Trước mặt Lâm Vũ là một vị lão giả có khuôn mặt nghiêm khắc cùng cương nghị.
Lâm Vũ thấy vị lão giả liền tràn đầy mừng rỡ, trong giọng nói không giấu được sự phấn khích.
“Từ Thúc”
Lão giả cũng nở ra một nụ cười vui vẻ, trong mắt không giấu được vẻ hoài niệm. Nghẹn ngào nói.
“Thiếu gia”
Người trước mắt Lâm Vũ không ai khác chính là Từ Thúc quản gia của Lâm Gia. Từ Thúc không chỉ là lĩnh vực cảnh cường giả, mà còn rất mực trung thành với Lâm Gia. Cả đời vì Lâm Gia lập không biết bao nhiêu công lao, nhiều không đếm hết. Hơn nữa còn hết mực yêu thương hắn, Từng một lần vì cứu hắn mà suýt mất mạng, cho nên Lâm Vũ vô cùng kính trọng Từ Thúc.
“Từ Thúc, sao người tìm được ta”
Trước câu hỏi Lâm Vũ, Từ Thúc hai mắt không khỏi đỏ lên. Nước mắt ươm ướt khóe mi. Trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm, nghẹn ngào nói.
“Từ khi thiếu gia bị điều đến nam cảnh, bị đày vào mỏ Hắc Thạch làm nô, ta đã bỏ nhà đi tìm thiếu gia, Nhưng khi ta đến nơi, cả mỏ hắc thạch đã bị san phẳng, thiếu gia cũng không còn tung tích. Ta không tin thiếu gia đã chết, quyết tâm lên đường tìm kiếm thiếu gia. Suốt bảy năm trời, ta tìm ngài vô cùng vất vả. Ta đã đi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người. Nhưng tung tích thiếu gia vẫn bạt vô âm tín. Cuối cùng trời không phụ lòng người. Sau khi đến Long Tiên thành, ta đã tìm được thiếu gia nhờ miếng ngọc bội này”
Lâm Vũ nhìn viên ngọc bội trước mắt, đây là vật mỗi người trong Lâm Gia đều có. Chỉ cần ở trong một phạm vi nhất định, là có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Nghĩ đến Từ Thúc chỉ dựa vào miếng ngọc bội này, chịu bao nhiêu khó khăn khổ sở mới tìm được hắn. Lâm Vũ hai mắt không khỏi đỏ lên. Từ Thúc vẫn luôn như vậy, vẫn luôn đối với hắn rất tốt.
“Từ Thúc, đi. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau mở tiệc, không say không về”
Từ Thúc cũng vui vẻ mỉn cười, hai mắt tràn đầy hoài niệm cùng ấm áp.
“Thiếu gia, mời”
Trên bàn tiệc riệu, Lâm Vũ cùng Từ Thúc trò chuyện vô cùng vui vẻ. Từ Thúc hai mắt hơi đỏ lên. Giọt nước mắt không khỏi lăn xuống khóe mi. Nghẹn ngào nói.
“Thiếu gia, ngài đã trưởng thành nên rất nhiều, những năm qua chắc thiếu gia phải chịu rất nhiều cực khổ. Tất cả là lỗi của lão nô vì đã không bảo vệ được thiếu gia chu toàn”
Trước câu nói của Từ Thúc, Lâm Vũ không khỏi nhớ lại quá khứ của mình. Có vui, có buồn, có đau khổ, có nước mắt, có nụ cười và có cả hạnh phúc. Nhưng những gì hắn nhớ rõ nhất không phải là nước mắt và đau khổ. Những gì còn đọng sâu lại trong tim hắn là nụ cười và hạnh phúc. Hắn không biết ngày mai sẽ ra sao, vì vậy hắn rất trân trọng những gì mình đang có. Đối với hắn, được sống đã là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn. Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Ta vẫn rất tốt, vậy còn Từ Thúc. Gia đình thúc vẫn khỏe chứ”
Từ Thúc mỉn cười, vui vẻ trả lời.
“Đa tạ thiếu gia quan tâm, mọi người trong nhà vẫn rất tốt. Con trai ta đã được vào Hoàng Minh Quân. Thực hiện ước mơ trở thành tướng quân sau này của nó”
Nhắc đến con trai mình, trên mặt Từ Thúc cũng không dấu nổi vẻ tự hào. Lâm Vũ cũng không phủ định. Con trai Từ Thúc, Từ Lâm quả là một bậc anh tài. Không những có chí hướng còn vô cùng thông minh, tài giỏi, thiên phú cũng rất tốt.
“Thiếu gia, sau này thiếu gia có dự định gì không?”
“Ta muốn tham gia Đại Hội Tranh Bá sắp tới, sau đó gia nhập một trong tứ thánh địa, nếu vào được nhất thần tông thì càng tốt”
Đại Hội Tranh Bá chính là nơi các nhân tài thể hiện bản lĩnh của mình, yêu cầu dưới ba mươi tuổi, tu vi từ tẩy cốt cảnh trở xuống. Đây cũng là nơi để các thánh địa, thần tông chọn đệ tử mới nhập môn. Yêu cầu tuyển chọn đệ tử nhập môn của tứ thánh địa và nhất thần tông rất cao. Không chỉ phải biểu hiện xuất sắc trên Đại Hội Tranh Bá, mà còn phải vượt qua vô số thử thách về sau mới có thể bước chân vào tứ thánh địa, nhất thần tông. Mỗi năm chỉ có mười người được chọn từ Đại Hội Tranh Bá gia nhập vào tứ thánh địa, nhất thần tông. Đủ thấy yêu cầu tuyển chọn đệ tử nhập môn của họ vô cùng cao, muốn gia nhập cũng vô cùng khó khăn.
Từ Thúc uốnng một ngụm riệu, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới thở dài nói.
“Cảnh giới hiện tại của thiếu gia là tẩy cốt cảnh đi”
“Đúng vậy”
Từ Thúc lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ nuối tiếc.
“Nếu là các năm trước, thiếu gia còn có hi vọng. Nhưng đáng tiếc, năm nay thì lại khác. Những người tham gia tu vi cao nhất là tẩy cốt cảnh điều này không sai. Nhưng năm nay thiếu gia không hề có chút hi vọng nào. Đại hội tranh bá năm nay, chính là trước giờ chưa từng có trong lịch sử Đại Vận thế giới. Thiên tài nhiều như chó, yêu nghiệt đầy đất đi. Vượt cấp mà chiến, cùng giai vô địch với họ quá bình thường. Mọi người đều đánh giá, thế hệ trẻ hiện nay chính là thế hệ hoàng kim nhất, mạnh mẽ nhất, yêu nghiệt nhất từ trước tới nay trong lịch sử Đại Vận thế giới. Đâu đâu cũng là thiên tài, yêu nghiệt. Khiến cho đại hội tranh bá lần này sẽ vô cùng khủng khiếp”
Lâm Vũ cũng uống một chén riệu, không trả lời Từ Thúc. Từ Thúc nói không sai. Hắn không phải vô địch, người mạnh hơn hắn còn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn muốn thử sức, xem bản thân mình mạnh bao nhiêu. Đại hội lần này dù hắn có thảm bại ra sao, hắn cũng sẽ không hối hận. Bởi vì hắn tin vào quyết định của mình.
Sáng sớm hôm sau, Từ Thúc cùng Lâm Vũ đã bắt đầu chuẩn bị đi tới nơi Đại Hội Tranh Bá được tổ chức. Năm nay Đại Hội Tranh Bá sẽ được tổ chức ở Long Hổ Sơn, tại Tinh Vọng Đế Quốc. Muốn đi đến đó ít nhất cũng phải mất ba tháng. Cho nên Lâm Vũ cũng đã bắt đầu xuất phát từ rất sớm.
Trên con đường đến Tinh Vọng Đế Quốc, Lâm Vũ gặp rất nhiều nguy hiểm, chủ yếu là đến từ yêu thú. Nhưng đều được Từ Thúc giải quyết, hữu kinh vô hiểm vượt qua tất cả.
Nhưng mọi chuyện không bao giờ suôn sẻ được như Lâm Vũ nghĩ. Trước mặt Lâm Vũ cùng Từ Thúc là một vị nam tử cả người mặc đồ đen, thân hình cao lớn, chỉ để lộ đôi mắt đầy lạnh lùng. Xung quanh là một lĩnh vực đen kịt, không thể nghi ngờ người này là một vị lĩnh vực cảnh cường giả.
Từ Thúc nhìn người trước mặt gằn từng chữ nói.
“Thần Ảnh, không ngờ Hoàng Minh Tín có thể đích thân phái ngươi tới giết thiếu gia nhà ta, Hoàng Minh Tín không hổ là vua một nước, làm việc không hề có sơ hở”
Thần Ảnh không hề trả lời Từ Thúc, hai mắt đầy lạnh lùng nhìm chằm chằm Lâm Vũ, như bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn vậy.
Thần Ảnh đột nhiên biến mất, lúc hiện ra thì con dao đã kề sát cổ Lâm Vũ. Từ Thúc nổi giận, một lĩnh vực bao trùm ngọn lửa đẩy lùi Thần Ảnh.
Thần Ảnh không còn cách nào khác, một hố đen hiện ra thôn phệ hết ngọn lửa lao tới. Cả Thần Ảnh cùng Từ Thúc đều ra sát chiêu, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương không từ thủ đoạn. Con dao của Thần Ảnh như độc xà chém rách xương thịt Từ Thúc. Từng quyền của Từ Thúc nặng tựa như núi, đánh Thần Ảnh cả người nát bét. Cả hai người cơ thể đều tàn tạ không còn hình dạng, nhưng sức lực vẫn phi thường. Cả một bầu trời đã bị đánh tan xung quanh. Mặt đất khắp nơi đều cháy đen như than, không thành hình dạng. Khắp mặt đất đều rung chuyển dữ dội trước sự va chạm linh lực khủng khiếp từ hai người.
Lĩnh vực đối chiến lĩnh vực, ngọn lửa đỏ rực không ngừng thôn phệ hố đen lĩnh vực, hố đen lĩnh vực cũng đang không ngừng thôn phệ ngon lửa lao tới. Đá chảy thành nước, cây cối thành tro bụi. Linh lực va chạm thổi bay mọi thứ xung quanh. Từ trong không trung một con dao bằng linh lực vô cùng sắc bén hiện ra xé đôi cánh tay trái Từ Thúc. Từ Thúc cắn răng, một quyền cách không mang theo ngọn lửa khủng lồ đánh trúng tim Thần Ảnh. Thần Ảnh cả người bay vụt về sau, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Biết mình đã thất bại, Thần Ảnh không do dự chạy trốn, rất nhanh biến mất trước mặt hai người.
Lâm Vũ lúc này mới đi ra, đỡ Từ Thúc đang trọng thương từ dưới đất đứng lên. Cả người Từ Thúc đã nát bét, trên người đâu đâu cũng là vết thương, thậm chí đã mất đi một cánh tay trái.
“Từ Thúc, đây là cực phẩm chữa thương đan, người mau ăn đi”
Lâm Vũ từ túi trữ vật lấy cho Từ Thúc vài viên chữa thương đan. Từ thúc cũng không nhiều lời. Một lần dùng hết tất cả.
“Từ Thúc, để ta...”
Một cánh tay đâm xuyên qua tim Lâm Vũ, Lâm Vũ hai mắt tràn đầy không dám tin tưởng nhìn Từ Thúc. Từ Thúc nước mắt như mưa, khuôn mặt tràn đầy thống khổ cùng đau đớn, mếo máo như một đứa trẻ khóc lớn.
“Thiếu gia, lão nô có lỗi với người. Nhưng ta không còn cách nào khác, ta bị ép buộc, nếu có kiếp sau lão nô nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa suốt đời hầu hạ thiếu gia, thiếu gia xin người hãy hiểu cho ta”
Cả người Lâm Vũ bị Từ Thúc dùng lĩnh vực đốt cháy thành tro bụi, nhanh đến mức Lâm Vũ không kịp kêu lên đau đớn. Từ Thúc quỳ gục xuống dưới đất, nước mắt như mưa rơi xuống, khóc mếo máo như một đứa trẻ đầy thống khổ.
Lâm Vũ thấy vị lão giả liền tràn đầy mừng rỡ, trong giọng nói không giấu được sự phấn khích.
“Từ Thúc”
Lão giả cũng nở ra một nụ cười vui vẻ, trong mắt không giấu được vẻ hoài niệm. Nghẹn ngào nói.
“Thiếu gia”
Người trước mắt Lâm Vũ không ai khác chính là Từ Thúc quản gia của Lâm Gia. Từ Thúc không chỉ là lĩnh vực cảnh cường giả, mà còn rất mực trung thành với Lâm Gia. Cả đời vì Lâm Gia lập không biết bao nhiêu công lao, nhiều không đếm hết. Hơn nữa còn hết mực yêu thương hắn, Từng một lần vì cứu hắn mà suýt mất mạng, cho nên Lâm Vũ vô cùng kính trọng Từ Thúc.
“Từ Thúc, sao người tìm được ta”
Trước câu hỏi Lâm Vũ, Từ Thúc hai mắt không khỏi đỏ lên. Nước mắt ươm ướt khóe mi. Trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm, nghẹn ngào nói.
“Từ khi thiếu gia bị điều đến nam cảnh, bị đày vào mỏ Hắc Thạch làm nô, ta đã bỏ nhà đi tìm thiếu gia, Nhưng khi ta đến nơi, cả mỏ hắc thạch đã bị san phẳng, thiếu gia cũng không còn tung tích. Ta không tin thiếu gia đã chết, quyết tâm lên đường tìm kiếm thiếu gia. Suốt bảy năm trời, ta tìm ngài vô cùng vất vả. Ta đã đi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người. Nhưng tung tích thiếu gia vẫn bạt vô âm tín. Cuối cùng trời không phụ lòng người. Sau khi đến Long Tiên thành, ta đã tìm được thiếu gia nhờ miếng ngọc bội này”
Lâm Vũ nhìn viên ngọc bội trước mắt, đây là vật mỗi người trong Lâm Gia đều có. Chỉ cần ở trong một phạm vi nhất định, là có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Nghĩ đến Từ Thúc chỉ dựa vào miếng ngọc bội này, chịu bao nhiêu khó khăn khổ sở mới tìm được hắn. Lâm Vũ hai mắt không khỏi đỏ lên. Từ Thúc vẫn luôn như vậy, vẫn luôn đối với hắn rất tốt.
“Từ Thúc, đi. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau mở tiệc, không say không về”
Từ Thúc cũng vui vẻ mỉn cười, hai mắt tràn đầy hoài niệm cùng ấm áp.
“Thiếu gia, mời”
Trên bàn tiệc riệu, Lâm Vũ cùng Từ Thúc trò chuyện vô cùng vui vẻ. Từ Thúc hai mắt hơi đỏ lên. Giọt nước mắt không khỏi lăn xuống khóe mi. Nghẹn ngào nói.
“Thiếu gia, ngài đã trưởng thành nên rất nhiều, những năm qua chắc thiếu gia phải chịu rất nhiều cực khổ. Tất cả là lỗi của lão nô vì đã không bảo vệ được thiếu gia chu toàn”
Trước câu nói của Từ Thúc, Lâm Vũ không khỏi nhớ lại quá khứ của mình. Có vui, có buồn, có đau khổ, có nước mắt, có nụ cười và có cả hạnh phúc. Nhưng những gì hắn nhớ rõ nhất không phải là nước mắt và đau khổ. Những gì còn đọng sâu lại trong tim hắn là nụ cười và hạnh phúc. Hắn không biết ngày mai sẽ ra sao, vì vậy hắn rất trân trọng những gì mình đang có. Đối với hắn, được sống đã là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn. Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Ta vẫn rất tốt, vậy còn Từ Thúc. Gia đình thúc vẫn khỏe chứ”
Từ Thúc mỉn cười, vui vẻ trả lời.
“Đa tạ thiếu gia quan tâm, mọi người trong nhà vẫn rất tốt. Con trai ta đã được vào Hoàng Minh Quân. Thực hiện ước mơ trở thành tướng quân sau này của nó”
Nhắc đến con trai mình, trên mặt Từ Thúc cũng không dấu nổi vẻ tự hào. Lâm Vũ cũng không phủ định. Con trai Từ Thúc, Từ Lâm quả là một bậc anh tài. Không những có chí hướng còn vô cùng thông minh, tài giỏi, thiên phú cũng rất tốt.
“Thiếu gia, sau này thiếu gia có dự định gì không?”
“Ta muốn tham gia Đại Hội Tranh Bá sắp tới, sau đó gia nhập một trong tứ thánh địa, nếu vào được nhất thần tông thì càng tốt”
Đại Hội Tranh Bá chính là nơi các nhân tài thể hiện bản lĩnh của mình, yêu cầu dưới ba mươi tuổi, tu vi từ tẩy cốt cảnh trở xuống. Đây cũng là nơi để các thánh địa, thần tông chọn đệ tử mới nhập môn. Yêu cầu tuyển chọn đệ tử nhập môn của tứ thánh địa và nhất thần tông rất cao. Không chỉ phải biểu hiện xuất sắc trên Đại Hội Tranh Bá, mà còn phải vượt qua vô số thử thách về sau mới có thể bước chân vào tứ thánh địa, nhất thần tông. Mỗi năm chỉ có mười người được chọn từ Đại Hội Tranh Bá gia nhập vào tứ thánh địa, nhất thần tông. Đủ thấy yêu cầu tuyển chọn đệ tử nhập môn của họ vô cùng cao, muốn gia nhập cũng vô cùng khó khăn.
Từ Thúc uốnng một ngụm riệu, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới thở dài nói.
“Cảnh giới hiện tại của thiếu gia là tẩy cốt cảnh đi”
“Đúng vậy”
Từ Thúc lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ nuối tiếc.
“Nếu là các năm trước, thiếu gia còn có hi vọng. Nhưng đáng tiếc, năm nay thì lại khác. Những người tham gia tu vi cao nhất là tẩy cốt cảnh điều này không sai. Nhưng năm nay thiếu gia không hề có chút hi vọng nào. Đại hội tranh bá năm nay, chính là trước giờ chưa từng có trong lịch sử Đại Vận thế giới. Thiên tài nhiều như chó, yêu nghiệt đầy đất đi. Vượt cấp mà chiến, cùng giai vô địch với họ quá bình thường. Mọi người đều đánh giá, thế hệ trẻ hiện nay chính là thế hệ hoàng kim nhất, mạnh mẽ nhất, yêu nghiệt nhất từ trước tới nay trong lịch sử Đại Vận thế giới. Đâu đâu cũng là thiên tài, yêu nghiệt. Khiến cho đại hội tranh bá lần này sẽ vô cùng khủng khiếp”
Lâm Vũ cũng uống một chén riệu, không trả lời Từ Thúc. Từ Thúc nói không sai. Hắn không phải vô địch, người mạnh hơn hắn còn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn muốn thử sức, xem bản thân mình mạnh bao nhiêu. Đại hội lần này dù hắn có thảm bại ra sao, hắn cũng sẽ không hối hận. Bởi vì hắn tin vào quyết định của mình.
Sáng sớm hôm sau, Từ Thúc cùng Lâm Vũ đã bắt đầu chuẩn bị đi tới nơi Đại Hội Tranh Bá được tổ chức. Năm nay Đại Hội Tranh Bá sẽ được tổ chức ở Long Hổ Sơn, tại Tinh Vọng Đế Quốc. Muốn đi đến đó ít nhất cũng phải mất ba tháng. Cho nên Lâm Vũ cũng đã bắt đầu xuất phát từ rất sớm.
Trên con đường đến Tinh Vọng Đế Quốc, Lâm Vũ gặp rất nhiều nguy hiểm, chủ yếu là đến từ yêu thú. Nhưng đều được Từ Thúc giải quyết, hữu kinh vô hiểm vượt qua tất cả.
Nhưng mọi chuyện không bao giờ suôn sẻ được như Lâm Vũ nghĩ. Trước mặt Lâm Vũ cùng Từ Thúc là một vị nam tử cả người mặc đồ đen, thân hình cao lớn, chỉ để lộ đôi mắt đầy lạnh lùng. Xung quanh là một lĩnh vực đen kịt, không thể nghi ngờ người này là một vị lĩnh vực cảnh cường giả.
Từ Thúc nhìn người trước mặt gằn từng chữ nói.
“Thần Ảnh, không ngờ Hoàng Minh Tín có thể đích thân phái ngươi tới giết thiếu gia nhà ta, Hoàng Minh Tín không hổ là vua một nước, làm việc không hề có sơ hở”
Thần Ảnh không hề trả lời Từ Thúc, hai mắt đầy lạnh lùng nhìm chằm chằm Lâm Vũ, như bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn vậy.
Thần Ảnh đột nhiên biến mất, lúc hiện ra thì con dao đã kề sát cổ Lâm Vũ. Từ Thúc nổi giận, một lĩnh vực bao trùm ngọn lửa đẩy lùi Thần Ảnh.
Thần Ảnh không còn cách nào khác, một hố đen hiện ra thôn phệ hết ngọn lửa lao tới. Cả Thần Ảnh cùng Từ Thúc đều ra sát chiêu, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương không từ thủ đoạn. Con dao của Thần Ảnh như độc xà chém rách xương thịt Từ Thúc. Từng quyền của Từ Thúc nặng tựa như núi, đánh Thần Ảnh cả người nát bét. Cả hai người cơ thể đều tàn tạ không còn hình dạng, nhưng sức lực vẫn phi thường. Cả một bầu trời đã bị đánh tan xung quanh. Mặt đất khắp nơi đều cháy đen như than, không thành hình dạng. Khắp mặt đất đều rung chuyển dữ dội trước sự va chạm linh lực khủng khiếp từ hai người.
Lĩnh vực đối chiến lĩnh vực, ngọn lửa đỏ rực không ngừng thôn phệ hố đen lĩnh vực, hố đen lĩnh vực cũng đang không ngừng thôn phệ ngon lửa lao tới. Đá chảy thành nước, cây cối thành tro bụi. Linh lực va chạm thổi bay mọi thứ xung quanh. Từ trong không trung một con dao bằng linh lực vô cùng sắc bén hiện ra xé đôi cánh tay trái Từ Thúc. Từ Thúc cắn răng, một quyền cách không mang theo ngọn lửa khủng lồ đánh trúng tim Thần Ảnh. Thần Ảnh cả người bay vụt về sau, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Biết mình đã thất bại, Thần Ảnh không do dự chạy trốn, rất nhanh biến mất trước mặt hai người.
Lâm Vũ lúc này mới đi ra, đỡ Từ Thúc đang trọng thương từ dưới đất đứng lên. Cả người Từ Thúc đã nát bét, trên người đâu đâu cũng là vết thương, thậm chí đã mất đi một cánh tay trái.
“Từ Thúc, đây là cực phẩm chữa thương đan, người mau ăn đi”
Lâm Vũ từ túi trữ vật lấy cho Từ Thúc vài viên chữa thương đan. Từ thúc cũng không nhiều lời. Một lần dùng hết tất cả.
“Từ Thúc, để ta...”
Một cánh tay đâm xuyên qua tim Lâm Vũ, Lâm Vũ hai mắt tràn đầy không dám tin tưởng nhìn Từ Thúc. Từ Thúc nước mắt như mưa, khuôn mặt tràn đầy thống khổ cùng đau đớn, mếo máo như một đứa trẻ khóc lớn.
“Thiếu gia, lão nô có lỗi với người. Nhưng ta không còn cách nào khác, ta bị ép buộc, nếu có kiếp sau lão nô nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa suốt đời hầu hạ thiếu gia, thiếu gia xin người hãy hiểu cho ta”
Cả người Lâm Vũ bị Từ Thúc dùng lĩnh vực đốt cháy thành tro bụi, nhanh đến mức Lâm Vũ không kịp kêu lên đau đớn. Từ Thúc quỳ gục xuống dưới đất, nước mắt như mưa rơi xuống, khóc mếo máo như một đứa trẻ đầy thống khổ.
/266
|