Long Tiểu Chi ngồi trên tay Nguyễn Thanh Tuyết, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ân cần của ba người thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không cố hạ thấp. Ta nhìn thấy một đôi mắt, màu tím, đồng tử dựng thẳng, lớn như thế, tuyệt đối không phải là mắt cá.
Nói xong, còn tận lực mở bàn tay nhỏ của mình, vẽ một vòng tròn lớn. Hơn nữa có cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như, giống như mắt vương giả thượng vị lạnh lẽo nhìn những con kiến hôi dưới chân mình vậy, nhưng chỉ một cái nháy mắt thì không thấy nữa.
Tu sĩ nghe thấy hai mặt nhìn nhau, lại cúi đầu quan sát Kính Đàm, đã thấy Kính Đàm bình tĩnh an bình trước sau như một, trong suốt như vừa rửa sạch.
Y Vũ đang bị nôn nóng tìm không được một cây linh thực vây quanh, nghe thấy ngôn luận của Long Tiểu Chi không khỏi mở miệng bác bỏ. Con mắt gì chứ, không phải là ngươi bịa ra đe dọa mọi người sao, để mình an tâm tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên đi, ngươi ăn nói lung tung như vậy, thật khiến người ta chán ghét!
Tu sĩ trung, có người để lời nói của Long Tiểu Chi ở trong lòng, dần dần rời xa tâm đầm, trong lòng cảnh giác. Cũng có người giống Y Vũ, cảm thấy tiểu tử điệp này lòng dạ khó lường.
Không khí cứng ngắc cũng không duy trì quá lâu, bởi vì đã có người lặn xuống nước, mặc dù không thể xâm nhập tới đáy đầm, nhưng cũng có thể thăm dò tình huống trong nước. Kết quả tự nhiên là cũng không có chuyện gì xảy ra, Kính Đàm bình tĩnh như lúc đầu.
Những người khác không thèm để ý, ba người Nguyễn Thanh Tuyết lại không thể không để ý. Hoa Vũ Lâu trấn an Long Tiểu Chi. Đừng sợ, có chúng ta mà.
Long Tiểu Chi lại có chút bất an như cũ, dưới đáy đầm này tuyệt đối có thứ gì, hơn nữa có thể sinh ra uy áp với Tử Chi nàng , chẳng lẽ là linh thực? Nhưng vì cái gì lại có con mắt? Hơn nữa linh thực gì có thể áp đảo phía trên Tử Chi ? Hay là đẳng cấp chênh lệch quá nhiều? Dù là loại suy đoán nào, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt.
Vào lúc giữa trưa, hoa sen trong Kính Đàm đã đến độ nở rộ phồn thịnh nhất, đệ tử Mặc Đan Môn sớm đã chờ lâu dùng linh lực truyền giọng nói khắp xung quanh Kính Đàm. Chư vị đạo hữu, thời gian đã đến, còn mong người có ý tiếp nhận ủy thác giúp Mặc Đan Môn ta một tay.
Đệ tử truyền lời nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng có thể truyền giọng nói rõ ràng khắp Kính Đàm mấy trăm dặm, thực lực rõ ràng không thấp. Lại nhìn đệ tử Mặc Đan Môn còn lại, đều là hơi thở nhẹ nhàng, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ đến Kim Đan hậu kỳ, thậm chí có một vị trưởng giả Xuất Khiếu kỳ áp trận. Đội hình như thế, cho dù trong lòng mọi người bất mãn, cũng không dám đơn giản mở miệng chất vấn.
Mặc Vân lão nhân, người khác không hỏi, Lạc Phong Tử ta lại muốn hỏi một câu, Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu này đến cùng là thật hay giả! Giọng nói vang dội mà hùng hậu vang dội Kính Đàm trước khi chủ nhân nó lên bờ.
Dám chất vấn một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ như thế , thấy rõ người này cũng có chỗ cậy vào, tìm nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo thô sơ, sau lưng cõng một thanh trọng kiếm dung mạo chẳng mấy đặc biệt lên bờ, long hành hổ bộ vượt đến trước Mặc Vân. Trong Kính Đàm này cả một linh vật cũng tìm không thấy, sợ là năm còn thấp, nếu ngươi là lừa gạt lão phu, tính tình lão phu ngươi cũng biết.
Lạc tiền bối, Mặc Vân có thể lấy tâm ma thề, Kính Đàm này có ít nhất ngàn năm lịch sử, trong đàm thật sự có Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu. Mặc Vân đã tóc bạc, lại khom lưng chắp tay thi lễ một cái, giọng nói cũng vô cùng cung kính.
Lạc Phong Tử vốn tên gì sớm đã không ai biết được, chỉ là nghe nói hắn tu đạo không vì thành tiên, chỉ vì tìm kiếm phương pháp bổ hồn, nghe nói đạo lữ của hắn là hắn thê tử kết tóc lúc phàm trần, sau gặp phải biến cố, bởi vì cứu hắn mà chết, chỉ để lại một hồn một phách.
Lạc Phong Tử đến vì Cửu Cảnh Kim Liên, bởi vì liên hoa đài của Cửu Cảnh Kim Liên có công hiệu Uẩn Dưỡng* hồn phách , Lạc Phong Tử bình thường còn tốt, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến đạo lữ của hắn, thì vô cùng điên cuồng, làm việc bất kể hậu quả. Về phần tu vi của hắn, ở trăm năm trước đã là Xuất Khiếu hậu kỳ .
*chứa đựng, nuôi nấng.
Tốt, vậy thì thề đi, lão phu nghe đây. Lạc Phong Tử khí thế bức người mở miệng. Bình thường thì, một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đã có thể khai sơn tự lập tông môn, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thọ nguyên thấp nhất là năm nghìn năm. Bởi vì vậy, cho dù là tu sĩ cao cấp, thấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng sẽ để lại vài phần tình mọn, dù sao năm tháng vô tình, chuyện đời vô thường, dù ai cũng không cách nào dự liệu nhiều năm sau đó, mình có còn ngồi ở vị trí cao hay không.
Mặc Vân ngẩn người một chút, tuy hắn là Xuất Khiếu kỳ, nhưng chỉ là sơ kỳ mà thôi, tu sĩ tu vi càng cao, thăng cấp lại càng khó, sau Nguyên Anh kỳ, khác biệt rất nhỏ của từng đẳng cấp đều là trí mạng .
Tỷ như một Trúc Cơ sơ kì và Trúc Cơ hậu kỳ cũng tồn tại thực lực khác biệt, nhưng khác biệt này không tính quá lớn, nhưng nếu là một Nguyên Anh sơ kì và Nguyên Anh hậu kỳ, vậy cũng là khoảng cách không cách nào vượt qua, mà khoảng cách này theo đẳng cấp càng kéo càng lớn, cho nên cho dù Lạc Phong Tử vẫn chỉ là Xuất Khiếu hậu kỳ, Mặc Vân cũng không dám đắc tội hắn, đành phải lập lời thề.
Thấy Mặc Vân thề, các tu sĩ lòng còn hoài nghi cũng không khỏi bỏ hiểu lầm xuống, tâm ma thề sẽ ứng nghiệm lúc độ kiếp, trừ phi Mặc Vân không muốn sống. Lạc Phong Tử thấy vậy cũng không cắn
/147
|