Lạc Giang Hách thân là trưởng lão Lạc gia, sự cao ngạo sớm đã thấm sâu vào tận xương tủy, hôm nay lại bị khiêu khích liên tục, tính tình vốn dĩ không tốt đã nhẫn nại đến mức cuối cùng, đối thoại giữa Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi càng đẩy ông ta sâu vào bùn, sao Lạc Giang Hách còn chịu hạ mình giữ họ lại, hơn nữa còn dưới tình huống không biết thực lực Hiên Khâu Thiên Giác có cao hơn mình không.
Đệ tử Lạc gia phát hiện sự không vui trên mặt Lạc Giang Hách rất nhanh, sau khi hiểu thái độ Lạc Giang Hách thì lập tức mở miệng châm biếm. Lấy chúng ta thực lực Lạc gia, gọi ngươi một tiếng đạo hữu là để mắt ngươi rồi, Lạc gia cũng không phải ai muốn là vào, đừng có quá tự mình đa tình.
Thật ra không chỉ có Lạc gia, phần lớn những người giữa sân không tin thực lực Hiên Khâu Thiên Giác cao hơn Lạc Giang Hách , thực lực Lạc gia đã ăn sâu bám rễ ở Nam Cực này từ lâu, Lạc Giang Hách là trưởng lão rất có thực lực và địa vị của Lạc gia , bởi vậy mới được cho phép đi theo bên cạnh huyết mạch dòng chính Lạc Lưu Nguyệt .
Ngưỡng cửa Lạc gia quá cao, Đường gia ta lại bằng lòng mở rộng cửa chính cho hai vị, không biết hai vị có thể bằng lòng không? Đường Bạch Trần im lặng rất lâu lại đột nhiên mở miệng mời chào.
Đệ tử Lạc gia lập tức lộ ra ánh mắt khi dễ, hai kẻ vừa mới bị Lạc gia cự tuyệt, Đường gia lại không thể chờ đợi biểu lộ rõ ràng thái độ mời chào, đây không phải nhặt thứ bọn họ không cần sao?
Hiên Khâu Thiên Giác dáng tươi cười chưa giảm. Chỉ sợ không phải hai vị, mà là ba vị .
Mọi người xung quanh lại là sững sờ, ba vị?
Lương Âm khẽ ngẩn ngơ, sau đó mặt đỏ hồng, thế nhưng lộ ra chút bối rối, ngượng ngùng nói. Ta vốn chính là người trong Đường gia rồi, tiền bối không cần thỉnh cầu vì ta...
Lương Âm người cao ngựa lớn đột nhiên toát ra tư thái nữ nhi, trong chớp mắt khiến mọi người xung quanh rùng mình một cái, Long Tiểu Chi dùng cánh tay mập mạp của mình che mặt, bày tỏ không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có vẻ mặt Hiên Khâu Thiên Giác không chút thay đổi, cũng khiến người khâm phục.
Lời Lương Âm còn chưa dứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên nơi cửa vào. Sư phụ, tiểu sư. . . đệ. Sau đó mọi người thấy được một nam tử quần áo cả người màu vàng sáng ngang ngược đạp bước mà đến, quanh người này tỏa ra cực độ lạnh lùng không cho người tới gần, tròng mắt lạnh như băng có vẻ vô cùng lương bạc.
Đại sư huynh! Long Tiểu Chi làm tổ trong tà áo Hiên Khâu Thiên Giác quơ quơ tay chào hỏi, nàng thật không ngờ Hiên Khâu Mặc Bạch lại đuổi kịp.
Hiên Khâu Mặc Bạch đi đến bên cạnh hai người , ngón tay hơi giật, cuối cùng vẫn nhịn xúc động muốn kéo Long Tiểu Chi ra xoa bóp, có điều khóe mắt vẫn chú ý bé con này, có dự định Long Tiểu Chi vừa nhảy ra thì sẽ duỗi tay bắt lấy.
Không hiểu sao Long Tiểu Chi thấy hơi lạnh, vì vậy rụt rụt vào trong lần nữa.
Từ lúc Hiên Khâu Mặc Bạch đi vào thì tự nhiên hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, nam nhân cả người tỏa ra ánh vàng bá đạo này hình như trời sinh có năng lực hấp dẫn mọi người.
Hơn nữa sau khi Hiên Khâu Mặc Bạch đứng lại, ba thầy trò này dù từ bề ngoài hay từ khí chất đều tương đối dễ chú ý, ánh mắt Lạc Giang Hách thâm trầm, nam tử quần áo vàng sáng này hắn vẫn không nhìn thấu thực lực, chẳng lẽ tông môn này có công pháp đặc biệt gì có thể che giấu tu vi? Dù thế nào Lạc Giang Hách cũng không thể tin tưởng, thực lực của mình còn không sánh nổi một tên đồ đệ.
Nếu như thế, mời ba vị dời bước tới Đường gia, Đường gia chắc chắn dùng lễ cao nhất. Đường Bạch Trần thi lễ một cái với Hiên Khâu Thiên Giác , thái độ vô cùng cung kính.
Trong ánh mắt hoặc khinh bỉ, hoặc hiểu lầm của mọi người, ba người Hiên Khâu Thiên Giác xoay người đi theo tỷ muội Đường gia chuẩn bị rời khỏi Lưu Kim các.
Lúc xoay người đi, đột nhiên Lạc Lưu Nguyệt lên tiếng gọi tên Đường Bạch Trần, Đường Bạch Trần khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Lưu Nguyệt một cái, mắt không gợn sóng, khẽ mở môi đỏ mọng. Nhiếp Ngô đã chết, tiếp theo, sẽ là ngươi.
Người Lạc Lưu Nguyệt nhoáng một cái, cuối cùng lẳng lặng nhìn Đường Bạch Trần rời khỏi Lưu Kim các.
Đường gia có biệt trang của mình ở Thành Thương Lăng , hơn nữa cách hoàng cung Thương Lăng không xa, từ việc này có thể thấy rõ quan hệ giữa hoàng thất Thương Lăng và Đường gia vô cùng thân mật.
Trên đường trở về, Lương Âm thỉnh
Đệ tử Lạc gia phát hiện sự không vui trên mặt Lạc Giang Hách rất nhanh, sau khi hiểu thái độ Lạc Giang Hách thì lập tức mở miệng châm biếm. Lấy chúng ta thực lực Lạc gia, gọi ngươi một tiếng đạo hữu là để mắt ngươi rồi, Lạc gia cũng không phải ai muốn là vào, đừng có quá tự mình đa tình.
Thật ra không chỉ có Lạc gia, phần lớn những người giữa sân không tin thực lực Hiên Khâu Thiên Giác cao hơn Lạc Giang Hách , thực lực Lạc gia đã ăn sâu bám rễ ở Nam Cực này từ lâu, Lạc Giang Hách là trưởng lão rất có thực lực và địa vị của Lạc gia , bởi vậy mới được cho phép đi theo bên cạnh huyết mạch dòng chính Lạc Lưu Nguyệt .
Ngưỡng cửa Lạc gia quá cao, Đường gia ta lại bằng lòng mở rộng cửa chính cho hai vị, không biết hai vị có thể bằng lòng không? Đường Bạch Trần im lặng rất lâu lại đột nhiên mở miệng mời chào.
Đệ tử Lạc gia lập tức lộ ra ánh mắt khi dễ, hai kẻ vừa mới bị Lạc gia cự tuyệt, Đường gia lại không thể chờ đợi biểu lộ rõ ràng thái độ mời chào, đây không phải nhặt thứ bọn họ không cần sao?
Hiên Khâu Thiên Giác dáng tươi cười chưa giảm. Chỉ sợ không phải hai vị, mà là ba vị .
Mọi người xung quanh lại là sững sờ, ba vị?
Lương Âm khẽ ngẩn ngơ, sau đó mặt đỏ hồng, thế nhưng lộ ra chút bối rối, ngượng ngùng nói. Ta vốn chính là người trong Đường gia rồi, tiền bối không cần thỉnh cầu vì ta...
Lương Âm người cao ngựa lớn đột nhiên toát ra tư thái nữ nhi, trong chớp mắt khiến mọi người xung quanh rùng mình một cái, Long Tiểu Chi dùng cánh tay mập mạp của mình che mặt, bày tỏ không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có vẻ mặt Hiên Khâu Thiên Giác không chút thay đổi, cũng khiến người khâm phục.
Lời Lương Âm còn chưa dứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên nơi cửa vào. Sư phụ, tiểu sư. . . đệ. Sau đó mọi người thấy được một nam tử quần áo cả người màu vàng sáng ngang ngược đạp bước mà đến, quanh người này tỏa ra cực độ lạnh lùng không cho người tới gần, tròng mắt lạnh như băng có vẻ vô cùng lương bạc.
Đại sư huynh! Long Tiểu Chi làm tổ trong tà áo Hiên Khâu Thiên Giác quơ quơ tay chào hỏi, nàng thật không ngờ Hiên Khâu Mặc Bạch lại đuổi kịp.
Hiên Khâu Mặc Bạch đi đến bên cạnh hai người , ngón tay hơi giật, cuối cùng vẫn nhịn xúc động muốn kéo Long Tiểu Chi ra xoa bóp, có điều khóe mắt vẫn chú ý bé con này, có dự định Long Tiểu Chi vừa nhảy ra thì sẽ duỗi tay bắt lấy.
Không hiểu sao Long Tiểu Chi thấy hơi lạnh, vì vậy rụt rụt vào trong lần nữa.
Từ lúc Hiên Khâu Mặc Bạch đi vào thì tự nhiên hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, nam nhân cả người tỏa ra ánh vàng bá đạo này hình như trời sinh có năng lực hấp dẫn mọi người.
Hơn nữa sau khi Hiên Khâu Mặc Bạch đứng lại, ba thầy trò này dù từ bề ngoài hay từ khí chất đều tương đối dễ chú ý, ánh mắt Lạc Giang Hách thâm trầm, nam tử quần áo vàng sáng này hắn vẫn không nhìn thấu thực lực, chẳng lẽ tông môn này có công pháp đặc biệt gì có thể che giấu tu vi? Dù thế nào Lạc Giang Hách cũng không thể tin tưởng, thực lực của mình còn không sánh nổi một tên đồ đệ.
Nếu như thế, mời ba vị dời bước tới Đường gia, Đường gia chắc chắn dùng lễ cao nhất. Đường Bạch Trần thi lễ một cái với Hiên Khâu Thiên Giác , thái độ vô cùng cung kính.
Trong ánh mắt hoặc khinh bỉ, hoặc hiểu lầm của mọi người, ba người Hiên Khâu Thiên Giác xoay người đi theo tỷ muội Đường gia chuẩn bị rời khỏi Lưu Kim các.
Lúc xoay người đi, đột nhiên Lạc Lưu Nguyệt lên tiếng gọi tên Đường Bạch Trần, Đường Bạch Trần khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Lưu Nguyệt một cái, mắt không gợn sóng, khẽ mở môi đỏ mọng. Nhiếp Ngô đã chết, tiếp theo, sẽ là ngươi.
Người Lạc Lưu Nguyệt nhoáng một cái, cuối cùng lẳng lặng nhìn Đường Bạch Trần rời khỏi Lưu Kim các.
Đường gia có biệt trang của mình ở Thành Thương Lăng , hơn nữa cách hoàng cung Thương Lăng không xa, từ việc này có thể thấy rõ quan hệ giữa hoàng thất Thương Lăng và Đường gia vô cùng thân mật.
Trên đường trở về, Lương Âm thỉnh
/147
|