Phần thi đầu tiên chính thức được diễn ra. Phần thi sắc đẹp. Lạp Lan bắt đầu giới thiệu về từng thí sinh tham gia cuộc thi lần này.
“Người đầu tiên tham gia cuộc thi lần này không ai khác chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử của Huyết Giới. Huyết Vô Song. Vô Song công tử không chỉ tinh thông thêu thùa may vá mà người còn đẹp tựa thiên tiên, thật khiến thiên hạ phải ngưỡng mộ”
“Vô Song, Vô Song, Vô Song...Chúng ta yêu ngươi”
Vô số tiếng vỗ tay, hò hét vang lên, khiến Lâm Vũ không nhịn được thầm nghĩ. Huyết Vô Song ngưu bức vậy sao.
Huyết Vô Song nhẹ nhàng bay lên sân khấu, một dải lụa trắng nhẹ nhàng bay xung quanh người hắn, yêu kiều cúi thấp đầu, nhắc nhẹ bộ váy trăng tinh xương, chuẩn mực hành lễ như một vị yểu điểu thục nam, ẻo lả õng ẹo nói
“Đa tạ, Đa tạ...chu oa...”
Lâm Vũ hắn thấy cay con mắt, đây là thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử sao. Thật không thể tin nổi.
“Người thứ hai tham gia cuộc thi, không ai khác chính là thiên hạ đệ tam mỹ nam tử của Huyết Giới chúng ta. Tịnh Tam Tam.”
Tịnh Tam Tam nhẹ nhàng cài bông hồng lên mái tóc, mặc một bộ váy xanh dương, bước đi uyển chuyển như khiêu vũ, lắc mình lên sân khấu, mị nhãn nháy mắt với khán giả bên dưới. Hạ mình nâng nhẹ bộ váy, mền mại nói.
“Đa tạ...Đa tạ mọi người...”
“Người thứ ba, cũng là người chúng ta mong đợi nhất ngày hôm nay. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của Huyết Giới. Người đã liên tiếp vô địch cuộc thi này một nghìn lần liên tiếp. Sinh ra đã là thiên tài, bảy tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi họa, mười hai tuổi đã là bậc thầy về nghệ thuật, hai mươi tuổi đã đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Đệ nhất thiên tài, đệ nhất mỹ nam tử của Huyết Giới chúng ta. Nam Cung Thần”
“CUNG THẦN...CUNG THẦN...CUNG THẦN...ngươi là bất bại, là thần tượng của chúng ta...Aaaaaaa...Chúng ta yêu ngươi...”
Cả cung điên như bùng nổ, tiếng la hét, cuồng nhiệt, si mê, hâm mộ, đinh tai nhức óc vang lên liên tục khắp mọi nơi, như một cơn đại hồng thủy không thể dừng lại. Trước vô số lời ca tụng, ngưởng mộ đang vang lên, Nam Cung Thần chỉ nhàn nhạt, hờ hững, lạnh lùng, bước lên đài cao. Cả thiên hạ như nghênh đón trước vẻ xinh đẹp của hắn.
“Và người cuối không ai khác chính là Lâm Vũ, một tên vô danh, nhan sắc tầm thường, may mắn được tham gia cuộc thi để tấu hài cho thiên hạ”
Lâm Vũ một mặt mộng bức. Tại sao những kẻ khác đều được giới thiệu ngưu bức ầm ầm, bá khí vô song, thiên hạ vô địch. Chỉ duy nhất mình hắn là bị vùi dập tơi tả. Đây rõ ràng là cố ý nhắm vào hắn. Nhưng hắn đâu có đắc tội gì với Lạp Lan cô ta. Thật không thể nào hiểu nổi.
Cả khán đài lập tức bùng nổ càng thêm mãnh liệt, vô số nam nhân vì ghen tỵ với Lâm Vũ mà ra sức hò hét.
“Lâm Vũ, ngươi không xứng với Huyết Nữ Vương Bệ Hạ...Ngươi không xứng...Huyết Nữ Vương Bệ Hạ là của chúng ta...Của chúng ta...”
“Đung vậy, Lâm Vũ ngươi mau thua đi...Thua đi...Chúng ta ủng hộ ngươi thua cuộc...Thua đi...thua đi...”
Nam Cung Thần đang nhắm mắt dưỡng thần đứng bên cạnh Lâm Vũ. Chợt mở mắt. Nhìn thẳng Lâm Vũ, khinh thường nói.
“Ta còn tưởng nam nhân ở bên cạnh bệ hạ thì có gì đặc biệt. Thật khiến ta thất vọng, ngươi không xứng làm đối thủ của ta, ngươi không xứng...đến tư cách làm đối thủ của ta, ngươi cũng không có...”
Sau đó lạnh lùng quay người rời đi.
Hồng Hồng thì ở trên đài cao nhịn không được bật cười ha hả.
“Ha ha...Đây là nam nhân của bệ hạ sao. Không phải quá tầm thường đi. Nhan sắc tầm thường, khí chất tầm thường, đến thực lực cũng tầm thường...Ha ha...Chết cười ta mất...ha ha...”
Hạ Lam Phong thì quay đầu đi chỗ khác, trong mắt hiện rõ lên sự thất vọng cùng chán ghét.
“Dừng...”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, khiến cả đại điện ngay lập tức phải câm nín, đến cả thở mạnh cũng không dám.
“Lạp Lan, tiếp tục đi”
Lạp Lan vẫn như thường lệ, mặt không đổi sắc tiếp tục nói.
“Phần thi sắc đẹp sẽ được đánh giá cho điểm dựa trên hai tiêu chí. Phong cách ăn mặc và nhan sắc bản thân mỗi người.”
“Như mọi người đã thấy ngoài Lâm Vũ tầm thường ở đây, những người còn lại đều có vô cùng xuất sắc, nổi trội hơn Lâm Vũ tầm thường gấp ngàn lần. Không để mọi người chờ lâu. Cuộc thi chính thức bắt đầu....”
Huyết Vô Song, Tịnh Tam Tam, Nam Chung Thần ba người nhìn nhau, đầy tự tin bước tới vị trí của mình, phô diễn ra từng cử chỉ xinh đẹp nhất của bản thân, cố gắng thể hiện mình nhiều nhất có thể. Để dành được điểm số cao nhất.
“Nam Cung Thần, lần này hai người chúng ta nhất định sẽ đánh bại ngươi...”
“Người thắng cuộc sẽ vẫn mãi là ta mà thôi. Các ngươi nên bỏ mộng tưởng đi ha ha...”
Còn Lâm Vũ, bọn hắn đã sớm không để vào mắt.
“6-6-3. Đây là số điểm Huyết Vô Song công tử nhận được. Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử của Huyết Giới. Nam nhân có thể để Huyết Nữ Vương bệ hạ cho 3 điểm chính xác là vô cùng ưu tú. Thật tuyệt vời”
“5-5-2” Đây là số điểm Tịnh Tam Tam nhận được, Quả là không hổ danh thiên hạ đệ tam mỹ nam tử của Huyết Giới chúng ta. Điểm số cũng vô cùng cao...Và Người tiếp theo đến với chúng ta, người được ngưỡng mộ, kỳ vọng nhất trong cuộc thi lần này, như một tượng đài hoàn mỹ không thể bị đánh vỡ. Không ai khác chính là Nam Cung Thần...”
“Nam Cung Thần...Nam Cung Thần...”
Nam Cung Thần tự tin bước lên sân khấu, cả khán đài như bùng nổ trước sự xuất hiện của hắn. Từng ánh sáng lấp lánh đều chiếu rọi khuôn mặt hoàn mỹ, xinh đẹp của hắn. Mỗi bước hắn đi, từng bông hoa nhẹ nhàng rơi xung quanh người hắn, cử chỉ hoàn mỹ, nụ cười hoàn mỹ, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ không tỳ vết.
“Nam Cung Thần...Nam Cung Thần...Chúng ta yêu ngươi...Aaaaaaaa...”
“10-10-5. Đây chính là điểm số cao nhất Huyết Nữ Vương từng dành cho một người nam nhân. Nam Cung Thần quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của Huyết Giới, không gì có thể đánh bại được hắn. Hắn chính là hoàn mỹ...”
Nam Cung Thần tràn đầy tự tin mỉn cười, hắn sớm đã quá quen với điều này, không ai có thể đánh bại được hắn, bởi vì hắn là thiên tài, là bắt bại.
“Và người cuối cùng tham gia cuộc thi, không ai khác ngoài Lâm Vũ tầm thường của chúng ta...”
Lâm Vũ cả người toát ra sự tự tin, mạnh mẽ, bản lĩnh đi trước mặt đám đông đang diễu cợt hắn, vận một chiếc áo vải hiệp khách, mang nặng phong trần người nam nhân phiêu bạt. Ung dung, bình tĩnh trước ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lạp Lan không do dự đánh giá lại Lâm Vũ từ trên xuống dưới.
“Thô bỉ...”
“1-1-1”
Lâm Vũ mộng bức nhìn xem đám người Lạp Lan, Hồng Hồng, Hạ Lam Phong. Các ngươi đây là ánh mắt gì. Đây rõ ràng là đang khinh bỉ, trần trụi khinh bỉ hắn. Nhan sắc của hắn xấu đến vậy sao. Các ngươi chính là không có mắt nhìn người.
“Đúng như dự đoán, ngoài Lâm Vũ tầm thường, đã thất bại thảm hại vì nhan sắc tầm thường của hắn. Những người còn lại đều đã giành được những điểm số vô cùng xuất xắc. Đặc biệt là Nam Cung Thần công tử, với một điểm số vô cùng hoàn mỹ, đã dẫm nát mọi đối thủ, đặc biệt là Lâm Vũ tầm thường dưới chân mình.”
“Bây giờ chúng ta sẽ đến với phần thứ hai của cuộc thi. Phần thi tài năng. Nhảy múa. Sau đây xin mời các thí sinh thể hiện tài năng của mình”
“Khoan, chúng ta xin rút lui...”
Tịnh Tam Tam cùng Huyết Vô Song nhịn không được cúi đầu xấu hổ, rút lui khỏi cuộc thi. Sự tự tin của bọn hắn đã bị Nam Cung Thần dẫm nát, bọn hắn đã thua Nam Cung Thần tới một nghìn lần. Nam cũng thần quá vượt trội, ưu tú so với bọn hắn. Khiến bọn hắn mất hết cam đảm, tự tin, cùng dũng khí để đối mặt với Nam Cung Thần. Nam Cung Thần như một ngọn núi lớn không thể bị lay chuyển.
Nam Cung Thần nhịn không được mỉn cười, quay ra nhìn Lâm Vũ. Ngạo mạn nói.
“Ngươi cũng giống như bọn hắn, trở thành kẻ hèn nhát bỏ cuộc sao. Dù sao ngươi cũng là tên thua cuộc, thất bại thảm hại nhất cùng với chúng. Chỉ 1-1-1 mà thôi. Ha Ha...”
Huyết Vô Song, cùng Tịnh Tam Tam dù bị Nam Cung Thần chê cười, nhục nhã nhưng chỉ biết cúi đầu càng sâu. Nhịn không được khuyên Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, ngươi bỏ cuộc đi. Ngươi không thể nào đánh bại Nam Cung Thần được đâu. Hắn ta là bất bại...”
Lâm Vũ cúi đầu. Có một câu nói hắn rất thích. Nam nhân có thể mất đi tất cả, nhưng không bao giờ được phép mất đi sự tự tin của bản thân. Lâm Vũ nhịn không được ngẩng đầu mỉn cười, tự tin nói.
“Ta sẽ không bao giờ cho phép bản thân mình gục ngã, cho dù là đến phút cuối cùng đi chăng nữa”
Nam Cung Thần nhịn không được bật cười ha hả.
“Ha ha...Không cho phép bản thân mình gục ngã...Ha ha...Nực cười...Ngươi nghĩ một kẻ tầm thường như ngươi có thể thắng được ta sao. Ngu xuẩn...Rồi ngươi cũng sẽ sớm giống bọn chúng thôi. Ha ha...”
Nam Cung Thần đầy tự tin, kiêu ngạo bước lên sân khấu. Cả đại điện như dõi theo từng bước hắn di chuyển.
Từng dải lụa hồng như sống dậy, uốn lượn bay múa xung quanh người hắn. Từng bước di chuyển đều mền mại như không xương, phối hợp với từng động tác tuyệt đẹp, khiến cả đại điện phải nín thở theo dõi từng cử động của hắn.
“9-9-6 quả là một sế điểm tuyệt vời, phá vỡ mọi kỷ lục của cuộc thi này từ trước đến nay. Quả không hổ danh Nam Cung Thần. Đệ nhất thiên tài, đệ nhất mỹ nam tử của Huyết Giới”
“Nam Cung Thần...Nam Cung Thần...Chúng ta yêu ngươi, ngươi là thần tượng, là bất bại của chúng ta....”
Nam Cung Thần tự tin, ngạo nghễ bước xuống sân khấu, liếc nhìn Lâm Vũ. Khinh thường nói.
“Hi vọng ngươi có chút tài năng để không phải thua quá thảm hại ha ha..Tên 1-1-1”
“Và người tiếp theo, không ai khác ngoài Lâm Vũ tầm thường, đã thảm bại của chúng ta. Chúng ta hãy cùng chờ xem sự thất bại thảm hại tiếp theo của hắn trong phần thi lần này”
“Tách...”
Một tiếng búng tay vang lên, Lâm Vũ mặc lên người một bộ vét lịch lãm, đội một chiếc mũ đen rộng vành, chân đi giày da. Mọi ánh đèn sân khấu lập tức chiếu rọi vào người hắn.
“Cộp...cộp...cộp...”
Từng tiếng bước chân vang lên. Kèm theo từng điệu nhạc.
“Cộp...cộp...cộp...cộp...”
Lâm Vũ cúi đầu, bắt đầu bước từng bước, nhảy giật lùi đầy nghệ thuật, nhẹ nhàng hòa cùng ánh đèn sân khấu, xoay người đá chân cao, nghiêng người 45 độ trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Tái hiện điệu nhảy huyền thoại của Michael Jackson.
“Cộp...cộp...cộp...”
Cả đại điện như nghiêng người, đung đưa theo từng bước nhảy của Lâm Vũ. Không khí trở nên cuồng nhiệt, sôi động hơn bao giờ hết...
Hồng Hồng nhịn không được lắc mình, nhảy theo điệu nhảy Lâm Vũ, bật cười vui vẻ nói.
“Ha ha...Dù không biết đây là điệu nhảy gì...Nhưng nó thật tuyệt”
Hạ Thư Phong cũng nhịn không được gật đầu nói.
“Đúng vậy...”
Huyết Nữ Vương cũng không hề biết rằng, ngòn tay của nàng, đang chậm rãi gõ theo từng bước nhảy của Lâm Vũ.
“Tách...”
Điệu nhạc kết thúc, Lâm Vũ một lần nữa tiêu sái nghiêng mình 45 độ cúi chào khán giả. Những người trườc kia vì ghen tỵ mà chế diễu Lâm Vũ, nhịn không được cúi đầu vì xấu hổ.
“10-10-9”
Một số điểm không tưởng hiện lên, phá vỡ mọi giới quan của mọi người. Nam Cung Thần ánh mắt dần trở nên lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, trong lòng không dấu nổi sự ghen tỵ, cùng tức giận.
“Lâm Vũ, ngươi đừng nghĩ may mắn thắng ta một lần là có thể kiêu ngạo. Ta mãi mãi là thiên tài ngươi không thể với tới. Phần thi tiếp theo, ta sẽ cho ngươi thấy ai mới thực sự là nhân trung chi long”
Lạp Lan cúi đầu cắn chặt hàm răng, hai mắt đầy điên dại, ghen tức, cùng thù hận không dám tin nhìn vào những thứ đang diễn ra. Nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt của nàng lại trở về vẻ lạnh lùng, vô cảm như trước, bình tĩnh nói.
“Tài năng chẳng qua cũng chỉ là phù du mà thôi. Thực lực mới là vương đạo. Phần thi cuối cùng, phần thi thực lực mới là quyết định xem ai là người chiến thắng. Bắt đầu đi”
Nam Cung Thần đối mặt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, linh lực gầm thét, bùng nổ khiến cả đại điện phải rung chuyển. Trước kia Lạp Lan có nhờ hắn phế bỏ tứ chi Lâm Vũ, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi. Hắn phải giết chết Lâm Vũ rửa mối nhục trong lòng hắn. Có Lạp Lan chống lưng, hắn không sợ hậu quả sau khi giết chết Lâm Vũ. Nam Cung Thần cả người tràn ngập sát khí, lạnh lùng, điên dại, khát máu lao mạnh về phía trước.
“Lâm Vũ, chết đi...”
/266
|