Không giờ đã điểm, khắp Tích Huyệt thành chìm trong màn đêm tăm tối, từng cơn gió ớn lạnh thổi vù vù qua kẽ lá, trên vầng huyết nguyệt đang toả sáng lạnh lẽo ớn lạnh lòng người. Từng tiếng khóc, tiếng kêu ai oán vang lên, đúng như câu chuyện mà người dân tích huyệt thành truyền tai nhau về nó.
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
Từng tiếng khóc ai oán vang lên, bên trong một miệng giếng bỏ hoang đầy lạnh lẽo, xung quanh không một bóng người, cả không gian là một màu đen tăm tối đầy ghê rợn.
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
“Con ta đâu…Con ta đâu…”
Từng tiếng thì thầm ghê rợn vang lên, từ bên trên miệng giếng, một người đàn bà tứ chi vặn vẹo, xoay khúc kinh dị đang bò lổm ngổm lên trên miệng giếng. Mái tóc dài dính đầy máu tươi chảy dòng dòng xuống mặt đất che lấp cả khuôn mặt, Hai mắt thì mở lớn đỏ ngòm như máu đảo điên nhìn xung quanh. Người phụ nữ bò lổm ngổm trên mặt đất, cái lưỡi há dài bắt đầu bò đi, để lại phía sau là từng hàng máu dài đầy kinh tởm.
Nho Văn Cửu đang thức trắng đêm sử lý văn kiện những vụ án mất tích gần đây. Người dân mỗi ngày đều đến tìm hắn rất nhiều lần, văn kiện chất cao như núi, không còn cách nào khác, mỗi ngày hắn đều phải thức trắng đêm để sử lý văn kiện, chấn an lòng dân, hứa sẽ tìm ra lũ trẻ một cách sớm nhất có thể. Bỗng ngọn đèn vụt tắt, tiếng khóc ai oán vang lên. Nho Văn Cửu đóng lại sổ sách, mở tung cửa sổ nhìn ra vầng huyết nguyệt bên ngoài. Nó đã xuất hiện, ma nữ đã xuất hiện.
Anh Tử mở mắt, tỉnh dậy. Vội vàng lao ra bên ngoài truy bắt ma nữ. Nàng không tin trên đời này có ma quỷ. Nàng muốn xem xem, Ma nữ trong lời đồn rốt cuộc là thứ gì.
Lâm Vũ nằm trên giường lớn, lấy gối bịt tai, tiếp tục ngủ say ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bỗng.
“Rầm…”
“Lâm Trần, ngươi còn ngủ được hả. Còn không mau cùng ta đi kiểm tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”
Lâm Vũ bị Anh Tử đá văng xuống giường lớn, lăn lộn trên mặt đất. Lâm Vũ mộng bức. Ngươi muốn đi kiểm tra thì tự mình mà đi. Kéo theo ta làm gì.
Anh Tử bất đắc dĩ chán nản. Nàng cũng chẳng muốn lôi thêm tên Lâm Vũ ngốc này đi làm gì. Nhưng vì đảm bảo an toàn, nàng vẫn nên mang theo hắn thì hơn. Không còn cách nào khác Anh Tử đành lôi Lâm Vũ chạy như bay trên đường lớn. Đến nơi phát ra âm thanh.
Trong một gian nhà nhỏ, một đôi vợ chồng đang ôm đứa con của mình run rẩy sợ hãi. Bên ngoài cánh của không ngừng hiện lên bóng hình kinh dị của một người phụ nữ tứ chi vặn vặn, kèm theo tiếng khóc, tiếng ai oán rợn người.
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
“Con ta đâu, con ta đâu…”
Đứa bé hai mắt hoảng sợ. Cả người run nẩy bẩy, khuôn mặt kinh hoàng.
“Rầm”
Bỗng cánh cửa lớn được mở ra. Một mùi tanh hôi xông thẳng vào canh phòng. Hai đôi vợ chồng lập tức bất tỉnh, còn đứa bé thì hai mắt vô hồn một mình âm thầm bước đi trong đêm tối tĩnh lặng, lạnh lẽo, đầy đáng sợ.
Anh Tử, Nho Văn Cửu, cùng Lâm Vũ vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng khóc. Khi nàng vừa đến nơi đã thấy một ngươì phụ nữ tứ chi vặn vẹo đầy kinh dị, mái tóc dài dính đầy máu tươi chảy dòng dòng xuống mặt đất che lấp cả khuôn mặt, Hai mắt thì mở lớn đỏ ngòm như máu đầy đáng sợ đang dắt theo một đứa trẻ.
Anh Tử vội vàng lao tới, roi sắt trong tay bao phủ linh lực đỏ tươi đâm thẳng về phía người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ ma quỷ cùng đứa trẻ lập tức biến mất vô cùng quỷ dị trước mặt ba người.
Một cơn gió ớn lạnh thổi qua người Anh Tử.
Nho Văn Cửu nhìn về phía Lâm Vũ, thở dài nói.
“Lâm tiên sinh, ngươi cảm thấy sao về việc này”
Trước câu hỏi của Nho Văn Cửu. Lâm Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu thởi dài nói.
“Theo kinh nghiệm mười năm lừa đảo của ta…Không, là mười năm hành nghề thiên sư của ta. Con ma nữ này oán niệm vô cùng thâm hậu, tu vi đã đạt đến mức thượng thừa. Muốn tiêu diệt được nó là vô cùng khó khăn, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Anh Tử lấy tay đập trán. Hai tên này bị ngốc sao. Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của kẻ đứng sau màn hắc thủ dụ ba người nàng tới đây, còn những thứ vừa nhìn thấy trước mắt cũng chỉ là huyễn thuật do kẻ đứng phía sau bày ra mà thôi.
“Hai vị, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, còn những gì vừa nhìn thấy chỉ là huyễn thuật mà thôi, chúng ta phải tỉnh táo đừng để bị kẻ khác lừa gạt”
Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu nghe Anh Tử nói vậy nhịn không được ngạc nhiên, sau đó bật cười.
“Ha ha…Anh Tử cô nương, trí tưởng tượng của cô thật phong phú”
“Đúng vậy, ha ha…Chết cười ta mất”
Anh Tử chán nản, tại vì sao nàng nói gì hai kẻ này cũng đều không tin. Tên Lâm ngốc thì cũng thôi đi. Ngay cả Cửu thành chủ cũng không tin nàng. Anh Tử chán nản rời đi, bỏ lại Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu đang tiếp tục bàn bạc cách diệt trừ ma nữ.
Nho Văn Cửu nhìn theo bóng lưng của Anh Tử, ánh mắt tràn đầy cay độc, nụ cười hiểm ác tới tận mang tai, từ trong túi áo, lấy ra một tờ giấy. “Lâm Trần là một tên ngốc, Tử Anh vô cùng nguy hiểm cần phải loại bỏ”. Chu Văn Cửu mỉn cười, đôi lúc thông minh quá sẽ phải chết sớm. Bởi vì ác ma ở ngay bên người. Tử Anh ngươi phải chết, những kẻ biết càng nhiều càng phải chết sớm. Ha ha…
Lâm Vũ một mình lang thang trong đêm tối, rốt cuộc hắn nên làm gì đây. Người ngốc có cái phúc của người ngốc. Câu này quả không sai, đôi lúc không biết, không nghe, không thấu lại là một điều may mắn, cuộc đời này vẫn vậy, vẫn có những sự lựa chọn vô cùng khó khăn ép bản thân hắn phải lựa chọn. Hắn nên làm gì đây. Hắn phải làm gì mới là sự lựa chọn đúng nhất…Thật khó để lựa chọn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tại một cánh đồng hoang vắng, một đàn cầu siêu nguy nga, long trọng đã được lập lên. Lâm Vũ bước lên đài cao. Mặc cho mình một bộ quần áo Thiên Sư vô cùng trang bức. Tay trái cầm kiếm đào gỗ, tay phải cầmchiếc chuông đồng. Trên bàn là vô số bùa chú, đĩa bát quái cùng hai ngọn nến lớn. Lâm Vũ nhìn lên mặt trời, giờ ngọ đã điểm.
Lâm Vũ dùng máu gà vô cùng thuần thục vẽ nhăng cuội lên lá bùa, tay phải cầm kiếm đào gỗ đâm thẳng xuyên qua lá bùa, lá bùa bỗng dưng bốc cháy toả khói đen kịt. Lâm Vũ bắt đầu niệm thần chú.
“úm ba la xì bùa…abla…abla…abla…”
Động tác vô cùng chuyên nghiệp, khiến người xem không khỏi trầm trồ thán phục. Bỗng mặt đất rung chuyển, gió thổi mây phun, bầu trời đen kit, từng cơn gió ớn lạnh mang theo tiếng khóc ai oán, tiếng thì thầm ghê rợn vang lên. Trên bầu trời hiện ra một khuôn mặt người đen kịt đầy kinh dị đang gào thét vô cùng đáng sợ.
Lâm Vũ mộng bức, hắn chỉ giả vờ một chút thôi, có cần màu mè hoa lệ như vậy không. Chẳng lẽ hắn đã biến thành thiên sư từ lúc nào mà hắn cũng không hề hay biết.
Một người đứng xem đang sợ hãi bỗng nổ tung mà chết, máu thịt rơi đầy đất, máu tươi phun ra như suối, đây như một ngòi nổ khiến mọi người xung quanh la hét sợ hãi, bỏ chạy toán loạn.
Anh Tử lập tức cảm thấy không ổn, đây rõ ràng là một cạm bẫy được giăng lên từ trước để giết ba người bọn nàng, Anh Tử chưa kịp lên tiếng, một chiếc móng tay đã lao thẳng về phía đầu nàng. Anh Tử linh lực bùng nổ, dùng roi sắt trong tay đánh bay nó. Bỗng từ dưới mặt đất trồi lên hai bàn tay người chết đang thối rữa bám chặt vào chân nàng, không cho nàng di chuyển. Khắp mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội.
“Rầm…”
Một tiếng nổ lớn được vang lên, cả mặt đất nổ tung một mảng lớn. Lâm Vũ nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt hai tay nắm chặt, trên nền đất lạnh giá là vô số xác người chết nằm la liệt, bị nổ tung cháy khét lẹt. Anh Tử cả người chi chít vết thương, từ dưới mặt đất khó khăn đứng dậy, máu tươi tuôn ra như suối. May mắn nàng không phải tu sĩ hoán huyết cảnh bình thường, nếu không nàng đã sớm chết trong vụ nổ đó. Nho Văn Cửu nhìn Anh Tử cả người chật vật đứng dậy, ánh mắt loé lên sự tàn độc. Tử Anh có lẽ lần này ngươi may mắn sống sót, nhưng lần sau thì đừng hòng.Ngươi phải chết. Ha ha…
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
Từng tiếng khóc ai oán vang lên, bên trong một miệng giếng bỏ hoang đầy lạnh lẽo, xung quanh không một bóng người, cả không gian là một màu đen tăm tối đầy ghê rợn.
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
“Con ta đâu…Con ta đâu…”
Từng tiếng thì thầm ghê rợn vang lên, từ bên trên miệng giếng, một người đàn bà tứ chi vặn vẹo, xoay khúc kinh dị đang bò lổm ngổm lên trên miệng giếng. Mái tóc dài dính đầy máu tươi chảy dòng dòng xuống mặt đất che lấp cả khuôn mặt, Hai mắt thì mở lớn đỏ ngòm như máu đảo điên nhìn xung quanh. Người phụ nữ bò lổm ngổm trên mặt đất, cái lưỡi há dài bắt đầu bò đi, để lại phía sau là từng hàng máu dài đầy kinh tởm.
Nho Văn Cửu đang thức trắng đêm sử lý văn kiện những vụ án mất tích gần đây. Người dân mỗi ngày đều đến tìm hắn rất nhiều lần, văn kiện chất cao như núi, không còn cách nào khác, mỗi ngày hắn đều phải thức trắng đêm để sử lý văn kiện, chấn an lòng dân, hứa sẽ tìm ra lũ trẻ một cách sớm nhất có thể. Bỗng ngọn đèn vụt tắt, tiếng khóc ai oán vang lên. Nho Văn Cửu đóng lại sổ sách, mở tung cửa sổ nhìn ra vầng huyết nguyệt bên ngoài. Nó đã xuất hiện, ma nữ đã xuất hiện.
Anh Tử mở mắt, tỉnh dậy. Vội vàng lao ra bên ngoài truy bắt ma nữ. Nàng không tin trên đời này có ma quỷ. Nàng muốn xem xem, Ma nữ trong lời đồn rốt cuộc là thứ gì.
Lâm Vũ nằm trên giường lớn, lấy gối bịt tai, tiếp tục ngủ say ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bỗng.
“Rầm…”
“Lâm Trần, ngươi còn ngủ được hả. Còn không mau cùng ta đi kiểm tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”
Lâm Vũ bị Anh Tử đá văng xuống giường lớn, lăn lộn trên mặt đất. Lâm Vũ mộng bức. Ngươi muốn đi kiểm tra thì tự mình mà đi. Kéo theo ta làm gì.
Anh Tử bất đắc dĩ chán nản. Nàng cũng chẳng muốn lôi thêm tên Lâm Vũ ngốc này đi làm gì. Nhưng vì đảm bảo an toàn, nàng vẫn nên mang theo hắn thì hơn. Không còn cách nào khác Anh Tử đành lôi Lâm Vũ chạy như bay trên đường lớn. Đến nơi phát ra âm thanh.
Trong một gian nhà nhỏ, một đôi vợ chồng đang ôm đứa con của mình run rẩy sợ hãi. Bên ngoài cánh của không ngừng hiện lên bóng hình kinh dị của một người phụ nữ tứ chi vặn vặn, kèm theo tiếng khóc, tiếng ai oán rợn người.
“Hù….hù…hù…hù ù ù ù ù….”
“Con ta đâu, con ta đâu…”
Đứa bé hai mắt hoảng sợ. Cả người run nẩy bẩy, khuôn mặt kinh hoàng.
“Rầm”
Bỗng cánh cửa lớn được mở ra. Một mùi tanh hôi xông thẳng vào canh phòng. Hai đôi vợ chồng lập tức bất tỉnh, còn đứa bé thì hai mắt vô hồn một mình âm thầm bước đi trong đêm tối tĩnh lặng, lạnh lẽo, đầy đáng sợ.
Anh Tử, Nho Văn Cửu, cùng Lâm Vũ vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng khóc. Khi nàng vừa đến nơi đã thấy một ngươì phụ nữ tứ chi vặn vẹo đầy kinh dị, mái tóc dài dính đầy máu tươi chảy dòng dòng xuống mặt đất che lấp cả khuôn mặt, Hai mắt thì mở lớn đỏ ngòm như máu đầy đáng sợ đang dắt theo một đứa trẻ.
Anh Tử vội vàng lao tới, roi sắt trong tay bao phủ linh lực đỏ tươi đâm thẳng về phía người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ ma quỷ cùng đứa trẻ lập tức biến mất vô cùng quỷ dị trước mặt ba người.
Một cơn gió ớn lạnh thổi qua người Anh Tử.
Nho Văn Cửu nhìn về phía Lâm Vũ, thở dài nói.
“Lâm tiên sinh, ngươi cảm thấy sao về việc này”
Trước câu hỏi của Nho Văn Cửu. Lâm Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu thởi dài nói.
“Theo kinh nghiệm mười năm lừa đảo của ta…Không, là mười năm hành nghề thiên sư của ta. Con ma nữ này oán niệm vô cùng thâm hậu, tu vi đã đạt đến mức thượng thừa. Muốn tiêu diệt được nó là vô cùng khó khăn, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Anh Tử lấy tay đập trán. Hai tên này bị ngốc sao. Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của kẻ đứng sau màn hắc thủ dụ ba người nàng tới đây, còn những thứ vừa nhìn thấy trước mắt cũng chỉ là huyễn thuật do kẻ đứng phía sau bày ra mà thôi.
“Hai vị, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, còn những gì vừa nhìn thấy chỉ là huyễn thuật mà thôi, chúng ta phải tỉnh táo đừng để bị kẻ khác lừa gạt”
Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu nghe Anh Tử nói vậy nhịn không được ngạc nhiên, sau đó bật cười.
“Ha ha…Anh Tử cô nương, trí tưởng tượng của cô thật phong phú”
“Đúng vậy, ha ha…Chết cười ta mất”
Anh Tử chán nản, tại vì sao nàng nói gì hai kẻ này cũng đều không tin. Tên Lâm ngốc thì cũng thôi đi. Ngay cả Cửu thành chủ cũng không tin nàng. Anh Tử chán nản rời đi, bỏ lại Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu đang tiếp tục bàn bạc cách diệt trừ ma nữ.
Nho Văn Cửu nhìn theo bóng lưng của Anh Tử, ánh mắt tràn đầy cay độc, nụ cười hiểm ác tới tận mang tai, từ trong túi áo, lấy ra một tờ giấy. “Lâm Trần là một tên ngốc, Tử Anh vô cùng nguy hiểm cần phải loại bỏ”. Chu Văn Cửu mỉn cười, đôi lúc thông minh quá sẽ phải chết sớm. Bởi vì ác ma ở ngay bên người. Tử Anh ngươi phải chết, những kẻ biết càng nhiều càng phải chết sớm. Ha ha…
Lâm Vũ một mình lang thang trong đêm tối, rốt cuộc hắn nên làm gì đây. Người ngốc có cái phúc của người ngốc. Câu này quả không sai, đôi lúc không biết, không nghe, không thấu lại là một điều may mắn, cuộc đời này vẫn vậy, vẫn có những sự lựa chọn vô cùng khó khăn ép bản thân hắn phải lựa chọn. Hắn nên làm gì đây. Hắn phải làm gì mới là sự lựa chọn đúng nhất…Thật khó để lựa chọn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tại một cánh đồng hoang vắng, một đàn cầu siêu nguy nga, long trọng đã được lập lên. Lâm Vũ bước lên đài cao. Mặc cho mình một bộ quần áo Thiên Sư vô cùng trang bức. Tay trái cầm kiếm đào gỗ, tay phải cầmchiếc chuông đồng. Trên bàn là vô số bùa chú, đĩa bát quái cùng hai ngọn nến lớn. Lâm Vũ nhìn lên mặt trời, giờ ngọ đã điểm.
Lâm Vũ dùng máu gà vô cùng thuần thục vẽ nhăng cuội lên lá bùa, tay phải cầm kiếm đào gỗ đâm thẳng xuyên qua lá bùa, lá bùa bỗng dưng bốc cháy toả khói đen kịt. Lâm Vũ bắt đầu niệm thần chú.
“úm ba la xì bùa…abla…abla…abla…”
Động tác vô cùng chuyên nghiệp, khiến người xem không khỏi trầm trồ thán phục. Bỗng mặt đất rung chuyển, gió thổi mây phun, bầu trời đen kit, từng cơn gió ớn lạnh mang theo tiếng khóc ai oán, tiếng thì thầm ghê rợn vang lên. Trên bầu trời hiện ra một khuôn mặt người đen kịt đầy kinh dị đang gào thét vô cùng đáng sợ.
Lâm Vũ mộng bức, hắn chỉ giả vờ một chút thôi, có cần màu mè hoa lệ như vậy không. Chẳng lẽ hắn đã biến thành thiên sư từ lúc nào mà hắn cũng không hề hay biết.
Một người đứng xem đang sợ hãi bỗng nổ tung mà chết, máu thịt rơi đầy đất, máu tươi phun ra như suối, đây như một ngòi nổ khiến mọi người xung quanh la hét sợ hãi, bỏ chạy toán loạn.
Anh Tử lập tức cảm thấy không ổn, đây rõ ràng là một cạm bẫy được giăng lên từ trước để giết ba người bọn nàng, Anh Tử chưa kịp lên tiếng, một chiếc móng tay đã lao thẳng về phía đầu nàng. Anh Tử linh lực bùng nổ, dùng roi sắt trong tay đánh bay nó. Bỗng từ dưới mặt đất trồi lên hai bàn tay người chết đang thối rữa bám chặt vào chân nàng, không cho nàng di chuyển. Khắp mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội.
“Rầm…”
Một tiếng nổ lớn được vang lên, cả mặt đất nổ tung một mảng lớn. Lâm Vũ nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt hai tay nắm chặt, trên nền đất lạnh giá là vô số xác người chết nằm la liệt, bị nổ tung cháy khét lẹt. Anh Tử cả người chi chít vết thương, từ dưới mặt đất khó khăn đứng dậy, máu tươi tuôn ra như suối. May mắn nàng không phải tu sĩ hoán huyết cảnh bình thường, nếu không nàng đã sớm chết trong vụ nổ đó. Nho Văn Cửu nhìn Anh Tử cả người chật vật đứng dậy, ánh mắt loé lên sự tàn độc. Tử Anh có lẽ lần này ngươi may mắn sống sót, nhưng lần sau thì đừng hòng.Ngươi phải chết. Ha ha…
/266
|