Nhàn Thê Tà Phu

Chương 122: Mang theo bà đỡ

/205


Lúc Sở Trường Ca dùng Thanh Long đao ghim vào vách tường dùng lực bay lên đỉnh núi thì hắn mới hiểu rõ câu nói của Thu Thủy Âm: “Ngươi không thể đi lên” là có ý gì.

Đỉnh núi trực tiếp tiếp hợp với mặt nước thành hình chữ “bát”, hai bên là thạch bích, càng đi vào chỗ sâu, mặt nước càng rộng, đáy nước càng sâu, trở lực cũng càng lớn. Sở Trường Ca một đường bơi tới cửa động thì đã mệt mỏi rã rời. Tới bên ngoài cửa động lại không phải là bờ, mà là biển lớn mênh mông bát ngát, khiến hắn càng trở nên vô lực.

Khó trách Thu Thủy Âm bảo hắn phải mang theo bè gỗ cùng lương khô.

Cho dù khinh công có cao hơn nữa, thể lực mạnh hơn nữa, muốn tay không vượt qua phiến hải (phiến: 片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác), chẳng khác nào lao vào đầm rồng hang hổ.

Đang lúc Sở Trường Ca không có cách nào, phía xa xa chợt hiện lên một điểm đen, điểm đen càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền, trên thuyền treo cao một ngọn cờ, trên cờ in hình một chiếc đầu lâu khô.

Là thuyền của hải tặc!

Sở Trường Ca nhất thời mừng rỡ, nhanh chóng hướng thuyền hải tặc bơi đến. Lúc gần tới thì lăng người bay lên, nhanh nhẹn rơi vào trên boong thuyền.

Thấy có người ngoài xông vào, một đám hải tặc lập tức vây quanh: “Ngươi là ai?”

"Sở Trường Ca."

"Sở Trường Ca? Còn có Sở Đoản Ca đấy! Chưa bao giờ nghe qua." Một độc nhãn hải tặc dữ tợn cười ha hả nói: “Nhìn ngươi da mịn thịt mềm, là người phương nào?”

Sở Trường Ca không tức không giận, lãnh đạm nói: "Ma giáo."

Độc nhãn hải tặc vừa nghe hai chữ “ma giáo”, lập tức biến sắc. Mặc dù từ khi làm hải tặc trên biển, hắn ít khi hoạt động ở Trung Nguyên. Nhưng ngay từ trước khi hắn xuống biển, tiếng xấu của “ma giáo” đã lan truyền, muốn không biết cũng khó.

Độc nhãn hải tặc lại nhìn Sở Trường Ca, mi thanh mục tú, tài trí bất phàm, căn bản là một quý công tử, tuyệt không giống người trong ma giáo, vì vậy vỗ đùi, không kiêng dè gì cười nói: “Người đừng cho là hải tặc thiếu kiến thức, chúng ta mặc dù ít hoạt động ở Trung Nguyên, nhưng tiếng tăm ma giáo cũng đã nghe nói qua. Người như ngươi sao có thể giả mạo là ma giáo? Làm ta cười chết rồi! Ha ha ha ha……….”

"Ha ha ha ha. . . . . ." Đám hải tặc còn lại cũng ôm bụng lăn lộn cười theo.

“Ta thật không ngờ, đến cả hải tặc cũng nghe qua tiếng tăm ma giáo”. Sở Trường Ca cũng cười theo, nhưng cười đến vô cùng lịch sự, vô cùng ý vị sâu xa.

Độc nhãn hải tặc ngưng cười nói: “Vừa rồi, nhìn ngươi bay lên boong thuyền thật nhẹ nhàng, thân thủ bất phàm, rốt cuộc ngươi là người của môn phái nào? Võ Đang? Thiếu Lâm? Nói một chút, không chừng ta đã nghe qua”.

Sở Trường Ca nói: "Ngươi nhất định đã nghe qua, chính là ma giáo."

Nghe vậy, độc nhãn hải tặc xị mặt, mất hứng nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng có thể gạt được ta sao? Nói thật cho ngươi biết, ta vừa nói nghe qua tiếng tăm mà giáo, đó là gạt nguơi thôi. Thật ra, ta cùng ma giáo vốn rất quen thuộc, nhất là giáo chủ ma giáo, cùng với ta là huynh đệ kết nghĩa!”. Cuối cùng, như còn ngại chưa có sức thuyết phục, hắn lại xòe ra ba ngón tay bổ sung thêm: “Ba mươi năm, ta cùng với giáo chủ ma giáo có ba mươi năm giao tình! Muốn gạt ta? Ngươi còn non lắm!”.

“Không nghĩ tới các hạ lại cùng ma giáo có quan hệ sâu xa như vậy!” Vẻ mặt Sở Trường Ca đầy tin tưởng, không chút nghi ngờ, lưu lại chút mặt mũi cho độc nhãn hải tặc. Sau đó lại cau mày nói: “Nhưng theo ta được biết, đương nhiệm giáo chủ ma giáo năm nay mới vừa hai mươi ba tuổi”.

“Ặc……..” Độc nhãn hải tặc cứng họng, sau đó lại phẫn nộ nói: “Nói sai rồi, là cha của giáo chủ ma giáo, là cha hắn”.

“Thì ra là như vậy” Sở Trường Ca vẫn như trước, không vạch trần chân tướng, khuôn mặt cười như không cười.

Độc nhãn hải tặc thấy thế chột dạ, lại vội vàng bổ sung: “Lão Sở còn có con trai nha, lần đầu tiên ta thấy hắn thì tiểu Sở mới cao đến đây”. Độc nhãn hải tặc dùng tay đặt trước ngực hắn diễn tả độ cao, tiếp tục nói: “Không nghĩ tới đảo mắt đã mấy chục năm, tiểu Sở cũng đã lớn thành đại Sở, làm tới giáo chủ rồi. Tiểu tử kia, tên gì nhỉ, Sở……Sở………..”

"Sở Trường Ca." Tâm địa Sở Trường Ca vô cùng tốt thay hắn nói nốt.

"Đúng, Sở Trường Ca. . . . . ." Bỗng dưng, độc nhãn hải tặc trợn to con mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi mới vừa nói ngươi tên gì?"

"Sở Trường Ca. Vừa lúc cùng giáo chủ ma giáo trùng tên trùng họ, còn là cùng một người." Sở Trường Ca tươi cười rạng rỡ.

Á. Độc nhãn hải tặc xấu hổ tột đỉnh. Không cần trùng hợp như vậy chứ. . . .

Lúc này, một đàn em hải tặc thầm thì vào tai độc nhãn hải tặc một hồi. Độc nhãn hải tặc đầu tiên lộ vẻ mặt hoảng sợ, tiếp theo mặt mày tái mét, cuối cùng mặt xám lại như tro tàn. Một lát sau, độc nhãn hải tặc đột nhiên như bị trúng tà, thâm tình hô to một tiếng, “Hiền chất!”

Lập tức, bộ mặt Sở Trường Ca đen thui. Không cùng ma giáo nhận người thân, có phải hắn chết cũng không nhắm mắt hay không vậy. “Ta chưa từng nghe qua khi cha ta còn sống còn có huynh đệ kết nghĩa”. Sở Trường Ca nói.

“Ngươi đương nhiên chưa nghe nói qua, chúng ta là sau khi chết mới kết bái nha”.

". . . . . ." Cái này hắn thật sự không còn lời nào có thể nói. “Thì ra tiền bối là Tá Thi Hoàn Hồn đặc biệt đến nhân gian cứu tiểu chất, thất kính, thất kính”, Sở Trường Ca nghiêm trang nói.

Độc nhãn hải tặc cười híp mắt, thân thiện vỗ vỗ vai Sở Trường, ra vẻ hào khí đầy trời nói: “Hẳn là vậy, hẳn là vậy”.

Nhìn tình cảnh này, bộ mặt một đám hải tặc nhất thời đen thui. Lão Đại, người quá kích động đi! Muốn nhận thân thích cũng không cần đem tính mệnh ra đùa. Người là Tá Thi Hoàn Hồn, vậy chúng ta là cái gì? Xác chết vùng dậy hay sao?

“Nhận thân” xong, Sở Trường Ca dĩ nhiên trở thành thượng khách của thuyền hải tặc.

"Hiền chất à, ngươi cùng cha ngươi thật sự tuyệt không giống nhau." Nói xong, độc nhãn hải tặc cầm bát lên rót một bát rượu, dùng tay áo lau miệng, nói: "Cha ngươi bộ dạng thô kệch như vậy, ngươi lại nhã nhặn, lịch sự. Thật là kỳ quái."

Sở Trường Ca đang ăn như hổ đói, chợt nghe lời ấy, lập tức đem đùi gà từ trong miệng bỏ xuống, nói: "Ngươi thật biết gia phụ?"

"Dĩ nhiên biết, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa. . . . . ." Thấy Sở Trường Ca trợn mắt nhìn, độc nhãn hải tặc ngượng ngùng cười hai tiếng, sửa lời nói: “Lúc ta còn chưa làm hải tặc, có gặp qua phụ thân ngươi một lần. Khi đó, hắn cùng Yêu Nghiệt tiên tử, chính là mẫu thân ngươi, xông vào Tử Cấm Thành, đại náo Kim Loan điện. Khí thế ấy, so với ta năm đó ở Thiên môn quan ngoại đơn thương độc mã giết trừ ngàn quân còn uy phong hơn!”

Tử Cấm thành? Kim Loan điện? Sở Trường Ca nhíu mày, hỏi lại: "Bọn họ vì sao lại đại náo Kim Loan điện?"

"Còn không phải là bởi vì Nguyệt quý phi. . . . . ." Nói được một nửa, độc nhãn hải tặc chợt dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, cầm bát lên rót một bát rượu, nặng nề đặt lên bàn, phát ra một tiếng động thật lớn cho hả giận “Hồng nhan họa thủy!”, hắn oán hận nói. Nói xong lại rót tiếp một bát rượu nói: “Ngươi từ từ ăn, ta đi ra ngoài”

Sở Trường Ca nén tất cả nghi ngờ trong lòng xuống, lãnh đạm nói: "Xin cứ tự nhiên."

Sau khi độc nhãn hải tặc rời đi, Sở Trường Ca cũng không có khẩu vị, trong lòng vẫn quanh quẩn mấy chữ ‘Tử Cấm thành’, ‘Kim Loan điện’, ‘hồng nhan họa thủy’, tâm tình nặng nề không hiểu.

*

Mộ Dung Vân Thư ở làng chài gần nửa tháng, thủy chung không có chút manh mối. Ngoại trừ phái người tìm tòi dọc ven bờ biển cũng không còn cách nào.

Làng chài lại có thuyền muốn rời bến. Nghe thấy thế , Mộ Dung Vân Thư đưa ra một quyết định quan trọng —— đi thuyền ra biển.

Tứ Đại Hộ Pháp vừa nghe Mộ Dung Vân Thư phải ra biển, lập tức phản đối. "Trên biển sóng to gió lớn, phu nhân lại đang mang thai, không nên xuất hành." Đông hộ pháp nói.

Nam hộ pháp nghiêm túc gật đầu, “Còn chưa nói đến thuyền tròng trành, ngộ nhỡ gặp thời tiết dông bão, thuyền còn có thể bị lật”.

Bắc hộ pháp chỉ sợ đến phiên mình lại hết từ để nói, lập tức bảo: “Còn có thể lỡ gặp cá mập, cá mập sẽ ăn thịt người”. Vừa nói vừa huơ tay múa chân, vẻ mặt còn khoa trương tưởng tượng lúc bị cá mập ăn thịt.

Tây hộ pháp không chịu nổi lườm hắn một cái, nói với Mộ Dung Vân Thư: "Hãy để cho chúng tôi đi thuyền ra biển thôi."

"Đúng vậy, để cho bốn chúng tôi đi, hiệu quả cũng giống nhau". Bắc hộ pháp một lần nữa tích cực lên tiếng, thanh âm dè dặt, chỉ sợ lại bị người khác xem thường.

Mộ Dung Vân Thư tựa hồ không nghe thấy lời bọn họ, nói với Lục Nhi: "Chuẩn bị hành trang, ngày mai ra biển."

Lục Nhi nghe vậy thoáng một cái, mặt không còn một giọt máu, hoảng sợ nói: "Tiểu thư, người còn muốn đi à? Người không nghe Bắc công tử nói sao? Cá mập biết ăn thịt người đấy!"

"Ta chưa nói muốn dẫn em đi."

"A!" Lục Nhi hét lên một tiếng, "Tiểu thư, người không thể bỏ em ở lại!"

"Không phải em sợ bị cá mập ăn hết sao?"

"Á. . . . . . Sợ. Nhưng mà, nhưng mà. . . . . ." Nhưng mà sợ cũng muốn đi nha. Nghĩ đến mình sắp sửa trở thành thức ăn của cá mập, Lục Nhi không khỏi đau buồn. Chỉ đổ thừa tuổi trẻ ngu ngốc, sai lầm nhận chủ nhân. Nếu như có kiếp sau, nàng nhất định giành đầu thai trước chủ nhân, đem những tư tưởng khác hẳn người thường trong đầu chủ nhân bóp chết từ trong trứng nước.

Mộ Dung Vân Thư thấy Lục Nhi bày ra bộ mặt “tráng sĩ liều chết” bi tráng, buồn cười mấp máy miệng, nói: "Yên tâm, cá mập chắc chắn sẽ không ăn em."

"Thật?"

"Ừ."

"Tại sao cá mập sẽ không ăn em?"

"Bởi vì cá mập ăn mặn."

Lục Nhi chịu rất nhiều đả kích, "Tiểu thư, thịt người cũng là thịt nha!"

"Của em không tính"

"Tại sao của em không tính?"

"Em không cần đi thu thập hành trang sao?"

"Á. . . . . . Cần". Lục Nhi yên lặng trở về phòng dọn dẹp hành trang, trong miệng vẫn không quên tố cáo chủ nhân: tiểu thư sẽ khi dễ người!

"Các ngươi cũng đi dọn dẹp đi, ngày mai cùng ta cùng nhau ra biển". Mộ Dung Vân Thư nói.

Trong lòng bốn người Đông Nam Tây Bắc biết có khuyên can nhiều hơn nữa nàng cũng không nghe, liền không tốn nhiều miệng lưỡi nữa.

Đi ra ngoài cửa, bốn người một đường trầm mặc, đều có tâm sự riêng.

Một hồi lâu, Bắc hộ pháp chợt nảy ra ý tưởng, "Không bằng chúng ta mang theo một đại phu cùng ra biển”.

Lời của hắn khiến mắt ba người còn lại tỏa sáng. "Điều này rất tốt." Đông hộ pháp khen.

Bắc hộ pháp chẳng mấy khi được khen ngợi, không khỏi có chút lâng lâng, lại nói: “Còn phải mua đầy đủ thuốc bổ dược liệu, chuẩn bị bất cứ tình huống nào."

Ba người lại một phen khen lớn."Tiểu Bắc, thật không nhìn ra ngươi cũng là người có chút đầu óc nha”, Tây hộ pháp nói.

"Còn cần bà đỡ!" Bắc hộ pháp cảm giác mình thật tài tình, cái này liền cũng suy tính đến.

Bộ mặt ba người Đông Nam Tây đen thui. "Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn ở trên thuyền đón năm mới sao?" Tiểu giáo chủ hiện tại mới hai tháng, cho dù có đẩy mạnh quá mức việc thừa kế “truyền thống tốt đẹp” của gia tộc, cũng không thể nhanh như vậy mà ra đời.

Bắc hộ pháp lúng túng sờ sờ lỗ mũi, phẫn nộ nói: "Lo trước khỏi hoạ chứ sao."

Tây hộ pháp trợn mắt, "Ngươi quả nhiên vẫn không có đầu óc".

“Nếu hắn có đầu óc lại có thể xếp ở sau ngươi sao?” Nam hộ pháp trêu chọc.

"Vậy cũng phải."

Ba người Đông Nam Tây vừa trò chuyện vừa đi về hướng trấn trên, để lại một mình Bắc hộ pháp ở phía sau ngửa mặt lên trời thở dài.

Nói nhiều tất nói hớ! Nói nhiều tất nói hớ!

Thật ra thì hắn vẫn cảm thấy mang theo bà đỡ đi vẫn hơn. Nhà giáo chủ mọi người đều là quái thai, ai biết lúc nào tiểu giáo chủ sẽ nhô ra chứ!

/205

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status