Editor: Mỹ Mạnh Mẽ (cảm ơn bạn tó và đồng bọn đã giúp mình làm chương này.)
Rất nhanh, Chu Diệu cũng hiểu được nguyên nhân Thiểm Thiểm che mặt, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, anh lại ngoắc ngoắc đôi môi, nói một câu tiếng anh với Thiểm Thiểm: Bé xinh đẹp... em có thể hôn gió anh không?
Bàn tay nhỏ bé của Thiểm Thiểm bụm mặt, che được hai mắt nhưng không che được lỗ tai, nghe được lời Chu Diệu nói, bé vui vẻ gật gật đầu, sau đó khờ dại buông tay nhỏ bé, bắt đầu bắn hôn gió với Chu Diệu: biubiubiu...
Đa Ninh:...
Được rồi, con hồ ly giảo hoạt Chu Diệu này nhất định có cách nhìn được mặt của Thiểm Thiểm. Sau đó, Chu Diệu nhìn thẳng vào camera, nghiêm túc quan sát Thiểm Thiểm, từ mũi đến mắt, từ mắt rồi đến miệng...
Em và Alice going giống nhau.” Chu Diệu nghiêng đầu, đột nhiên nói một câu.
Nhất thời Đa Ninh không nói gì, cúi đầu: “Alice xinh xắn hơn em nhiều.”
Chu Diệu không có nhận xét gì về lời này của cô.
Ngồi ghế phía sau, Nhan Đồng cũng nhìn mặt Alice, cười ha hả vuốt cằm nói: Không phải Em họ nhìn giống chị là rất bình thường sao, điều này chứng tỏ gen của mẹ Đa Ninh rất tốt.
Nghe Nhan Nghệ nói, Đa Ninh không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Chu Diệu cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì không có kiểu tự luyến này. Đa Ninh tiếp tục nhìn Thiểm Thiểm trong video, nói với Thiểm Thiểm: Alice, đây chính là anh Chu Diệu…”
Thiểm Thiểm mím mím môi nhỏ, bởi vì xấu hổ, không nói ra được.
Chu Diệu hỏi cô: Tiếng Trung Alice thế nào?
Khá tốt... Đa Ninh trả lời.
Sự thực, cũng không tốt lắm. Alice từ nhỏ sống trong môi trường song ngữ, hiện tại 4 tuổi rồi nhưng ngôn ngữ biểu đạt kém hơn nhiều so với các bạn cùng tuổi, nhưng mà vẫn có thể nghe hiểu cơ bản, chỉ là không biết diễn tả quá nhiều, thi thoảng mới nói được một câu đầy đủ.
Anh dùng tiếng Trung hỏi bé một chút. Chu Diệu nói, câu hỏi đầu tiên là câu phổ biến nhất: “Alice, năm nay em mấy tuổi?
Trong video, Thiểm Thiểm nghe Chu Diệu đặt câu hỏi, chớp mắt bắt đầu suy nghĩ, như là đang rơi vào trạng thái suy tư. Cùng một trạng thái rơi vào suy nghĩ còn có Đa Ninh bên ngoài, cô nhìn Thiểm Thiểm trong video, thật là nhớ lúc cụng đầu với bé.
Trải qua một phen suy nghĩ, Thiểm Thiểm giơ tay lên, ra dấu OK với Chu Diệu, cong cong ba đầu ngón tay nho nhỏ.
Đa Ninh nhịn không được, đập vào trán mình một cái.
Ba tuổi? Chu Diệu nói thay Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm gật đầu, dáng điệu rất nghiêm túc, cũng rất khẳng định.
...
Chu Diệu cũng không phải là một người đàn ông thích trẻ con, nhất là không thích hỏi đáp mấy câu trẻ con này; không giống anh cả Chu rất kiên nhẫn chơi cùng trẻ con họ hàng đưa đến.
Chu Diệu sẽ chê chúng ầm ĩ, phiền toái, thậm chí... xấu.
Cho nên cô nên lấy làm may cho Alice vì bé rất đáng yêu… không bị Chu Diệu ghét từ cái nhìn đầu tiên? Quả nhiên, sau khi Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm mấy câu nữa liền nói: “Alice, hoan nghênh em sau này đến Trung Quốc chơi, bây giờ em nói tạm biệt với chị Đa Ninh, lền sau chị ấy sẽ gọi cho em, được không?”Giọng nói thương lượng thân thiết, mang theo chút lừa gạt.
Đa Ninh:…
Thiểm Thiểm cũng: ...
Cuối cùng, Thiểm Thiểm cũng nghe lời gật đầu một cái, sau đó vẫy tay về phía màn hình tạm biệt, hôn gió biu biu biu, sau cùng vui vẻ khum tay hình trái tim.
Chu Diệu hài lòng, lại cong môi, đang muốn nhìn về phía Đa Ninh, Đa Ninh đã ngẩng đầu lên nhìn anh: Chu Diệu, anh có thể đi ra ngoài trước không.
Chu Diệu: ...
Chu Diệu đi ra, an phận ngồi chờ ở phòng khách. Đêm nay anh cố ý tới đây tặng máy lọc không khí, không ngờ bị một nhóc con làm tiêu tan bao nhiều công sức.
Không sai, từ nhỏ đến lớn, Chu Diệu không có bao nhiêu hứng thú với trẻ con, trong nhận thức của anh, trẻ con chia làm ba loại, ghét, không ghét và tùy cảm xúc. Thiểm Thiểm trong video tuy là rất đáng yêu, nhưng với anh cũng chỉ thuộc loại thứ hai, không ghét.
Nhưng còn Đa Ninh, luôn luôn thích trẻ con, sáu bảy tuổi liền rất kì lạ mà có tình thương của mẹ rồi. Còn nhớ khi còn bé có một lần người thân mang theo một đứa bé nhỏ hơn cô một chút, cô lại có thể nói với anh hai anh : “Anh Chu, chúng ta chơi gia đình được không, anh làm ba, em là mẹ, sau đó cùng nhau chăm sóc.
Thực sự, quá buồn chán.
Vậy tôi thì sao? anh tiến lên một bước. Anh xem thường trò chơi gia đình kiểu này, nhưng cũng không muốn bị lạc đàn.
.. Nếu không anh cũng là con của em và anh Chu. Cô suy nghĩ một chút, thương lượng với anh.
Không thể không nói, khi còn bé da mặt Đa Ninh dày hơn bây giờ nhiều.
Máy làm sạch không khí đặt ở phòng khách, vì Đa Ninh chậm chạp chưa ra xem, Chu Diệu mở bưu kiện ra, lắp ráp đơn giản một chút. Ngày đó từ suối nước nóng trở về anh muốn tặng quà cho Đa Ninh, chỉ đơn giản là muốn lấy lòng cô, không nghĩ đến cô lại chọn quà thực dụng như vậy.
Lắp đặt xong, cắm điện vào, Chu Diệu thử thêm công năng tạo độ ẩm, bên trong thoát ra âm thanh hơi nước ùng ục ùng ục . Cuối cùng Đa Ninh cũng đi ra. Chu Diệu đứng lên: Đồ đã được đưa đến, vậy anh về đây.”
Đa Ninh gật đầu: Được... dừng lại, thêm một câu: Cảm ơn
Cảm ơn về máy làm sạch không khí.
Không cần, khách sáo rồi. Chu Diệu cố ý đi tới trước mặt người nào đó trả lời, sau đó đi tới cửa, đi hai bước, vẫn là quay lại hỏi: “Không tiễn anh một đoạn à?”
Đa Ninh tiễn Chu Diệu đến cửa, phải đóng cửa tiễn anh xuống tầng, Chu Diệu bảo thôi. Hành lang quá tối, anh là một người đàn ông trưởng thành còn cần cô tiễn sao. Quay người lại, anh mở miệng: Ngày mai chủ nhật, cùng đi công viên xem một chút... anh với em tìm một chỗ thích hợp mở cửa hàng bán thú bông.”
Rừ lúc rời phòng ngủ, tâm trạng Đa Ninh có phần ngu ngơ, dẫn đến việc trò chuyện hơi tẻ nhạt: “Chu Diệu, cảm ơn anh.
Cảm ơn cái gì. Chu Diệu cúi thấp đầu, mở miệng cười nói: Từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt em, cũng phải làm giúp em ít việc chứ…”
Đa Ninh à một tiếng rồi thở ra: ...
Nói giỡn thôi. Chu Diệu tiếp tục nở nụ cười, thay đổi nói: Là từ nhỏ đến lớn em bắt nạt anh.”
Đa Ninh dụi mắt, mở miệng nói: Ngày mai mấy giờ?
Buổi chiều được không? Chu Diệu có chút mệt mỏi nghiêng người dựa tay vịn cầu thang: Gần đây quá mệt mỏi, ngày mai anh muốn ngủ nướng.
Đa Ninh: Vậy chiều mai gặp.
Chu Diệu gật đầu, xoay người đi xuống.
Đa Ninh cũng xoay người lại, quay về không hiểu sao cửa bị đóng lại, giơ tay lên gõ hai cái: Nhan Nhan, giúp tớ mở cửa được không?
Đương nhiên có thể, Nhan Nghệ bên trong gần như mở ra luôn, bởi vì dán ngay trên cánh cửa. Hai người đối mặt nhìn nhau, gương mặt Nhan Nghệ tươi cười: … Vào rồi nói.”
Nhan Nghệ đi nấu một ấm trà, trà cao sơn mang từ chùa Bắc Đồng về. Hôm nay mất công đưa Cố Gia Thụy đoạn đường dài cũng không phải không có lợi lộc gì, chí ít Cố Gia Thụy vì muốn đuổi cô đi, đã phải dâng tặng cô vài hộp trà.
Bộ đồ uống trà là Hải Thành cầm về từ bên kia, đồ sứ thượng hạng; phía dưới ấm trà đốt nến, nhảy ra ngọn lửa nhỏ.
Thực ra... Đa Ninh, mình không biết cậu đang suy nghĩ cái gì... Nhan Nghệ ngồi xếp bằng ở ghế sô pha, vắt chân nói: “Sao lại suy nghĩ nhiều thế, coi như Chu tống chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã với cậu, điều này cũng đủ để hai người bên nhau.”
Hiện tại nam nữ ởbên nhau, căn bản không cần quá nhiều tình cảm. Nhan Nghệ buông tay, lấy chính bản thân mình làm ví dụ: “Không nói đến vấn đề kết hôn, thế hệ chúng ta áp lực rất lớn, rất nhiều người không được lãng mạn như hai cậu…”
Đa Ninh dựa vào ghế sô pha, trong chốc lát yên lặng không lên tiếng. Nhan Nghệ nói khéo léo, nhưng cô có thể nghe hiểu được ý tứ của Nhan Nghệ. Hiện tại điều kiện Chu Diệu rất tốt, cô cũng nên nhanh chống nắm bắt thời điểm này, nói như thế nào thì cô và Chu Diệu cũng là cảm tình thanh mai trúc mã, đừng có khác người
Rất nhanh, Chu Diệu cũng hiểu được nguyên nhân Thiểm Thiểm che mặt, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, anh lại ngoắc ngoắc đôi môi, nói một câu tiếng anh với Thiểm Thiểm: Bé xinh đẹp... em có thể hôn gió anh không?
Bàn tay nhỏ bé của Thiểm Thiểm bụm mặt, che được hai mắt nhưng không che được lỗ tai, nghe được lời Chu Diệu nói, bé vui vẻ gật gật đầu, sau đó khờ dại buông tay nhỏ bé, bắt đầu bắn hôn gió với Chu Diệu: biubiubiu...
Đa Ninh:...
Được rồi, con hồ ly giảo hoạt Chu Diệu này nhất định có cách nhìn được mặt của Thiểm Thiểm. Sau đó, Chu Diệu nhìn thẳng vào camera, nghiêm túc quan sát Thiểm Thiểm, từ mũi đến mắt, từ mắt rồi đến miệng...
Em và Alice going giống nhau.” Chu Diệu nghiêng đầu, đột nhiên nói một câu.
Nhất thời Đa Ninh không nói gì, cúi đầu: “Alice xinh xắn hơn em nhiều.”
Chu Diệu không có nhận xét gì về lời này của cô.
Ngồi ghế phía sau, Nhan Đồng cũng nhìn mặt Alice, cười ha hả vuốt cằm nói: Không phải Em họ nhìn giống chị là rất bình thường sao, điều này chứng tỏ gen của mẹ Đa Ninh rất tốt.
Nghe Nhan Nghệ nói, Đa Ninh không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Chu Diệu cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì không có kiểu tự luyến này. Đa Ninh tiếp tục nhìn Thiểm Thiểm trong video, nói với Thiểm Thiểm: Alice, đây chính là anh Chu Diệu…”
Thiểm Thiểm mím mím môi nhỏ, bởi vì xấu hổ, không nói ra được.
Chu Diệu hỏi cô: Tiếng Trung Alice thế nào?
Khá tốt... Đa Ninh trả lời.
Sự thực, cũng không tốt lắm. Alice từ nhỏ sống trong môi trường song ngữ, hiện tại 4 tuổi rồi nhưng ngôn ngữ biểu đạt kém hơn nhiều so với các bạn cùng tuổi, nhưng mà vẫn có thể nghe hiểu cơ bản, chỉ là không biết diễn tả quá nhiều, thi thoảng mới nói được một câu đầy đủ.
Anh dùng tiếng Trung hỏi bé một chút. Chu Diệu nói, câu hỏi đầu tiên là câu phổ biến nhất: “Alice, năm nay em mấy tuổi?
Trong video, Thiểm Thiểm nghe Chu Diệu đặt câu hỏi, chớp mắt bắt đầu suy nghĩ, như là đang rơi vào trạng thái suy tư. Cùng một trạng thái rơi vào suy nghĩ còn có Đa Ninh bên ngoài, cô nhìn Thiểm Thiểm trong video, thật là nhớ lúc cụng đầu với bé.
Trải qua một phen suy nghĩ, Thiểm Thiểm giơ tay lên, ra dấu OK với Chu Diệu, cong cong ba đầu ngón tay nho nhỏ.
Đa Ninh nhịn không được, đập vào trán mình một cái.
Ba tuổi? Chu Diệu nói thay Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm gật đầu, dáng điệu rất nghiêm túc, cũng rất khẳng định.
...
Chu Diệu cũng không phải là một người đàn ông thích trẻ con, nhất là không thích hỏi đáp mấy câu trẻ con này; không giống anh cả Chu rất kiên nhẫn chơi cùng trẻ con họ hàng đưa đến.
Chu Diệu sẽ chê chúng ầm ĩ, phiền toái, thậm chí... xấu.
Cho nên cô nên lấy làm may cho Alice vì bé rất đáng yêu… không bị Chu Diệu ghét từ cái nhìn đầu tiên? Quả nhiên, sau khi Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm mấy câu nữa liền nói: “Alice, hoan nghênh em sau này đến Trung Quốc chơi, bây giờ em nói tạm biệt với chị Đa Ninh, lền sau chị ấy sẽ gọi cho em, được không?”Giọng nói thương lượng thân thiết, mang theo chút lừa gạt.
Đa Ninh:…
Thiểm Thiểm cũng: ...
Cuối cùng, Thiểm Thiểm cũng nghe lời gật đầu một cái, sau đó vẫy tay về phía màn hình tạm biệt, hôn gió biu biu biu, sau cùng vui vẻ khum tay hình trái tim.
Chu Diệu hài lòng, lại cong môi, đang muốn nhìn về phía Đa Ninh, Đa Ninh đã ngẩng đầu lên nhìn anh: Chu Diệu, anh có thể đi ra ngoài trước không.
Chu Diệu: ...
Chu Diệu đi ra, an phận ngồi chờ ở phòng khách. Đêm nay anh cố ý tới đây tặng máy lọc không khí, không ngờ bị một nhóc con làm tiêu tan bao nhiều công sức.
Không sai, từ nhỏ đến lớn, Chu Diệu không có bao nhiêu hứng thú với trẻ con, trong nhận thức của anh, trẻ con chia làm ba loại, ghét, không ghét và tùy cảm xúc. Thiểm Thiểm trong video tuy là rất đáng yêu, nhưng với anh cũng chỉ thuộc loại thứ hai, không ghét.
Nhưng còn Đa Ninh, luôn luôn thích trẻ con, sáu bảy tuổi liền rất kì lạ mà có tình thương của mẹ rồi. Còn nhớ khi còn bé có một lần người thân mang theo một đứa bé nhỏ hơn cô một chút, cô lại có thể nói với anh hai anh : “Anh Chu, chúng ta chơi gia đình được không, anh làm ba, em là mẹ, sau đó cùng nhau chăm sóc.
Thực sự, quá buồn chán.
Vậy tôi thì sao? anh tiến lên một bước. Anh xem thường trò chơi gia đình kiểu này, nhưng cũng không muốn bị lạc đàn.
.. Nếu không anh cũng là con của em và anh Chu. Cô suy nghĩ một chút, thương lượng với anh.
Không thể không nói, khi còn bé da mặt Đa Ninh dày hơn bây giờ nhiều.
Máy làm sạch không khí đặt ở phòng khách, vì Đa Ninh chậm chạp chưa ra xem, Chu Diệu mở bưu kiện ra, lắp ráp đơn giản một chút. Ngày đó từ suối nước nóng trở về anh muốn tặng quà cho Đa Ninh, chỉ đơn giản là muốn lấy lòng cô, không nghĩ đến cô lại chọn quà thực dụng như vậy.
Lắp đặt xong, cắm điện vào, Chu Diệu thử thêm công năng tạo độ ẩm, bên trong thoát ra âm thanh hơi nước ùng ục ùng ục . Cuối cùng Đa Ninh cũng đi ra. Chu Diệu đứng lên: Đồ đã được đưa đến, vậy anh về đây.”
Đa Ninh gật đầu: Được... dừng lại, thêm một câu: Cảm ơn
Cảm ơn về máy làm sạch không khí.
Không cần, khách sáo rồi. Chu Diệu cố ý đi tới trước mặt người nào đó trả lời, sau đó đi tới cửa, đi hai bước, vẫn là quay lại hỏi: “Không tiễn anh một đoạn à?”
Đa Ninh tiễn Chu Diệu đến cửa, phải đóng cửa tiễn anh xuống tầng, Chu Diệu bảo thôi. Hành lang quá tối, anh là một người đàn ông trưởng thành còn cần cô tiễn sao. Quay người lại, anh mở miệng: Ngày mai chủ nhật, cùng đi công viên xem một chút... anh với em tìm một chỗ thích hợp mở cửa hàng bán thú bông.”
Rừ lúc rời phòng ngủ, tâm trạng Đa Ninh có phần ngu ngơ, dẫn đến việc trò chuyện hơi tẻ nhạt: “Chu Diệu, cảm ơn anh.
Cảm ơn cái gì. Chu Diệu cúi thấp đầu, mở miệng cười nói: Từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt em, cũng phải làm giúp em ít việc chứ…”
Đa Ninh à một tiếng rồi thở ra: ...
Nói giỡn thôi. Chu Diệu tiếp tục nở nụ cười, thay đổi nói: Là từ nhỏ đến lớn em bắt nạt anh.”
Đa Ninh dụi mắt, mở miệng nói: Ngày mai mấy giờ?
Buổi chiều được không? Chu Diệu có chút mệt mỏi nghiêng người dựa tay vịn cầu thang: Gần đây quá mệt mỏi, ngày mai anh muốn ngủ nướng.
Đa Ninh: Vậy chiều mai gặp.
Chu Diệu gật đầu, xoay người đi xuống.
Đa Ninh cũng xoay người lại, quay về không hiểu sao cửa bị đóng lại, giơ tay lên gõ hai cái: Nhan Nhan, giúp tớ mở cửa được không?
Đương nhiên có thể, Nhan Nghệ bên trong gần như mở ra luôn, bởi vì dán ngay trên cánh cửa. Hai người đối mặt nhìn nhau, gương mặt Nhan Nghệ tươi cười: … Vào rồi nói.”
Nhan Nghệ đi nấu một ấm trà, trà cao sơn mang từ chùa Bắc Đồng về. Hôm nay mất công đưa Cố Gia Thụy đoạn đường dài cũng không phải không có lợi lộc gì, chí ít Cố Gia Thụy vì muốn đuổi cô đi, đã phải dâng tặng cô vài hộp trà.
Bộ đồ uống trà là Hải Thành cầm về từ bên kia, đồ sứ thượng hạng; phía dưới ấm trà đốt nến, nhảy ra ngọn lửa nhỏ.
Thực ra... Đa Ninh, mình không biết cậu đang suy nghĩ cái gì... Nhan Nghệ ngồi xếp bằng ở ghế sô pha, vắt chân nói: “Sao lại suy nghĩ nhiều thế, coi như Chu tống chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã với cậu, điều này cũng đủ để hai người bên nhau.”
Hiện tại nam nữ ởbên nhau, căn bản không cần quá nhiều tình cảm. Nhan Nghệ buông tay, lấy chính bản thân mình làm ví dụ: “Không nói đến vấn đề kết hôn, thế hệ chúng ta áp lực rất lớn, rất nhiều người không được lãng mạn như hai cậu…”
Đa Ninh dựa vào ghế sô pha, trong chốc lát yên lặng không lên tiếng. Nhan Nghệ nói khéo léo, nhưng cô có thể nghe hiểu được ý tứ của Nhan Nghệ. Hiện tại điều kiện Chu Diệu rất tốt, cô cũng nên nhanh chống nắm bắt thời điểm này, nói như thế nào thì cô và Chu Diệu cũng là cảm tình thanh mai trúc mã, đừng có khác người
/92
|