Sau khi biết tin lũ quái vật đã bị bốn vị huynh đệ cùng nhau tiêu diệt, người dân Tiêu Lâm thôn không khỏi vô cùng vui vẻ, mở tiệc chiêu đãi chúc mừng việc này suốt cả đêm, còn không quên mời bốn vị huynh đệ cùng nhau tham gia.
Ngồi trên bàn tiệc lớn, ba vị huynh đệ thấy Lâm Vũ vẫn còn do dự cầm chén riệu trên tay, nhịn không được mỉn cười vỗ vai Lâm Vũ nói.
“Huynh đệ, mọi chuyện đều đã kết thúc, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Nào…Hãy cùng huynh đệ chúng ta cùng nhau cạn chén ha ha…”
Lâm Vũ nhìn chén riệu trong tay, lại nhìn ba vị huynh đệ đang mỉn cười đưa chén riệu về phía hắn, nhịn không được bật cười. Có lẽ do hắn nghĩ quá nhiều mà thôi, mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc.
“Ha ha…Huynh đệ, cạn chén”
“Ha ha…cạn chén”
Dưới ánh lửa bập bùng, người dân nắm tay nhảy múa ca hát, Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ ngồi quây quần bên nhau, vừa thưởng thức mỹ tửu, vừa bên nhau cười nói vui vẻ, ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt, gần gũi mà bình dị xung quanh. Một số người dân Tiêu Lâm Thôn còn vui vẻ nhiệt tình mời bốn vị huynh đệ tham gia nhảy múa. Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức tham gia nhảy múa cùng người dân.
Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang khoác vai nhau cười nói vui vẻ, nhảy múa những tư thế kỳ quái, nhịn không được bật cười, cầm chén riệu trên tay, uống một ngụm lớn.
“Phụt…”
Lâm Vũ nhìn chén riệu dính đầy máu tươi trong tay, hai mắt trừng lớn. Cả người hắn đột nhiên đau quặn lại. Khoé miệng nhịn không được nôn ra máu tươi. Lâm Vũ nhìn bàn tay dần chuyển thành màu đen tím của mình, lòng lập tức lạnh lại. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chình Tam cả người đang trào ra máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất, không do dự lao tới, cõng ba vị huynh đệ trên lưng, dùng hết tốc độ bỏ chạy. Dù hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ về vấn đề đó.
Cả Tiêu Lâm thôn đột nhiên bao chùm trong sự u ám, cả không gian như tràn ngập trong tử khí. Người dân Tiêu Lâm thôn đâu còn hiền hoà như trước nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn, cả người bao trùm trong khói đen, hai mắt đỏ bừng như những bộ xác sống nhìn Lâm Vũ.
Từ trong đám đông, một tên nam tử cả người cao lớn, nửa khuôn mặt đã thối rữa bước ra, trong ánh mắt tràn ngập tà ác cùng vặn vẹo. Kẻ này không phải ai khác, chính là ma vật Lý Hùng.
Lâm Vũ nhìn tên nam tử trước mắt, ánh mắt lạnh lại, ma vật Lý Hùng. Hắn nên sớm nghĩ ra tất cả mới đúng, nơi đây là Tiêu Lâm thôn, nơi gần nhất với mỏ hắc thạch. Tất cả người dân Tiêu Lâm thôn sớm đã bị ma vật Lý Hùng khống chế, biến thành trại chăn nuôi của hắn. Điều này làm Lâm Vũ nhớ tới giả thuyết vườn thú. (Một con sư tử dù có bị nuôi nhốt trong vườn thú và luôn bị nhân viên theo dõi. Nhưng con sư tử đó sẽ không hề biết đến điều này, nó sẽ vẫn nghĩ mình đang sống trong môi trường tự do và nó cũng không hề biết đến sự tồn tại của người nhân viên luôn theo dõi nó)
Lâm Vũ nhìn ma vật Lý Hùng, nhìn người dân Tiêu Lâm thôn đang như xác sống lao tới, sát ý trong lòng nổi lên.
Ngay lúc Lâm Vũ muốn ra tay, giết hại những người dân đang lao tới thì ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người tràn đầy máu tươi đã giữ tay Lâm Vũ lại nói.
“Huynh đệ, đừng làm vậy…Họ đều là những người dân vô tội bị điều khiển…Đừng giết họ…”
Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng đang rỉ máu, né tránh người dân đang lao tới tấn công hắn, vừa tránh né, vừa cố gắng chạy khỏi Tiêu Lâm thôn.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng không do dự chớp lấy thời cơ từ đằng lưng sau đánh lén Lâm Vũ, khiến cả người Lâm Vũ lảo đảo, da thịt nát bét, máu tươi trào ra trên mặt đất. Lâm Vũ cắn răng, quay người ý đồ muốn phản sát. Ma vật Lý Hùng không do dự, lấy một đứa bé Tiêu Lâm thôn làm giá đỡ. Để trốn thoát.
Lâm Vũ thấy vậy, hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng, thu tay lại, bước đi mang theo hàng máu tiếp tục bỏ chạy, muốn rời khỏi vòng vây, chạy khỏi Tiêu Lâm thôn càng sớm càng tốt.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng lại tiếp tục giở thủ đoạn hèn hạ, lẫn vào trong đám đông, tiếp tục đánh lén Lâm Vũ, sau đó dùng người dân làm giá đỡ để bỏ trốn.
“Rầm”
Lâm Vũ ngã quỵ trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi, vốn dĩ hắn đã bị trúng độc rất nặng, bây giờ lại bi tổn thương do chiến đấu, cơ thể hắn đã đến cực hạn, hắn không thể kiên trì được nữa. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người đều là máu tươi, da thịt đen tím. Liền cắn chặt hàm răng đang rỉ máu, dùng hết sức lực cuối cùng ném ba vị huynh đệ bay khỏi Tiêu Lâm thôn, còn mình thì ở lại cầm cự thêm thời gian, có lẽ đây là kết quả tốt nhất hắn có thể làm được.
Ba vị huynh đệ hai mắt mở lớn, không dám tin nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ mỉn cười cay đắng, quỳ gục trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi. Có lẽ đây chính là kết cục của hắn.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng không do dự đi tới muốn một chưởng đánh chết Lâm Vũ.
“Rầm”
“Phụt”
Thiên Hành lệnh toả sáng, xua đi cái hắc ám của Tiêu Lâm thôn, một thanh đại đao đen kịt bay tới, đâm xuyên qua người ma vật Lý Hùng, khiến hắn bay ngược về sau, Lâm Vũ hai mắt mở lớn, nhìn ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người dính đầy máu tươi đang rìu nhau quay trở về Tiêu Lâm Thôn, nhịn không được bật cười. Hắn không biết nên vui hay buồn, hắn chỉ biết nụ cười hoà cùng nước mắt đang năn trên khuôn mặt đầy máu và cát bụi của hắn, ba vị huynh đệ ngã trên mặt đất cũng không khỏi bật cười nhìn Lâm Vũ. Bốn vị huynh đệ nhìn nhau, không ai nói một lời, chỉ nắm lấy tay nhau mà bật cười. Nhìn từng người dân Tiêu Lâm Thôn như xác sống đang lao tới muốn lấy mạng bọn hắn.
“Rầm…”
Lâm Vũ và ba vị huynh đệ bị ma vật Lý Hùng giết chết đến đây là kết thúc, từ bây giờ nhân vật chính của bộ truyện sẽ là Long Ngạo Thiên, bộ truyện sẽ được thay đổi toàn bộ nội dung một cách hoàn toàn mới, viết theo góc nhìn của nhân vật chính Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên nhớ về quá khứ khi còn ở trái đất, trước kia hắn chỉ là một tên bất tài, vô dụng, ngốc nghếch, yếu đuối. Nhưng từ sau khi trọng sinh, bây giờ hắn đã khác xưa rồi, hắn đã không còn vô dụng, phế vật như trước nữa. Hắn đã được trọng sinh, thay đổi cuộc đời, trở thành một con người hoàn toàn mới. Giống như bao bộ tiểu thuyết xuyên không khác, hắn sẽ có thực lực, có trí tuệ, có vận khí, có sức mạnh…để làm tất cả những gì hắn muốn, thay đổi cuộc đời của hắn, đi lên đỉnh phong nhân sinh.
Từ nhỏ hắn đã là một đứa trẻ mồ côi, luôn bị những người xung quanh bắt nạt, chịu đối xử một cách bất công. Chính vì lẽ đó, hắn hiểu được chính nghĩa quan trọng đến nhường nào. Hắn hiểu được sự bất công, nó tàn khốc ra sao, đau đớn như thế nào. Chính vì lẽ đó, hắn luôn quyết tâm làm việc chính nghĩa. Hắn làm việc chính nghĩa không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì tất cả mọi người xung quanh. Hắn muốn thay đổi thế giới này.
Chính vì vậy hắn đang tích cực tuyên truyền chính sách của một tổ chức có tên Thế Giới Mới. Tổ chức bí ẩn này đột nhiên xuất hiện tìm tới hắn, mời hắn gia nhập, mục đích của tổ chức này vô cùng cao cả, đó là tạo ra một thế giới mới, một thế giới không có bất công, chỉ có hoà bình mãi mãi.
Bằng cách tạo ra một thế giới không có chữ viết, không có quốc gia. Tất cả người dân, tiền tệ, lương thực đều phải nằm dưới sự cai trị của tổ chức này, phá bỏ mọi tôn giáo, văn hoá, lịch sử, sẽ không còn bất kỳ một ai được phép tu luyện, mọi tông môn cũng sẽ bị xoá bỏ, tất cả mọi thứ đều phải nằm dưới sự thống trị của một tổ chức duy nhất…Đây chính là cách tổ chức này muốn thống trị thế giới, tạo ra thế giới hoàn hảo, biến ước mơ của hắn trở thành hiện thực, cho nên Long Ngạo Thiên không do dự bắt tay cùng tổ chức này. Tích cực lấy hình tượng của bản thân, tuyên truyền hình tượng tốt đẹp của tổ chức này đến với mọi người, kêu gọi mọi người cùng nhau tham gia xoá bỏ tông môn, triều đại. Tạo nên một thế giới mới, một thế giới không có bất công, nằm dưới sự thống trị của tổ chức này mãi mãi. Hắn Long Ngạo Thiên nhất định sẽ làm được điều này. Vì hắn đã không còn vô dụng, phế vật như trước kia nữa, hắn sẽ thay đổi thế giới này.
Ngồi trên bàn tiệc lớn, ba vị huynh đệ thấy Lâm Vũ vẫn còn do dự cầm chén riệu trên tay, nhịn không được mỉn cười vỗ vai Lâm Vũ nói.
“Huynh đệ, mọi chuyện đều đã kết thúc, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Nào…Hãy cùng huynh đệ chúng ta cùng nhau cạn chén ha ha…”
Lâm Vũ nhìn chén riệu trong tay, lại nhìn ba vị huynh đệ đang mỉn cười đưa chén riệu về phía hắn, nhịn không được bật cười. Có lẽ do hắn nghĩ quá nhiều mà thôi, mọi chuyện đến đây cũng nên kết thúc.
“Ha ha…Huynh đệ, cạn chén”
“Ha ha…cạn chén”
Dưới ánh lửa bập bùng, người dân nắm tay nhảy múa ca hát, Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ ngồi quây quần bên nhau, vừa thưởng thức mỹ tửu, vừa bên nhau cười nói vui vẻ, ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt, gần gũi mà bình dị xung quanh. Một số người dân Tiêu Lâm Thôn còn vui vẻ nhiệt tình mời bốn vị huynh đệ tham gia nhảy múa. Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức tham gia nhảy múa cùng người dân.
Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang khoác vai nhau cười nói vui vẻ, nhảy múa những tư thế kỳ quái, nhịn không được bật cười, cầm chén riệu trên tay, uống một ngụm lớn.
“Phụt…”
Lâm Vũ nhìn chén riệu dính đầy máu tươi trong tay, hai mắt trừng lớn. Cả người hắn đột nhiên đau quặn lại. Khoé miệng nhịn không được nôn ra máu tươi. Lâm Vũ nhìn bàn tay dần chuyển thành màu đen tím của mình, lòng lập tức lạnh lại. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chình Tam cả người đang trào ra máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất, không do dự lao tới, cõng ba vị huynh đệ trên lưng, dùng hết tốc độ bỏ chạy. Dù hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ về vấn đề đó.
Cả Tiêu Lâm thôn đột nhiên bao chùm trong sự u ám, cả không gian như tràn ngập trong tử khí. Người dân Tiêu Lâm thôn đâu còn hiền hoà như trước nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn, cả người bao trùm trong khói đen, hai mắt đỏ bừng như những bộ xác sống nhìn Lâm Vũ.
Từ trong đám đông, một tên nam tử cả người cao lớn, nửa khuôn mặt đã thối rữa bước ra, trong ánh mắt tràn ngập tà ác cùng vặn vẹo. Kẻ này không phải ai khác, chính là ma vật Lý Hùng.
Lâm Vũ nhìn tên nam tử trước mắt, ánh mắt lạnh lại, ma vật Lý Hùng. Hắn nên sớm nghĩ ra tất cả mới đúng, nơi đây là Tiêu Lâm thôn, nơi gần nhất với mỏ hắc thạch. Tất cả người dân Tiêu Lâm thôn sớm đã bị ma vật Lý Hùng khống chế, biến thành trại chăn nuôi của hắn. Điều này làm Lâm Vũ nhớ tới giả thuyết vườn thú. (Một con sư tử dù có bị nuôi nhốt trong vườn thú và luôn bị nhân viên theo dõi. Nhưng con sư tử đó sẽ không hề biết đến điều này, nó sẽ vẫn nghĩ mình đang sống trong môi trường tự do và nó cũng không hề biết đến sự tồn tại của người nhân viên luôn theo dõi nó)
Lâm Vũ nhìn ma vật Lý Hùng, nhìn người dân Tiêu Lâm thôn đang như xác sống lao tới, sát ý trong lòng nổi lên.
Ngay lúc Lâm Vũ muốn ra tay, giết hại những người dân đang lao tới thì ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người tràn đầy máu tươi đã giữ tay Lâm Vũ lại nói.
“Huynh đệ, đừng làm vậy…Họ đều là những người dân vô tội bị điều khiển…Đừng giết họ…”
Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng đang rỉ máu, né tránh người dân đang lao tới tấn công hắn, vừa tránh né, vừa cố gắng chạy khỏi Tiêu Lâm thôn.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng không do dự chớp lấy thời cơ từ đằng lưng sau đánh lén Lâm Vũ, khiến cả người Lâm Vũ lảo đảo, da thịt nát bét, máu tươi trào ra trên mặt đất. Lâm Vũ cắn răng, quay người ý đồ muốn phản sát. Ma vật Lý Hùng không do dự, lấy một đứa bé Tiêu Lâm thôn làm giá đỡ. Để trốn thoát.
Lâm Vũ thấy vậy, hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng, thu tay lại, bước đi mang theo hàng máu tiếp tục bỏ chạy, muốn rời khỏi vòng vây, chạy khỏi Tiêu Lâm thôn càng sớm càng tốt.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng lại tiếp tục giở thủ đoạn hèn hạ, lẫn vào trong đám đông, tiếp tục đánh lén Lâm Vũ, sau đó dùng người dân làm giá đỡ để bỏ trốn.
“Rầm”
Lâm Vũ ngã quỵ trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi, vốn dĩ hắn đã bị trúng độc rất nặng, bây giờ lại bi tổn thương do chiến đấu, cơ thể hắn đã đến cực hạn, hắn không thể kiên trì được nữa. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người đều là máu tươi, da thịt đen tím. Liền cắn chặt hàm răng đang rỉ máu, dùng hết sức lực cuối cùng ném ba vị huynh đệ bay khỏi Tiêu Lâm thôn, còn mình thì ở lại cầm cự thêm thời gian, có lẽ đây là kết quả tốt nhất hắn có thể làm được.
Ba vị huynh đệ hai mắt mở lớn, không dám tin nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ mỉn cười cay đắng, quỳ gục trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi. Có lẽ đây chính là kết cục của hắn.
“Rầm…”
Ma vật Lý Hùng không do dự đi tới muốn một chưởng đánh chết Lâm Vũ.
“Rầm”
“Phụt”
Thiên Hành lệnh toả sáng, xua đi cái hắc ám của Tiêu Lâm thôn, một thanh đại đao đen kịt bay tới, đâm xuyên qua người ma vật Lý Hùng, khiến hắn bay ngược về sau, Lâm Vũ hai mắt mở lớn, nhìn ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cả người dính đầy máu tươi đang rìu nhau quay trở về Tiêu Lâm Thôn, nhịn không được bật cười. Hắn không biết nên vui hay buồn, hắn chỉ biết nụ cười hoà cùng nước mắt đang năn trên khuôn mặt đầy máu và cát bụi của hắn, ba vị huynh đệ ngã trên mặt đất cũng không khỏi bật cười nhìn Lâm Vũ. Bốn vị huynh đệ nhìn nhau, không ai nói một lời, chỉ nắm lấy tay nhau mà bật cười. Nhìn từng người dân Tiêu Lâm Thôn như xác sống đang lao tới muốn lấy mạng bọn hắn.
“Rầm…”
Lâm Vũ và ba vị huynh đệ bị ma vật Lý Hùng giết chết đến đây là kết thúc, từ bây giờ nhân vật chính của bộ truyện sẽ là Long Ngạo Thiên, bộ truyện sẽ được thay đổi toàn bộ nội dung một cách hoàn toàn mới, viết theo góc nhìn của nhân vật chính Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên nhớ về quá khứ khi còn ở trái đất, trước kia hắn chỉ là một tên bất tài, vô dụng, ngốc nghếch, yếu đuối. Nhưng từ sau khi trọng sinh, bây giờ hắn đã khác xưa rồi, hắn đã không còn vô dụng, phế vật như trước nữa. Hắn đã được trọng sinh, thay đổi cuộc đời, trở thành một con người hoàn toàn mới. Giống như bao bộ tiểu thuyết xuyên không khác, hắn sẽ có thực lực, có trí tuệ, có vận khí, có sức mạnh…để làm tất cả những gì hắn muốn, thay đổi cuộc đời của hắn, đi lên đỉnh phong nhân sinh.
Từ nhỏ hắn đã là một đứa trẻ mồ côi, luôn bị những người xung quanh bắt nạt, chịu đối xử một cách bất công. Chính vì lẽ đó, hắn hiểu được chính nghĩa quan trọng đến nhường nào. Hắn hiểu được sự bất công, nó tàn khốc ra sao, đau đớn như thế nào. Chính vì lẽ đó, hắn luôn quyết tâm làm việc chính nghĩa. Hắn làm việc chính nghĩa không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì tất cả mọi người xung quanh. Hắn muốn thay đổi thế giới này.
Chính vì vậy hắn đang tích cực tuyên truyền chính sách của một tổ chức có tên Thế Giới Mới. Tổ chức bí ẩn này đột nhiên xuất hiện tìm tới hắn, mời hắn gia nhập, mục đích của tổ chức này vô cùng cao cả, đó là tạo ra một thế giới mới, một thế giới không có bất công, chỉ có hoà bình mãi mãi.
Bằng cách tạo ra một thế giới không có chữ viết, không có quốc gia. Tất cả người dân, tiền tệ, lương thực đều phải nằm dưới sự cai trị của tổ chức này, phá bỏ mọi tôn giáo, văn hoá, lịch sử, sẽ không còn bất kỳ một ai được phép tu luyện, mọi tông môn cũng sẽ bị xoá bỏ, tất cả mọi thứ đều phải nằm dưới sự thống trị của một tổ chức duy nhất…Đây chính là cách tổ chức này muốn thống trị thế giới, tạo ra thế giới hoàn hảo, biến ước mơ của hắn trở thành hiện thực, cho nên Long Ngạo Thiên không do dự bắt tay cùng tổ chức này. Tích cực lấy hình tượng của bản thân, tuyên truyền hình tượng tốt đẹp của tổ chức này đến với mọi người, kêu gọi mọi người cùng nhau tham gia xoá bỏ tông môn, triều đại. Tạo nên một thế giới mới, một thế giới không có bất công, nằm dưới sự thống trị của tổ chức này mãi mãi. Hắn Long Ngạo Thiên nhất định sẽ làm được điều này. Vì hắn đã không còn vô dụng, phế vật như trước kia nữa, hắn sẽ thay đổi thế giới này.
/266
|