Lại thêm vài tháng nữa đã qua đi. Huyết Nữ Vương ngồi trong đại điện không khỏi cảm thấy đau đầu, mệt mỏi. Nghe từng người thuộc hạ báo cáo, liên tục là các tin tức không vui lọt vào tai nàng.
“Bệ Hạ, hiện nay quân phản loạn đang nổi lên nhanh chóng, các mặt hàng cần thiết cho chiến tranh thì đang điên cuồng tăng giá. Đẩy chúng ta vào tình cảnh bắt buộc phải chạy đua tích trữ vũ trang. Ta xin bệ hạ cung cấp thêm các khoản chi tiêu cho quân đội”
“Bệ hạ, không được. Việc liên tục chạy đua vũ trang với quân phản loạn đã khiến ngân khố của chúng ta rơi vào tình trạng cạn kiệt. Chưa kể việc các địa chủ độc ác, gian thương. Nhân cơ hội này mà dựa vào thế lực của bản thân điên cuồng, trắng trợn cướp bóc, ép mua ép bán đất đai, các mặt hàng thiết yếu. Phá bỏ cây nông sản, thay vào đó là ép người dân sản xuất các mặt hàng cho chiến tranh nhằm thu lợi nhuận khổng lồ. Khiến lương thực ngày càng khan hiếm, số người bị bắt làm nô lệ, chết đói càng tăng cao.”
Huyết Nữ Vương nghe xong nhịn không được tức giận mắng.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra, Lạp Lan ngươi mau giải thích cho ta.”
“Bệ Hạ, việc địa chủ độc ác và gian thương chạy theo lợi ích trước mắt là chuyện bình thường. Họ có toàn quyền sở hữa nô lệ và gây dựng thế lực trên mảnh đất họ nắm giữ. Chúng ta không có quyền cam thiệp vào bất kỳ việc gì họ làm, trên mảnh đất của họ. Cho nên tình trạng này ngày càng phổ biến. Quân đội của chúng ta, lúc này cũng không thể chống lại cả hai thế lực đang nổi lên cùng một lúc”
Huyết Nữ Vương nghe Lạp Lan nói xong, càng thêm tức giận hét lớn.
“Vớ vẩn, vậy các ngươi cứ tiếp tục nhìn người dân ngày càng chết đói sao. Tịch thu toàn bộ tài sản của những kẻ khốn khiếp đó cho ta. Chia lại cho những người đã bị bọn chúng cướp đi tất cả. Kẻ nào chống đối, giết không tha.”
Lạp Lan rời khỏi đại điện, lập tức đến gặp chủ nhân của nàng. Tuy tình hình đang diễn biến theo những gì chủ nhân nàng sắp xếp, nhưng những nước đi của Huyết Nữ Vương cũng ngày trở nên quyết liệt. Các bước tiếp theo vẫn nên hỏi ý kiến chủ nhân nàng thì hơn.
“Chủ nhân, Huyết Nữ Vương đã cứng rắn, nhanh chóng tịch thu tài sản của những tên địa chủ gian ác và những tên gian thương tham lam. Để chấn an lòng dân. Chưa kể việc chúng ta liên tục cung cấp nhu yếu phẩm, binh khí cho phản quân đã khiến ngân khố của chúng ta đang dần cạn kiệt. Ngân khố của chúng ta không thể nào so được với ngân khố của triều đình. Nếu tiếp tục, chúng ta sẽ là người thua trước vì cạn kiệt tài nguyên”
Vô Diện nghe xong không khỏi bật cười nói.
“Lạp Lan, ngươi vẫn còn phải học hỏi nhiều. Vẫn chiêu bài cũ. Giết nhầm người tốt, tung tin đồn giả là có thể giữ vững lợi thế cho chúng ta”
“Còn về ngân sách, chúng ta sẽ buôn bán vũ khí cho cả hai bên, cả triều đình lẫn quân phản loạn. Để bọn chúng phải chém giết lẫn nhau đến suy kiệt. Còn bản thân chúng ta thì ngồi làm ngư ông đắc lợi, cười nhìn bọn chúng chết dần chết mòn. Kiếm một khoản lợi nhuận khủng lồ mà cả đời ngươi chưa chắc đã dám mơ tới”
Lạp Lan nghe xong không khỏi rùng mình, quá độc ác, quá nham hiểm, quá tàn nhẫn. Buôn bán vũ khí cho cả bai bên chém giết, còn bản thân thì làm ngư ông đặc lợi. Ăn trên xương máu, mạng sống của con người, tạo ra một nguồn tài nguyên khổng lồ, vô tận, không có điểm dừng.
Lạp Lan không khỏi hai mắt càng thêm say mê, sùng bái, điên cuồng nhìn vị nam tử trước mắt. Liếm môi, ngọt ngào nói.
“Vâng, thưa chủ nhân. Ta sẽ lập tức làm theo ý nguyện của người”
Thời gian từ từ trôi đi, dưới đống hoang tàn đổ nát, lửa cháy thiêu rụi nhà cửa xung quanh. Đất đai khô cằn hiện lên từng vết máu đã phai khô, một người phụ nữ quỳ trên mặt đất, từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt khắc khổ, trải qua nhiều bi thương của nàng, rơi xuống mảnh đất cằn cỗi đã từng in dấu bóng cây xanh tươi, chim hót líu lo, trẻ con nô đùa vui cười thoải mái. Nhưng giờ đây, tất cả còn lại chỉ là sự hoang tàn, đổ nát, đau khổ và nghèo đói. Con trai nàng thì bị địa chủ giết, chồng nàng vì miếng cơm mà đi theo quân phản loạn chết trên chiến trường. Vậy nàng lên hận ai. Hận bọn phản quân đã giết chết con trai nàng hay hận quan binh đã giết chết chồng nàng. Tại sao chuyện này lại sảy ra. Nàng biết hận ai đây. Người phụ nữ ngửa mặt lên nhìn trời, nườc mắt rưng rưng rơi xuống, ôm đứa con thứ hai đang chết đói trong tay, lòng nàng như tan nát. Quả báo, liệu có quả báo dành cho những kẻ gây ra tất cả chuyện này sao. Người phụ nữ kiệt quệ ngã gục trên mặt đất, hai mắt thấm đẫm nước mắt, tương lai, nàng đã chẳng còn tương lai nữa rồi. Có lẽ cái chết đau đớn đang hành hạ thể xác nàng bây giờ lại là một sự giải thoát đối với nàng.
“Bệ hạ, nạn đói đang liên tục diễn ra do phản quân cướp bóc, chúng ta thì không đủ lao động và nguồn lực để trồng cây lương thực, đất đai thiếu thốn. Một số thế gia đã hoàn toàn ngả về quân phản loạn, ngân khố triều đình đã kiệt quệ do việc chạy đua vũ trang, nền kinh tế hoàn toàn sụp đổ, giao thương lâm vào bế tắc. Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào”
Huyết Nữ Vương cả người tràn đầy tiều tụy, mệt mỏi. Nắm chặt hai tay đến run rẩy, cắn nát hàm răng cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo.
“Truyền lệnh ta, cắt giảm toàn bộ chi tiêu của triều đình. Tiết kiệm toàn bộ khẩu phần ăn của tất cả mọi người để cứu đói. In thêm tiền, kích thích tăng trưởng kinh tế, mau làm đi”
“Vâng, thưa bệ hạ”
Lâm Vũ nhìn vào bát cháo trước mặt, một ít rau xanh, một chút thịt không đáng kể, lại nhìn Huyết Nữ Vương đang tiều tụy, liên tục lo nghĩ không bận tâm tới bữa ăn trước mặt không khỏi trầm tư. Tình hình Huyết Giới hiện nay hắn cũng hiểu được đôi phần. Lâm Vũ không khỏi thở dài nói.
“Hà Kỳ, muốn giải quyết tình hình trước mắt, trước tiên phải tìm được kẻ phản bội, tiếp tay cho giặc, sau đó công khai cúi đầu nhận lỗi trước mặt dân chúng, nhẫn nhục, hi sinh lợi ích để lôi kéo thêm đồng minh, tập chung toàn lực giải quyết dứt điểm quân phản loạn. Thì may ra mới có cơ hội lật ngược tình thế”
Huyết Hà Kỳ không khỏi nhíu mày nói.
“Ý ngươi là trong ba người Hồng Hồng, Hạ Lam Phong, Lạp Lan có một kẻ phản bội ta”
“Đúng vậy”
Huyết Nữ Vương thấy Lâm Vũ gật đầu đồng ý không khỏi tức giận.
“Đủ rồi. Ta tin tưởng ba người đó sẽ không phản bội ta, Họ đã theo ta từ những ngày đầu, ta tin tưởng bọn họ sẽ không bao giờ phản bội ta. Còn công khai cúi đầu nhận lỗi. Ta không làm gì sai sao phải nhận lỗi. Không bao giờ...”
“Nhưng...”
“Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ta đi đây”
Lâm Vũ nhìn Huyết Nữ Vương đang từ từ rời đi, không khỏi thở dài. Lòng người ai có thể nói trước, tẩy não một người khó sao, chỉ cần một câu nói cũng đủ rồi. Sự kiêu ngạo trong sâu thẳm trái tim Huyết Nữ Vương, cuối cùng cũng chỉ dẫn đến sự việc ngày càng trở lên tồi tệ hơn. Thế giới này đã mất đi sự cân bằng của nó, thì sớm muộn cũng phải sụp đổ. Vấn đề còn lại chỉ còn là vấn đề của thời gian.
Trong căn hầm bí mật, Lạp Lan hai mắt tràn đầy sùng bái nhìn vị nam tử trước mắt. Không khỏi ngọt ngào nói.
“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào”
“Tiếp theo, đương nhiên là nhân lúc khó khăn làm sụp đổ bộ máy quan binh triều đình, dùng tiền tài, danh lợi, sắc đẹp mua chuộc bọn chúng, lôi kéo bọn chúng về phe chúng ta chống lại Huyết Nữ Vương. Những kẻ không theo, tìm cách trừ khử chúng”
Lạp Lan nghe xong hai mắt không khỏi càng thêm nể phục trí tuệ của chủ nhân nàng, mọi tính toán của Huyết Nữ Vương chỉ như trò trẻ con trước mặt của chủ nhân. Kế hoạch của chủ nhân lúc nào cũng hoàn mỹ, không một điểm sơ hở khiến người khác phải nể phục.
“Lạp Lan, ngươi có biết vì sao mọi tội lỗi, sai lầm, bất mãn của người dân đều đổ lên đầu Huyết Nữ Vương không”
Lạp Lan cúi đầu, đầy hổ thẹn nói.
“Thứ lỗi cho Lạp Lan ngu dốt, không hiểu vấn đề này”
“Đơn giản thôi, bởi vì Huyết Nữ Vương là người có địa vị cao nhất, trách nhiệm lớn nhất của Huyết Giới. Nên mọi tội lỗi, sai lầm, bất mãn của người dân đều sẽ đổ dồn lên đầu cô ta. Mà trên đời này, làm gì có nơi nào không có bất mãn. Cho nên sớm muộn gì Huyết Giới cũng phải sụp đổ”
“Chủ nhân, anh minh”
/266
|