Hả, là con chuột gì mà bụng đói ăn quàng như vậy? Lão phu thấy rất ngoài ý muốn. Đường Ất cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận với châm biếm của Lạc Giang Hách Minh, cũng không nhắc nhở Lạc Giang Hách rằng bên Đường gia ta còn mời ba tu sĩ.
Thái độ của Đường Ất khiến Lạc Giang Hách thấy ngoài ý muốn, xem ra không phải Đường gia đi theo đám bọn họ, chẳng lẽ do may mắn? Không phải Lạc Giang Hách không chú ý tới ba người Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng trong mắt Lạc Giang Hách, ngay cả dân bản địa đất bồi Nam Cực cũng hiểu rất ít về Phỉ Thúy Châu, đương nhiên ba tên tu sĩ ngoại lai này không thể biết gì.
Nếu chư vị Đường gia đã đến, không bằng tạm thời bỏ ân oán xuống, cùng nhau tìm kiếm cách đột phá thì thế nào? An Chiêu Nhiên cười tủm tỉm cắt đứt giằng co của hai nhà, giơ ngón tay về phía trước.
Như Đường trưởng lão thấy, hai đội ngũ chúng ta bị nhốt ở đây một thời gian khá dài, vòi rồng đằng trước vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa sắp xếp vô cùng chặt chẽ, chúng ta đã cố gắng nghĩ cách đi qua, nhưng đều lấy thất bại mà chấm dứt, thậm chí có ba người đã bỏ mạng trong đó.
Tiểu đội Đường gia cũng đã chú ý tới tình huống phía trước, dù sao vòi rồng mạnh mẽ có đường kính lên đến vài trăm mét thức sự quá đáng sợ, cộng thêm trong đó không ngừng có ánh điện lóe lên càng khiến người ta phải lui binh, bây giờ nghe nói Thương Lăng và Lạc gia đã mất ba người, lại không có nhìn thấy thi thể, chắc hẳn ba người kia đã bị cuốn vào trong vòi rồng, hài cốt không còn.
Lạc Giang Hách giễu cợt một tiếng. Nếu Đường trưởng lão đã có thể đến chỗ này, chắc hẳn cũng không phải chỉ dựa vào vận khí, không biết Đường trưởng lão có cao kiến gì ?
Vẻ mặt đệ tử Đường gia trong nháy mắt thay đổi đến mức tuyệt vời, hình như Lạc Giang Hách dùng một câu nói trúng chân tướng, sở dĩ bọn họ có thể đi tới nơi này, đúng là nhờ vào may mắn, mà may mắn của bọn họ là mời chào ba người Hiên Khâu Thiên Giác.
Khu vực đằng trước, vòi rồng nối liền đất trời còn đang tàn sát bừa bãi, hơn mười vòi rồng cách nhau quá gần, thậm chí có xu hướng dung hòa vào nhau, vòi rồng nơi đây chẳng những mạnh mẽ, hơn nữa có vẻ có quỹ đạo vận hành cố định , chỉ quanh quẩn trong khu vực nhất định , muốn chờ chúng biến mất là chuyện không thể nào , những tình huống này, Lạc gia và Thương Lăng quan sát đã lâu đương nhiên đã phát hiện, sẽ không dễ dàng nói phát hiện của mình nói cho Đường gia.
Đường Ất không biến sắc nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, sau đó nhìn sang hai đội ngũ Lạc gia và Thương Lăng . Bị lạc trưởng lão nói túng rồi , Đường gia ta có thể đến tới nơi đây đúng là nhờ may mắn, còn như cách đột phá hả, nếu là có thể lấy ra, không biết hai vị muốn lấy thứ gì để đổi đây.
An Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn Đường Ất một cái, vẻ mặt Đường Ất lạnh nhạt không giống làm bộ, Đường gia thật sự có cách đột phá sao? Mặc dù nghi vấn, lại không mở miệng.
Người cũng kinh ngạc còn có Lạc Giang Hách, ý của Đường Ất là muốn họ dùng giá cao trao đổi điều kiện đột phá, An Chiêu Nhiên không có hành động gì, Lạc Giang Hách thầm mắng một câu lão hồ ly, sau đó thần thái hơi khinh bỉ mở miệng. Lúc nào thì Đường rời vào hoàn cảnh như thế? Cần dựa vào loại thủ đoạn không tư cách này mà kiếm lời, cũng được, nếu ngươi coi thật sự có thể giao ra cách đột phá, Lạc gia ta bằng lòng giao một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Lạc Giang Hách nói xong, mắt đệ tử Lạc gia cũng ào ào lộ ra khinh bỉ, Lạc gia không có lúc nào không cao ngạo vô cùng khinh thường hành động của Đường Ất.
Còn hành động như bố thí này của Lạc gia giống cũng khiến mọi người của Đường gia ào ào nhíu mày, nhưng không chờ bọn họ phát giận, một giọng nói réo rắt tràn trề ghét bỏ vang lên trước, mở miệng nói chuyện là Long Tiểu Chi làm tổ trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, lúc này bé con đang dùng hai tay đào tà áo Hiên Khâu Thiên Giác bò ra bên ngoài , nghe Lạc Giang Hách nói vậy thì không chút nghĩ ngợi nói. Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Còn chưa đủ cho ta mua linh quả , sư phụ, Lạc gia này nghèo quá!
Rõ ràng bé con muốn nói nhỏ, nhưng không biết do hiện trường quá yên tĩnh hay sao, hơn nữa ở đây đều không phải là kẻ yếu, ngũ giác thông thấu, cho nên lời nói của Long Tiểu Chi truyền tới tai mỗi người không sót chữ nào.
Mọi người của Đường gia thì lạnh nhạt, nếu như là hơn mười ngày trước, có người nói như thế , nhất định bọn họ sẽ cho rằng đây là người điên , nhưng trong những ngày tránh né gió lốc trong Lê viện, bọn họ đã biết cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách, mà ngay cả mâm đựng trái cây dùng để đặt linh quả cũng là vật hiếm có .
Nhất là Lương Âm, lúc phòng thủ bách thảo viên, ngẫu nhiên Long Tiểu Chi cũng sẽ đi dạo dạo một cái, lúc đi trong đầy viên cây trái sẽ tiện tay hái linh quả xuống ăn, Lương Âm nhìn mà đau đớn, dường như thứ Long Tiểu Chi răng rắc răng rắc cắn từng ngụm là đang cắn trên người nàng.
Gân xanh trên trán Lạc Giang Hách nổi lên trong nháy mắt , nhìn về phía người tí hon ra sức leo ra khỏi tà áo kia, hình như bé con cũng không vội biến thành lớn, mà là vuốt vuốt áo choàng nhỏ xíu đằng sau mình, sau đó bay lên trên trời, nhàn nhã vỗ cánh bay giữa không trung, cánh bướm màu tím hơi mờ kia giải thích rõ thân phận của ‘hắn’, ông ta đường đường là trưởng lão Lạc gia , lại bị một con tử điệp yêu khinh bỉ .
Long Tiểu Chi bên cạnh, Mặc Bạch liên tục duy trì dáng vẻ cao
Thái độ của Đường Ất khiến Lạc Giang Hách thấy ngoài ý muốn, xem ra không phải Đường gia đi theo đám bọn họ, chẳng lẽ do may mắn? Không phải Lạc Giang Hách không chú ý tới ba người Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng trong mắt Lạc Giang Hách, ngay cả dân bản địa đất bồi Nam Cực cũng hiểu rất ít về Phỉ Thúy Châu, đương nhiên ba tên tu sĩ ngoại lai này không thể biết gì.
Nếu chư vị Đường gia đã đến, không bằng tạm thời bỏ ân oán xuống, cùng nhau tìm kiếm cách đột phá thì thế nào? An Chiêu Nhiên cười tủm tỉm cắt đứt giằng co của hai nhà, giơ ngón tay về phía trước.
Như Đường trưởng lão thấy, hai đội ngũ chúng ta bị nhốt ở đây một thời gian khá dài, vòi rồng đằng trước vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa sắp xếp vô cùng chặt chẽ, chúng ta đã cố gắng nghĩ cách đi qua, nhưng đều lấy thất bại mà chấm dứt, thậm chí có ba người đã bỏ mạng trong đó.
Tiểu đội Đường gia cũng đã chú ý tới tình huống phía trước, dù sao vòi rồng mạnh mẽ có đường kính lên đến vài trăm mét thức sự quá đáng sợ, cộng thêm trong đó không ngừng có ánh điện lóe lên càng khiến người ta phải lui binh, bây giờ nghe nói Thương Lăng và Lạc gia đã mất ba người, lại không có nhìn thấy thi thể, chắc hẳn ba người kia đã bị cuốn vào trong vòi rồng, hài cốt không còn.
Lạc Giang Hách giễu cợt một tiếng. Nếu Đường trưởng lão đã có thể đến chỗ này, chắc hẳn cũng không phải chỉ dựa vào vận khí, không biết Đường trưởng lão có cao kiến gì ?
Vẻ mặt đệ tử Đường gia trong nháy mắt thay đổi đến mức tuyệt vời, hình như Lạc Giang Hách dùng một câu nói trúng chân tướng, sở dĩ bọn họ có thể đi tới nơi này, đúng là nhờ vào may mắn, mà may mắn của bọn họ là mời chào ba người Hiên Khâu Thiên Giác.
Khu vực đằng trước, vòi rồng nối liền đất trời còn đang tàn sát bừa bãi, hơn mười vòi rồng cách nhau quá gần, thậm chí có xu hướng dung hòa vào nhau, vòi rồng nơi đây chẳng những mạnh mẽ, hơn nữa có vẻ có quỹ đạo vận hành cố định , chỉ quanh quẩn trong khu vực nhất định , muốn chờ chúng biến mất là chuyện không thể nào , những tình huống này, Lạc gia và Thương Lăng quan sát đã lâu đương nhiên đã phát hiện, sẽ không dễ dàng nói phát hiện của mình nói cho Đường gia.
Đường Ất không biến sắc nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, sau đó nhìn sang hai đội ngũ Lạc gia và Thương Lăng . Bị lạc trưởng lão nói túng rồi , Đường gia ta có thể đến tới nơi đây đúng là nhờ may mắn, còn như cách đột phá hả, nếu là có thể lấy ra, không biết hai vị muốn lấy thứ gì để đổi đây.
An Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn Đường Ất một cái, vẻ mặt Đường Ất lạnh nhạt không giống làm bộ, Đường gia thật sự có cách đột phá sao? Mặc dù nghi vấn, lại không mở miệng.
Người cũng kinh ngạc còn có Lạc Giang Hách, ý của Đường Ất là muốn họ dùng giá cao trao đổi điều kiện đột phá, An Chiêu Nhiên không có hành động gì, Lạc Giang Hách thầm mắng một câu lão hồ ly, sau đó thần thái hơi khinh bỉ mở miệng. Lúc nào thì Đường rời vào hoàn cảnh như thế? Cần dựa vào loại thủ đoạn không tư cách này mà kiếm lời, cũng được, nếu ngươi coi thật sự có thể giao ra cách đột phá, Lạc gia ta bằng lòng giao một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Lạc Giang Hách nói xong, mắt đệ tử Lạc gia cũng ào ào lộ ra khinh bỉ, Lạc gia không có lúc nào không cao ngạo vô cùng khinh thường hành động của Đường Ất.
Còn hành động như bố thí này của Lạc gia giống cũng khiến mọi người của Đường gia ào ào nhíu mày, nhưng không chờ bọn họ phát giận, một giọng nói réo rắt tràn trề ghét bỏ vang lên trước, mở miệng nói chuyện là Long Tiểu Chi làm tổ trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, lúc này bé con đang dùng hai tay đào tà áo Hiên Khâu Thiên Giác bò ra bên ngoài , nghe Lạc Giang Hách nói vậy thì không chút nghĩ ngợi nói. Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Còn chưa đủ cho ta mua linh quả , sư phụ, Lạc gia này nghèo quá!
Rõ ràng bé con muốn nói nhỏ, nhưng không biết do hiện trường quá yên tĩnh hay sao, hơn nữa ở đây đều không phải là kẻ yếu, ngũ giác thông thấu, cho nên lời nói của Long Tiểu Chi truyền tới tai mỗi người không sót chữ nào.
Mọi người của Đường gia thì lạnh nhạt, nếu như là hơn mười ngày trước, có người nói như thế , nhất định bọn họ sẽ cho rằng đây là người điên , nhưng trong những ngày tránh né gió lốc trong Lê viện, bọn họ đã biết cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách, mà ngay cả mâm đựng trái cây dùng để đặt linh quả cũng là vật hiếm có .
Nhất là Lương Âm, lúc phòng thủ bách thảo viên, ngẫu nhiên Long Tiểu Chi cũng sẽ đi dạo dạo một cái, lúc đi trong đầy viên cây trái sẽ tiện tay hái linh quả xuống ăn, Lương Âm nhìn mà đau đớn, dường như thứ Long Tiểu Chi răng rắc răng rắc cắn từng ngụm là đang cắn trên người nàng.
Gân xanh trên trán Lạc Giang Hách nổi lên trong nháy mắt , nhìn về phía người tí hon ra sức leo ra khỏi tà áo kia, hình như bé con cũng không vội biến thành lớn, mà là vuốt vuốt áo choàng nhỏ xíu đằng sau mình, sau đó bay lên trên trời, nhàn nhã vỗ cánh bay giữa không trung, cánh bướm màu tím hơi mờ kia giải thích rõ thân phận của ‘hắn’, ông ta đường đường là trưởng lão Lạc gia , lại bị một con tử điệp yêu khinh bỉ .
Long Tiểu Chi bên cạnh, Mặc Bạch liên tục duy trì dáng vẻ cao
/147
|