Một phòng nhỏ trong nội viện, cửa gỗ bị đẩy ra, một bé con bay ra từ bên trong, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một bóng dáng thon dài cũng đi ra.
Trong sân, đã có người chuẩn bị sẵn nước trong, đặt trên bàn đá, Hiên Khâu Thiên Giác vẫy vẫy tay, Long Tiểu Chi tự giác bay qua. Sư phụ, chúng ta sắp đến chỗ ở của bộ tộc Linh Tịch trước kia sao ?
Đúng vậy, đi về phía trước, chính là phạm vi của biển Linh Tịch xưa kia. Hiên Khâu Thiên Giác vừa trả lời, vừa lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, thấm ướt trong nước, khẽ vắt khô sau đó lau mặt cho Long Tiểu Chi .
Long Tiểu Chi ngoan ngoãn đứng trên bàn đá, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên , hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, còn không quên xoa xoa tay mập của mình, sau khi lau sạch mặt, Hiên Khâu Thiên Giác thuần thục chải búi tóc song nha kế cho Long Tiểu Chi, sau đó điểm một nốt chu sa giữa lông mày, lúc này mấy cửa phòng xung quanh cũng lục tục bị đẩy ra.
Nguyễn Thanh Tuyết mang tiểu Hoàng Điểu, Mặc Bạch mặt than, còn có chủ nhân của chỗ mà bọn họ tá túc ào ào đi ra.
Chư vị tỉnh rồi, hôm qua nghỉ ngơi tốt không? Chào hỏi là một người nam tử trung niên , nam tử cũng là nhất người tu sĩ, chỉ là thiên phú, tu vi cũng không cao, sau này lấy vợ sinh con, sống cùng thê tử trong thôn xóm chân núi này, hiện thời đã có một trai một gái, cuốc sống cũng vô cùng mỹ mãn.
Đa tạ Tống đạo hữu chiêu đãi, trong này cũng được xem là cảnh tiên chốn nhân gian , khí hậu thoải mái, phong cảnh như tranh, tâm tình Tống đạo hữu thoát tục, chắc chắn có phúc duyên khác . Nguyễn Thanh Tuyết cười chào hỏi vị tu sĩ họ Tống này.
Nhận lời tốt lành của đạo hữu. Tống Hoa Uẩn chỉ cho là Nguyễn Thanh Tuyết khách sáo, cũng không để ở trong lòng, thôn xóm này mặc dù hẻo lánh, nhưng xác thực như Nguyễn Thanh Tuyết nói, là cảnh tiên hiếm có, mặc dù cách tông môn hơi xa, lại yên tĩnh an nhàn, rất hiếm có.
Các vị là muốn đi đầm lầy Quy Khư sao? Tuy phát hiện bí cảnh ở chỗ đó , nhưng Tống mỗ xin khuyên các vị làm việc cẩn thận , đầm lầy Quy Khư quá kì quái, có rất ít tu sĩ có thể khỏe mạnh quay về.
Nguyễn Thanh Tuyết thấy hơi ngoài ý muốn. Nghe Tống đạo hữu nói vậy, chẳng lẽ còn có những người khác đi đầm lầy Quy Khư sao?
Tống Hoa Uẩn gật đầu nói. Mặc dù nói trong đầm lầy Quy Khư cơ hồ không có giá trị gì có thể tìm kiếm , nhưng cho tới nay đều có người không từ bỏ ý định, thêm mấy năm trước Thương Lan tông thả ra tin tức phát hiện bí cảnh , người đến đây tìm kiếm cũng càng ngày càng nhiều.
Nguyễn Thanh Tuyết hiểu rõ, chắc hẳn đến đây phần lớn là tán tu hoặc là tông môn nhỏ , dự định đến thử thời vận trước khi Thương Lan tông dẫn đầu các tông môn vừa và lớn trong Nam Cảnh đến , dù sao cơ duyên này thứ gì rất khó nói.
Từ biệt Tống Hoa Uẩn, đoàn người Hiên Khâu Thiên Giác tiếp tục đi về hướng tây, Tống Hoa Uẩn trước đây đã nói qua, lại đi hướng tây thì rất khó nhìn thấy người ở, một nguy hiểm nữa, là khí hậu không thích hợp cư trú. Về phần sau khi bọn họ rời khỏi, Tống Hoa Uẩn phát hiện linh đan và phù triện mấy người Hiên Khâu Thiên Giác để lại sẽ đối với có ảnh hưởng thế nào cuộc sống sau này thì của hắn không được biết.
(editor hơi nghẹn nhất định phải nói: đi hướng tây không phải hướng bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh sao, thầy trò Hiên Khâu cũng có 4 người, thêm tiểu Hoàng Điểu thế chỗ của Bạch Long Mã, quá quá quá giống ùi)
Gần đầm lầy Quy Khư, hàng năm mưa dầm không ngừng, có lúc cả năm đều là mưa phùn liên tục, tựa hồ nước biển đã từng khô khốc đều chuyển hóa thành nước mưa mà rơi xuống tới, vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác đi về phía trước bốn ngày, bầu trời đã không nhìn thấy màu lam, mây đen một tầng từ thật mỏng bắt đầu dày lên, theo hành trình mấy người chậm rãi dày hơn, phóng mắt nhìn lên, cả thế giới đều là sương mù mịt mờ, thậm chí đứng ở chỗ này, đã có thể thấy màn mưa tinh tế như mạng che mặt cách đó không xa.
Phía trước trời mưa , xem ra đã đến Linh Tê Chi Hải* đã từng . Đứng ngoài ranh giới màn mưa, Nguyễn Thanh Tuyết khẽ cảm thán. Mặc dù biển Linh Tịch khô cạn, nhưng trong này lại như cũ dồi dào cuồn cuộn, sương mù sôi trào cũng không khác nước biển .
*Linh Tê Chi Hải là tên gọi khác của biển Linh Tịch
Đứng trên một đỉnh núi địa thế khác cao , biển Linh Tịch xưa, đầm lầy Quy Khư nay, đã bắt đầu hiện ra một góc của nó trước mặt mọi người. Thế giới phía trước bị mưa phùn bao phủ, tách rời thành một phương thế giới.
Xa xa nhìn lại, giữa trăm sông nguy nga, cả đầm lầy Quy Khư đều bị sương mù đậm đặc bao phủ, sương trắng ngẫu nhiên xoay tròn, như du long vẫy đuôi, thần bí khó lường.
Trong sương mù giống như thật sự có thứ gì.” Long Tiểu Chi nhăn mày, sương mù quằn quại kia hình như cũng không hoàn toàn là lay động vì gió.
Long Tiểu Chi vừa dứt lời, trong sương mù xa xôi , vài tu sĩ đột
Trong sân, đã có người chuẩn bị sẵn nước trong, đặt trên bàn đá, Hiên Khâu Thiên Giác vẫy vẫy tay, Long Tiểu Chi tự giác bay qua. Sư phụ, chúng ta sắp đến chỗ ở của bộ tộc Linh Tịch trước kia sao ?
Đúng vậy, đi về phía trước, chính là phạm vi của biển Linh Tịch xưa kia. Hiên Khâu Thiên Giác vừa trả lời, vừa lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, thấm ướt trong nước, khẽ vắt khô sau đó lau mặt cho Long Tiểu Chi .
Long Tiểu Chi ngoan ngoãn đứng trên bàn đá, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên , hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, còn không quên xoa xoa tay mập của mình, sau khi lau sạch mặt, Hiên Khâu Thiên Giác thuần thục chải búi tóc song nha kế cho Long Tiểu Chi, sau đó điểm một nốt chu sa giữa lông mày, lúc này mấy cửa phòng xung quanh cũng lục tục bị đẩy ra.
Nguyễn Thanh Tuyết mang tiểu Hoàng Điểu, Mặc Bạch mặt than, còn có chủ nhân của chỗ mà bọn họ tá túc ào ào đi ra.
Chư vị tỉnh rồi, hôm qua nghỉ ngơi tốt không? Chào hỏi là một người nam tử trung niên , nam tử cũng là nhất người tu sĩ, chỉ là thiên phú, tu vi cũng không cao, sau này lấy vợ sinh con, sống cùng thê tử trong thôn xóm chân núi này, hiện thời đã có một trai một gái, cuốc sống cũng vô cùng mỹ mãn.
Đa tạ Tống đạo hữu chiêu đãi, trong này cũng được xem là cảnh tiên chốn nhân gian , khí hậu thoải mái, phong cảnh như tranh, tâm tình Tống đạo hữu thoát tục, chắc chắn có phúc duyên khác . Nguyễn Thanh Tuyết cười chào hỏi vị tu sĩ họ Tống này.
Nhận lời tốt lành của đạo hữu. Tống Hoa Uẩn chỉ cho là Nguyễn Thanh Tuyết khách sáo, cũng không để ở trong lòng, thôn xóm này mặc dù hẻo lánh, nhưng xác thực như Nguyễn Thanh Tuyết nói, là cảnh tiên hiếm có, mặc dù cách tông môn hơi xa, lại yên tĩnh an nhàn, rất hiếm có.
Các vị là muốn đi đầm lầy Quy Khư sao? Tuy phát hiện bí cảnh ở chỗ đó , nhưng Tống mỗ xin khuyên các vị làm việc cẩn thận , đầm lầy Quy Khư quá kì quái, có rất ít tu sĩ có thể khỏe mạnh quay về.
Nguyễn Thanh Tuyết thấy hơi ngoài ý muốn. Nghe Tống đạo hữu nói vậy, chẳng lẽ còn có những người khác đi đầm lầy Quy Khư sao?
Tống Hoa Uẩn gật đầu nói. Mặc dù nói trong đầm lầy Quy Khư cơ hồ không có giá trị gì có thể tìm kiếm , nhưng cho tới nay đều có người không từ bỏ ý định, thêm mấy năm trước Thương Lan tông thả ra tin tức phát hiện bí cảnh , người đến đây tìm kiếm cũng càng ngày càng nhiều.
Nguyễn Thanh Tuyết hiểu rõ, chắc hẳn đến đây phần lớn là tán tu hoặc là tông môn nhỏ , dự định đến thử thời vận trước khi Thương Lan tông dẫn đầu các tông môn vừa và lớn trong Nam Cảnh đến , dù sao cơ duyên này thứ gì rất khó nói.
Từ biệt Tống Hoa Uẩn, đoàn người Hiên Khâu Thiên Giác tiếp tục đi về hướng tây, Tống Hoa Uẩn trước đây đã nói qua, lại đi hướng tây thì rất khó nhìn thấy người ở, một nguy hiểm nữa, là khí hậu không thích hợp cư trú. Về phần sau khi bọn họ rời khỏi, Tống Hoa Uẩn phát hiện linh đan và phù triện mấy người Hiên Khâu Thiên Giác để lại sẽ đối với có ảnh hưởng thế nào cuộc sống sau này thì của hắn không được biết.
(editor hơi nghẹn nhất định phải nói: đi hướng tây không phải hướng bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh sao, thầy trò Hiên Khâu cũng có 4 người, thêm tiểu Hoàng Điểu thế chỗ của Bạch Long Mã, quá quá quá giống ùi)
Gần đầm lầy Quy Khư, hàng năm mưa dầm không ngừng, có lúc cả năm đều là mưa phùn liên tục, tựa hồ nước biển đã từng khô khốc đều chuyển hóa thành nước mưa mà rơi xuống tới, vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác đi về phía trước bốn ngày, bầu trời đã không nhìn thấy màu lam, mây đen một tầng từ thật mỏng bắt đầu dày lên, theo hành trình mấy người chậm rãi dày hơn, phóng mắt nhìn lên, cả thế giới đều là sương mù mịt mờ, thậm chí đứng ở chỗ này, đã có thể thấy màn mưa tinh tế như mạng che mặt cách đó không xa.
Phía trước trời mưa , xem ra đã đến Linh Tê Chi Hải* đã từng . Đứng ngoài ranh giới màn mưa, Nguyễn Thanh Tuyết khẽ cảm thán. Mặc dù biển Linh Tịch khô cạn, nhưng trong này lại như cũ dồi dào cuồn cuộn, sương mù sôi trào cũng không khác nước biển .
*Linh Tê Chi Hải là tên gọi khác của biển Linh Tịch
Đứng trên một đỉnh núi địa thế khác cao , biển Linh Tịch xưa, đầm lầy Quy Khư nay, đã bắt đầu hiện ra một góc của nó trước mặt mọi người. Thế giới phía trước bị mưa phùn bao phủ, tách rời thành một phương thế giới.
Xa xa nhìn lại, giữa trăm sông nguy nga, cả đầm lầy Quy Khư đều bị sương mù đậm đặc bao phủ, sương trắng ngẫu nhiên xoay tròn, như du long vẫy đuôi, thần bí khó lường.
Trong sương mù giống như thật sự có thứ gì.” Long Tiểu Chi nhăn mày, sương mù quằn quại kia hình như cũng không hoàn toàn là lay động vì gió.
Long Tiểu Chi vừa dứt lời, trong sương mù xa xôi , vài tu sĩ đột
/147
|