Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 122 - Chương 119

/147


Dấu vết đánh nhau kéo dài vào chỗ sâu trong vườn hoa*, sắc trời đã tối xuống rồi, không bao lâu sau, ánh tà dương cuối cùng nơi chân trời cũng bị chôn vùi, mặc dù xâm nhập vào vườn hoa có khả năng rất nguy hiểm, nhưng lúc này đã không còn chỗ nào tốt hơn.

*thực ra là rừng hoa (hoa lâm), nhưng mà phần trước lỡ dịch là vườn rồi (Đàn Cầm viên). Vườn nhưng mà cũng rộng cỡ 1 hecta ý (mình tưởng tượng), ‘quàng’ cung mà, bao rộng.

Đoàn người nhanh chóng đi vào vườn hoa, khu vườn này không tính là sum xuê, nhưng các loại hoa đan xen hợp lí, không xen lẫn nhau, như có người chăm sóc hàng năm vậy, truy tìm một lát như thế , dấu vết đánh nhau biến mất không thấy, cũng không còn dấu vết mà tìm, lúc đoàn người sa vào hoang mang, một bóng dáng màu vàng kim diễm lệ đột ngột xuất hiện trong vườn hoa.

Nữ tử đột ngột xuất hiện này đứng dưới một thân cây cách mọi người vài chục bước, mặt không có biểu cảm gì, chỉ dùng đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

Sau khi kinh ngạc, trong lòng mọi người tiểu đội Thương Lăng vô cùng vui mừng, trong thành Thương An làm sao mà còn người sống chứ, nếu nữ tử đột nhiên xuất hiện này đã không kiêng dè bọn họ, giải thích rõ không phải là người theo dõi vẫn dấu kín ở trong bóng tối, cho nên thân phận của cô gái này rất có khả năng là khí linh họ cần tìm.

Trong lòng nghĩ thế nên đương nhiên ánh mắt của mọi người tập trung lên người nữ tử áo bào màu vàng kim, lúc nhìn kỹ lại, cũng phát hiện chỗ không thích hợp rất nhanh , nữ tử này nhìn chỉ chừng tuổi hoa hai mươi , nhưng trong mặt mày lại không có chút kiều mỵ nào của thiếu nữ, ngược lại vô cùng sắc bén bức người, nhất là áo bào màu vàng kim kia, rõ ràng là phượng bào của hoàng hậu.

Phần lớn khu của đất bồi Nam Cực đều lấy màu vàng kim vi tôn, thành Thương An cũng không ngoại lệ, nữ tử này dám mặc phượng bào màu vàng kim , vậy thì thân phận khiến mọi người có một suy đoán không tốt lắm , hoàng hậu Thương An quốc, hình như chỉ có một vị, hơn nữa đã sớm mất mạng, nếu không cũng sẽ không có chuyện cả nước chôn theo sau này.

Bầu không khí kì lạ chậm rãi lan ra, không ai nào dám tùy tiện lên tiếng, trong giằng co, ráng mây cuối cùng của chân trời bị bóng đêm thay thế, màn đêm phủ xuống . Tầm nhìn trong vườn hoa cũng thành mơ hồ không rõ, vốn dĩ dựa vào ngũ giác của người tu chân, còn không đến mức cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau khi bóng đêm bao phủ thì nữ tử kia lạnh nhạt xoay người rời đi, hình như mất đi hứng thú với đoàn người bọn họ, bóng dáng màu vàng kim tan biến trong vườn hoa rất nhanh.

Hiên Khâu Thiên Giác thấy thế nhanh chóng nhảy lên đuổi theo, nhưng cô gái kia lại giống như biến mất vậy, tìm không thấy tung tích.

Tiền bối, hành động của nữ tử này có ý gì? Thấy Hiên Khâu Thiên Giác không công mà lui, Thương Chi Hề thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có vài phần rối rắm, nếu nữ tử này đúng là khí linh, Hiên Khâu Thiên Giác không có bắt được nàng, quả thực hắn phải thở nhẹ một hơi, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là, khí linh này không đơn giản, hơn nữa vừa nãy hành động nhìn chăm chú của nữ tử kia cũng có phần không hợp với lẽ thường.

Hiên Khâu Thiên Giác không trả lời Thương Chi Hề, mà là cảnh giác nhìn bốn phía, Long Tiểu Chi sờ cằm nhỏ của mình tỉnh táo phân tích. Hẳn là có ý ngăn cản, bởi vì chúng ta có quá nhiều người, nàng không lập tức tấn công, mà lợi dụng lòng kiêng kỵ của chúng ta, kéo dài thời gian, đợi đêm tối phủ xuống rồi biến mất, chỉ sợ ban đêm hoàng cung cũng không thái bình.

Tiểu đội Thương Lăng hiểu ngay ý của Long Tiểu Chi, dù sao đêm qua bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến sống còn gian khổ khác thường, nếu như trong vương cung cũng có quỷ quái tàn sát bừa bãi như thành Thương An, vậy nhất định tối nay sẽ có một cuộc ác chiến.

Rất nhanh, trong rừng hoa u ám, vang lên những tiếng động kì dị, đồng thời còn kèm tiếng khóc u oán kéo dài không dứt , giọng này nữ có nam có, mỏng manh yếu ớt lại chui thẳng vào đầu mọi người , nghe vô cùng rõ ràng.

Đến. Trong bóng tối, có người nhẹ giọng nhắc nhở, tiếng động xung quanh dần dần đến gần, bốn phía vườn hoa xuất hiện rất nhiều vật quỷ mị tản ra khí tức u ám, những quỷ quái cũng không giống nhau, có cung nhân trạng thái hồn phách mờ mịt, có tử thi cứng ngắc tứ chi chậm chạp lê trên đất, còn có bộ xương huyết nhục sớm đã rữa nát, chỉ còn lại khung xương.

Đáng chết, trong hoàng cung cũng có tình huống như vậy! Đoàn người bị nhốt trong vườn hoa, trong tiểu đội Thương Lăng có người thấp giọng chửi bới một câu, giọng nói nghe có vài phần sợ hãi, hiển nhiên có ấn tượng sâu đậm với những vật này.

Lúc quỷ quái xuất hiện, Long Tiểu Chi xoay đầu nhỏ đi, không muốn nhìn mấy vật u ám này, có điều nhớ tới lời Thương Chi Hề nói, công kích không có hiệu quả với mấy quỷ quái này, lại cứng ngắc quay đầu nhỏ lại , không muốn bỏ qua một chút cơ hội tìm kiếm được cách giải quyết.

Hiên Khâu Thiên Giác phát giác hiện hành động của bé con trong lòng cũng không ngăn cản, chỉ là giơ ngón tay lên, ấn đầu nhỏ của Long Tiểu Chi xuống, để tránh một hồi hỗn loạn bé cưng sẽ ngã ra ngoài.

Trong bóng tối, một ánh sáng lạnh nhanh chóng xẹt qua, Mặc Bạch đã rút cự kiếm ra , một kiếm bổ về phía khoảng tử thi chỉ cách mình có vài bước, nhưng cự kiếm đánh xuống, không có cảm giác gì cả, thế nhưng trực tiếp xuyên qua thi thể, giống như một ảo ảnh không có thật thể .

Chẳng những thi thể không bị ngăn cản trở ngại, ngược


/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status