Mấy người nhìn nhau vài lần, trong lòng tự có suy đoán, chỉ là không biết nên làm gì con kỳ lân nhỏ xíu này.
Kỳ lân này chỉ sợ đã chết rất nhiều năm, nếu không lấy niên đại thành cổ này , cho dù là con non, lấy tư chất nghịch thiên của kỳ lân cũng có thể đi vào kỳ trưởng thành. Chỉ sợ đây chỉ là một luồng tinh phách của kỳ lân , hơn nữa nhìn dáng vẻ hẳn là vừa mới bị thương nặng, đã là sa cơ thất thế. Giọng nói tràn đầy từ bi của Phàm Tâm vang lên, sau đó hình như còn niệm một đoạn kinh văn ngắn.
Biết kỳ lân đã không còn uy hiếp, mấy người không dám trễ nãi thời gian nữa, lập tức đi vào nội điện, lại không từng nghĩ, lúc bọn họ vén cung mành lên, kỳ lân bé nhỏ rõ ràng đã là đèn cạn dầu vẫn hai mắt rưng rưng, cực lực dùng bốn chân bò đến bên chân mấy người , sau đó một ngụm gắt gao cắn đi vạt áo phía sau của Hoa Vũ Lâu, miệng còn phát ra tiếng gầm uy hiếp non nớt.
Tiếng cúi đầu nức nở đó mọi người không hề cảm thấy uy hiếp, nhưng mà mấy tiếng này đâm vào nội tâm, kỳ lân bé nhỏ căn bản đã không còn sức mạnh gì nữa, Hoa Vũ Lâu lại làm thế nào cũng không bước đi được.
Long Tiểu Chi ngồi trên bả vai Mặc Thanh Hàn cũng xoay người lại, yên lặng nhìn kỳ lân bé nhỏ càng ngày càng trong suốt .
Có cách gì không... Lời nói của Long Tiểu Chi mới nói phân nửa đã dừng lại , phương pháp tu hồn khó tìm cỡ nào, đó vốn là đi ngược với trời, hạn chế quá nhiều.
Trong ký ức truyền thừa của nàng, hình như chỉ có bách thảo vương có năng lực bồi bổ nguyên thần , nhưng nguyên thần cũng không thể đánh đồng với hồn phách. Còn như Tử Chi, cho dù là nuốt hết nàng, cũng không có tác dụng, bởi vì hồn phách không ăn được, căn bản không thể thông qua ăn cơm mà bổ sung linh lực.
Mọi người ở đây đều hiểu, con kỳ lân bé nhỏ này đã không còn sức xoay chuyển trời đất. Hoa Vũ Lâu ngồi xổm người xuống, đưa thay sờ sờ kỳ lân bé nhỏ đang cắn vạt áo của hắn . Ngươi đang canh giữ cái gì? Nếu như không liên quan tới cách rời khởi, ta tuyệt đối sẽ không động tới.
Kỳ lân bé nhỏ hình như nghe hiểu lời của Hoa Vũ Lâu, mắt to ướt nhẹp chậm rãi khép kín, buông vạt áo Hoa Vũ Lâu ra, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích nữa, thân thể màu vàng kim chậm rãi trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Trải qua chuyện này , tâm trạng đoàn người nặng nề nói không nên lời, cảm giác đối với tòa thành cổ cũng từ từ thay đổi, từ lần đầu liếc mắt nhìn qua trầm trọng uy nghiêm, đến lúc bị vây công thê thảm đáng sợ, hiện thời biến thành thở dài thật sâu.
Thành này, dù là những võ tướng kia, hay là nữ thi không đầu bề ngoài và thực lực vô cùng dọa người kia, hoặc là tinh phách kỳ lân này hình như vô cùng chấp nhất, loại chấp nhất đó đã khắc sâu vào linh hồn.
Nếu như kỳ lân kia bị hoa mẫu đơn gây thương tích, chỉ sợ của thực lực nàng đã tăng đến trình độ chúng ta không thể địch nổi. Trong lúc im ắng, Lạc Phong Tử đột nhiên lên tiếng, lúc trước hắn đánh nhau với nữ thi , biết rõ thực lực nữ thi mạnh mẽ cỡ nào, hoa mẫu đơn kia lại dựa vào sức mình thoát khỏi nữ thi, sau đó đánh tinh phách kỳ lân bị thương nặng , tình huống vô cùng không ổn.
Nguyễn Thanh Tuyết nghe vậy thì phân tích này. Mới đầu, hẳn là Y Vũ muốn tránh khỏi nữ thi, hiển nhiên có điều kiêng kị nữ thi, bây giờ nghĩ lại, hẳn là nàng ta đã sớm biết sự tồn tại của tinh phách kỳ lân, cho nên muốn bảo tồn thực lực, đánh một trận với kỳ lân , kỳ lân tuy là con non, nhưng huyết mạch thuần khiết, hơn nữa lấy tư thế đến chết không ngừng của kỳ lân , nhất định Y Vũ đã phải trả một cái giá thảm thiết.
Không sai, chỉ là điều khiến tiểu tăng không hiểu là, mục đích của Y Vũ đến tột cùng là gì? Mà đáng cho nàng ta không để ý sống chết, hơn nữa bản thân Y Vũ hình như có liên qua gì với thành cổ này.
Không chỉ có Y Vũ, mà Tây Tịch Nguyệt cũng vô cùng khả nghi, hiển nhiên nàng ta biết
Kỳ lân này chỉ sợ đã chết rất nhiều năm, nếu không lấy niên đại thành cổ này , cho dù là con non, lấy tư chất nghịch thiên của kỳ lân cũng có thể đi vào kỳ trưởng thành. Chỉ sợ đây chỉ là một luồng tinh phách của kỳ lân , hơn nữa nhìn dáng vẻ hẳn là vừa mới bị thương nặng, đã là sa cơ thất thế. Giọng nói tràn đầy từ bi của Phàm Tâm vang lên, sau đó hình như còn niệm một đoạn kinh văn ngắn.
Biết kỳ lân đã không còn uy hiếp, mấy người không dám trễ nãi thời gian nữa, lập tức đi vào nội điện, lại không từng nghĩ, lúc bọn họ vén cung mành lên, kỳ lân bé nhỏ rõ ràng đã là đèn cạn dầu vẫn hai mắt rưng rưng, cực lực dùng bốn chân bò đến bên chân mấy người , sau đó một ngụm gắt gao cắn đi vạt áo phía sau của Hoa Vũ Lâu, miệng còn phát ra tiếng gầm uy hiếp non nớt.
Tiếng cúi đầu nức nở đó mọi người không hề cảm thấy uy hiếp, nhưng mà mấy tiếng này đâm vào nội tâm, kỳ lân bé nhỏ căn bản đã không còn sức mạnh gì nữa, Hoa Vũ Lâu lại làm thế nào cũng không bước đi được.
Long Tiểu Chi ngồi trên bả vai Mặc Thanh Hàn cũng xoay người lại, yên lặng nhìn kỳ lân bé nhỏ càng ngày càng trong suốt .
Có cách gì không... Lời nói của Long Tiểu Chi mới nói phân nửa đã dừng lại , phương pháp tu hồn khó tìm cỡ nào, đó vốn là đi ngược với trời, hạn chế quá nhiều.
Trong ký ức truyền thừa của nàng, hình như chỉ có bách thảo vương có năng lực bồi bổ nguyên thần , nhưng nguyên thần cũng không thể đánh đồng với hồn phách. Còn như Tử Chi, cho dù là nuốt hết nàng, cũng không có tác dụng, bởi vì hồn phách không ăn được, căn bản không thể thông qua ăn cơm mà bổ sung linh lực.
Mọi người ở đây đều hiểu, con kỳ lân bé nhỏ này đã không còn sức xoay chuyển trời đất. Hoa Vũ Lâu ngồi xổm người xuống, đưa thay sờ sờ kỳ lân bé nhỏ đang cắn vạt áo của hắn . Ngươi đang canh giữ cái gì? Nếu như không liên quan tới cách rời khởi, ta tuyệt đối sẽ không động tới.
Kỳ lân bé nhỏ hình như nghe hiểu lời của Hoa Vũ Lâu, mắt to ướt nhẹp chậm rãi khép kín, buông vạt áo Hoa Vũ Lâu ra, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích nữa, thân thể màu vàng kim chậm rãi trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Trải qua chuyện này , tâm trạng đoàn người nặng nề nói không nên lời, cảm giác đối với tòa thành cổ cũng từ từ thay đổi, từ lần đầu liếc mắt nhìn qua trầm trọng uy nghiêm, đến lúc bị vây công thê thảm đáng sợ, hiện thời biến thành thở dài thật sâu.
Thành này, dù là những võ tướng kia, hay là nữ thi không đầu bề ngoài và thực lực vô cùng dọa người kia, hoặc là tinh phách kỳ lân này hình như vô cùng chấp nhất, loại chấp nhất đó đã khắc sâu vào linh hồn.
Nếu như kỳ lân kia bị hoa mẫu đơn gây thương tích, chỉ sợ của thực lực nàng đã tăng đến trình độ chúng ta không thể địch nổi. Trong lúc im ắng, Lạc Phong Tử đột nhiên lên tiếng, lúc trước hắn đánh nhau với nữ thi , biết rõ thực lực nữ thi mạnh mẽ cỡ nào, hoa mẫu đơn kia lại dựa vào sức mình thoát khỏi nữ thi, sau đó đánh tinh phách kỳ lân bị thương nặng , tình huống vô cùng không ổn.
Nguyễn Thanh Tuyết nghe vậy thì phân tích này. Mới đầu, hẳn là Y Vũ muốn tránh khỏi nữ thi, hiển nhiên có điều kiêng kị nữ thi, bây giờ nghĩ lại, hẳn là nàng ta đã sớm biết sự tồn tại của tinh phách kỳ lân, cho nên muốn bảo tồn thực lực, đánh một trận với kỳ lân , kỳ lân tuy là con non, nhưng huyết mạch thuần khiết, hơn nữa lấy tư thế đến chết không ngừng của kỳ lân , nhất định Y Vũ đã phải trả một cái giá thảm thiết.
Không sai, chỉ là điều khiến tiểu tăng không hiểu là, mục đích của Y Vũ đến tột cùng là gì? Mà đáng cho nàng ta không để ý sống chết, hơn nữa bản thân Y Vũ hình như có liên qua gì với thành cổ này.
Không chỉ có Y Vũ, mà Tây Tịch Nguyệt cũng vô cùng khả nghi, hiển nhiên nàng ta biết
/147
|