Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor: Mon
Beta : Misa
Tô Mạch rất thích vẽ tranh, nhưng rất ít khi vẽ trong khuôn viên trường, người khác đều biết hắn vẽ rất đẹp, lại chưa từng thấy nhiều tranh hắn vẽ, hầu hết tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn vẽ tranh một lần duy nhất trong một cuộc thi vẽ tranh được tổ chức tại trường khi hắn còn là sinh viên năm nhất..
Bức tranh phong cảnh Lưu Giang nổi tiếng đã khiến không biết bao nhiêu người kinh diễm, coi như người không biết vẽ, cũng cảm thấy bức tranh kia xác thực rất xinh đẹp.
Tô gia có một phòng chuyên môn dành cho vẽ tranh, bên trong có tất cả những bức tranh do Tô Mạch vẽ, Cố Thiên Ngôn đứng ở trong đó, Tô Mạch đứng ở ngay bên người cô giới thiệu mỗi một bức tranh, ngày tháng và ý nghĩa của nó.
Cố Thiên Ngôn phát hiện những bức tranh này đều vẽ phong cảnh, không có một bức nào là chân dung.
Tô Mạch mỉm cười, nắm tay cô đi đến góc phòng ngủ phía đông nam , nơi đó có một giá vẽ bị vải trắng che kín.
Tô Mạch vén vải trắng lên, bức tranh trên giá vẽ lộ ra trước mắt hai người.
Đó là một bức chân dung của người duy nhất đang ở trong phòng vẽ tranh này.
Người trong tranh là một cô gái trẻ tuổi, trong một buổi chiều nhàn nhã, ngồi trên ghế gỗ đỏ, tư thái ưu nhã đang nhấp hồng trà trên tay, khuôn mặt nhỏ của cô không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, đôi mắt mèo kia trắng đen rõ ràng, nhẹ nhàng mà tùy hứng, cho người ta cảm giác cô đang trong tư thái chậm rãi hưởng thụ. Rõ ràng là một cảnh rất đơn giản, nhưng cô gái trong tranh lại toát ra mị lực rung động lòng người, khiến người khác cực kỳ kinh diễm khi nhìn vào, làm cho người ta say mê.
" Đây là bức tranh anh vẽ lại một lần nữa. "
Ngón tay Tô Mạch nhẹ nhàng vuốt ve người trong tranh, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, " Anh luôn cảm thấy, An An này mới là An An anh thích. " Về phần bức lần trước, đã bị hắn quay người xé nát vứt vào thùng rác, bởi vì . . . Nó rất chướng mắt, dù cho nó đến từ tay hắn.
Cố Thiên Ngôn nhìn tranh, đầu có chút ngẩng, tìm câu trả lời tốt nhất đáp lại " Cậu vẽ, đều thích. "
Tô Mạch cười xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái , " Những lời vừa rồi của An An cũng giống như đang thổ lộ với anh vậy, quả thật khiến anh có chút bất ngờ . . . " Nhìn thấy đôi mắt trong veo, thanh tịnh như nước của cô gái, ý cười của Tô Mạch dần nhạt xuống, chính là đôi mắt này, có đôi khi khiến cho hắn không nhịn được muốn móc ra, quá mức xinh đẹp . . .
Mon: đậu xanh anh đừng làm em sợ :)))
Lại không có chút gợn sóng nào, thật sự là không cam tâm, mỗi lần trái tim hắn rung động vì cô, đối phương lại không phản ứng chút nào. Rõ ràng sớm đã biết, nhưng vì sao vẫn có cảm giác sợ hãi bất an, có lẽ hắn quá tham lam, bắt đầu ham muốn càng ngày càng nhiều.
Nhận thấy cảm xúc Tô Mạch có chút phiền muộn, Cố Thiên Ngôn nắm tay hắn hỏi, " A Mạch ? "
Tô Mạch ôn nhu cười nói, " Anh không sao. "
Dừng một chút, " An An, em biết không ? Từ nhỏ đến lớn từ khi anh biết cầm bút vẽ, anh chưa từng vẽ chân dung vì bất cứ người nào. Cho dù là bây giờ hay là tương lai, ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời của anh chính là em. "
Bên ngoài ánh nắng vừa phải.
Chàng trai đang đứng trước mặt Cố Thiên Ngôn giữa lông mày tinh xảo đều là ôn nhu vô hạn nói với cô, " An An, Anh yêu em. "
Ánh nắng thông qua cửa sổ chiếu xuống nửa người hắn, nửa sáng nửa tối, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đường cong trên mặt vô cùng nhu hòa, khóe miệng cong lên một đường cong khiến cho cả người hắn đẹp tựa như biển sao, tốt đẹp nhất hoàn mỹ nhất.
Tô Mạch chưa từng nói với cô ba chữ này, trong nhận thức của Cố Thiên Ngôn, đây là câu nói biểu đạt tình cảm sâu nặng nhất cũng là câu nói thâm tình nhất, cô đột nhiên không biết phải đáp lại thế nào .
Tô Mạch nắm chặt tay cô bình tĩnh nhìn cô, ôn nhu cười, " An An, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau được không. " Rõ ràng là cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn đang rất buồn.
" Ừm. " Cố Thiên Ngôn cảm nhận được nhiệt độ trong tay , nghĩ gì đó liền trở tay nắm tay hắn.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cơ thể này sẽ trở về với nguyên chủ.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Tô Mạch nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Cố Thiên Ngôn một cái, con ngươi sâu thẳm tựa như một vòng xoáy màu đen, nguy hiểm chết chóc. Hắn nhẹ câu môi lên, khuôn mặt kia tinh xảo, đẹp đẽ tựa như quỷ thần.
Em nói, muốn ở bên cạnh tôi, nếu để cho tôi biết em có suy nghĩ rời đi , liền đánh gãy . . . chân em, nhốt em lại tại một nơi chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.
Thế giới chỉ có hai người . . . Suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất không tệ, cho nên đừng khiến tôi thất vọng.
Mon: :)))) em ngồi đây thắp cho chị nhà cây nến.
Misa : Xin lỗi mọi người, điện thoại mình có chút vấn đề nên đăng chương hơi chậm, mong mọi người thông cảm :((
/75
|