ nói, “Được rồi, dĩ nhiên bạn cùng phòng không giống người khác, còn quan tâm chúng ta có sinh cục cưng hay không, rất cảm ơn.”
“Miêu Miêu. . .” Ô Giang cúi đầu gọi Miêu Miêu.
“Ngượng ngùng.” Miêu Miêu chạm vào khóe mắt ẩm ướt của chính mình, giải thích nói, “Thật ngượng ngùng. . . Là mình thật sự thấy rất vui.”
Đa Ninh: . . .”
Nhan Nghệ: . . .”
Lừa quỷ à. . .
Không cần phải nói bữa cơm hôm nay, theo như mở màn đã không thấy vui vẻ gì. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cũng không biết Miêu Miêu và Ô Giang đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao nếu quan hệ hai người không hợp nhau, lại còn muốn mời các cô đi ăn cơm.
Còn chọn nhà hàng đắt tiền như vậy.
Tiệc chiêu đãi ngày hôm nay, Miêu Miêu nhường cho cô cùng Nhan Nghệ chọn lựa mấy món đồ ăn, vẻ mặt cũng chậm rãi khôi phục một chút tự nhiên, nhìn qua Ô Giang nói: “Gần đây Ô Giang nhà mình được lên chức, các cậu đừng tiết kiệm thay bọn mình đấy.”
Thật sự Miêu Miêu có phần không giống trước kia. Còn nhớ rõ năm cuối đại học Miêu Miêu cùng Ô Giang mời các cô gái ở ký túc xá ăn cơm, thế nhưng lời nói Miêu Miêu nói ra là: “Thủ hạ lưu tình, các cậu đừng chặt chém quá mức nhé.”
Đa Ninh yên lặng nhìn qua thực đơn, sau đó không biết xuống tay như thế nào.
Nhan Nghệ như là tìm được đề tài, hưng phấn nhìn Ô Giang nói: “Không được rồi, không được rồi, Ô tổng lại tăng giá trị rồi! Thật sự là thỏa mãn luồng tiềm lực nha.” Lại lập tức nhìn Miêu Miêu nói, “Luận ánh mắt, trong ký túc xá của chúng ta Miêu tỷ là người lợi hại nhất.”
“Mắt nhìn người tốt bao nhiêu cũng không bằng có mệnh tốt.” Miêu tỷ tiếp lời Nhan Nghệ, cố ý nói, “Mệnh số như Đa Ninh mới là tốt nhất.”
Lại bị điểm danh rồi, Đa Ninh hơi ngẩng đầu, thật sự có phần không hiểu, bởi vì không biết mệnh của bản thân tốt ở chỗ nào.
“Trong nhà có núi dựa vào, có bác là ông chủ của một công ty, tìm việc làm cũng không cần lo lắng. . . Kết quả không cần hợp tác với ai, trực tiếp lập nghiệp. Hiện nay người trẻ tuổi như chúng ta, có mấy ai dám lập nghiệp đâu.” Miêu Miêu nói xong, trên mặt mang theo tươi cười, phân tích xem mệnh của cô có chỗ nào tốt, “Sau đó còn phải nói đến cậu và Chu Diệu, từ nhỏ đến lớn là thanh mai trúc mã, hiện tại Chu Diệu còn đưa công ty ra thị trường, cổ phiếu cũng một đường tăng vọt. . .”
“Đúng rồi, Ninh Ninh, cậu và Chu Diệu kết hôn rồi, đúng không.” Miêu Miêu nói đến hơn nửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Đa Ninh nhìn lại Miêu Miêu, trong lòng xác định Miêu Miêu thật kì lạ, thậm chí có phần nhằm vào cô. Thế nhưng muốn cô nói như thế nào đây, đúng là bác của cô là ông chủ công ty lớn, nhưng liên quan gì tới
Đầu tiên Đa Ninh đưa quà tặng, Miêu Miêu nhận lấy, vòng vo thay đổi giọng điệu nói: “Thật ra mình không tin thứ này, nhưng mà Đa Ninh à, vẫn cám ơn cậu nhé.”
“Đây là do Cố học trưởng đưa. . . Mình nghĩ mọi người trong ký túc xá chúng ta đều có.” Đa Ninh giải thích nói, thật ra cô muốn đưa Miêu Miêu một chuỗi, là vì cô nhớ rõ thời điểm học đại học, Miêu Miêu muốn có một chuỗi phật châu bằng gỗ hoa lê chính tông.
Chẳng lẽ qua năm năm, Miêu Miêu đã thay đổi tín ngưỡng sao. . ? Trong lòng Đa Ninh nghĩ rối loạn.
“Cậu nói trong ký túc xá chúng ta đều có à?” Đột nhiên Miêu Miêu nở nụ cười, nhìn cô hỏi, “Cậu đã gặp qua lão đại rồi sao?”
Đa Ninh lập tức không có phản ứng: . . .”
“Hôm nay chúng ta đừng đề cập đến lão đại.” Nhan Nghệ giơ heo nhồi bông lên, khuôn mặt cũng tươi cười tiến đến nâng nó trước mặt Ô Giang: “Ô tổng, tặng cho đứa nhỏ sau này của anh cùng Miêu Miêu, chúc hai người nhanh chút sinh một chú heo con cục cưng nha.”
Ô Giang nâng mắt, bình tĩnh quét mắt nhìn con heo hồng Nhan Nghệ đưa đến.
Nhan Nghệ nói thêm một câu, tiếp tục cười ha ha: “Do Đa Ninh thiết kế, có phải rất đáng yêu hay không.”
Đa Ninh ở phía sau duỗi tay đánh nhẹ vào mông của Nhan Nghệ, đừng nên đề cao cô, chẳng lẽ còn không biết Ô Giang luôn khinh thường cô sao?
. . . Thật ra nếu không vì Miêu Miêu, hôm nay cô cũng sẽ không qua đây cùng ăn cơm với Ô Giang.
Ngoài ý muốn, Ô Giang tiếp nhận heo nhồi bông của Nhan Nghệ đưa, còn cảm ơn cười nói: “Cám ơn. . . hai em.”
“Cám ơn nha.” Miêu Miêu cũng mở miệng, nhìn về phía cô cùng Nhan Nghệ nói, “Được rồi, dĩ nhiên bạn cùng phòng không giống người khác, còn quan tâm chúng ta có sinh cục cưng hay không, rất cảm ơn.”
“Miêu Miêu. . .” Ô Giang cúi đầu gọi Miêu Miêu.
“Ngượng ngùng.” Miêu Miêu chạm vào khóe mắt ẩm ướt của chính mình, giải thích nói, “Thật ngượng ngùng. . . Là mình thật sự thấy rất vui.”
Đa Ninh: . . .”
Nhan Nghệ: . . .”
Lừa quỷ à. . .
Không cần phải nói bữa cơm hôm nay, theo như mở màn đã không thấy vui vẻ gì. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cũng không biết Miêu Miêu và Ô Giang đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao nếu quan hệ hai người không hợp nhau, lại còn muốn mời các cô đi ăn cơm.
Còn chọn nhà hàng đắt tiền như vậy.
Tiệc chiêu đãi ngày hôm nay, Miêu Miêu nhường cho cô cùng Nhan Nghệ chọn lựa mấy món đồ ăn, vẻ mặt cũng chậm rãi khôi phục một chút tự nhiên, nhìn qua Ô Giang nói: “Gần đây Ô Giang nhà mình được lên chức, các cậu đừng tiết kiệm thay bọn mình đấy.”
Thật sự Miêu Miêu có phần không giống trước kia. Còn nhớ rõ năm cuối đại học Miêu Miêu cùng Ô Giang mời các cô gái ở ký túc xá ăn cơm, thế nhưng lời nói Miêu Miêu nói ra là: “Thủ hạ lưu tình, các cậu đừng chặt chém quá mức nhé.”
Đa Ninh yên lặng nhìn qua thực đơn, sau đó không biết xuống tay như thế nào.
Nhan Nghệ như là tìm được đề tài, hưng phấn nhìn Ô Giang nói: “Không được rồi, không được rồi, Ô tổng lại tăng giá trị rồi! Thật sự là thỏa mãn luồng tiềm lực nha.” Lại lập tức nhìn Miêu Miêu nói, “Luận ánh mắt, trong ký túc xá của chúng ta Miêu tỷ là người lợi hại nhất.”
“Mắt nhìn người tốt bao nhiêu cũng không bằng có mệnh tốt.” Miêu tỷ tiếp lời Nhan Nghệ, cố ý nói, “Mệnh số như Đa Ninh mới là tốt nhất.”
Lại bị điểm danh rồi, Đa Ninh hơi ngẩng đầu, thật sự có phần không hiểu, bởi vì không biết mệnh của bản thân tốt ở chỗ nào.
“Trong nhà có núi dựa vào, có bác là ông chủ của một công ty, tìm việc làm cũng không cần lo lắng. . . Kết quả không cần hợp tác với ai, trực tiếp lập nghiệp. Hiện nay người trẻ tuổi như chúng ta, có mấy ai dám lập nghiệp đâu.” Miêu Miêu nói xong, trên mặt mang theo tươi cười, phân tích xem mệnh của cô có chỗ nào tốt, “Sau đó còn phải nói đến cậu và Chu Diệu, từ nhỏ đến lớn là thanh mai trúc mã, hiện tại Chu Diệu còn đưa công ty ra thị trường, cổ phiếu cũng một đường tăng vọt. . .”
“Đúng rồi, Ninh Ninh, cậu và Chu Diệu kết hôn rồi, đúng không.” Miêu Miêu nói đến hơn nửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Đa Ninh nhìn lại Miêu Miêu, trong lòng xác định Miêu Miêu thật kì lạ, thậm chí có phần nhằm vào cô. Thế nhưng muốn cô nói như thế nào đây, đúng là bác của cô là ông chủ công ty lớn, nhưng liên quan gì tới
/92
|