“Rầm..”
Cây gậy đập trúng đầu hắc cẩu chảy toang máu, hắc cẩu trong lúc mơ màng tỉnh lại, đã không cần suy nghĩ mà lao ra cứu Lâm Vũ. Cả người hắc cẩu như đạn pháo bay ngược về sau, từng giọt máu rơi trên mặt đất. Hắc cẩu run rẩy đôi chân đứng dậy. Hai mắt đầy hung dữ nhìn Hồng Hồng, từng bườc run rẩy gầm gừ tiến tới.
Hồng Hồng thấy hắc cẩu hung dữ liền run rẩy sợ hãi lui về sau. Cây gậy trên tay cũng rớt trên mặt đất.
Hắc Cẩu dùng toàn bộ sức lực nhảy lên, cắn thẳng cổ Hồng Hồng. Nhưng Hồng Hồng đã kịp thời né tránh. Khiến cánh tay chảy máu. Hắc Cẩu run run đứng trên mặt đất. Cố gắng tiến tới Hồng Hồng còn đang ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần nhìn vết thương.
“Máu...Máu...Ta sợ máu...”
Hồng Hồng hai mắt thất thần nhìn vết máu trên tay, không ngừng lẩm bẩm những lời nói vô nghĩa.
“Máu...Máu...Đừng...ta sợ...”
“Ha ha ha...”
Một tiếng cười điên dại vang lên, Hồng Hồng hai mắt dần trở nên điên dại, nở một nụ cười điên dại, lấy bàn tay che đi khuôn mặt đang dần vặn vẹo, méo mó vì vết máu trên cánh tay.
“Ha ha ha...Ta giết...giết...ta sẽ giềt hết...giết hết...giết hết tất cả...ha ha...”
“Rầm...”
Một cây rìu khổng lồ dính đầy máu tươi vung vẩy trên mặt đất. Hồng Hồng hai mắt tràn đầy điên dại, điên cuồng lao tới chém phăng tất cả mọi thứ trên đường đi của nàng.
“Rầm...”
Hắc Cẩu bị cây rìu lớn đánh văng về sau, trên lưng là một vệt chém dài lộ ra cả xương cốt đang không ngừng trào máu.
Lâm Vũ nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt, nước mắt không kìm được chảy xuống. Hét lớn.
“Đồ ngốc cẩu, ngươi muốn chết sao, còn không mau chạy đi”
Hắc cẩu nhìn lưỡi rìu dính máu như cuồng phong lao tới khiến đất đá văng tứ tung, lại quay đầu nhìn Lâm Vũ không khỏi mỉn cười.
“Ta mà chạy thì ngươi tính sao”
“Rầm...”
Hắc cẩu không do dự lao về phía trước cản trước mặt Lâm Vũ, đưa móng vuốt chặn cây cây rìu khủng lồ đang nung đỏ đánh về phía mình.
“Rầm...”
“Rắc...Rắc...”
“Ầm...”
Móng vuốt sắc bén, cứng rắn nhất của một con mãnh thú vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, bàn chân trước như vặn xoắn lại vì lực phản chấn, vặn ngược về sau. Hắc cẩu cả người trào máu bị nện thẳng lên mặt đất.
“Oành...”
Khiến mặt đất vỡ vụn, tan nát, hình thành một vũng máu lớn. Hắc cẩu nằm thoi thóp trên mặt đất, nhìn lưỡi rìu đang chuyển hướng quay về phía Lâm Vũ. Nó muốn đứng dậy nhưng xương cốt nội tạng đều đã nát bét. Nó có thể thoi thóp thở đã là kỳ tích.
Hồng Hồng hai mắt tràn đầy điên dại, miệng không ngừng cười lớn, cầm chặt cây rìu khổng lồ trên tay lao về phía Lâm Vũ.
“Ha ha...Ta giết...Ta giết ngươi...ha ha..”
Lâm Vũ hai mắt dần mờ đi. Nhìn Hồng Hồng đang định vung cây rìu khổng lồ bổ đôi đầu hắn. Lâm Vũ cắn răng, cố gắng giữ vững tỉnh táo. Nhưng máu trên người hắn không ngừng trào ra, khiến hai mắt hắn mờ đi, đầu óc không ngừng mê man, hắn cũng đã vô lực chỉ có thể cúi đầu, ngồi gục trên mặt đất.
Hồng Hồng không do dự điên dại mỉn cười, cầm chặt cây rìu khổng lồ bổ về phía đầu Lâm Vũ.
“Ha ha...Lâm Vũ, chết đi...”
“Rầm”
Một bàn tay đưa lên cầm chặt cây rìu đang nung đỏ phát ra tiếng xèo xèo. Lâm Vũ ngẩng đầu. Đôi mắt đen kịt như chứa đựng mọi sự tà ác, nham hiểm, xấu xa của thế gian. Nở một nụ cười vô hình khiến lòng người tê dại, rét run vì sợ hãi.
Hồng Hồng hai mắt tràn đầy điên cuồng lập tức tắt ngấm. Thay vào đó là sự sợ hãi, vô tận sợ hãi. Hồng Hồng run rẩy bỏ cây rìu trên tay, nhắm chặt hai mắt, ôm đầu hét lớn vì sợ hãi.
“Ngươi...Ngươi là ai...Ngươi đừng qua đây...Ngươi không phải người...”
Lạp Lan cũng không nhịn được run cầm cập, nhắm chặt hai mắt đầy hoảng sợ, nỗi sợ hãi run lên trong lòng nàng không thể kiểm soát, nỗi sợ hãi ở tận sâu thẳm trong tim nàng không thể khống chế. Đây không phải là người, cũng không phải ác quỷ. Nó là một thứ vô cùng kinh khủng, tà ác, nham hiểm đến mức cùng cực. Nó là thứ kinh khủng, đáng sợ, ghê tởm nhất trên thế gian này. Nó...Nó...Nó đáng lẽ ra không nên tồn tại.
Lâm Vũ mái tóc trở lên bạc trắng, vô cảm đứng dậy nhìn khói lửa trùng trùng trước mắt. Nhìn cảnh hoang tàn đổ phế khắp mọi nơi. Không khỏi mỉn cười.
“Đây là không khí bên ngoài sao. Ta đợi, đợi đã lâu lắm rồi...Rất nhanh ta sẽ không còn phải ở nơi khốn khiếp giam cầm ta nữa”
“Hệ Thống...”
Trước câu nói của Lâm Vũ. Hệ thống vốn im lặng từ lâu không khỏi trở lên sợ hãi. Thanh âm có chút run rẩy nói.
“Chủ nhân...Người...Người gọi ta...”
“Đúng vậy, ta hỏi ngươi tại sao tên Lâm Vũ này mới chỉ là hoán huyết cảnh”
Hệ thống nghe xong không khỏi run rẩy sợ hãi. Cẩn thận từng chút một, không dám có sai lầm trở lời.
“Chủ nhân, là do tên Lâm Vũ này quá phế, quá vô dụng. Ta đã dùng vô số thiên tài bảo địa, cung cấp cho hắn vô tận cơ duyên, nhưng hắn...hắn chẳng làm được gì cả...”
“Ngậm miệng...Quỳ xuống”
“Vâng...Thưa chủ nhân”
Hắc Lâm Vũ vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, cảm thụ thời gian còn lại của bản thân. Không khỏi mỉn cười bước về nơi cất dấu thứ quý giá nhất của Huyết Giới. Huyết Hải Máu Thần, nơi chứa máu của vô số vị thần vẫn lạc năm xưa tạo nên một biển máu dài vô tận.
“Gầm...gừ...”
Chợt một tiếng gầm gừ vang lên sau lưng Hắc Lâm Vũ. Lâm Vũ quay đầu. Hắc cẩu đang nhìn Hắc Lâm Vũ bằng ánh mắt đầy thù địch. Nó biết đây không phải Lâm Vũ, đây là một thứ vô cùng nguy hiểm, tà ác.
Hắc Lâm Vũ đưa đôi mắt đen kịt vô cảm nhìn hắc cẩu, Lạp Lan, Hồng Hồng đang ôm đầu sợ hãi không khỏi mỉn cười.
“Hệ thống, xóa hết trí nhớ của tất cả những kẻ này cho ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
Hắc Cẩu, Lạp Lan, Hồng Hồng, đôi mắt chợt trở lên vô hồn như những con rối đứng im bắt động. Còn hắc cẩu thì vô hồn đi theo sau lưng Hắc Lâm Vũ. Hắc Lâm Vũ không khỏi hài lòng mỉn cười, bước tiếp về Huyết Hải.
Trước mắt Hắc Lâm Vũ bắt đầu hiện lên vô tận cấm chế, trận pháp kinh khủng đầy sát khí, sức hủy diệt vô cùng khủng khiếp, đại đạo cảnh bước vào cũng nháy mắt tan thành tro bụi. Hắc Lâm Vũ không khỏi mỉn cười, ung dung phẩy tay. Từng cấm chế, trận pháp kinh khủng như tan thành bọt biệt, nổ tung vỡ vụn không đáng kể. Hắc Lâm Vũ nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa cao tới ngàn trượng dính đặc máu tươi. Nếu không có chìa khóa trong tay Huyết Nữ Vương, việc mở ra cánh cửa này là không thể. Nhưng Hắc Lâm Vũ lại có thể nhẹ nhàng mở nó như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù đây là cấm địa nghiêm ngặt nhất của Huyết Giới, được cho là bất khả xâm phạm. Nhưng đối với hắn cũng chỉ như trò trẻ con không đáng một đồng.
Rất nhanh, trước mặt Hắc Lâm Vũ hiện nên một biển máu như vô tận. Sinh cơ, sát khí, cuồng bạo, chết chóc, sợ hãi điên loạn cả không gian. Trên bầu trời linh lực tỏa ra từ huyết hải cuồng loạn như tận thế, nghiền nát tất cả mọi thứ xung quanh. Thời gian, không gian như đọng lại không thể vận chuyển trước sức mạnh kinh khủng này. Hắc Lâm Vũ nhẹ nhàng đưa tay. Cả Huyết Hải vô tận bắt đầu điên cuồng xoáy tròn một cách điên loạn, nhanh chóng thu nhỏ chỉ bằng một viên đan dược rơi vào tay Lâm Vũ. Hắc Lâm Vũ mỉn cười, nuốt cả Huyết Hải vào cơ thể.
/266
|