Tần Tông Nguy nóng lòng tìm lý do khai chiến, Hiên Khâu Thiên Giác lại nhàn nhã thong dong kéo dài thời gian, Tần Tỳ Nghiên vẫn núp trong bóng tối thì âm thầm sốt ruột. Người đang làm, trời đang nhìn, Hiên Khâu Thiên Giác ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng, lẽ nào không sợ báo ứng sao?
Đúng là ngoài ý muốn, ngươi nói chuyện báo ứng trước mặt bản tôn, trong thành Linh Tịch này, ta chỉ sợ báo ứng của ngươi tới trước.
Hiển nhiên Tần Tông Nguy không có khả năng chọc giận Hiên Khâu Thiên Giác, Hiên Khâu Thiên Giác nói chuyện giọt nước không lọt, sau một phen khẩu chiến, Hiên Khâu Thiên Giác vẫn mây trôi nước chảy như cũ, Tần Tông Nguy lại bị chọc càng ngày càng nôn nóng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng Tần Tông Nguy ý thức được nói tiếp cũng không có kết quả gì, ngay lúc ông ta chuẩn bị không nói nhảm nữa, trực tiếp công kích thì đột nhiên vô số dân chúng tụ tập tới từ bốn phương tám hướng, hành động của bọn họ nhanh chóng mà im hơi lặng tiếng.
Mới đầu Tần Tông Nguy cho là có người đến xem náo nhiệt, nhưng nhẹ nhàng nhìn qua, lại phát hiện tình huống có vẻ không đúng, bởi vì những dân chúng tâm trạng phong phú trước đó đang đi về phía tháp Không Cảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như bị tượng gỗ người ta khống chế.
Mà trước dân chúng trước, có mười mấy người đang hoảng hốt không ngừng lui về phía sau, cúi đầu nhìn lại, đúng là đoàn người của Thương Lan tông. Tần Nham thấy Tần Tông Nguy rất nhanh, cuối cùng thần sắc ngưng trọng cũng buông lỏng. Tông chủ!
Tần Tông Nguy nhàn nhạt gật đầu và nhắc nhở. Đây chỉ là ảo ảnh, không đủ gây sợ.
Đệ tử Thương Lan tông bán tín bán nghi, bọn họ cảm thấy vô cùng bất an, những người này thật sự là ảo giác sao? Tần Nham nghe vậy cũng không dám tùy tiện tiến lên. Tông chủ, những người này tu vi không thấp, chúng ta có người bị thương .
Lúc Tần Tông Nguy kinh ngạc, đoàn người Thương Lan tông đã đến dưới tháp Không Cảnh, dân chúng đến từ bốn phương tám hướng còn đang không ngừng tiến tới gần, trong tay bọn họ cầm vũ khí, mặt không chút thay đổi, đến gần, càng gần, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Mà lúc này ở chỗ cửa thành, một bóng người đang dừng chân trước nam tử áo lam, người đến cả người mặc áo đỏ, là Long Phong Triệt, Long Phong Triệt như cảm thấy sự khác thường trong thành Linh Tịch, quay đầu lại nhìn thoáng qua thành, ánh mắt lại quay lại lần nữa, nhìn nam tử áo lam dưới cửa thành.
Phụ thân, ngài còn đang chờ người kia sao? Tựa như lầm bầm nỉ non, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
Nam tử áo lam trì độn một lát mới trả lời. Ta đang đợi một người.
Long Phong Triệt đau lòng cười một tiếng, khẽ nghiêng người tiến lên ôm nam tử áo lam trước mặt. Phụ thân, Triệt nhi đã cao bằng ngài rồi, ngài có nhìn thấy không?
Nam tử áo lam lặng im một lát. Ta đang đợi một người.
Hốc mắt Long Phong Triệt ẩm ướt, cho dù biết người trước mặt chỉ là hư ảo, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ? Nếu như sớm biết trong thành Linh Tịch có ảo ảnh như thế, hắn không nên đi chuyến này, bây giờ làm sao nhẫn tâm phá hủy mọi thứ bên trong, phá hủy biểu hiện giả dối lừa mình dối người này.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang, Long Phong Triệt buông tay, đôi mắt diễm lệ như máu nhìn sang, phát hiện dĩ nhiên là tiểu bạch xà liên tục cùng ở bên hắn từ Đoạn Liệt Cốc, bởi vì tiểu bạch xà cũng không khế ước cùng hắn, cho nên sau khi truyền tống thì phân tán, không nghĩ tới thương tích của nhóc con này còn chưa khỏi, đã vội vã chạy tới.
Long Phong Triệt đưa tay ra đón, tiểu bạch xà lại lướt qua như một tia chớp, thẳng đến chỗ nam tử áo lam, Long Phong Triệt sững sờ, lại nhìn sang, phát hiện tiểu bạch xà thế nhưng bay trước mặt Nhan Uyên , đang dùng cái đầu nhỏ trơn bóng của mình cọ gò má của Nhan Uyên, thái độ vô cùng thân mật, như đang làm nũng, lại như đang ấm ức.
Nhan Uyên không phản ứng lại, vẫn đứng tại chỗ giống như tượng đá, cũng không có động tác gì với tiểu bạch xà cọ lên mặt mình, chỉ hơi hơi chuyển mắt nhìn tiểu bạch xà một cái.
Tiểu bạch xà phát hiện Nhan Uyên lạnh lùng với mình rất nhanh, thấy nghi ngờ sai nghiêng nghiêng đầu, sau đó bay một vòng quanh Nhan Uyên, trong miệng huyên thuyên không rõ đang nói gì, chỉ chốc lát sau vẻ mặt bất đắc dĩ ta nhận thua càng, cũng lấy ra một vật từ trong linh phủ, một viên Thủy Hàm Châu màu xanh đậm phát ra ánh sáng bảy màu, tiểu bạch xà ngậm Thủy Hàm Châu bay đến trước mặt Nhan Uyên, dúi dúi vào mặt Nhan Uyên.
Long Phong Triệt đứng bất động tại chỗ, Thủy Hàm Châu tỏa ra ánh sáng bảy màu, chỉ có Linh Tịch chi chủ Nhan Uyên mới có, hắn cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng chưa từng thấy Nhan Uyên rơi lệ, cho dù lúc thành Linh Tịch bị công phá, Nhan Uyên cũng chưa từng rơi nước mắt. Hắn từng hiếu kỳ hỏi phụ thân, có từng khóc lần nào không, Nhan Uyên nói, đời này của hắn chỉ khóc vì một người duy nhất.
Long Phong Triệt lấy tay che mặt, vừa cười vừa khóc, hắn đã hiểu. Phụ thân ngài có nhìn thấy không? Người mà ngài chờ cuối cùng đã đến !
Tiểu bạch xà đang cố hết sức lực hấp dẫn sự chú ý của Nhan Uyên , thấy Nhan Uyên không có phản ứng với Thủy Hàm Châu, lại đổi thành khối ngọc bội, nam tử áo lam vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn tiểu bạch xà, chỉ đơn thuần nhìn mà thôi. Tiểu bạch xà hơi nóng nảy, dùng đuôi vỗ nhẹ mặt Nhan Uyên, hình như muốn nói: Chàng mà không để ý tới ta, ta sẽ tức giận đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại đổi thành một cái túi hương, một viên trân châu đen, trâm ngọc , ly rượu...
Dưới cửa thành, khoảnh khác cửu biệt trùng phùng cũng không có mang đến niềm vui, có nước mắt của ai đó lặng lẽ rơi xuống vùng đất nơi cửa thành, vị trí phía Bắc trong thành lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ khổng lồ, hình như có thứ gì mãnh liệt đụng vào nhau, Long Phong Triệt nghiêng đầu nhìn lại, trong đôi mắt màu máu của hắn như cháy lên ngọn lửa oán hận kinh người, nắm chặt quả đấm, màu đỏ có dấu hiệu lan ra cả đôi mắt, nhưng đúng lúc này, trước ngực Long Phong Triệt tản mát ra một ánh sáng hổ phách dịu dàng.
Long Phong Triệt lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt tay lên thánh đan mà Long Tiểu Chi luyện chế cho hắn, thở ra một
Đúng là ngoài ý muốn, ngươi nói chuyện báo ứng trước mặt bản tôn, trong thành Linh Tịch này, ta chỉ sợ báo ứng của ngươi tới trước.
Hiển nhiên Tần Tông Nguy không có khả năng chọc giận Hiên Khâu Thiên Giác, Hiên Khâu Thiên Giác nói chuyện giọt nước không lọt, sau một phen khẩu chiến, Hiên Khâu Thiên Giác vẫn mây trôi nước chảy như cũ, Tần Tông Nguy lại bị chọc càng ngày càng nôn nóng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng Tần Tông Nguy ý thức được nói tiếp cũng không có kết quả gì, ngay lúc ông ta chuẩn bị không nói nhảm nữa, trực tiếp công kích thì đột nhiên vô số dân chúng tụ tập tới từ bốn phương tám hướng, hành động của bọn họ nhanh chóng mà im hơi lặng tiếng.
Mới đầu Tần Tông Nguy cho là có người đến xem náo nhiệt, nhưng nhẹ nhàng nhìn qua, lại phát hiện tình huống có vẻ không đúng, bởi vì những dân chúng tâm trạng phong phú trước đó đang đi về phía tháp Không Cảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như bị tượng gỗ người ta khống chế.
Mà trước dân chúng trước, có mười mấy người đang hoảng hốt không ngừng lui về phía sau, cúi đầu nhìn lại, đúng là đoàn người của Thương Lan tông. Tần Nham thấy Tần Tông Nguy rất nhanh, cuối cùng thần sắc ngưng trọng cũng buông lỏng. Tông chủ!
Tần Tông Nguy nhàn nhạt gật đầu và nhắc nhở. Đây chỉ là ảo ảnh, không đủ gây sợ.
Đệ tử Thương Lan tông bán tín bán nghi, bọn họ cảm thấy vô cùng bất an, những người này thật sự là ảo giác sao? Tần Nham nghe vậy cũng không dám tùy tiện tiến lên. Tông chủ, những người này tu vi không thấp, chúng ta có người bị thương .
Lúc Tần Tông Nguy kinh ngạc, đoàn người Thương Lan tông đã đến dưới tháp Không Cảnh, dân chúng đến từ bốn phương tám hướng còn đang không ngừng tiến tới gần, trong tay bọn họ cầm vũ khí, mặt không chút thay đổi, đến gần, càng gần, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Mà lúc này ở chỗ cửa thành, một bóng người đang dừng chân trước nam tử áo lam, người đến cả người mặc áo đỏ, là Long Phong Triệt, Long Phong Triệt như cảm thấy sự khác thường trong thành Linh Tịch, quay đầu lại nhìn thoáng qua thành, ánh mắt lại quay lại lần nữa, nhìn nam tử áo lam dưới cửa thành.
Phụ thân, ngài còn đang chờ người kia sao? Tựa như lầm bầm nỉ non, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.
Nam tử áo lam trì độn một lát mới trả lời. Ta đang đợi một người.
Long Phong Triệt đau lòng cười một tiếng, khẽ nghiêng người tiến lên ôm nam tử áo lam trước mặt. Phụ thân, Triệt nhi đã cao bằng ngài rồi, ngài có nhìn thấy không?
Nam tử áo lam lặng im một lát. Ta đang đợi một người.
Hốc mắt Long Phong Triệt ẩm ướt, cho dù biết người trước mặt chỉ là hư ảo, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ? Nếu như sớm biết trong thành Linh Tịch có ảo ảnh như thế, hắn không nên đi chuyến này, bây giờ làm sao nhẫn tâm phá hủy mọi thứ bên trong, phá hủy biểu hiện giả dối lừa mình dối người này.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang, Long Phong Triệt buông tay, đôi mắt diễm lệ như máu nhìn sang, phát hiện dĩ nhiên là tiểu bạch xà liên tục cùng ở bên hắn từ Đoạn Liệt Cốc, bởi vì tiểu bạch xà cũng không khế ước cùng hắn, cho nên sau khi truyền tống thì phân tán, không nghĩ tới thương tích của nhóc con này còn chưa khỏi, đã vội vã chạy tới.
Long Phong Triệt đưa tay ra đón, tiểu bạch xà lại lướt qua như một tia chớp, thẳng đến chỗ nam tử áo lam, Long Phong Triệt sững sờ, lại nhìn sang, phát hiện tiểu bạch xà thế nhưng bay trước mặt Nhan Uyên , đang dùng cái đầu nhỏ trơn bóng của mình cọ gò má của Nhan Uyên, thái độ vô cùng thân mật, như đang làm nũng, lại như đang ấm ức.
Nhan Uyên không phản ứng lại, vẫn đứng tại chỗ giống như tượng đá, cũng không có động tác gì với tiểu bạch xà cọ lên mặt mình, chỉ hơi hơi chuyển mắt nhìn tiểu bạch xà một cái.
Tiểu bạch xà phát hiện Nhan Uyên lạnh lùng với mình rất nhanh, thấy nghi ngờ sai nghiêng nghiêng đầu, sau đó bay một vòng quanh Nhan Uyên, trong miệng huyên thuyên không rõ đang nói gì, chỉ chốc lát sau vẻ mặt bất đắc dĩ ta nhận thua càng, cũng lấy ra một vật từ trong linh phủ, một viên Thủy Hàm Châu màu xanh đậm phát ra ánh sáng bảy màu, tiểu bạch xà ngậm Thủy Hàm Châu bay đến trước mặt Nhan Uyên, dúi dúi vào mặt Nhan Uyên.
Long Phong Triệt đứng bất động tại chỗ, Thủy Hàm Châu tỏa ra ánh sáng bảy màu, chỉ có Linh Tịch chi chủ Nhan Uyên mới có, hắn cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng chưa từng thấy Nhan Uyên rơi lệ, cho dù lúc thành Linh Tịch bị công phá, Nhan Uyên cũng chưa từng rơi nước mắt. Hắn từng hiếu kỳ hỏi phụ thân, có từng khóc lần nào không, Nhan Uyên nói, đời này của hắn chỉ khóc vì một người duy nhất.
Long Phong Triệt lấy tay che mặt, vừa cười vừa khóc, hắn đã hiểu. Phụ thân ngài có nhìn thấy không? Người mà ngài chờ cuối cùng đã đến !
Tiểu bạch xà đang cố hết sức lực hấp dẫn sự chú ý của Nhan Uyên , thấy Nhan Uyên không có phản ứng với Thủy Hàm Châu, lại đổi thành khối ngọc bội, nam tử áo lam vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn tiểu bạch xà, chỉ đơn thuần nhìn mà thôi. Tiểu bạch xà hơi nóng nảy, dùng đuôi vỗ nhẹ mặt Nhan Uyên, hình như muốn nói: Chàng mà không để ý tới ta, ta sẽ tức giận đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại đổi thành một cái túi hương, một viên trân châu đen, trâm ngọc , ly rượu...
Dưới cửa thành, khoảnh khác cửu biệt trùng phùng cũng không có mang đến niềm vui, có nước mắt của ai đó lặng lẽ rơi xuống vùng đất nơi cửa thành, vị trí phía Bắc trong thành lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ khổng lồ, hình như có thứ gì mãnh liệt đụng vào nhau, Long Phong Triệt nghiêng đầu nhìn lại, trong đôi mắt màu máu của hắn như cháy lên ngọn lửa oán hận kinh người, nắm chặt quả đấm, màu đỏ có dấu hiệu lan ra cả đôi mắt, nhưng đúng lúc này, trước ngực Long Phong Triệt tản mát ra một ánh sáng hổ phách dịu dàng.
Long Phong Triệt lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt tay lên thánh đan mà Long Tiểu Chi luyện chế cho hắn, thở ra một
/147
|