Đoàn phim biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, bất luận là đối với diễn viên hay là đối với đạo diễn mà nói, đó đều là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cơ hồ là đã đập cho bọn họ choáng váng đầu hoa mắt nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được. Một đoàn phim nhỏ trong nháy mắt đã trở nên cao lớn hơn, biến thành tiêu điểm đủ để sánh với đoàn phim có nhà đầu tư lớn chống đỡ cùng thời.
Trong đoàn phim lục tục có các đại bài trong vòng tiến vào, biên kịch, chỉ đạo võ thuật, còn có vài nghệ sĩ đang nổi tiếng làm khách mời diễn vai phụ. Đới Khải nhập vòng chưa lâu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại phô trương như thế này.
Diệp Bạch cũng đang buồn bực, tại sao ngày hôm nay lại có nhiều người đến như vậy nhỉ, còn phải dừng quay hai ngày nữa, nói là người còn chưa có đến đông đủ linh tinh. Cậu đối với các nhân vật ở trong vòng luẩn quẩn này cũng không biết nhiều lắm, cho nên cũng sẽ không vì những người khác mà quá ngạc nhiên.
Diệp Thất Chỉ bận bịu xong sự tình trong công ty, nhanh chóng trở lại, lúc trở về còn mang đến một người.
Nam nhân mặc trang phục nhàn rỗi trước mắt cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy người này đặc biệt thoải mái, cho người khác một cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Khi nam nhân mỉm cười lại càng thêm ôn nhu, làm cho người ta rất có hảo cảm.
Diệp Thất Chỉ giới thiệu cho Diệp Bạch, nói: "Vị này chính là Phương Cảnh Thường tiên sinh."
Diệp Bạch chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói với Diệp Thất Chỉ, "Sư tỷ, sao chị lại đưa một trợ lý đến đây nữa vậy, ba người trợ lý đã không xoay người được rồi."
Diệp Thất Chỉ: "..."
Tuy rằng thanh âm của Diệp Bạch rất nhỏ, bất quá Phương Cảnh Thường đứng quá gần, vẫn nghe rõ rành mạch, không khỏi nở nụ cười, cũng không thèm để ý cậu hiểu lầm mình.
Diệp Thất Chỉ nhanh chóng nói: "Diệp Bạch đừng có nói hưu nói vượn, Phương tiên sinh là Lý lão bản cố ý tìm đến cho cậu."
Diệp Bạch: "..."
Lý Sùng Diên là người bận rộn, không có khả năng cũng ở lại đoàn phim tham ban được, sau khi anh đi liền tìm người an bài một chút, tìm một người hiện tại đang là hồng diễn viên, giúp đỡ Diệp Bạch. Có người giúp đỡ, chỉ đạo về mặt diễn xuất, bình thường lúc tiếp xúc cùng với người khác, cũng có thể dễ dàng xử lý hơn.
Phương Cảnh Thường coi như là một đường đỏ, vài năm này vẫn luôn rất đắt khách. Trong phái diễn xuất danh tiếng của Phương Cảnh Thường phi thường tốt, trong vòng luẩn quẩn cơ hồ là chưa từng có ai nói câu nào không phải nào với anh, mà những tin đồn xấu cũng cơ hồ là không có.
Diệp Thất Chỉ an bài chỗ cho Phương Cảnh Thường trong khách sạn, ngay cùng tầng với Diệp Bạch, nói: "Diệp Bạch, bình thường có cái gì không hiểu thì thỉnh giáo Phương tiên sinh nhiều hơn nhé."
"Em biết rồi." Diệp Bạch vừa rồi nói xấu người ta, còn có chút ngượng ngùng.
Phương Cảnh Thường nói: "Trong đoàn phim tôi cũng có một nhân vật nhỏ, chẳng qua phỏng chừng là quay vào cuối cùng thôi, giai đoạn trước vẫn sẽ chạy theo đoàn phim, mỗi ngày đều có thời gian rảnh rỗi, có vấn đề cứ tới tìm tôi, đừng nên khách khí."
Diệp Bạch gật gật đầu, ở chung nửa ngày, cậu có thể cảm giác được, Phương Cảnh Thường là loại hình mà người khác thích ở chung nhất. Tính cách ôn hòa, có cầu tất ứng, hơn nữa tương đối khách khí hiểu lễ phép. Trong miệng anh ta nói người khác đừng có khách khí, nhưng kỳ thật người khách khí nhất lại chính là anh ta.
Trong căn cứ hai ngày nay đều đặc biệt náo nhiệt, xe lui tới lui đi, trang phục đạo cụ đều được đổi mới lần nữa, mắt thấy còn không kém nhiều lắm nên đã có thể tiếp tục quay phim rồi. Bất luận là diễn viên hay là đạo diễn cũng đều rất cao hứng, có người còn đề nghị thừa dịp lúc này có thời gian rảnh, đi ra ngoài uống một cốc, xem như chúc mừng trước đi.
Đạo diễn Đới Khải tuy rằng bình thường tương đối nghiêm túc, nhưng lúc không quay phim thì lại có vẻ rất vui vẻ hiền hoà, liền nói rằng: "Cách đây hơn hai mươi phút đi xe có một khu giải trí, không bằng đến đó đi. Vừa lúc là người quen của tôi, không phải sợ paparazzi chụp lén."
"Đới đạo nói là khu giải trí kia sao? Em cũng từng nghe nói đến nhưng chưa đi qua, nghe nói đều là kẻ có tiền cả đấy." Ánh mắt tiểu học viên đạo cụ đều sáng lên, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Đới đạo.
Trong đoàn phim người mới rất nhiều, đều chưa trải sự đời, vẫn còn đơn thuần lại tính trẻ con, vừa nói sẽ đi khu giải trí, tức thì đều giơ hai tay đồng ý.
Diệp Bạch cảm thấy khu giải trí có chút ầm ĩ, lần trước đã từng đi theo Lý Sùng Diên đến bữa tiệc, đối với loại địa phương này không có hảo cảm nào. Chẳng qua tiểu trợ lý Vu Đồng tựa hồ là rất cảm thấy hứng thú.
Diệp Bạch trở về khách sạn tìm Phương Cảnh Thường, gõ cửa hồi lâu mới có người đến mở, nói: "Mọi người nói là muốn đi khu giải trí, anh có đi không?"
Phương Cảnh Thường nói: "Khu giải trí? Chính là ở ngoại ô phía nam kia sao?"
Diệp Bạch nói: "Tôi cũng không biết nữa, chưa từng đi."
Phương Cảnh Thường nói: "Tôi cũng đi, cậu chờ tôi một chút, tôi thay bộ quần áo đã, hôm nay không có ra khỏi cửa, như thế này rất lôi thôi."
Diệp Bạch gật gật đầu, lại nhăn nhíu mày, nói: "Anh có phải là bị cảm không, tôi cảm thấy sắc mặt của anh không tốt lắm."
Phương Cảnh Thường nói: "Không sao đâu, chỉ là chút cảm mạo nhỏ mà thôi."
"Nếu không hay là anh cứ nghỉ ngơi đi, đừng đi nữa." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường nói: "Không sao cả, lát nữa tôi ổn liền."
Thời điểm bọn họ xuống dưới, đoàn phim đã đi vài nhóm người rồi, bởi vì bọn họ đông người, cho nên quyết định tách ra đi, miễn cho quá chói mắt. Đới Khải còn chưa đi, đang nói chuyện phiếm cùng một vị chỉ đạo võ thuật, nhìn thấy hai người Diệp Bạch liền vẫy vẫy tay, nói: "Trợ lý của cậu đang lái xe đến, bảo cậu ở chỗ này chờ."
Lúc đến khu giải trí, trời đã có chút tối, khu giải trí đèn đuốc huy hoàng, thoạt nhìn đặc biệt hoa lệ. Vu Đồng "Oa" tán thưởng nói: "Quả nhiên là địa phương của kẻ có tiền, bên trong khẳng định là cực tuyệt đấy."
Phương Cảnh Thường nở nụ cười, nói: "Kỳ thực bên trong rất loạn, em chú ý thiếu gia nhà em đi, đừng để lạc mất." Sau đó xoay đầu lại nói với Diệp Bạch, "Lý tiên sinh đã đặc biệt cho người dặn dò với tôi, nếu cậu đi tiệc bên ngoài, nhất định phải chú ý không để cậu uống sai đồ."
"..." Diệp Bạch nhớ tới một cốc cà phê nóng khiến cậu lộ nguyên hình, cũng không phản đối cái gì.
Bọn họ lên tầng bảy, được dẫn vào trong phòng. Đoàn phim nhiều người nên bao một cái ghế lô, phỏng chừng là chưa đợi bọn họ đến, đã bắt đầu uống rồi, thanh âm nói chuyện cười ha ha truyền ra, chỉ nghe thôi đã cảm thấy náo nhiệt rồi.
Diệp Bạch ngồi xuống chỉ lo điền đầy bụng, về phần đồ uống cái gì cũng không dám uống, lỡ như cái đuôi cá bị lộ ra, khẳng định là sẽ hù chết một đống người. Những người khác hơn phân nửa là đang uống rượu, mới uống một lát mà tư thế đã rất high.
"Diệp Bạch, sao cậu cứ buồn đầu như vậy hả, sao không uống một ly?" Có người cầm một bình rượu tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Bạch, nói: "Tôi rót cho cậu một ly nhé." Anh ta hiển nhiên là đã uống nhiều quá rồi, cầm cái chai nghiêng đổ tràn ra, lại không mang cái chén nào.
Bên cạnh Phương Cảnh Thường nhanh chóng ngăn cản anh ta lại, cũng không thể bảo anh ta đã đổ lên người Diệp Bạch được, đành nói: "Diệp Bạch gần đây thân thể không thoải mái, bác sĩ nói không thể uống rượu."
Phương Cảnh Thường giải vây cho Diệp Bạch, nhưng người nọ lại không chịu thuận theo không chịu buông tha, Phương Cảnh Thường đành phải nâng chén lên chặn giúp Diệp Bạch, uống hai chén, gương mặt vốn có chút trắng bệt nháy mắt ửng đỏ.
Diệp Bạch chau mày, nói: "Anh cũng đừng uống nữa."
Phương Cảnh Thường lắc lắc tay, nói: "Tôi không sao cả đâu, tửu lượng của tôi rất tốt."
"Tôi không nhìn ra đấy." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường bị cậu nói làm sửng sốt, liền nở nụ cười, nói: "Loại thời điểm này bình thường không phải nên lưu lại mặt mũi cho đối phương sao?"
"Chúng ta đi ra ngoài một chút đi." Diệp Bạch nói: "Miễn cho lại bị chuốc rượu."
"Nói cũng phải." Phương Cảnh Thường nói.
Hai người bọn họ vừa mới ra khỏi phòng, di động của Diệp Bạch liền vang lên, điện báo biểu hiện là Lý Sùng Diên gọi tới. Diệp Bạch lập tức tiếp điện thoại.
Lý Sùng Diên mới vừa bận bịu xong, vừa liếc thời gian thì đã sắp mười giờ. Một thân mỏi mệt, lại muốn gọi điện thoại nghe thanh âm của Diệp Bạch một chút, nào nghĩ tới bối cảnh trong điện thoại lại đặc biệt ồn ào.
"Đã trễ thế này còn đi đâu vậy?"
Diệp Bạch nói: "Khu giải trí, đoàn phim cùng nhau đi đến đó uống rượu."
Lý Sùng Diên nói: "Em phải chú ý chút đấy, đừng uống cái gì kỳ quái."
Diệp Bạch nói: "Tôi cái gì cũng không có uống đâu, vừa rồi ăn thiệt là nhiều món, còn có chút no, một ngụm nước cũng không uống nổi nữa là, cổ họng còn đang khát khô đây."
Lý Sùng Diên nở nụ cười, nói: "Các em đang ở khu giải trí nào vậy?"
Diệp Bạch nói đại khái về địa phương, Lý Sùng Diên nói: "Nhà Triệu Thất tôi cũng có quen biết, lát nữa sẽ cho người mang cốc nước có thể uống được cho em."
Diệp Bạch nghe mà mơ mơ màng màng, mới vừa tắt điện thoại, quả nhiên đã có nhân viên vội vàng đi tới, hỏi cậu có phải là Diệp Bạch tiên sinh không, sau đó đưa cho cậu một cốc nước.
Phương Cảnh Thường ở bên cạnh nhìn có chút giật mình, chẳng qua sau đó liền cười cười. Anh biết Diệp Bạch và Lý Sùng Diên đang nói chuyện điện thoại, bởi vì vẫn đứng gần bên cạnh, cho nên đại thể cuộc đối thoại cũng có thể đoán ra được bảy tám phần. Chẳng qua anh không biết gì về vấn đề thể chất của Diệp Bạch, chỉ là nghĩ quả nhiên quan hệ của Lý lão bản và Diệp Bạch không tầm thường, thoạt nhìn là rất để bụng.
"Đi ban công hít thở không khí đi." Phương Cảnh Thường đề nghị.
Diệp Bạch uống một cốc nước, thỏa mãn cực kỳ, liền đi theo Phương Cảnh Thường đến ban công tầng bảy hít thở không khí. Chỉ là bọn họ đều không nghĩ tới, trên ban công sớm đã có người rồi, còn đang làm chuyện rất không tầm thường, khiến hai người đều sững sờ tại chỗ.
"A... Bành lão bản, anh làm người ta không thở được rồi này. Đừng lộng nữa, lỡ như bị người ta nhìn thấy..."
Chỗ ban công đang có một nam nhân ôm một nữ nhân ăn mặc hở hang, hôn chậc chậc phát ra tiếng. Nữ nhân vốn đã ăn mặc rất hở hàn rồi, lúc này váy còn bị xốc lên, nửa vời.
"A! Có người, Bành lão bản!" Nữ nhân hoảng sợ, sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng trốn ra phía sau nam nhân.
"Sợ cái gì?" Bành lão bản không cho là đúng, một phen kéo nữ nhân vào trong ngực.
Diệp Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới có người dám ở nơi công cộng không chút kiêng dè như vậy. Phương Cảnh Thường nhìn rõ ràng đôi nam nữ đối diện, sắc mặt trở nên không tốt lắm, nhanh chóng kéo Diệp Bạch xoay người muốn đi.
"U a, tôi còn tưởng là ai chứ." Bành lão bản mắt sắc, nói: "Đây không phải là Tiểu Thường sao? Đừng đi đừng đi. Lần trước cậu đi vội vội vàng vàng, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu."
Bành lão bản ném nữ nhân trong ngực ra, chạy tới ngăn cản bọn họ, nhìn chằm chằm Phương Cảnh Thường cười đặc biệt đáng khinh, nói: "Lần trước đã nói với cậu rồi, mời cậu diễn một nhân vật, cậu đã nói là muốn suy xét, sao sau đó lại không gọi điện thoại lại cho tôi vậy."
Phương Cảnh Thường nhìn không nổi, trấn định nói: "Ngại ngùng rồi Bành tiên sinh, công ty đã an bài cho tôi vào một đoàn phim mới, là Lý Sùng Diên tiên sinh yêu cầu, cho nên... Thật xin lỗi, gần đây tôi không có thời gian nhận thông cáo khác rồi."
Phương Cảnh Thường lấy Lý Sùng Diên ra áp hắn, sắc mặt Bành lão bản liền trầm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Được thôi, không nhận thì không nhận nữa, hôm nay cậu đi theo tôi đi, cùng tôi một buổi tối, hầu hạ tôi cho tốt tôi liền không tìm cậu nữa."
Diệp Bạch ở bên cạnh, mới vừa rồi còn chưa rõ tình huống gì, nhưng cái Bành lão bản kia tuyệt đối không phải là người tốt. Mắt nhìn Bành lão bản vươn tay muốn sờ mặt Phương Cảnh Thường, Diệp Bạch ở bên cạnh nhìn không được, phất tay một cái, đã hất cái tay đang duỗi tới ra.
"Ai u..." Bành lão bản lui một bước, cảm thấy tay bị đánh đau, liền rống to: "Mày là ai, dám đánh tao sao?"
Hắn bị Diệp Bạch hất một cái, mới chú ý tới nam hài đi theo bên người Phương Cảnh Thường, đưa mắt nhìn cẩn thận lại, trên mặt lập tức vừa hưng phấn vừa khinh thường, cười quái dị nói: "Còn tưởng là ai? Đây không phải là Diệp Bạch sao?"
"Anh nhận thức tôi?" Diệp Bạch hồi ức một chút, cảm thấy chưa từng gặp qua người đáng khinh như vậy đâu.
Bành lão bản cười ha hả, "Cậu còn giả ngu với tôi sao?" Hắn chỉ vào Diệp Bạch, nói với Phương Cảnh Thường: "Thấy rõ ràng chưa, nghĩ kỹ đi. Hôm nay cậu không đi theo tôi cũng không được, không đi theo tôi cũng chỉ có một cái kết cục giống cậu ta thôi, hừ hừ, tôi có thể đóng băng cậu ta hai năm, cũng có thể phong sát cậu, cho cậu về sau một cái thông cáo cũng không có mà nhận."
Trong đoàn phim lục tục có các đại bài trong vòng tiến vào, biên kịch, chỉ đạo võ thuật, còn có vài nghệ sĩ đang nổi tiếng làm khách mời diễn vai phụ. Đới Khải nhập vòng chưa lâu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại phô trương như thế này.
Diệp Bạch cũng đang buồn bực, tại sao ngày hôm nay lại có nhiều người đến như vậy nhỉ, còn phải dừng quay hai ngày nữa, nói là người còn chưa có đến đông đủ linh tinh. Cậu đối với các nhân vật ở trong vòng luẩn quẩn này cũng không biết nhiều lắm, cho nên cũng sẽ không vì những người khác mà quá ngạc nhiên.
Diệp Thất Chỉ bận bịu xong sự tình trong công ty, nhanh chóng trở lại, lúc trở về còn mang đến một người.
Nam nhân mặc trang phục nhàn rỗi trước mắt cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy người này đặc biệt thoải mái, cho người khác một cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Khi nam nhân mỉm cười lại càng thêm ôn nhu, làm cho người ta rất có hảo cảm.
Diệp Thất Chỉ giới thiệu cho Diệp Bạch, nói: "Vị này chính là Phương Cảnh Thường tiên sinh."
Diệp Bạch chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói với Diệp Thất Chỉ, "Sư tỷ, sao chị lại đưa một trợ lý đến đây nữa vậy, ba người trợ lý đã không xoay người được rồi."
Diệp Thất Chỉ: "..."
Tuy rằng thanh âm của Diệp Bạch rất nhỏ, bất quá Phương Cảnh Thường đứng quá gần, vẫn nghe rõ rành mạch, không khỏi nở nụ cười, cũng không thèm để ý cậu hiểu lầm mình.
Diệp Thất Chỉ nhanh chóng nói: "Diệp Bạch đừng có nói hưu nói vượn, Phương tiên sinh là Lý lão bản cố ý tìm đến cho cậu."
Diệp Bạch: "..."
Lý Sùng Diên là người bận rộn, không có khả năng cũng ở lại đoàn phim tham ban được, sau khi anh đi liền tìm người an bài một chút, tìm một người hiện tại đang là hồng diễn viên, giúp đỡ Diệp Bạch. Có người giúp đỡ, chỉ đạo về mặt diễn xuất, bình thường lúc tiếp xúc cùng với người khác, cũng có thể dễ dàng xử lý hơn.
Phương Cảnh Thường coi như là một đường đỏ, vài năm này vẫn luôn rất đắt khách. Trong phái diễn xuất danh tiếng của Phương Cảnh Thường phi thường tốt, trong vòng luẩn quẩn cơ hồ là chưa từng có ai nói câu nào không phải nào với anh, mà những tin đồn xấu cũng cơ hồ là không có.
Diệp Thất Chỉ an bài chỗ cho Phương Cảnh Thường trong khách sạn, ngay cùng tầng với Diệp Bạch, nói: "Diệp Bạch, bình thường có cái gì không hiểu thì thỉnh giáo Phương tiên sinh nhiều hơn nhé."
"Em biết rồi." Diệp Bạch vừa rồi nói xấu người ta, còn có chút ngượng ngùng.
Phương Cảnh Thường nói: "Trong đoàn phim tôi cũng có một nhân vật nhỏ, chẳng qua phỏng chừng là quay vào cuối cùng thôi, giai đoạn trước vẫn sẽ chạy theo đoàn phim, mỗi ngày đều có thời gian rảnh rỗi, có vấn đề cứ tới tìm tôi, đừng nên khách khí."
Diệp Bạch gật gật đầu, ở chung nửa ngày, cậu có thể cảm giác được, Phương Cảnh Thường là loại hình mà người khác thích ở chung nhất. Tính cách ôn hòa, có cầu tất ứng, hơn nữa tương đối khách khí hiểu lễ phép. Trong miệng anh ta nói người khác đừng có khách khí, nhưng kỳ thật người khách khí nhất lại chính là anh ta.
Trong căn cứ hai ngày nay đều đặc biệt náo nhiệt, xe lui tới lui đi, trang phục đạo cụ đều được đổi mới lần nữa, mắt thấy còn không kém nhiều lắm nên đã có thể tiếp tục quay phim rồi. Bất luận là diễn viên hay là đạo diễn cũng đều rất cao hứng, có người còn đề nghị thừa dịp lúc này có thời gian rảnh, đi ra ngoài uống một cốc, xem như chúc mừng trước đi.
Đạo diễn Đới Khải tuy rằng bình thường tương đối nghiêm túc, nhưng lúc không quay phim thì lại có vẻ rất vui vẻ hiền hoà, liền nói rằng: "Cách đây hơn hai mươi phút đi xe có một khu giải trí, không bằng đến đó đi. Vừa lúc là người quen của tôi, không phải sợ paparazzi chụp lén."
"Đới đạo nói là khu giải trí kia sao? Em cũng từng nghe nói đến nhưng chưa đi qua, nghe nói đều là kẻ có tiền cả đấy." Ánh mắt tiểu học viên đạo cụ đều sáng lên, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Đới đạo.
Trong đoàn phim người mới rất nhiều, đều chưa trải sự đời, vẫn còn đơn thuần lại tính trẻ con, vừa nói sẽ đi khu giải trí, tức thì đều giơ hai tay đồng ý.
Diệp Bạch cảm thấy khu giải trí có chút ầm ĩ, lần trước đã từng đi theo Lý Sùng Diên đến bữa tiệc, đối với loại địa phương này không có hảo cảm nào. Chẳng qua tiểu trợ lý Vu Đồng tựa hồ là rất cảm thấy hứng thú.
Diệp Bạch trở về khách sạn tìm Phương Cảnh Thường, gõ cửa hồi lâu mới có người đến mở, nói: "Mọi người nói là muốn đi khu giải trí, anh có đi không?"
Phương Cảnh Thường nói: "Khu giải trí? Chính là ở ngoại ô phía nam kia sao?"
Diệp Bạch nói: "Tôi cũng không biết nữa, chưa từng đi."
Phương Cảnh Thường nói: "Tôi cũng đi, cậu chờ tôi một chút, tôi thay bộ quần áo đã, hôm nay không có ra khỏi cửa, như thế này rất lôi thôi."
Diệp Bạch gật gật đầu, lại nhăn nhíu mày, nói: "Anh có phải là bị cảm không, tôi cảm thấy sắc mặt của anh không tốt lắm."
Phương Cảnh Thường nói: "Không sao đâu, chỉ là chút cảm mạo nhỏ mà thôi."
"Nếu không hay là anh cứ nghỉ ngơi đi, đừng đi nữa." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường nói: "Không sao cả, lát nữa tôi ổn liền."
Thời điểm bọn họ xuống dưới, đoàn phim đã đi vài nhóm người rồi, bởi vì bọn họ đông người, cho nên quyết định tách ra đi, miễn cho quá chói mắt. Đới Khải còn chưa đi, đang nói chuyện phiếm cùng một vị chỉ đạo võ thuật, nhìn thấy hai người Diệp Bạch liền vẫy vẫy tay, nói: "Trợ lý của cậu đang lái xe đến, bảo cậu ở chỗ này chờ."
Lúc đến khu giải trí, trời đã có chút tối, khu giải trí đèn đuốc huy hoàng, thoạt nhìn đặc biệt hoa lệ. Vu Đồng "Oa" tán thưởng nói: "Quả nhiên là địa phương của kẻ có tiền, bên trong khẳng định là cực tuyệt đấy."
Phương Cảnh Thường nở nụ cười, nói: "Kỳ thực bên trong rất loạn, em chú ý thiếu gia nhà em đi, đừng để lạc mất." Sau đó xoay đầu lại nói với Diệp Bạch, "Lý tiên sinh đã đặc biệt cho người dặn dò với tôi, nếu cậu đi tiệc bên ngoài, nhất định phải chú ý không để cậu uống sai đồ."
"..." Diệp Bạch nhớ tới một cốc cà phê nóng khiến cậu lộ nguyên hình, cũng không phản đối cái gì.
Bọn họ lên tầng bảy, được dẫn vào trong phòng. Đoàn phim nhiều người nên bao một cái ghế lô, phỏng chừng là chưa đợi bọn họ đến, đã bắt đầu uống rồi, thanh âm nói chuyện cười ha ha truyền ra, chỉ nghe thôi đã cảm thấy náo nhiệt rồi.
Diệp Bạch ngồi xuống chỉ lo điền đầy bụng, về phần đồ uống cái gì cũng không dám uống, lỡ như cái đuôi cá bị lộ ra, khẳng định là sẽ hù chết một đống người. Những người khác hơn phân nửa là đang uống rượu, mới uống một lát mà tư thế đã rất high.
"Diệp Bạch, sao cậu cứ buồn đầu như vậy hả, sao không uống một ly?" Có người cầm một bình rượu tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Bạch, nói: "Tôi rót cho cậu một ly nhé." Anh ta hiển nhiên là đã uống nhiều quá rồi, cầm cái chai nghiêng đổ tràn ra, lại không mang cái chén nào.
Bên cạnh Phương Cảnh Thường nhanh chóng ngăn cản anh ta lại, cũng không thể bảo anh ta đã đổ lên người Diệp Bạch được, đành nói: "Diệp Bạch gần đây thân thể không thoải mái, bác sĩ nói không thể uống rượu."
Phương Cảnh Thường giải vây cho Diệp Bạch, nhưng người nọ lại không chịu thuận theo không chịu buông tha, Phương Cảnh Thường đành phải nâng chén lên chặn giúp Diệp Bạch, uống hai chén, gương mặt vốn có chút trắng bệt nháy mắt ửng đỏ.
Diệp Bạch chau mày, nói: "Anh cũng đừng uống nữa."
Phương Cảnh Thường lắc lắc tay, nói: "Tôi không sao cả đâu, tửu lượng của tôi rất tốt."
"Tôi không nhìn ra đấy." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường bị cậu nói làm sửng sốt, liền nở nụ cười, nói: "Loại thời điểm này bình thường không phải nên lưu lại mặt mũi cho đối phương sao?"
"Chúng ta đi ra ngoài một chút đi." Diệp Bạch nói: "Miễn cho lại bị chuốc rượu."
"Nói cũng phải." Phương Cảnh Thường nói.
Hai người bọn họ vừa mới ra khỏi phòng, di động của Diệp Bạch liền vang lên, điện báo biểu hiện là Lý Sùng Diên gọi tới. Diệp Bạch lập tức tiếp điện thoại.
Lý Sùng Diên mới vừa bận bịu xong, vừa liếc thời gian thì đã sắp mười giờ. Một thân mỏi mệt, lại muốn gọi điện thoại nghe thanh âm của Diệp Bạch một chút, nào nghĩ tới bối cảnh trong điện thoại lại đặc biệt ồn ào.
"Đã trễ thế này còn đi đâu vậy?"
Diệp Bạch nói: "Khu giải trí, đoàn phim cùng nhau đi đến đó uống rượu."
Lý Sùng Diên nói: "Em phải chú ý chút đấy, đừng uống cái gì kỳ quái."
Diệp Bạch nói: "Tôi cái gì cũng không có uống đâu, vừa rồi ăn thiệt là nhiều món, còn có chút no, một ngụm nước cũng không uống nổi nữa là, cổ họng còn đang khát khô đây."
Lý Sùng Diên nở nụ cười, nói: "Các em đang ở khu giải trí nào vậy?"
Diệp Bạch nói đại khái về địa phương, Lý Sùng Diên nói: "Nhà Triệu Thất tôi cũng có quen biết, lát nữa sẽ cho người mang cốc nước có thể uống được cho em."
Diệp Bạch nghe mà mơ mơ màng màng, mới vừa tắt điện thoại, quả nhiên đã có nhân viên vội vàng đi tới, hỏi cậu có phải là Diệp Bạch tiên sinh không, sau đó đưa cho cậu một cốc nước.
Phương Cảnh Thường ở bên cạnh nhìn có chút giật mình, chẳng qua sau đó liền cười cười. Anh biết Diệp Bạch và Lý Sùng Diên đang nói chuyện điện thoại, bởi vì vẫn đứng gần bên cạnh, cho nên đại thể cuộc đối thoại cũng có thể đoán ra được bảy tám phần. Chẳng qua anh không biết gì về vấn đề thể chất của Diệp Bạch, chỉ là nghĩ quả nhiên quan hệ của Lý lão bản và Diệp Bạch không tầm thường, thoạt nhìn là rất để bụng.
"Đi ban công hít thở không khí đi." Phương Cảnh Thường đề nghị.
Diệp Bạch uống một cốc nước, thỏa mãn cực kỳ, liền đi theo Phương Cảnh Thường đến ban công tầng bảy hít thở không khí. Chỉ là bọn họ đều không nghĩ tới, trên ban công sớm đã có người rồi, còn đang làm chuyện rất không tầm thường, khiến hai người đều sững sờ tại chỗ.
"A... Bành lão bản, anh làm người ta không thở được rồi này. Đừng lộng nữa, lỡ như bị người ta nhìn thấy..."
Chỗ ban công đang có một nam nhân ôm một nữ nhân ăn mặc hở hang, hôn chậc chậc phát ra tiếng. Nữ nhân vốn đã ăn mặc rất hở hàn rồi, lúc này váy còn bị xốc lên, nửa vời.
"A! Có người, Bành lão bản!" Nữ nhân hoảng sợ, sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng trốn ra phía sau nam nhân.
"Sợ cái gì?" Bành lão bản không cho là đúng, một phen kéo nữ nhân vào trong ngực.
Diệp Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới có người dám ở nơi công cộng không chút kiêng dè như vậy. Phương Cảnh Thường nhìn rõ ràng đôi nam nữ đối diện, sắc mặt trở nên không tốt lắm, nhanh chóng kéo Diệp Bạch xoay người muốn đi.
"U a, tôi còn tưởng là ai chứ." Bành lão bản mắt sắc, nói: "Đây không phải là Tiểu Thường sao? Đừng đi đừng đi. Lần trước cậu đi vội vội vàng vàng, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu."
Bành lão bản ném nữ nhân trong ngực ra, chạy tới ngăn cản bọn họ, nhìn chằm chằm Phương Cảnh Thường cười đặc biệt đáng khinh, nói: "Lần trước đã nói với cậu rồi, mời cậu diễn một nhân vật, cậu đã nói là muốn suy xét, sao sau đó lại không gọi điện thoại lại cho tôi vậy."
Phương Cảnh Thường nhìn không nổi, trấn định nói: "Ngại ngùng rồi Bành tiên sinh, công ty đã an bài cho tôi vào một đoàn phim mới, là Lý Sùng Diên tiên sinh yêu cầu, cho nên... Thật xin lỗi, gần đây tôi không có thời gian nhận thông cáo khác rồi."
Phương Cảnh Thường lấy Lý Sùng Diên ra áp hắn, sắc mặt Bành lão bản liền trầm xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Được thôi, không nhận thì không nhận nữa, hôm nay cậu đi theo tôi đi, cùng tôi một buổi tối, hầu hạ tôi cho tốt tôi liền không tìm cậu nữa."
Diệp Bạch ở bên cạnh, mới vừa rồi còn chưa rõ tình huống gì, nhưng cái Bành lão bản kia tuyệt đối không phải là người tốt. Mắt nhìn Bành lão bản vươn tay muốn sờ mặt Phương Cảnh Thường, Diệp Bạch ở bên cạnh nhìn không được, phất tay một cái, đã hất cái tay đang duỗi tới ra.
"Ai u..." Bành lão bản lui một bước, cảm thấy tay bị đánh đau, liền rống to: "Mày là ai, dám đánh tao sao?"
Hắn bị Diệp Bạch hất một cái, mới chú ý tới nam hài đi theo bên người Phương Cảnh Thường, đưa mắt nhìn cẩn thận lại, trên mặt lập tức vừa hưng phấn vừa khinh thường, cười quái dị nói: "Còn tưởng là ai? Đây không phải là Diệp Bạch sao?"
"Anh nhận thức tôi?" Diệp Bạch hồi ức một chút, cảm thấy chưa từng gặp qua người đáng khinh như vậy đâu.
Bành lão bản cười ha hả, "Cậu còn giả ngu với tôi sao?" Hắn chỉ vào Diệp Bạch, nói với Phương Cảnh Thường: "Thấy rõ ràng chưa, nghĩ kỹ đi. Hôm nay cậu không đi theo tôi cũng không được, không đi theo tôi cũng chỉ có một cái kết cục giống cậu ta thôi, hừ hừ, tôi có thể đóng băng cậu ta hai năm, cũng có thể phong sát cậu, cho cậu về sau một cái thông cáo cũng không có mà nhận."
/61
|