Hôm qua ba mẹ Nhan cùng nhau đến thành phố A, vừa xem cuộc sống của con gái bọn họ thế nào, cùng với đó cũng khảo sát cửa hàng thú bông mới mở của con; biết rõ con gái ở cùng phòng với bạn học đại học là Đa Ninh, đặc biệt mang từ Hải thành bao lớn bao nhỏ đặc sản.
Đáng tiếc Đa Ninh tham gia hôn lễ của anh họ, không gặp được ba mẹ Nhan.
Đối với việc ba mẹ hiếm khi đến được một lần, Nhan Nghệ lái xe đưa bọn họ dạo xung quanh, từ hoa viên Lam Thiên đến khu phòng làm việc, trên đường tích cực nhiệt tình giới thiệu; nhất là phòng làm việc này, bởi vì người bỏ vốn cho cô chính là ba mẹ, đối với Nhan Nghệ đây thực sự là hai vị chủ tịch.
Đối mặt với chủ tịch, Nhan Nghệ một mực cung kính dâng danh thiếp tổng giám đốc của mình lên.
Đáng tiếc là ba mẹ Nhan không mua thứ này, cầm danh thiếp lắc đầu, thở dài nói: Nhìn số lượng đơn đặt hàng hiện tại của các con, khéo đến cuối năm sẽ đóng cửa mất.
Nhan Nghệ không phản đối, từ nhỏ đến lớn chỉ số chờ mong của ba mẹ với cô không cao, khó tin là cô sẽ gây dựng được sự nghiệp; cũng bởi vì như vậy, sau khi cô tốt nghiệp đại học không lâu, bọn họ đã tìm người giới thiệu đối tượng cho cô khắp nơi.
Tìm người đàn ông có chút vốn liếng, có chút năng lực, có chút hiếu thuận, thường thường thuận thuận an an ổn ổn cùng cô sống quãng đời còn lại; không cần cô làm lụng vất vả hoặc quan tâm cái gì. Về phần Vương Diệp, chính là đối tượng phù hợp tiêu chuẩn nhất mà lúc ấy ba mẹ cô lựa chọn, kết quả là một tên cặn bã.
Xét đến cùng, cũng là chính cô không chịu tranh đấu, sống ngày nào qua ngày ấy, đương nhiên cuộc sống cũng chỉ tạm bợ.
Sau đó, lúc vào trong xe lại không khỏi tiếp tục nghe vài lời lải nhải.
Hiện tại cuộc sống của cô xuôi gió xuôi nước như này, điều mẹ cô quan tâm nhất cũng chính là đại sự của cô, Nhan Nghệ nghe vào một tai ra luôn tai kia, mãi đến khi mẹ bảo cô tiếp tục đi xem mắt, tìm một đối tượng để tái hôn——
Sở dĩ bây giờ cô trở thành phụ nữ đã ly hôn, chẳng lẽ không phải là kết quả của việc năm ấy bọn họ giục kết hôn sao?
Nhan Nghệ dùng lời này phản bác ba mẹ mình, ghế sau tức khắc lặng ngắt như tờ. Qua một lúc, mẹ Nhan thỏa hiệp mở miệng nói: Được rồi, chúng ta không thúc giục không thúc giục.
Đột nhiên, mẹ Nhan cười rộ lên, phát ra những tiếng ha ha nhỏ.
Nhan Nghệ cầm vô lăng, nghe thấy tiếng cười của mẹ cô đứng ngồi không yên, cân nhắc đặt câu hỏi: Lại có chuyện tốt gì sao? Hay là bị kích thích rồi?
Đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì nhà họ Vương đã xảy ra chuyện. Mẹ cô nói tình huống gần đây nhất của nhà họ Vương, nhà họ Vương và nhà họ Ngô đã hoàn toàn lật mặt, hôn lễ tháng 10 cũng không được cử hành; mẹ chồng trước của cô dùng lí do bát tự không hợp để ngăn trở Ngô Tâm vào cửa, người nhà họ Ngô cũng sĩ diện, chịu không nổi vũ nhục như vậy, sau đó hai bên nhanh chóng cãi nhau ầm ĩ. Vốn hai nhà có lui tới làm ăn, hơn nữa năm nay còn góp chung vốn trong một vụ làm ăn lớn.
Sau đó, Nhan Nghệ cũng cười khẽ lên, ha ha, ha ha ha. Khó trách thời gian trước Vương Diệp liên hệ với cô bằng mọi cách, thì ra là do nguyên nhân này. Tốt lắm, cô lại bị Vương Diệp làm cho thấy ghe tởm một phen.
Trước khi giúp cô nói vài câu linh tinh ở học viện phật giáo Cố Gia Thụy đã từng nói: Gia hòa mọi sự hưng, hiện tại nhà họ Vương đã bất hòa, thật sự cô không cần tiếp tục so đo tính toán với bọn họ; chỉ cần chờ bọn họ làm mưa làm gió, sau đó đứng ở một bên chê cười.
Bằng không, chung quy cô vẫn sẽ cảm thấy bất bình.
Cho tới bây giờ, cuối cùng Nhan Nghệ cũng có phần cảm nhận được lời này của Cố Gia Thụy. Không biết có phải Vương Diệp đã thành con muỗi hút máu cô hay không; mà cô lại thích một người đàn ông đã xuất gia, tư tưởng cảnh giới cũng nâng cao.
Bởi vì không có chuyện khác, ba mẹ Nhan định trở về, Nhan Nghệ nhìn về phía trước, mở miệng nói: Ngày hôm nay không tệ. Trên đường thấy vài chiếc xe của đám cưới đi ngang qua; nhiều người kết hôn như vậy, đương nhiên là ngày không tệ.
Nếu không thì con đưa hai người đi thắp nén nhang. Nhan Nghệ thương lượng với hai người già ngồi ghế sau, sau đó cố ý thoải mái cười cười: Con biết ở thành phố A có ngôi chùa không tệ.
Ba mẹ Nhan: . . .
Nhan Nghệ trực tiếp đưa ba mẹ tới Bắc Đồng Tự, chùa miếu chỗ Cố Gia Thụy; sau đó mua hương nến tốt nhất, quỳ lạy trang nghiêm ở đại điện trước mặt Phật tổ.
Hai tay tạo thành chữ thập, dập đầu xuống đất ba cái.
A men! Phật tổ con có tội, thích một vị hòa thượng nhà ngài. Nhưng có thể nhìn vào tấm lòng thành của con, để Cố Gia Thụy hoàn tục hay không! Chỉ cần anh ấy hoàn tục, nhất định con sẽ đuổi kịp anh ấy.
Mà không phải, ngày ngày đêm đêm nhớ nhung một vị hòa thượng;
Dù cho là tuổi gì, thân phận nào, thầm mến là đau khổ nhất. Mà đau khổ nhất trong đau khổ, chính là đối phương là một người không thể nào. Sau khi phát hiện mình thích Cố Gia Thụy, gần đây phần lớn thời gian Nhan Nghệ đều dành thời gian lên mạng xem một ít sách phật giáo.
Tối nghĩa khó hiểu lại thâm sâu cất giữ ảo diệu, chính là nói về Phật học; khó trách có câu là phật hiệu khôn cùng.
Sau đó, cô suy đoán nhắn hỏi cho Cố Gia Thụy một tin: Chẳng lẽ anh làm hòa thượng, là do cảm thấy hứng thú với Phật học?
Đúng. Cố Gia Thụy trả lời cô.
Lần đầu tiên, Nhan Nghệ cảm thấy hai trái tim của cô và Cố Gia Thụy cũng có thể tới gần một chút.
. . .
Thắp hương cầu phúc chấm dứt, Nhan Nghệ đưa ba mẹ đi ra khỏi đại điện, đúng dịp nhìn thấy Cố Gia Thụy dẫn một đoàn tiểu hòa thượng đi tới. Nhan Nghệ dừng bước chân, nhìn Cố Gia Thụy càng tới càng gần, chỉ cảm thấy tim mình đập như Phạn âm*, im lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng vọng.
*Tiếng Phật ( Fanyin ) – tiếng nói của Đức Phật
Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy lúc Cố Gia Thụy đi ngang qua người cô thì đuôi mắt khẽ liếc qua; rõ ràng cô vẫn không nhúc nhích đứng ở đám người khách hành hương, căn bản không thấy được.
Nhan Nghệ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở nên đứng đắn nghiêm túc
Đáng tiếc Đa Ninh tham gia hôn lễ của anh họ, không gặp được ba mẹ Nhan.
Đối với việc ba mẹ hiếm khi đến được một lần, Nhan Nghệ lái xe đưa bọn họ dạo xung quanh, từ hoa viên Lam Thiên đến khu phòng làm việc, trên đường tích cực nhiệt tình giới thiệu; nhất là phòng làm việc này, bởi vì người bỏ vốn cho cô chính là ba mẹ, đối với Nhan Nghệ đây thực sự là hai vị chủ tịch.
Đối mặt với chủ tịch, Nhan Nghệ một mực cung kính dâng danh thiếp tổng giám đốc của mình lên.
Đáng tiếc là ba mẹ Nhan không mua thứ này, cầm danh thiếp lắc đầu, thở dài nói: Nhìn số lượng đơn đặt hàng hiện tại của các con, khéo đến cuối năm sẽ đóng cửa mất.
Nhan Nghệ không phản đối, từ nhỏ đến lớn chỉ số chờ mong của ba mẹ với cô không cao, khó tin là cô sẽ gây dựng được sự nghiệp; cũng bởi vì như vậy, sau khi cô tốt nghiệp đại học không lâu, bọn họ đã tìm người giới thiệu đối tượng cho cô khắp nơi.
Tìm người đàn ông có chút vốn liếng, có chút năng lực, có chút hiếu thuận, thường thường thuận thuận an an ổn ổn cùng cô sống quãng đời còn lại; không cần cô làm lụng vất vả hoặc quan tâm cái gì. Về phần Vương Diệp, chính là đối tượng phù hợp tiêu chuẩn nhất mà lúc ấy ba mẹ cô lựa chọn, kết quả là một tên cặn bã.
Xét đến cùng, cũng là chính cô không chịu tranh đấu, sống ngày nào qua ngày ấy, đương nhiên cuộc sống cũng chỉ tạm bợ.
Sau đó, lúc vào trong xe lại không khỏi tiếp tục nghe vài lời lải nhải.
Hiện tại cuộc sống của cô xuôi gió xuôi nước như này, điều mẹ cô quan tâm nhất cũng chính là đại sự của cô, Nhan Nghệ nghe vào một tai ra luôn tai kia, mãi đến khi mẹ bảo cô tiếp tục đi xem mắt, tìm một đối tượng để tái hôn——
Sở dĩ bây giờ cô trở thành phụ nữ đã ly hôn, chẳng lẽ không phải là kết quả của việc năm ấy bọn họ giục kết hôn sao?
Nhan Nghệ dùng lời này phản bác ba mẹ mình, ghế sau tức khắc lặng ngắt như tờ. Qua một lúc, mẹ Nhan thỏa hiệp mở miệng nói: Được rồi, chúng ta không thúc giục không thúc giục.
Đột nhiên, mẹ Nhan cười rộ lên, phát ra những tiếng ha ha nhỏ.
Nhan Nghệ cầm vô lăng, nghe thấy tiếng cười của mẹ cô đứng ngồi không yên, cân nhắc đặt câu hỏi: Lại có chuyện tốt gì sao? Hay là bị kích thích rồi?
Đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì nhà họ Vương đã xảy ra chuyện. Mẹ cô nói tình huống gần đây nhất của nhà họ Vương, nhà họ Vương và nhà họ Ngô đã hoàn toàn lật mặt, hôn lễ tháng 10 cũng không được cử hành; mẹ chồng trước của cô dùng lí do bát tự không hợp để ngăn trở Ngô Tâm vào cửa, người nhà họ Ngô cũng sĩ diện, chịu không nổi vũ nhục như vậy, sau đó hai bên nhanh chóng cãi nhau ầm ĩ. Vốn hai nhà có lui tới làm ăn, hơn nữa năm nay còn góp chung vốn trong một vụ làm ăn lớn.
Sau đó, Nhan Nghệ cũng cười khẽ lên, ha ha, ha ha ha. Khó trách thời gian trước Vương Diệp liên hệ với cô bằng mọi cách, thì ra là do nguyên nhân này. Tốt lắm, cô lại bị Vương Diệp làm cho thấy ghe tởm một phen.
Trước khi giúp cô nói vài câu linh tinh ở học viện phật giáo Cố Gia Thụy đã từng nói: Gia hòa mọi sự hưng, hiện tại nhà họ Vương đã bất hòa, thật sự cô không cần tiếp tục so đo tính toán với bọn họ; chỉ cần chờ bọn họ làm mưa làm gió, sau đó đứng ở một bên chê cười.
Bằng không, chung quy cô vẫn sẽ cảm thấy bất bình.
Cho tới bây giờ, cuối cùng Nhan Nghệ cũng có phần cảm nhận được lời này của Cố Gia Thụy. Không biết có phải Vương Diệp đã thành con muỗi hút máu cô hay không; mà cô lại thích một người đàn ông đã xuất gia, tư tưởng cảnh giới cũng nâng cao.
Bởi vì không có chuyện khác, ba mẹ Nhan định trở về, Nhan Nghệ nhìn về phía trước, mở miệng nói: Ngày hôm nay không tệ. Trên đường thấy vài chiếc xe của đám cưới đi ngang qua; nhiều người kết hôn như vậy, đương nhiên là ngày không tệ.
Nếu không thì con đưa hai người đi thắp nén nhang. Nhan Nghệ thương lượng với hai người già ngồi ghế sau, sau đó cố ý thoải mái cười cười: Con biết ở thành phố A có ngôi chùa không tệ.
Ba mẹ Nhan: . . .
Nhan Nghệ trực tiếp đưa ba mẹ tới Bắc Đồng Tự, chùa miếu chỗ Cố Gia Thụy; sau đó mua hương nến tốt nhất, quỳ lạy trang nghiêm ở đại điện trước mặt Phật tổ.
Hai tay tạo thành chữ thập, dập đầu xuống đất ba cái.
A men! Phật tổ con có tội, thích một vị hòa thượng nhà ngài. Nhưng có thể nhìn vào tấm lòng thành của con, để Cố Gia Thụy hoàn tục hay không! Chỉ cần anh ấy hoàn tục, nhất định con sẽ đuổi kịp anh ấy.
Mà không phải, ngày ngày đêm đêm nhớ nhung một vị hòa thượng;
Dù cho là tuổi gì, thân phận nào, thầm mến là đau khổ nhất. Mà đau khổ nhất trong đau khổ, chính là đối phương là một người không thể nào. Sau khi phát hiện mình thích Cố Gia Thụy, gần đây phần lớn thời gian Nhan Nghệ đều dành thời gian lên mạng xem một ít sách phật giáo.
Tối nghĩa khó hiểu lại thâm sâu cất giữ ảo diệu, chính là nói về Phật học; khó trách có câu là phật hiệu khôn cùng.
Sau đó, cô suy đoán nhắn hỏi cho Cố Gia Thụy một tin: Chẳng lẽ anh làm hòa thượng, là do cảm thấy hứng thú với Phật học?
Đúng. Cố Gia Thụy trả lời cô.
Lần đầu tiên, Nhan Nghệ cảm thấy hai trái tim của cô và Cố Gia Thụy cũng có thể tới gần một chút.
. . .
Thắp hương cầu phúc chấm dứt, Nhan Nghệ đưa ba mẹ đi ra khỏi đại điện, đúng dịp nhìn thấy Cố Gia Thụy dẫn một đoàn tiểu hòa thượng đi tới. Nhan Nghệ dừng bước chân, nhìn Cố Gia Thụy càng tới càng gần, chỉ cảm thấy tim mình đập như Phạn âm*, im lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng vọng.
*Tiếng Phật ( Fanyin ) – tiếng nói của Đức Phật
Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy lúc Cố Gia Thụy đi ngang qua người cô thì đuôi mắt khẽ liếc qua; rõ ràng cô vẫn không nhúc nhích đứng ở đám người khách hành hương, căn bản không thấy được.
Nhan Nghệ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở nên đứng đắn nghiêm túc
/92
|