“Lâm Vũ ngươi đang cầm gì vậy”
“Thuốc”
Hắc cẩu một mặt khó hiểu nhìn Lâm Vũ, đang khỏe mạnh đột nhiên lại cắn thuốc. Không bệnh đi.
“Thuốc gì vậy”
“Thuốc này sẽ khiến ngươi quên đi mọi đau khổ, phiền não của thế gian. Khiến cơ thể ngươi thoải mái, nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái.”
Hắc cẩu nghe vậy liền giật mình, mắng.
“Lâm Vũ, ta không ngờ ngươi lại suy bại đến mức độ cắn thuốc, chỉ vài cơn ác mộng đã khiến ngươi sa đọa đến mức này rồi sao...”
“Hắc cẩu, ngươi nghĩ linh tinh gì vậy. Đây là thuốc ngủ, thuốc ngủ ngươi hiểu không”
Lâm Vũ một mặt mộng bức nhìn hắc cẩu, hắc cẩu thì xấu hổ cười hắc hắc cúi mặt xuống đất.
“Ngươi dùng thuốc ngủ, không sợ lại gặp ác mộng sao”
“Ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó nên mới muốn dùng thuốc ngủ, nhanh chóng giải quyết cơn ác mộng này”
Lâm Vũ uống một viên, tinh thần sảng khoái.
Lâm Vũ uống hai viên, đầu óc thông suốt.
Lâm Vũ uống ba viên, cả người tràn đầy sinh lực
Lâm Vũ không do dự, ném cả lọ thuốc ngủ vào trong miệng.
Hắc cẩu nhìn Lâm Vũ như vậy, không khỏi tò mò nói.
“Ngươi mua thuốc giả đi, uống mãi mà không buồn ngủ”
“Đúng vậy”
Lâm Vũ nằm gục xuống đất, hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh, miệng không ngừng sùi bọt mép.
“Cấp cứu...cấp cứu...người đâu cứu mạng....chu mi la”
Nhưng đáp lại lời tiếng kêu của hắc cẩu, chỉ là.
“Cẩu nhà ai tối rồi còn sủa om xòm vậy, có để người khác ngủ không hả”
“Đồ cẩu mát rượi, thật định mệnh”
Lâm Vũ mở mắt, Trước mắt hắn là một khu nghĩa địa. Từ bên trong những ngôi mộ bò ra vô số người khác nhau. Phàm Côn, Lý Hùng, Người Hàn gia, Nhan Như Ngọc...từ đống bùn đất chui lên. Không khí âm trầm, tối tăm lạnh lẽo. Trên bầu trời vầng huyết nguyệt đang treo cao khuất sau những đám mây đầy đáng sợ.
Nhạc nổi lên.
“Một vòng trái bắp. Tui ngồi ăn, yan ngồi xem...”
“nắm tông đơ thật chặt, giữ tông đơ thật lâu...”
“Đã khuya vẫn ngồi đếm sao
Đếm xong rồi mới thấy tào lao
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng, hỏi vì sao tôi lại đếm, giờ mới biết tôi tào lao...”
Vô số khuôn mặt mộng bức, không dám tin nhìn Lâm Vũ.
Trước người Lâm Vũ, tinh thần châu đang tỏa sáng. Đây là trong mộng của hắn, là thế giới tinh thần của hắn, là suy nghĩ của hắn. Chỉ cần hắn có thể điều khiển được suy nghĩ, tinh thần trong giấc mơ của mình. Hắn chính là chúa tể trong giấc mộng của hắn, hắn muốn làm gì cũng được. Nhờ tinh thần châu hắn có thể dễ làm được điều đó. Nở ra một nụ cười khinh bỉ. Lâm Vũ nhìn cả đám Phàm Côn, Lý Hùng, người Hàn Gia, Nhan Như Ngọc vẫn còn đang mộng bức nhìn hắn.
Nụ cười bỉ ổi hiện lên trên môi, Lâm Vũ sẽ cho bọn chúng biết thế nào mới là ác mộng thực sự.
Lâm Vũ đeo một chiếc kính trông đầy tri thức, trên tay cầm một cây thước gỗ, trước mặt hắn là tấm bảng đen tuyền. Phía dưới đương nhiên là Phàm Côn, Lý Hùng, Hàn Bá, Hàn Đại Tiểu Cẩu, chị em Hàn gia, Nhan Như Ngọc đang bị trói lại ngồi lên một chiếc ghế lớn, khuôn mặt đầy mộng bức nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ gõ thước lên bảng. Nói
“Hello”
................phía dưới mộng bức.
Lâm Vũ mỉn cười hiền hòa không thèm giả thích. Sau đó là một tràng tiếng Anh tuôn ra “xxxxxxxxxxxxxxx”
Khiến bên dưới hoa mắt chóng mặt, hai mắt thâm cuồng, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Tinh thần bất ổn, nhịp tim run bầm bập, sợ hãi bị Lâm Vũ gọi dậy trả lời.
“Nhan Như Ngọc đứng lên đây là chữ gì”
Nhan Như Ngọc khuôn mặt trắng bệch, nhìn chữ viết người ngoài hành tinh trên tấm bản đen, không nói lên lời. Có trời mới biết đây là chữ gì.
Lâm Vũ thở dài thất vọng. “Chép chép chép chép chép...chép một nghìn lần cho tôi”
Nhan Như Ngọc hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.
Đóng cuốn sách tiếng Anh lại, Lâm Vũ mở cuốn ngữ văn ra. Bắt đầu nói.
“Bàn về đọc sách làm nên tiếng nói của văn nghệ giúp chúng ta bước vào hành trang của thế kỷ mới để nuôi chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Pông-ten cùng những con cò đang đón mùa xuân nho nhỏ khi khi đi viếng lăng bác. Rồi sang thu, ta sẽ nói về mây và sông ở bến quê cùng những ngôi sao xa xôi. Nói với chúng về chuyện Rô-Bin-Xơn ngoài đảo hoang ngủ với bố của Xi-mông cùng con chó Bấc tên Bắc Sơn...”
Lâm Vũ hai mắt như chim ưng, viên phấn trong tay hắn như đạn pháo bắn ra xuyên qua vô số lớp lá chắn, bắn thẳng đầu Nhan Như Ngọc đang ngủ gà ngủ gật. Nước dãi chảy dòng dòng xuống mặt bàn”
“Bốp” viêm phấn vỡ tung. Nhan Như Ngọc giật mình tỉnh dậy.
Lâm Vũ ánh mắt đầy nghiêm khắc nói “Nhan Như Ngọc, tôi đang nói đến đâu rồi”
Nhan Như Ngọc khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, ấp a ấp úng không nói lên lời. Bên cạnh hắn Hàn Tiểu Cẩu đang nén lút đưa một cuốn sách cho Nhan Như Ngọc.
“Bốp” Viên phấn thứ hai nổ tung.
Hàn Tiểu Cẩu khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Lâm Vũ.
Những người bên dưới thấy vậy, dù khuôn mặt tiều tụy, tinh thần rã rời, hai mắt thâm cuồng, cơ thể đầy mệt mỏi cũng không dám nhắm hai mắt lại. Cố banh hai mắt thật căng nhìn lên tấm bản lớn.
Lâm Vũ thở dài, một tràng văn học cách sống được tuôn ra khiến bên dưới đầu óc quay cuồng, hoa mắt, chóng mặt, thần hồn điên đảo.
“Năng lượng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, hoặc từ vật này sang vật khác. Đây chính là định luật bảo toàn năng lượng. E=mc2”
Nhìn phía dưới cả đám ngơ ngác, hai mắt thâm cuồng, tràn đầy tuyệt vọng, Lâm Vũ không khỏi thở dài. Mở cuốn Chủ Nghĩa Mác-LêNin ra.
“Biến đổi về lượng đến một mức nhất định sẽ dẫn đến biến đổi về chất, sản sinh chất mới. Rồi trên nền tảng của chất mới lại bắt đầu biến đổi về lượng. Biến đổi về lượng là nền tảng và chuẩn bị tất yếu của biến đổi về chất. Biến đổi về chất là kết quả tất yếu của biến đổi về lượng”
“Các ngươi đã hiểu chưa”
Nhìn cả lũ như máy móc gật đầu. Thực chất bọn chúng có hiểu qué gì đâu. Lâm Vũ hài lòng mở ra đòn sát thủ. Ánh sáng chói lóa làm mù mắt cả đám bên dưới.
Một cuốn sách mang tên Hóa Học lớp 8 hiện lên trước mắt mọi người.
“Không...”
Một tiếng thét đau khổ, tràn ngập tuyệt vọng vang lên.
Trong giắc mộng của hắn. Lâm Vũ có thể điều chỉnh thời gian thoải mái. Một tháng trong đây chỉ như một giờ mà thôi. Ba tháng đã trôi qua, hắn liên tục nhồi nhét tư tưởng Mác-LêNin theo phong cách văn học, giúp bên dưới hiểu thêm về Hóa học, bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh (Tiếng Anh) kèm theo những lý thuyết vật lý minh họa bằng toán học đầy sinh động. Ba tháng qua đi chỉ có có như vậy, ba tháng, là ba tháng ngồi nghe hắn nói về nhân sinh. Quả nhiên, bên dưới đã tràn đầy tuyệt vọng, cùng đau khổ, đầu tóc rối bời, hai mắt thâm cuồng không có một tia hi vọng, chỉ có đau khổ, bi thương, tuyệt vọng, ác mộng ư đây chưa phải ác mộng nhất.
“Lấy giấy bút ra, làm bài kiểm tra”
“không, không,không.Tất cả đều không điểm, học lại hết cho tôi”
Bên dưới nghe vậy, cả đám đều tràn ngập trong tuyệt vọng, đau khổ lần lượt nổ tung rồi biến mất.
Lâm Vũ trên bục giảnh cuống cuồng.
“Uy uy các ngươi đừng đi, ta còn thuyết tương đối, đại cương pháp luật, tư tưởng Hồ Chí Minh còn chưa dậy các ngươi mà...uy uy các ngươi đừng đi”
Lâm Vũ thở dài. Đây là tự bạo thần hồn để thoát khỏi thế giới trong mộng của hắn. Tự bạo thần hồn chỉ có một con đường chết mà thôi. Đây là thà chết chứ không muốn nghe hắn nói tiếp. Hắn có đáng sợ như vậy sao. Thà tự sát còn hơn nghe hắn nói về nhân sinh. Thật quá ngu ngốc mà. Lâm Vũ thở dài. Tay không khỏi cầm cây quạt lông gà phe phẩy. Thật đáng thương.
Ma Vật Lý Hùng mở mắt, miệng phun ra máu đen ngòm. Hắn vốn là tử vật, dù tự bạo thần hồn cũng có thể may mắn sống sót. Nhưng dù vậy hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng người khác lại không được may mắn như hắn. Hoàng Minh Đại Điện.
“Hoàng Thượng xin yên tâm. Đây là vị nguyền rủa sư mạnh nhất Hoàng Minh Đại Triều, do một tay hoàng thượng tiêu tốn vô số tài nguyên đào tạo. Chỉ nguyền rủa một tên Lâm Vũ nhỏ nhoi, sao có thể thất bại. Lần này Lâm Vũ chết chắc, hắn không có đường sống ha ha”
Hoàng Minh Tín cũng hài lòng mỉn cười, tên nô bộc nói không sai. Hắn đã tiêu tốn vô số tài nguyên, đập nồi bán sắt nhờ nguyền rủa sư mạnh nhất Hoàng Minh Đại Triều nhập mộng giết Lâm Vũ. Lần này Lâm Vũ chết chắc.
Nghĩ tới đây Hoàng Minh Tin không nhịn được cười lớn, cười vô cùng sảng khoái.
“Hoàng thượng...chết...chết rồi”
Nghe được tên nô tài đang chạy vào nói vậy. Hoàng Minh Tín lại nhịn không được tiếp tục cười vô cùng sảng khoái, liên tục hô.
“Tốt...Tốt...ha ha chết rất tốt ha ha...”
“Hoàng Thượng là vị nguyền rủa sư chết rồi”
Nụ cười Hoàng Minh Tín im bặt mà dừng, khuôn mặt cứng đờ, miệng méo xềnh xệch.
“Thuốc”
Hắc cẩu một mặt khó hiểu nhìn Lâm Vũ, đang khỏe mạnh đột nhiên lại cắn thuốc. Không bệnh đi.
“Thuốc gì vậy”
“Thuốc này sẽ khiến ngươi quên đi mọi đau khổ, phiền não của thế gian. Khiến cơ thể ngươi thoải mái, nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái.”
Hắc cẩu nghe vậy liền giật mình, mắng.
“Lâm Vũ, ta không ngờ ngươi lại suy bại đến mức độ cắn thuốc, chỉ vài cơn ác mộng đã khiến ngươi sa đọa đến mức này rồi sao...”
“Hắc cẩu, ngươi nghĩ linh tinh gì vậy. Đây là thuốc ngủ, thuốc ngủ ngươi hiểu không”
Lâm Vũ một mặt mộng bức nhìn hắc cẩu, hắc cẩu thì xấu hổ cười hắc hắc cúi mặt xuống đất.
“Ngươi dùng thuốc ngủ, không sợ lại gặp ác mộng sao”
“Ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó nên mới muốn dùng thuốc ngủ, nhanh chóng giải quyết cơn ác mộng này”
Lâm Vũ uống một viên, tinh thần sảng khoái.
Lâm Vũ uống hai viên, đầu óc thông suốt.
Lâm Vũ uống ba viên, cả người tràn đầy sinh lực
Lâm Vũ không do dự, ném cả lọ thuốc ngủ vào trong miệng.
Hắc cẩu nhìn Lâm Vũ như vậy, không khỏi tò mò nói.
“Ngươi mua thuốc giả đi, uống mãi mà không buồn ngủ”
“Đúng vậy”
Lâm Vũ nằm gục xuống đất, hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh, miệng không ngừng sùi bọt mép.
“Cấp cứu...cấp cứu...người đâu cứu mạng....chu mi la”
Nhưng đáp lại lời tiếng kêu của hắc cẩu, chỉ là.
“Cẩu nhà ai tối rồi còn sủa om xòm vậy, có để người khác ngủ không hả”
“Đồ cẩu mát rượi, thật định mệnh”
Lâm Vũ mở mắt, Trước mắt hắn là một khu nghĩa địa. Từ bên trong những ngôi mộ bò ra vô số người khác nhau. Phàm Côn, Lý Hùng, Người Hàn gia, Nhan Như Ngọc...từ đống bùn đất chui lên. Không khí âm trầm, tối tăm lạnh lẽo. Trên bầu trời vầng huyết nguyệt đang treo cao khuất sau những đám mây đầy đáng sợ.
Nhạc nổi lên.
“Một vòng trái bắp. Tui ngồi ăn, yan ngồi xem...”
“nắm tông đơ thật chặt, giữ tông đơ thật lâu...”
“Đã khuya vẫn ngồi đếm sao
Đếm xong rồi mới thấy tào lao
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng, hỏi vì sao tôi lại đếm, giờ mới biết tôi tào lao...”
Vô số khuôn mặt mộng bức, không dám tin nhìn Lâm Vũ.
Trước người Lâm Vũ, tinh thần châu đang tỏa sáng. Đây là trong mộng của hắn, là thế giới tinh thần của hắn, là suy nghĩ của hắn. Chỉ cần hắn có thể điều khiển được suy nghĩ, tinh thần trong giấc mơ của mình. Hắn chính là chúa tể trong giấc mộng của hắn, hắn muốn làm gì cũng được. Nhờ tinh thần châu hắn có thể dễ làm được điều đó. Nở ra một nụ cười khinh bỉ. Lâm Vũ nhìn cả đám Phàm Côn, Lý Hùng, người Hàn Gia, Nhan Như Ngọc vẫn còn đang mộng bức nhìn hắn.
Nụ cười bỉ ổi hiện lên trên môi, Lâm Vũ sẽ cho bọn chúng biết thế nào mới là ác mộng thực sự.
Lâm Vũ đeo một chiếc kính trông đầy tri thức, trên tay cầm một cây thước gỗ, trước mặt hắn là tấm bảng đen tuyền. Phía dưới đương nhiên là Phàm Côn, Lý Hùng, Hàn Bá, Hàn Đại Tiểu Cẩu, chị em Hàn gia, Nhan Như Ngọc đang bị trói lại ngồi lên một chiếc ghế lớn, khuôn mặt đầy mộng bức nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ gõ thước lên bảng. Nói
“Hello”
................phía dưới mộng bức.
Lâm Vũ mỉn cười hiền hòa không thèm giả thích. Sau đó là một tràng tiếng Anh tuôn ra “xxxxxxxxxxxxxxx”
Khiến bên dưới hoa mắt chóng mặt, hai mắt thâm cuồng, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Tinh thần bất ổn, nhịp tim run bầm bập, sợ hãi bị Lâm Vũ gọi dậy trả lời.
“Nhan Như Ngọc đứng lên đây là chữ gì”
Nhan Như Ngọc khuôn mặt trắng bệch, nhìn chữ viết người ngoài hành tinh trên tấm bản đen, không nói lên lời. Có trời mới biết đây là chữ gì.
Lâm Vũ thở dài thất vọng. “Chép chép chép chép chép...chép một nghìn lần cho tôi”
Nhan Như Ngọc hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.
Đóng cuốn sách tiếng Anh lại, Lâm Vũ mở cuốn ngữ văn ra. Bắt đầu nói.
“Bàn về đọc sách làm nên tiếng nói của văn nghệ giúp chúng ta bước vào hành trang của thế kỷ mới để nuôi chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Pông-ten cùng những con cò đang đón mùa xuân nho nhỏ khi khi đi viếng lăng bác. Rồi sang thu, ta sẽ nói về mây và sông ở bến quê cùng những ngôi sao xa xôi. Nói với chúng về chuyện Rô-Bin-Xơn ngoài đảo hoang ngủ với bố của Xi-mông cùng con chó Bấc tên Bắc Sơn...”
Lâm Vũ hai mắt như chim ưng, viên phấn trong tay hắn như đạn pháo bắn ra xuyên qua vô số lớp lá chắn, bắn thẳng đầu Nhan Như Ngọc đang ngủ gà ngủ gật. Nước dãi chảy dòng dòng xuống mặt bàn”
“Bốp” viêm phấn vỡ tung. Nhan Như Ngọc giật mình tỉnh dậy.
Lâm Vũ ánh mắt đầy nghiêm khắc nói “Nhan Như Ngọc, tôi đang nói đến đâu rồi”
Nhan Như Ngọc khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, ấp a ấp úng không nói lên lời. Bên cạnh hắn Hàn Tiểu Cẩu đang nén lút đưa một cuốn sách cho Nhan Như Ngọc.
“Bốp” Viên phấn thứ hai nổ tung.
Hàn Tiểu Cẩu khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Lâm Vũ.
Những người bên dưới thấy vậy, dù khuôn mặt tiều tụy, tinh thần rã rời, hai mắt thâm cuồng, cơ thể đầy mệt mỏi cũng không dám nhắm hai mắt lại. Cố banh hai mắt thật căng nhìn lên tấm bản lớn.
Lâm Vũ thở dài, một tràng văn học cách sống được tuôn ra khiến bên dưới đầu óc quay cuồng, hoa mắt, chóng mặt, thần hồn điên đảo.
“Năng lượng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, hoặc từ vật này sang vật khác. Đây chính là định luật bảo toàn năng lượng. E=mc2”
Nhìn phía dưới cả đám ngơ ngác, hai mắt thâm cuồng, tràn đầy tuyệt vọng, Lâm Vũ không khỏi thở dài. Mở cuốn Chủ Nghĩa Mác-LêNin ra.
“Biến đổi về lượng đến một mức nhất định sẽ dẫn đến biến đổi về chất, sản sinh chất mới. Rồi trên nền tảng của chất mới lại bắt đầu biến đổi về lượng. Biến đổi về lượng là nền tảng và chuẩn bị tất yếu của biến đổi về chất. Biến đổi về chất là kết quả tất yếu của biến đổi về lượng”
“Các ngươi đã hiểu chưa”
Nhìn cả lũ như máy móc gật đầu. Thực chất bọn chúng có hiểu qué gì đâu. Lâm Vũ hài lòng mở ra đòn sát thủ. Ánh sáng chói lóa làm mù mắt cả đám bên dưới.
Một cuốn sách mang tên Hóa Học lớp 8 hiện lên trước mắt mọi người.
“Không...”
Một tiếng thét đau khổ, tràn ngập tuyệt vọng vang lên.
Trong giắc mộng của hắn. Lâm Vũ có thể điều chỉnh thời gian thoải mái. Một tháng trong đây chỉ như một giờ mà thôi. Ba tháng đã trôi qua, hắn liên tục nhồi nhét tư tưởng Mác-LêNin theo phong cách văn học, giúp bên dưới hiểu thêm về Hóa học, bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh (Tiếng Anh) kèm theo những lý thuyết vật lý minh họa bằng toán học đầy sinh động. Ba tháng qua đi chỉ có có như vậy, ba tháng, là ba tháng ngồi nghe hắn nói về nhân sinh. Quả nhiên, bên dưới đã tràn đầy tuyệt vọng, cùng đau khổ, đầu tóc rối bời, hai mắt thâm cuồng không có một tia hi vọng, chỉ có đau khổ, bi thương, tuyệt vọng, ác mộng ư đây chưa phải ác mộng nhất.
“Lấy giấy bút ra, làm bài kiểm tra”
“không, không,không.Tất cả đều không điểm, học lại hết cho tôi”
Bên dưới nghe vậy, cả đám đều tràn ngập trong tuyệt vọng, đau khổ lần lượt nổ tung rồi biến mất.
Lâm Vũ trên bục giảnh cuống cuồng.
“Uy uy các ngươi đừng đi, ta còn thuyết tương đối, đại cương pháp luật, tư tưởng Hồ Chí Minh còn chưa dậy các ngươi mà...uy uy các ngươi đừng đi”
Lâm Vũ thở dài. Đây là tự bạo thần hồn để thoát khỏi thế giới trong mộng của hắn. Tự bạo thần hồn chỉ có một con đường chết mà thôi. Đây là thà chết chứ không muốn nghe hắn nói tiếp. Hắn có đáng sợ như vậy sao. Thà tự sát còn hơn nghe hắn nói về nhân sinh. Thật quá ngu ngốc mà. Lâm Vũ thở dài. Tay không khỏi cầm cây quạt lông gà phe phẩy. Thật đáng thương.
Ma Vật Lý Hùng mở mắt, miệng phun ra máu đen ngòm. Hắn vốn là tử vật, dù tự bạo thần hồn cũng có thể may mắn sống sót. Nhưng dù vậy hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng người khác lại không được may mắn như hắn. Hoàng Minh Đại Điện.
“Hoàng Thượng xin yên tâm. Đây là vị nguyền rủa sư mạnh nhất Hoàng Minh Đại Triều, do một tay hoàng thượng tiêu tốn vô số tài nguyên đào tạo. Chỉ nguyền rủa một tên Lâm Vũ nhỏ nhoi, sao có thể thất bại. Lần này Lâm Vũ chết chắc, hắn không có đường sống ha ha”
Hoàng Minh Tín cũng hài lòng mỉn cười, tên nô bộc nói không sai. Hắn đã tiêu tốn vô số tài nguyên, đập nồi bán sắt nhờ nguyền rủa sư mạnh nhất Hoàng Minh Đại Triều nhập mộng giết Lâm Vũ. Lần này Lâm Vũ chết chắc.
Nghĩ tới đây Hoàng Minh Tin không nhịn được cười lớn, cười vô cùng sảng khoái.
“Hoàng thượng...chết...chết rồi”
Nghe được tên nô tài đang chạy vào nói vậy. Hoàng Minh Tín lại nhịn không được tiếp tục cười vô cùng sảng khoái, liên tục hô.
“Tốt...Tốt...ha ha chết rất tốt ha ha...”
“Hoàng Thượng là vị nguyền rủa sư chết rồi”
Nụ cười Hoàng Minh Tín im bặt mà dừng, khuôn mặt cứng đờ, miệng méo xềnh xệch.
/266
|