--- Danh vọng: 4749
--- Dung lượng đã sử dụng: 428,61 MegaBytes / 5 GigaBytes
Chà, danh vọng vẫn đang tăng lên một cách chậm rãi. Rất tốt.
Sau khi đã phần nào rảnh tay chuyện tương lai, Dương Khoa quyết định tối nay sẽ đổi lấy một trò chơi mới trên hệ thống Btop. Cũng nên có sẵn một sản phẩm chuẩn bị đi vào chế tác trong những ngày tới là vừa vặn.
Thế nhưng, một dấu chấm than màu đỏ bên góc màn hình Btop chợt thu hút sự chú ý của hắn. Tò mò, Dương Khoa nhấn chuột vào để xem nó là cái gì.
Một thông báo của hệ thống lập tức hiện ra.
--- Thời hạn bảo hộ của hệ thống đã kết thúc. Tự động cập nhật hệ thống lên phiên bản v1.02.
--- Điều chỉnh lại cách thức hoạt động của hệ thống danh vọng. Hiện tại điểm số danh vọng có thể bị suy giảm theo từng trò chơi đưa ra thị trường. Khi điểm danh vọng giảm xuống dưới 0 sẽ không thể sử dụng các chức năng hệ thống cung cấp.
--- Cho phép người sử dụng có thể tự chế tác ra trò chơi mà không cần sự trợ giúp của hệ thống. Những sản phẩm làm ra theo cách này chỉ đạt được một nửa lượng danh vọng so với thông thường, đồng thời xóa bỏ chúng khỏi kho trò chơi nếu trùng lặp và không thể tiến hành nâng cấp hoặc cải tiến trên hệ thống.
--- Bản cập nhật có hiệu lực ngay lập tức kể từ lúc người sử dụng đọc hết dòng này.
“... Thế là được tự do chế tác rồi hả, nhưng mất bảo hộ là sao?”
Không phải hệ thống sinh ra là để phục vụ các nhân vật chính sao? Đến lượt hắn sao lại tỏ ra không đáng tin cậy thế này?
Nghiền ngẫm nội dung bản cập nhật mới, Dương Khoa cảm thấy được tự do chế tác thực ra cũng không tệ. Tức là bây giờ hắn có thể thoải mái chế tác trò chơi theo ý muốn của bản thân, không còn bị bó buộc vào từng sản phẩm hệ thống đưa ra nữa.
Trong đầu Dương Khoa vẫn còn vô số ấn tượng về những trò chơi mà hắn từng trải qua tại thế giới cũ, trong đó có không ít những trò chơi đơn giản, dễ dàng chế tác một khi đã nắm được lý niệm hạch tâm. Lùi một bước mà nói, kể cả hắn không tự mình chế tác được thì vẫn có thể hợp tác với một vài người khác để cho ra một sản phẩm hoàn chỉnh, bản thân chỉ cần đảm bảo nội dung cốt lõi được giữ nguyên là được.
Song cái giá phải trả cũng đáng để cân nhắc thiệt hơn. Một nửa lượng danh vọng mất đi, cộng thêm không thể nâng cấp hay cải tiến những trò chơi dạng này trên hệ thống nữa. Như vậy sẽ rất khó khăn cho mình trong việc nâng tầm chúng lên sao cho phù hợp với thế giới mới.
Chà chà, nhưng mà loại bỏ khỏi kho trò chơi cũng là một cái hay.
Nếu thế thì đem hết những trò chơi tầm thường ra chế tác, như vậy kho quy đổi sẽ chỉ còn toàn tinh phẩm để lại cho hắn thoải mái nâng cấp theo ý thích? Như thế cũng khả thi đấy chứ?
À, nhưng mà không được.
Mới hứng chí được vài giây Dương Khoa đã bị nội dung thứ nhất của bản cập nhật phủ nhận. Danh vọng có thể suy giảm.... Mẹ nó, rốt cuộc là hệ thống này muốn giúp hắn đi lên đỉnh cao nhân sinh hay đang muốn hại hắn vậy?
Cứ theo quy định mới này thì hiện giờ hắn sẽ phải đảm bảo tất cả những trò chơi hắn đưa ra thị trường đều được người chơi đón nhận rộng rãi, đảm bảo danh vọng luôn trong trạng thái lý tưởng mới có thể tiếp tục sử dụng những dịch vụ hệ thống mang lại. Tức là hắn sẽ phải cực kỳ cẩn thận khi làm ra bất cứ trò chơi nào, dù có là siêu phẩm từ hệ thống đi ra chăng nữa cũng không còn chắc chắn 100% an toàn sau bản cập nhật này.
Trầm mặc nhìn màn hình mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Dương Khoa cũng phải chấp nhận chuyện đã rồi. Mất hết cả hứng, hắn tắt thông báo đi rồi quay trở lại với chuyện quy đổi danh vọng còn đang dang dở.
“Xem ra bây giờ phải lo liệu tích trữ điểm danh vọng rồi, không thể vung tay quá trán được. Đã thế để chào mừng phiên bản mới của hệ thống, lần này sẽ dùng 749 điểm. Hệ máy vẫn tiếp tục chọn thiết bị di động đi.”
Bàn tính một hồi, Dương Khoa quyết định để lại chẵn 4000 điểm danh vọng dự phòng cho dư dả. Về phần hệ máy, trong khoảng thời gian này hắn vẫn muốn ở lại với thiết bị di động, đợi khi có chỗ đứng vững vàng hắn sẽ trở về với PC và sau đó là khai hoang vùng đất hứa VR.
Mà số điểm quy đổi lần này cũng không quá ít, có lẽ vẫn sẽ ra một trò chơi chất lượng khả quan.
Gõ số, nhấn Enter.
“Đinh!”
“Mở ra trò chơi: Fruit Ninja.”
Thông báo mới hiện lên, nguyên bản mặt mũi của Dương Khoa vốn còn hơi cau có sau chuyện vừa rồi chợt biến thành ngạc nhiên xen lẫn kinh hỉ. Theo bản năng hắn bắn người nhảy ra khỏi ghế, sau đó kích động hô lên một tiếng thật to:
“NICE!”
Phiền muộn mới vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, Dương Khoa nở nụ cười rạng rỡ, tay nắm chặt vì sung sướng. Trò chơi vừa mới vào tay là một siêu phẩm có tiếng tại thế giới cũ.
“Fruit Ninja”.
Đối với người Việt, nó còn có một cái tên khác khá quen thuộc: “Chém hoa quả”.
Đây là một trò chơi giải trí phổ thông mang tiêu chí “quốc dân”. Nếu như ngươi sở hữu một thiết bị di động thông minh thì không thể nào không biết đến sự tồn tại của nó. Chỉ sau một thời gian ngắn kể từ lúc xuất thế, trò chơi đã gây dựng được tiếng vang rất lớn trên thị trường trò chơi di động toàn thế giới, đi kèm với đó là mức doanh số bán ra cao đến dọa người.
Thậm chí, “Fruit Ninja” còn từng tạo ra một trào lưu khiến người tiêu dùng khắp nơi đổ xô đi tìm mua những chiếc điện thoại thông minh hay máy tính bảng thời thượng, cốt chỉ để chạm vào tận tay trò chơi này. Mà Dương Khoa hắn cũng không phải ngoại lệ.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cái ngày bố dắt hắn đi mua một chiếc điện thoại mới để chúc mừng hắn thi đỗ vào học đại học. Hôm đó khi đi vào cửa hàng bán lẻ điện thoại, câu đầu tiên mà hắn nói với người nhân viên bán hàng đang tìm sản phẩm để giới thiệu là muốn có một chiếc điện thoại chơi được trò chơi “Chém hoa quả”.
Vậy thì, rốt cuộc “Fruit Ninja” là một trò chơi như thế nào mà lại có thể khiến cho một cộng đồng to lớn điên cuồng đến vậy?
Đáp án chỉ xoay quanh một chữ “đơn giản”. Đúng vậy, toàn bộ nội dung lối chơi của “Fruit Ninja” thậm chí còn đơn giản hơn mấy phần so với ba trò chơi trước đó hắn đã chế tác. Người chơi đến với trò chơi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là dùng ngón tay lướt trên màn hình chém càng nhiều số hoa quả không ngừng xuất hiện sao cho số điểm cuối cùng càng cao càng tốt. Chỉ đơn giản như vậy thôi song cũng giống như “Slither”, “Fruit Ninja” đã thành công chứng minh rằng một trò chơi không cần đến những lối chơi cầu kỳ hay chi tiết phức tạp mới có thể khiến cho người chơi cảm thấy vui thú, quên đi những mệt nhọc của cuộc sống thường ngày khi tìm đến thế giới ảo.
Chà chà, đang lúc xuống tinh thần thì có ngay trò chơi thân quen an ủi, Dương Khoa hưng phấn quay ghế ngồi trở lại Btop. Hắn đã từng có một khoảng thời gian khá dài làm bạn với “Fruit Ninja”, và bây giờ gặp lại khiến cho hắn chợt có cảm giác giống như chào đón một người bạn thân đi xa trở về vậy.
“Xin hãy nhấn nút F13 để....”
“Được rồi được rồi trẫm biết rồi.” Nhanh chóng tháo màn hình ra khỏi máy, Dương Khoa nôn nóng đặt ngửa Bpad lên mặt bàn rồi bẻ khớp tay vài cái trước khi đi vào phần thử thách mở khóa trò chơi.
“Hoàn thành chế độ Classic đạt.”
“Hoàn thành chế độ Zen đạt 200 điểm trở lên.”
“Hoàn thành chế độ Arcade với Arcade đạt 500 điểm trở lên.”
Song ngạc nhiên thay, lần này trên màn hình Bpad hiện ra ba thử thách, thay vì chỉ một như mọi khi.
“... Thử thách nhiều lên?”
Dương Khoa nhíu mày. Vừa mới cập nhật hệ thống có khác, khó khăn trong mở khóa cũng tăng theo tương ứng luôn. Đáng sợ thật!
Nhưng thôi kệ, đối với một tay chém hoa quả một thời lừng lẫy như hắn thì mấy thứ này chẳng nhằm nhò gì hết. Ghi nhớ số điểm cần đạt được, Dương Khoa nhấn vào bắt đầu trò chơi.
Hắn chơi lần lượt từng chế độ một theo đúng như thử thách đã đặt ra. Và đúng là trò chơi quen thuộc này không làm khó được hắn thật, tuy đã lâu không đụng tới song nhữn thao tác cắt chém trên màn hình của hắn vô cùng mượt mà và chuẩn xác.
Chế độ “Classic” hắn vượt qua tương đối dễ dàng. Thử thách chế độ này là không được chém hụt quá ba viên trái cây và không được chém vào bất cứ quả bom xuất hiện trên màn hình. Hắn chạm mốc cực kỳ dễ dàng và không có bất kỳ lỗi thao tác nào, qua đó nhảy luôn sang chế độ tiếp theo.
Chế độ “Zen” hơi khác một chút, người chơi tuy không còn gặp phải bom nữa song lại chỉ có 90 giây đếm ngược để chém càng nhiều hoa quả càng tốt. Có chút khó khăn, song hắn vẫn kịp thời chạm mốc điểm yêu cầu ở những giây cuối cùng.
Chỉ đến thử thách mở khóa cuối cùng – chế độ “Arcade”, hắn mới bắt đầu gặp khó.
“** má, ít chuối thế!”
Dương Khoa khó chịu nhìn số điểm cuối cùng 496 hiện lên. Lại thiếu 4 điểm, dạo này cái con số 4 trời đánh xuất hiện hơi bị nhiều rồi đó nha!
Chế độ “Arcade” hơi giống với chế độ “Zen” nhưng thời gian bị co lại còn 60 giây. Vẫn là tổng kết số điểm cuối cùng song khác với hai chế độ ở phía trên, quả chuối thông thường sẽ được thay thế bằng những quả chuối mang hiệu ứng đặc biệt ngẫu nhiên để hỗ trợ cho người chơi. Hơn nữa người chơi còn có thể thực hiện chuỗi liên tiếp chém nhiều hoa quả một lúc để tăng cao số điểm thu được.
Và sau khi kết thúc một ván chơi còn xuất một bảng tổng sắp những thành tựu đạt được, qua đó càng đẩy cao số điểm mới đạt được của mình lên. Vì thế cái mốc điểm “500” nghe thì nhiều song lại khá dễ dàng để có thể đạt tới, đúng ra thì Dương Khoa hoàn toàn có thể vượt qua vô cùng dễ dàng.
Tuy nhiên chế độ này không phải là không có thử thách.
Những quả bom xuất hiện trở lại, mặc dù không chết chóc như chế độ “Classic” nhưng chúng vẫn làm giảm sút số điểm thu được một khi chém trúng, và tệ hơn nữa là làm đứt chuỗi gia tăng điểm số. Cũng chính là khi nãy hắn bất cẩn chém trúng một quả bom gây trắng xóa cả màn hình, từ đó bị đứt mất mỗi chuỗi liên hoàn tương đối cao.
“Lâu rồi không chơi xuống tay thật!”
Dương Khoa tiếc rẻ, khách quan mà nói lần chơi này hắn cũng hơi đen. Trong chế độ “Arcade” có sự góp mặt của ba hiệu ứng ngẫu nhiên đến từ ba quả chuối: “Frenzy” – hoa quả tràn ngập màn hình; “Freeze” – làm chậm thời gian và “Score 2x” nhân đôi số điểm thu được. Chúng xuất hiện một cách ngẫu nhiên và không thể làm chủ được bởi người chơi. Và khá buồn cho hắn là vừa rồi hắn chẳng chém được quả chuối nào trừ một quả nhân đôi số điểm ngay sau lúc hắn chém trúng bom. Hiển nhiên là quả chuối đó hoàn toàn bị lãng phí.
Nhiều nhân tố cộng lại, cuối cùng điểm số đã không cham được mốc thử thách đặt ra.
“Mở khoá thất bại.”
“Được được, nhanh lên nào.” Dương Khoa không kiên nhẫn lấy ngón tay lướt thông báo đi.
“Cần tốn 50 điểm danh vọng để bắt đầu lại. Tiến hành?”
“… Nhiều thế? Mà thôi, nhanh nhanh.” Dương Khoa nhanh chóng bấm xác nhận: “… Ơ WTF, sao lại bắt đầu lại từ đầu?”
Đúng vậy, trên màn hình trò chơi lại hiện ra ba mục thử thách như cũ, và hắn được yêu cầu phải hoàn thành lại từ đầu.
“Mẹ nó, bẫy người!”
Dương Khoa chửi thề một câu rồi bắt đầu hành trình chơi lại một cách cực kỳ cẩn thận. Cũng may lần này mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn, cả chế độ “Arcade” mới gặp trắc trở ban nãy hắn cũng đạt được thành tích viên mãn.
“Mở khoá thành công.”
“Xem ra tay nghề của mình vẫn còn lợi hại ra phết.” Nhìn điểm số tổng kết cuối cùng “627” trên màn hình, Dương khoa mỉm cười tự đắc thả Bpad xuống tiếp nhận dữ liệu từ hệ thống.
--- Dung lượng đã sử dụng: 428,61 MegaBytes / 5 GigaBytes
Chà, danh vọng vẫn đang tăng lên một cách chậm rãi. Rất tốt.
Sau khi đã phần nào rảnh tay chuyện tương lai, Dương Khoa quyết định tối nay sẽ đổi lấy một trò chơi mới trên hệ thống Btop. Cũng nên có sẵn một sản phẩm chuẩn bị đi vào chế tác trong những ngày tới là vừa vặn.
Thế nhưng, một dấu chấm than màu đỏ bên góc màn hình Btop chợt thu hút sự chú ý của hắn. Tò mò, Dương Khoa nhấn chuột vào để xem nó là cái gì.
Một thông báo của hệ thống lập tức hiện ra.
--- Thời hạn bảo hộ của hệ thống đã kết thúc. Tự động cập nhật hệ thống lên phiên bản v1.02.
--- Điều chỉnh lại cách thức hoạt động của hệ thống danh vọng. Hiện tại điểm số danh vọng có thể bị suy giảm theo từng trò chơi đưa ra thị trường. Khi điểm danh vọng giảm xuống dưới 0 sẽ không thể sử dụng các chức năng hệ thống cung cấp.
--- Cho phép người sử dụng có thể tự chế tác ra trò chơi mà không cần sự trợ giúp của hệ thống. Những sản phẩm làm ra theo cách này chỉ đạt được một nửa lượng danh vọng so với thông thường, đồng thời xóa bỏ chúng khỏi kho trò chơi nếu trùng lặp và không thể tiến hành nâng cấp hoặc cải tiến trên hệ thống.
--- Bản cập nhật có hiệu lực ngay lập tức kể từ lúc người sử dụng đọc hết dòng này.
“... Thế là được tự do chế tác rồi hả, nhưng mất bảo hộ là sao?”
Không phải hệ thống sinh ra là để phục vụ các nhân vật chính sao? Đến lượt hắn sao lại tỏ ra không đáng tin cậy thế này?
Nghiền ngẫm nội dung bản cập nhật mới, Dương Khoa cảm thấy được tự do chế tác thực ra cũng không tệ. Tức là bây giờ hắn có thể thoải mái chế tác trò chơi theo ý muốn của bản thân, không còn bị bó buộc vào từng sản phẩm hệ thống đưa ra nữa.
Trong đầu Dương Khoa vẫn còn vô số ấn tượng về những trò chơi mà hắn từng trải qua tại thế giới cũ, trong đó có không ít những trò chơi đơn giản, dễ dàng chế tác một khi đã nắm được lý niệm hạch tâm. Lùi một bước mà nói, kể cả hắn không tự mình chế tác được thì vẫn có thể hợp tác với một vài người khác để cho ra một sản phẩm hoàn chỉnh, bản thân chỉ cần đảm bảo nội dung cốt lõi được giữ nguyên là được.
Song cái giá phải trả cũng đáng để cân nhắc thiệt hơn. Một nửa lượng danh vọng mất đi, cộng thêm không thể nâng cấp hay cải tiến những trò chơi dạng này trên hệ thống nữa. Như vậy sẽ rất khó khăn cho mình trong việc nâng tầm chúng lên sao cho phù hợp với thế giới mới.
Chà chà, nhưng mà loại bỏ khỏi kho trò chơi cũng là một cái hay.
Nếu thế thì đem hết những trò chơi tầm thường ra chế tác, như vậy kho quy đổi sẽ chỉ còn toàn tinh phẩm để lại cho hắn thoải mái nâng cấp theo ý thích? Như thế cũng khả thi đấy chứ?
À, nhưng mà không được.
Mới hứng chí được vài giây Dương Khoa đã bị nội dung thứ nhất của bản cập nhật phủ nhận. Danh vọng có thể suy giảm.... Mẹ nó, rốt cuộc là hệ thống này muốn giúp hắn đi lên đỉnh cao nhân sinh hay đang muốn hại hắn vậy?
Cứ theo quy định mới này thì hiện giờ hắn sẽ phải đảm bảo tất cả những trò chơi hắn đưa ra thị trường đều được người chơi đón nhận rộng rãi, đảm bảo danh vọng luôn trong trạng thái lý tưởng mới có thể tiếp tục sử dụng những dịch vụ hệ thống mang lại. Tức là hắn sẽ phải cực kỳ cẩn thận khi làm ra bất cứ trò chơi nào, dù có là siêu phẩm từ hệ thống đi ra chăng nữa cũng không còn chắc chắn 100% an toàn sau bản cập nhật này.
Trầm mặc nhìn màn hình mấy phút đồng hồ, rốt cuộc Dương Khoa cũng phải chấp nhận chuyện đã rồi. Mất hết cả hứng, hắn tắt thông báo đi rồi quay trở lại với chuyện quy đổi danh vọng còn đang dang dở.
“Xem ra bây giờ phải lo liệu tích trữ điểm danh vọng rồi, không thể vung tay quá trán được. Đã thế để chào mừng phiên bản mới của hệ thống, lần này sẽ dùng 749 điểm. Hệ máy vẫn tiếp tục chọn thiết bị di động đi.”
Bàn tính một hồi, Dương Khoa quyết định để lại chẵn 4000 điểm danh vọng dự phòng cho dư dả. Về phần hệ máy, trong khoảng thời gian này hắn vẫn muốn ở lại với thiết bị di động, đợi khi có chỗ đứng vững vàng hắn sẽ trở về với PC và sau đó là khai hoang vùng đất hứa VR.
Mà số điểm quy đổi lần này cũng không quá ít, có lẽ vẫn sẽ ra một trò chơi chất lượng khả quan.
Gõ số, nhấn Enter.
“Đinh!”
“Mở ra trò chơi: Fruit Ninja.”
Thông báo mới hiện lên, nguyên bản mặt mũi của Dương Khoa vốn còn hơi cau có sau chuyện vừa rồi chợt biến thành ngạc nhiên xen lẫn kinh hỉ. Theo bản năng hắn bắn người nhảy ra khỏi ghế, sau đó kích động hô lên một tiếng thật to:
“NICE!”
Phiền muộn mới vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, Dương Khoa nở nụ cười rạng rỡ, tay nắm chặt vì sung sướng. Trò chơi vừa mới vào tay là một siêu phẩm có tiếng tại thế giới cũ.
“Fruit Ninja”.
Đối với người Việt, nó còn có một cái tên khác khá quen thuộc: “Chém hoa quả”.
Đây là một trò chơi giải trí phổ thông mang tiêu chí “quốc dân”. Nếu như ngươi sở hữu một thiết bị di động thông minh thì không thể nào không biết đến sự tồn tại của nó. Chỉ sau một thời gian ngắn kể từ lúc xuất thế, trò chơi đã gây dựng được tiếng vang rất lớn trên thị trường trò chơi di động toàn thế giới, đi kèm với đó là mức doanh số bán ra cao đến dọa người.
Thậm chí, “Fruit Ninja” còn từng tạo ra một trào lưu khiến người tiêu dùng khắp nơi đổ xô đi tìm mua những chiếc điện thoại thông minh hay máy tính bảng thời thượng, cốt chỉ để chạm vào tận tay trò chơi này. Mà Dương Khoa hắn cũng không phải ngoại lệ.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cái ngày bố dắt hắn đi mua một chiếc điện thoại mới để chúc mừng hắn thi đỗ vào học đại học. Hôm đó khi đi vào cửa hàng bán lẻ điện thoại, câu đầu tiên mà hắn nói với người nhân viên bán hàng đang tìm sản phẩm để giới thiệu là muốn có một chiếc điện thoại chơi được trò chơi “Chém hoa quả”.
Vậy thì, rốt cuộc “Fruit Ninja” là một trò chơi như thế nào mà lại có thể khiến cho một cộng đồng to lớn điên cuồng đến vậy?
Đáp án chỉ xoay quanh một chữ “đơn giản”. Đúng vậy, toàn bộ nội dung lối chơi của “Fruit Ninja” thậm chí còn đơn giản hơn mấy phần so với ba trò chơi trước đó hắn đã chế tác. Người chơi đến với trò chơi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là dùng ngón tay lướt trên màn hình chém càng nhiều số hoa quả không ngừng xuất hiện sao cho số điểm cuối cùng càng cao càng tốt. Chỉ đơn giản như vậy thôi song cũng giống như “Slither”, “Fruit Ninja” đã thành công chứng minh rằng một trò chơi không cần đến những lối chơi cầu kỳ hay chi tiết phức tạp mới có thể khiến cho người chơi cảm thấy vui thú, quên đi những mệt nhọc của cuộc sống thường ngày khi tìm đến thế giới ảo.
Chà chà, đang lúc xuống tinh thần thì có ngay trò chơi thân quen an ủi, Dương Khoa hưng phấn quay ghế ngồi trở lại Btop. Hắn đã từng có một khoảng thời gian khá dài làm bạn với “Fruit Ninja”, và bây giờ gặp lại khiến cho hắn chợt có cảm giác giống như chào đón một người bạn thân đi xa trở về vậy.
“Xin hãy nhấn nút F13 để....”
“Được rồi được rồi trẫm biết rồi.” Nhanh chóng tháo màn hình ra khỏi máy, Dương Khoa nôn nóng đặt ngửa Bpad lên mặt bàn rồi bẻ khớp tay vài cái trước khi đi vào phần thử thách mở khóa trò chơi.
“Hoàn thành chế độ Classic đạt.”
“Hoàn thành chế độ Zen đạt 200 điểm trở lên.”
“Hoàn thành chế độ Arcade với Arcade đạt 500 điểm trở lên.”
Song ngạc nhiên thay, lần này trên màn hình Bpad hiện ra ba thử thách, thay vì chỉ một như mọi khi.
“... Thử thách nhiều lên?”
Dương Khoa nhíu mày. Vừa mới cập nhật hệ thống có khác, khó khăn trong mở khóa cũng tăng theo tương ứng luôn. Đáng sợ thật!
Nhưng thôi kệ, đối với một tay chém hoa quả một thời lừng lẫy như hắn thì mấy thứ này chẳng nhằm nhò gì hết. Ghi nhớ số điểm cần đạt được, Dương Khoa nhấn vào bắt đầu trò chơi.
Hắn chơi lần lượt từng chế độ một theo đúng như thử thách đã đặt ra. Và đúng là trò chơi quen thuộc này không làm khó được hắn thật, tuy đã lâu không đụng tới song nhữn thao tác cắt chém trên màn hình của hắn vô cùng mượt mà và chuẩn xác.
Chế độ “Classic” hắn vượt qua tương đối dễ dàng. Thử thách chế độ này là không được chém hụt quá ba viên trái cây và không được chém vào bất cứ quả bom xuất hiện trên màn hình. Hắn chạm mốc cực kỳ dễ dàng và không có bất kỳ lỗi thao tác nào, qua đó nhảy luôn sang chế độ tiếp theo.
Chế độ “Zen” hơi khác một chút, người chơi tuy không còn gặp phải bom nữa song lại chỉ có 90 giây đếm ngược để chém càng nhiều hoa quả càng tốt. Có chút khó khăn, song hắn vẫn kịp thời chạm mốc điểm yêu cầu ở những giây cuối cùng.
Chỉ đến thử thách mở khóa cuối cùng – chế độ “Arcade”, hắn mới bắt đầu gặp khó.
“** má, ít chuối thế!”
Dương Khoa khó chịu nhìn số điểm cuối cùng 496 hiện lên. Lại thiếu 4 điểm, dạo này cái con số 4 trời đánh xuất hiện hơi bị nhiều rồi đó nha!
Chế độ “Arcade” hơi giống với chế độ “Zen” nhưng thời gian bị co lại còn 60 giây. Vẫn là tổng kết số điểm cuối cùng song khác với hai chế độ ở phía trên, quả chuối thông thường sẽ được thay thế bằng những quả chuối mang hiệu ứng đặc biệt ngẫu nhiên để hỗ trợ cho người chơi. Hơn nữa người chơi còn có thể thực hiện chuỗi liên tiếp chém nhiều hoa quả một lúc để tăng cao số điểm thu được.
Và sau khi kết thúc một ván chơi còn xuất một bảng tổng sắp những thành tựu đạt được, qua đó càng đẩy cao số điểm mới đạt được của mình lên. Vì thế cái mốc điểm “500” nghe thì nhiều song lại khá dễ dàng để có thể đạt tới, đúng ra thì Dương Khoa hoàn toàn có thể vượt qua vô cùng dễ dàng.
Tuy nhiên chế độ này không phải là không có thử thách.
Những quả bom xuất hiện trở lại, mặc dù không chết chóc như chế độ “Classic” nhưng chúng vẫn làm giảm sút số điểm thu được một khi chém trúng, và tệ hơn nữa là làm đứt chuỗi gia tăng điểm số. Cũng chính là khi nãy hắn bất cẩn chém trúng một quả bom gây trắng xóa cả màn hình, từ đó bị đứt mất mỗi chuỗi liên hoàn tương đối cao.
“Lâu rồi không chơi xuống tay thật!”
Dương Khoa tiếc rẻ, khách quan mà nói lần chơi này hắn cũng hơi đen. Trong chế độ “Arcade” có sự góp mặt của ba hiệu ứng ngẫu nhiên đến từ ba quả chuối: “Frenzy” – hoa quả tràn ngập màn hình; “Freeze” – làm chậm thời gian và “Score 2x” nhân đôi số điểm thu được. Chúng xuất hiện một cách ngẫu nhiên và không thể làm chủ được bởi người chơi. Và khá buồn cho hắn là vừa rồi hắn chẳng chém được quả chuối nào trừ một quả nhân đôi số điểm ngay sau lúc hắn chém trúng bom. Hiển nhiên là quả chuối đó hoàn toàn bị lãng phí.
Nhiều nhân tố cộng lại, cuối cùng điểm số đã không cham được mốc thử thách đặt ra.
“Mở khoá thất bại.”
“Được được, nhanh lên nào.” Dương Khoa không kiên nhẫn lấy ngón tay lướt thông báo đi.
“Cần tốn 50 điểm danh vọng để bắt đầu lại. Tiến hành?”
“… Nhiều thế? Mà thôi, nhanh nhanh.” Dương Khoa nhanh chóng bấm xác nhận: “… Ơ WTF, sao lại bắt đầu lại từ đầu?”
Đúng vậy, trên màn hình trò chơi lại hiện ra ba mục thử thách như cũ, và hắn được yêu cầu phải hoàn thành lại từ đầu.
“Mẹ nó, bẫy người!”
Dương Khoa chửi thề một câu rồi bắt đầu hành trình chơi lại một cách cực kỳ cẩn thận. Cũng may lần này mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn, cả chế độ “Arcade” mới gặp trắc trở ban nãy hắn cũng đạt được thành tích viên mãn.
“Mở khoá thành công.”
“Xem ra tay nghề của mình vẫn còn lợi hại ra phết.” Nhìn điểm số tổng kết cuối cùng “627” trên màn hình, Dương khoa mỉm cười tự đắc thả Bpad xuống tiếp nhận dữ liệu từ hệ thống.
/584
|