Chu Diệu tự mình đưa các cô đi câu kẻ ngốc.
Cùng đi còn có Lưu Tiểu Hi, bởi vì Đa Ninh muốn ngồi ghế sau với Thiểm Thiểm, Lưu Tiểu Hi chủ động ngồi vào vị trí ghế phụ, cài dây an toàn lên.
Cậu cũng đi? Chu Diệu nghiêng người liếc mắt một.
Lưu Tiểu Hi ngồi thẳng người, chỉ nói một câu: Cám ơn anh Chu Diệu.
Chu Diệu xoay cổ, không hề nói cái gì. Trong kính chiếu hậu có hai lớn một nhỏ, có thể gọi là tiên nữ, tiểu tiên nữ cùng với vương mẫu nương nương, tham dự với trang phục lộng lẫy, như muốn tham gia hội bàn đào.
Không. Alice nói, là hội câu kẻ ngốc.
Ghế sau, Đa Ninh cài dây an toàn lên cho Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm lắc lư hai chân nhỏ.
Vừa rồi Thiểm Thiểm trả lời kinh người với Chu Diệu, là vì lúc ở trên lầu Nhan Nghệ nói câu kẻ ngốc hai lần. Nhưng là nhớ kỹ không có nghĩa là hiểu rõ, Thiểm Thiểm ngồi trong xe hỏi cô: Đa Ninh. . . Kẻ ngốc là cái gì?
Có đôi khi đầu óc của trẻ con cũng rất kỳ quái, lúc trước những từ tiếng Trung cô dạy thì Thiểm Thiểm không nhớ được, nhưng kẻ ngốc lại làm Thiểm Thiểm tràn đầy tò mò. Sắc mặt Đa Ninh đỏ hồng, hơn nữa phải đối mặt với người đang ngồi vị trí lái.
Nhưng trong cùng khoang xe, cô nói gì cũng sẽ bị nghe thấy. Nhưng cô lại không thể không trả lời Thiểm Thiểm.
Kẻ ngốc là. . . Đa Ninh nghĩ nghĩ, khó có thể mở miệng. Nói như thế nào mới tốt đây, là một loại ba ba? Rùa? Hay là con tôm nhỏ?
Kẻ ngốc là coi tiền như rác. Nhan Nghệ trả lời Thiểm Thiểm, thuận tiện sờ soạng đầu Thiểm Thiểm. Lập tức, nhíu mày cười với Đa Ninh.
Thiểm Thiểm vẫn đang lắc đầu, có lẽ không nghe hiểu, lại hỏi Nhan Nghệ: Vậy coi tiền như rác là cái gì?
Nhan Nghệ cũng có chút khó trả lời: Coi tiền như rác là. . .
Là một loại cá mè hoa. Đa Ninh giành trước trả lời Thiểm Thiểm, sau đó dùng tiếng Anh giải thích một lần, Bighead. . .
Thiểm Thiểm hiểu rõ, chen mắt to lại, binggo!
Phía trước, Chu Diệu ho khan hai tiếng, chạy xe vào tiểu khu. Thật sự có người có bản lĩnh lừa dối trẻ nhỏ rất lợi hại. . . Nhưng giáo dục trẻ nhỏ, không phải lấy thân làm gương tốt sao?
Một bên mang theo Alice câu kẻ ngốc, một bên lừa Alice kẻ ngốc là cá mè hoa?
Chu Diệu có phần lo lắng cho tương lai của Alice, may mắn không phải Đa Ninh là mẹ người ta. Bằng không Alice. . . Chu Diệu không hề nghĩ vấn đề này, ngược lại ngẫm lại, về sau con của cô và anh, vẫn nên để anh phụ trách vấn đề giáo dục này thì hơn.
Sau một đêm thanh tỉnh, gần như Chu Diệu lại xác định Alice không có khả năng là con của anh và Đa Ninh; xét đến cùng có thể là anh rất muốn làm cha. Ngẫm lại vấn đề sâu hơn, anh cũng không hy vọng Alice là đứa nhỏ của anh cùng Đa Ninh. Năm năm không dài không ngắn, nhưng thời gian bỏ qua vẫn không có cách nào bù đắp.
Cũng là tối hôm qua, anh nhận ravô cùng rõ ràng đến anh và Đa Ninh đã bỏ lỡ thời gian năm năm. Thế nhưng, có lẽ bởi vì hai mươi hai năm trước hai người đều ở cùng một chỗ, làm anh có phần tự cho là đúng.
Và khăng khăng một mực.
Coi trọng việc thích, nhưng lại xem nhẹ việc yêu.
Nhan Nghệ đặt chỗ tại một nhà hàng trong phố cổ cạnh bờ sông của thành phố A, con sông ngăn cách thành phố cổ và thành phố hiện đại. Hai bên đều là nhà cao tầng, vào ban đêm những ngọn đèn rực rỡ của các tòa cao ốc thay đổi trong nháy mắt, in bóng lên mặt sông trông rất rực rỡ. Như ánh đèn chiếu sáng bốn phương, một dòng nước giữa ngân hà.
Nhà ăn lầu hai, ghế cho bốn người lớn cộng thêm một đứa trẻ.
Thiểm Thiểm nằm úp sấp trên cửa sổ ngắm nhìn dòng sông bên ngoài, thỉnh thoảng kêu oa, phía dưới có người thả câu, Thiểm Thiểm quay đầu nói với cô: Ha ha, câu được một con. . . Cá mè hoa!
Đa Ninh mỉm cười, niết mũi của Thiểm Thiểm. Thiểm Thiểm cao hứng nói tiếng Trung càng ngày càng lưu loát, may mà vừa rồi Thiểm Thiểm chỉ nói cá mè hoa, không phải cái gì mà kẻ ngốc.
Thiểm Thiểm tiếp tục ngắm sông, Đa Ninh thu ánh mắt, tầm mắt xẹt qua Chu Diệu.
Chu Diệu luôn nhìn Đa Ninh, nhân tiện nhìn Alice vài lần, tâm tình như sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, hơi phập phồng. Anh cảm thấy Đa Ninh không giống như người làm mẹ, thế nhưng nhìn Đa Ninh cùng Thiểm Thiểm như một khuôn, nhất cử nhất động hài hòa như thế, tâm tư lại có chút sóng, giống như gió nổi lên khi sóng lặng nước êm.
Nhất là vừa rồi anh nhìn khóe môi Alice. . . Hình như lại có chút giống anh. Là hoa mắt sao? Chu Diệu nhắm mắt. Cảm thấy vẫn tiếp tục như vậy, anh vẫn nên vụng trộm xác nghiệm DNA một chút; không phải xét nghiệm có khả năng không, mà để chính mình hoàn toàn hết hy vọng. Bằng không cứ tiếp tục như vậy, người cũng sắp điên rồi.
Một ngày hai mươi tư giờ, hai mươi giờ đều hoài nghi cô bé giả nước ngoài (ngụy ngoại quốc) là con anh. . . Quả thực làm anh không còn gì để nói với mình. Chu Diệu thở ra một hơi, Lưu Hi ngồi bên cạnh anh hỏi một câu: Anh Chu Diệu, anh rất phiền chán sao?
Chu Diệu nghiêng đầu.
Lưu Hi ngậm miệng, vẫn là nói chuyện với Thiểm Thiểm thích hơn. Nguyên một bàn nói chuyện nhiều nhất với Thiểm Thiểm, cũng là Lưu Hi, nhất là phương diện thần thái ngôn ngữ, trình độ phong phú của hai người rất tương xứng.
. . . Tất nhiên trẻ nhỏ với trẻ nhỏ chơi thân với nhau rồi. Chu Diệu mím môi, thờ ơ lạnh nhạt, vốn tâm tư đang dao động, đột nhiên cả người giống như lật thuyền ——
Chuyện là Lưu Hi kéo hai lỗ tai lớn của mình nhìn Alice, hỏi Alice giống cái gì; Alice cũng học Lưu Hi kéo lỗ tai nhỏ của bé, hỏi Lưu Hi giống cái gì. Sau đó lúc Alice kéo lỗ tai nhỏ của mình, anh nhìn thấy lỗ tai Alice là xương chẩm. (??)
. . . Giống với anh, là xương chẩm.
Ha ha. . . Thiểm Thiểm và Lưu Hi cùng nhau cười, hồn nhiên ngây thơ.
Chu Diệu hoàn toàn lờ mờ, cả người giống như thuyền lớn bị lật trên sông, tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ. Sau đó, anh mở miệng với Lưu Hi: Có Wechat không? Thêm nhau vào.
Lưu Hi cũng có chút lờ mờ, cũng may cậu chuẩn bị đầy đủ. Nhưng vì sao anh muốn thêm thế!
. . . Thêm một đi. Nhan Nghệ đã nhanh trí xóa mấy đoạn trò chuyện của Lưu Hi với bạn bè đi, nâng mí mắt với Lưu Hi. Thêm chứ! Bỏ thêm mới có thể phát huy tác dụng!
Hai người thuận lợi thêm Wechat, Chu Diệu dựa vào ghế dựa xem list bạn bè của Lưu Hi, trạng thái mới nhất là khoe đồng hồ. Chu Diệu liếc mắt về phía cổ tay Lưu Hi.
Cùng đi còn có Lưu Tiểu Hi, bởi vì Đa Ninh muốn ngồi ghế sau với Thiểm Thiểm, Lưu Tiểu Hi chủ động ngồi vào vị trí ghế phụ, cài dây an toàn lên.
Cậu cũng đi? Chu Diệu nghiêng người liếc mắt một.
Lưu Tiểu Hi ngồi thẳng người, chỉ nói một câu: Cám ơn anh Chu Diệu.
Chu Diệu xoay cổ, không hề nói cái gì. Trong kính chiếu hậu có hai lớn một nhỏ, có thể gọi là tiên nữ, tiểu tiên nữ cùng với vương mẫu nương nương, tham dự với trang phục lộng lẫy, như muốn tham gia hội bàn đào.
Không. Alice nói, là hội câu kẻ ngốc.
Ghế sau, Đa Ninh cài dây an toàn lên cho Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm lắc lư hai chân nhỏ.
Vừa rồi Thiểm Thiểm trả lời kinh người với Chu Diệu, là vì lúc ở trên lầu Nhan Nghệ nói câu kẻ ngốc hai lần. Nhưng là nhớ kỹ không có nghĩa là hiểu rõ, Thiểm Thiểm ngồi trong xe hỏi cô: Đa Ninh. . . Kẻ ngốc là cái gì?
Có đôi khi đầu óc của trẻ con cũng rất kỳ quái, lúc trước những từ tiếng Trung cô dạy thì Thiểm Thiểm không nhớ được, nhưng kẻ ngốc lại làm Thiểm Thiểm tràn đầy tò mò. Sắc mặt Đa Ninh đỏ hồng, hơn nữa phải đối mặt với người đang ngồi vị trí lái.
Nhưng trong cùng khoang xe, cô nói gì cũng sẽ bị nghe thấy. Nhưng cô lại không thể không trả lời Thiểm Thiểm.
Kẻ ngốc là. . . Đa Ninh nghĩ nghĩ, khó có thể mở miệng. Nói như thế nào mới tốt đây, là một loại ba ba? Rùa? Hay là con tôm nhỏ?
Kẻ ngốc là coi tiền như rác. Nhan Nghệ trả lời Thiểm Thiểm, thuận tiện sờ soạng đầu Thiểm Thiểm. Lập tức, nhíu mày cười với Đa Ninh.
Thiểm Thiểm vẫn đang lắc đầu, có lẽ không nghe hiểu, lại hỏi Nhan Nghệ: Vậy coi tiền như rác là cái gì?
Nhan Nghệ cũng có chút khó trả lời: Coi tiền như rác là. . .
Là một loại cá mè hoa. Đa Ninh giành trước trả lời Thiểm Thiểm, sau đó dùng tiếng Anh giải thích một lần, Bighead. . .
Thiểm Thiểm hiểu rõ, chen mắt to lại, binggo!
Phía trước, Chu Diệu ho khan hai tiếng, chạy xe vào tiểu khu. Thật sự có người có bản lĩnh lừa dối trẻ nhỏ rất lợi hại. . . Nhưng giáo dục trẻ nhỏ, không phải lấy thân làm gương tốt sao?
Một bên mang theo Alice câu kẻ ngốc, một bên lừa Alice kẻ ngốc là cá mè hoa?
Chu Diệu có phần lo lắng cho tương lai của Alice, may mắn không phải Đa Ninh là mẹ người ta. Bằng không Alice. . . Chu Diệu không hề nghĩ vấn đề này, ngược lại ngẫm lại, về sau con của cô và anh, vẫn nên để anh phụ trách vấn đề giáo dục này thì hơn.
Sau một đêm thanh tỉnh, gần như Chu Diệu lại xác định Alice không có khả năng là con của anh và Đa Ninh; xét đến cùng có thể là anh rất muốn làm cha. Ngẫm lại vấn đề sâu hơn, anh cũng không hy vọng Alice là đứa nhỏ của anh cùng Đa Ninh. Năm năm không dài không ngắn, nhưng thời gian bỏ qua vẫn không có cách nào bù đắp.
Cũng là tối hôm qua, anh nhận ravô cùng rõ ràng đến anh và Đa Ninh đã bỏ lỡ thời gian năm năm. Thế nhưng, có lẽ bởi vì hai mươi hai năm trước hai người đều ở cùng một chỗ, làm anh có phần tự cho là đúng.
Và khăng khăng một mực.
Coi trọng việc thích, nhưng lại xem nhẹ việc yêu.
Nhan Nghệ đặt chỗ tại một nhà hàng trong phố cổ cạnh bờ sông của thành phố A, con sông ngăn cách thành phố cổ và thành phố hiện đại. Hai bên đều là nhà cao tầng, vào ban đêm những ngọn đèn rực rỡ của các tòa cao ốc thay đổi trong nháy mắt, in bóng lên mặt sông trông rất rực rỡ. Như ánh đèn chiếu sáng bốn phương, một dòng nước giữa ngân hà.
Nhà ăn lầu hai, ghế cho bốn người lớn cộng thêm một đứa trẻ.
Thiểm Thiểm nằm úp sấp trên cửa sổ ngắm nhìn dòng sông bên ngoài, thỉnh thoảng kêu oa, phía dưới có người thả câu, Thiểm Thiểm quay đầu nói với cô: Ha ha, câu được một con. . . Cá mè hoa!
Đa Ninh mỉm cười, niết mũi của Thiểm Thiểm. Thiểm Thiểm cao hứng nói tiếng Trung càng ngày càng lưu loát, may mà vừa rồi Thiểm Thiểm chỉ nói cá mè hoa, không phải cái gì mà kẻ ngốc.
Thiểm Thiểm tiếp tục ngắm sông, Đa Ninh thu ánh mắt, tầm mắt xẹt qua Chu Diệu.
Chu Diệu luôn nhìn Đa Ninh, nhân tiện nhìn Alice vài lần, tâm tình như sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, hơi phập phồng. Anh cảm thấy Đa Ninh không giống như người làm mẹ, thế nhưng nhìn Đa Ninh cùng Thiểm Thiểm như một khuôn, nhất cử nhất động hài hòa như thế, tâm tư lại có chút sóng, giống như gió nổi lên khi sóng lặng nước êm.
Nhất là vừa rồi anh nhìn khóe môi Alice. . . Hình như lại có chút giống anh. Là hoa mắt sao? Chu Diệu nhắm mắt. Cảm thấy vẫn tiếp tục như vậy, anh vẫn nên vụng trộm xác nghiệm DNA một chút; không phải xét nghiệm có khả năng không, mà để chính mình hoàn toàn hết hy vọng. Bằng không cứ tiếp tục như vậy, người cũng sắp điên rồi.
Một ngày hai mươi tư giờ, hai mươi giờ đều hoài nghi cô bé giả nước ngoài (ngụy ngoại quốc) là con anh. . . Quả thực làm anh không còn gì để nói với mình. Chu Diệu thở ra một hơi, Lưu Hi ngồi bên cạnh anh hỏi một câu: Anh Chu Diệu, anh rất phiền chán sao?
Chu Diệu nghiêng đầu.
Lưu Hi ngậm miệng, vẫn là nói chuyện với Thiểm Thiểm thích hơn. Nguyên một bàn nói chuyện nhiều nhất với Thiểm Thiểm, cũng là Lưu Hi, nhất là phương diện thần thái ngôn ngữ, trình độ phong phú của hai người rất tương xứng.
. . . Tất nhiên trẻ nhỏ với trẻ nhỏ chơi thân với nhau rồi. Chu Diệu mím môi, thờ ơ lạnh nhạt, vốn tâm tư đang dao động, đột nhiên cả người giống như lật thuyền ——
Chuyện là Lưu Hi kéo hai lỗ tai lớn của mình nhìn Alice, hỏi Alice giống cái gì; Alice cũng học Lưu Hi kéo lỗ tai nhỏ của bé, hỏi Lưu Hi giống cái gì. Sau đó lúc Alice kéo lỗ tai nhỏ của mình, anh nhìn thấy lỗ tai Alice là xương chẩm. (??)
. . . Giống với anh, là xương chẩm.
Ha ha. . . Thiểm Thiểm và Lưu Hi cùng nhau cười, hồn nhiên ngây thơ.
Chu Diệu hoàn toàn lờ mờ, cả người giống như thuyền lớn bị lật trên sông, tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ. Sau đó, anh mở miệng với Lưu Hi: Có Wechat không? Thêm nhau vào.
Lưu Hi cũng có chút lờ mờ, cũng may cậu chuẩn bị đầy đủ. Nhưng vì sao anh muốn thêm thế!
. . . Thêm một đi. Nhan Nghệ đã nhanh trí xóa mấy đoạn trò chuyện của Lưu Hi với bạn bè đi, nâng mí mắt với Lưu Hi. Thêm chứ! Bỏ thêm mới có thể phát huy tác dụng!
Hai người thuận lợi thêm Wechat, Chu Diệu dựa vào ghế dựa xem list bạn bè của Lưu Hi, trạng thái mới nhất là khoe đồng hồ. Chu Diệu liếc mắt về phía cổ tay Lưu Hi.
/92
|