“Thế nào chị Liễu, đang suy nghĩ gì mà trầm ngâm suốt từ nãy đến giờ thế?” Ngồi trên chuyến taxi quay trở về Ninja Studio, Dương Khoa thấy Liễu vẫn im lặng không nói không rằng hệt như hồi nãy bèn lên tiếng hỏi thăm.
“À, chị đang nghĩ xem nên vận dụng chứng cứ trong tay như thế nào để cho dân tình được một phen trầm trồ ấy mà.”
“Này, câu trầm trồ đó là của em chứ! Mà vận dụng như thế nào thì đơn giản thôi có việc gì phải nghĩ hả chị? Thấy thời điểm nào thích hợp thì ta ném nó cho mấy tờ báo đồng minh đưa tin là xong.”
“Nói như em thì nói làm gì?” Liễu đảo mắt nhìn hắn: “Biết thời điểm nào là thích hợp? Đưa tin thì phải đưa tin với nội dung ra sao? Chọn tờ báo đăng tải thì cũng phải chọn tờ nào có tầm ảnh hưởng lớn chứ cứ bạ đâu chọn đấy à?”
“Hì hì, mấy cái đấy thì nhờ chị lên kế hoạch chi tiết, em chỉ đứng ngoài chỉ đạo thế thôi.” Dương Khoa cười làm lành rồi nói tiếp: “Phải rồi, ban nãy sao chị nặng lời với anh Đức thế? Mình đã thỏa thuận với nhau từ trước là sẽ không bắt bí người ta rồi còn gì?”
“Nặng lời? Có mà em hiền quá ấy Khoa ạ, chị còn chưa nói được mấy câu đã bị em gạt phắt đi rồi. May mà người này trông cũng có vẻ thành khẩn, chứ không thì chị không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
“Bỏ qua đi chị, anh Đức sắp thành nhân viên của Ninja Studio rồi. Anh em nhà mình là phải đoàn kết bao bọc lẫn nhau chứ.”
“Gì mà chắc như đinh đóng cột thế? Biết đâu người ta từ chối thì sao?”
“Yên tâm, em có linh cảm kiểu gì ông anh này cũng nhận lời. Mà em đã có linh cảm thì ít khi sai lắm.”
“Lại còn linh cảm nữa, sao không đi làm thầy bói đi em?”
“Đợi bao giờ già em mới làm, trẻ măng thế này làm sao được?” Dương Khoa nhăn nhở một lúc rồi đổi sang giọng nghiêm túc: “Thôi không đùa nữa, bây giờ về phòng làm việc em sẽ xác nhận lại bài viết này của anh Đức xem liệu nó có phải là khởi nguồn đúng như những gì anh ấy nói không. Nếu là đúng thì chị tiến hành kế hoạch như đã bàn bạc hôm trước nhé.”
“Ok. Vậy nếu bài viết này không có vấn đề thì em dự định khi nào thả tin tức ra? Chị cần một khoảng thời gian cụ thể để sắp xếp mọi thứ.”
“Ừm... em nghĩ là đợi thêm một tuần nữa đi, để cho dư luận tạm lắng rồi ta sẽ kích nổ quả bom này.” Dứt lời, Dương Khoa quay mặt nhìn ra khung cảnh đường phố bên ngoài. Một nụ cười lạnh lùng lờ mờ hiện lên trên khung cửa kính xe taxi.
Cùng lúc đó.
“Thế nào, bọn tôi phải làm việc cật lực cả tháng nay mới ra được thành phẩm đấy.”
Tại một căn phòng làm việc thuộc bộ phận thiết kế trò chơi của BFG Company, một người đàn ông gầy gò mang theo vẻ tự hào chỉ cho Nam thấy nội dung trò chơi trên màn hình máy tính bảng. Ở đó, một người kỵ sĩ đang chăm chú vung vẩy một thanh kiếm to bản để chém hàng đống... rau củ từ trên không trung rơi xuống.
“Ý tưởng kỵ sĩ bất đắc dĩ hay lắm! Bên ông đứa nào nghĩ ra cái chi tiết này thế? Bảo cho tôi để tý tôi khoe công với sếp luôn.” Chỉ thấy sau một hồi quẹt ngón tay lia lịa, khóe miệng nở nụ cười Nam lớn tiếng khen ngợi rồi quay sang người đàn ông gầy gò hỏi chuyện.
“Của tôi đây chứ còn của đứa nào? Đám vô dụng đằng kia chỉ biết sao chép lại ý tưởng của người khác thôi, chứ bảo nghĩ ra cái mới mặt đứa nào đứa nấy cứ ngồi ị thần cụ ra như táo bón vậy!” Người đàn ông gầy gò vênh mặt lên nói oang oang, dường như không thèm để ý đến việc những lời chê bai vừa rồi có bị người khác nghe được hay không.
“Của ông á? Sao nghĩ ra được siêu thế, tôi tưởng lúc trước ông bảo là bí lắm cơ mà?”
“Ngồi đây thì lại chả bí? Phải đến hôm Tết vừa rồi về nhà bị vợ bắt vào bếp, ngồi thái rau một lúc mới ngộ ra đấy!”
“Khá lắm, thế mới là tố chất của một nhà chế tác trò chơi lỗi lạc chứ!” Sau một hồi thao tác chém qua chém lại chỗ rau củ trên màn hình, cảm thấy không khác nhiều so với trò chơi gốc “Fruit Ninja” Nam mới buông máy tính bảng đứng lên: “Vậy là còn thiếu mỗi phần âm thanh thôi phải không?”
“Ừ, thằng Xuân vừa mới bắt tay vào làm rồi, có điều nó xin năm ngày làm việc để hoàn thành. Nếu cộng thêm khoản soát lỗi để chỉnh sửa nữa thì đầu tuần sau nữa trò chơi có thể lên giá.”
“Không được, thế thì chậm quá. Sếp bảo ông ấy muốn nhìn thấy thành phẩm hoàn chỉnh vào ngày thứ sáu tuần sau, nếu đến hôm đấy các ông còn không chuyển sang thì lương tháng này của bộ phận thiết kế tiêu tùng là cái chắc.”
“Thế thì gấp quá, không xin được cho tôi thêm vài ngày nữa à? Thằng Xuân nó chậm chạp thế nào thì ông cũng biết rồi còn gì?”
“Bảo nó cố gắng tăng ca ngày đêm đi. Còn nếu bí quá thì tạm thời bỏ qua khâu soát lỗi cũng được, đợi sếp duyệt xong rồi ta quay lại làm sau. Phải ứng biến như thế đi chứ, các ông cứ cứng nhắc quá làm gì?”
“Ý hay, để tôi đi giục thằng Xuân.”
“Rồi, tôi cũng phải đi báo cáo với sếp đây.” Đoạn Nam chỉ tay vào chiếc máy tính bảng: “Tý các ông gửi cho tôi một ít tư liệu về trò chơi để tôi còn tiến hành khâu tuyên truyền nhé.”
“Được. Mà nhớ là khoe cho khéo vào đấy, đừng có lộ liễu quá.”
“Ừ, yên tâm đi cứ để tôi lo.” Bước ra khỏi phòng làm việc, nụ cười trên khuôn mặt Nam lập tức biến mất. Rút điện thoại ra, vừa bấm số Nam vừa lẩm bẩm:“Quên con ** *** đi, còn lâu ông đây mới khoe. Ông đây có ngu đâu mà phải chia sẻ công lao?... Em Nam đây sếp ơi. Thưa sếp, dự án trò chơi bắt chước “Fruit Ninja” sắp sửa hoàn thành xong rồi ạ. Em vừa mới đốc thúc bên tổ thiết kế... sếp cứ tin ở em! Em vừa mới thử chơi rồi, đảm bảo với sếp chất lượng của trò chơi lần này sẽ không làm sếp phải thất vọng.”
...
- ---------
Thêm một tuần làm việc nữa nhanh chóng trôi đi.
Tính đến thời điểm hiện tại, cơn bão dư luận mang tên “Flappy Bird” đã đổ bộ vào thị trường trò chơi điện tử trong nước được gần nửa tháng. Nhìn chung thì tình hình vẫn không có gì thay đổi, phần lớn những tờ báo mạng hoạt động trong cùng lĩnh vực tiếp tục xuất xưởng những bài viết hạ bệ uy tín của Ninja Studio đồng thời công kích mọi khía cạnh của trò chơi. Cộng đồng cư dân mạng cũng không quên duy trì sự phẫn nộ của bản thân bằng cách đăng tải đều đặn những lời lẽ thóa mạ, hay những đoạn clip thể hiện sự bất mãn tột cùng của người trong cuộc lên internet.
Chỉ là trái ngược hoàn toàn với vẻ sục sôi của cư dân mạng, cho đến nay Ninja Studio vẫn lặng im tựa như chẳng hề biết tới sóng gió bên ngoài. Ngay cả trên trang chủ của phòng làm việc lẫn những trang mạng xã hội liên kết khác cũng vậy, không hề có bất kỳ một lời nói hay một hành động cụ thể nào đáp lại. Điều này làm cho cư dân mạng liên tưởng đến hình ảnh mình đang dốc sức đấm đá một bao cát chứ chẳng phải con người, và dần dần thì họ bắt đầu mất đi hứng thú với sự kiện lần này.
Thế là, mặc cho những bài báo công kích Ninja Studio và “Flappy Bird” vẫn được những tờ báo chí liên hợp với nhau tung ra một cách đều đặn, cộng đồng mạng bắt đầu chuyển dời sự chú ý của mình sang những tin tức thú vị hơn trong lĩnh vực trò chơi điện tử. Tỷ như câu chuyện một game thủ có tên gọi “kunboy98” nhờ vào một pha thi đấu xuất thần đã mang về cho đội của anh tấm vé tham dự vòng đấu loại trực tiếp của một sự kiện thi đấu tầm cỡ khu vực trong trò chơi “Chống khủng bố”. Hay là câu chuyện tập đoàn Biển Xanh chính thức tuyên bố lấn sân sang lĩnh vực trò chơi bằng việc thâu tóm một xưởng chế tác trò chơi cỡ nhỏ. Thậm chí là ở đâu đó còn rộ lên tin đồn rằng, cựu vương một thời GETA đã bắt đầu khởi động một dự án chế tác trò chơi đầy tham vọng với bí danh ”Cát bụi”.
Những tin tức nóng hổi càng thổi càng nóng như thế xuất hiện ngày một nhiều, khiến cho độc giả không còn mấy mặn mà với những bài viết liên quan tới “Flappy Bird”. Bởi vì nội dung của nó, quanh đi quẩn lại ngoài chửi bới ra thì chẳng còn gì khác, xem một hai hôm còn thấy hay chứ xem liên tục cả nửa tháng không thấy nhàm chán mới lạ.
Đến lúc này, sau khi thấy các bên đã tung ra hết chiêu số của mình Ninja Studio mới xuất chiêu đáp trả. Mà một chiêu này của Dương Khoa và đồng bọn, lập tức khiến cho cộng đồng phải sôi trào thêm một lần nữa.
“... Vậy là đoạn này của em bị sai à?”
“Không phải là sai, thế nhưng nó lỗi thời lắm rồi. Bây giờ chẳng còn ai dùng cái hàm dở hơi này nữa đâu, em cứ dùng hàm này... với cả biến thể như thế này... cho anh.”
“Ok.... Thế công trình bên anh ra sao rồi, tài liệu em gửi hữu ích chứ?”
“Hữu ích lắm, có nó anh đỡ phải tự mình mày mò. Giờ chỉ cần thay da đổi thịt là xong.”
Những ngày cuối cùng của tháng ba, toàn bộ các thành viên của Ninja Studio đã chính thức đi vào chế tác trò chơi “Plants vs Zombies” theo đúng như kế hoạch chi tiết mà Dương Khoa đã phân phát cho mọi người vào cuối tuần trước. Vì khối lượng công việc của dự án này lớn hơn “Fruit Ninja” rất nhiều, lại thêm vào yêu cầu không được phép thất bại nên ngay từ ban đầu mọi người đã làm việc với tinh thần nghiêm túc nhất có thể.
Thậm chí là quá mức nghiêm túc.
Cứ từ việc Thiếu Hoàng vò đầu bứt tai ở phía đối diện Dương Khoa kia là đủ để thấy được điều này. Kể từ khi trông thấy danh sách zombie dài ngoằng trên giấy, đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy anh nở một nụ cười nào hết. Mặt anh lúc nào cũng cau có, nhất là khi cảm thấy không vừa lòng với những gì mà mình vẽ ra.
Người yêu thích náo nhiệt và hay đùa giỡn nhất Ninja Studio còn như vậy, nói gì đến những người khác.
Tất nhiên, “những người khác” ở đây không bao gồm nhân vật chính của chúng ta. Đã có sẵn đường đi nước bước trong đầu, Dương Khoa làm việc có phần thoải mái và lạc quan hơn hẳn so với tất cả mọi người. Lạc quan đến mức hắn còn kéo Hưng sang ngồi với mình cùng nhau cập nhật phiên bản mới cho Game Engine “Ember” để có thể đáp ứng được nhu cầu của dự án “Plants vs Zombies”, bất chấp việc anh vẫn còn đang bận bịu với công việc xây dựng bình đài nền tảng của bản thân.
Dù vậy năng suất làm việc của hai người vẫn cứ ở mức đỉnh điểm, vượt trội hơn hẳn so với những người khác. Bởi lẽ một người thì ăn gian rõ như ban ngày, một người thì lại có tâm lý làm việc khá là thoải mái khi chưa phải tiếp xúc với những yêu cầu khắt khe. Cho nên hai người vừa làm công việc của mình vừa giúp đỡ người bên cạnh một cách vô cùng ăn ý.
Kết quả là phiên bản Game Engine “Ember 3.0” của Dương Khoa, với sự bổ sung kiến thức tân tiến của Hưng ngày càng trở nên hoàn thiện và vượt trội hơn hẳn so với phiên bản cũ. Mà Hưng thì nhờ vào một vài kinh nghiệm quý báu do Dương Khoa truyền lại cũng đỡ tốn công sức mày mò mọi thứ đi rất nhiều.
“Vậy là xong rồi.“ Lướt qua nội dung của Game Engine trên màn hình một lượt Dương Khoa mới hài lòng đóng lại. Kế đó, hắn quay sang mấy anh em thông báo một tiếng:
“Mấy anh ơi, engine “Ember” có phiên bản 3.0 rồi nhé.”
Không có ai trả lời ngay, phải tới mười giây sau Thiếu Hoàng mới hơi nghiêng đầu đáp lại hắn:
“Thế có cập nhật gì về công cụ dựng hình không?”
“Không anh ạ.”
“Thế thì thôi, anh dùng cái cũ cũng được.” Đoạn Thiếu Hoàng lại cắm mặt vào màn hình không nói không rằng. Trông thấy bầu không khí trầm lắng như vậy Dương Khoa bèn nhủ thầm trong lòng:
“Xem ra phải có cú hích về mặt tinh thần cho mấy anh em vui lên mới được. Vừa mới bắt tay vào làm chưa gì đã như mấy con zombie thế này thì hỏng.”
Nghĩ là làm, hắn vươn vai đứng dậy đi lên gác. Vừa vặn, ngày hôm nay cũng là ngày hắn quyết định sẽ trả lại cho những tờ báo công kích Ninja Studio trong suốt khoảng thời gian vừa qua một cú tát trời giáng.
“À, chị đang nghĩ xem nên vận dụng chứng cứ trong tay như thế nào để cho dân tình được một phen trầm trồ ấy mà.”
“Này, câu trầm trồ đó là của em chứ! Mà vận dụng như thế nào thì đơn giản thôi có việc gì phải nghĩ hả chị? Thấy thời điểm nào thích hợp thì ta ném nó cho mấy tờ báo đồng minh đưa tin là xong.”
“Nói như em thì nói làm gì?” Liễu đảo mắt nhìn hắn: “Biết thời điểm nào là thích hợp? Đưa tin thì phải đưa tin với nội dung ra sao? Chọn tờ báo đăng tải thì cũng phải chọn tờ nào có tầm ảnh hưởng lớn chứ cứ bạ đâu chọn đấy à?”
“Hì hì, mấy cái đấy thì nhờ chị lên kế hoạch chi tiết, em chỉ đứng ngoài chỉ đạo thế thôi.” Dương Khoa cười làm lành rồi nói tiếp: “Phải rồi, ban nãy sao chị nặng lời với anh Đức thế? Mình đã thỏa thuận với nhau từ trước là sẽ không bắt bí người ta rồi còn gì?”
“Nặng lời? Có mà em hiền quá ấy Khoa ạ, chị còn chưa nói được mấy câu đã bị em gạt phắt đi rồi. May mà người này trông cũng có vẻ thành khẩn, chứ không thì chị không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
“Bỏ qua đi chị, anh Đức sắp thành nhân viên của Ninja Studio rồi. Anh em nhà mình là phải đoàn kết bao bọc lẫn nhau chứ.”
“Gì mà chắc như đinh đóng cột thế? Biết đâu người ta từ chối thì sao?”
“Yên tâm, em có linh cảm kiểu gì ông anh này cũng nhận lời. Mà em đã có linh cảm thì ít khi sai lắm.”
“Lại còn linh cảm nữa, sao không đi làm thầy bói đi em?”
“Đợi bao giờ già em mới làm, trẻ măng thế này làm sao được?” Dương Khoa nhăn nhở một lúc rồi đổi sang giọng nghiêm túc: “Thôi không đùa nữa, bây giờ về phòng làm việc em sẽ xác nhận lại bài viết này của anh Đức xem liệu nó có phải là khởi nguồn đúng như những gì anh ấy nói không. Nếu là đúng thì chị tiến hành kế hoạch như đã bàn bạc hôm trước nhé.”
“Ok. Vậy nếu bài viết này không có vấn đề thì em dự định khi nào thả tin tức ra? Chị cần một khoảng thời gian cụ thể để sắp xếp mọi thứ.”
“Ừm... em nghĩ là đợi thêm một tuần nữa đi, để cho dư luận tạm lắng rồi ta sẽ kích nổ quả bom này.” Dứt lời, Dương Khoa quay mặt nhìn ra khung cảnh đường phố bên ngoài. Một nụ cười lạnh lùng lờ mờ hiện lên trên khung cửa kính xe taxi.
Cùng lúc đó.
“Thế nào, bọn tôi phải làm việc cật lực cả tháng nay mới ra được thành phẩm đấy.”
Tại một căn phòng làm việc thuộc bộ phận thiết kế trò chơi của BFG Company, một người đàn ông gầy gò mang theo vẻ tự hào chỉ cho Nam thấy nội dung trò chơi trên màn hình máy tính bảng. Ở đó, một người kỵ sĩ đang chăm chú vung vẩy một thanh kiếm to bản để chém hàng đống... rau củ từ trên không trung rơi xuống.
“Ý tưởng kỵ sĩ bất đắc dĩ hay lắm! Bên ông đứa nào nghĩ ra cái chi tiết này thế? Bảo cho tôi để tý tôi khoe công với sếp luôn.” Chỉ thấy sau một hồi quẹt ngón tay lia lịa, khóe miệng nở nụ cười Nam lớn tiếng khen ngợi rồi quay sang người đàn ông gầy gò hỏi chuyện.
“Của tôi đây chứ còn của đứa nào? Đám vô dụng đằng kia chỉ biết sao chép lại ý tưởng của người khác thôi, chứ bảo nghĩ ra cái mới mặt đứa nào đứa nấy cứ ngồi ị thần cụ ra như táo bón vậy!” Người đàn ông gầy gò vênh mặt lên nói oang oang, dường như không thèm để ý đến việc những lời chê bai vừa rồi có bị người khác nghe được hay không.
“Của ông á? Sao nghĩ ra được siêu thế, tôi tưởng lúc trước ông bảo là bí lắm cơ mà?”
“Ngồi đây thì lại chả bí? Phải đến hôm Tết vừa rồi về nhà bị vợ bắt vào bếp, ngồi thái rau một lúc mới ngộ ra đấy!”
“Khá lắm, thế mới là tố chất của một nhà chế tác trò chơi lỗi lạc chứ!” Sau một hồi thao tác chém qua chém lại chỗ rau củ trên màn hình, cảm thấy không khác nhiều so với trò chơi gốc “Fruit Ninja” Nam mới buông máy tính bảng đứng lên: “Vậy là còn thiếu mỗi phần âm thanh thôi phải không?”
“Ừ, thằng Xuân vừa mới bắt tay vào làm rồi, có điều nó xin năm ngày làm việc để hoàn thành. Nếu cộng thêm khoản soát lỗi để chỉnh sửa nữa thì đầu tuần sau nữa trò chơi có thể lên giá.”
“Không được, thế thì chậm quá. Sếp bảo ông ấy muốn nhìn thấy thành phẩm hoàn chỉnh vào ngày thứ sáu tuần sau, nếu đến hôm đấy các ông còn không chuyển sang thì lương tháng này của bộ phận thiết kế tiêu tùng là cái chắc.”
“Thế thì gấp quá, không xin được cho tôi thêm vài ngày nữa à? Thằng Xuân nó chậm chạp thế nào thì ông cũng biết rồi còn gì?”
“Bảo nó cố gắng tăng ca ngày đêm đi. Còn nếu bí quá thì tạm thời bỏ qua khâu soát lỗi cũng được, đợi sếp duyệt xong rồi ta quay lại làm sau. Phải ứng biến như thế đi chứ, các ông cứ cứng nhắc quá làm gì?”
“Ý hay, để tôi đi giục thằng Xuân.”
“Rồi, tôi cũng phải đi báo cáo với sếp đây.” Đoạn Nam chỉ tay vào chiếc máy tính bảng: “Tý các ông gửi cho tôi một ít tư liệu về trò chơi để tôi còn tiến hành khâu tuyên truyền nhé.”
“Được. Mà nhớ là khoe cho khéo vào đấy, đừng có lộ liễu quá.”
“Ừ, yên tâm đi cứ để tôi lo.” Bước ra khỏi phòng làm việc, nụ cười trên khuôn mặt Nam lập tức biến mất. Rút điện thoại ra, vừa bấm số Nam vừa lẩm bẩm:“Quên con ** *** đi, còn lâu ông đây mới khoe. Ông đây có ngu đâu mà phải chia sẻ công lao?... Em Nam đây sếp ơi. Thưa sếp, dự án trò chơi bắt chước “Fruit Ninja” sắp sửa hoàn thành xong rồi ạ. Em vừa mới đốc thúc bên tổ thiết kế... sếp cứ tin ở em! Em vừa mới thử chơi rồi, đảm bảo với sếp chất lượng của trò chơi lần này sẽ không làm sếp phải thất vọng.”
...
- ---------
Thêm một tuần làm việc nữa nhanh chóng trôi đi.
Tính đến thời điểm hiện tại, cơn bão dư luận mang tên “Flappy Bird” đã đổ bộ vào thị trường trò chơi điện tử trong nước được gần nửa tháng. Nhìn chung thì tình hình vẫn không có gì thay đổi, phần lớn những tờ báo mạng hoạt động trong cùng lĩnh vực tiếp tục xuất xưởng những bài viết hạ bệ uy tín của Ninja Studio đồng thời công kích mọi khía cạnh của trò chơi. Cộng đồng cư dân mạng cũng không quên duy trì sự phẫn nộ của bản thân bằng cách đăng tải đều đặn những lời lẽ thóa mạ, hay những đoạn clip thể hiện sự bất mãn tột cùng của người trong cuộc lên internet.
Chỉ là trái ngược hoàn toàn với vẻ sục sôi của cư dân mạng, cho đến nay Ninja Studio vẫn lặng im tựa như chẳng hề biết tới sóng gió bên ngoài. Ngay cả trên trang chủ của phòng làm việc lẫn những trang mạng xã hội liên kết khác cũng vậy, không hề có bất kỳ một lời nói hay một hành động cụ thể nào đáp lại. Điều này làm cho cư dân mạng liên tưởng đến hình ảnh mình đang dốc sức đấm đá một bao cát chứ chẳng phải con người, và dần dần thì họ bắt đầu mất đi hứng thú với sự kiện lần này.
Thế là, mặc cho những bài báo công kích Ninja Studio và “Flappy Bird” vẫn được những tờ báo chí liên hợp với nhau tung ra một cách đều đặn, cộng đồng mạng bắt đầu chuyển dời sự chú ý của mình sang những tin tức thú vị hơn trong lĩnh vực trò chơi điện tử. Tỷ như câu chuyện một game thủ có tên gọi “kunboy98” nhờ vào một pha thi đấu xuất thần đã mang về cho đội của anh tấm vé tham dự vòng đấu loại trực tiếp của một sự kiện thi đấu tầm cỡ khu vực trong trò chơi “Chống khủng bố”. Hay là câu chuyện tập đoàn Biển Xanh chính thức tuyên bố lấn sân sang lĩnh vực trò chơi bằng việc thâu tóm một xưởng chế tác trò chơi cỡ nhỏ. Thậm chí là ở đâu đó còn rộ lên tin đồn rằng, cựu vương một thời GETA đã bắt đầu khởi động một dự án chế tác trò chơi đầy tham vọng với bí danh ”Cát bụi”.
Những tin tức nóng hổi càng thổi càng nóng như thế xuất hiện ngày một nhiều, khiến cho độc giả không còn mấy mặn mà với những bài viết liên quan tới “Flappy Bird”. Bởi vì nội dung của nó, quanh đi quẩn lại ngoài chửi bới ra thì chẳng còn gì khác, xem một hai hôm còn thấy hay chứ xem liên tục cả nửa tháng không thấy nhàm chán mới lạ.
Đến lúc này, sau khi thấy các bên đã tung ra hết chiêu số của mình Ninja Studio mới xuất chiêu đáp trả. Mà một chiêu này của Dương Khoa và đồng bọn, lập tức khiến cho cộng đồng phải sôi trào thêm một lần nữa.
“... Vậy là đoạn này của em bị sai à?”
“Không phải là sai, thế nhưng nó lỗi thời lắm rồi. Bây giờ chẳng còn ai dùng cái hàm dở hơi này nữa đâu, em cứ dùng hàm này... với cả biến thể như thế này... cho anh.”
“Ok.... Thế công trình bên anh ra sao rồi, tài liệu em gửi hữu ích chứ?”
“Hữu ích lắm, có nó anh đỡ phải tự mình mày mò. Giờ chỉ cần thay da đổi thịt là xong.”
Những ngày cuối cùng của tháng ba, toàn bộ các thành viên của Ninja Studio đã chính thức đi vào chế tác trò chơi “Plants vs Zombies” theo đúng như kế hoạch chi tiết mà Dương Khoa đã phân phát cho mọi người vào cuối tuần trước. Vì khối lượng công việc của dự án này lớn hơn “Fruit Ninja” rất nhiều, lại thêm vào yêu cầu không được phép thất bại nên ngay từ ban đầu mọi người đã làm việc với tinh thần nghiêm túc nhất có thể.
Thậm chí là quá mức nghiêm túc.
Cứ từ việc Thiếu Hoàng vò đầu bứt tai ở phía đối diện Dương Khoa kia là đủ để thấy được điều này. Kể từ khi trông thấy danh sách zombie dài ngoằng trên giấy, đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy anh nở một nụ cười nào hết. Mặt anh lúc nào cũng cau có, nhất là khi cảm thấy không vừa lòng với những gì mà mình vẽ ra.
Người yêu thích náo nhiệt và hay đùa giỡn nhất Ninja Studio còn như vậy, nói gì đến những người khác.
Tất nhiên, “những người khác” ở đây không bao gồm nhân vật chính của chúng ta. Đã có sẵn đường đi nước bước trong đầu, Dương Khoa làm việc có phần thoải mái và lạc quan hơn hẳn so với tất cả mọi người. Lạc quan đến mức hắn còn kéo Hưng sang ngồi với mình cùng nhau cập nhật phiên bản mới cho Game Engine “Ember” để có thể đáp ứng được nhu cầu của dự án “Plants vs Zombies”, bất chấp việc anh vẫn còn đang bận bịu với công việc xây dựng bình đài nền tảng của bản thân.
Dù vậy năng suất làm việc của hai người vẫn cứ ở mức đỉnh điểm, vượt trội hơn hẳn so với những người khác. Bởi lẽ một người thì ăn gian rõ như ban ngày, một người thì lại có tâm lý làm việc khá là thoải mái khi chưa phải tiếp xúc với những yêu cầu khắt khe. Cho nên hai người vừa làm công việc của mình vừa giúp đỡ người bên cạnh một cách vô cùng ăn ý.
Kết quả là phiên bản Game Engine “Ember 3.0” của Dương Khoa, với sự bổ sung kiến thức tân tiến của Hưng ngày càng trở nên hoàn thiện và vượt trội hơn hẳn so với phiên bản cũ. Mà Hưng thì nhờ vào một vài kinh nghiệm quý báu do Dương Khoa truyền lại cũng đỡ tốn công sức mày mò mọi thứ đi rất nhiều.
“Vậy là xong rồi.“ Lướt qua nội dung của Game Engine trên màn hình một lượt Dương Khoa mới hài lòng đóng lại. Kế đó, hắn quay sang mấy anh em thông báo một tiếng:
“Mấy anh ơi, engine “Ember” có phiên bản 3.0 rồi nhé.”
Không có ai trả lời ngay, phải tới mười giây sau Thiếu Hoàng mới hơi nghiêng đầu đáp lại hắn:
“Thế có cập nhật gì về công cụ dựng hình không?”
“Không anh ạ.”
“Thế thì thôi, anh dùng cái cũ cũng được.” Đoạn Thiếu Hoàng lại cắm mặt vào màn hình không nói không rằng. Trông thấy bầu không khí trầm lắng như vậy Dương Khoa bèn nhủ thầm trong lòng:
“Xem ra phải có cú hích về mặt tinh thần cho mấy anh em vui lên mới được. Vừa mới bắt tay vào làm chưa gì đã như mấy con zombie thế này thì hỏng.”
Nghĩ là làm, hắn vươn vai đứng dậy đi lên gác. Vừa vặn, ngày hôm nay cũng là ngày hắn quyết định sẽ trả lại cho những tờ báo công kích Ninja Studio trong suốt khoảng thời gian vừa qua một cú tát trời giáng.
/584
|