Phượng Linh Cửu không mở miệng nói gì nữa, để tránh cho mình bị người này dùng hai ba câu chặn ngược lại, Phượng Trì sợ một cái kiếm tông thật sao? Chuyện này thì không thể nào, lịch sử Phượng Trì có thể ngược dòng đến thời thượng cổ, thực lực thật sự ai cũng không biết. Đúng như Phượng Linh Cửu nói, tuy nói Phượng Hoa Trọng là tiểu bối, thọ nguyên vạn năm quả thực hiếm thấy trên đại lục Hoàn Thần, nhưng ở Phượng Trì lại chỉ là người trẻ tuổi, có thể tưởng tượng, lão giả trong Phượng Trì sẽ có thọ nguyên như thế nào.
Phượng Linh Cửu không muốn bại lộ Phượng Trì thực lực quá sớm, cũng không muốn lãng phí thời gian trên sơn mạch Hằng Đoạn, chứ không phải không có thực lực đánh một trận. Mặc dù nhìn không thấu thực lực của nam nhân này, nhưng thần điểu phượng hoàng cũng không phải là hư danh, trừ phượng hoàng hỏa ra thì sức chiến đấu của bản thân phượng hoàng cũng không yếu.
Mọi người đang đợi xem chuyện sẽ phát triển như thế nào, đột nhiên nghe tiểu yêu kia mở miệng lần nữa, đại khái bởi vì tâm trạng không vui, nên giọng nói có hơi trầm xuống, khiến người ta nghe vào là mềm lòng.
Long Tiểu Chi kéo kéo ống tay áo của Hiên Khâu Thiên Giác.
Sư phụ, thôi đi, Tiểu Chi không nên bắt nạt Phượng Hoa Trọng tiền bối, là Tiểu Chi sai, thả Phượng Hoa Trọng tiền bối nhé.
Được, vi sư thả nàng.
Hiên Khâu Thiên Giác cúi đầu, Long Tiểu Chi dùng hai tay níu lấy ống tay áo hắn, còn ngước đầu nhỏ lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ gò má của nàng. Nói xong, cũng không kéo dài thêm, phất tay lên, hàn băng trên người Phượng Hoa Trọng tiêu tán không còn. Phượng Hoa Trọng lập tức ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Đoàn người Phượng Trì thấy thế lập tức tiến lên đút đan dược cho Phượng Hoa Trọng, cũng mang một bộ y phục rực rỡ tới choàng trên người Phượng Hoa Trọng. Phượng Hoa Trọng khôi phục thành hình người một lần nữa, nhưng trên người vẫn giữ vệt cháy đen. Bóng Phượng Hoa Trọng nhoáng lên rồi biến mất ngay tại chỗ, mọi người kinh ngạc một chút rồi hiểu ra rất nhanh. Hẳn là Phượng Hoa Trọng đi chữa thương.
Một trận phân tranh cứ vậy chấm dứt, chúng tu sĩ ào ào lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Tiểu yêu tử điệp này biết quan sát đại cục, không dây dưa chuyện này, không đối chọi gay gắt với Phượng Trì. Đây là sơn mạch Hằng Đoạn, tính mạng của đoàn người bọn họ đã gắn chặt với nhau, nếu như vào lúc này mà nội bộ xuất hiện tranh đấu thì dù là Phượng Trì hay Vân Khuyết tông ai thắng ai thua, cũng không miễn được một hồi trọng thương.
Sao người của Phượng Trì lại nhìn không ra sự tán thành trong mắt mọi người dành cho con tiểu yêu kia chứ? Cả đám giống như nuốt phải ruồi bọ vậy, tâm trạng không phải dùng hai chữ nghẹn khuất là có thể biểu đạt. Trong trận phân tranh này, con tiểu yêu kia chẳng những không có chịu bất cứ thương tổn gì, còn một lần nổi tiếng, đè Phượng Trì một đầu. Đến phút cuối cùng còn chiếm thêm hai tiếng rộng lượng, chẳng lẽ những tu sĩ này đã mù mắt hết rồi sao?
Đương nhiên không phải mắt các tu sĩ bị mù, chuyện này do Phượng Trì khơi lên trước, cuối cùng không địch lại, bị đồ đệ người ta làm mất mặt. Rồi để cho trưởng lão ra mặt, kết quả tiếp tục bị sư phụ người ta làm mất mặt, sự thật giống như những lời mà Phượng Hoa Trọng cao cao tại thượng nói trước kia.
Quản nhiều như vậy làm gì, chết là do thực lực không đủ, cho dù có đến bắc cảnh, cũng chỉ mất mặt mà thôi, không bằng chết ở chỗ này cho sạch sẽ. - Câu nói này của Phượng Hoa Trọng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng các vị tu sĩ, nhưng bản thân nàng thì thì chưa từng nghĩ nó lại ứng nghiệm lên người mình.
Bên cạnh đó, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác tiếp nhận lời cảm tạ Phượng Linh Cửu nghiến răng nghiến lợi nói ra. Lúc này Phượng Linh Cửu gần như nội thương, sớm biết như thế, khi đó không nên cố kỵ gì cả, trực tiếp hạ lệnh cho cả Phượng Trì dốc toàn lực giết thầy trò này. Bây giờ chuyện đến nước này, chẳng những không có lý do ra tay, còn phải cảm tạ cử chỉ rộng lượng của con tiểu yêu này.
Long Tiểu Chi lấy lui làm tiến như thế khiến Phượng Trì hoàn toàn rơi vào thế bị động. Trong nửa tháng qua, Hiên Khâu Thiên Giác hết sức lẩn tránh việc tiếp xúc với Phượng Trì, giải thích rõ Hiên Khâu Thiên Giác có chỗ kiêng kỵ với Phượng Trì. Nhưng Long Tiểu Chi biết rõ, nếu như vừa nãy mình không mở miệng, Hiên Khâu Thiên Giác sẽ giết Phượng Hoa Trọng thật, như vậy thì Vân Khuyết tông và Phượng Trì sẽ rơi vào cảnh không chết không ngừng.
Hiên Khâu Thiên Giác không muốn Long Tiểu Chi ấm ức, Long Tiểu Chi cũng không muốn khiến Hiên Khâu Thiên Giác sa vào hiểm cảnh, giữa Phượng Trì và Hiên Khâu Thiên Giác, nhất định đã từng xảy ra chuyện gì. Vào lúc chưa biết thực lực chân chính của Phượng Trì, Long Tiểu Chi không muốn Hiên Khâu Thiên Giác không có đường lui. Hiện giờ, mặc dù cũng đã đắc tội Phượng Trì, nhưng ít ra trong sơn mạch Hằng Đoạn, Phượng Trì sẽ không phải dễ dàng trêu chọc bọn họ.
Làm sao Hiên Khâu Thiên Giác không hiểu suy nghĩ của Long Tiểu Chi, bé con này vốn dĩ thông minh như vậy, dùng phương thức của mình yên lặng quan tâm mỗi người bên cạnh. Thông minh nhưng không liều lĩnh, kiêu ngạo mà hiểu tiến lui, sự quan tâm Long Tiểu Chi tuy lặng yên không tiếng động, lại vô cùng ấm lòng.
Trong bóng tối, mọi thứ chậm rãi yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người yên ổn đứng ở vị trí của mình, chờ đợi những người đi ra ngoài tìm tơ Thiên Chu trở về, nhưng
Phượng Linh Cửu không muốn bại lộ Phượng Trì thực lực quá sớm, cũng không muốn lãng phí thời gian trên sơn mạch Hằng Đoạn, chứ không phải không có thực lực đánh một trận. Mặc dù nhìn không thấu thực lực của nam nhân này, nhưng thần điểu phượng hoàng cũng không phải là hư danh, trừ phượng hoàng hỏa ra thì sức chiến đấu của bản thân phượng hoàng cũng không yếu.
Mọi người đang đợi xem chuyện sẽ phát triển như thế nào, đột nhiên nghe tiểu yêu kia mở miệng lần nữa, đại khái bởi vì tâm trạng không vui, nên giọng nói có hơi trầm xuống, khiến người ta nghe vào là mềm lòng.
Long Tiểu Chi kéo kéo ống tay áo của Hiên Khâu Thiên Giác.
Sư phụ, thôi đi, Tiểu Chi không nên bắt nạt Phượng Hoa Trọng tiền bối, là Tiểu Chi sai, thả Phượng Hoa Trọng tiền bối nhé.
Được, vi sư thả nàng.
Hiên Khâu Thiên Giác cúi đầu, Long Tiểu Chi dùng hai tay níu lấy ống tay áo hắn, còn ngước đầu nhỏ lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ gò má của nàng. Nói xong, cũng không kéo dài thêm, phất tay lên, hàn băng trên người Phượng Hoa Trọng tiêu tán không còn. Phượng Hoa Trọng lập tức ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Đoàn người Phượng Trì thấy thế lập tức tiến lên đút đan dược cho Phượng Hoa Trọng, cũng mang một bộ y phục rực rỡ tới choàng trên người Phượng Hoa Trọng. Phượng Hoa Trọng khôi phục thành hình người một lần nữa, nhưng trên người vẫn giữ vệt cháy đen. Bóng Phượng Hoa Trọng nhoáng lên rồi biến mất ngay tại chỗ, mọi người kinh ngạc một chút rồi hiểu ra rất nhanh. Hẳn là Phượng Hoa Trọng đi chữa thương.
Một trận phân tranh cứ vậy chấm dứt, chúng tu sĩ ào ào lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Tiểu yêu tử điệp này biết quan sát đại cục, không dây dưa chuyện này, không đối chọi gay gắt với Phượng Trì. Đây là sơn mạch Hằng Đoạn, tính mạng của đoàn người bọn họ đã gắn chặt với nhau, nếu như vào lúc này mà nội bộ xuất hiện tranh đấu thì dù là Phượng Trì hay Vân Khuyết tông ai thắng ai thua, cũng không miễn được một hồi trọng thương.
Sao người của Phượng Trì lại nhìn không ra sự tán thành trong mắt mọi người dành cho con tiểu yêu kia chứ? Cả đám giống như nuốt phải ruồi bọ vậy, tâm trạng không phải dùng hai chữ nghẹn khuất là có thể biểu đạt. Trong trận phân tranh này, con tiểu yêu kia chẳng những không có chịu bất cứ thương tổn gì, còn một lần nổi tiếng, đè Phượng Trì một đầu. Đến phút cuối cùng còn chiếm thêm hai tiếng rộng lượng, chẳng lẽ những tu sĩ này đã mù mắt hết rồi sao?
Đương nhiên không phải mắt các tu sĩ bị mù, chuyện này do Phượng Trì khơi lên trước, cuối cùng không địch lại, bị đồ đệ người ta làm mất mặt. Rồi để cho trưởng lão ra mặt, kết quả tiếp tục bị sư phụ người ta làm mất mặt, sự thật giống như những lời mà Phượng Hoa Trọng cao cao tại thượng nói trước kia.
Quản nhiều như vậy làm gì, chết là do thực lực không đủ, cho dù có đến bắc cảnh, cũng chỉ mất mặt mà thôi, không bằng chết ở chỗ này cho sạch sẽ. - Câu nói này của Phượng Hoa Trọng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng các vị tu sĩ, nhưng bản thân nàng thì thì chưa từng nghĩ nó lại ứng nghiệm lên người mình.
Bên cạnh đó, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác tiếp nhận lời cảm tạ Phượng Linh Cửu nghiến răng nghiến lợi nói ra. Lúc này Phượng Linh Cửu gần như nội thương, sớm biết như thế, khi đó không nên cố kỵ gì cả, trực tiếp hạ lệnh cho cả Phượng Trì dốc toàn lực giết thầy trò này. Bây giờ chuyện đến nước này, chẳng những không có lý do ra tay, còn phải cảm tạ cử chỉ rộng lượng của con tiểu yêu này.
Long Tiểu Chi lấy lui làm tiến như thế khiến Phượng Trì hoàn toàn rơi vào thế bị động. Trong nửa tháng qua, Hiên Khâu Thiên Giác hết sức lẩn tránh việc tiếp xúc với Phượng Trì, giải thích rõ Hiên Khâu Thiên Giác có chỗ kiêng kỵ với Phượng Trì. Nhưng Long Tiểu Chi biết rõ, nếu như vừa nãy mình không mở miệng, Hiên Khâu Thiên Giác sẽ giết Phượng Hoa Trọng thật, như vậy thì Vân Khuyết tông và Phượng Trì sẽ rơi vào cảnh không chết không ngừng.
Hiên Khâu Thiên Giác không muốn Long Tiểu Chi ấm ức, Long Tiểu Chi cũng không muốn khiến Hiên Khâu Thiên Giác sa vào hiểm cảnh, giữa Phượng Trì và Hiên Khâu Thiên Giác, nhất định đã từng xảy ra chuyện gì. Vào lúc chưa biết thực lực chân chính của Phượng Trì, Long Tiểu Chi không muốn Hiên Khâu Thiên Giác không có đường lui. Hiện giờ, mặc dù cũng đã đắc tội Phượng Trì, nhưng ít ra trong sơn mạch Hằng Đoạn, Phượng Trì sẽ không phải dễ dàng trêu chọc bọn họ.
Làm sao Hiên Khâu Thiên Giác không hiểu suy nghĩ của Long Tiểu Chi, bé con này vốn dĩ thông minh như vậy, dùng phương thức của mình yên lặng quan tâm mỗi người bên cạnh. Thông minh nhưng không liều lĩnh, kiêu ngạo mà hiểu tiến lui, sự quan tâm Long Tiểu Chi tuy lặng yên không tiếng động, lại vô cùng ấm lòng.
Trong bóng tối, mọi thứ chậm rãi yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người yên ổn đứng ở vị trí của mình, chờ đợi những người đi ra ngoài tìm tơ Thiên Chu trở về, nhưng
/147
|