Nhàn Thê Tà Phu

Chương 72: Tương phùng

/205


Mộ Dung Vân Thư ở Lương vương phủ đã ba ngày, trong ba ngày này, Hoa Dạ Ly lại chưa từng ghé qua, trái lại Vương Triều ba ngày từ hai phía chạy đến nơi này, đến rồi cũng không nói chuyện, liếc nhìn nàng một cái, sau đó yên lặng bỏ đi, giống như là đặc biết đến xác nhận nàng còn sống không. Ngày thứ tư, Vương Triều lại đến nữa.

Khi mà Vương Triều vào sân phát hiện bên trong không có ai, trên bàn đá bày biện trà cụ, còn đang nghi hoặc, chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng không nặng không nhẹ, câu hỏi trầm thấp bình tĩnh mang thep vài phần âm u đáng sợ: “Muốn uống trà sao?” Nhất thời sợ tới mức nhảy dựng, lùi ra hai thước, xoay người kêu lên: “Ngươi hù chết người không đền mạng a.”

Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt không hiểu ra sao cả: “Ngươi làm việc trái với lương tâm sao?”

“Không có!”

“Nói như vậy, ngươi đến là để làm việc trái với lương tâm sao?”

Khoé miệng Vương Triều khẽ run, mặt đen nói: “Ta là đến thăm ngươi, có thể làm việc gì trái lương tâm.”

“Ngươi đã không làm việc trái lương tâm, lại không muốn làm việc trái lương tâm, vậy ngươi sợ cái gì?” Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, thong thả nói: “Ban ngày không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.”

“Ta…” Vương Triều nghẹn lời, hắn vốn muốn nói: “Ta không sợ quỷ, ta sợ ngươi, bởi vì ngươi so với quỷ đáng sợ hơn.” Nhưng vừa nghĩ đến kẻ hậu thuẫn nàng, lời nói đến môi liền nuốt trở vào. Sở Trường Ca cùng Vương gia hắn đắc tội không nổi a.

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh cái bàn đá ngồi xuống, thoải mái nhàn nhã uống trà.

Vương Triều không hiểu, hắn quan sát nàng nhiều ngày như vậy, phát hiện nàng ngoại trừ uống trà thì chính là ăn cơm, chính sự gì cũng không can hệ, nhàn nhã quá mức, quả thật chính là ngồi ăn chờ chết. Bất quá, những biểu hiện này khẳng định giả dối. Trong lòng nàng nhất định có tính toán cái gì đó, nhưng nàng rốt cuộc đang tính toán cái gì nha?

Vương triều trăm mối vẫn nghĩ không ra, gãi gãi cái gáy, nói: “Ta nhìn thấy ngươi, liền sẽ hận cha mẹ ta.”

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày: “Cho nên ngươi mỗi ngày đặc biệt chạy đến nơi này, chính là vì muốn hận cha mẹ ngươi một phen?”

“…” Hắn nhìn giống tên vô sỉ vậy sao? Vương Triều vẻ mặt hắc tuyến, nói :”Ta đến nơi này xem người khi nào chết.”

Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng cười: “Ngươi thật biết nói đùa, ngươi cũng còn sống, sao ta lại chết?”

“Ngươi khẳng định ta sẽ chết sớm hơn?”

“ Không nhất định. Cho nên vì đảm bảo ngươi chết sớm hơn ta, ngươi bây giờ đi chết đi.” Mộ Dung Vân Thư tươi cười chân thành.

Khoé miệng Vương Triều co rút mãnh liệt. Có người nhường hắn chết, hắn hẳn nên phẫn nộ, nhưng ngữ khí vân đạm phong khinh đó của nàng, ý cười dịu dàng, lại khiến tức giận của hắn tiêu tan “Ngươi có biết vì cái gì ta thấy ngươi liền sẽ hận cha mẹ ta không?”Vương Triều hỏi.

"Dĩ nhiên không biết. Chúng ta tuyệt không quen thuộc."

Không thêm câu phía sau kia sẽ chết sao? Vương Triều âm thầm trợn trắng mắt, sau đó nói: "Bởi vì vừa nhìn thấy ngươi, ta liền phát hiện mình rất ngu xuẩn, cho nên hận bọn họ không sanh ta ra thông minh một chút."

Mộ Dung Vân Thư đột nhiên thấy lập luận của người này thật sự rất quái lạ, không phải nàng có thể hiểu được, trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng: "Có lẽ, ngươi trách lầm cha ngươi rồi."

"Làm sao ngươi biết?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Cha ngươi khẳng định cũng không biết, người chụp mũ cho ông ta, so với ông ta còn ngu xuẩn hơn. Nếu ông ta sớm biết, nhất định sẽ không để cho ngươi ra đời, trên thế gian này cũng sẽ thiếu đi một người có năng lực kém, thông minh tài nghệ chia đều khắp Đại Nghiệp Vương Triều cũng sẽ không thấp như vậy."

Vương Triều nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra ý của nàng là thế, ý nói hắn liên lụy chúng sinh? Không đúng không đúng, cái gì chụp mũ? Bỗng dưng, Vương Triều bừng tỉnh hiểu ra, tiếp theo nổi trận lôi đình, "Ngươi dám chửi cha ta bị cắm sừng!"

"Sáu giây." Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không thấy vẻ mặt đang oán giận ngút trời của Vương Triều, nói: "Phản ứng mặc dù chậm chạp một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là nghe đã hiểu."

Cho nên? Sau đó thì sao? Không có câu tiếp theo à? Hay muốn nói hắn giác ngộ không đủ nghe không hiểu? Vương Triều chợt lọt vào quẫn cảnh giận cũng không phải cười cũng không được, vẻ mặt cứng lại. Một hồi lâu, cơ mặt rốt cuộc khôi phục tri giác thì Vương Triều phát hiện, thân thể của hắn đã không có tri giác. "Ngươi. . . . . ." chữ ‘ngươi’ không có biện pháp hoàn toàn phát ra, liền cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Mộ Dung Vân Thư nâng chung trà lên khẽ nhấp một hớp, chậm rãi nuốt xuống, sau đó nói: "Đào hố chôn."

"A!" Lục Nhi cả kinh nhảy dựng lên, nói: "Tiểu thư, giết người là phạm pháp!"

"Ai giết người?" Mộ Dung Vân Thư đem ly trà gác qua trên bàn đá, nói: "Hắn lại không chết."

". . . . . . Không có chết. . . . . . Cũng không cần chôn chứ?" Lục Nhi cười khan.

"Chôn sống."

"A!" Lục Nhi lại hét lên một tiếng, "Nói đi nói lại ý của tiểu thư vẫn muốn giết người!"

Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ run, "Ngươi chôn hay không chôn?"

"Em. . . . . ."

"Ta nhớ có người ban đầu thề son sắt nói rằng muốn giúp ta đào hố chôn xác mà."

"Em. . . . . ." Lục Nhi mặt hơi sợ, nàng. . . . . . Nàng chỉ nói là nói mà thôi. Chôn sống. . . . . . Chôn sống. . . . . . Chợt, Lục Nhi giật mình một cái, vui vẻ nói: " Em nói là đào hầm chôn xác, không phải đào hầm chôn người!"

"Em đã nói như vậy. . . . . ."

Giọng của Mộ Dung Vân Thư thật là không chút để ý, nhưng nghe vào trong tai Lục Nhi lại dị thường âm u tối tăm, quả thật tựa như dấu hiệu báo trước ban đêm gió lớn giết người, "Vậy trước tiên đem hắn biến thành thi thể để chôn thôi."

Quả. . . . . . Quả nhiên. Mặt Lục Nhi hoảng sợ kiêm cầu xin tha thứ, "Tiểu thư, người, người đừng đùa với em mà. . . . . ."

"Thôi, em ở trong sân trồng một cái cây đi."

Trồng? Từ chôn xác đến trồng cây. . . . . . Suy nghĩ của tiểu thư cũng quá nhanh đi? Mặc dù Lục Nhi có chút không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ chủ nhân đổi ý, vội vàng nói: "Được, được, em đi trồng cây ngay ạ." Quay người lại, Lục Nhi trợn tròn mắt, Vương Triều đâu? Không phải mới vừa còn té ở nơi này sao? Lục Nhi quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân nhà mình, chỉ thấy nàng vẫn như cũ một dạng khí định thần nhàn, uống trà, nói chuyện. "Tiểu, tiểu thư?"

"Là Đại tiểu thư." Mộ Dung Vân Thư cải chính nói.

Lục Nhi mồ hôi tuôn nườm nượp, hỏi: "Vương Triều đi đâu rồi?"

"Em đã trồng cây xong?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi ngược lại.

Lục Nhi thức thời câm miệng, trong lòng than vãn, kể từ sau khi biết cô gia, tiểu thư thật là càng ngày càng khác thường a!

Uống một hớp trà, Vương Triều ngã.

Uống một ngụm trà nữa, Vương Triều biến mất.

Đây. . . . . . Đây chính là giết người vô hình mà trên giang hồ thường nói, sau khi hủy thi không để lại dấu vết đó sao?

Lục Nhi nhất thời lạnh run, bước chân lơ lửng.

*

Sau khi Vương Triều mất tích, Trương Dụ cũng bắt đầu tới ‘Thăm hỏi’.

Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ không ra cổng trước không bước cổng sau, uống trà ăn cơm, chuyện gì cũng không làm. Lúc Trương Dụ tới, nàng đang uống trà, sau khi Trương Dụ đi, nàng tiếp tục uống trà.

Thăm hỏi đến ngày thứ năm, Trương Dụ rốt cuộc không nén được tức giận."Ngươi đem Vương Triều đi đâu?"

Rốt cuộc đã lên tiếng rồi sao? Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ cong, đặt ly trà xuống, sau đó giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi muốn thấy hắn?"

"Ta chỉ muốn biết hắn đang ở nơi nào." Trương Dụ buồn buồn nói.

"Bát Quái lâu ở ngoại ô, trong khách điếm của Vân Tứ Nương." Mộ Dung Vân Thư nói.

Trương Dụ nghe vậy sắc mặt đại biến, "Ngươi đem hắn giao cho Vân Tứ Nương rồi? !"

Lục Nhi nháy mắt mấy cái, Vân Tứ Nương rất đáng sợ sao? So với tiểu thư còn đáng sợ hơn? Khối băng này sao lại sợ đến như vậy?

Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói, coi như là chấp nhận.

Sắc mặt của Trương Dụ càng đổi càng khó nhìn, chết lặng tại chỗ trợn mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư hết nửa ngày, bực mình buồn bực xoay người.

"Ngươi muốn đi tìm Vương Triều?" Mộ Dung Vân Thư chậm rãi hỏi.

Trương Dụ ngừng bước chân, không lên tiếng.

Mộ Dung Vân Thư tiếp tục nói: "Bát Quái lâu tuy là nơi không lớn, nhưng rất nhiều góc giấu người, ngươi đi tìm, cũng chưa chắc tìm được. Không bằng ta tặng cho ngươi một nhân tình, cho người dẫn ngươi đi."

Nghe vậy, hàng lông mày vừa đậm vừa đen của Trương Dụ nhíu lên thật cao, mặc dù hắn không thông minh, nhưng cũng hiểu được trên trời sẽ không tự dưng rơi bánh xuống. "Không cần." Hắn quả quyết cự tuyệt.

"Thế nhưng nhân tình của ta không tặng thì không được, không thể không đưa." Thanh âm của Mộ Dung Vân Thư vẫn bình lặng như nước, cẩn thận nghe, có lẽ còn có thể nghe ra chút nụ cười, thật giống như đang nói đùa.

Nhưng Trương Dụ biết, nàng tuyệt đối không phải là đang nói đùa, không chỉ không phải là đang nói đùa, còn nói rất nghiêm túc. "Ngươi muốn làm gì?" Hắn vô cùng cảnh giác hỏi.

Mộ Dung Vân Thư khẽ cong môi, cũng không nói gì, chỉ ở một bên lặng lẽ uống trà.

Trương Dụ đang muốn lặp lại câu hỏi một lần nữa, đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, khó chịu một cách lạ thường, bởi vì hắn căn bản cũng không biết nơi nào khó chịu, chỉ cảm thấy, thân thể tựa hồ không giống như bình thường

. . . . . . Đã mất đi tri giác! Trương Dụ chợt quay ngược lại hai bước, "Ngươi. . . . . . Ngươi đã làm gì với. . . . . ." Chữ ‘ta’ còn chưa nói ra, người đã ngã xuống.

"A!" Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở trước mặt mình ngã xuống một cách không giải thích được, Lục Nhi vẫn hét lên, "Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Tiểu thư, rốt cuộc người làm sao làm được?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời, mà là lãnh đạm nói: "Đi trồng cây thêm đi."

"Nhưng. . . . ." Lục Nhi còn muốn hỏi, nhưng nàng biết hỏi cũng không ra đáp án, vì vậy chu mỏ, nói: "Được rồi, em đi trồng cây đây."

Lục Nhi mới vừa đi hai bước, đột nhiên phát hiện ‘thi thể’ của Trương Dụ còn chưa có xử lý, vừa quay đầu lại, trợn tròn mắt.

Trương Dụ. . . . . . Không thấy.

Nhìn lại chủ nhân nhà mình, vẫn còn đang bình thản uống trà, giống như cái gì cũng không thấy.

Thật tà môn!

Lục Nhi đầy bụng nghi ngờ lại không dám hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân chậm rãi để cái chén trong tay xuống, đáy mắt lộ ra mấy phần lạnh như băng, nhìn bụi cỏ của Vương Triều, đứng bật dậy.

*

"Vương gia, Trương Dụ cũng mất tích." Từ Hộc mặt nặng nề chạy vào thư phòng Hoa Dạ Ly, bẩm báo tin tức này.

Lúc đó, Hoa Dạ Ly mới vừa trải qua một phút đau thấu xương của Phân Cân Thác Cốt Thủ, đầu đầy mồ hôi còn chưa lau đi. Hắn một mặt lau mồ hôi một mặt hỏi: "Vẫn ở trong khách viện của nàng sao?"

"Vâng" Từ Hộc không hỏi ‘nàng’ là chỉ người nào, bởi vì trừ Mộ Dung Vân Thư, trong miệng Vương gia cũng sẽ không hề có ‘nàng’ nào khác. "Ngài muốn đi gặp nàng ấy sao?" Từ Hộc hỏi.

Đây chính là vấn đề rối rắm trong tâm của Hoa Dạ Ly, muốn đi gặp nàng sao?

Nàng liên tiếp đem hai người tâm phúc của hắn bắt đi, hơn nữa còn là ở trước mắt bao người —— hắn đã sớm bố trí ám vệ ở bốn phía khách viện. Không ai thấy nàng đã đánh ngã bọn họ như thế nào, trong chớp mắt người ngã xuống, trong chớp mắt người lại biến mất. Nói không tò mò là giả. Nhưng hắn lại lo lắng mình khi đối mặt với sự chê cười của nàng không khống chế được lửa ghen trong nội tâm. . . . . .

Đúng vậy, hắn đang ghen ghét, đố kị đến chết đi được.

"Vương gia?" Từ Hộc thấp giọng kêu, thúc giục hắn quyết định.

Hoa Dạ Ly lại do dự mấy giây, mới nói: "Đi." Cùng lúc đó, trong lòng cũng vì một chuyện khác mà quyết định.

*

Khi tiếng bước chân chậm rãi từ cửa truyền đến thì khóe miệng của Mộ Dung Vân Thư lộ ra một nụ cười lạnh, rốt cuộc vẫn phải tới.

"Nàng đem Vương Triều, Trương Dụ bắt đi đâu rồi?" Hoa Dạ Ly cũng không muốn lấy câu này để bắt đầu đoạn nói chuyện với nhau này, nhưng hắn thật sự không tìm được đề tài nào khác.

Mộ Dung Vân Thư cười hỏi ngược lại, "Ngươi đem Sở Trường Ca bắt đi đâu?"

Mở miệng ngậm miệng đều là Sở Trường Ca! Hoa Dạ Ly hết sức khắc chế lửa ghen trong lòng, lạnh lùng nói: "Nơi mà nàng không tìm được." Lời vừa ra khỏi miệng, Hoa Dạ Ly liền hối hận, hắn thiên tân vạn khổ dẫn dụ nàng đến đây, cũng không phải muốn nói lời lạnh nhạt với nàng. . . . . .

"Nơi ngươi có thể nhìn thấy." Mộ Dung Vân Thư cũng đáp trả vấn đề của hắn. Cái này gọi là trả lễ lại.

Hoa Dạ Ly ngẩn người một chút, sau đó kịp phản ứng, "Nơi nào?"

"Nơi đó." Mộ Dung Vân Thư sử dụng ánh mắt ý bảo.

Hoa Dạ Ly theo ánh mắt của nàng nghiêng đầu nhìn, nơi tầm mắt nhìn thấy, trừ hai bụi cỏ, cái gì cũng không có.

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư nói: "Nghe nói nếu như một người khi còn sống không được vui vẻ, chờ sau khi hắn chết, bên trên mộ phần sẽ mọc đầy cỏ dại. Mấy ngày nay ta vẫn một mực suy nghĩ, mộ phần của Vương Triều, Trương Dụ mọc cỏ, chẳng phải sẽ biến thành thảo nguyên rồi sao ?"

Hoa Dạ Ly ngớ ngẩn, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, "Ngươi đã giết bọn họ?"

"Ngươi đang lo sự sống chết của bọn họ sao?"

"Nếu ngươi biết sinh tử của bọn họ cũng không thể uy hiếp được ta, cần gì phải xuống tay với bọn họ?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Nếu ta có thể để cho bọn họ biến mất trong nháy mắt, liền cũng có thể khiến bất cứ người nào biến mất, trong những người này, đương nhiên cũng bao gồm Lương vương phi."

Hoa Dạ Ly đến nay chưa lập gia đình, bên cạnh ngay cả một thị thiếp cũng không có, Lương vương phi chỉ là vương phi của lão Lương vương, mẫu thân Hoa Dạ Ly. Mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm của Hoa Dạ Ly chính là Lương vương phi. Vì tin tức này, Mộ Dung Vân Thư không chỉ nhọc lòng, còn tốn rất nhiều tiền. Lần trước cự tuyệt Vân Tứ Nương, lúc này tìm bà ấy giúp một tay, bà ấy liền dùng công phu sư tử ngoạm. Nhưng mà điều này cũng có thể hiểu được, đổi lại nếu là Mộ Dung Vân Thư, chính nàng cũng sẽ làm như vậy, khiến đối phương ‘nếu biết vậy đã chẳng làm’.

Vừa nghe Mộ Dung Vân Thư mang tánh mạng của mẫu thân ra uy hiếp, trên mặt Hoa Dạ Ly lập tức lộ ra thần sắc, "Mẫu phi quanh năm lễ Phật ở thâm sơn, làm sao ngươi lại biết. . . . . ."

Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng ta bắt đi Vương Triều, Trương Dụ, là vì cái gì?"

"Không thể nào. Bọn họ tuyệt sẽ không bán đứng Bổn vương!" Hoa Dạ Ly có chút thẹn quá thành giận.

"Ngươi không tin tưởng là bình thường, bởi vì ngay cả chính bọn hắn cũng không tin mình sẽ bán đứng ngươi." Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Nhiếp Hồn Thuật của Vân Tứ Nương, ngươi đã từng nghe nói chưa?"

Sắc mặt Hoa Dạ Ly trầm vài phần, hiển nhiên biết lợi hại của Nhiếp Hồn Thuật.

Mộ Dung Vân Thư tiếp tục nói: "Trên giang hồ có một câu nói như thế này, ‘Đã vào cửa Tứ nương, móc tim móc phổi lại đào hồn’. Ý tứ của những lời này, danh như ý nghĩa, một khi trúng Nhiếp Hồn Thuật của Vân Tứ Nương, bất kể ngươi có ý chí kiên định đến bao nhiêu, nhưng khi bà ấy hỏi ngươi cái gì, ngươi sẽ trả lời cái ấy, thành thật đến mức bán đứng cả linh hồn."

Hoa Dạ Ly đã giận đến sắc mặt đen như tóc, trầm mặc hồi lâu mới đè xuống tức giận, nói: "Ngươi đã làm gì Vương Phi?"

"Vẫn còn sống." Lời ít mà ý nhiều.

"Ngươi. . . . . ."

"Ngươi định đem Sở Trường Ca trả lại cho ta sao?" Mộ Dung Vân Thư chuyển đề tài, không chút để ý hỏi. Thật ra thì trong lòng kích động đến muốn chết. Rốt cuộc, sắp gặp được hắn.

Hoa Dạ Ly mặt lạnh trầm ngâm chốc lát, giọng căm hận nói: "Ta tuyệt sẽ không buông tha cho Sở Trường Ca. Ngươi hủy cái ý niệm này đi!"

Tay Mộ Dung Vân Thư khẽ run rẩy, ly trà rơi ở trên bàn phát ra một tiếng lộp bộp, trái tim của nàng trong một khắc đó cũng hòa cùng một nhịp. "Theo ta được biết, ngươi mặc dù lãnh khốc vô tình, nhưng ngươi đối với vương phi lại vô cùng hiếu thuận. Nếu bà ấy biết con trai luôn luôn hiếu thuận của mình vứt bỏ an nguy của mình không để ý tới, chỉ sợ sẽ thương tâm muốn chết thôi. Người lớn tuổi, không chịu được đả kích quá lớn."

"Ngươi sẽ không làm bà ấy tổn thương." Giọng nói của Hoa Dạ Ly hết sức chắc chắn.

"Ta không ngại thử nhìn một chút."

"Ngươi trời sanh tính thiện lương, tuyệt sẽ không tổn thương người vô tội, nhất là người lớn tuổi."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi đối với ta hiểu rõ bao nhiêu?"

Hoa Dạ Ly nghe vậy nhìn nàng thật sâu, cách mấy giây mới ý vị sâu xa nói nói: "Nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng."

Mộ Dung Vân Thư cả kinh, nghe giọng này của Hoa Dạ Ly, giống như cùng nàng rất quen thuộc. . . . . .

Hoa Dạ Ly lại nói: "Ngươi muốn gặp Sở Trường Ca thì có thể, ta để cho ngươi gặp; ngươi muốn ta thả hắn đi, cũng được, ta sẽ thả hắn đi. Nhưng, ta có một điều kiện."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy thở phào một cái, mặc dù rất không ưa loại hành vi này của hắn, nhưng thật cao hứng vì hắn rốt cuộc nguyện ý nói điều kiện. "Nếu ngươi nói điều kiện sớm một chút, Lương vương phủ cũng đã có thể tiết kiệm chút tiền trà."

"Ngươi còn chưa nghe điều kiện của ta."

"Dù gì ta đều sẽ đáp ứng."

Lòng của Hoa Dạ Ly mừng như điên, trong cơn mừng rỡ khôn cùng ấy, nhưng rất nhanh lại giăng đầy mây đen, nàng thế nhưng vì Sở Trường Ca, cái gì cũng nguyện ý đáp ứng, chẳng lẽ, trừ Sở Trường Ca ra, nàng không để ý đến bất cứ gì sao? Không thể nào, một người, làm sao có thể sẽ vì người khác buông tha tất cả của mình. Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng. . . . . .

"Ta cùng ngươi đều là người rất bận rộn, cho nên xin không lãng phí thời gian của nhau nữa." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt thúc giục.

Hoa Dạ Ly nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nói: "Gả cho ta."

Mộ Dung Vân Thư nghe xong lời này liền bối rối. Gả cho hắn? Là hắn uống lộn thuốc nói xằng nói bậy, hay là nàng xuất hiện ảo giác?

"Rất kinh ngạc sao? Nữ nhân giống như ngươi, ai không muốn kết hôn." Giọng nói của Hoa Dạ Ly rất cứng ngắc, bởi vì hắn cố gắng dùng giọng nói lạnh nhất, nói ra thâm tình giấu ở đáy lòng mình.

Mộ Dung Vân Thư lại ngẩn người một chút, tiếp theo bừng tỉnh hiểu ra, giễu cợt nói: "Trừ thành thân, ngươi không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để tăng cường thế lực của mình sao?" Thật không hỗ là người của nhà Đế Vương, cũng như Hoa Lăng Thiên, đồng thời cũng giống như hoàng đế, cho rằng cưới nàng, là có thể lấy được sự ủng hộ của nàng, là có thể ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng đế. Thật quá buồn cười.

Hoa Dạ Ly nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng nàng sẽ có, duy chỉ không có loại này. Nàng. . . . . . Thế nhưng hiểu lầm ý tứ của hắn, không chỉ có hiểu lầm, còn hiểu lầm rất xa.

Chỉ là, như vậy cũng tốt.

Nếu đột ngột nói cho nàng biết, hắn yêu nàng rất nhiều năm, hắn làm tất cả đều chỉ vì lấy được nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ không tin tưởng.

Hoa Dạ Ly hung ác quyết tâm, nói: "Không tệ, ta muốn không là gì khác, chỉ có thể lưu lại ngươi, để cho ngươi một lòng giúp ta có phương pháp xử lí."

Mộ Dung Vân Thư trầm mặc chốc lát, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."

"Tiểu thư!" Lục Nhi thét chói tai, "Làm sao người có thể gả cho tên bại hoại này?!"

Hoa Dạ Ly ngoài ý muốn nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, hắn không nghe lầm chứ, nàng lại dứt khoát như thế. . . . . .

Mộ Dung Vân Thư không để ý tới Lục Nhi, nhìn về phía Hoa Dạ Ly, cười lạnh nói, "Rất bất ngờ sao? Ta đã sớm nói qua, bất kể ngươi nói yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi."

Những lời này quả thật tựa như một thanh kiếm, đâm vào trái tim của Hoa Dạ Ly đau không dứt. Nàng thật sự chỉ vì cứu Sở Trường Ca, cái gì cũng nguyện ý. . . . . .

Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Ta cùng với Sở Trường Ca có hôn ước trong người, cho nên trước khi gả cho ngươi, ta phải cùng hắn giải trừ hôn ước trước."

"Ngươi muốn trước khi thành thân gặp mặt hắn?" Mặt Hoa Dạ Ly lộ vẻ lo lắng.

"Ngươi yên tâm, Mộ Dung Vân Thư ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không nuốt lời." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Người của Mộ Dung phủ, nặng nhất là uy tín. Nếu ta nuốt lời, về sau chết cũng sẽ không còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông."

Lời nói của Mộ Dung Vân Thư, Hoa Dạ Ly tuyệt đối không hoài nghi. Hối Phong Tiền không ngừng phát triển đến bây giờ, cũng là bởi vì danh tiếng của Mộ Dung phủ.

"Được, ta để cho ngươi gặp hắn." Hoa Dạ Ly nói.

Nghe được lời đáp ứng, trái tim vốn treo lên thật cao của Mộ Dung Vân Thư, rốt cuộc hạ xuống.

*

Hoa Dạ Ly nói là làm, ngày thứ hai liền đem Mộ Dung Vân Thư đưa đến trong sơn động nhốt Sở Trường Ca. Chỉ là dọc theo đường đi ánh mắt của Mộ Dung Vân Thư cũng bị che lại, cho nên nàng không thấy được phong cảnh dọc đường, lại càng không biết đường.

Chỉ là việc này đều không quan trọng, quan trọng là, nàng rốt cuộc đã nhìn thấy hắn.

Nhìn Sở Trường Ca tóc rối bù trên thạch đài, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, lệ như suối trào.

"Vân Thư!" Sở Trường Ca mừng như điên gọi ra khuê danh của Mộ Dung Vân Thư, lập tức nhảy dựng lên muốn ôm nàng, không ngờ dây xích tay chân chiều dài có hạn, cái khẽ động này, tay chân đều bị xích sắt thít chặt đến đau nhức. Nhưng chút đau đớn nhỏ nhặt này, đảo mắt liền bị vui sướng như nước lũ xông đến biến mất vô ảnh vô tung.

Sở Trường Ca lẳng lặng nhìn Mộ Dung Vân Thư, đôi môi khô khốc giật giật, mới nhẹ nói: "Tới đây với ta."

Mộ Dung Vân Thư một mặt lau sạch nước mắt trên mặt, một mặt gật đầu, nước sâu đến đầu gối, lảo đảo đi về hướng thạch đài.

Sở Trường Ca nhìn nàng đến gần, từng bước từng bước, nàng đến gần mỗi một bước, tim đập của hắn liền gia tốc một phần. Khi nàng rốt cuộc đi tới địa phương đưa tay có thể đụng, Sở Trường Ca chợt ôm chặt nàng, thật chặt, hận không thể đem nàng hòa tan vào trong xương tủy.

Mộ Dung Vân Thư cũng ôm hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, gò má dính vào lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trái tim của hắn đang đập, trái tim lơ lửng đã rất lâu, rốt cuộc có thể tìm về được nhịp đập bình yên.

Nổi nhớ nhung mãnh liệt như thủy triều, càng không thể thu thập.

Mộ Dung Vân Thư hiện tại mới phát hiện, mình lại khát vọng vòng tay, bờ ngực này đến như vậy, hận không thể dựa vào ở chỗ này cả đời.

Giờ khắc này, tình cảm thích sạch sẽ, yêu cùng không yêu, lý trí, kiêu ngạo. . . . . . Tất cả bị Mộ Dung Vân Thư ném ra ngoài chín tầng mây. Suy nghĩ trong đầu nàng, chỉ có thể là được đến gần nam nhân đã hoàn toàn chiếm cứ trái tim của nàng, cùng hắn ôm nhau thật chặt, khiến trong nháy mắt trở thành vĩnh hằng.

Sở Trường Ca cũng rất khổ sở, trời mới biết, trải qua mấy ngày nay, hắn sợ nhất, chính là đời này sẽ không còn được gặp lại nàng. Cũng may, ông trời luôn luôn thích đùa giỡn cùng hắn, rốt cuộc nghiêm túc một lần, đưa nàng đến trong ngực hắn.

Không biết qua bao lâu, Sở Trường Ca chợt khẽ gọi một tiếng, "Vân Thư."

Mộ Dung Vân Thư chưa bao giờ nghe qua Sở Trường Ca dịu dàng gọi khuê danh của nàng như vậy, tim lập tức đập sai nửa nhịp, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, "Ừ?"

"Chúng ta thành thân đi."

Mộ Dung Vân Thư không ngờ tới hắn sẽ dưới tình huống này nói muốn thành thân, lặng đi mấy giây mới từ trong ngực hắn lui ra ngoài, nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, nghiêm túc nói: "Không được."

Phút chốc, thân thể Sở Trường Ca cứng ngắc, vẻ mặt kết đống, cổ họng mắc kẹt. Chẳng lẽ cho tới nay, đều là hắn ở một bên tình nguyện?

Sở Trường Ca vốn muốn hỏi ‘tại sao’, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Bởi vì hắn là Sở Trường Ca, được trời ưu ái, Sở Trường Ca không ai bì nổi, Sở Trường Ca chỉ cho phép hắn phụ người, không cho người phụ hắn. Bị cự tuyệt đã là một loại bi ai, nếu hắn còn hỏi nguyên nhân, chẳng phải là sẽ làm mình càng thêm trở nên đáng thương?

/205

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status