Dạo gần đây có một tên vô lại thường hay ghé qua Nhan Họa Lâu, mà lần nào ghé qua cũng nháo loạn ầm ĩ tìm Kim Chi Đại tỷ tỷ. Điều đau đầu nhất ở đây là, hắn ta không có sắc, cũng không có tiền, nhưng nhất quyết “ếch đòi ăn thịt thiên nga”, chỉ một mực đòi Đệ nhất tài nữ Kim Chi, các cô nương khác dẫu kiều diễm cách mấy cũng thây kệ. Nghe Chiêu Bà dỗ ngon dỗ ngọt thì tên hắn chỉ có độc một chữ, thường gọi là Mao.
Tên Mao này người không ra người, ngợm không ra ngợm, đã cao lênh khênh thì chớ lại còn gầy còm, da dẻ cháy xém, tóc tai lúc nào cũng bù xù, hàm răng trắng ởn không ra hàng ra lối, chìa lô nhô ra ngoài mặt tiền trông đến là dị hợm.
- Ta biết vì sao tên Mao lại đắm đuối Đại tỷ của chúng ta đến vậy rồi. - Y Song vừa thái rau vừa cười với vẻ đắc thắng.
- Vì sao? - Tôi nghiêng đầu hỏi, trong lòng không khỏi có chút tò mò.
- Hả, đến cô mà cũng không đoán ra sao? - Y Song tiu nghỉu nhìn tôi, hai tay vẫn nhanh nhẹn thái rau - Cô xem, Đại tỷ của chúng ta răng bị mẻ mất một miếng, trống hơ trống hoác, trong khi tên tiểu tử thối đó lại răng đầy một miệng, không phải khi hôn nhau sẽ vừa khít hay sao?
- Phì! - Tôi ôm bụng cười đến tức thở, thật may là chưa ăn cơm, nếu không tôi nhất định sẽ phun một miệng đầy cơm ra ngoài - Hảo cô nương! Theo ý cô mà nói, đây tuyệt đối là một cặp đôi trời sinh phải không?
- Đúng, đúng! - Nàng ta cười thành tiếng, tiếp tục trêu đùa - Đây nhất định là ý trời nồi nào úp vung nấy trong truyền thuyết! Ây da, Nguyệt lão thật biết trêu người, lại mối Đại tỷ như hoa như ngọc của chúng ta với một tên vô lại nghèo kiết xác, thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Y Song lắc đầu ra chiều buồn bã, cả hai chúng tôi đều không hẹn mà cùng cười phá lên, tâm tư vô cùng thoải mái, vui vẻ.
- Cái gì mà đáng tiếc vậy, Y Song?
Đại tỷ bất ngờ xuất hiện trong gian bếp chật chội ám mùi khói, mi tâm nhíu chặt lại với vẻ buồn nôn. Tỷ ta vận y phục bằng lụa thượng hạng nhiều màu sặc sỡ, trên tay bế con chó nhỏ Đậu Đậu, di chuyển chậm chạp, nhấc tay nhấc chân đều hết sức cẩn trọng.
Y Song mặt hơi biến sắc nhưng ngay lập tức chỉ vào nồi canh hầm trên bếp, giọng điệu thật thà nói:
- Vừa rồi muội nhỡ tay cho hơi nhiều muối, canh gà hầm củ cải ngon như vậy mà hơi mặn quả là đáng tiếc. - Nàng ta nói xong lại giả bộ ngạc nhiên nhìn Đại tỷ - Sao tỷ lại xuống bếp? Ở đây chật chội, bẩn thỉu không hợp với khí chất thanh cao của tỷ. Có gì tỷ cứ sai người xuống báo với bọn muội một tiếng là được mà.
Kim Chi vuốt ve bộ lông trắng lốm đốm những vệt đen của Đậu Đậu, ánh mắt nhìn nó thập phần ôn nhu, ấm áp, thật là một trời một vực với lúc tỷ ta quát tháo người ăn kẻ ở. Đậu Đậu mở mắt liếm bàn tay ngọc của Đại tỷ, ẳng hai tiếng yếu ớt xem chừng rất thoải mái.
- Không biết dạo gần đây Đậu Đậu ăn phải thứ gì mà đổ bệnh, không chịu ăn uống, chạy nhảy, cả ngày chỉ mệt mỏi nằm một chỗ, đến cả ta gọi cũng không thèm mở mắt.
Đại tỷ lo lắng nhìn Đậu Đậu lại tiếp tục ngủ vùi trong lòng tỷ ta, dáng vẻ dịu dàng như hiền mẫu nhìn đứa con ngã bệnh. “Bệnh gì chứ, thực ra nó chỉ cần vài củ giềng với ít nước sôi là khỏi thôi.” Tôi thầm đay nghiến trong lòng.
Đậu Đậu đúng là một tiểu tổ tông, ăn cơm phải ăn thứ gạo đắt nhất Tô Giang, đủ hai bữa thịt cá đầy ắp mỗi ngày, uống nước phải là nước đun sôi sạch sẽ, không tạp nhiễm, đi ngủ phải lót ổ bằng vải mềm, ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hạ. Hạ nhân chúng tôi có khi chẳng được sung sướng bằng con chó của Đại tỷ!
Con chó đó quả thực rất thích cắn người, chỉ cần nó không ưa ai là lập tức lao tới há mõm ngoạm vào chân kẻ đó. Mà Đại tỷ lại không thích quản mấy chuyện này, Đậu Đậu tha hồ chạy tung tăng khắp nơi cắn càn. Bọn hạ nhân đều căm ghét nó mà không dám lên tiếng.
- Sáng nay ta phải mất bao công sức mới mời được Trương Đại phu ở cửa Nam tới xem bệnh cho Đậu Đậu. - Đại tỷ thở dài một hơi, buồn bã kể.
Trương Đại phu, thần y nổi tiếng ở thành Tô Giang, từng được vời vào tẩm cung chữa bệnh cho tiểu Thái tử? Mà sáng nay vừa tới Nhan Họa Lâu xem bệnh cho con chó của Đại tỷ?
Tôi ho khan hai tiếng, chuyện này quả thực là bôi nhọ thanh danh của Trương Đại phu đi, người này chắc chắn là say mê nhan sắc của Đại tỷ nên mới nhận lời, ngoài ra không còn cách lý giải nào khác.
- Mà thôi, trò chuyện để khi khác. - Đại tỷ đột nhiên lạnh lùng cất lời, từ đầu tới cuối không phải là một mình tỷ ta kể lể sao? - Ta đích thân xuống bếp để hầm ít xương nấu canh cho Đậu Đậu. Trương Đại phu nói Đậu Đậu cần tẩm bổ vài hôm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
“Đậu Đậu? Uống canh hầm xương? Tẩm bổ vài hôm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng?” Tôi đưa mắt nhìn Y Song phát hiện nàng ta cũng đang liếc về phía tôi, vẻ mặt muốn cười mà phải nhẫn nhịn. Tôi thật nghi ngờ danh thần y của lão Trương, có thể thanh thanh cao cao phun ra mấy lời hoang đường như thế, nếu không phải là mồm mép ba hoa thì cũng là mặt dày. Còn Đại tỷ tỷ lại chạy đi tin mấy lời ngon ngọt của lão ta, nếu không phải ngây thơ tin người quá đáng thì cũng là đầu óc ngốc nghếch hơn người.
Nhìn Đại tỷ tỷ lóng ngóng đặt nồi canh lên bếp, tôi không nhịn được lên tiếng:
- Tỷ tỷ à, tỷ cứ để đó cho muội và Y Song làm, đó là việc của hạ nhân bọn muội. Tỷ cứ bế Đậu Đậu lên phòng trước đi, khi nào hầm canh xong, bọn muội sẽ bê lên cho tỷ.
Đại tỷ Kim Chi thở phào một hơi, sau đó không nói lời nào lập tức bế chó nhỏ đi thẳng, dường như tỷ ta rất căm ghét việc phải đứng cùng chúng tôi trong căn bếp chật chội ám mùi dầu mỡ.
o0o
- Người đâu, gọi Trương Đại phu, gọi Trương Đại phu!
Đại tỷ nhảy bổ từ lầu trên xuống, y phục xộc xệch, mái tóc vốn được vấn gọn ghẽ giờ xổ xuống hai bên vai, bộ dạng đúng là quỷ dọa người. Tôi ngừng tay thu dọn bát đũa, hiếu kỳ xem tỷ ta cuống cuồng gào thét hạ nhân gọi Đại phu.
Y Song từ trong bếp đi ra, mắt nhìn Đại tỷ thuận miệng hỏi:
- Tiểu Phương, tỷ ta bị làm sao thế?
- Không biết nữa, luôn miệng gọi Đại phu từ nãy tới giờ, không hiểu là có chuyện gì? - Tôi lắc lắc đầu - Tên Mao mà thấy bộ dạng dọa người này của tỷ ta thì nhất định là cuốn chiếu chạy không kịp.
- Tên Mao? - Y Song kinh ngạc quay sang nhìn tôi - Vừa nãy lúc bê canh cho Đậu Đậu, ta có gặp hắn.
- Đậu Đậu chết rồi.
Tôi và Y Song kinh hãi quay về phía người vừa lên tiếng. Tứ tỷ Điền Điền thong thả ngồi xuống ghế, châm trà vào chén ngọc, tiện miệng nhắc lại một lần nữa:
- Các muội chưa biết gì sao? Đại tỷ đang điên cuồng vì Đậu Đậu chết rồi.
Tên Mao này người không ra người, ngợm không ra ngợm, đã cao lênh khênh thì chớ lại còn gầy còm, da dẻ cháy xém, tóc tai lúc nào cũng bù xù, hàm răng trắng ởn không ra hàng ra lối, chìa lô nhô ra ngoài mặt tiền trông đến là dị hợm.
- Ta biết vì sao tên Mao lại đắm đuối Đại tỷ của chúng ta đến vậy rồi. - Y Song vừa thái rau vừa cười với vẻ đắc thắng.
- Vì sao? - Tôi nghiêng đầu hỏi, trong lòng không khỏi có chút tò mò.
- Hả, đến cô mà cũng không đoán ra sao? - Y Song tiu nghỉu nhìn tôi, hai tay vẫn nhanh nhẹn thái rau - Cô xem, Đại tỷ của chúng ta răng bị mẻ mất một miếng, trống hơ trống hoác, trong khi tên tiểu tử thối đó lại răng đầy một miệng, không phải khi hôn nhau sẽ vừa khít hay sao?
- Phì! - Tôi ôm bụng cười đến tức thở, thật may là chưa ăn cơm, nếu không tôi nhất định sẽ phun một miệng đầy cơm ra ngoài - Hảo cô nương! Theo ý cô mà nói, đây tuyệt đối là một cặp đôi trời sinh phải không?
- Đúng, đúng! - Nàng ta cười thành tiếng, tiếp tục trêu đùa - Đây nhất định là ý trời nồi nào úp vung nấy trong truyền thuyết! Ây da, Nguyệt lão thật biết trêu người, lại mối Đại tỷ như hoa như ngọc của chúng ta với một tên vô lại nghèo kiết xác, thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Y Song lắc đầu ra chiều buồn bã, cả hai chúng tôi đều không hẹn mà cùng cười phá lên, tâm tư vô cùng thoải mái, vui vẻ.
- Cái gì mà đáng tiếc vậy, Y Song?
Đại tỷ bất ngờ xuất hiện trong gian bếp chật chội ám mùi khói, mi tâm nhíu chặt lại với vẻ buồn nôn. Tỷ ta vận y phục bằng lụa thượng hạng nhiều màu sặc sỡ, trên tay bế con chó nhỏ Đậu Đậu, di chuyển chậm chạp, nhấc tay nhấc chân đều hết sức cẩn trọng.
Y Song mặt hơi biến sắc nhưng ngay lập tức chỉ vào nồi canh hầm trên bếp, giọng điệu thật thà nói:
- Vừa rồi muội nhỡ tay cho hơi nhiều muối, canh gà hầm củ cải ngon như vậy mà hơi mặn quả là đáng tiếc. - Nàng ta nói xong lại giả bộ ngạc nhiên nhìn Đại tỷ - Sao tỷ lại xuống bếp? Ở đây chật chội, bẩn thỉu không hợp với khí chất thanh cao của tỷ. Có gì tỷ cứ sai người xuống báo với bọn muội một tiếng là được mà.
Kim Chi vuốt ve bộ lông trắng lốm đốm những vệt đen của Đậu Đậu, ánh mắt nhìn nó thập phần ôn nhu, ấm áp, thật là một trời một vực với lúc tỷ ta quát tháo người ăn kẻ ở. Đậu Đậu mở mắt liếm bàn tay ngọc của Đại tỷ, ẳng hai tiếng yếu ớt xem chừng rất thoải mái.
- Không biết dạo gần đây Đậu Đậu ăn phải thứ gì mà đổ bệnh, không chịu ăn uống, chạy nhảy, cả ngày chỉ mệt mỏi nằm một chỗ, đến cả ta gọi cũng không thèm mở mắt.
Đại tỷ lo lắng nhìn Đậu Đậu lại tiếp tục ngủ vùi trong lòng tỷ ta, dáng vẻ dịu dàng như hiền mẫu nhìn đứa con ngã bệnh. “Bệnh gì chứ, thực ra nó chỉ cần vài củ giềng với ít nước sôi là khỏi thôi.” Tôi thầm đay nghiến trong lòng.
Đậu Đậu đúng là một tiểu tổ tông, ăn cơm phải ăn thứ gạo đắt nhất Tô Giang, đủ hai bữa thịt cá đầy ắp mỗi ngày, uống nước phải là nước đun sôi sạch sẽ, không tạp nhiễm, đi ngủ phải lót ổ bằng vải mềm, ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hạ. Hạ nhân chúng tôi có khi chẳng được sung sướng bằng con chó của Đại tỷ!
Con chó đó quả thực rất thích cắn người, chỉ cần nó không ưa ai là lập tức lao tới há mõm ngoạm vào chân kẻ đó. Mà Đại tỷ lại không thích quản mấy chuyện này, Đậu Đậu tha hồ chạy tung tăng khắp nơi cắn càn. Bọn hạ nhân đều căm ghét nó mà không dám lên tiếng.
- Sáng nay ta phải mất bao công sức mới mời được Trương Đại phu ở cửa Nam tới xem bệnh cho Đậu Đậu. - Đại tỷ thở dài một hơi, buồn bã kể.
Trương Đại phu, thần y nổi tiếng ở thành Tô Giang, từng được vời vào tẩm cung chữa bệnh cho tiểu Thái tử? Mà sáng nay vừa tới Nhan Họa Lâu xem bệnh cho con chó của Đại tỷ?
Tôi ho khan hai tiếng, chuyện này quả thực là bôi nhọ thanh danh của Trương Đại phu đi, người này chắc chắn là say mê nhan sắc của Đại tỷ nên mới nhận lời, ngoài ra không còn cách lý giải nào khác.
- Mà thôi, trò chuyện để khi khác. - Đại tỷ đột nhiên lạnh lùng cất lời, từ đầu tới cuối không phải là một mình tỷ ta kể lể sao? - Ta đích thân xuống bếp để hầm ít xương nấu canh cho Đậu Đậu. Trương Đại phu nói Đậu Đậu cần tẩm bổ vài hôm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
“Đậu Đậu? Uống canh hầm xương? Tẩm bổ vài hôm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng?” Tôi đưa mắt nhìn Y Song phát hiện nàng ta cũng đang liếc về phía tôi, vẻ mặt muốn cười mà phải nhẫn nhịn. Tôi thật nghi ngờ danh thần y của lão Trương, có thể thanh thanh cao cao phun ra mấy lời hoang đường như thế, nếu không phải là mồm mép ba hoa thì cũng là mặt dày. Còn Đại tỷ tỷ lại chạy đi tin mấy lời ngon ngọt của lão ta, nếu không phải ngây thơ tin người quá đáng thì cũng là đầu óc ngốc nghếch hơn người.
Nhìn Đại tỷ tỷ lóng ngóng đặt nồi canh lên bếp, tôi không nhịn được lên tiếng:
- Tỷ tỷ à, tỷ cứ để đó cho muội và Y Song làm, đó là việc của hạ nhân bọn muội. Tỷ cứ bế Đậu Đậu lên phòng trước đi, khi nào hầm canh xong, bọn muội sẽ bê lên cho tỷ.
Đại tỷ Kim Chi thở phào một hơi, sau đó không nói lời nào lập tức bế chó nhỏ đi thẳng, dường như tỷ ta rất căm ghét việc phải đứng cùng chúng tôi trong căn bếp chật chội ám mùi dầu mỡ.
o0o
- Người đâu, gọi Trương Đại phu, gọi Trương Đại phu!
Đại tỷ nhảy bổ từ lầu trên xuống, y phục xộc xệch, mái tóc vốn được vấn gọn ghẽ giờ xổ xuống hai bên vai, bộ dạng đúng là quỷ dọa người. Tôi ngừng tay thu dọn bát đũa, hiếu kỳ xem tỷ ta cuống cuồng gào thét hạ nhân gọi Đại phu.
Y Song từ trong bếp đi ra, mắt nhìn Đại tỷ thuận miệng hỏi:
- Tiểu Phương, tỷ ta bị làm sao thế?
- Không biết nữa, luôn miệng gọi Đại phu từ nãy tới giờ, không hiểu là có chuyện gì? - Tôi lắc lắc đầu - Tên Mao mà thấy bộ dạng dọa người này của tỷ ta thì nhất định là cuốn chiếu chạy không kịp.
- Tên Mao? - Y Song kinh ngạc quay sang nhìn tôi - Vừa nãy lúc bê canh cho Đậu Đậu, ta có gặp hắn.
- Đậu Đậu chết rồi.
Tôi và Y Song kinh hãi quay về phía người vừa lên tiếng. Tứ tỷ Điền Điền thong thả ngồi xuống ghế, châm trà vào chén ngọc, tiện miệng nhắc lại một lần nữa:
- Các muội chưa biết gì sao? Đại tỷ đang điên cuồng vì Đậu Đậu chết rồi.
/14
|