Tiền bối, chẳng biết có thể để ta nói mấy câu? Lúc Hiên Khâu Thiên Giác xoay người, đột nhiên Đường Bạch Trần mở miệng nói, ánh mắt của mọi người chuyển sang Đường Bạch Trần, sau đó lại chuyển sang Lạc Lưu Nguyệt, chẳng lẽ Đường Bạch Trần chưa dứt tình cũ, muốn cầu xin cho Lạc Lưu Nguyệt sao?
Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thèm để ý một Lạc Lưu Nguyệt, hơn nữa Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ Đường Bạch Trần sẽ mềm lòng, vì trong mắt nữ nhân này sớm đã không còn chút mềm mại và ấm áp nào. Hiên Khâu Thiên Giác tiện tay cởi bỏ trạng thái đóng băng của Lạc Lưu Nguyệt .
Lạc Lưu Nguyệt cũng không phải kẻ ngu xuẩn, sau khi giải trừ đóng băng cũng không có lập tức cầu xinHiên Khâu Thiên Giác, nhưng tận mắt nhìn thấy Lạc gia chịu chết mà không làm gì thì cũng không có khả năng, lúc hiểu Đường gia có giao hảo với Hiên Khâu Thiên Giác, đương nhiên Lạc Lưu Nguyệt đặt ánh mắt cầu cứu trên người Đường Bạch Trần .
Bạch Trần, nàng giúp ta một chút đi. Trong ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt tràn đầy khẩn cầu.
Đường Bạch Trần chân thành đi lên, đi đến bên cạnh Lạc Lưu Nguyệt , dịu dàng cười một tiếng. Giúp ngươi một chút? Lạc Lưu Nguyệt, ngươi có nhớ ta cũng từng nói lời giống vậy, giờ Lạc nhi chỉ thiếu một vị thuốc dẫn là có thể đi vào luân hồi, ngươi thân là phụ thân con bé, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối đúng không?
Lạc Lưu Nguyệt ngẩn người tại chỗ trong nháy mắt , ánh mắt hết sức phức tạp, mà tay Đường Bạch Trần đã đặt lên ngực hắn, ý tứ thuốc dẫn kia là gì, đã vô cùng rõ ràng .
Không có cách nào từ chối, trên thực tế Lạc Lưu Nguyệt cũng không có hành động phản kháng, mà là đưa tay xoa lên bàn tay Đường Bạch Trần, hành động như cam chịu này lại không thể khiến vẻ mặt Đường Bạch Trần mềm hơn, hình như Đường Bạch Trần đã hoàn toàn mất đi tình cảm.
Lấy được trái tim Lạc Lưu Nguyệt , Đường Bạch Trần không chút do dự thả tay ra, dù sao Lạc Lưu Nguyệt cũng là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên không sẽ chết đi trong tức khắc , nhưng trái tim bị lấy ra, dưới tình huống này lại không có cách nào đoạt xác, hắn cũng mất đi khả năng sinh tồn .
Hoàn cảnh phát triển thế này khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, Đường gia Đường Bạch Trần này như biến thành người khác, tiểu thư khuê các đã từng dịu dàng như nước, nay mắt cũng không nháy lấy đi trái tim người mình đã từng chỗ yêu . Nhưng chỉ có đệ tử Lạc gia mới hiểu vì sao Đường Bạch Trần thay đổi nhiều đến thế.
Trong huyết mạch Đường gia có huyết mạch Vu tộc viễn cổ , chỉ là truyền thừa và độ tinh khiết huyết mạch của bọn họ khác Lạc gia, chỉ cần người Đường gia có Đường gia huyết mạch, dù độ tinh khiết huyết mạch như thế nào, thì trong người cũng tự có truyền thừa của Vu tộc , nhưng khả năng truyền thừa này thức tỉnh vô cùng bé nhỏ, cơ hồ có thể không tính, nhất là nhiều lần náo động, khiến phương pháp thức tỉnh truyền thừa đã sớm thất truyền, Đường gia, đã có mấy vạn năm cũng chưa có ai chân chính nhận được truyền thừa Vu tộc .
Nhưng ai cũng không ngờ, Đường Bạch Trần bị Lạc gia bỏ lại truyền thừa, thức tỉnh huyết mạch Vu tộc . Mà ghê gớm hơn là, từ đây Đường Bạch Trần vô tình vô ái, mà đứa con nàng mất đi trước kia thành chấp niệm duy nhất của nàng , chỉ cần độ hóa đứa bé này , đưa vào luân hồi, từ đây Đường Bạch Trần sẽ đoạn tuyệt với thất tình lục dục.
Chính vì như thế, Đường Bạch Trần mới lạnh lùng đối đãi Lạc Lưu Nguyệt như thế , Lạc Lưu Nguyệt hối hận quá muộn, hắn không rõ, sám hối của hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể truyền đạt cho người mình muốn truyền đạt, Đường Bạch Trần mà hắn quen biết, đã sớm tan biến.
Trên đời luôn có một số việc khiến người ta sinh lòng cảm thán và bất đắc dĩ, chuyện đời cũng không phải không đen là trắng, thất tình lục dục, nhân sinh bát khổ, trong khúc mắc tình cảm, luôn có vài người tỉnh lại quá muộn, cuộc đời này đã làm sai, không còn cách nào quay đầu.
Lấy được đồ mình cần rồi, Đường Bạch Trần cũng không lưu luyến gì, Hiên Khâu Thiên Giác cũng chuẩn bị xuất phát, Vãn Cung Tán chậm rãi trôi về bảy vòi rồng trong suốt. Mọi người lập tức theo sát phía sau, đi tới Phỉ Thúy Châu.
Sau lưng bọn họ , mọi người Lạc gia bị bỏ tại chỗ, không có Vãn Cung Tán che chở, Lạc Lưu Nguyệt tan biến trong trận gió trước, trước khi bị xé nứt , ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo Đường Bạch Trần, đáng tiếc lần này, người kia không dùng một đôi mắt dịu dàng nhìn hắn nữa.
Thời gian này Lạc Lưu Nguyệt luôn nghĩ, nếu như mình không ra khỏi thành, nếu như mình không gặp Nhiếp Ngô, nếu như mình không bị đầu độc, nếu như mình thấy rõ trái tim của mình,
Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thèm để ý một Lạc Lưu Nguyệt, hơn nữa Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ Đường Bạch Trần sẽ mềm lòng, vì trong mắt nữ nhân này sớm đã không còn chút mềm mại và ấm áp nào. Hiên Khâu Thiên Giác tiện tay cởi bỏ trạng thái đóng băng của Lạc Lưu Nguyệt .
Lạc Lưu Nguyệt cũng không phải kẻ ngu xuẩn, sau khi giải trừ đóng băng cũng không có lập tức cầu xinHiên Khâu Thiên Giác, nhưng tận mắt nhìn thấy Lạc gia chịu chết mà không làm gì thì cũng không có khả năng, lúc hiểu Đường gia có giao hảo với Hiên Khâu Thiên Giác, đương nhiên Lạc Lưu Nguyệt đặt ánh mắt cầu cứu trên người Đường Bạch Trần .
Bạch Trần, nàng giúp ta một chút đi. Trong ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt tràn đầy khẩn cầu.
Đường Bạch Trần chân thành đi lên, đi đến bên cạnh Lạc Lưu Nguyệt , dịu dàng cười một tiếng. Giúp ngươi một chút? Lạc Lưu Nguyệt, ngươi có nhớ ta cũng từng nói lời giống vậy, giờ Lạc nhi chỉ thiếu một vị thuốc dẫn là có thể đi vào luân hồi, ngươi thân là phụ thân con bé, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối đúng không?
Lạc Lưu Nguyệt ngẩn người tại chỗ trong nháy mắt , ánh mắt hết sức phức tạp, mà tay Đường Bạch Trần đã đặt lên ngực hắn, ý tứ thuốc dẫn kia là gì, đã vô cùng rõ ràng .
Không có cách nào từ chối, trên thực tế Lạc Lưu Nguyệt cũng không có hành động phản kháng, mà là đưa tay xoa lên bàn tay Đường Bạch Trần, hành động như cam chịu này lại không thể khiến vẻ mặt Đường Bạch Trần mềm hơn, hình như Đường Bạch Trần đã hoàn toàn mất đi tình cảm.
Lấy được trái tim Lạc Lưu Nguyệt , Đường Bạch Trần không chút do dự thả tay ra, dù sao Lạc Lưu Nguyệt cũng là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên không sẽ chết đi trong tức khắc , nhưng trái tim bị lấy ra, dưới tình huống này lại không có cách nào đoạt xác, hắn cũng mất đi khả năng sinh tồn .
Hoàn cảnh phát triển thế này khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, Đường gia Đường Bạch Trần này như biến thành người khác, tiểu thư khuê các đã từng dịu dàng như nước, nay mắt cũng không nháy lấy đi trái tim người mình đã từng chỗ yêu . Nhưng chỉ có đệ tử Lạc gia mới hiểu vì sao Đường Bạch Trần thay đổi nhiều đến thế.
Trong huyết mạch Đường gia có huyết mạch Vu tộc viễn cổ , chỉ là truyền thừa và độ tinh khiết huyết mạch của bọn họ khác Lạc gia, chỉ cần người Đường gia có Đường gia huyết mạch, dù độ tinh khiết huyết mạch như thế nào, thì trong người cũng tự có truyền thừa của Vu tộc , nhưng khả năng truyền thừa này thức tỉnh vô cùng bé nhỏ, cơ hồ có thể không tính, nhất là nhiều lần náo động, khiến phương pháp thức tỉnh truyền thừa đã sớm thất truyền, Đường gia, đã có mấy vạn năm cũng chưa có ai chân chính nhận được truyền thừa Vu tộc .
Nhưng ai cũng không ngờ, Đường Bạch Trần bị Lạc gia bỏ lại truyền thừa, thức tỉnh huyết mạch Vu tộc . Mà ghê gớm hơn là, từ đây Đường Bạch Trần vô tình vô ái, mà đứa con nàng mất đi trước kia thành chấp niệm duy nhất của nàng , chỉ cần độ hóa đứa bé này , đưa vào luân hồi, từ đây Đường Bạch Trần sẽ đoạn tuyệt với thất tình lục dục.
Chính vì như thế, Đường Bạch Trần mới lạnh lùng đối đãi Lạc Lưu Nguyệt như thế , Lạc Lưu Nguyệt hối hận quá muộn, hắn không rõ, sám hối của hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể truyền đạt cho người mình muốn truyền đạt, Đường Bạch Trần mà hắn quen biết, đã sớm tan biến.
Trên đời luôn có một số việc khiến người ta sinh lòng cảm thán và bất đắc dĩ, chuyện đời cũng không phải không đen là trắng, thất tình lục dục, nhân sinh bát khổ, trong khúc mắc tình cảm, luôn có vài người tỉnh lại quá muộn, cuộc đời này đã làm sai, không còn cách nào quay đầu.
Lấy được đồ mình cần rồi, Đường Bạch Trần cũng không lưu luyến gì, Hiên Khâu Thiên Giác cũng chuẩn bị xuất phát, Vãn Cung Tán chậm rãi trôi về bảy vòi rồng trong suốt. Mọi người lập tức theo sát phía sau, đi tới Phỉ Thúy Châu.
Sau lưng bọn họ , mọi người Lạc gia bị bỏ tại chỗ, không có Vãn Cung Tán che chở, Lạc Lưu Nguyệt tan biến trong trận gió trước, trước khi bị xé nứt , ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo Đường Bạch Trần, đáng tiếc lần này, người kia không dùng một đôi mắt dịu dàng nhìn hắn nữa.
Thời gian này Lạc Lưu Nguyệt luôn nghĩ, nếu như mình không ra khỏi thành, nếu như mình không gặp Nhiếp Ngô, nếu như mình không bị đầu độc, nếu như mình thấy rõ trái tim của mình,
/147
|