Edit: Tiểu Chi Ngày này, màu máu nhiễm đỏ cả hoàng cung Nam Vũ.Cung thành, bốn phía, mười mặt trên đài cao, mai phục nơi nơi.Cung thủ căng tên, vây quanh đoàn người Long Hành Phong.Phượng Lai một thân y phục thiên tử thêu từ chỉ vàng, chậm rãi bước lên đài cao, đứng sau cung thủ mà quan sát.Long Hành Phong ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt trào phúng, lạnh lùng của Phượng Lai. Trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại trong nháy mắt, giữ vững lòng mình.“Phá tan cửa thành này, chính là thiên hạ của chúng ta!” Long Hành Phong giơ đao lên cao, hô.“Xông lên!” Đám tử sĩ bảo vệ bên người hắn đồng loạt lên tiếng trả lời.“Bắn tên!” Trên đài, đội trưởng đội cung thủ hạ lệnh.Những mũi tên nhọn như mưa bay hướng xuống trung tâm vòng vây.Đoàn người được Long Hành Phong mang theo đều có năng lực, cực lực bảo vệ chủ, liều chết chống cự, vậy mà lại có thể tạo nên một con đường sống giữa vòng vây chết chóc.“Long Hành Phong!” Thình lình nghe một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng cất cao, Long Hành Phong đứng giữa biển máu, quay mắt, khi thấy rõ động tác của Phượng Lai, đôi con ngươi mở lớn đầy kinh ngạc.Chỉ thấy trên tay Phượng Lai là một cây cung đã căng tên, lúc này đại cung đã căng lên gần thành hình trăng tròn. Đích đến, chính là hắn.Đột nhiên, Long Hành Phong giống như nhớ ra cái gì đó, động tác trong tay chậm lại.Vành mắt Phượng Lai không tự giác đong đầy nước, nhắm mắt, tay phải buông lỏng cung.
/175
|