Sáng nay công ty mở cửa không thuận lợi vì phải đối mặt với một đám du côn tới cửa gây sự.
Lý do không rõ, thân phận không rõ, ngay cả hạng mục cũng không rõ, lại hàm hàm hồ hồ công bố bô lão trong nhà bị lừa hơn một trăm ngàn, giờ đến đây yêu cầu kiến giải.
Yêu cầu kiến giải? Tại sao lại tuyên bố muốn được giải trình ở nơi này? Mà không đến tòa án yêu cầu giải trình!
Bô lão trong nhà bị lừa hơn trăm nghìn? Trong khi hạng mục cho vay ngang hàng* ở công ty anh là loại cho vay với quy mô nhỏ?
(*Cho vay ngang hàng P2P = peer to peer lending: nói nôm na là công ty cho vay P2P sẽ huy động vốn từ nhà đầu tư, rồi cho khách hàng vay online, chỉ cần thao tác vài phút trên điện thoại/máy vi tính là có tiền vào tài khoản. Chủ đầu tư được lời cao hơn so với bỏ tiền vào ngân hàng, còn khách hàng thì trả lãi suất thấp hơn vay ngân hàng. Đôi bên cùng có lợi. Nhưng công ty đứng ra làm mô hình P2P này cũng có nguy cơ không đòi được nợ rất cao, vì khách hàng vay nhỏ sẽ không cần thế chấp gì cả. Hình thức cho vay này đòi hỏi chữ tín của khách hàng, nếu khách hàng tốt thì có thể vay bất cứ lúc nào trong suốt cuộc đời, còn khách hàng có nợ xấu thì chỉ được mượn một lần và mãi mãi bị loại bỏ hệ thống, không được vay nữa).
Sáng nay vốn tâm tình Chu Diệu rất tốt mặc dù tối qua phải vừa làm việc vừa ngủ tại văn phòng, đến sáng tỉnh lại thì nghe được tiếng gây sự ầm ĩ vang dội dưới tầng trệt của công ty.
Có mùi của động cơ bất lương và việc phô trương thanh thế.
Tối hôm qua ngủ ở công ty còn có Hà Hạo và mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi thuộc tổ hạng mục kia, bọn họ xuống lầu kiểm tra tình huống và tìm hiểu tình hình những người gây sự xung quanh trước.
Sau đó, một người trong nhóm báo cáo tình hình với anh.
Chu Diệu đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, tầm mắt lạnh lùng quét xuống, tia nắng ban mai chiếu chênh chếch trên khuôn mặt căng thẳng của anh. Giọng nói nghiêm túc rõ ràng thêm phần cáu kỉnh. Tình huống như vậy, chắc chắc mười phần là cố ý tới cửa hất nước dơ*. Cũng không biết người cùng ngành nào mời diễn viên kém chất lượng thế này, không có một chút kỹ thuật biểu diễn nào cả.
Thủ đoạn cũng tầm thường tệ hại như vậy.
Cú điện thoại đầu tiên Chu Diệu gọi phòng an ninh khu Sang Nghiệp, đối phương chọn thời gian đến thật đúng lúc, hiện tại đại bộ phận bảo vệ không còn ở trạm gác. Tổng cộng chỉ có ba nhân viên an ninh tới, số ít không địch lại số đông, thiếu chút nữa đã nổi lên xung đột.
Người thứ hai anh điện thoại là cấp dưới lão Trương ở bộ nghiệp vụ, hỏi han tình huống cụ thể, xem rốt cuộc có chuyện như vậy hay không, lão Trương đang trên đường chạy tới, lớn tiếng hỏi anh: Chu tổng, hiện giờ ngài đang ở đâu?
Ở công ty. Chu Diệu trả lời, bởi vì bên kia lão Trương thở hồng hộc, nên dặn dò một câu, Ông không cần gấp, qua đây hãy nói tiếp.
Sau đó cúp điện thoại.
Chu Diệu tiếp tục quét mắt xuống dưới, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Xem ra đối phương muốn kéo dài thời gian tới giờ vào ca tại khu viên, thừa dịp nhiều người xem để gây rối. Dưới lầu, bốn nhân viên kỹ thuật đang xử lý tình huống bất ngờ sáng nay, tối hôm qua đã ngủ công ty, bọn họ đều là nghiên cứu sinh ưu tú của trường đại học, công nghệ lưu tệ, sở trường căn bản không thể dùng mồm năm miệng mười tranh cãi với những người này.
Chu Diệu gọi điện thoại một lần nữa cho bốn kỹ thuật viên dưới lầu, đơn giản dặn dò hai câu với Tiểu Trương có thể trạng cường tráng nhất nhóm. Không có phụ lòng ưu ái của anh, Tiểu Trương không hề nhiều lời vô ích cùng bọn kia, trực tiếp chộp lấy một người đàn ông gầy gò nhất trong đám.
. . . Chính là người mặc áo màu đen ngắn tay, trên cánh tay có hình xăm. Vừa rồi trong điện thoại di động, Chu Diệu đã dặn dò như vậy.
Sau đó dựa theo anh phân phó, Tiểu Trương và nhóm đồng sự cùng nhau lôi người đàn ông đó vào cửa chính, tiếp theo mau chóng đóng cửa công ty lại. Với người bên ngoài, bọn họ nói: Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Người nọ bị Tiểu Trương trực tiếp mang xuống tầng hầm ngầm, tại góc chết không có camera chiếu đến. Vừa rồi Chu Diệu đã ở trên lầu xem tình hình, xem thử trong đám người gây sự này tên nào là tên cầm đầu bọn họ.
Chu Diệu cũng đi xuống tầng hầm ngầm, người đàn ông gầy gò bị Tiểu Trương và Tiểu Đinh lôi đi, nỗ lực giãy giụa khỏi ràng buộc, trong miệng lại hô muốn gặp ông chủ.
Tôi chính là ông chủ. Chu Diệu đi tới, trực tiếp hỏi: Là ai bảo các người tới đây?
Cái gì ai bảo. . . Tôi muốn tới đây đòi một lời giải thích! Người đàn ông hung ác đáp lời, tuy nhiên ánh mắt đã sớm lộ ra sự khiếp sợ và khủng hoảng.
Được lắm! Chu Diệu gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm. Ghi âm trước, không nói nhảm, trước tiên anh đá đối phương một cước, vừa lợi hại vừa chuẩn xác vào chỗ đau nhất trên người của hắn, hơn nữa dấu vết cũng sẽ không lưu lại lâu.
—— A! Người đàn ông bị đau, đau đớn thét một tiếng.
Tốt, là một tên sợ đau.
Tiểu Đinh, Tiểu Trương không ngờ Chu tổng của bọn họ sẽ trực tiếp ra tay đánh người, mở to hai mắt. Sau khi kịp phản ứng thì túm người càng chặc và vững vàng hơn. Nhất là người lực lưỡng như Tiểu Trương, anh chỉ cho rằng ông chủ bảo anh đem người này vào để hỏi chuyện. Không ngờ ông chủ biết dùng phương thức này chiêu đãi đối phương. . . Ngoài ý muốn cảm thấy thật sảng khoái!
Đối phó người man rợ thì phải sử dụng phương thức man rợ, khiến cho bọn họ sợ hãi, sau đó sẽ thành thật khai báo * một chút. Sở dĩ ở cổ đại có phương thức nghiêm hình bức cung thẩm vấn, bởi vì nó đạt hiệu suất cao lại nhanh chóng bắt được nhược điểm của đối phương.
(*Chỗ này trong bản convert là gãi đúng chỗ ngứa)
Về phần lợi ích, nên cho anh cũng sẽ cho, chỉ cần xem người này có chỉ số thông minh nhiều hay ít thôi.
. . .
Mười lăm phút sau, tên cầm đầu gọi một cú điện thoại, những người tụ tập ở trước công ty nghe hắn chỉ huy liền tản đi. Chu Diệu hài lòng gật đầu, ném cho Tiểu Trương một ánh mắt sai sử.
Tiểu Trương ngồi xổm người xuống, xoa xoa vào vết thương trên thân người đàn ông, vừa xoa vừa nói: Mạo phạm, mạo phạm rồi!
Ông chủ của bọn họ. . . Đôi khi tính nết thật hung bạo!
Tên cầm đầu được lợi, cũng không tính toán gì, còn nói một câu cám ơn ông chủ.
Xã hội này phân biệt giai cấp, Chu Diệu lăn lộn trong ngành tài chính tự nhiên cảm thụ sâu sắc hơn. Nhưng giữa người và người cho dù có giàu hay nghèo hoặc chênh lệch chỉ số thông minh, cũng chưa hề có cấp thấp cấp cao, chỉ là hết lần này tới lần khác có vài người tự nguyện hạ mình kém hơn người ta một bậc.
Chu Diệu trở lại văn phòng thì nhận được điện thoại của Đa Ninh, cô đã tới phòng làm việc. Chu Diệu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn sang tiệm thú bông Alice ở đối diện, khóe miệng hơi cong.
May mà anh đã xử lý xong đám người kia, bọn họ đã bỏ đi vào mười lăm phút trước.
Đa Ninh biết Chu Diệu tối qua không về nhà, cho nên sáng nay lúc đến công viên Sang Nghiệp đã mang thêm một phần thức ăn sáng. Đồ ăn kiểu này thường được bán ở trạm tàu điện ngầm đầu đường ——sữa đậu nành phối hợp bánh bao chiên rắc mè đen, khác nhau ở chỗ, cô phải xếp hàng mới mua được thức ăn ở tiệm bánh bao nổi tiếng nhất.
Sức ăn của Chu Diệu rất mạnh, ví như mỗi lần cô chỉ có thể ăn tối đa năm cái bánh bao chiên, còn Chu Diệu
Lý do không rõ, thân phận không rõ, ngay cả hạng mục cũng không rõ, lại hàm hàm hồ hồ công bố bô lão trong nhà bị lừa hơn một trăm ngàn, giờ đến đây yêu cầu kiến giải.
Yêu cầu kiến giải? Tại sao lại tuyên bố muốn được giải trình ở nơi này? Mà không đến tòa án yêu cầu giải trình!
Bô lão trong nhà bị lừa hơn trăm nghìn? Trong khi hạng mục cho vay ngang hàng* ở công ty anh là loại cho vay với quy mô nhỏ?
(*Cho vay ngang hàng P2P = peer to peer lending: nói nôm na là công ty cho vay P2P sẽ huy động vốn từ nhà đầu tư, rồi cho khách hàng vay online, chỉ cần thao tác vài phút trên điện thoại/máy vi tính là có tiền vào tài khoản. Chủ đầu tư được lời cao hơn so với bỏ tiền vào ngân hàng, còn khách hàng thì trả lãi suất thấp hơn vay ngân hàng. Đôi bên cùng có lợi. Nhưng công ty đứng ra làm mô hình P2P này cũng có nguy cơ không đòi được nợ rất cao, vì khách hàng vay nhỏ sẽ không cần thế chấp gì cả. Hình thức cho vay này đòi hỏi chữ tín của khách hàng, nếu khách hàng tốt thì có thể vay bất cứ lúc nào trong suốt cuộc đời, còn khách hàng có nợ xấu thì chỉ được mượn một lần và mãi mãi bị loại bỏ hệ thống, không được vay nữa).
Sáng nay vốn tâm tình Chu Diệu rất tốt mặc dù tối qua phải vừa làm việc vừa ngủ tại văn phòng, đến sáng tỉnh lại thì nghe được tiếng gây sự ầm ĩ vang dội dưới tầng trệt của công ty.
Có mùi của động cơ bất lương và việc phô trương thanh thế.
Tối hôm qua ngủ ở công ty còn có Hà Hạo và mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi thuộc tổ hạng mục kia, bọn họ xuống lầu kiểm tra tình huống và tìm hiểu tình hình những người gây sự xung quanh trước.
Sau đó, một người trong nhóm báo cáo tình hình với anh.
Chu Diệu đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, tầm mắt lạnh lùng quét xuống, tia nắng ban mai chiếu chênh chếch trên khuôn mặt căng thẳng của anh. Giọng nói nghiêm túc rõ ràng thêm phần cáu kỉnh. Tình huống như vậy, chắc chắc mười phần là cố ý tới cửa hất nước dơ*. Cũng không biết người cùng ngành nào mời diễn viên kém chất lượng thế này, không có một chút kỹ thuật biểu diễn nào cả.
Thủ đoạn cũng tầm thường tệ hại như vậy.
Cú điện thoại đầu tiên Chu Diệu gọi phòng an ninh khu Sang Nghiệp, đối phương chọn thời gian đến thật đúng lúc, hiện tại đại bộ phận bảo vệ không còn ở trạm gác. Tổng cộng chỉ có ba nhân viên an ninh tới, số ít không địch lại số đông, thiếu chút nữa đã nổi lên xung đột.
Người thứ hai anh điện thoại là cấp dưới lão Trương ở bộ nghiệp vụ, hỏi han tình huống cụ thể, xem rốt cuộc có chuyện như vậy hay không, lão Trương đang trên đường chạy tới, lớn tiếng hỏi anh: Chu tổng, hiện giờ ngài đang ở đâu?
Ở công ty. Chu Diệu trả lời, bởi vì bên kia lão Trương thở hồng hộc, nên dặn dò một câu, Ông không cần gấp, qua đây hãy nói tiếp.
Sau đó cúp điện thoại.
Chu Diệu tiếp tục quét mắt xuống dưới, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Xem ra đối phương muốn kéo dài thời gian tới giờ vào ca tại khu viên, thừa dịp nhiều người xem để gây rối. Dưới lầu, bốn nhân viên kỹ thuật đang xử lý tình huống bất ngờ sáng nay, tối hôm qua đã ngủ công ty, bọn họ đều là nghiên cứu sinh ưu tú của trường đại học, công nghệ lưu tệ, sở trường căn bản không thể dùng mồm năm miệng mười tranh cãi với những người này.
Chu Diệu gọi điện thoại một lần nữa cho bốn kỹ thuật viên dưới lầu, đơn giản dặn dò hai câu với Tiểu Trương có thể trạng cường tráng nhất nhóm. Không có phụ lòng ưu ái của anh, Tiểu Trương không hề nhiều lời vô ích cùng bọn kia, trực tiếp chộp lấy một người đàn ông gầy gò nhất trong đám.
. . . Chính là người mặc áo màu đen ngắn tay, trên cánh tay có hình xăm. Vừa rồi trong điện thoại di động, Chu Diệu đã dặn dò như vậy.
Sau đó dựa theo anh phân phó, Tiểu Trương và nhóm đồng sự cùng nhau lôi người đàn ông đó vào cửa chính, tiếp theo mau chóng đóng cửa công ty lại. Với người bên ngoài, bọn họ nói: Ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Người nọ bị Tiểu Trương trực tiếp mang xuống tầng hầm ngầm, tại góc chết không có camera chiếu đến. Vừa rồi Chu Diệu đã ở trên lầu xem tình hình, xem thử trong đám người gây sự này tên nào là tên cầm đầu bọn họ.
Chu Diệu cũng đi xuống tầng hầm ngầm, người đàn ông gầy gò bị Tiểu Trương và Tiểu Đinh lôi đi, nỗ lực giãy giụa khỏi ràng buộc, trong miệng lại hô muốn gặp ông chủ.
Tôi chính là ông chủ. Chu Diệu đi tới, trực tiếp hỏi: Là ai bảo các người tới đây?
Cái gì ai bảo. . . Tôi muốn tới đây đòi một lời giải thích! Người đàn ông hung ác đáp lời, tuy nhiên ánh mắt đã sớm lộ ra sự khiếp sợ và khủng hoảng.
Được lắm! Chu Diệu gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm. Ghi âm trước, không nói nhảm, trước tiên anh đá đối phương một cước, vừa lợi hại vừa chuẩn xác vào chỗ đau nhất trên người của hắn, hơn nữa dấu vết cũng sẽ không lưu lại lâu.
—— A! Người đàn ông bị đau, đau đớn thét một tiếng.
Tốt, là một tên sợ đau.
Tiểu Đinh, Tiểu Trương không ngờ Chu tổng của bọn họ sẽ trực tiếp ra tay đánh người, mở to hai mắt. Sau khi kịp phản ứng thì túm người càng chặc và vững vàng hơn. Nhất là người lực lưỡng như Tiểu Trương, anh chỉ cho rằng ông chủ bảo anh đem người này vào để hỏi chuyện. Không ngờ ông chủ biết dùng phương thức này chiêu đãi đối phương. . . Ngoài ý muốn cảm thấy thật sảng khoái!
Đối phó người man rợ thì phải sử dụng phương thức man rợ, khiến cho bọn họ sợ hãi, sau đó sẽ thành thật khai báo * một chút. Sở dĩ ở cổ đại có phương thức nghiêm hình bức cung thẩm vấn, bởi vì nó đạt hiệu suất cao lại nhanh chóng bắt được nhược điểm của đối phương.
(*Chỗ này trong bản convert là gãi đúng chỗ ngứa)
Về phần lợi ích, nên cho anh cũng sẽ cho, chỉ cần xem người này có chỉ số thông minh nhiều hay ít thôi.
. . .
Mười lăm phút sau, tên cầm đầu gọi một cú điện thoại, những người tụ tập ở trước công ty nghe hắn chỉ huy liền tản đi. Chu Diệu hài lòng gật đầu, ném cho Tiểu Trương một ánh mắt sai sử.
Tiểu Trương ngồi xổm người xuống, xoa xoa vào vết thương trên thân người đàn ông, vừa xoa vừa nói: Mạo phạm, mạo phạm rồi!
Ông chủ của bọn họ. . . Đôi khi tính nết thật hung bạo!
Tên cầm đầu được lợi, cũng không tính toán gì, còn nói một câu cám ơn ông chủ.
Xã hội này phân biệt giai cấp, Chu Diệu lăn lộn trong ngành tài chính tự nhiên cảm thụ sâu sắc hơn. Nhưng giữa người và người cho dù có giàu hay nghèo hoặc chênh lệch chỉ số thông minh, cũng chưa hề có cấp thấp cấp cao, chỉ là hết lần này tới lần khác có vài người tự nguyện hạ mình kém hơn người ta một bậc.
Chu Diệu trở lại văn phòng thì nhận được điện thoại của Đa Ninh, cô đã tới phòng làm việc. Chu Diệu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn sang tiệm thú bông Alice ở đối diện, khóe miệng hơi cong.
May mà anh đã xử lý xong đám người kia, bọn họ đã bỏ đi vào mười lăm phút trước.
Đa Ninh biết Chu Diệu tối qua không về nhà, cho nên sáng nay lúc đến công viên Sang Nghiệp đã mang thêm một phần thức ăn sáng. Đồ ăn kiểu này thường được bán ở trạm tàu điện ngầm đầu đường ——sữa đậu nành phối hợp bánh bao chiên rắc mè đen, khác nhau ở chỗ, cô phải xếp hàng mới mua được thức ăn ở tiệm bánh bao nổi tiếng nhất.
Sức ăn của Chu Diệu rất mạnh, ví như mỗi lần cô chỉ có thể ăn tối đa năm cái bánh bao chiên, còn Chu Diệu
/92
|