Phát hiện ánh mắt của Lạc Hành Thư, động tác gặm lá cây của Long Tiểu Chi ngừng lại, người này là người của Lạc gia, chắc là đã phát hiện tiểu đội Lạc gia do Lạc Giang Hách dẫn đầu toàn bộ mất mạng, bởi vậy nên đến điều tra chân tướng, hơn nữa không thèm khách khí với Đường Ất, chắc địa vị rất cao, Long Tiểu Chi nháy mắt mấy cái, quay đầu hỏi thăm Lương Âm . Người này cũng là Người của Lạc gia à?
Giọng nói đè nén tức giận của Lương Âm vang lên. Không sai, gia chủ Lạc gia Lạc Hành Thư, tu sĩ Đại Thừa kỳ ... Lương Âm cho rằng Long Tiểu Chi muốn hiểu rõ tình hình của kẻ thù, đang muốn giải thích cặn kẽ, lại không nghĩ rằng Long Tiểu Chi không đợi nàng nói xong, đã dựng nên vẻ mặt phòng bị, động tác thần tốc giấu túi linh quả to đang cầm trong tay vào lòng, thậm chí ngay cả vài mảnh lá cây Ngọc Bích Mặc Bạch đang cầm chuẩn bị cho mình ăn cũng cố nhét vào trong miệng, làm cho gò má phình lên.
Lòng Lương Âm vốn nặng nề vì thái độ của Lạc Hành Thư thiếu chút nữa phì cười, đúng là một loạt động tác đề phòng cướp của Long Tiểu Chi quá nghiêm túc, nhét hết Ngọc Bích lá cây, còn không quên cúi đầu kiểm tra, phát hiện dây nhỏ của túi đựng đồ tử lộ ở tà áo ngoài sau, cẩn thận nhét sợi dây vào trong lòng..
Gân xanh trên trán Lạc Hành Thư đập mạnh, đây đại khái là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người có phản ứng này khi đối mặt với gia chủ Lạc gia, giống như người của Lạc gia toàn là tiểu tặc chuyên trộm cắp. Tiểu yêu này là có ý gì! Chẳng lẽ bản tôn còn trộm một túi linh quả của ngươi sao!
Long Tiểu Chi phồng mặt lên, bởi vì trong miệng còn ngậm đồ, nói chuyện có phần không rõ, nhưng vẫn dùng vẻ vô cùng đắc ý nói ra. Ta nói sao ngươi lại như vậy chứ, chưa đánh đã khai, còn theo dõi chúng ta nữa, quả nhiên muốn trộm linh quả và mỏ tinh của ta.
Lương Âm nghe vậy lập tức nổi giận. Ta nói ngươi một vị gia chủ vì sao lại lặng lẽ đi theo chúng ta, hóa ra là muốn trộm Kim Sa!
Đường Ất dùng vẻ mặt không đồng ý mở miệng. Lạc gia chủ, Đường mỗ người nhỏ, lời nhẹ, nhưng là Kim Sa này đã tặng cho Tiểu Chi tiểu hữu, thì mong Lạc gia chủ hãy tự trọng.
Sắc mặt Lạc Hành Thư tối sầm lại, Kim Sa quả thực hiếm thấy, hắn đi theo sau lưng người Đường gia từ lúc rời khỏi khu mắt gió, đương nhiên tận mắt nhìn thấy quá trình Kim Sa bị đưa tặng.
Nhưng vẻ mặt đoàn người này rất thoải mái, bình yên rời khỏi Phỉ Thúy Châu, còn có một Hiên Khâu Thiên Giác nhìn không thấu thực lực, vì rất nhiều nguyên nhân, Lạc Hành Thư không lập tức hiện thân mà lặng lẽ đi sau lưng mọi người, muốn làm rõ thực lực của Hiên Khâu Thiên Giác rồi mới ra quyết định, trong đó đương nhiên không thiếu lòng muốn thu Kim Sa cho mình dùng, dù sao Kim Sa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, bây giờ gần ngay trước mắt, không có đạo lý mặc nó mơ hồ nằm trong tay người khác.
Bản tôn tới đây để điều tra chuyện đệ tử Lạc gia bị hại, còn Kim Sa, cũng chỉ có tiểu yêu không lên được mặt bàn như ngươi mới xem như trân bảo, tâm tính như thế, khó thành châu báu, bản tôn không có hứng thú dây dưa với ngươi, chỉ hỏi các ngươi có ám hại đệ tử Lạc gia ta hay không !
Cuối cùng Long Tiểu Chi nuốt lá cây Ngọc Bích xuống. Chỉ là Kim Sa? Vậy thì Lạc gia chủ cứ dùng Kim Sa mua đi, một câu hỏi một viên Kim Sa, có phải ta có chút thiệt thòi không?
Lạc Hành Thư. ...
Sắc mặt Lạc Hành Thư xanh lét hắc, ánh mắt nhìn Long Tiểu Chi âm độc vô cùng, nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên một lần nữa bình tĩnh lại. Đùa giỡn tâm cơ trước mặt bản tôn, ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, nói lảng ra chuyện khác như thế , xem đến chuyện đệ tử tộc ta bị hại thoát không khỏi liên quan với ngươi!
Hai tay Long Tiểu Chi vuốt vào nhau. Vậy thì thế nào? Chỉ là Lạc gia mà thôi, cũng chỉ có loại gia chủ không lên được mặt bàn như ngươi mới có thể xem như trân bảo, tâm tính như thế, khó thành châu báu, tiểu gia không có hứng thú dây dưa với loại người nghèo ngay cả một viên Kim Sa cũng không có như ngươi, còn việc ám hại đệ tử Lạc gia , tiểu gia ta có thể rõ ràng nói cho ngươi biết, không có, bởi vì bọn họ cũng muốn đánh lén đoạt bảo y như ngươi , kết quả không cẩn thận bị đánh vào trong đại trận Long Quyển , chuyện này không chỉ có Đường gia, Thương Lăng hoàng thất cũng tận mắt nhìn thấy, người vô sỉ như thế, quả nhiên chỉ có gia chủ như ngươi mới có thể dạy ra được.
Lần đầu tiên Lạc Hành Thư biết rõ, tử điệp yêu lại là chủng tộc miệng lưỡi bén nhọn như thế, Lạc Hành Thư không muốn thừa nhận, hắn thế nhưng nói không lại một con tử điệp tiểu yêu, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, sát ý trong mắt tràn ra, chỉ là một con tử điệp yêu, đợi hắn bắt được, nhất định sẽ bẻ gãy cánh của nàng , nhổ hàm răng trắng kia của nàng. Hay cho một con tiểu yêu miệng lưỡi bén nhọn !
Mặc dù trước khi tới đây , Lạc Hành Thư biết rõ chuyện của bọn Lạc Giang Hách trong Lưu Kim các, biết rõ Lạc Giang Hách kết thù kết oán với ba tu sĩ ngoại lai, làm cho ba tu sĩ này nhảy vào Đường gia, nhưng Lạc Hành Thư cũng không quá để trong lòng, bây giờ nhìn lại, bất kẻ thực lực thế nào, miệng lưỡi của con tiểu yêu này đúng là khó gặp địch thủ!
Chút hàm dưỡng thanh cao của Lạc Hành Thư cứ vậy bị vài ba câu của Long Tiểu Chi chọc giận đến mức quăng lên chín tầng mây, mặc dù trong lòng thoáng cảm thấy này tiểu yêu đang cố ý chọc giận hắn, Lạc Hành Thư vẫn là kìm nén không nổi cơn giận, rút kiếm vọt tới.
Đương nhiên công kích của Lạc Hành Thư không thể nào đụng đến Long Tiểu Chi, một thanh linh kiếm phát ra ánh sáng màu băng lam nhẹ nhàng bay ra, ngăn cản một đòn phẫn nộ của Lạc Hành Thư, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt xua tan cái nóng như thiêu đốt của đất bồi Nam Cực, Hiên Khâu Thiên Giác bức lui Lạc Hành Thư, rời xa chỗ Long Tiểu Chi, để tránh đám người Long Tiểu Chi bị tranh đấu của hai người liên lụy.
Ánh mắt mọi người Đường gia sít sao nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau xa xa, trước khi đi vào Phỉ Thúy Châu, Hiên Khâu Thiên Giác đã từng ra tay, nhưng mà thực lực nghiền ép, phất tay là đã giải quyết xong tiểu đội Lạc gia, mà hiện nay, bọn họ mới có thể tận mắt thấy thực lực của Hiên Khâu Thiên Giác, kiếm pháp huyền diệu của Hiên
Giọng nói đè nén tức giận của Lương Âm vang lên. Không sai, gia chủ Lạc gia Lạc Hành Thư, tu sĩ Đại Thừa kỳ ... Lương Âm cho rằng Long Tiểu Chi muốn hiểu rõ tình hình của kẻ thù, đang muốn giải thích cặn kẽ, lại không nghĩ rằng Long Tiểu Chi không đợi nàng nói xong, đã dựng nên vẻ mặt phòng bị, động tác thần tốc giấu túi linh quả to đang cầm trong tay vào lòng, thậm chí ngay cả vài mảnh lá cây Ngọc Bích Mặc Bạch đang cầm chuẩn bị cho mình ăn cũng cố nhét vào trong miệng, làm cho gò má phình lên.
Lòng Lương Âm vốn nặng nề vì thái độ của Lạc Hành Thư thiếu chút nữa phì cười, đúng là một loạt động tác đề phòng cướp của Long Tiểu Chi quá nghiêm túc, nhét hết Ngọc Bích lá cây, còn không quên cúi đầu kiểm tra, phát hiện dây nhỏ của túi đựng đồ tử lộ ở tà áo ngoài sau, cẩn thận nhét sợi dây vào trong lòng..
Gân xanh trên trán Lạc Hành Thư đập mạnh, đây đại khái là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người có phản ứng này khi đối mặt với gia chủ Lạc gia, giống như người của Lạc gia toàn là tiểu tặc chuyên trộm cắp. Tiểu yêu này là có ý gì! Chẳng lẽ bản tôn còn trộm một túi linh quả của ngươi sao!
Long Tiểu Chi phồng mặt lên, bởi vì trong miệng còn ngậm đồ, nói chuyện có phần không rõ, nhưng vẫn dùng vẻ vô cùng đắc ý nói ra. Ta nói sao ngươi lại như vậy chứ, chưa đánh đã khai, còn theo dõi chúng ta nữa, quả nhiên muốn trộm linh quả và mỏ tinh của ta.
Lương Âm nghe vậy lập tức nổi giận. Ta nói ngươi một vị gia chủ vì sao lại lặng lẽ đi theo chúng ta, hóa ra là muốn trộm Kim Sa!
Đường Ất dùng vẻ mặt không đồng ý mở miệng. Lạc gia chủ, Đường mỗ người nhỏ, lời nhẹ, nhưng là Kim Sa này đã tặng cho Tiểu Chi tiểu hữu, thì mong Lạc gia chủ hãy tự trọng.
Sắc mặt Lạc Hành Thư tối sầm lại, Kim Sa quả thực hiếm thấy, hắn đi theo sau lưng người Đường gia từ lúc rời khỏi khu mắt gió, đương nhiên tận mắt nhìn thấy quá trình Kim Sa bị đưa tặng.
Nhưng vẻ mặt đoàn người này rất thoải mái, bình yên rời khỏi Phỉ Thúy Châu, còn có một Hiên Khâu Thiên Giác nhìn không thấu thực lực, vì rất nhiều nguyên nhân, Lạc Hành Thư không lập tức hiện thân mà lặng lẽ đi sau lưng mọi người, muốn làm rõ thực lực của Hiên Khâu Thiên Giác rồi mới ra quyết định, trong đó đương nhiên không thiếu lòng muốn thu Kim Sa cho mình dùng, dù sao Kim Sa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, bây giờ gần ngay trước mắt, không có đạo lý mặc nó mơ hồ nằm trong tay người khác.
Bản tôn tới đây để điều tra chuyện đệ tử Lạc gia bị hại, còn Kim Sa, cũng chỉ có tiểu yêu không lên được mặt bàn như ngươi mới xem như trân bảo, tâm tính như thế, khó thành châu báu, bản tôn không có hứng thú dây dưa với ngươi, chỉ hỏi các ngươi có ám hại đệ tử Lạc gia ta hay không !
Cuối cùng Long Tiểu Chi nuốt lá cây Ngọc Bích xuống. Chỉ là Kim Sa? Vậy thì Lạc gia chủ cứ dùng Kim Sa mua đi, một câu hỏi một viên Kim Sa, có phải ta có chút thiệt thòi không?
Lạc Hành Thư. ...
Sắc mặt Lạc Hành Thư xanh lét hắc, ánh mắt nhìn Long Tiểu Chi âm độc vô cùng, nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên một lần nữa bình tĩnh lại. Đùa giỡn tâm cơ trước mặt bản tôn, ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, nói lảng ra chuyện khác như thế , xem đến chuyện đệ tử tộc ta bị hại thoát không khỏi liên quan với ngươi!
Hai tay Long Tiểu Chi vuốt vào nhau. Vậy thì thế nào? Chỉ là Lạc gia mà thôi, cũng chỉ có loại gia chủ không lên được mặt bàn như ngươi mới có thể xem như trân bảo, tâm tính như thế, khó thành châu báu, tiểu gia không có hứng thú dây dưa với loại người nghèo ngay cả một viên Kim Sa cũng không có như ngươi, còn việc ám hại đệ tử Lạc gia , tiểu gia ta có thể rõ ràng nói cho ngươi biết, không có, bởi vì bọn họ cũng muốn đánh lén đoạt bảo y như ngươi , kết quả không cẩn thận bị đánh vào trong đại trận Long Quyển , chuyện này không chỉ có Đường gia, Thương Lăng hoàng thất cũng tận mắt nhìn thấy, người vô sỉ như thế, quả nhiên chỉ có gia chủ như ngươi mới có thể dạy ra được.
Lần đầu tiên Lạc Hành Thư biết rõ, tử điệp yêu lại là chủng tộc miệng lưỡi bén nhọn như thế, Lạc Hành Thư không muốn thừa nhận, hắn thế nhưng nói không lại một con tử điệp tiểu yêu, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, sát ý trong mắt tràn ra, chỉ là một con tử điệp yêu, đợi hắn bắt được, nhất định sẽ bẻ gãy cánh của nàng , nhổ hàm răng trắng kia của nàng. Hay cho một con tiểu yêu miệng lưỡi bén nhọn !
Mặc dù trước khi tới đây , Lạc Hành Thư biết rõ chuyện của bọn Lạc Giang Hách trong Lưu Kim các, biết rõ Lạc Giang Hách kết thù kết oán với ba tu sĩ ngoại lai, làm cho ba tu sĩ này nhảy vào Đường gia, nhưng Lạc Hành Thư cũng không quá để trong lòng, bây giờ nhìn lại, bất kẻ thực lực thế nào, miệng lưỡi của con tiểu yêu này đúng là khó gặp địch thủ!
Chút hàm dưỡng thanh cao của Lạc Hành Thư cứ vậy bị vài ba câu của Long Tiểu Chi chọc giận đến mức quăng lên chín tầng mây, mặc dù trong lòng thoáng cảm thấy này tiểu yêu đang cố ý chọc giận hắn, Lạc Hành Thư vẫn là kìm nén không nổi cơn giận, rút kiếm vọt tới.
Đương nhiên công kích của Lạc Hành Thư không thể nào đụng đến Long Tiểu Chi, một thanh linh kiếm phát ra ánh sáng màu băng lam nhẹ nhàng bay ra, ngăn cản một đòn phẫn nộ của Lạc Hành Thư, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt xua tan cái nóng như thiêu đốt của đất bồi Nam Cực, Hiên Khâu Thiên Giác bức lui Lạc Hành Thư, rời xa chỗ Long Tiểu Chi, để tránh đám người Long Tiểu Chi bị tranh đấu của hai người liên lụy.
Ánh mắt mọi người Đường gia sít sao nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau xa xa, trước khi đi vào Phỉ Thúy Châu, Hiên Khâu Thiên Giác đã từng ra tay, nhưng mà thực lực nghiền ép, phất tay là đã giải quyết xong tiểu đội Lạc gia, mà hiện nay, bọn họ mới có thể tận mắt thấy thực lực của Hiên Khâu Thiên Giác, kiếm pháp huyền diệu của Hiên
/147
|