Ngu sư tỷ, tỷ thí của sư huynh còn chưa kết thúc, chúng ta đi xem một chút được không? Long Tiểu Chi giải cứu cánh tay béo của mình, nghiêm túc hỏi, trong lòng vô cùng nhớ nhung Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu.
Ngu Hoài Tô tiếc nuối chà xát ngón cái và ngón trỏ vừa mới bóp cánh tay mũm mĩm của Long Tiểu Chi, dáng vẻ thèm thuồng vẫn chưa thỏa mãn, các sư huynh phía sau nhìn thấy không tự chủ được lùi một bước, đột nhiên sư muội thật là đáng sợ!
Trong Vân Khuyết tông, sợ là không ai có thể cự tuyệt yêu cầu của Long Tiểu Chi , mặc dù Ngu Hoài Tô không thích lắm, nhưng vẫn mang Long Tiểu Chi đi thẳng đến lôi đài đấu võ .
Lôi đài đấu võ cũng chia làm mấy tổ, dù sao cảnh giới khác nhau, nhưng thả lỏng hạn chế tuổi, tu sĩ có kinh nghiệm có hiển nhiên có ưu thế hơn.
Lúc mấy người Ngu Hoài Tô đến dưới lôi đài Kim đan kỳ, Nguyễn Thanh Tuyết đang ưu nhã thu thế, đối diện với hắn, một khoảng nam tử trung niên cung kính thi lễ một cái, hiển nhiên thua tâm phục khẩu phục.
Thanh Tuyết sư huynh, huynh đánh xong nhanh quá ! Ngu Hoài Tô kinh ngạc không thôi, trước kia nàng cố ý nghe ngóng, người Nguyễn Thanh Tuyết sẽ giao đấu hôm nay là một tu sĩ kim đan hậu kỳ hơn bốn trăm tuổi, còn tưởng rằng sẽ là một cuộc ác chiến, bây giờ nhìn Nguyễn Thanh Tuyết bạch y tung bay, lông tóc không tổn hao gì , Ngu Hoài Tô nhìn không thấu thực lực thật của Nguyễn Thanh Tuyết .
Bởi vì đoán được các ngươi sẽ đến đây. Nguyễn Thanh Tuyết cười xuống lôi đài, quả nhiên vừa mới đứng vững, Long Tiểu Chi đã không thể chờ đợi được vỗ cánh bay về phía hắn.
Long Tiểu Chi bị ánh mắt Ngu Hoài Tô sau lưng đả kích mạnh, ánh mắt và tâm trạng nàng có vẻ thương tâm không thôi , cảm thấy mình có phải hơi quá đáng hay không, cánh càng vỗ càng chậm, cuối cùng bóng dáng nhỏ bé dừng ở giữa Nguyễn Thanh Tuyết và Ngu Hoài Tô.
Rất nhanh, Long Tiểu Chi quay người lại, lấy một trái ô mai mà mình cất trong linh phủ thật lâu cũng tiếc không nỡ ăn , màu đỏ tươi đẹp của ô mai ngưng đầy ánh nước, nước nhiều đến mức sắp nhỏ ra ngoài, trái ô mai cũng rất lớn, ít nhất cần Long Tiểu Chi dùng hai tay ôm .
Sư tỷ thích ăn ô mai sao? Long Tiểu Chi bay trở về trước mặt Ngu Hoài Tô , mở to mắt, chăm chú hỏi.
Ngu Hoài Tô nhìn bé con xinh xắn mặc bạch y trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của trẻ con được ô mai đỏ tươi chiếu sáng, trong mắt to đen nhánh là sự nghiêm túc, trong nháy mắt gào một tiếng, ôm lấy nàng, dùng sức cọ cọ, Tiểu Chi sư muội sao có thể tri kỷ như thế, sau này đi theo sư tỷ có được không!
Long Tiểu Chi cực lực nâng cánh tay nhỏ lên, để ngừa ô mai bị đè bẹp, chờ đến lúc nàng tránh ra, dùng ô mai thay cho mình nhét vào trong tay Ngu Hoài Tô , vỗ cánh, lấy tốc độ nhanh nhất của mình xông vào trong lòng Nguyễn Thanh Tuyết, một lúc sau mới bò lên vai Nguyễn Thanh Tuyết, ưu nhã ngồi vào chỗ của mình.
Ngu Hoài Tô đau lòng nhìn Long Tiểu Chi một hồi, hình như chưa từ bỏ ý định, cuối cùng chỉ có thể cầm ô mai đi theo sau lưng Nguyễn Thanh Tuyết, đi đến lôi đài Trúc cơ kỳ .
Long Tiểu Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thanh Tuyết nghe thấy tiếng thở dài bên tai thì cười khẽ một tiếng, Long Tiểu Chi lập tức nói lảm nhảm với lỗ tai của hắn . Vừa nãy sao Nhị sư huynh không giúp muội!
Giọng nói Nguyễn Thanh Tuyết không nhanh không chậm, hơi lạnh nhạt nhỏ giọng đáp. Bởi vì Tiểu Chi cũng rất thích Ngu sư muội mà.
Long Tiểu Chi nghiêng đầu hừ nhẹ. Mới không có! Một lát sau mới tiếp tục nói. Chỉ có một chút! Chỉ có một chút xíu!
Vừa nói chuyện, mấy người đã đến gần lôi đài Trúc cơ kỳ , đột nhiên lại nghe nói một tiếng phịch khổng lồ vang lên từ trên lôi đài, hình như có thứ gì nện trên lôi đài.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thanh Tuyết biến mất, tu sĩ xung quanh lôi đài Trúc cơ kỳ này quá nhiều, vây lôi đài chật như nêm cối, bầu không khí cũng không thích hợp.
Nguyễn Thanh Tuyết không khỏi bước nhanh hơn, xuyên qua phần đông tu sĩ, cuối cùng đến trước lôi đài , ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử bỗng nhiên co lại.
Trên lôi đài có hai người, một nam tử mặc quần áo màu tối, áo khoác ngoài có thêu hoa văn màu vàng kim, cầm linh kiếm trong tay đứng thẳng, một người mặc bạch y, bạch y nhuốm máu, đang ngã xuống trên mặt đất, dấu vết tím xanh trên mặt có thể thấy rõ ràng , không phải là Hoa Vũ Lâu thì là ai.
Rõ ràng Hoa Vũ Lâu bị thương rất nặng, nhưng linh kiếm vẫn nắm thật chặt trong tay, khóe mắt trông thấy màu trắng quen thuộc, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện là Nguyễn Thanh Tuyết, còn có bé con xinh xắn hình như đã bị dọa sợ trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn, hai tay chống muốn đứng lên. Nhị sư huynh... đưa Tiểu Chi về trước đi... , nếu không... Vị sư huynh là đệ sẽ mất hết mặt mũi...
Lời Hoa Vũ Lâu còn chưa dứt, nam tử liên tục đứng ở một bên lại tiến lên vài bước , đá vào ngực Hoa Vũ Lâu, mặc dù Hoa Vũ Lâu đã dùng cánh tay ngăn cản, nhưng vẫn bay ra ngoài. Đã có sức lực nói chuyện, vậy thì cũng có sức lực nhận thua .
Long Tiểu Chi mạnh mẽ bay khỏi vai Nguyễn Thanh Tuyết, cấp tốc bay về phía lôi đài. Nguyễn Thanh Tuyết phản ứng nhanh chóng, lập tức duỗi tay ngăn cản, nhưng cho dù ngăn cản thân thể Long Tiểu Chi, đôi cánh kia còn đang liều mạng vỗ, muốn tránh khỏi giam cầm.
Tiểu Chi, không có việc gì . Nguyễn Thanh Tuyết lập tức dùng ngón tay trấn an sờ đầu Long Tiểu Chi, cánh của bé con cuối cùng chậm rãi ngừng lại, hai cánh tay mập mạp sít sao ôm bàn tay hắn .
Trên lôi đài, nam tử quần áo màu xanh tối tăm cũng chú ý tới Long Tiểu Chi dưới đài, nói đến cũng lạ, rõ ràng là nhỏ như vậy, nhưng khí thế đột nhiên bộc phát lại khiến cho người ta nhận ra trong nháy mắt.
Cái gì Vân Khuyết tông, không gì hơn cái này, đom đóm mà dám
Ngu Hoài Tô tiếc nuối chà xát ngón cái và ngón trỏ vừa mới bóp cánh tay mũm mĩm của Long Tiểu Chi, dáng vẻ thèm thuồng vẫn chưa thỏa mãn, các sư huynh phía sau nhìn thấy không tự chủ được lùi một bước, đột nhiên sư muội thật là đáng sợ!
Trong Vân Khuyết tông, sợ là không ai có thể cự tuyệt yêu cầu của Long Tiểu Chi , mặc dù Ngu Hoài Tô không thích lắm, nhưng vẫn mang Long Tiểu Chi đi thẳng đến lôi đài đấu võ .
Lôi đài đấu võ cũng chia làm mấy tổ, dù sao cảnh giới khác nhau, nhưng thả lỏng hạn chế tuổi, tu sĩ có kinh nghiệm có hiển nhiên có ưu thế hơn.
Lúc mấy người Ngu Hoài Tô đến dưới lôi đài Kim đan kỳ, Nguyễn Thanh Tuyết đang ưu nhã thu thế, đối diện với hắn, một khoảng nam tử trung niên cung kính thi lễ một cái, hiển nhiên thua tâm phục khẩu phục.
Thanh Tuyết sư huynh, huynh đánh xong nhanh quá ! Ngu Hoài Tô kinh ngạc không thôi, trước kia nàng cố ý nghe ngóng, người Nguyễn Thanh Tuyết sẽ giao đấu hôm nay là một tu sĩ kim đan hậu kỳ hơn bốn trăm tuổi, còn tưởng rằng sẽ là một cuộc ác chiến, bây giờ nhìn Nguyễn Thanh Tuyết bạch y tung bay, lông tóc không tổn hao gì , Ngu Hoài Tô nhìn không thấu thực lực thật của Nguyễn Thanh Tuyết .
Bởi vì đoán được các ngươi sẽ đến đây. Nguyễn Thanh Tuyết cười xuống lôi đài, quả nhiên vừa mới đứng vững, Long Tiểu Chi đã không thể chờ đợi được vỗ cánh bay về phía hắn.
Long Tiểu Chi bị ánh mắt Ngu Hoài Tô sau lưng đả kích mạnh, ánh mắt và tâm trạng nàng có vẻ thương tâm không thôi , cảm thấy mình có phải hơi quá đáng hay không, cánh càng vỗ càng chậm, cuối cùng bóng dáng nhỏ bé dừng ở giữa Nguyễn Thanh Tuyết và Ngu Hoài Tô.
Rất nhanh, Long Tiểu Chi quay người lại, lấy một trái ô mai mà mình cất trong linh phủ thật lâu cũng tiếc không nỡ ăn , màu đỏ tươi đẹp của ô mai ngưng đầy ánh nước, nước nhiều đến mức sắp nhỏ ra ngoài, trái ô mai cũng rất lớn, ít nhất cần Long Tiểu Chi dùng hai tay ôm .
Sư tỷ thích ăn ô mai sao? Long Tiểu Chi bay trở về trước mặt Ngu Hoài Tô , mở to mắt, chăm chú hỏi.
Ngu Hoài Tô nhìn bé con xinh xắn mặc bạch y trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của trẻ con được ô mai đỏ tươi chiếu sáng, trong mắt to đen nhánh là sự nghiêm túc, trong nháy mắt gào một tiếng, ôm lấy nàng, dùng sức cọ cọ, Tiểu Chi sư muội sao có thể tri kỷ như thế, sau này đi theo sư tỷ có được không!
Long Tiểu Chi cực lực nâng cánh tay nhỏ lên, để ngừa ô mai bị đè bẹp, chờ đến lúc nàng tránh ra, dùng ô mai thay cho mình nhét vào trong tay Ngu Hoài Tô , vỗ cánh, lấy tốc độ nhanh nhất của mình xông vào trong lòng Nguyễn Thanh Tuyết, một lúc sau mới bò lên vai Nguyễn Thanh Tuyết, ưu nhã ngồi vào chỗ của mình.
Ngu Hoài Tô đau lòng nhìn Long Tiểu Chi một hồi, hình như chưa từ bỏ ý định, cuối cùng chỉ có thể cầm ô mai đi theo sau lưng Nguyễn Thanh Tuyết, đi đến lôi đài Trúc cơ kỳ .
Long Tiểu Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thanh Tuyết nghe thấy tiếng thở dài bên tai thì cười khẽ một tiếng, Long Tiểu Chi lập tức nói lảm nhảm với lỗ tai của hắn . Vừa nãy sao Nhị sư huynh không giúp muội!
Giọng nói Nguyễn Thanh Tuyết không nhanh không chậm, hơi lạnh nhạt nhỏ giọng đáp. Bởi vì Tiểu Chi cũng rất thích Ngu sư muội mà.
Long Tiểu Chi nghiêng đầu hừ nhẹ. Mới không có! Một lát sau mới tiếp tục nói. Chỉ có một chút! Chỉ có một chút xíu!
Vừa nói chuyện, mấy người đã đến gần lôi đài Trúc cơ kỳ , đột nhiên lại nghe nói một tiếng phịch khổng lồ vang lên từ trên lôi đài, hình như có thứ gì nện trên lôi đài.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thanh Tuyết biến mất, tu sĩ xung quanh lôi đài Trúc cơ kỳ này quá nhiều, vây lôi đài chật như nêm cối, bầu không khí cũng không thích hợp.
Nguyễn Thanh Tuyết không khỏi bước nhanh hơn, xuyên qua phần đông tu sĩ, cuối cùng đến trước lôi đài , ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử bỗng nhiên co lại.
Trên lôi đài có hai người, một nam tử mặc quần áo màu tối, áo khoác ngoài có thêu hoa văn màu vàng kim, cầm linh kiếm trong tay đứng thẳng, một người mặc bạch y, bạch y nhuốm máu, đang ngã xuống trên mặt đất, dấu vết tím xanh trên mặt có thể thấy rõ ràng , không phải là Hoa Vũ Lâu thì là ai.
Rõ ràng Hoa Vũ Lâu bị thương rất nặng, nhưng linh kiếm vẫn nắm thật chặt trong tay, khóe mắt trông thấy màu trắng quen thuộc, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện là Nguyễn Thanh Tuyết, còn có bé con xinh xắn hình như đã bị dọa sợ trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn, hai tay chống muốn đứng lên. Nhị sư huynh... đưa Tiểu Chi về trước đi... , nếu không... Vị sư huynh là đệ sẽ mất hết mặt mũi...
Lời Hoa Vũ Lâu còn chưa dứt, nam tử liên tục đứng ở một bên lại tiến lên vài bước , đá vào ngực Hoa Vũ Lâu, mặc dù Hoa Vũ Lâu đã dùng cánh tay ngăn cản, nhưng vẫn bay ra ngoài. Đã có sức lực nói chuyện, vậy thì cũng có sức lực nhận thua .
Long Tiểu Chi mạnh mẽ bay khỏi vai Nguyễn Thanh Tuyết, cấp tốc bay về phía lôi đài. Nguyễn Thanh Tuyết phản ứng nhanh chóng, lập tức duỗi tay ngăn cản, nhưng cho dù ngăn cản thân thể Long Tiểu Chi, đôi cánh kia còn đang liều mạng vỗ, muốn tránh khỏi giam cầm.
Tiểu Chi, không có việc gì . Nguyễn Thanh Tuyết lập tức dùng ngón tay trấn an sờ đầu Long Tiểu Chi, cánh của bé con cuối cùng chậm rãi ngừng lại, hai cánh tay mập mạp sít sao ôm bàn tay hắn .
Trên lôi đài, nam tử quần áo màu xanh tối tăm cũng chú ý tới Long Tiểu Chi dưới đài, nói đến cũng lạ, rõ ràng là nhỏ như vậy, nhưng khí thế đột nhiên bộc phát lại khiến cho người ta nhận ra trong nháy mắt.
Cái gì Vân Khuyết tông, không gì hơn cái này, đom đóm mà dám
/147
|