Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor : Mon
Beta : Misa
Nếu như thật sự không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Cố Thiên Ngôn chắc chắn sẽ dùng cách này ở chung cùng Tô Mạc cho đến khi hến kỳ hạn nhiệm vụ.
" An An !. " Viên Lỵ hấp tấp từ bên ngoài phòng học vọt vào, chạy thẳng đến chỗ Cố Thiên Ngôn.
" An An, tớ nói với cậu một việc, cậu tuyệt đối không được đau khổ, tuyệt đối không được kích động, tuyệt đối không được . . . "
Cố Thiên Ngôn lẳng lặng nhìn cô.
Viên Lỵ nhịn không được nuốt một một ngụm nước miếng, cười khan vài tiếng, nói : " Tớ từ từ nói, là như thế này, tên kia của nhà cậu, chính là Tô Mạch . . . Không đúng không nên nói như vậy, chính là vầy, mấy ngày nay Tô Mạch rất thân thiết với Bạch Mộc Vũ nha. "
Viên Lỵ cố gắng chỉnh sửa lại lời nói cho thật nhẹ nhàng, thật vất vả nói xong phát hiện đối phương . . . Một chút phản ứng đều không có.
" An An, cậu không lo lắng chút nào sao ? " Viên Lỵ có chút buồn bực, mặc dù cô đã sớm biết An An hiện tại, tính tình lạnh nhạt không có khả năng có cảm xúc kịch liệt gì, nhưng mà cái này không thể không có một chút phản ứng nha, thật sự là kì quái.
Miệng Cố Thiên Ngôn giật giật.
Viên Lỵ chờ mong nhìn cô.
" Bạch Mộc Vũ là ai ? " Viên Lỵ nghe thấy Cố Thiên Ngôn hỏi như vậy.
". . . An An, điểm cậu chú ý có phải có chút không đúng không. " Cô im lặng ngửa mặt lên trời.
" Bạch Mộc Vũ, 17 tuổi, học sinh ban [1], Phó hội trưởng hội học sinh, thành tích ưu tú, xếp hạng chỉ sau Tô Mạch. Tuy nhiên, lần trước bị An An cậu đẩy xuống dưới rồi, ở chỗ này còn chen thêm một câu : An An cậu thực sự là quá tuyệt vời ! Bởi vì vóc dáng hoàn mỹ còn có cái gì mà nụ cười thiên sứ chuyên chữa trị, được đa số nam sinh trong trường học của chúng ta ca tụng là nữ thần. Cái này đồng nghĩa với việc cô ta là một tình địch rất mạnh ! ! An An, cô ta không giống các nữ sinh bình thường khác . . . . bao nhiêu nam sinh phải quỳ dưới váy của cô ta, tuy nói Tô Mạch không có ở trong đó, nhưng Bạch Mộc Vũ thích Tô Mạch, phòng cháy phòng trộm phòng nữ thần ! An An, vạn nhất Tô Mạch hắn đổ thì làm sao ? "
Viên Lỵ tận tình khuyên bảo, sợ Cố Thiên Ngôn tiếp tục thờ ơ, đến lúc đó nam thần chạy thì sao.
Cũng may Cố Thiên Ngôn mặc dù không cho cô phản ứng như trong dự đoán, nhưng tốt xấu gì cũng có chút ít để cho cô cảm thấy vui mừng. Thế là, tại trong mắt Viên Lỵ, Cố Thiên Ngôn là một mặt ngưng trọng thâm trầm nói với cô : " Bọn họ hiện tại đang ở cùng một chỗ sao ? "
Viên Lỵ gật đầu thật mạnh, " Ừm, đúng vậy bọn họ bây giờ đang ở sảnh nhỏ."
Sảnh nhỏ là nơi hội học sinh đàm luận các hạng mục làm việc, lúc hội học sinh có việc cần tìm người đại diện đều sẽ đến đó thảo luận vấn đề.
Mấy ngày nay Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch rất ít khi gặp mặt, Tô Mạch có chút bận rộn, ngay cả thư viện đều không có thời gian đi, nhưng mỗi ngày tin nhắn gửi cho Cố Thiên Ngôn vẫn đều đặn, chỉ tăng không giảm.
Cố Thiên Ngôn suy nghĩ một chút nói : " Tớ tin tưởng anh ấy. "
Viên Lỵ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, vội vàng chạy ra ngoài, chẳng được bao lâu lại vội vã chạy vào : " Bọn họ đã quay về, cậu mau đến xem. " Vừa nói vừa kéo Cố Thiên Ngôn đi đến hành lang bên ngoài phòng học.
" Nhìn thấy chưa, bọn họ cười nói rất vui vẻ. " Viên Lỵ buồn bã, nhìn cách đó không xa Bạch Mộc Vũ và Tô Mạch nói chuyện với nhau, cùng đi đến gần khu dạy học của bọn họ, biểu tình buồn bực như chính mình bị cướp bạn trai vậy.
Cố Thiên Ngôn cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hơi sáng lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Năm nhất, năm hai và năm ba đều không ở cùng một lầu, mỗi năm chia thành bốn ban mỗi tầng lầu, Bạch Mộc Vũ đi vào lớp của mình ở tầng thứ nhất, Cố Thiên Ngôn ở tầng thứ hai.
Lúc Tô Mạch đi lên, bước chân liền dừng lại, đi đến chỗ lớp Cố Thiên Ngôn. Tư thế đi của hắn cũng rất giống nam thần, quanh thân tản ra hơi thở ưu nhã ôn hòa giống như mang theo gió xuân.
/75
|