Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 135 - Phượng Trì

/147


Không đợi Long Tiểu Chi và Phàm Tâm nói chuyện xong, mọi người tụ tập ở trấn Tiên Lâm đã chuẩn bị xuất phát, do tông chủ Vân Kiếm tông Mục Thừa Bách ra mặt, giải thích rõ tuyến đường phải đi trong chuyến này. Con đường này là con đường qua lại giữa hai cảnh Nam Bắc, đạt được từ trong tay một gia tộc tu chân lấy thương nghiệp làm gốc, chúng ta sẽ xem Tiên Lâm trấn là điểm khởi đầu, đỉ thẳng về hướng bắc, xâm nhập trung tâm của dãy núi Hằng Đoạn, trước khi đến trung tâm, nếu ai cảm thấy nguy hiểm có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng một khi đã tiến vào trung tâm dãy núi, chỉ sợ sẽ thân bất do kỷ.

Mục Thừa Bách nói thế là đang nhắc nhở những đê giai tu sĩ muốn nhân cơ hội này vào dãy núi Hằng Đoạn tìm kiếm vật tư, trong trấn nhỏ, có người nghe vậy trầm tư, có người lại thấp giọng oán hận. Ai mà không biết vào càng sâu, thì linh vật hiếm quý lại càng là hiếm có hơn, Mặc Đan Môn cũng không lên tiếng, Vân Kiếm tông này lại nhảy lên khoa tay múa chân.

Hắn nói cũng có đạo lý, chỗ sâu trong dãy núi Hằng Đoạn đến tột cùng như thế nào, chúng ta cũng không biết, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nếu có gì không đúng, lập tức quay về.

Sợ cái gì, nhiều đại tông môn đồng hành như thế, nếu chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Có người cẩn thận, đương nhiên cũng có người không có sợ hãi, ở hiện trường, rất nhiều người có tu vi cao, xì xào bàn tán của những người này chạy không thoát bọn họ lỗ tai, nhưng mà lòng người khó dò, bọn họ cũng không thể nói gì.

Hiển nhiên Mục Thừa Bách cũng nghe thấy tiếng nghị luận, lông mày thoáng nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo hơn vài phân. Đối với dãy núi Hằng Đoạn, có rất nhiều người chỉ nghe qua truyền thuyết của nó thôi, một khi xâm nhập vào trung tâm, nếu có người tự tiện hành động, khiến mọi người sa vào hiểm cảnh, Vân Kiếm tông sẽ đánh chết tại chỗ, Vân Kiếm tông ta nói được là làm được, nếu như không phục, hiện tại có thể rút ngay!

Nghe thấy câu cuối cùng này, các tu sĩ vốn là bất mãn trong lòng cũng ngưng lại khẩu chiến, không dám nói gì nữa.

Nếu không có ai phản đối, vậy thì hiện tại lập tức lên đường. Trang phục của Vân Kiếm tông lấy màu lam nhạt làm chủ, nơi ngực có thêu hoa văn phức tạp gấm hoa màu trắng , nhìn qua có vẻ trong sạch mà tùy tính.

Chờ một chút! Lúc mọi người chuẩn bị lên đường, một cái giọng nữ đột nhiên vang lên, giọng nói không cao, lại truyền rõ ràng vào màng nhĩ của mọi người, mọi người kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử y phục rực rỡ đứng trên một tảng đá, động tác nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, hai mắt màu cam bắt mắt.

Nữ nhân này là một cái yêu tu, hơn nữa còn là một yêu tu dáng người xinh đẹp, dung mạo diễm lệ thành niên kỳ, đơn độc xuất hiện như thế, giải thích rõ nếu nữ tử không phải là tu vi bản thân cực cao, thì là nàng có tông môn cậy vào, mọi người cũng không có tùy tiện mở miệng, nhưng Mục Thừa Bách không mở miệng thì không được.

Vị đạo hữu này còn có chuyện gì vậy?

Nữ tử lười biếng đứng ở tại chỗ, loay hoay móng tay sơn đỏ tươi của mình, tùy ý mở miệng. Không có việc gì, chính là bảo các ngươi chờ một chút, trấn nhỏ này xa xôi quái gở, tìm kiếm không dễ, gia tộc của ta còn ở trên đường.

Nữ tử nói xong, không chỉ có Vân Kiếm tông, sắc mặt những tu sĩ khác cũng không đẹp mắt, thần thái nữ nhân này nói chuyện khiến người ta thấy rất không thoải mái, rõ ràng hẳn là lời thỉnh cầu, lại nói giống như bố thí, dường như bảo bọn họ chờ thêm một chút là ban ân lớn lao cho bọn họ.

Mục Thừa Bách trầm giọng nói. Mặc dù trấn Tiên Lâm hẻo lánh, nhưng cả Nam Cảnh đều biết, sao lại nói là khó tìm, nếu quý gia tộc đến chậm, không đi cũng được, lên đường, khởi hành. Mọi người nghe vậy thì hiếm khi ăn ý một lần, ào ào xoay người muốn đi.

Nữ tử lại đột nhiên giễu cợt một tiếng. Một thôn trấn tồi tàn như vậy còn dám nói cả Nam Cảnh đều biết? Nam Cảnh thật sự không được rồi sao? Ngươi cho là gia tộc của ta bằng lòng rời núi hả? Nếu không phải Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, ta thèm quản các ngươi nhóm sống hay chết, chỉ bằng chút tạp chủng như các ngươi, đi cũng chỉ khiến Nam Cảnh mất mặt, còn vọng tưởng giao thiệp với cực bắc bắc cảnh?

Bị nhục nhã liên tiếp như thế, tu sĩ tính tình nóng nảy tự nhiên nhịn không nổi, một tán tu trung niên mở miệng. Đã hẹn sẵn ngày là sớm lên đường, khoan thai đến chậm chẳng những không áy náy mà còn ăn nói ngông cuồng, chê bai người khác, thứ cho tại hạ đi trước một bước, cáo từ!

Có khối người không muốn chờ đợi , cộng thêm thái độ của nữ tử này, lập tức có người muốn


/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status