“Ừm, anh hiểu.”
Trước lời tuyên bố chấm dứt hợp tác của Dương Khoa, Tịch vẫn tỏ ra tương đối bình thản: “Nhưng cậu có thể nói cho anh lý do thêm một lần nữa được không? Anh muốn nghe chính miệng cậu nói ra.”
“Lý do chủ yếu là hiện tại em đã làm chủ một văn phòng làm việc mới¸ và đang chuẩn bị tiến quân vào lĩnh vực trò chơi điện tử với sản phẩm đầu tay. Công việc trong tay em đã đủ bề bộn rồi, em không muốn phải liên tục mất công mất sức đi giải quyết những bất ổn ở bên ngoài.”
“Phòng làm việc mới? Thành lập từ khi nào thế Khoa?” Tịch đổi giọng ngạc nhiên. Trước đó thông qua Liễu anh có biết được Dương Khoa đang bận bịu với một dự án nào đó, nhưng không ngờ rằng cậu thanh niên trước mặt vậy mà đã phát triển đến mức độ này rồi.
“Mới được hơn nửa tháng.”
“Chà, chúc mừng cậu nhé. Một bước tiến lớn đấy!”
“Cảm ơn anh.”
“… Vậy thì anh đoán rằng cậu không muốn hợp tác với bên anh nữa là vì muốn tìm được một đối tác nào đó… chuyên nghiệp hơn, đáng tin cậy hơn phải không?”
“Không hẳn. Những chuyện xảy ra gần đây làm em không còn quá nhiều tin tưởng trong chuyện giao lại quyền phát hành trò chơi cho đối tác bên ngoài. Vì lẽ đó em vẫn luôn một mực cân nhắc lại, và cảm thấy rằng một chuyện hệ trọng như vậy có lẽ nên nắm trong tay mình thì tốt hơn.”
“Nói thế tức là cậu muốn tự mình đứng ra phát hành trò chơi?”
“Đúng thế.”
Lần này thì Tịch không đáp lại, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau rất lâu. Mãi sau đó anh mới thở dài:
“Thôi được, chúc cậu sớm ngày được như ý nguyện.”
“Cảm ơn anh một lần nữa. Muộn rồi, nếu không còn chuyện gì thì em phải về đây. Bản cập nhật chào đón Giáng sinh của “Bejeweled” sẽ được hoàn thành đúng tiến độ anh không phải lo. Nhưng đó sẽ là lần cuối cùng em cập nhật phiên bản cho hai trò chơi trên hệ thống cửa hàng SmileIndie, sau này chúng ta sẽ chỉ còn gặp nhau để giải quyết vấn đề phân chia lợi nhuận mà thôi.”
“Chúc anh gặp nhiều thuận lợi trong công việc sau này. Chào anh.” Dứt lời Dương Khoa đứng dậy ra về, còn Tịch thì vẫn ngồi nguyên tại chỗ dõi theo thân ảnh của hắn ngày một xa dần.
...
----------
Bỏ lại sau lưng hết thảy những chuyện phiền muộn đã qua, ngày hôm sau Dương Khoa lại tất bật tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chào đón thành viên mới gia nhập Ninja Studio.
“Đây, em sẽ làm việc ở trên này cùng với chị.” Trên tầng hai, Thu Lan mặt mày rạng rỡ dắt Cẩm Tú tham quan khắp một lượt gian phòng làm việc của mình. Sau một hồi chuyện trò tìm hiểu vào lúc mới đến, cô tỏ ra vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của Dương Khoa, thậm chí còn ngầm giơ ngón tay cái lên với hắn trước khi cùng Cẩm Tú lên gác.
“Chị ngồi trên này một mình à? Thế thì buồn chết!”
“Không sao, giờ có em rồi là chị hết buồn ngay. Em ngồi ở bàn này nhé, để tý nữa chị gọi mấy thanh niên lên kê sát vào.”
“Vâng, nhưng mà không có máy tính hay công cụ làm việc gì hả chị?”
“Hôm nay chị có thể dùng tạm laptop của em trước.” Dương Khoa thò đầu vào phòng trả lời thay Thu Lan: “Ngày mai cuối tuần em sẽ sắm sửa thêm một loạt máy móc thiết bị cho mọi người sau. Mấy anh em đã đến rồi, ta xuống dưới nhà liên hoan một tý đã hai chị.”
“Đúng đấy, xuống gặp mọi người đã Tú. Với cả hôm nay là ngày đầu tiên của em nên chị chỉ muốn bàn bạc lên kế hoạch trước với em thôi, về phần công việc ta có thể từ từ triển khai sau.”
Thế rồi Thu Lan cùng Cẩm Tú theo chân Dương Khoa đi xuống dưới tầng. Quả nhiên ở khu vực bàn uống nước đã được hắn bày biện một ít bánh kẹo hoa quả để ăn mừng. Về phần các anh em còn lại cũng đã có mặt đông đủ, hiện tất cả đang ngồi chầu chực sẵn trên hai dãy ghế sô pha.
À, thực ra không phải là tất cả.
“Oa! Mỹ nữ!”
Trông thấy một thân duyên dáng sành điệu Cẩm Tú bước xuống cầu thang, Thiếu Hoàng ngay lập tức bay đến bên cạnh chìa tay ra: “Chào em gái. Anh tên là Hoàng, rất hân hạnh được gặp em.”
“Này! Đừng doạ nhân viên mới của em sợ chứ anh Hoàng.” Dương Khoa vội vàng đứng ra định cản lại ông anh mê gái này, thế nhưng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người Cẩm Tú rất tự nhiên tiến tới bắt lấy tay của Thiếu Hoàng.
“Cảm ơn anh, anh cứ gọi em là Tú. Trông anh đẹp trai quá, ăn mặc cũng sành điệu nữa.”
“… Sao cơ?” Dương Khoa trố mắt ngạc nhiên.
“Làm sao mà bằng em được? Lại đây lại đây nào, để anh giới thiệu em với mấy người đồng nghiệp.” Chỉ thấy sau cái bắt tay, Thiếu Hoàng rất vô tư nắm lấy tay Cẩm Tú đi tới bàn uống nước.
“Này, anh Hoàng cướp sô của….” Dương Khoa đang định thuận miệng trêu đùa thì bị Thu Lan kéo lại, ngón tay đưa lên miệng ra dấu im lặng.
“Để cho anh Hoàng tự nhiên.” Cô thì thầm đầy ẩn ý bên tai Dương Khoa. Nhìn lại ông anh lập dị trong ăn mặc tỏ vẻ mừng rỡ khi có người khen ngợi thực lòng, hắn bèn gật đầu với Thu Lan tỏ vẻ đã hiểu.
“Thế nào, chị Lan có ưng không?” Dương Khoa thì thầm trở lại.
“Tính cách có hơi vô tư nhưng không sao, còn lại thì phải xem trong quá trình làm việc mới biết được.”
“Chị nhớ nhẹ nhàng thôi nhé, người ta vẫn còn là sinh viên đấy.”
“Được, Khoa cứ yên tâm.” Dứt lời cả hai ngồi xuống ghế bắt đầu khai tiệc. Sau màn tự giới thiệu ngắn gọn của Dương Khoa và Cẩm Tú, mọi người bắt đầu lên tiếng hỏi han:
“Em vẫn còn là sinh viên à, học năm mấy rồi? Với cả học trường nào vậy em?”
“Em học đại học Hà thành, hiện tại đang là sinh viên năm cuối. Thế còn anh Hải với mọi người ở đây chắc là tốt nghiệp hết rồi ấy nhỉ?”
“Ừ, bọn anh đều tốt nghiệp hết rồi. Duy có chú em này nhỏ tuổi nhất, không học hành ở đâu thì lại làm sếp.” Duy Hải nở nụ cười tinh nghịch nhìn về phía Dương Khoa.
“Nhà lãnh đạo bẩm sinh đấy Tú.” Trọng Lâm được dịp vui vẻ tụ hội cũng góp lời.
“Anh chị quá khen, sau này còn phải nhờ vả anh chị nhiều.” Dương Khoa khiêm tốn.
“Mà hình như anh gặp em ở đâu rồi phải không Tú? Trông em quen lắm.”
“Mọi người đều không nhớ gì à? Em là người chụp bức ảnh kia cho mọi người đấy.” Cẩm Tú lại chỉ lên tấm ảnh quen thuộc treo trên tường.
“Ơ đúng rồi!”
“Thì ra là thế, thảo nào cứ thấy quen quan.”
“Uầy, có duyên nha!” Ngoại trừ Dương Khoa và Thu Lan đã biết từ lúc sáng sớm, ba người còn lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước sự trùng hợp khó tin này. Theo bản năng họ đánh mắt nhìn về phía Dương Khoa:
“Nhìn em ghê thế? Lúc đầu chị Tú tới đây em cũng ngạc nhiên lắm, không kém gì các anh đâu.” Dương Khoa lập tức thanh minh.
“Thế thì có phải em ở ngay gần đây đúng không? Tại hôm đấy hình như là em dắt xe từ đâu đó đi qua chỗ bọn anh.” Thiếu Hoàng nhạy bén phát giác vấn đề.
“Vâng, em ở nhà 12 ngay bên cạnh đây này. Hàng xóm đấy.”
“Thế cơ à! Ôi làm việc gần nhà là sướng nhất! Đi lại quá là thuận tiện luôn.”
“Khoa này tìm người khéo thế, mời được cả hàng xóm cơ đấy.”
“Cũng bình thường thôi anh Hải. Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chào đón thành viên mới nhất của Ninja Studio chứ nhỉ?” Cảm thấy tiết mục ra mắt thành viên mới như thế là ổn thỏa rồi, Dương Khoa chủ động nâng cốc lên.
“Chào mừng Tú gia nhập Ninja Studio!” Không ai bảo ai mọi người đồng thanh chúc mừng.
“Cảm ơn các anh chị, cảm ơn... sếp Khoa.”
…
Có sự gia nhập của Cẩm Tú, Dương Khoa cảm thấy phòng làm việc của mình có sức sống hẳn lên.
Dễ thấy nhất là tại phòng làm việc của Thu Lan trên tầng hai. Thỉnh thoảng đi lên để trao đổi tình hình công việc giấy tờ với cô thì hắn luôn thấy hai chị em trong phòng trò chuyện với nhau khá là vui vẻ và hòa nhã.
“Hai chị em trò chuyện vui vẻ quá nhỉ.” Dương Khoa gõ cửa rồi lại thò đầu vào phòng hỏi thăm: Chị Tú làm việc ngày đầu tiên có thấy vướng mắc gì không? Cứ trao đổi với em đừng ngại.”
“Không có gì đâu Khoa ạ, mọi việc vẫn ổn. Chị cùng với chị Lan mới thống nhất kế hoạch làm việc cho thời gian sắp tới thôi.”
“À Khoa này. Chị cần có thêm một đường dây điện thoại bàn nữa dành cho Tú, em duyệt nhé để chị đặt làm luôn.”
“Cùng số hay thêm số mới hả chị?”
“Số mới đi. Như thế liên lạc cho tiện.”
“Được, em không có vấn đề.”
“Thế thôi, báo cáo lát nữa chị sẽ gửi cho Khoa.” Dứt lời Thu Lan lại quay sang Cẩm Tú tiếp tục bàn bạc: “Giờ thì về mảng truyền thông của phòng làm việc của mình....”
Thấy hai người chú tâm vào công việc, Dương Khoa mỉm cười đóng cửa phòng lại rồi trở về góc làm việc dưới tầng. Đi qua chỗ ngồi của Thiếu Hoàng, bỗng nhiên hắn bị anh níu lại:
“Từ từ. Chú xem sàn gỗ anh vẽ thế nào?”
“… Ô, đẹp đấy. Anh di chuyển mấy nét xước này ra ngoài rìa nó sẽ thuận mắt hơn. Mà sao hôm nay anh Hoàng làm nhanh khủng khiếp thế, nháy mắt đã xong một cái rồi?”
“Mấy hôm trước anh buông thả cho các chú đỡ bị áp lực thôi.” Thiếu Hoàng phổng mũi vỗ vai Trọng Lâm ngồi bên cạnh: “Một mình độc chiếm sân khấu làm sao được, phải cho đồng đội có đất diễn nữa chứ. Phải không Lâm em?”
“Có mà được em gái khen nó mới thế thì có.” Trọng Lâm bịt mồm cười.
“(tiếng một cú vỗ vai cực mạnh) Vớ vẩn!”
“Được rồi, anh sửa xong thì gửi lại em cái phông nền cơ bản này nhé. Tiếp đó anh làm cho em mấy mẫu sàn gỗ bổ sung thêm chi tiết trang trí nữa là được.” Dương Khoa gật gù đi tới chỗ Duy Hải: “Chỗ của anh ra sao rồi?”
“Nó đây, em xem có được không?”
“Bầu trời mây à? Hơi sáng, anh có thể làm cho màu của nó tối thêm tý nữa, như thế nó sẽ tương phản với màu sắc rực rỡ của hoa quả.”
“Ý hay.”
“... Đấy đúng rồi đấy. Lưu luôn rồi gửi cho em cùng với anh Hoàng anh nhé. Hôm nay năng suất của hai anh cao thật đấy, chả bù cho em với anh Lâm.”
“Bù cho em thôi¸ anh cũng xong 3 hiệu ứng dải sáng rồi này Khoa.” Trọng Lâm không chịu thua kém, anh cũng làm Dương Khoa bất ngờ bằng những hiệu ứng dải sáng cực kỳ hoa mỹ.
“Tia lửa này hay nè. Bông tuyết cũng ok. Ái chà, lưỡi kiếm chém lá rụng về cội? Tuyệt lắm, này thế thì các anh tập trung gửi về hết cho em đi, để em lắp ráp thành một bản demo (chơi thử) xem nó ra sao luôn.”
Dương Khoa hồ hởi đi về chỗ ngồi của mình bật máy tính lên. Hôm nay nhiều bất ngờ quá, mấy ông anh này không biết có cắn thuốc gì không mà tốc độ làm việc tăng cao đột biến, làm hắn bây giờ cũng phải vắt chân lên chạy theo cho bằng anh bằng em mới được.
“Gửi rồi nhé, giờ chú phải ngồi lắp ghép hoàn chỉnh đi. Một lúc nữa là phải ra sản phẩm cho bọn anh chiêm ngưỡng đấy.” Thế rồi không biết từ đâu Thiếu Hoàng lấy ra một đĩa bánh nhẩn nha ngồi gặm trước mặt Dương Khoa, hai người còn lại cũng kéo ghế ngồi thành một đoàn hưởng ứng.
A, thì ra là cay vụ hôm kia hả?
Được!
Dương Khoa thấy vậy bèn vặn tay xoay cổ, sau đó hắn mở hết tốc lực gõ phím như bay, mắt dán chặt vào những con số dòng chữ không ngừng hiện ra trên màn hình.
Ước chừng nửa tiếng sau, một bản demo được tạo dựng thô sơ hiện lên chính giữa màn hình máy tính của Dương Khoa. Sau khi nhấn nút bắt đầu, hắn liền lia chuột vài cái để xem hiệu ứng lưỡi kiếm trông ra sao rồi hài lòng ngửa người ra ghế nhìn các loại quả tung bay.
Tốt lắm, gần giống với hình mẫu trò chơi trong lòng hắn rồi đấy.
“Này các anh ơi, ra xem bản demo em vừa mới hoàn thiện này. Đâu rồi?... Các anh đang xem gì thế?” Dương Khoa nhoài người nhìn sang phía bàn đối diện, chỉ thấy ba anh em đang châu đầu xem một thứ gì đó trên màn hình máy tính của Thiếu Hoàng ngồi giữa.
“Đâu, demo đâu?” Nghe thấy Dương Khoa gọi ba người vội vã đứng dậy. Thiếu Hoàng là hăm hở nhất, anh chen lên đầu gạt Dương Khoa ra rồi chiếm lấy ghế ngồi xuống. Tiếp đó, theo sự hướng dẫn của Dương Khoa anh cầm lấy chuột bắt đầu hành trình chinh chiến, trong khi hai người kia thì đứng ở một bên bình phẩm:
“Chơi cái này có vẻ khó hơn tưởng tượng nhỉ.”
“Đúng đấy, mà quả bay lên cùng một lúc lại thành ra dễ chém. Cứ tung lên rời rạc như lúc nãy mới là khó.”
“Tiết tấu như thế có bị nhanh quá không Khoa?”
“Ôi nhanh gì anh Hải? Thế này là vừa đẹp ấy, nếu mà giảm tốc độ đi nữa thì nó lại thành ra dễ quá. Chơi thế nhanh chán lắm”
“Anh Hoàng chém ẩu thế thì trúng bom chắc rồi! Anh phải chém cong cong lên chứ?”
“Khó phết đấy Lâm ạ đừng đùa, cầm chuột thế này thao tác cứng lắm.”
“Ai nha!” Nghe thấy thế Dương Khoa vỗ đầu: “Quên mất, đừng chơi trên máy tính anh ơi. Các anh tải về điện thoại mà chơi, bản demo này của em có tích hợp hỗ trợ rồi đấy. Thao tác bằng ngón tay nó dễ hơn.”
“... Chú cố ý làm xấu mặt anh phải hông?” Chỉ thấy Thiếu Hoàng buồn bực thả chuột xuống vì đúng lúc Dương Khoa nói thì anh chém phải bom.
“Đâu! Em quên thật mà, với cả em chưa kịp nói gì anh đã nhảy vào rồi. Dây nối đây anh Hoàng cắm vào điện thoại đi, file trò chơi thì em để ở ngay ngoài đấy.” Dương Khoa đon đả hướng dẫn ba người tải trò chơi về điện thoại của mình.
Trước lời tuyên bố chấm dứt hợp tác của Dương Khoa, Tịch vẫn tỏ ra tương đối bình thản: “Nhưng cậu có thể nói cho anh lý do thêm một lần nữa được không? Anh muốn nghe chính miệng cậu nói ra.”
“Lý do chủ yếu là hiện tại em đã làm chủ một văn phòng làm việc mới¸ và đang chuẩn bị tiến quân vào lĩnh vực trò chơi điện tử với sản phẩm đầu tay. Công việc trong tay em đã đủ bề bộn rồi, em không muốn phải liên tục mất công mất sức đi giải quyết những bất ổn ở bên ngoài.”
“Phòng làm việc mới? Thành lập từ khi nào thế Khoa?” Tịch đổi giọng ngạc nhiên. Trước đó thông qua Liễu anh có biết được Dương Khoa đang bận bịu với một dự án nào đó, nhưng không ngờ rằng cậu thanh niên trước mặt vậy mà đã phát triển đến mức độ này rồi.
“Mới được hơn nửa tháng.”
“Chà, chúc mừng cậu nhé. Một bước tiến lớn đấy!”
“Cảm ơn anh.”
“… Vậy thì anh đoán rằng cậu không muốn hợp tác với bên anh nữa là vì muốn tìm được một đối tác nào đó… chuyên nghiệp hơn, đáng tin cậy hơn phải không?”
“Không hẳn. Những chuyện xảy ra gần đây làm em không còn quá nhiều tin tưởng trong chuyện giao lại quyền phát hành trò chơi cho đối tác bên ngoài. Vì lẽ đó em vẫn luôn một mực cân nhắc lại, và cảm thấy rằng một chuyện hệ trọng như vậy có lẽ nên nắm trong tay mình thì tốt hơn.”
“Nói thế tức là cậu muốn tự mình đứng ra phát hành trò chơi?”
“Đúng thế.”
Lần này thì Tịch không đáp lại, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau rất lâu. Mãi sau đó anh mới thở dài:
“Thôi được, chúc cậu sớm ngày được như ý nguyện.”
“Cảm ơn anh một lần nữa. Muộn rồi, nếu không còn chuyện gì thì em phải về đây. Bản cập nhật chào đón Giáng sinh của “Bejeweled” sẽ được hoàn thành đúng tiến độ anh không phải lo. Nhưng đó sẽ là lần cuối cùng em cập nhật phiên bản cho hai trò chơi trên hệ thống cửa hàng SmileIndie, sau này chúng ta sẽ chỉ còn gặp nhau để giải quyết vấn đề phân chia lợi nhuận mà thôi.”
“Chúc anh gặp nhiều thuận lợi trong công việc sau này. Chào anh.” Dứt lời Dương Khoa đứng dậy ra về, còn Tịch thì vẫn ngồi nguyên tại chỗ dõi theo thân ảnh của hắn ngày một xa dần.
...
----------
Bỏ lại sau lưng hết thảy những chuyện phiền muộn đã qua, ngày hôm sau Dương Khoa lại tất bật tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chào đón thành viên mới gia nhập Ninja Studio.
“Đây, em sẽ làm việc ở trên này cùng với chị.” Trên tầng hai, Thu Lan mặt mày rạng rỡ dắt Cẩm Tú tham quan khắp một lượt gian phòng làm việc của mình. Sau một hồi chuyện trò tìm hiểu vào lúc mới đến, cô tỏ ra vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của Dương Khoa, thậm chí còn ngầm giơ ngón tay cái lên với hắn trước khi cùng Cẩm Tú lên gác.
“Chị ngồi trên này một mình à? Thế thì buồn chết!”
“Không sao, giờ có em rồi là chị hết buồn ngay. Em ngồi ở bàn này nhé, để tý nữa chị gọi mấy thanh niên lên kê sát vào.”
“Vâng, nhưng mà không có máy tính hay công cụ làm việc gì hả chị?”
“Hôm nay chị có thể dùng tạm laptop của em trước.” Dương Khoa thò đầu vào phòng trả lời thay Thu Lan: “Ngày mai cuối tuần em sẽ sắm sửa thêm một loạt máy móc thiết bị cho mọi người sau. Mấy anh em đã đến rồi, ta xuống dưới nhà liên hoan một tý đã hai chị.”
“Đúng đấy, xuống gặp mọi người đã Tú. Với cả hôm nay là ngày đầu tiên của em nên chị chỉ muốn bàn bạc lên kế hoạch trước với em thôi, về phần công việc ta có thể từ từ triển khai sau.”
Thế rồi Thu Lan cùng Cẩm Tú theo chân Dương Khoa đi xuống dưới tầng. Quả nhiên ở khu vực bàn uống nước đã được hắn bày biện một ít bánh kẹo hoa quả để ăn mừng. Về phần các anh em còn lại cũng đã có mặt đông đủ, hiện tất cả đang ngồi chầu chực sẵn trên hai dãy ghế sô pha.
À, thực ra không phải là tất cả.
“Oa! Mỹ nữ!”
Trông thấy một thân duyên dáng sành điệu Cẩm Tú bước xuống cầu thang, Thiếu Hoàng ngay lập tức bay đến bên cạnh chìa tay ra: “Chào em gái. Anh tên là Hoàng, rất hân hạnh được gặp em.”
“Này! Đừng doạ nhân viên mới của em sợ chứ anh Hoàng.” Dương Khoa vội vàng đứng ra định cản lại ông anh mê gái này, thế nhưng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người Cẩm Tú rất tự nhiên tiến tới bắt lấy tay của Thiếu Hoàng.
“Cảm ơn anh, anh cứ gọi em là Tú. Trông anh đẹp trai quá, ăn mặc cũng sành điệu nữa.”
“… Sao cơ?” Dương Khoa trố mắt ngạc nhiên.
“Làm sao mà bằng em được? Lại đây lại đây nào, để anh giới thiệu em với mấy người đồng nghiệp.” Chỉ thấy sau cái bắt tay, Thiếu Hoàng rất vô tư nắm lấy tay Cẩm Tú đi tới bàn uống nước.
“Này, anh Hoàng cướp sô của….” Dương Khoa đang định thuận miệng trêu đùa thì bị Thu Lan kéo lại, ngón tay đưa lên miệng ra dấu im lặng.
“Để cho anh Hoàng tự nhiên.” Cô thì thầm đầy ẩn ý bên tai Dương Khoa. Nhìn lại ông anh lập dị trong ăn mặc tỏ vẻ mừng rỡ khi có người khen ngợi thực lòng, hắn bèn gật đầu với Thu Lan tỏ vẻ đã hiểu.
“Thế nào, chị Lan có ưng không?” Dương Khoa thì thầm trở lại.
“Tính cách có hơi vô tư nhưng không sao, còn lại thì phải xem trong quá trình làm việc mới biết được.”
“Chị nhớ nhẹ nhàng thôi nhé, người ta vẫn còn là sinh viên đấy.”
“Được, Khoa cứ yên tâm.” Dứt lời cả hai ngồi xuống ghế bắt đầu khai tiệc. Sau màn tự giới thiệu ngắn gọn của Dương Khoa và Cẩm Tú, mọi người bắt đầu lên tiếng hỏi han:
“Em vẫn còn là sinh viên à, học năm mấy rồi? Với cả học trường nào vậy em?”
“Em học đại học Hà thành, hiện tại đang là sinh viên năm cuối. Thế còn anh Hải với mọi người ở đây chắc là tốt nghiệp hết rồi ấy nhỉ?”
“Ừ, bọn anh đều tốt nghiệp hết rồi. Duy có chú em này nhỏ tuổi nhất, không học hành ở đâu thì lại làm sếp.” Duy Hải nở nụ cười tinh nghịch nhìn về phía Dương Khoa.
“Nhà lãnh đạo bẩm sinh đấy Tú.” Trọng Lâm được dịp vui vẻ tụ hội cũng góp lời.
“Anh chị quá khen, sau này còn phải nhờ vả anh chị nhiều.” Dương Khoa khiêm tốn.
“Mà hình như anh gặp em ở đâu rồi phải không Tú? Trông em quen lắm.”
“Mọi người đều không nhớ gì à? Em là người chụp bức ảnh kia cho mọi người đấy.” Cẩm Tú lại chỉ lên tấm ảnh quen thuộc treo trên tường.
“Ơ đúng rồi!”
“Thì ra là thế, thảo nào cứ thấy quen quan.”
“Uầy, có duyên nha!” Ngoại trừ Dương Khoa và Thu Lan đã biết từ lúc sáng sớm, ba người còn lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước sự trùng hợp khó tin này. Theo bản năng họ đánh mắt nhìn về phía Dương Khoa:
“Nhìn em ghê thế? Lúc đầu chị Tú tới đây em cũng ngạc nhiên lắm, không kém gì các anh đâu.” Dương Khoa lập tức thanh minh.
“Thế thì có phải em ở ngay gần đây đúng không? Tại hôm đấy hình như là em dắt xe từ đâu đó đi qua chỗ bọn anh.” Thiếu Hoàng nhạy bén phát giác vấn đề.
“Vâng, em ở nhà 12 ngay bên cạnh đây này. Hàng xóm đấy.”
“Thế cơ à! Ôi làm việc gần nhà là sướng nhất! Đi lại quá là thuận tiện luôn.”
“Khoa này tìm người khéo thế, mời được cả hàng xóm cơ đấy.”
“Cũng bình thường thôi anh Hải. Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chào đón thành viên mới nhất của Ninja Studio chứ nhỉ?” Cảm thấy tiết mục ra mắt thành viên mới như thế là ổn thỏa rồi, Dương Khoa chủ động nâng cốc lên.
“Chào mừng Tú gia nhập Ninja Studio!” Không ai bảo ai mọi người đồng thanh chúc mừng.
“Cảm ơn các anh chị, cảm ơn... sếp Khoa.”
…
Có sự gia nhập của Cẩm Tú, Dương Khoa cảm thấy phòng làm việc của mình có sức sống hẳn lên.
Dễ thấy nhất là tại phòng làm việc của Thu Lan trên tầng hai. Thỉnh thoảng đi lên để trao đổi tình hình công việc giấy tờ với cô thì hắn luôn thấy hai chị em trong phòng trò chuyện với nhau khá là vui vẻ và hòa nhã.
“Hai chị em trò chuyện vui vẻ quá nhỉ.” Dương Khoa gõ cửa rồi lại thò đầu vào phòng hỏi thăm: Chị Tú làm việc ngày đầu tiên có thấy vướng mắc gì không? Cứ trao đổi với em đừng ngại.”
“Không có gì đâu Khoa ạ, mọi việc vẫn ổn. Chị cùng với chị Lan mới thống nhất kế hoạch làm việc cho thời gian sắp tới thôi.”
“À Khoa này. Chị cần có thêm một đường dây điện thoại bàn nữa dành cho Tú, em duyệt nhé để chị đặt làm luôn.”
“Cùng số hay thêm số mới hả chị?”
“Số mới đi. Như thế liên lạc cho tiện.”
“Được, em không có vấn đề.”
“Thế thôi, báo cáo lát nữa chị sẽ gửi cho Khoa.” Dứt lời Thu Lan lại quay sang Cẩm Tú tiếp tục bàn bạc: “Giờ thì về mảng truyền thông của phòng làm việc của mình....”
Thấy hai người chú tâm vào công việc, Dương Khoa mỉm cười đóng cửa phòng lại rồi trở về góc làm việc dưới tầng. Đi qua chỗ ngồi của Thiếu Hoàng, bỗng nhiên hắn bị anh níu lại:
“Từ từ. Chú xem sàn gỗ anh vẽ thế nào?”
“… Ô, đẹp đấy. Anh di chuyển mấy nét xước này ra ngoài rìa nó sẽ thuận mắt hơn. Mà sao hôm nay anh Hoàng làm nhanh khủng khiếp thế, nháy mắt đã xong một cái rồi?”
“Mấy hôm trước anh buông thả cho các chú đỡ bị áp lực thôi.” Thiếu Hoàng phổng mũi vỗ vai Trọng Lâm ngồi bên cạnh: “Một mình độc chiếm sân khấu làm sao được, phải cho đồng đội có đất diễn nữa chứ. Phải không Lâm em?”
“Có mà được em gái khen nó mới thế thì có.” Trọng Lâm bịt mồm cười.
“(tiếng một cú vỗ vai cực mạnh) Vớ vẩn!”
“Được rồi, anh sửa xong thì gửi lại em cái phông nền cơ bản này nhé. Tiếp đó anh làm cho em mấy mẫu sàn gỗ bổ sung thêm chi tiết trang trí nữa là được.” Dương Khoa gật gù đi tới chỗ Duy Hải: “Chỗ của anh ra sao rồi?”
“Nó đây, em xem có được không?”
“Bầu trời mây à? Hơi sáng, anh có thể làm cho màu của nó tối thêm tý nữa, như thế nó sẽ tương phản với màu sắc rực rỡ của hoa quả.”
“Ý hay.”
“... Đấy đúng rồi đấy. Lưu luôn rồi gửi cho em cùng với anh Hoàng anh nhé. Hôm nay năng suất của hai anh cao thật đấy, chả bù cho em với anh Lâm.”
“Bù cho em thôi¸ anh cũng xong 3 hiệu ứng dải sáng rồi này Khoa.” Trọng Lâm không chịu thua kém, anh cũng làm Dương Khoa bất ngờ bằng những hiệu ứng dải sáng cực kỳ hoa mỹ.
“Tia lửa này hay nè. Bông tuyết cũng ok. Ái chà, lưỡi kiếm chém lá rụng về cội? Tuyệt lắm, này thế thì các anh tập trung gửi về hết cho em đi, để em lắp ráp thành một bản demo (chơi thử) xem nó ra sao luôn.”
Dương Khoa hồ hởi đi về chỗ ngồi của mình bật máy tính lên. Hôm nay nhiều bất ngờ quá, mấy ông anh này không biết có cắn thuốc gì không mà tốc độ làm việc tăng cao đột biến, làm hắn bây giờ cũng phải vắt chân lên chạy theo cho bằng anh bằng em mới được.
“Gửi rồi nhé, giờ chú phải ngồi lắp ghép hoàn chỉnh đi. Một lúc nữa là phải ra sản phẩm cho bọn anh chiêm ngưỡng đấy.” Thế rồi không biết từ đâu Thiếu Hoàng lấy ra một đĩa bánh nhẩn nha ngồi gặm trước mặt Dương Khoa, hai người còn lại cũng kéo ghế ngồi thành một đoàn hưởng ứng.
A, thì ra là cay vụ hôm kia hả?
Được!
Dương Khoa thấy vậy bèn vặn tay xoay cổ, sau đó hắn mở hết tốc lực gõ phím như bay, mắt dán chặt vào những con số dòng chữ không ngừng hiện ra trên màn hình.
Ước chừng nửa tiếng sau, một bản demo được tạo dựng thô sơ hiện lên chính giữa màn hình máy tính của Dương Khoa. Sau khi nhấn nút bắt đầu, hắn liền lia chuột vài cái để xem hiệu ứng lưỡi kiếm trông ra sao rồi hài lòng ngửa người ra ghế nhìn các loại quả tung bay.
Tốt lắm, gần giống với hình mẫu trò chơi trong lòng hắn rồi đấy.
“Này các anh ơi, ra xem bản demo em vừa mới hoàn thiện này. Đâu rồi?... Các anh đang xem gì thế?” Dương Khoa nhoài người nhìn sang phía bàn đối diện, chỉ thấy ba anh em đang châu đầu xem một thứ gì đó trên màn hình máy tính của Thiếu Hoàng ngồi giữa.
“Đâu, demo đâu?” Nghe thấy Dương Khoa gọi ba người vội vã đứng dậy. Thiếu Hoàng là hăm hở nhất, anh chen lên đầu gạt Dương Khoa ra rồi chiếm lấy ghế ngồi xuống. Tiếp đó, theo sự hướng dẫn của Dương Khoa anh cầm lấy chuột bắt đầu hành trình chinh chiến, trong khi hai người kia thì đứng ở một bên bình phẩm:
“Chơi cái này có vẻ khó hơn tưởng tượng nhỉ.”
“Đúng đấy, mà quả bay lên cùng một lúc lại thành ra dễ chém. Cứ tung lên rời rạc như lúc nãy mới là khó.”
“Tiết tấu như thế có bị nhanh quá không Khoa?”
“Ôi nhanh gì anh Hải? Thế này là vừa đẹp ấy, nếu mà giảm tốc độ đi nữa thì nó lại thành ra dễ quá. Chơi thế nhanh chán lắm”
“Anh Hoàng chém ẩu thế thì trúng bom chắc rồi! Anh phải chém cong cong lên chứ?”
“Khó phết đấy Lâm ạ đừng đùa, cầm chuột thế này thao tác cứng lắm.”
“Ai nha!” Nghe thấy thế Dương Khoa vỗ đầu: “Quên mất, đừng chơi trên máy tính anh ơi. Các anh tải về điện thoại mà chơi, bản demo này của em có tích hợp hỗ trợ rồi đấy. Thao tác bằng ngón tay nó dễ hơn.”
“... Chú cố ý làm xấu mặt anh phải hông?” Chỉ thấy Thiếu Hoàng buồn bực thả chuột xuống vì đúng lúc Dương Khoa nói thì anh chém phải bom.
“Đâu! Em quên thật mà, với cả em chưa kịp nói gì anh đã nhảy vào rồi. Dây nối đây anh Hoàng cắm vào điện thoại đi, file trò chơi thì em để ở ngay ngoài đấy.” Dương Khoa đon đả hướng dẫn ba người tải trò chơi về điện thoại của mình.
/584
|