“Sao thế chú?” Đang chuẩn bị bàn bạc phân công công việc với Trọng Lâm, nghe thấy Dương Khoa kinh hô Thiếu Hoàng vội quay đầu nhìn sang.
“À không có gì đâu. Anh Lâm cho em mượn máy tính một chút nhé.”
“Ừ.”
Tò mò, Dương Khoa ngồi xuống ghế rồi cầm lấy chuột nhấn vào banner hiển thị trên màn hình. Chỉ thấy một trang web mới lập tức nhảy ra, với nội dung giới thiệu cuộc giao lưu giữa streamer và fan hâm mộ trò chơi “Slither” sẽ được nhà phát hành phối hợp tổ chức ngay trong tối nay.
“Kinh thật, tổ chức hẳn ba cuộc thi đấu cơ đấy. SmileIndie quả là chịu chơi!” Càng đọc Dương Khoa càng cảm thấy hứng thú. Buổi giao lưu tối nay không chỉ đơn thuần là cuộc thi thố xem ai cao tay hơn giữa các streamer và người chơi tự do với nhau mà còn có sự góp mặt của những phần quà hấp dẫn dành cho người thắng cuộc. Tất nhiên đơn vị hảo tâm tài trợ phần thưởng cũng chính là đơn vị tổ chức sự kiện lần này.
“… Ồ, cái tin này có từ hai ba ngày rồi mà bây giờ chú mới đọc à? Mà hình như hôm nay diễn ra thì phải, tối nhớ mở lên mà xem dân tình người ta chơi thế nào.”
“!... Lại cả anh Hải nữa. Sao mấy anh bắt đầu đi rình rập người khác giống nhau thế?” Thêm một lần suýt chút nữa thì giật bắn cả mình Dương Khoa vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Duy Hải từ sau lưng hắn trở về chỗ ngồi, thả chiếc di động trong tay lên bàn anh tiếp tục cất giọng bình thản:
“Do chú đầu têu còn kêu gì nữa. Studio đã tên là Ninja thì phải có phong cách của một Ninja chính tông chứ?”
“Chả liên quan gì cả! Mà thôi, chuyện trang web ra sao rồi anh?”
“Thằng Giang bạn anh nhận lời rồi. Cơ mà anh cũng không chắc chắn liệu nó có thiết kế trang web đúng với yêu cầu của chú không, cho nên chú cũng đừng trông đợi gì nhiều.” Duy Hải ăn ngay nói thật. Chuyện trang web của phòng làm việc sau khi đi qua bàn bạc thống nhất, cả năm người đi đến quyết định giao cho bên ngoài thiết kế. Bởi vì công việc này mặc dù không khó đối với ba ông anh Hoàng Lâm Hải – những người đã trải qua đào tạo bài bản trên trường lớp, nhưng hiện tại họ đang vô cùng bận bịu với dự án “Fruit Ninja” trước mắt rồi. Dương Khoa cũng không muốn cả đội vì phân tâm mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc nên rất dứt khoát bàn giao lại trang web cho một người bạn học cũ của Duy Hải, sau khi nghe thấy anh chia sẻ rằng mình biết một người có khả năng làm được.
“Không sao, em chỉ cần hoàn thành trước mấy yêu cầu trụ cột là được. Còn lại mấy thứ linh tinh sau này mang về đây chúng ta sẽ cùng nhau chỉnh sửa.”
“Hoàn thành mấy cái yêu cầu trụ cột đấy cũng vất vả ra phết chứ không đùa đâu. Bạn anh còn nói thêm không mất vài tuần nửa tháng là không thể nào làm xong được.”
“Được, nửa tháng thì nửa tháng. Anh cứ bảo bạn anh là em đợi được, cứ bình tĩnh cẩn thận mà làm.” Dứt lời Đương Khoa đứng dậy: “Em xong rồi anh Lâm nhé.”
“Ok.”
Trở về chỗ ngồi, nhìn ba người anh tất bật trở lại làm việc Dương Khoa đắn đo một lúc rồi quyết định tạm dừng công tác chuyên môn. Hắn lật chồng giấy đặt cạnh máy tính của mình lấy ra cuốn sổ kế hoạch rồi tìm đến trang ghi chép những công việc cần thực hiện bên cạnh chế tác trò chơi.
Chỉ thấy Dương Khoa mở ra chiếc bút đánh dấu nhiệm vụ thiết kế trang web của phòng làm việc đang được tiến hành, sau đó hắn cắn bút đăm chiêu suy nghĩ về nhiệm vụ tiếp theo ở ngay bên dưới.
“Đúng là phiền toái. Xem ra kế hoạch ban đầu còn quá nhiều khiếm khuyết, chuyện quảng bá lẫn phát hành trò chơi chưa được suy tính kỹ lưỡng.”
Qua mấy lần chế tác trò chơi trong quá khứ Dương Khoa đã ý thức rõ ràng tầm quan trọng của công tác truyền thông quảng bá trong khâu phát hành. Chẳng qua bây giờ chính thức xắn tay áo lao vào cuộc hắn mới thấy sự tình phức tạp hơn mình từng tưởng tượng rất nhiều. Trong đó khó khăn lớn nhất đặt ra trước mắt chính là phòng làm việc mới thành lập của hắn đang không có tý tẹo tiếng tăm gì, và điều đó hình thành nên rào cản ngăn cách những người mua tiềm năng đến với trò chơi.
Mặc dù so với thế giới cũ người dân ở đây có phần cởi mở hơn hẳn trong lĩnh vực tiêu dùng, nhưng đứng trước sản phẩm đầu tay của một đơn vị mới toanh phần đông vẫn sẽ mang theo ít nhiều tâm lý hoài nghi. Sẽ rất khó để thuyết phục những khách hàng đầu tiên chịu bỏ tiền ra, và nếu như đầu mà không xuôi thì đuôi cũng đừng mong lọt. Làm không khéo thì dù trò chơi của hắn có tốt đến mấy cũng chết ngay tại vạch xuất phát là cái chắc!
Muốn tháo gỡ khó khăn này chỉ có hai biện pháp khả quan. Một là tự thân đơn vị phải biết cách tạo ra sự cuốn hút để hấp dẫn người ta tìm đến, hai là đi tìm ngoại viện theo như ý kiến Thu Lan đưa ra.
Phương án đầu tiên coi như thôi, nhân thủ của hắn quá ít để có thể thực hiện những chiến dịch quảng cáo bài bản. Thêm vào đó, liên quan đến sức hút bản thân của các thành viên trong đội ngũ chế tác Dương Khoa cũng thấy khỏi phải cân nhắc làm gì cho mất thời gian. Duy Hải không có bất cứ chiến tích gì lận lưng. Trọng Lâm thì vừa vấp ngã một quả khá đau, chưa kể còn kéo cả người đồng hành vốn đang có một lý lịch đẹp tuyệt vời là Thiếu Hoàng xuống bùn theo. Riêng hắn còn đặc biệt hơn khi chủ động từ bỏ cơ hội nổi danh trong quá khứ vì ngại phiền phức – thứ tư tưởng tiêu biểu của trạch nam còn sót lại từ kiếp trước.
Cơ hội đã đi là sẽ không bao giờ trở lại. Hiện tại Dương Khoa vừa mới thoải mái công khai thông tin của mình tại Hiệp hội Trò chơi mà không sợ bị truyền thông làm phiền, bởi đơn giản là trong mắt các nhà báo nhà văn hắn đã không còn giá trị nào đáng kể để tìm đến.
Giờ đây, mỗi khi nhắc đến hai trò chơi khuấy động một phương “Bejeweled” và “Slither” người ta chỉ nhớ đến nhà phát hành của nó là SmileIndie mà thôi, về phần tác giả chắc chỉ còn fan cứng cựa lưu ý được thêm cái tên là hết. Tầm ảnh hưởng quá đỗi nhỏ bé như vậy thì hắn cũng chẳng khác mấy những thành viên còn lại trong đội ngũ Ninja Studio, cho nên phương án đầu tiên coi như mắc cạn.
Phương án thứ hai xét về tổng thể có độ khả thi cao hơn phương án đầu tiên, tuy nhiên nó lại yêu cầu Dương Khoa đầu tư một thứ mấu chốt: tiền bạc.
Quảng bá sản phẩm có tốn tiền không? Có, rất nhiều là đằng khác. Một khi đã nhờ báo chí truyền thông bên ngoài tham gia vào cuộc thì đổ vào bao nhiêu cũng thiếu. Mà nhắc đến tiền, Dương Khoa hiện tại còn chưa có đủ thực lực để vung tay quá trán. Khoản lợi nhuận đến từ hai trò chơi trước chỉ vừa đủ để hắn đảm bảo văn phòng vận hành bình thường và lo liệu cho cuộc sống hàng ngày của bản thân mà thôi.
Có lẽ phải đợi đến khi “Fruit Ninja” đưa ra thị trường thành công Dương Khoa mới có thể mặc sức tung hoành, biến những dự định trong đầu thành hiện thực. Còn bây giờ, chỉ cần tiêu tiền thiếu suy nghĩ một cái là hắn sẽ lãnh đủ ngay.
Càng suy nghĩ càng thấy phiền muộn, Dương Khoa đóng cuốn sổ lại rồi đưa tay xoa hai huyệt thái dương cho đỡ nhức đầu. Chắc là vấn đề này hắn sẽ còn phải thương thảo với Thu Lan thêm nhiều lần nữa mới mong tìm ra được giải pháp toàn vẹn.
Mà nhắc đến Thu Lan, cũng phải lên bảo bà chị tính tiền cho các anh em luôn chứ nhỉ? Hết tháng đến nơi rồi?
...
“Tháng này mọi người làm việc 11 ngày rưỡi đây này, em cứ đếm lại mà xem.”
“... Ừ nhỉ. Chị tính nhanh thật đấy, cơ mà em thấy nên làm tròn ngày đi chị ạ. Nghe từ rưỡi lôm côm quá.”
“Vậy thì nên làm tròn xuống là đẹp. Làm tròn lên sẽ bị lẻ.”
“Ok, thế thì tròn xuống đi chị.”
“Tròn xuống vậy thì lương của chị và mấy anh em dưới kia mỗi người là 2 triệu 500 ngàn. Vị chi là tròn 10 triệu.”
Trong lúc Dương Khoa còn đang bấm độn hết tay này đến tay kia thì Thu Lan đã tính xong tiền lương của mọi người một cách nhanh chóng và chuẩn xác. Kéo ra ngăn kéo nằm sát bức tường, cô rút ra một cọc tiền mới cứng chia ra làm bốn rồi nhét vào ba chiếc phong bì đã viết sẵn tên.
“Tí nữa em xuống đưa ba anh dưới kia chỗ này. Còn của chị thì thôi khỏi phong bì phong bao gì hết.” Dán lại phong bì cẩn thận, Thu Lan đưa cho Dương Khoa cầm lấy.
“Cảm ơn chị nhé. Thế nửa tháng làm việc đầu tiên chị thấy ra sao? Có cảm nhận gì chị cứ nói cho em nghe.”
“Buồn.” Thu Lan buông thõng một câu, tay mở sổ sách loay hoay ghi chép khoản tiền mới chi ra.
“... Gắt quá. Còn gì nữa không hả chị?”
“... Bó chân bó tay.” Dứt lời Thu Lan đóng cuốn sổ lại để sang một bên: “Nghiêm túc đấy Khoa ạ¸ không có người chia sẻ công việc hay trù tính kế hoạch cùng vất vả lắm. Có khi em nên tạm dừng công tác chính để lo liệu tuyển mộ thêm người về đây làm việc với chị đi.”
“Chậc, em cũng cố gắng lắm rồi đấy chị không thấy sao? Thị trường tự do thì bản tổng hợp lý lịch hôm nọ chị em mình sàng lọc rơi rớt hết chả còn cái tên nào, người quen thì em hết người quen rồi. Phía người quen của chị thì sao?”
“Có một hai người nhưng mà hỏi mấy lần chẳng thấy cho câu trả lời chắc chắn. Với lại toàn là bạn học cùng khóa, nếu em nhờ chị thì thà về nhờ chị Uyên của em có khi còn hiệu quả hơn.”
“Bà chị của em dạo này theo trai quên em rồi chị ạ. Buồn lắm!” Dương Khoa nhăn mặt: “Mà tại sao bây giờ tìm nhân viên khó thế cơ chứ!”
“Công ty non trẻ nó thế mà em¸ ban đầu đều là có bao nhiêu người quen kéo vào một lượt để đỡ đần nhau đi lên. Sau đó mới dần dần kéo thêm ứng viên bên ngoài, chứ ban đầu có mấy mống thế này kéo người ngoài vào họ không ưng đâu.”
“Thôi được, để em tiếp tục đi tìm kiếm cả hai đầu. Chị cứ chịu khó một đoạn thời gian nữa, em tin là tìm mãi rồi cũng sẽ có người về đội của chị thôi.”
...
----------
Tối đến.
Theo thường lệ thì khoảng thời gian này Dương Khoa sẽ khóa trái cửa nẻo phòng làm việc sau khi đã chạy ra ngoài ăn tối, thế rồi hắn sẽ cầm theo laptop đi lên tầng ba ngồi hoàn thành nốt dự án riêng còn đang dang dở. Bất quá hôm nay lại có sự khác biệt nho nhỏ.
Cơm nước xong xuôi, Dương Khoa bê laptop trở lại bàn làm việc tầng một. Chỉnh lại góc màn hình cho vừa tầm mắt, hắn bắt đầu tiến vào chế độ hai tay hai máy.
Một bên hắn tiếp tục vật lộn với phiên bản cập nhật “Twist” đã đi được hai phần ba chặng đường, bên kia hắn nhanh chóng tiến vào kênh livestream của SmileIndie trên TwiTV. Chỉ thấy một streamer đến từ phía công ty lúc này giảng giải lại quy tắc trong lúc chờ đợi những thành viên cuối cùng tham gia vào cuộc chơi.
“Trong lúc chờ đợi những người cuối cùng kết nối vào phòng chơi thì tôi xin được tóm lược lại quy tắc tranh tài trong sự kiện “Streamer đại chiến Slither” ngày hôm nay. Theo đó cuộc chơi lần này sẽ được chia thành ba vòng tranh tài riêng biệt với thời gian là 10 phút mỗi vòng. Ở hai vòng đấu đầu tiên sẽ là cuộc tranh tài theo quy tắc tính điểm bình thường: 5 streamer và 95 người chơi đã đăng ký tham gia sẽ cùng nhau tranh đấu để xem tên tuổi nổi tiếng hay cao thủ dân gian, ai mới là vương giả đích thực!”
“Vòng đấu thứ ba sẽ khác hoàn toàn với hai vòng đấu phía trên, đó chính là tranh tài sẽ diễn ra theo hình thức chia phe. 100 người tham gia sẽ được chia thành 20 phe mỗi phe 5 người, trong đó các streamer của chúng ta sẽ về một phe và 95 người chơi còn lại sẽ được phân phối ngẫu nhiên. Từng phe sẽ sử dụng ngoại hình giống nhau để phân biệt không bị nhầm lẫn.”
“Quy tắc ở vòng đấu thứ ba sẽ là: ăn mồi và săn giết nhau như bình thường, tuy nhiên khác hẳn với hai vòng chơi trước, mọi người sẽ chỉ có MỘT cơ hội sống sót duy nhất. Người chơi nào bị tiêu diệt sẽ bị loại khỏi vòng đấu ngay lập tức. Cuộc chơi kết thúc nếu như chỉ còn lại một phe duy nhất, hoặc là hết thời gian đội nào có tổng điểm số cao nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Chưa hết, xen giữa ba vòng đấu chính sẽ là hai vòng đọ sức trực tiếp giữa các streamer với nhau. Tại hai vòng đọ sức này tất cả các khán giả theo dõi kênh livestream có thể tiến hành bình chọn xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, và chúng tôi sẽ chọn ra 5 người may mắn nhất trong số những người đưa ra bình chọn chính xác để trao tặng những phần quà nho nhỏ đến từ phía công ty SmileIndie.”
“À không có gì đâu. Anh Lâm cho em mượn máy tính một chút nhé.”
“Ừ.”
Tò mò, Dương Khoa ngồi xuống ghế rồi cầm lấy chuột nhấn vào banner hiển thị trên màn hình. Chỉ thấy một trang web mới lập tức nhảy ra, với nội dung giới thiệu cuộc giao lưu giữa streamer và fan hâm mộ trò chơi “Slither” sẽ được nhà phát hành phối hợp tổ chức ngay trong tối nay.
“Kinh thật, tổ chức hẳn ba cuộc thi đấu cơ đấy. SmileIndie quả là chịu chơi!” Càng đọc Dương Khoa càng cảm thấy hứng thú. Buổi giao lưu tối nay không chỉ đơn thuần là cuộc thi thố xem ai cao tay hơn giữa các streamer và người chơi tự do với nhau mà còn có sự góp mặt của những phần quà hấp dẫn dành cho người thắng cuộc. Tất nhiên đơn vị hảo tâm tài trợ phần thưởng cũng chính là đơn vị tổ chức sự kiện lần này.
“… Ồ, cái tin này có từ hai ba ngày rồi mà bây giờ chú mới đọc à? Mà hình như hôm nay diễn ra thì phải, tối nhớ mở lên mà xem dân tình người ta chơi thế nào.”
“!... Lại cả anh Hải nữa. Sao mấy anh bắt đầu đi rình rập người khác giống nhau thế?” Thêm một lần suýt chút nữa thì giật bắn cả mình Dương Khoa vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Duy Hải từ sau lưng hắn trở về chỗ ngồi, thả chiếc di động trong tay lên bàn anh tiếp tục cất giọng bình thản:
“Do chú đầu têu còn kêu gì nữa. Studio đã tên là Ninja thì phải có phong cách của một Ninja chính tông chứ?”
“Chả liên quan gì cả! Mà thôi, chuyện trang web ra sao rồi anh?”
“Thằng Giang bạn anh nhận lời rồi. Cơ mà anh cũng không chắc chắn liệu nó có thiết kế trang web đúng với yêu cầu của chú không, cho nên chú cũng đừng trông đợi gì nhiều.” Duy Hải ăn ngay nói thật. Chuyện trang web của phòng làm việc sau khi đi qua bàn bạc thống nhất, cả năm người đi đến quyết định giao cho bên ngoài thiết kế. Bởi vì công việc này mặc dù không khó đối với ba ông anh Hoàng Lâm Hải – những người đã trải qua đào tạo bài bản trên trường lớp, nhưng hiện tại họ đang vô cùng bận bịu với dự án “Fruit Ninja” trước mắt rồi. Dương Khoa cũng không muốn cả đội vì phân tâm mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc nên rất dứt khoát bàn giao lại trang web cho một người bạn học cũ của Duy Hải, sau khi nghe thấy anh chia sẻ rằng mình biết một người có khả năng làm được.
“Không sao, em chỉ cần hoàn thành trước mấy yêu cầu trụ cột là được. Còn lại mấy thứ linh tinh sau này mang về đây chúng ta sẽ cùng nhau chỉnh sửa.”
“Hoàn thành mấy cái yêu cầu trụ cột đấy cũng vất vả ra phết chứ không đùa đâu. Bạn anh còn nói thêm không mất vài tuần nửa tháng là không thể nào làm xong được.”
“Được, nửa tháng thì nửa tháng. Anh cứ bảo bạn anh là em đợi được, cứ bình tĩnh cẩn thận mà làm.” Dứt lời Đương Khoa đứng dậy: “Em xong rồi anh Lâm nhé.”
“Ok.”
Trở về chỗ ngồi, nhìn ba người anh tất bật trở lại làm việc Dương Khoa đắn đo một lúc rồi quyết định tạm dừng công tác chuyên môn. Hắn lật chồng giấy đặt cạnh máy tính của mình lấy ra cuốn sổ kế hoạch rồi tìm đến trang ghi chép những công việc cần thực hiện bên cạnh chế tác trò chơi.
Chỉ thấy Dương Khoa mở ra chiếc bút đánh dấu nhiệm vụ thiết kế trang web của phòng làm việc đang được tiến hành, sau đó hắn cắn bút đăm chiêu suy nghĩ về nhiệm vụ tiếp theo ở ngay bên dưới.
“Đúng là phiền toái. Xem ra kế hoạch ban đầu còn quá nhiều khiếm khuyết, chuyện quảng bá lẫn phát hành trò chơi chưa được suy tính kỹ lưỡng.”
Qua mấy lần chế tác trò chơi trong quá khứ Dương Khoa đã ý thức rõ ràng tầm quan trọng của công tác truyền thông quảng bá trong khâu phát hành. Chẳng qua bây giờ chính thức xắn tay áo lao vào cuộc hắn mới thấy sự tình phức tạp hơn mình từng tưởng tượng rất nhiều. Trong đó khó khăn lớn nhất đặt ra trước mắt chính là phòng làm việc mới thành lập của hắn đang không có tý tẹo tiếng tăm gì, và điều đó hình thành nên rào cản ngăn cách những người mua tiềm năng đến với trò chơi.
Mặc dù so với thế giới cũ người dân ở đây có phần cởi mở hơn hẳn trong lĩnh vực tiêu dùng, nhưng đứng trước sản phẩm đầu tay của một đơn vị mới toanh phần đông vẫn sẽ mang theo ít nhiều tâm lý hoài nghi. Sẽ rất khó để thuyết phục những khách hàng đầu tiên chịu bỏ tiền ra, và nếu như đầu mà không xuôi thì đuôi cũng đừng mong lọt. Làm không khéo thì dù trò chơi của hắn có tốt đến mấy cũng chết ngay tại vạch xuất phát là cái chắc!
Muốn tháo gỡ khó khăn này chỉ có hai biện pháp khả quan. Một là tự thân đơn vị phải biết cách tạo ra sự cuốn hút để hấp dẫn người ta tìm đến, hai là đi tìm ngoại viện theo như ý kiến Thu Lan đưa ra.
Phương án đầu tiên coi như thôi, nhân thủ của hắn quá ít để có thể thực hiện những chiến dịch quảng cáo bài bản. Thêm vào đó, liên quan đến sức hút bản thân của các thành viên trong đội ngũ chế tác Dương Khoa cũng thấy khỏi phải cân nhắc làm gì cho mất thời gian. Duy Hải không có bất cứ chiến tích gì lận lưng. Trọng Lâm thì vừa vấp ngã một quả khá đau, chưa kể còn kéo cả người đồng hành vốn đang có một lý lịch đẹp tuyệt vời là Thiếu Hoàng xuống bùn theo. Riêng hắn còn đặc biệt hơn khi chủ động từ bỏ cơ hội nổi danh trong quá khứ vì ngại phiền phức – thứ tư tưởng tiêu biểu của trạch nam còn sót lại từ kiếp trước.
Cơ hội đã đi là sẽ không bao giờ trở lại. Hiện tại Dương Khoa vừa mới thoải mái công khai thông tin của mình tại Hiệp hội Trò chơi mà không sợ bị truyền thông làm phiền, bởi đơn giản là trong mắt các nhà báo nhà văn hắn đã không còn giá trị nào đáng kể để tìm đến.
Giờ đây, mỗi khi nhắc đến hai trò chơi khuấy động một phương “Bejeweled” và “Slither” người ta chỉ nhớ đến nhà phát hành của nó là SmileIndie mà thôi, về phần tác giả chắc chỉ còn fan cứng cựa lưu ý được thêm cái tên là hết. Tầm ảnh hưởng quá đỗi nhỏ bé như vậy thì hắn cũng chẳng khác mấy những thành viên còn lại trong đội ngũ Ninja Studio, cho nên phương án đầu tiên coi như mắc cạn.
Phương án thứ hai xét về tổng thể có độ khả thi cao hơn phương án đầu tiên, tuy nhiên nó lại yêu cầu Dương Khoa đầu tư một thứ mấu chốt: tiền bạc.
Quảng bá sản phẩm có tốn tiền không? Có, rất nhiều là đằng khác. Một khi đã nhờ báo chí truyền thông bên ngoài tham gia vào cuộc thì đổ vào bao nhiêu cũng thiếu. Mà nhắc đến tiền, Dương Khoa hiện tại còn chưa có đủ thực lực để vung tay quá trán. Khoản lợi nhuận đến từ hai trò chơi trước chỉ vừa đủ để hắn đảm bảo văn phòng vận hành bình thường và lo liệu cho cuộc sống hàng ngày của bản thân mà thôi.
Có lẽ phải đợi đến khi “Fruit Ninja” đưa ra thị trường thành công Dương Khoa mới có thể mặc sức tung hoành, biến những dự định trong đầu thành hiện thực. Còn bây giờ, chỉ cần tiêu tiền thiếu suy nghĩ một cái là hắn sẽ lãnh đủ ngay.
Càng suy nghĩ càng thấy phiền muộn, Dương Khoa đóng cuốn sổ lại rồi đưa tay xoa hai huyệt thái dương cho đỡ nhức đầu. Chắc là vấn đề này hắn sẽ còn phải thương thảo với Thu Lan thêm nhiều lần nữa mới mong tìm ra được giải pháp toàn vẹn.
Mà nhắc đến Thu Lan, cũng phải lên bảo bà chị tính tiền cho các anh em luôn chứ nhỉ? Hết tháng đến nơi rồi?
...
“Tháng này mọi người làm việc 11 ngày rưỡi đây này, em cứ đếm lại mà xem.”
“... Ừ nhỉ. Chị tính nhanh thật đấy, cơ mà em thấy nên làm tròn ngày đi chị ạ. Nghe từ rưỡi lôm côm quá.”
“Vậy thì nên làm tròn xuống là đẹp. Làm tròn lên sẽ bị lẻ.”
“Ok, thế thì tròn xuống đi chị.”
“Tròn xuống vậy thì lương của chị và mấy anh em dưới kia mỗi người là 2 triệu 500 ngàn. Vị chi là tròn 10 triệu.”
Trong lúc Dương Khoa còn đang bấm độn hết tay này đến tay kia thì Thu Lan đã tính xong tiền lương của mọi người một cách nhanh chóng và chuẩn xác. Kéo ra ngăn kéo nằm sát bức tường, cô rút ra một cọc tiền mới cứng chia ra làm bốn rồi nhét vào ba chiếc phong bì đã viết sẵn tên.
“Tí nữa em xuống đưa ba anh dưới kia chỗ này. Còn của chị thì thôi khỏi phong bì phong bao gì hết.” Dán lại phong bì cẩn thận, Thu Lan đưa cho Dương Khoa cầm lấy.
“Cảm ơn chị nhé. Thế nửa tháng làm việc đầu tiên chị thấy ra sao? Có cảm nhận gì chị cứ nói cho em nghe.”
“Buồn.” Thu Lan buông thõng một câu, tay mở sổ sách loay hoay ghi chép khoản tiền mới chi ra.
“... Gắt quá. Còn gì nữa không hả chị?”
“... Bó chân bó tay.” Dứt lời Thu Lan đóng cuốn sổ lại để sang một bên: “Nghiêm túc đấy Khoa ạ¸ không có người chia sẻ công việc hay trù tính kế hoạch cùng vất vả lắm. Có khi em nên tạm dừng công tác chính để lo liệu tuyển mộ thêm người về đây làm việc với chị đi.”
“Chậc, em cũng cố gắng lắm rồi đấy chị không thấy sao? Thị trường tự do thì bản tổng hợp lý lịch hôm nọ chị em mình sàng lọc rơi rớt hết chả còn cái tên nào, người quen thì em hết người quen rồi. Phía người quen của chị thì sao?”
“Có một hai người nhưng mà hỏi mấy lần chẳng thấy cho câu trả lời chắc chắn. Với lại toàn là bạn học cùng khóa, nếu em nhờ chị thì thà về nhờ chị Uyên của em có khi còn hiệu quả hơn.”
“Bà chị của em dạo này theo trai quên em rồi chị ạ. Buồn lắm!” Dương Khoa nhăn mặt: “Mà tại sao bây giờ tìm nhân viên khó thế cơ chứ!”
“Công ty non trẻ nó thế mà em¸ ban đầu đều là có bao nhiêu người quen kéo vào một lượt để đỡ đần nhau đi lên. Sau đó mới dần dần kéo thêm ứng viên bên ngoài, chứ ban đầu có mấy mống thế này kéo người ngoài vào họ không ưng đâu.”
“Thôi được, để em tiếp tục đi tìm kiếm cả hai đầu. Chị cứ chịu khó một đoạn thời gian nữa, em tin là tìm mãi rồi cũng sẽ có người về đội của chị thôi.”
...
----------
Tối đến.
Theo thường lệ thì khoảng thời gian này Dương Khoa sẽ khóa trái cửa nẻo phòng làm việc sau khi đã chạy ra ngoài ăn tối, thế rồi hắn sẽ cầm theo laptop đi lên tầng ba ngồi hoàn thành nốt dự án riêng còn đang dang dở. Bất quá hôm nay lại có sự khác biệt nho nhỏ.
Cơm nước xong xuôi, Dương Khoa bê laptop trở lại bàn làm việc tầng một. Chỉnh lại góc màn hình cho vừa tầm mắt, hắn bắt đầu tiến vào chế độ hai tay hai máy.
Một bên hắn tiếp tục vật lộn với phiên bản cập nhật “Twist” đã đi được hai phần ba chặng đường, bên kia hắn nhanh chóng tiến vào kênh livestream của SmileIndie trên TwiTV. Chỉ thấy một streamer đến từ phía công ty lúc này giảng giải lại quy tắc trong lúc chờ đợi những thành viên cuối cùng tham gia vào cuộc chơi.
“Trong lúc chờ đợi những người cuối cùng kết nối vào phòng chơi thì tôi xin được tóm lược lại quy tắc tranh tài trong sự kiện “Streamer đại chiến Slither” ngày hôm nay. Theo đó cuộc chơi lần này sẽ được chia thành ba vòng tranh tài riêng biệt với thời gian là 10 phút mỗi vòng. Ở hai vòng đấu đầu tiên sẽ là cuộc tranh tài theo quy tắc tính điểm bình thường: 5 streamer và 95 người chơi đã đăng ký tham gia sẽ cùng nhau tranh đấu để xem tên tuổi nổi tiếng hay cao thủ dân gian, ai mới là vương giả đích thực!”
“Vòng đấu thứ ba sẽ khác hoàn toàn với hai vòng đấu phía trên, đó chính là tranh tài sẽ diễn ra theo hình thức chia phe. 100 người tham gia sẽ được chia thành 20 phe mỗi phe 5 người, trong đó các streamer của chúng ta sẽ về một phe và 95 người chơi còn lại sẽ được phân phối ngẫu nhiên. Từng phe sẽ sử dụng ngoại hình giống nhau để phân biệt không bị nhầm lẫn.”
“Quy tắc ở vòng đấu thứ ba sẽ là: ăn mồi và săn giết nhau như bình thường, tuy nhiên khác hẳn với hai vòng chơi trước, mọi người sẽ chỉ có MỘT cơ hội sống sót duy nhất. Người chơi nào bị tiêu diệt sẽ bị loại khỏi vòng đấu ngay lập tức. Cuộc chơi kết thúc nếu như chỉ còn lại một phe duy nhất, hoặc là hết thời gian đội nào có tổng điểm số cao nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Chưa hết, xen giữa ba vòng đấu chính sẽ là hai vòng đọ sức trực tiếp giữa các streamer với nhau. Tại hai vòng đọ sức này tất cả các khán giả theo dõi kênh livestream có thể tiến hành bình chọn xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, và chúng tôi sẽ chọn ra 5 người may mắn nhất trong số những người đưa ra bình chọn chính xác để trao tặng những phần quà nho nhỏ đến từ phía công ty SmileIndie.”
/584
|