Tần Tông Nguy cho rằng nói đến nước này, Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông sẽ có do dự, dù sao nếu như không có Thủy Hàm châu chỉ dẫn, đã qua hơn mấy vạn năm, không ai có thể tìm được di chỉ Linh Tịch, nhưng tiếng nói của ông ta vừa dứt, thì thấy vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng Hiên Khâu Thiên Giác không đổi.
Đã như vậy, xem ra Vân Khuyết tông phải gặp lại chư vị sau này. Hiên Khâu Thiên Giác chắp tay, thái độ không chần chờ chút nào.
Bên kia, Thủy Khinh Hồn cũng khoát tay áo, mọi người Thất Linh Tông lập tức lên vật cưỡi, Thủy Khinh Hồn kiêu căng mở miệng. Xem ra thật là đáng tiếc, không thể đồng hành cùng chư vị , nhưng tin rằng có Tần Tông chủ ở đây, nhất định có thể bảo đảm an toàn của chư vị .
Trừ hai tông môn này, một tán tu duy nhất còn lại không muốn chiếu Hồi Vọng kính cũng tiến lên hành lễ. “Lạc Phong Tử ta không phụng bồi, cáo từ!
Ba đội ngũ này không có bất kì ai có ý tranh luận, ngược lại như chỉ chờ Tần Tông Nguy mở miệng, thì sẽ biết thời biết thế, trực tiếp tách đoàn.
Sắc mặt các tu sĩ lập tức trở nên rất khó coi, Lạc Phong Tử thì không cần để ý, dù sao chỉ là tán tu, cho dù thực lực không tệ, cũng thế đơn lực bạc, nhưng Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông vừa đi, đội ngũ này sẽ giảm phân nửa, chỉ còn lại không tới ba mươi người.
Dọc theo con đường này bọn họ cũng thấy rõ, Vân Khuyết tông, Thất Linh Tông, Thương Lan tông là lực lượng chủ yếu thám hiểm bí cảnh lần này, nếu như hai thế lực này đột nhiên tách khỏi, bọn họ có còn năng lực đi tìm bí cảnh không sẽ rất khó nói .
Chuyện mọi người hiểu, sao Tần Tông Nguy lại không hiểu, ông ta cho rằng có thể ép Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông cúi đầu, lại đã quên, hai tông môn này đều có bí mật của mình , không muốn bại lộ trước người khác. Chậm đã! Chư vị muốn đi thì đi, có phải quá mức tùy tiện hay không ?
Lạc Phong Tử nhíu mày, nhưng không lên tiếng, ông nhìn không thấu thực lực Tần Tông Nguy, đương nhiên cũng không thể nào tiến lên khiêu khích, hơn nữa cho dù ông không mở miệng, Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông cũng sẽ mở miệng.
Thủy Khinh Hồn giễu cợt một tiếng. Sao nào? Đầm lầy Quy Khư này từ lúc nào thành địa giới Thương Lan tông ? Đi hay ở còn phải chịu hạn chế?
Hiên Khâu Thiên Giác cũng dừng bước, nhưng vẫn giữ vững vẻ mây trôi nước chảy của mình.
Đầm lầy Quy Khư đương nhiên không phải là khu trực thuộc Thương Lan tông, nhưng từ lúc mới tiến vào đầm lầy, đã có người không ngừng biến mất, làm sao ta biết, người biến mất có liên quan tới chư vị không? Nói khó nghe , nếu như hung thủ trong số các vị, rời đi như thế , chẳng phải là thả hổ về rừng?
Vậy ý Tần Tông chủ là, Hồi Vọng kính này chúng ta nhất định phải soi. Hiên Khâu Thiên Giác bình tĩnh hỏi.
Hiên Khâu tông chủ thâm minh đại nghĩa, chắc hẳn có thể hiểu nỗi khổ tâm của lão phu. Tần Tông Nguy ngưng mắt, lạnh lẽo nhìn Hiên Khâu Thiên Giác.
Hiên Khâu Thiên Giác tiếp tục nói. Bản tôn đương nhiên hiểu, nhưng có những lúc, lòng người đáng sợ hơn yêu linh rất nhiều, cho nên bên người bản tôn cũng có một kính, lấy khoáng thạch bí ngân từ chỗ sâu trong Hoành Đoạn Sơn Mạch chế tạo mà thành, có khả năng hiểu thấy lòng người , nếu muốn kiểm tra, không bằng cùng nhau thử một lần, ý Tần Tông chủ như thế nào?
Hoang đường, trên đời sao lại có linh vật có khả năng hiểu thấy lòng người ! Tần Tông Nguy không thèm trả lời câu hỏi, mà mặt lộ vẻ khinh thường, tư thái không cho là thật .
Bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác khẽ lật, một ngân kính lớn bằng lòng bàn tay xuất hiện trong tay hắn, gương tròn khéo léo đáng yêu, vô cùng tinh xảo, mặt kính ánh bạc mênh mông, quả nhiên dùng khoáng thạch bí ngân chế tạo mà thành, kính này vừa ra, trong lòng mọi người không khỏi tin vài phần.
Khoáng thạch bí ngân vô cùng hiếm thấy, nhất là lúc Hoành Đoạn Sơn Mạch nứt ra, hệ số nguy hiểm thẳng tắp lên cao, sản lượng khoáng thạch bí ngân càng ít hơn, nhưng mặt ngoài khoáng thạch bí ngân tiết ra một màu bạc kỳ lạ trạng, mà tính không xác định của vật chất này cực cao, lúc luyện chế linh khí khác nhau, bỏ thêm vào, sẽ sinh ra thuộc tính khác nhau, khiến người ta mò không rõ quy luật, nếu gương này do khoáng thạch bí ngân chế tạo mà thành, thuộc tính thấu hiểu lòng người nói không chừng là thật .
Ý Tần Tông chủ như thế nào? Bí ngân kính này sẽ phản xạ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng con người, hơn nữa còn biết căn cứ nội tâm con người biến đổi màu sắc, người phẩm hạnh thật, gương óng ánh như bạc, phẩm hạnh xấu xa, gương đen như mực.
Hiên Khâu Thiên Giác không có giải thích độ chân thật của gương, mà là nói thẳng công hiệu bí ngân kính, cũng chính vì vậy, hiểu lầm trong lòng mọi người lại yếu đi vài phần.
Hành động của Hiên Khâu tông chủ khó tránh quá mức làm khó người ta, mỗi người đều có bí mật của mình , hơn nữa chức năng bí ngân kính này cùng không liên quan quá lớn với việc tu sĩ mất tích, chỉ là làm điều thừa. Tần Tông Nguy không mở miệng, Tần Nham cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Tần Tông Nguy , cho nên trực tiếp mở miệng phản bác, hơn nữa bản thân hắn cũng kiêng kỵ tấm gương này .
Thủy Khinh Hồn cười ha ha, hình như lời nói của Tần Nham vô cùng buồn cười. Mỗi người đều có bí mật, cho nên yêu linh không phải người
Đã như vậy, xem ra Vân Khuyết tông phải gặp lại chư vị sau này. Hiên Khâu Thiên Giác chắp tay, thái độ không chần chờ chút nào.
Bên kia, Thủy Khinh Hồn cũng khoát tay áo, mọi người Thất Linh Tông lập tức lên vật cưỡi, Thủy Khinh Hồn kiêu căng mở miệng. Xem ra thật là đáng tiếc, không thể đồng hành cùng chư vị , nhưng tin rằng có Tần Tông chủ ở đây, nhất định có thể bảo đảm an toàn của chư vị .
Trừ hai tông môn này, một tán tu duy nhất còn lại không muốn chiếu Hồi Vọng kính cũng tiến lên hành lễ. “Lạc Phong Tử ta không phụng bồi, cáo từ!
Ba đội ngũ này không có bất kì ai có ý tranh luận, ngược lại như chỉ chờ Tần Tông Nguy mở miệng, thì sẽ biết thời biết thế, trực tiếp tách đoàn.
Sắc mặt các tu sĩ lập tức trở nên rất khó coi, Lạc Phong Tử thì không cần để ý, dù sao chỉ là tán tu, cho dù thực lực không tệ, cũng thế đơn lực bạc, nhưng Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông vừa đi, đội ngũ này sẽ giảm phân nửa, chỉ còn lại không tới ba mươi người.
Dọc theo con đường này bọn họ cũng thấy rõ, Vân Khuyết tông, Thất Linh Tông, Thương Lan tông là lực lượng chủ yếu thám hiểm bí cảnh lần này, nếu như hai thế lực này đột nhiên tách khỏi, bọn họ có còn năng lực đi tìm bí cảnh không sẽ rất khó nói .
Chuyện mọi người hiểu, sao Tần Tông Nguy lại không hiểu, ông ta cho rằng có thể ép Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông cúi đầu, lại đã quên, hai tông môn này đều có bí mật của mình , không muốn bại lộ trước người khác. Chậm đã! Chư vị muốn đi thì đi, có phải quá mức tùy tiện hay không ?
Lạc Phong Tử nhíu mày, nhưng không lên tiếng, ông nhìn không thấu thực lực Tần Tông Nguy, đương nhiên cũng không thể nào tiến lên khiêu khích, hơn nữa cho dù ông không mở miệng, Vân Khuyết tông và Thất Linh Tông cũng sẽ mở miệng.
Thủy Khinh Hồn giễu cợt một tiếng. Sao nào? Đầm lầy Quy Khư này từ lúc nào thành địa giới Thương Lan tông ? Đi hay ở còn phải chịu hạn chế?
Hiên Khâu Thiên Giác cũng dừng bước, nhưng vẫn giữ vững vẻ mây trôi nước chảy của mình.
Đầm lầy Quy Khư đương nhiên không phải là khu trực thuộc Thương Lan tông, nhưng từ lúc mới tiến vào đầm lầy, đã có người không ngừng biến mất, làm sao ta biết, người biến mất có liên quan tới chư vị không? Nói khó nghe , nếu như hung thủ trong số các vị, rời đi như thế , chẳng phải là thả hổ về rừng?
Vậy ý Tần Tông chủ là, Hồi Vọng kính này chúng ta nhất định phải soi. Hiên Khâu Thiên Giác bình tĩnh hỏi.
Hiên Khâu tông chủ thâm minh đại nghĩa, chắc hẳn có thể hiểu nỗi khổ tâm của lão phu. Tần Tông Nguy ngưng mắt, lạnh lẽo nhìn Hiên Khâu Thiên Giác.
Hiên Khâu Thiên Giác tiếp tục nói. Bản tôn đương nhiên hiểu, nhưng có những lúc, lòng người đáng sợ hơn yêu linh rất nhiều, cho nên bên người bản tôn cũng có một kính, lấy khoáng thạch bí ngân từ chỗ sâu trong Hoành Đoạn Sơn Mạch chế tạo mà thành, có khả năng hiểu thấy lòng người , nếu muốn kiểm tra, không bằng cùng nhau thử một lần, ý Tần Tông chủ như thế nào?
Hoang đường, trên đời sao lại có linh vật có khả năng hiểu thấy lòng người ! Tần Tông Nguy không thèm trả lời câu hỏi, mà mặt lộ vẻ khinh thường, tư thái không cho là thật .
Bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác khẽ lật, một ngân kính lớn bằng lòng bàn tay xuất hiện trong tay hắn, gương tròn khéo léo đáng yêu, vô cùng tinh xảo, mặt kính ánh bạc mênh mông, quả nhiên dùng khoáng thạch bí ngân chế tạo mà thành, kính này vừa ra, trong lòng mọi người không khỏi tin vài phần.
Khoáng thạch bí ngân vô cùng hiếm thấy, nhất là lúc Hoành Đoạn Sơn Mạch nứt ra, hệ số nguy hiểm thẳng tắp lên cao, sản lượng khoáng thạch bí ngân càng ít hơn, nhưng mặt ngoài khoáng thạch bí ngân tiết ra một màu bạc kỳ lạ trạng, mà tính không xác định của vật chất này cực cao, lúc luyện chế linh khí khác nhau, bỏ thêm vào, sẽ sinh ra thuộc tính khác nhau, khiến người ta mò không rõ quy luật, nếu gương này do khoáng thạch bí ngân chế tạo mà thành, thuộc tính thấu hiểu lòng người nói không chừng là thật .
Ý Tần Tông chủ như thế nào? Bí ngân kính này sẽ phản xạ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng con người, hơn nữa còn biết căn cứ nội tâm con người biến đổi màu sắc, người phẩm hạnh thật, gương óng ánh như bạc, phẩm hạnh xấu xa, gương đen như mực.
Hiên Khâu Thiên Giác không có giải thích độ chân thật của gương, mà là nói thẳng công hiệu bí ngân kính, cũng chính vì vậy, hiểu lầm trong lòng mọi người lại yếu đi vài phần.
Hành động của Hiên Khâu tông chủ khó tránh quá mức làm khó người ta, mỗi người đều có bí mật của mình , hơn nữa chức năng bí ngân kính này cùng không liên quan quá lớn với việc tu sĩ mất tích, chỉ là làm điều thừa. Tần Tông Nguy không mở miệng, Tần Nham cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Tần Tông Nguy , cho nên trực tiếp mở miệng phản bác, hơn nữa bản thân hắn cũng kiêng kỵ tấm gương này .
Thủy Khinh Hồn cười ha ha, hình như lời nói của Tần Nham vô cùng buồn cười. Mỗi người đều có bí mật, cho nên yêu linh không phải người
/147
|