Những phút sau đó, cuộc so tài giữa các thành viên của lớp học cũ vẫn diễn ra trong bầu không khí sôi động và kịch tính. Bất quá sau khi chấp nhận yêu cầu sắp xếp lại đội hình, Dương Khoa không thể tiếp tục cùng những người đồng đội mới thắng liền một mạch được nữa. Hắn bắt đầu nếm trải khó khăn và thất bại đan xen, tuy vậy điều này không ảnh hưởng nhiều lắm đến phong độ thi đấu chói sáng của hắn.
Di chuyển cẩn thận, thao tác bắn súng vững vàng ổn định, thêm vào nhiều chiêu trò vô cùng quái lạ khiến cho không chỉ đối thủ mà ngay cả đồng đội cũng bị Dương Khoa xoay như chóng chóng trong suốt cuộc so tài. Đó cũng là lúc mọi người chợt nhận ra thanh niên phế vật năm nào giờ đã trở nên cực kỳ ranh ma và khó đoán trước, tựa như một game thủ “Chống khủng bố” lão luyện vậy.
“Thôi. Tao mệt rồi tụi mày ơi, nghỉ đây.”
Sau khi giành được chiến thắng chung cuộc hiệp đấu thứ sáu, mắt nhìn thấy thanh báo hiệu sức khỏe dưới màn hình đang nháy đỏ Dương Khoa bèn thông báo lại một câu trên kênh chat tự do rồi thoát ra khỏi trò chơi. Hệ thống VR tuy đem lại những giờ phút giải trí vô cùng sung sướng nhưng bên cạnh đó cũng bắt buộc người chơi phải tuân thủ không ít yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt về sức khỏe, và chúng tuyệt không phải là dăm ba thứ vớ vẩn chơi 180 phút nghỉ mắt vài giây như hắn vẫn thường thấy ở thế giới cũ.”
“Thế nghỉ luôn đi bọn mày ơi, 11 giờ rồi.”
“Ok, ra đi anh em.
“Hôm khác chơi tiếp không? Hôm nay bắn đang phê.”
Thấy Dương Khoa rời đi, đám bạn của hắn cũng lục tục đăng xuất khỏi trò chơi. Trèo ra khỏi những buồng máy VR đã ngắt kết nối, ai nấy đều xoay chân xoay tay một lúc cho cơ bắp quen thuộc vận động trở lại.
“Vẫn còn sớm mà. Sang spa chơi thêm tý nữa xem tụi con gái về chưa hẵng.” Sau khi cảm thấy chơi chưa đã Minh bèn bước tới vỗ vai Dương Khoa – “công thần” số một của buổi tối hôm nay trong việc giúp anh thắng được mấy trận cá cược liền: “Cả mày nữa, định về luôn à?”
“Ừ, tao phải đi về luôn đây.” Dương Khoa xách túi lên vai trả lời: “Hôm nay gặp gỡ bọn mày thế là vui lắm rồi. Giờ tao còn phải về làm nốt công việc, không thì ngày mai lại không có cái để bàn giao.”
Xác thực buổi tối nay hắn đã tận hưởng những phút giây vô cùng vui vẻ sau một quãng thời gian dài bề bộn với công việc. Xem ra những người bạn học cũ này của tên tiền nhiệm cũng không đến nỗi khó chơi cùng như hắn tưởng tượng, chỉ cần làm ngơ trước những câu chuyện mang đậm tính chất khoe khoang lẫn những lời văng tục thường xuyên tuôn ra là được. Hắn thật tâm hy vọng sau này mọi người còn có dịp tụ hội lại với nhau.
“11 giờ rồi, còn làm việc cái gì nữa? Đi sang spa với bọn tao, thư giãn một hôm thì làm sao?” Tùng cũng chạy tới khuyên bảo: “Sang mà nhận suất “mát xoa” đặc biệt dành cho người chiến thắng hôm nay luôn.”
“Thôi, tao thật sự là bận lắm.” Đứng trước lời chèo kéo nài nỉ của mấy đứa bạn xấu Dương Khoa vẫn nhã nhặn từ chối, hắn còn chưa sẵn sàng cho mấy phi vụ ăn chơi trác táng như thế: “Tụi mày cứ tự nhiên đi, hôm khác tao đỡ việc rồi gặp nhau cũng được.”
“Ờ, bận quá thì thôi vậy.”
“Tiếc nhể, dạo này không có mày bọn tao buồn hẳn.”
“Có cần tao nhờ người đưa về không?”
“Thôi tao tự về được rồi, tụi mày cứ đi đi kẻo muộn. Bye nhé.” Vẫy tay chào tạm biệt đám bạn học cũ Dương Khoa đẩy cửa bước ra đến ngoài phố. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì một bàn tay thon thả từ đằng sau vươn lên nắm cánh tay của hắn níu lại.
“Khoa từ từ chờ mình đã!” Chỉ thấy Thùy Linh vội vàng tiến lại gần hắn, cô khom người thở dốc rồi lên tiếng trách móc: “Vội vàng thế! Không đợi mình về cùng luôn à?”
“Ơ, tưởng Linh ở lại sang bên spa chơi cơ mà?”
“Thôi, muộn rồi mình cũng phải đi về.” Được đôi câu cô lại chuyển sang giọng ngọt ngào: “Hay là Khoa về cùng với mình luôn nhé, mình chung nhau một xe cho tiện.”
“Về cùng á? Ừ thế cũng được, thế thì chờ mình một lúc để mình gọi taxi luôn một thể.”
“Không cần chờ đâu anh Khoa ơi, anh chị đi cùng xe với em luôn này.”
“A! Vậy hả, cảm ơn Mimi nhé. Linh ơi có xe đây rồi, mình đi luôn với.... OÁI!!!”
Phải mất vài giây Dương Khoa mới nhận ra sự xuất hiện bất thường của Thảo My ở ngay bên cạnh. Theo bản năng hắn giật bắn cả mình, cả người lùi lại kêu to trông rất khoa trương.
“Sao thế anh Khoa?” Thấy phản ứng bất thường của Dương Khoa, Thảo My ngây ngô hỏi thăm.
“À không, không có gì. Hơi bất ngờ tý thôi, sao em lại ở đây vậy?”
“Đến đón anh chị chứ còn sao nữa.” Thế rồi Thảo My nhoẻn miệng cười, cô nghiêng người hướng tay chỉ về một chiếc xe đã đỗ sẵn bên lề đường từ lúc nào: “Mọi người mau vào đi thôi.”
“Đón anh cơ à? Chu đáo quá, nhưng sao em lại….” Đang định hỏi thăm Thảo My thêm vài câu thì Dương Khoa trông thấy Tùng chạy ra cửa quán cyber game gọi hắn quay lại:
“Khoa! Quên mất không đưa cho mày thẻ VIP này!”
“Ờ, đợi tao tý!” Thấy vậy Dương Khoa quay sang nói với hai cô gái bên cạnh: “Hai người vào xe trước đi kẻo lạnh.”
“Ừm.”
“Nhanh anh nhé.”
Thế rồi, ngay sau khi Dương Khoa quay lưng đi hai cô gái lập tức quay sang nhìn nhau. Đứng thẳng người lên rồi chậm rãi chỉnh lại chiếc túi đeo trên vai, Thuỳ Linh lên tiếng chào hỏi trước:
“Vậy ra tên em là Mimi à? Nghe lạ thế? Có phải….”
“Mời chị Linh nói lại cho đúng, tên của em là Thảo My.” Bất ngờ là khi nghe thấy cái tên ấy thốt ra từ phía Thuỳ Linh nụ cười trên khuôn mặt Thảo My chợt biến mất, cô nàng trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
“… Chà chà, thì ra cũng không dễ thương như bề ngoài nhỉ.” Nhưng Thuỳ Linh là ai cơ chứ, thấy tình huống không đúng cô nhanh chóng đoán ra ngay ý tứ ẩn giấu đằng sau ngay: “Cũng không biết bản chất bên trong này có bị người nào đó biết không nữa.”
“Cái đó thì không cần chị phải nhọc lòng quan tâm. Còn nếu chị không thích thì không ai ép chị phải đi cùng em cả, chị có thể tự bắt taxi mà về.”
“Thế sao được? Khoa vừa mới đồng ý đi cùng với chị về nhà rồi. Bọn chị còn có nhiều thứ để “trao đổi” với nhau lắm!” Hai người cứ thế đứng đối diện nhau, mơ hồ có thể trông thấy những tia lửa điện bắn ra từ mắt hai người.
“Ơ, Mimi với cả Linh sao không vào xe ngồi trước đi?” Trở về với tấm thẻ VIP màu vàng chói lọi trên tay, Dương Khoa ngạc nhiên khi thấy hai cô gái vẫn còn đứng chờ ở phía ngoài.
“A, em đang khuyên chị Linh ngồi lên ghế trước ấy mà.” Mimi chủ động lên tiếng: “Em thấy chị Linh hơi mệt cho nên muốn chị ấy lên ghế trước ngồi cho đỡ say mà chị ấy không chịu.”
“Khômg được, xe của em thì em ngồi lên ghế trước chứ. Chị là người ngoài làm thế ngại chết.” Thuỳ Linh cười giả lả, bàn tay cố ý nắm lấy tay Dương Khoa: “Với cả chị còn có một ít chuyện muốn hỏi thăm anh Khoa của em một tý, chắc em không phiền chứ?”
“Có phiền.” Thảo My vô tư gật đầu, tay cô cũng nhanh chóng cầm lấy tay còn lại của hắn: “Em cũng có chuyện muốn khoe anh Khoa.”
“… Ôi trời ơi hai người này.” Dương Khoa buông tay hai cô gái ra vỗ trán một cái: “Tối khuya rồi, chuyện trò cái gì nữa? Có gì để ngày mai đi. lên xe nhanh nào sắp chết cóng rồi!”
Thế rồi, không đợi hai người phản ứng Dương Khoa đi tới kéo cửa xe ra, sau đó hắn đem cả hai người ngồi lên ghế sau cùng với mình.
“Ghế sau rộng rãi thoải mái thế này mà cứ tính toán mãi. Đi thôi, Linh ơi về nhà Linh trước nhé.”
“Ừm.”
“Chú Lục ơi, đi được rồi ạ.”
…
Suốt chặng đường về nhà đúng là cả ba người không nói chuyện mấy.
Chủ yếu là vì Dương Khoa quá mệt nên khi ngả người ra ghế thoải mái một cái là hắn nhắm ngay mắt lại gà gật. Làm việc cật lực cả ngày rồi lại nốc vào rượu cồn, cộng thêm mấy tiếng đồng hồ sát phạt nhau trong thế giới ảo nữa, tới bây giờ tinh thần có thể tỉnh táo được mới là lạ.
Cho nên dọc đường đi cả ba người chỉ trao đổi với nhau vài câu vu vơ, và khi thấy Dương Khoa bắt đầu ậm ừ cho qua chuyện thì cả Thuỳ Linh lẫn Thảo My dần dần yên lặng cho hắn nghỉ ngơi. Thêm vào đó trong lòng từng cô gái cũng đang rất khó chịu vì sự hiện diện của người còn lại, làm ầm ĩ lên thì lại vướng Dương Khoa nên cả hai chỉ đành ngồi im nhìn về phía trước không nói không rằng.
Mười lăm phút sau, chiếc xe ô tô chậm rãi đỗ lại trước cổng vào một ngôi nhà rộng lớn.
“Mình về đây, hôm nào rảnh rỗi lại đi chơi với nhau nhé Khoa.” Thuỳ Linh mở cửa bước xuống xe, mang theo vẻ luyến tiếc cô quay người tạm biệt Dương Khoa.
“Được, khi nào lớp mình tụ hội ta lại gặp.”
“Không! Đi chơi riêng với nhau cơ, hứa đi!”
“… Ừ được rồi, hứa thì hứa.”
“Nhớ đấy nhé! Hứa rồi không được bơ mình như hồi hè vừa rồi đâu đấy. Thế nhé, bye bye!” Dứt lời Thùy Linh mở cổng đi vào trong nhà, từ đầu đến cuối không thèm chào Thảo My lấy một câu.
“Mimi để anh ngủ một tý nhé. Bao giờ về đến nhà thì gọi anh dậy.” Thấy cô bạn học cũ đã rời đi, Dương Khoa đóng cửa xe rồi nằm nhoài ra ghế nhắm mắt lại.
“Không được! Dậy nói chuyện đi anh Khoa, về nhà rồi ngủ!” Mừng rỡ vì kẻ địch khó chịu cuối cùng cũng đi mất, Thảo My nóng lòng dựng Dương Khoa dậy.
“… Ừ ừ, thôi được chuyện thì chuyện.” Dương Khoa miễn cưỡng ngồi thẳng dậy: “Thế sao Mimi hôm nay lại ra đón anh thế?”
“À đấy, nghe nói tối nay anh về nhà nghỉ ngơi cho nên em chạy sang nhà định làm anh bất ngờ một phen. Thế mà lúc tới thì chị Uyên lại bảo hôm nay anh đi chơi với bạn học cũ mất rồi, sau đấy chị Uyên lại nhờ em đi lôi anh về hộ chị ấy vì thấy muộn rồi mà anh vẫn chưa về.”
“Thế à…. Ừ đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ thật, chắc anh mải chơi nên không biết. Thế chị anh bận làm gì mà lại nhờ em?”
“Nói chuyện với bạn trai. Mà này, anh biết chị Uyên có bạn trai chưa đấy?”
“Biết lâu rồi, từ hồi bà ấy yêu đương vào một cái là trông khác hẳn. Đúng là.... Nhưng này, sao em biết anh ở đâu mà ra đón?”
“Em hỏi anh Thuận.”
“Ồ, ra thế.” Dương Khoa gật gù. Im lặng vài giây, hắn quay sang định hỏi chuyện tiếp thì chợt thấy khuôn mặt cô nàng trông có vẻ tức giận.
“Này, Mimi lại làm sao thế?”
“Dỗi anh Khoa! Từ nãy tới giờ anh chả hỏi thăm dạo này em ra làm sao cả. Ghét!”
“Ấy, đừng dỗi mà! Chuyện phải có trước có sau chứ. Thế dạo này Mimi học hành ôn thi thế nào rồi?” Dù rất mệt nhưng Dương Khoa vẫn cố nặn ra nụ cười làm lành để cô nàng bớt giận. Sau đó hai người bắt đầu chuyện trò tâm sự với nhau trong suốt quãng đường về còn lại.
…
----------
Ngày hôm sau.
“Bản cập nhật “Twist” đã được gửi sang bên anh rồi đấy, anh đã nhận được chưa?” Tay đóng lại laptop, Dương Khoa đứng dậy khỏi ghế với chiếc di động trong tay.
“Vậy à, đợi tý để anh kiểm tra xem. À phải rồi, sự kiện chào đón Giáng sinh lần này của “Bejeweled” cậu còn có yêu cầu cụ thể nào khác ngoài ưu đãi giá cả nữa không?”
“Chỉ có vậy thôi, nếu bên anh có ý tưởng nào hay thì cứ việc triển khai thêm vào.”
“Thế thì bọn anh sẽ tổ chức một hai sự kiện quảng bá kèm theo trên cả hai thị trường trong nước lẫn quốc tế. À mà lần này thì Khoa cứ yên tâm, anh xin lấy danh dự ra đảm bảo với cậu sẽ không có bất cứ chuyện vi phạm nào xảy ra nữa.”
“Anh không cần phải nói như vậy, nghe nặng nề lắm. Em tin là anh sẽ làm tốt.”
“Ừ, cảm ơn cậu đã tin tưởng.”
“Thế thôi nhé, giờ cũng muộn rồi. Em phải đi đây.”
Cúp máy, Dương Khoa thả điện thoại vào túi quần rồi đi xuống dưới nhà chuẩn bị ăn tối. Ngày hôm qua về đến nhà hắn không làm việc như đã chém gió với đám bạn học cũ mà nằm lăn ra giường đánh một giấc ngon lành đến tận sáng. Hệ quả là hắn phải dành ra cả ngày hôm sau bận bịu kiểm tra lại một lượt bản cập nhật “Twist” để vá víu toàn bộ những lỗi còn sót lại như đã dự định.
May mắn là đến cuối chiều hắn vẫn hoàn thành công việc kịp lúc để bàn giao lại cho SmileIndie, không thì đúng là vỡ hết kế hoạch. Thở ra một hơi, hắn chạy vào phòng bếp để xem mọi người có cần hắn giúp đỡ hay không.
Di chuyển cẩn thận, thao tác bắn súng vững vàng ổn định, thêm vào nhiều chiêu trò vô cùng quái lạ khiến cho không chỉ đối thủ mà ngay cả đồng đội cũng bị Dương Khoa xoay như chóng chóng trong suốt cuộc so tài. Đó cũng là lúc mọi người chợt nhận ra thanh niên phế vật năm nào giờ đã trở nên cực kỳ ranh ma và khó đoán trước, tựa như một game thủ “Chống khủng bố” lão luyện vậy.
“Thôi. Tao mệt rồi tụi mày ơi, nghỉ đây.”
Sau khi giành được chiến thắng chung cuộc hiệp đấu thứ sáu, mắt nhìn thấy thanh báo hiệu sức khỏe dưới màn hình đang nháy đỏ Dương Khoa bèn thông báo lại một câu trên kênh chat tự do rồi thoát ra khỏi trò chơi. Hệ thống VR tuy đem lại những giờ phút giải trí vô cùng sung sướng nhưng bên cạnh đó cũng bắt buộc người chơi phải tuân thủ không ít yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt về sức khỏe, và chúng tuyệt không phải là dăm ba thứ vớ vẩn chơi 180 phút nghỉ mắt vài giây như hắn vẫn thường thấy ở thế giới cũ.”
“Thế nghỉ luôn đi bọn mày ơi, 11 giờ rồi.”
“Ok, ra đi anh em.
“Hôm khác chơi tiếp không? Hôm nay bắn đang phê.”
Thấy Dương Khoa rời đi, đám bạn của hắn cũng lục tục đăng xuất khỏi trò chơi. Trèo ra khỏi những buồng máy VR đã ngắt kết nối, ai nấy đều xoay chân xoay tay một lúc cho cơ bắp quen thuộc vận động trở lại.
“Vẫn còn sớm mà. Sang spa chơi thêm tý nữa xem tụi con gái về chưa hẵng.” Sau khi cảm thấy chơi chưa đã Minh bèn bước tới vỗ vai Dương Khoa – “công thần” số một của buổi tối hôm nay trong việc giúp anh thắng được mấy trận cá cược liền: “Cả mày nữa, định về luôn à?”
“Ừ, tao phải đi về luôn đây.” Dương Khoa xách túi lên vai trả lời: “Hôm nay gặp gỡ bọn mày thế là vui lắm rồi. Giờ tao còn phải về làm nốt công việc, không thì ngày mai lại không có cái để bàn giao.”
Xác thực buổi tối nay hắn đã tận hưởng những phút giây vô cùng vui vẻ sau một quãng thời gian dài bề bộn với công việc. Xem ra những người bạn học cũ này của tên tiền nhiệm cũng không đến nỗi khó chơi cùng như hắn tưởng tượng, chỉ cần làm ngơ trước những câu chuyện mang đậm tính chất khoe khoang lẫn những lời văng tục thường xuyên tuôn ra là được. Hắn thật tâm hy vọng sau này mọi người còn có dịp tụ hội lại với nhau.
“11 giờ rồi, còn làm việc cái gì nữa? Đi sang spa với bọn tao, thư giãn một hôm thì làm sao?” Tùng cũng chạy tới khuyên bảo: “Sang mà nhận suất “mát xoa” đặc biệt dành cho người chiến thắng hôm nay luôn.”
“Thôi, tao thật sự là bận lắm.” Đứng trước lời chèo kéo nài nỉ của mấy đứa bạn xấu Dương Khoa vẫn nhã nhặn từ chối, hắn còn chưa sẵn sàng cho mấy phi vụ ăn chơi trác táng như thế: “Tụi mày cứ tự nhiên đi, hôm khác tao đỡ việc rồi gặp nhau cũng được.”
“Ờ, bận quá thì thôi vậy.”
“Tiếc nhể, dạo này không có mày bọn tao buồn hẳn.”
“Có cần tao nhờ người đưa về không?”
“Thôi tao tự về được rồi, tụi mày cứ đi đi kẻo muộn. Bye nhé.” Vẫy tay chào tạm biệt đám bạn học cũ Dương Khoa đẩy cửa bước ra đến ngoài phố. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì một bàn tay thon thả từ đằng sau vươn lên nắm cánh tay của hắn níu lại.
“Khoa từ từ chờ mình đã!” Chỉ thấy Thùy Linh vội vàng tiến lại gần hắn, cô khom người thở dốc rồi lên tiếng trách móc: “Vội vàng thế! Không đợi mình về cùng luôn à?”
“Ơ, tưởng Linh ở lại sang bên spa chơi cơ mà?”
“Thôi, muộn rồi mình cũng phải đi về.” Được đôi câu cô lại chuyển sang giọng ngọt ngào: “Hay là Khoa về cùng với mình luôn nhé, mình chung nhau một xe cho tiện.”
“Về cùng á? Ừ thế cũng được, thế thì chờ mình một lúc để mình gọi taxi luôn một thể.”
“Không cần chờ đâu anh Khoa ơi, anh chị đi cùng xe với em luôn này.”
“A! Vậy hả, cảm ơn Mimi nhé. Linh ơi có xe đây rồi, mình đi luôn với.... OÁI!!!”
Phải mất vài giây Dương Khoa mới nhận ra sự xuất hiện bất thường của Thảo My ở ngay bên cạnh. Theo bản năng hắn giật bắn cả mình, cả người lùi lại kêu to trông rất khoa trương.
“Sao thế anh Khoa?” Thấy phản ứng bất thường của Dương Khoa, Thảo My ngây ngô hỏi thăm.
“À không, không có gì. Hơi bất ngờ tý thôi, sao em lại ở đây vậy?”
“Đến đón anh chị chứ còn sao nữa.” Thế rồi Thảo My nhoẻn miệng cười, cô nghiêng người hướng tay chỉ về một chiếc xe đã đỗ sẵn bên lề đường từ lúc nào: “Mọi người mau vào đi thôi.”
“Đón anh cơ à? Chu đáo quá, nhưng sao em lại….” Đang định hỏi thăm Thảo My thêm vài câu thì Dương Khoa trông thấy Tùng chạy ra cửa quán cyber game gọi hắn quay lại:
“Khoa! Quên mất không đưa cho mày thẻ VIP này!”
“Ờ, đợi tao tý!” Thấy vậy Dương Khoa quay sang nói với hai cô gái bên cạnh: “Hai người vào xe trước đi kẻo lạnh.”
“Ừm.”
“Nhanh anh nhé.”
Thế rồi, ngay sau khi Dương Khoa quay lưng đi hai cô gái lập tức quay sang nhìn nhau. Đứng thẳng người lên rồi chậm rãi chỉnh lại chiếc túi đeo trên vai, Thuỳ Linh lên tiếng chào hỏi trước:
“Vậy ra tên em là Mimi à? Nghe lạ thế? Có phải….”
“Mời chị Linh nói lại cho đúng, tên của em là Thảo My.” Bất ngờ là khi nghe thấy cái tên ấy thốt ra từ phía Thuỳ Linh nụ cười trên khuôn mặt Thảo My chợt biến mất, cô nàng trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
“… Chà chà, thì ra cũng không dễ thương như bề ngoài nhỉ.” Nhưng Thuỳ Linh là ai cơ chứ, thấy tình huống không đúng cô nhanh chóng đoán ra ngay ý tứ ẩn giấu đằng sau ngay: “Cũng không biết bản chất bên trong này có bị người nào đó biết không nữa.”
“Cái đó thì không cần chị phải nhọc lòng quan tâm. Còn nếu chị không thích thì không ai ép chị phải đi cùng em cả, chị có thể tự bắt taxi mà về.”
“Thế sao được? Khoa vừa mới đồng ý đi cùng với chị về nhà rồi. Bọn chị còn có nhiều thứ để “trao đổi” với nhau lắm!” Hai người cứ thế đứng đối diện nhau, mơ hồ có thể trông thấy những tia lửa điện bắn ra từ mắt hai người.
“Ơ, Mimi với cả Linh sao không vào xe ngồi trước đi?” Trở về với tấm thẻ VIP màu vàng chói lọi trên tay, Dương Khoa ngạc nhiên khi thấy hai cô gái vẫn còn đứng chờ ở phía ngoài.
“A, em đang khuyên chị Linh ngồi lên ghế trước ấy mà.” Mimi chủ động lên tiếng: “Em thấy chị Linh hơi mệt cho nên muốn chị ấy lên ghế trước ngồi cho đỡ say mà chị ấy không chịu.”
“Khômg được, xe của em thì em ngồi lên ghế trước chứ. Chị là người ngoài làm thế ngại chết.” Thuỳ Linh cười giả lả, bàn tay cố ý nắm lấy tay Dương Khoa: “Với cả chị còn có một ít chuyện muốn hỏi thăm anh Khoa của em một tý, chắc em không phiền chứ?”
“Có phiền.” Thảo My vô tư gật đầu, tay cô cũng nhanh chóng cầm lấy tay còn lại của hắn: “Em cũng có chuyện muốn khoe anh Khoa.”
“… Ôi trời ơi hai người này.” Dương Khoa buông tay hai cô gái ra vỗ trán một cái: “Tối khuya rồi, chuyện trò cái gì nữa? Có gì để ngày mai đi. lên xe nhanh nào sắp chết cóng rồi!”
Thế rồi, không đợi hai người phản ứng Dương Khoa đi tới kéo cửa xe ra, sau đó hắn đem cả hai người ngồi lên ghế sau cùng với mình.
“Ghế sau rộng rãi thoải mái thế này mà cứ tính toán mãi. Đi thôi, Linh ơi về nhà Linh trước nhé.”
“Ừm.”
“Chú Lục ơi, đi được rồi ạ.”
…
Suốt chặng đường về nhà đúng là cả ba người không nói chuyện mấy.
Chủ yếu là vì Dương Khoa quá mệt nên khi ngả người ra ghế thoải mái một cái là hắn nhắm ngay mắt lại gà gật. Làm việc cật lực cả ngày rồi lại nốc vào rượu cồn, cộng thêm mấy tiếng đồng hồ sát phạt nhau trong thế giới ảo nữa, tới bây giờ tinh thần có thể tỉnh táo được mới là lạ.
Cho nên dọc đường đi cả ba người chỉ trao đổi với nhau vài câu vu vơ, và khi thấy Dương Khoa bắt đầu ậm ừ cho qua chuyện thì cả Thuỳ Linh lẫn Thảo My dần dần yên lặng cho hắn nghỉ ngơi. Thêm vào đó trong lòng từng cô gái cũng đang rất khó chịu vì sự hiện diện của người còn lại, làm ầm ĩ lên thì lại vướng Dương Khoa nên cả hai chỉ đành ngồi im nhìn về phía trước không nói không rằng.
Mười lăm phút sau, chiếc xe ô tô chậm rãi đỗ lại trước cổng vào một ngôi nhà rộng lớn.
“Mình về đây, hôm nào rảnh rỗi lại đi chơi với nhau nhé Khoa.” Thuỳ Linh mở cửa bước xuống xe, mang theo vẻ luyến tiếc cô quay người tạm biệt Dương Khoa.
“Được, khi nào lớp mình tụ hội ta lại gặp.”
“Không! Đi chơi riêng với nhau cơ, hứa đi!”
“… Ừ được rồi, hứa thì hứa.”
“Nhớ đấy nhé! Hứa rồi không được bơ mình như hồi hè vừa rồi đâu đấy. Thế nhé, bye bye!” Dứt lời Thùy Linh mở cổng đi vào trong nhà, từ đầu đến cuối không thèm chào Thảo My lấy một câu.
“Mimi để anh ngủ một tý nhé. Bao giờ về đến nhà thì gọi anh dậy.” Thấy cô bạn học cũ đã rời đi, Dương Khoa đóng cửa xe rồi nằm nhoài ra ghế nhắm mắt lại.
“Không được! Dậy nói chuyện đi anh Khoa, về nhà rồi ngủ!” Mừng rỡ vì kẻ địch khó chịu cuối cùng cũng đi mất, Thảo My nóng lòng dựng Dương Khoa dậy.
“… Ừ ừ, thôi được chuyện thì chuyện.” Dương Khoa miễn cưỡng ngồi thẳng dậy: “Thế sao Mimi hôm nay lại ra đón anh thế?”
“À đấy, nghe nói tối nay anh về nhà nghỉ ngơi cho nên em chạy sang nhà định làm anh bất ngờ một phen. Thế mà lúc tới thì chị Uyên lại bảo hôm nay anh đi chơi với bạn học cũ mất rồi, sau đấy chị Uyên lại nhờ em đi lôi anh về hộ chị ấy vì thấy muộn rồi mà anh vẫn chưa về.”
“Thế à…. Ừ đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ thật, chắc anh mải chơi nên không biết. Thế chị anh bận làm gì mà lại nhờ em?”
“Nói chuyện với bạn trai. Mà này, anh biết chị Uyên có bạn trai chưa đấy?”
“Biết lâu rồi, từ hồi bà ấy yêu đương vào một cái là trông khác hẳn. Đúng là.... Nhưng này, sao em biết anh ở đâu mà ra đón?”
“Em hỏi anh Thuận.”
“Ồ, ra thế.” Dương Khoa gật gù. Im lặng vài giây, hắn quay sang định hỏi chuyện tiếp thì chợt thấy khuôn mặt cô nàng trông có vẻ tức giận.
“Này, Mimi lại làm sao thế?”
“Dỗi anh Khoa! Từ nãy tới giờ anh chả hỏi thăm dạo này em ra làm sao cả. Ghét!”
“Ấy, đừng dỗi mà! Chuyện phải có trước có sau chứ. Thế dạo này Mimi học hành ôn thi thế nào rồi?” Dù rất mệt nhưng Dương Khoa vẫn cố nặn ra nụ cười làm lành để cô nàng bớt giận. Sau đó hai người bắt đầu chuyện trò tâm sự với nhau trong suốt quãng đường về còn lại.
…
----------
Ngày hôm sau.
“Bản cập nhật “Twist” đã được gửi sang bên anh rồi đấy, anh đã nhận được chưa?” Tay đóng lại laptop, Dương Khoa đứng dậy khỏi ghế với chiếc di động trong tay.
“Vậy à, đợi tý để anh kiểm tra xem. À phải rồi, sự kiện chào đón Giáng sinh lần này của “Bejeweled” cậu còn có yêu cầu cụ thể nào khác ngoài ưu đãi giá cả nữa không?”
“Chỉ có vậy thôi, nếu bên anh có ý tưởng nào hay thì cứ việc triển khai thêm vào.”
“Thế thì bọn anh sẽ tổ chức một hai sự kiện quảng bá kèm theo trên cả hai thị trường trong nước lẫn quốc tế. À mà lần này thì Khoa cứ yên tâm, anh xin lấy danh dự ra đảm bảo với cậu sẽ không có bất cứ chuyện vi phạm nào xảy ra nữa.”
“Anh không cần phải nói như vậy, nghe nặng nề lắm. Em tin là anh sẽ làm tốt.”
“Ừ, cảm ơn cậu đã tin tưởng.”
“Thế thôi nhé, giờ cũng muộn rồi. Em phải đi đây.”
Cúp máy, Dương Khoa thả điện thoại vào túi quần rồi đi xuống dưới nhà chuẩn bị ăn tối. Ngày hôm qua về đến nhà hắn không làm việc như đã chém gió với đám bạn học cũ mà nằm lăn ra giường đánh một giấc ngon lành đến tận sáng. Hệ quả là hắn phải dành ra cả ngày hôm sau bận bịu kiểm tra lại một lượt bản cập nhật “Twist” để vá víu toàn bộ những lỗi còn sót lại như đã dự định.
May mắn là đến cuối chiều hắn vẫn hoàn thành công việc kịp lúc để bàn giao lại cho SmileIndie, không thì đúng là vỡ hết kế hoạch. Thở ra một hơi, hắn chạy vào phòng bếp để xem mọi người có cần hắn giúp đỡ hay không.
/584
|